Phi hồ ngoại truyện - Chương 34

34

Giúp Lưu lão Hồ lang dùng kế hoãn binh

Người
khác đáp:

- Nếu
không ngăn chặn được thì đi báo tin hay hơn.

Người
tr ước lại nói:

- Hỡi
ơi! Y đâu có chịu tin lời nói của chúng ta. Hụống chi...

Lúc
này trời mưa lớn nên ba người nói gì chàng không nghe rõ nữa.

Hồ
Phỉ rất lấy làm kì, tự hỏi:

- Không
hiểu đồ vật mà chúng nói đó là vật gì?

Lại
nghe trong khám thần khẽ vang lên mấy tiếng lách cách. Vương Trọng Bình đỡ Lưu
Hạc Chân xuống.

Ngày
trước Hồ Phỉ thấy lão cùng Viên Tử Y tỉ võ ở Phong Diệp Trang, thân thủ mau lẹ
phi thường mà bây giờ lên xuống cái thần đàn thấp tè cũng phải bò lòm cồm, người
run bây bẩy chỉ sợ té nhào, bất giác chàng lẩm bẩm:

- Lão
bị thương trầm trọng đến thế, ba tên ác quỷ kia liên thủ tấn công thì thấy lão
địch nổi thế nào được?

Lưu
Hạc Chân ở thần đàn xuống rồi nhìn Hồ Phỉ thi lễ nói:

- Đa
tạ tiểu ca đã cứu mạng cho.

Hồ
Phỉ vội đáp lễ nhưng chàng không muốn tiết lộ lai lịch, vẫn giả vờ làm kẻ hương
nông ngớ ngẩn, mỉm cười đáp:

- Ba
người đó hoành hành bá đạo chẳng khác gì bọn hung thần ác sát. Tại hạ không
muốn nói thật với chúng.

Lưu
Hạc Chân hỏi:

- Lão
phu họ Lưu tên gọi Hạc Chân. Quý tính đại danh của tiểu ca là gì?

Hồ
Phỉ nghĩ bụng:

- Lão
đã xưng danh tính với mình, mình không tiện giấu giếm nhưng tên mình không
giống một nông dân, cần đổi đi một chút.

Chàng
liền đáp:

- Tại
hạ họ Hồ tên gọi A Đại.

Chàng
nghĩ rằng song thân chàng chỉ sinh hạ một mình chàng thì có xưng là A Đại cũng
không phải là nói dối.

Lưu
Hạc Chân nói:

- Tiểu
ca còn nhỏ tuổi lắm chắc ngày sau được hưởng phúc vô cùng.

Lão
nói tới đây lại chau mày nghiến răng nhịn đau.

Vương
Trọng Bình vội hỏi:

- Lão
gia làm sao vậy?

Lưu
Hạc Chân lắc đầu, tựa vào tường mà thở.

Hồ
Phỉ chắc hai vợ chồng lão có chuyện muốn nói với nhau, chàng là người ngoài
không tiện ngồi gần liền nói:

- Lưu
lão gia! Tại hạ ra nhà sau.

Dứt
lời đi vào hậu điện.

Hồ
Phỉ nhìn đống rơm cả trên thần đàn không khỏi ngơ ngẩn xuất thần vì trước đây
chưa lâu Viên Tử Y đã nằm ở đó. Không ngờ diễn biến xảy ra liên tục, người ngọc
đi rồi chỉ còn lại cổ miếu hoang lương tịch mịch.

Chẳng
biết sau này còn có dịp gặp nàng nữa hay không?

Đột nhiên chàng la thầm:

- Trời ơi! Nguy rồi! Bản Quyền Kinh Đao Phổ của ta
bị nàng lấy cắp đem đi. Bây giờ ta còn có thể ngang sức với nàng nhưng mà hậu
nàng rèn luyện Quyền Kinh Đao Phổ thì những chiêu thức của ta nàng đều thuộc
lòng. Nếu xẩy ra cuộc động thủ, nàng có thể đưa ta vào đất chết.

Những mối nhu tình biến thành khủng khiếp. Chàng
liệng thanh củi, ngồi phệt xuống đống rơm.

Lúc chàng nằm bỗng đè lên cái bọc của mình. Trong
bóng tối chàng cảm thấy cái bọc có điều khác lạ, dường như nặng hơn trước
nhiều. Tiện tay chàng sờ vào thấy có vật cứng rắn.

Nguyên trước chàng dùng bọc để gối đầu sau nghe
tiếng Phụng Thiên Nam, chàng ra tầm cừu, chưa đụng đến cái bọc. Bây giờ cái bọc
đã dời đến giữa lưng.

Hồ Phỉ lấy làm kì nghĩ bụng:

- Vợ chồng Lưu Hạc Chân và ba anh em quái nhân đều
vào hậu điện chẳng lẽ bọn họ đã đụng vào cái bọc của ta.

Chàng liền quệt lửa đốt vào cành thông mở bọc ra
coi bất giác ngẩn người.

Chàng thấy ngoài quần áo của mình còn thêm một bộ
áo ngoài, một tấm áo trắng, một đôi giầy, một đôi tất. Những quần áo, tất, là
vật của chàng. Hôm ấy chàng bị Viên Tử Y đẩy xuống đống bùn. Sau chàng xuống
sông tắm rửa, mớ quần áo giầy tất này bị nàng đoạt đem đi mất. Không ngờ bây
giờ được giặt rõ sạch sẽ như áo mới.

Chàng mở áo ra coi thấy cuốn Quyền Kinh Đao Phổ
nằm trong đó.

Bên đao phổ còn mấy đĩnh vàng và một con phụng
hoàng bằng ngọc bích.Con phụng hoàng này điêu khắc rất tỉ mỉ, toàn thân bóng
loáng.

Hồ Phỉ ngẩn người ra một lúc rồi gói bọc lại.
Chàng cầm con Ngọc phụng hoàng trong tay, dập tắt thanh củi đốt lửa. Lưu Hạc
Chân tựa trên cánh tay vợ vào hậu điện nói:

- Hãy ngủ một lúc nữa đi!

Lão nói rồi đi về phía thần đàn coi bộ muốn lên
nằm vào đống rơm của Viên Tử Y.

Hồ Phỉ hãy còn tính trẻ, chàng nóng nẩy nói:

- Lưu lão gia! Lão gia trèo lên nhảy xuống không
tiện thì ngủ dưới tiện hơn. Chỗ nằm của tại hạ xin nhường cho lão gia đó.

Chàng nói rồi chạy đến bên thần đàn bước lên nằm
xuống đống rơm.

Lưu Hạc Chân cảm ơn đáp:

- Tiểu ca thật là tử tế!

Hồ Phỉ nằm trong đống rơm còn phảng phất ngửi thấy
mùi u hương.

Không hiểu tâm thần chàng tưởng tượng hay là Viên
Tử Y còn để lại mùi thơm thực sự. Lòng chàng vừa mừng lại vừa giận nẩy ra những
ý vị khôn tả.

Chàng nằm lúc lâu bỗng nghe Lưu Hạc Chân khẽ hỏi:

- Trọng Bình! Chú nhỏ này là người thật tử tế. Vợ
chồng mình nên đối đáp với y cho phải đạo.

Vương Trọng Bình đáp:

- Phải rồi! Nếu y không hết sức che đậy cho thì vợ
chồng chúng ta đã thành hai xác chết rồi.

Lưu Hạc Chân thở dài nói:

- Vừa rồi thật nguy hiểm đến cực điểm. Chung thị
huynh đệ muốn làm khó dễ tiểu ca. Dù ta có phải liều cái mạng già này mà cứu
được y, ta cũng chẳng quản.

Vương Trọng Bình đáp:

- Dĩ nhiên là thế. Người ta đem lòng nghĩa hiệp
đối đãi mình, mình cũng phải đáp lại bằng tấm lòng nghĩa hiệp. Chú nhỏ này tuy
không hiểu võ nghệ nhưng lòng dạ còn to hơn những hào kiệt giang hồ.

Lưu Hạc Chân bảo vợ:

- Nói khẽ chứ! Đừng quấy nhiễu giấc ngủ của y.

Tiếp theo lão gọi khẽ mấy tiếng:

- Tiểu ca! Tiểu ca!

Hồ Phỉ chưa ngủ nhưng nghe hai vợ chồng lão tán
dương mình đoán là lão muốn ngỏ lời tạ ơn, chàng liền giả vờ ngủ say không đáp
lại.

Vương Trọng Bình nói:

- Y ngủ say rồi.

Lưu Hạc Chân ừ một tiếng.

Sau một lúc lão khẽ hỏi vợ:

- Trọng Bình! Lúc nãy ta bảo nàng trốn đi một mình
sao nàng không đi?

Giọng nói đầy vẻ trách móc.

Vương Trọng Bình buồn rầu đáp:

- Hỡi ơi! Lão gia bị thương trầm trọng thế này có
lý nào thiếp đi?

Lưu Hạc Chân nói:

- Nàng có biết phong thơ này quan Trọng thế nào
không? Nếu chẳng được đến tay Kim Diện Phật Miêu đại hiệp thì còn không biết
anh hùng hào kiệt phải chết uổng nữa...

Hồ Phỉ nghe đến sáu chữ “Kim Diện Phật Miêu đại
hiệp” trong lòng run lên suýt nữa bật tiếng la. Chàng biết Miêu Nhân Phượng có
mối liên quan trọng đại với phụ thân chàng hồi sinh tiền. Theo lời đồn đại trên
giang hồ thì phụ thân chàng chết về tay y nhưng mỗi khi hỏi đến Bình Tứ Thúc là
người nuôi chàng từ nhỏ cho đến khi khôn lớn thì lão nói vụ này không chính xác
chút nào. Hiện giờ chàng còn nhỏ tuổi. Sau này chàng nhất định điều tra cho rõ
gốc ngọn.

Năm trước, Hồ Phỉ ở Thương Gia Bảo đã có cơ duyên
gặp Miêu Nhân Phượng một lần nhưng chàng không nhớ rõ bộ mặt, chỉ biết y thần
oai lẫm liệt. Khi đó chàng còn là đứa trẻ nít mà đã đem lòng khâm phục y. Mỗi
khi chàng nhớ tới nhân vật này, trong lòng lại nổi lên mối xúc động khôn tả.
(Muốn biết rõ mối ơn oán giữa Miêu Nhân Ph ượng và Hồ Nhất Đao xin coi bộ Tuyết
Sơn Phi Hồ)

Lại nghe Vương Trọng Bình lên tiếng:

- Im đi! Vụ này cực kì cơ mật. Ta ở chỗ vắng người
cũng không nên nhắc lại.

Lưu Hạc Chân đáp:

- Phải rồi! Chúng ta bôn tẩu phen này bản tâm vì
muốn cứu vãn biết bao nhiêu anh hùng nghĩa sĩ trong thiên hạ, tuyệt không một
chút tư tâm. Hoàng thiên mà linh thiêng nhất định phù hộ cho chúng ta thành
công.

Mấy câu nói đầy nghĩa khí khiến Hồ Phỉ ngấm ngầm
nảy lòng khâm phục. Chàng nghĩ bụng:

- Đây là một việc nhân hiệp. Bất luận Miêu Nhân
Phượng là ân nhân hay thù nghịch với ta, ta cũng nhất định giúp Lưu Hạc Chân
đưa thơ này đến nơi.

Hai vợ chồng nói tới đấy rồi im tiếng.

Sau một lúc lâu, Hồ Phỉ đã hơi buồn ngủ, chàng vừa
nhắm mắt lại bỗng nghe mặt Bắc có tiếng vó ngựa vang lên. Chung thị huynh đệ ba
người đi rồi quay trở lại.

Hồ Phỉ ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng:

- Ba người này trở lại miếu lần thứ hai thì e rằng
Lưu Hạc Chân khó lòng trốn lánh. Chi bằng ta ra ngoài miếu phát tác bọn chúng
trước. Dù ta không địch nổi họ thì vợ chồng Lưu thị cũng có thể thừa cơ chạy
trốn để đem thơ đi.

Chàng liền rón rén ra khỏi thần đàn tiến ra cửa
miếu, đi về phía ba anh em họ Chung.

Lúc này trời đã tạnh mưa, mặt đường ngập nước cao
đến một thước.

Hồ Phỉ chạy rất nhanh, chỉ trong khoảnh khắc chàng
đã ngó thấy ba con ngựa chạy nối đuôi nhau đi tới. Hồ Phỉ đứng lại ở giữa đường
lớn tiếng quát:

- Đường núi này do ta mở ra, những cây này do ta
trồng nên. Hãy để tiền mãi lộ.

Chung lão tam đi đầu, phá lên cười rồi quát lớn:

- Tên tiểu tặc con nít kia ở đâu chui ra.

Gã cầm roi ngựa xông về phía Hồ Phỉ.

Hồ Phỉ đột nhiên vươn tay chụp lấy cương ngựa kéo
mạnh một cái.

Con ngựa đang lao rất nhanh thế nặng đến tám, chín
trăm cân, vậy mà Hồ Phỉ kéo dây cương ngựa bắt nó lùi lại mấy bước. Chàng đã sử
thần kỹ tá lực. Chàng lôi ngược lại rồi tiện đà buông ra. Con ngựa cao lớn đứng
không vững té huỵch xuống. May mà Chung lão tam trí cao mau lẹ nhảy xuống bên
đường trước không thì cũng ngã theo.

Diễn biến này khiến cho Chung Thị huynh đệ đều
kinh hãi thất sắc.

Chung lão đại và Chung lão nhị đồng thời xuống ngựa.
Cả ba người trong tay đều cầm một món binh khí cổ quái.

Trời đã bình minh. Trước khi sáng tỏ phải một lúc
tối sầm lại. Tuy trận mưa lớn đã tạnh nhưng mây đen đầy trời chưa tiêu tan. Hồ
Phỉ giương mắt lên nhìn chưa rõ khí giới trong tay ba người là thứ gì.

Bỗng nghe một tiếng người cất lên ồm ồm:

- Chung thị huynh đệ ở Ngạc Bắc đi qua quý địa
chưa kịp đến sơn môi bái phỏng quả là thất lễ. Xin các hạ cho biết tôn tính đại
danh.

Ba người nghe khẩu âm Hồ Phỉ còn non nớt biết chàng
chưa lớn tuổi vốn có coi thường nhưng thấy chàng kéo dây cương đẩy ra một cái
khiến con kỵ mã lăn xuống đất mới biết công lực chàng không phải tầm thường.
Chúng liền thay đổi sắc mặt. Lão đại là Chung Triệu Anh ngôn ngữ đầy vẻ lễ mạo.

Hồ Phỉ tuy tính hay đùa giỡn và đa trí nhưng vốn
không phải kẻ khinh bạc. Chàng liền đáp:

- Tại hạ họ Hồ quên chưa thỉnh giáo đại hiệu của
ba vị.

Chung
Triệu Anh nghĩ bụng:

- Chung
thị huynh đệ nổi danh khắp thiên hạ, người võ lâm còn ai không biết? Ta đã xưng
là Chung thị huynh đệ ở Ngạc Bắc mà gã còn hỏi danh hiệu đủ tỏ kiến thức gã
nông cạn lắm.

Hắn
đáp:

- Tại
hạ là Triệu Anh. Nhị đệ là Triệu Văn, tam đệ là Triệu Năng. Anh em tại hạ có
việc gấp xin Hồ đại ca nhường lối. Hồ đại ca đã lập sơn trại ở đây thì lúc anh
em tại hạ trở về nhất định sẽ đến nơi bái tạ.

Hắn
nói rồi chắp tay thi lễ.

Chung
Triệu Anh là nhân vật nổi tiếng giang hồ mà đối với hậu bối tỏ vẻ khiêm cung
như vậy thật là hiếm có. Chỉ vì hắn thấy Hồ Phỉ phô trương bản lãnh, võ công
cực kì thâm hậu, biết là khó lòng đánh bại huống chi chưa chắc chàng chỉ có một
người nếu còn thầy còn bạn ở bên cạnh càng thêm rắc rối.

Hồ
Phỉ cũng chắp tay đáp lễ hỏi:

- Chung
lão sư thật quá đa lễ. Phải chăng ba vị đi kiếm vợ chồng Lưu Hạc Chân?

Lúc
này trời đã sáng hơn. Ba người nhận ra chàng chính là gã thiếu niên quê mùa vừa
gặp lúc hãy còn ở trong miếu Tương Phi. Chung thị huynh đệ nhìn nhau nghĩ bụng:

- Mình
nhận lầm người. Té ra thằng nhỏ này cùng một phe với vợ chồng Lưu Hạc Chân.

Hồ
Phỉ cũng nhìn rõ Chung thị huynh đệ tay cầm những khí giới kì hình. Chung Triệu
Anh cầm Thiết bài dài chừng hơn thước trên mặt có khắc chữ. Chung Triệu Văn sử
cây khốc tang bổng. Binh khí của Chung Triệu Năng càng lạ nữa. Nó là một cành
phướn cắm trên linh tỏa của người chết để chiêu hồn. Cây phướn phất phơ bay
trước gió kì bí khôn lường.

Tướng
mạo ba người đã cực kì xấu xa, phục sức cũng quái dị mà khí giới đều hung hiểm
toàn dùng vào việc đưa ma. Người ngoài chưa động thủ mới ngó thấy đã kinh hãi
rồi.

Hồ
Phỉ chỉ sợ bọn chúng đột nhiên sinh sự, chàng lại không hiểu cách sử dụng ba
món binh khí này nên để hết tinh thần phòng bị không dám lơ đãng.

Chung
Triệu Anh hỏi:

- Giữa
các hạ và Lưu Hạc Chân lão sư có mối liên quan gì?

Hồ
Phỉ đáp:

- Bữa
nay tại hạ mới gặp lão sư lần thứ hai chẳng có liên quan chi hết. Nhưng thấy ba
người bức bách họ thái quá mà phải năn nỉ giùm. Người ta thường nói: nếu đình
thủ được nên đình thủ, có thể tha người nên tha ngay. Vợ chồng Lưu lão đã bị
thương. Ba vị khoan dung mấy phần được chăng?

Chung
triệu Anh trong lòng nóng nẩy nghĩ thầm:

- Mình
đã mất bao nhiêu thì giờ mà còn chần chờ nữa thì Lưu Hạc Chân tất thừa cơ tẩu
thoát.

Hắn
liền đưa mắt ra hiệu cho đại ca đồng thời từ từ cất bước toan quanh qua mé bên
Hồ Phỉ.

Hồ
Phỉ giơ tay ra nói:

- Giữa
ba vị và Lưu lão sư có điều chi xích mích, tại hạ tuyệt không hay biết. Nhưng
Lưu lão sư cũng có công sự gấp rút, xin ba vị để Lưu lão sư hoàn thành sứ mạng
rồi các vị sẽ tìm lão trả oán nên chăng?

Chung
Triệu Văn tức giận đáp:

- Bọn
ta không để lão làm việc đó, các hạ có nhường lối hay không?

Hồ
Phỉ nhớ tới lời đối đáp giữa vợ chồng Lưu Hạc Chân thì bức thơ kia liên quan
đến tánh mạng rất nhiều nghĩa sĩ, lại thấy Chung thị huynh đệ tướng mạo hung dữ,
hiển nhiên làm ác đã nhiều. Nếu bữa nay không động thủ thì vụ này khó lòng kết
liễu.

Chàng
liền cười khanh khách đáp:

- Muốn
nhường lối cũng không sao, chỉ cần ba vị đưa ba trăm lạng bạc tiền mãi lộ.

Chung
Triệu Văn cả giận vung cây Khốc tang bổng tiến lên toan động thủ.

Không
ngờ Chung Triệu Anh cản lại nói:

- Nhị
đệ hãy khoan!

Hắn
thò tay vào bọc lấy bốn đĩnh bạc nói:

- Chỗ
này có dư ba trăm lạng bạc. Xin các hạ thu lấy.

Chung Triệu Văn lại la lên:

- Đại ca! Sao đại ca lại làm thế?

Hắn nghĩ đến Chung thị huynh đệ tam hùng tung
hoành đất Kinh Sở sao lại tỏ ra khiếp nhược với một gã hậu bối? Nhưng Chung
Triệu Anh biết là cơ sự cấp bách nếu không ngăn chặn Lưu Hạc Chân mau lẹ thì
hỏng đại sự. Hắn đã cân nhắc việc có trọng khinh tùy cơ hoàn cấp. Và đối với gã
thiếu niên chẳng có tiếng tăm gì mà hợp lực ba người để thủ thắng cũng là bất
võ.

Vì thế hắn thấy chàng đòi tiền mãi lộ liền đưa ra
ba trăm lạng bạc cho chàng.

Cử động này ra ngoài sự tiên liệu của Hồ Phỉ.
Chàng cười hì hì lắc đầu nói:

- Đa tạ! đa tạ! Chung lão sư nói bốn đĩnh bạc này
có dư ba trăm lạng nhưng vãn bối định giá mỗi vị một trăm lạng. Ba vị cộng là
ba trăm lạng. Nếu lấy nhiều quá là bất công. Bây giờ đành thế này vậy. Chúng ta
đến tòa thị trấn trước mặt để cân lại coi. Vãn bối chỉ lấy đúng ba trăm lạng
nếu dư sẽ hoàn lại không dám thủ thêm một phân hào nào.

Chung thị tam hùng nghe tới đây, lông mày đều dựng
đứng cả lên.

Chung Triệu Anh bỏ bạc vào bọc rồi nói:

- Nhị đệ! Tam đệ! Hai vị hãy đi trước.

Rồi quay lại bảo Hồ Phỉ:

- Mời các hạ lấy khí giới ra. Tại hạ đành lĩnh
giáo mấy cao chiêu của các hạ.

Hồ Phỉ thấy hắn ung dung bình tĩnh biết là một tay
kình địch mà đơn đao của chàng bị Viên Tử Y lấy đem đi rồi. Bây giờ xích thủ
không quyền đấu với ba người e rằng khó bề thủ thắng.

Chàng nghĩ tới Viên Tử Y lại thấy mát ruột. Nhưng
rồi chàng nghiến răng lẫm bẩm:

- Nếu nàng không lấy binh khí của ta thì bây giờ
ta không đến nỗi lâm vào cảnh hiểm nghèo.

Chàng thấy Chung Triệu Văn và Chung Triệu Anh đi
qua hai mé bên mà không biết ngăn trở cách nào?

Chàng động tâm đột nhiên lạng người đi hai bước
vung quyền đấm bình một cái vào mũi con ngựa của Chung Triệu Anh.

Thoi quyền này rất trầm trọng và chính là một
chiêu cực kì lợi hại trong Hồ Gia Quyền. Con ngựa vàng lập tức bị gẫy xương óc.
Nó nằm lăn xuống đất, không nhúc nhích nữa. Nó đã chết rồi.

Thủ pháp tiên thanh đoạt nhân này khiến cho Chung
thị tam hùng đều thộn mặt ra. Hồ Phỉ tiện ta chụp lấy cái yên ngựa của con ngựa
vàng khẽ giựt một cái, bao nhiêu dây buộc đứt hết.

Chàng úp yên ngựa vào trước ngực để hộ vệ chỗ khẩu
yếu. Hai tay đều cầm một cái bàn đạp nói:

- Xin lỗi! Xin lỗi! Chỉ vì tại hạ không đem theo
binh khí nên phải lấy yên ngựa và bàn đạp để dùng tạm.

Dứt lời tay trái chàng cầm bàn đạp vung lên nhằm
đánh vào mặt Chung Triệu Văn. Tay mặt cầm bàn đạp tới cánh tay Chung Triệu
Năng. Hai bàn đạp đồng thời đưa ra ngăn cản lối đi của hai anh em họ Chung.

Chung thị tam hùng vừa kinh hãi vừa tức giận.
Nguyên nhà này trước kia vẫn sử phán quan bút nhưng tám năm trước chúng bị bại
về tay Miêu Nhân Phượng gây nên mối đại nhục. Từ đó chúng bỏ không dùng phán
quan bút và mỗi người luyện một thứ binh khí cổ quái. Tám năm chuyên cần rèn
luyện, võ công tiến bộ rất nhiều. Chúng muốn đi kiếm Miêu Nhân Phượng để quyết
sống mái. Không ngờ ở nơi quê mùa hẻo lánh này chúng lại bị một gã thiếu niên
vô danh làm nhục.

Chung Triệu Anh hú lên một tiếng. Chung Triệu Văn
và Chung Triệu Năng cũng hú lên để đáp lại. Tiếng hú the thé khiến người nghe
phải bở vía.

Hồ Phỉ cũng ngấm ngầm kinh hãi.

Cả ba người vung Thiết lịnh bài, Khốc tang bổng và
Chiêu hồn phán chia ra ba mặt tấn công.

Hồ Phỉ dùng yên ngựa để che ngực, hai tay múa hai
cái bàn đạp tựa hồ cặp Lưu tinh trùy. Chàng cũng vừa công vừa thủ.

Hồ Phỉ tinh thông về đao pháp và quyền pháp song
kém Viên Tử Y ở chỗ chưa tinh thông võ công các phái lại chưa rèn luyện cách
dụng Lưu tinh trùy. Chàng chỉ ỷ vào tâm cơ minh mẫn, thủ pháp mau lẹ, võ học
căn cơ của chàng cao hơn người một bậc mới chống đối được. Nhưng Chung thị tam
hùng đều là hảo thủ hạng nhất. Về công lực bản thân người nào cũng còn hơn
chàng. May mà chàng không hiểu chiêu thuật của Lưu Tinh trùy mới cùng ba người
trao đổi hai, ba chục chiêu vẫn chưa thất bại.

Nguyên Chung thị tam hùng là người biết nhiều hiểu
rộng, thấy Hồ Phỉ lấy hai cái bàn đạp để làm Lưu Tinh trùy liền để ý nhận định
gia số cũa chàng. Chúng lại thấy chàng tay mặt cầm bàn đạp đánh tới liền nghĩ
ngay đây là trùy pháp bạch Hồng Quán Nhật của Trương gia ở Thanh Châu.

Chúng yên trí cái bàn đạp nơi tay trái chàng thuận
đà quét ngang.

Ngờ đâu Hồ Phỉ thấy cây Khốc tang bổng của Chung
Triệu Văn từ dưới móc lên. Đỉnh đầu hắn sơ hở liền rung động bàn đạp bổ dọc
xuống thiên linh cái đối phương.

Chung thị tam hùng trong lòng rất lấy làm kì tự
hỏi:

- Đây là gia số nào?

Hồ Phỉ thấy Chung Triệu Văn giơ bổng lên gạt, cái
bàn đạp bên tay mặt chàng liền quét tới Chung Triệu Năng.

Chung thị tam hùng lẩm bẩm gật đầu nghĩ bụng:

- Phải rồi! Té ra gã là môn hạ Chữ Thập Trùy ở
Diên Châu tỉnh Thiểm Tây. Nửa dưới chiêu này là Dương Mi Thổ Khí, tất dùng cả
hai bàn đạp đánh tới trước ngựa.

Ba người thấy chàng đẩy ngựa đánh ngựa, tý lực cực
kì hùng mạnh.

Nếu để song trùy đánh trúng ngực thì nguy đến tính
mạng. Ba người liền đưa binh khí lên bảo vệ trước ngựa.

Không ngờ Hồ Phỉ chẳng biết chiêu số Dương Mi Thổ
Khí là gì, chàng thấy ba người đưa binh khí lên hộ vệ trước ngựa liền quét
ngang cặp bàn đạp để đánh vào hạ bàn ba người.

Chung thị huynh đệ giật nảy mình lên tự hỏi:

- Sao gã lại ra chiêu Phiên Thiên Phúc Địa?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3