Minh nguyệt từng chiếu giang đông hàn - Chương 38 - 39

Chương 38: Sư phụ

Lưu Quang lão đại dừng chân lại ở trấn nhỏ này, tìm
đến một ngôi nhà bình thường. Cổng chính hướng về gian phòng phía nam, cửa sổ lớn
mở rộng, ánh nắng tùy ý chiếu vào, khiến cho ngày sau giờ Ngọ mùa thu, vàng óng
ấm áp.

Trong phòng, bên trên giường lớn, Lâm Phóng mặc một
chiếc áo trắng đơn tựa vào giường, đầu gối đặt một quyển sách. Sắc mặt hắn đã
có chút hồng nhuận, vẫn mang vẻ thanh tuấn trước sau như một. Ở một góc khác
trong phòng, Lưu Khác rất khó tin cũng cầm sách, đôi mắt hổ bình thường giương
lên hôm nay cụp xuống khác lạ, cũng có vài phần bộ dạng tĩnh tú (vừa yên
tĩnh vừa đẹp đẽ)
.

Nhưng hai mĩ nhân một lớn một nhỏ này đều thua kém
chén canh gà mê người trong tay ta.

Đây không phải canh gà bình thường mà là đầu bếp sủng
ái ta nhất Chiến gia, một ngày đi trăm dặm, đuổi tới trấn nhỏ này, mà nấu ra.
Dưới sự bày mưu đặt kế của ta, hắn đem những thứ mà cha coi như trân bảo: cực
phẩm nhân sâm ngàn năm mà hiện nay võ lâm chỉ có duy nhất một, và Cửu chuyển
linh chi thảo của triều đại trước, còn có Ngọc phấn Như Ý đan do Y Thánh đã quy
tiên luyện chế, toàn bộ lén lút mang theo ra, bỏ vào chén canh gà bình thường
này.

Bởi vì đại phu vô cùng chấn kinh cùng sùng bái nói
là canh gà như vậy có thể giúp Lâm Phóng phục hồi nhanh chóng còn có thể khiến
cơ thể tốt hơn so với trước kia, mà tuyệt đối sẽ không bởi vì đại bổ mà tổn
thương sau này, ta mới yên tâm đem canh gà này cho Lâm Phóng.

Đương nhiên, đầu bếp của Chiến gia ta cũng đã vô
cùng bi phẫn và kiêu ngạo. Bi phẫn là, nhiều thứ trân quý như vậy lại đem cho một
người không phải là người của Chiến gia ăn; kiêu ngạo vì hiện nay trên đời đã
không còn người có thể giống như hắn, có cơ hội nấu ra canh gà trân quý như thế.

Có điều là canh gà này đúng thật là ôn hương xông
vào mũi, khiến người thèm nhỏ dãi…

Ta bưng canh gà bước vào gian phòng của Lâm Phóng,
Lưu Khác đang ngồi một bên liền “A” một tiếng bỏ sách xuống, vội vàng hỏi: “Cái
gì thế, thơm như vậy?” Ngay cả Lâm Phóng luôn luôn không thuộc khói lửa nhân
gian đều ngẩng đầu nhìn hướng ta.

Ta nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận dè dặt bưng canh
gà đi đến bên giường Lâm Phóng: “Lão đại, uống canh gà.”

Lưu Khác vội vàng sáp tới: “Làm sao lại thơm như vậy?
Cho ta một chén được không?”

Lâm Phóng nâng tay
muốn tiếp lấy, ta vội vàng nói: “Lão đại, ngươi không cần động tay, cẩn thận miệng
vết thương vỡ ra. Ta đút cho ngươi.”

Lâm Phóng liếc nhìn
ta, theo lời để xuống tay.

Lưu Khác chen miệng
nói: “Đại tỉ! Miệng vết thương của minh chủ hôm qua đã kết vảy!”

Ta múc lên một muỗng
cháo, để tới bờ môi tỉ mỉ thổi thổi lại đưa đến miệng Lâm Phóng. Hắn khẽ mở môi
son, há mồm ngậm chặt. Một đôi con ngươi mát lạnh lại nhìn ta. Không biết vì
sao, bị hắn nhìn chòng chọc lại khiến trên mặt ta có chút nóng, thế là mắt nhìn
mũi mũi nhìn tâm, cuối cùng lại dán mắt vào bát canh gà.

Lưu Khác cả giận
nói: “Ngươi ngươi ngươi, không nghe ta nói sao?”

Ta lại múc một muỗng
nữa, đưa đến trước môi Lâm Phóng.

Lưu Khác ở bên cạnh
vẫn không chịu: “Cũng cho ta một chén! Ta nghe bọn hắn nói rất bổ, uống xong
công lực cũng sẽ tăng tiến không ít!”

Ta để thìa xuống,
nhìn về hướng thiếu niên đang phẫn nộ kia: “Canh gà này một trăm lượng cũng
không mua nổi một chén, chính ta cũng không được uống, ngươi còn nghĩ có thể uống?”

Lưu Khác hô to một
tiếng: “Ngươi thiên vị!”

Ta ha ha cười: “Ta
chính là thiên vị!”

Lưu Khác vô cùng phẫn
nộ, tông cửa xông ra, ngoài cửa, rất nhanh truyền tới tiếng xé gió, hắn mỗi lần
phẫn nộ, phương thức trút giận chính là đi luyện đao.

Ta mặc kệ hắn, cười
tít mắt nhìn Lâm Phóng: “Lão đại, chúng ta không cần để ý đến hắn, ngươi từ từ ăn.”
Ta lại đưa một muỗng qua.

Lâm Phóng há miệng
ngậm.

Ngậm chặt không thả,
nhìn chòng chọc ta.

Ta có chút kì lạ,
lại không dám dùng sức kéo ra, chỉ phải cẩn thận dè dặt hỏi: “Như thế nào? Lão
đại, không ngon sao?”

Con mắt sắc của hắn
có chút thâm trầm, đoán chừng canh gà rất bổ, mới uống vài ngụm, sắc mặt đã
tăng thêm hồng nhuận. Hắn chậm rãi mở miệng nói: “Hoằng Nhi, ngươi cũng ăn đi.”

“Ta sao có thể ăn
được?” Như chuyện đương nhiên: “Một chén một trăm lượng đó, ăn ta sẽ đau lòng!”

Hắn bỗng nhiên cười,
nói: “Ngươi đem chỗ còn dư ăn hết đi.”

Ta còn muốn biện bạch,
lại nghe hắn trầm giọng nói: “Nghe lời.”

Có chút… Khó mà
kháng cự…

Được thôi, ta thừa
nhận kì thật ta cũng rất muốn ăn. Đã là lệnh của minh chủ đại nhân, ta nhất định
phải tuân thủ rồi.

Ta cẩn thận dè dặt
cầm lấy thìa, lại cẩn thận dè dặt hớp mấy miếng, hài lòng thỏa dạ liếm liếm
môi. Quay đầu nhìn hướng hắn, lại phát hiện hắn vẫn nhìn chòng chọc ta, trên
khuôn mặt thanh tú như băng tuyết hằn sâu ý cười.

“Lão đại!” Ta kinh
ngạc nói: “Đây là lần đầu tiên thấy ngươi cười lâu như vậy! Canh gà không tệ chứ?”

“Ừ.” Hắn nhìn ta:
“Cực kì… Không tệ.”

Canh gà còn dư lại,
ta vô luận ra sao không chịu uống. Cũng may Lâm Phóng không bức ta nữa, chậm
rãi đem canh gà uống hết.

Uống xong canh gà,
tâm tình Lâm Phóng dường như rất tốt, thuận đường còn hỏi ta về đầu bếp của Chiến
gia, lại hỏi một ít chuyện tình ở Kinh Châu.

Chúng ta nói một hồi,
ta sợ khiến Lâm Phóng mệt mỏi nên bưng bát không đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Trong viện, Lưu
Khác vác thanh đao, nổi giận đùng đùng nhìn ta. Hài tử này, đã lâu như vậy, còn
chưa nguôi giận sao?

Ta đi qua: “Được rồi,
không nên tức giận! Hắn bị thương nặng như vậy, ngươi cũng nên thông cảm nha!”

Lưu Khác ghé đầu lại,
ở trên thân ta ngửi ngửi, rất khẳng định nói: “Ngươi cũng uống.”

Ta kinh ngạc nói:
“Ngươi là chó?”

Hắn gật gật đầu, thậm
chí có chút đắc ý.

Ta nhất thời cảm thấy,thật
khó lí giải lòng tự tôn của thiếu niên Liêu Đông.

“Ta nói…” Hắn bỗng
nhiên giương giọng, còn cố ý kéo dài: “Kì thật là ngươi thích minh chủ của
ngươi phải không?”

Ta ngẩn ngơ. Bỗng
nhiên ý thức đến Lâm Phóng rất có khả năng cũng nghe thấy câu nói này, không khỏi
vừa thẹn vừa tức, hạ giọng nói với Lưu khác: “Ngươi nói bậy cái gì?”

Lưu Khác càng thêm
đắc ý: “Bị ta nói trúng? Nếu như đúng là như vậy, ta có thể tha thứ việc ngươi
không cho ta uống canh gà!”

“Ta không cần ngươi
tha thứ!” Ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, giận dữ nói: “Ngươi, này cái
tên tiểu tử thối này, ngươi hiểu chuyện tình yêu nam nữ sao?”

Hắn bị ta nói có
chút chột dạ, tức giận nói: “Ta không hiểu, chẳng lẽ ngươi hiểu?”

“Đương nhiên!” Ta
khinh bỉ nhìn hắn, “Ta đối với minh chủ, đó là chân tâm thật ý sùng kính, hắn
chính là lão đại của ta, là chủ thượng của ta, là người trọng yếu nhất với ta.
Ta vì hắn, tùy tiện cũng có thể chết đi. Loại tình cảm tri kỉ này cao hơn tình
cảm nam nữ. Ngươi nói như vậy, là bôi nhọ cảm tình của ta cùng minh chủ!”

“Cái gì loạn thất bát
tao thế? Ta nghe không hiểu!” Lưu Khác liếc ta một cái: “Ta đi hỏi hắn!” Hắn
như một làn khói vọt vào gian phòng.

Ta mắt trợn tròn, hắn
muốn hỏi Lâm Phóng cái gì?

Ta cũng vội vã đi
theo, sắc mặt Lâm Phóng bình tĩnh nhìn chúng ta đi tới, trong lòng ta buông lỏng,
thật tốt, nhìn bộ dáng của hắn đoán chừng là không nghe thấy những lời vô vị vừa
rồi của Lưu Khác.

Lưu Khác đặt mông
ngồi vào bên giường Lâm Phóng, không nói chuyện. Lâm Phóng nhìn Lưu Khác, lại
nhìn ta, nói: “Hoằng Nhi sao thế? Mặt lại đỏ như vậy?”

“Ta không có chuyện
gì…”

“Nàng bị ta nói
trúng tâm sự, tất nhiên là đỏ mặt!” Lưu Khác chen miệng
nói.

Lâm Phóng nhướng mắt: “Ồ?”

Rất kì lạ, một tiếng “ồ” này của hắn khiến cho mặt
của ta đột nhiên trở nên càng nóng, lòng thình thịch nhảy, nhanh đến nỗi ta chịu
không nổi!

Thật muốn… Cướp đường mà chạy…

Ta lập tức bắt được cổ áo Lưu Khác: “Tiểu tử thối,
hôm nay không cho ngươi lĩnh giáo Phá liễn kiếm pháp ta sẽ không mang họ Chiến!”

Thân thể hắn thụt xuống, từ trong tay ta trượt ra, vội
vàng hướng cửa chạy đi.

Muốn chạy? Ta cũng hướng cửa chạy đi.

“Oành.”

“Oành.”

Thân thể Lưu Khác bỗng nhiên dừng lại, đầu ta đụng
vào sau lưng hắn, hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Ta cũng hung hăng sờ sờ
trán, đau quá! Tiểu tử này, vì sao đột nhiên ngừng lại?

“Hoằng Nhi, tinh thần không tệ.” Một giọng nói trầm
ổn đột ngột vang lên.

Ta một phen túm lấy Lưu khác đang cản đường kéo qua
một bên, ngốc ngốc nhìn người tới.

Hắn mỉm cười nhìn ta, mắt trong tràn đầy thương tiếc.

“Sư phụ!” Ta nhất thời buồn vui cùng trào lên, bổ nhào
vào trong lòng hắn.

Hắn vuốt ve đầu ta, rồi buông tay, vội vàng đến bên
giường Lâm Phóng.

Ta chần chờ một chút, hướng ngoài cửa nhìn nhìn, vắng
vẻ trống không.

Nhất thời có chút mất mát, cũng đi trở về bên giường
Lâm Phóng.

“Văn Tuyền, ngươi chịu khổ rồi.” Sư phụ nói.

“Không ngại.” Lâm Phóng mỉm cười nói.

“Sớm biết như thế, cho dù ta là kháng chỉ cũng phải
cùng các ngươi đi tới Kinh Châu, có thể ngươi sẽ không bị thương.” Sư phụ tự trách.

“Hạ Hầu đại hiệp, ở vị trí của ta cũng nên gặp thửthách
này.” Lâm Phóng bình tĩnh nói: “Ngươi thân có trọng trách, há có thể tự tiện rời
cương vị được?”

Lưu Khác biết điều lui ra ngoài, thay chúng ta đóng
lại cửa.

Sư phụ lại nhìn ta: “Ngươi cũng khổ cực. Nghe nói
ngươi đánh trọng thương Đỗ Tăng?”

Ta cười hắc hắc: “Đáng tiếc chưa thể giết hắn.”

Sư phụ gật gật đầu, lại hướng về Lâm Phóng nói: “Lần
này ta dẫn đại bộ phận quân tinh nhuệ tới đây. Mấy đạo nhân mã khác cũng đang
trên đường. Khi nào động thủ?”

Lâm Phóng trầm ngâm khoảnh khắc nói: “Ý tứ triều
đình như thế nào?”

Sư phụ nói: “Đúng như ngươi đoán, cho rằng chúng ta
cùng Chu Phưởng liên thủ.”

Chu Phưởng? Cái tên này thật quen tai, đúng, ta đã từng
nghe cha nhắc tới qua, là thứ sử Lương Châu. Cha ta không để ý nhiều người. Người
này có thể khiến cha ta đề cập tới mấy lần, chứng tỏ hắn không tầm thường.

Lâm Phóng nói: “Rốt cuộc cũng có động tĩnh lớn.”

“Quân đội Chu Phưởng đã vào Kinh Châu, đoán chừng
còn có bảy tám ngày nữa là có thể đến phụcận.” Sư phụ nói.

Lâm Phóng gật gật đầu: “Chúng ta năm ngày sau lên đường,
cùng bọn hắn tụ lại. Trước phái mấy người qua liên hệ cùng bọn hắn.”

Sư phụ lại hỏi: “Có báo tin cho đám người Hoắc
Dương?”

Trong lòng ta căng thẳng.

Lâm Phóng lắc đầu: “Không có. Tin ta ở chỗ này cực kì
bí ẩn, bọn hắn cũng không biết.”

“Bọn hắn có an toàn không?” Ta thăm hỏi.

Lâm Phóng hướng về phía ta cười nói: “Bắt được Đỗ
Tăng, liền biết. Lại phải chiến tranh, Hoằng Nhi, ngươi nguyện ý không?”

Sư phụ có chút kinh ngạc nhìn Lâm Phóng, lại nhìn
ta.

“Nguyện ý! Các ngươi đi nơi nào, ta liền đi nơi đó!”
Ta hào hùng nói: “Ngươi nói nam nhi sống ở trên đời, chỉ vì non sông này. Ta
nói nữ tử, cũng là như thế!”

Lâm Phóng bình tĩnh nhìn ta. Sư phụ vỗ tay hoan
nghênh nói: “Nói rất hay!”

“Ngươi nghỉ ngơi trước.” Sư phụ nói: “Ngày mai lại
bàn bạc cùng ngươi.” Lâm Phóng gật đầu.

Ta theo đuôi sư phụ đi ra, còn chưa đi đến cửa, ta
nhịn không được thấp giọng thăm hỏi: “Sư phụ, Tử Tô như thế nào không tới…”

“Đợi đã!” Giọng nói Lâm Phóng bỗng nhiên vang lên.
Chúng ta xoay người.

“Hạ Hầu đại hiệp, ta còn có chuyện muốn nói với
ngươi.” Lâm Phóng nói.

Hạ Hầu sư phụ liếc nhìn ta, rồi đi về hướng về Lâm
Phóng. Ta đứng tại chỗ.

Lâm Phóng nói khẽ: “Hoằng Nhi, ngươi đi xuống trước
đi.”

Có cái chuyện gì, sư phụ có thể biết, ta lại không
thể biết?

Ta đầy bụng hoài nghi ra khỏi phòng.

Chương 39: Tái tụ

Nửa năm, rời khỏi Kiến Khang đã nửa năm, không gặp
Ôn Hựu cũng đã nửa năm. Ta từ những ngày đầu đau khổ tương tư, đến thiếu chút nữa
sinh li tử biệt, cho tới bây giờ, vẫn rất chần chừ. Kiềm chế nhiều ngày, quên
đi nhiều ngày, nhớ thương trong lòng dường như muốn phun trào ra.

Ta lại không dám hỏi sư phụ tin tức của hắn.

Hắn ở Kiến Khang có khoẻ hay không? Vì sao lại không
viết thư cho ta? Lần này vì sao hắn không tới? Có phải là hoàng đế không cho hắn
tới, hay bị chuyện khác quấn thân? Là người nào, là chuyện gì khiến hắn không
thể tới thăm ta? Hắn có biết hắn thiếu chút mất đi thê tử chưa cưới?

Ta đứng ở ngoài cửa, xa xa nhìn lại cửa phòng Lâm
Phóng đóng chặt. Vòng ngọc trên tay ở dưới ánh mặt trời gần như trong veo xanh
biếc, trong ngực lại như bị thứ gì đó nhét chặt nhoi nhói.

Cửa rốt cuộc cũng mở, sư phụ đi ra. Dường như có cảm
ứng thông linh, người từ đằng xa lại nhìn đúng đến phương hướng của ta. Bước
chân hơi ngừng một chút, liền vội vàng hướng về phía ta đi đến.

Chút do dự sợ hãi nhất thời bị ta ném ra sau đầu, ta
phi thân lên xuống mấy cái, ngừng tại bên người sư phụ.

“Ở trong sân còn thi triển khinh công làm cái gì?”
Sư phụ cười nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi gặp những người khác tới đây cùng ta.”

Ta ngăn ở trước người hắn: “Sư phụ, Ôn Hựu đâu?”

Sư phụ dừng một chút, nói: “Hắn không đến được.”

Thì ra là như vậy?

Nhưng, ta trải qua
nhiều khó khăn đến thế, Lâm Phóng cũng bị trọng thương, sự tình lớn như vậy, hắn
vì sao vẫn không tới?

Ta lại quay sang hỏi
sư phụ.

“Sư phụ, Ôn Hựu
không có xảy ra chuyện gì chứ?”

“… Hắn ở trong
hoàng cung, rất được hoàng đế thưởng thức, Ôn Kiệu đại nhân cũng là thăng quan
tiến chức thuận lợi, mọi chuyện đều rất tốt.” Sư phụ bình tĩnh nói.

“Vậy… Hắn có hay
không…” Ta cắn chặt răng: “Hắn có hay không để ý đến cô nương nào khác?”

Sư phụ trầm mặc khoảnh
khắc nói: “Hoằng Nhi, Tử Tô làm người, ngươi và ta đều rất rõ ràng.”

Ta đương nhiên rõ
ràng, không có người có thể kiên nghị hơn hắn, không có người có thể thâm tình
như hắn. Ý sư phụ là, không có?

Trong lòng ta lúc
này mới buông lỏng.

Sư phụ nhìn ta:
“Bây giờ đại địch đã ở trước mặt, tất cả võ lâm Giang Đông cùng chung mối thù.
Nhi nữ tư tình, cần phải tạm thời đặt sang một bên.”

***

Bởi vì hàng ngũ
chưa tập hợp đủ, cũng muốn chờ đợi đại quân của Chu Phưởng, thế là chúng ta tiếp
tục ở lại trấn nhỏ này mấy ngày. Nhưng mà thúc cháu Lưu Quang và Lưu Khác lại
muốn rời khỏi đây.

Ngày từ biệt, ta lại
có chút luyến tiếc tiểu tử Lưu Khác kia. Hắn ở chỗ này mấy ngày nay, khiến cho
cuộc sống của ta tăng thêm không ít niềm vui! Hắn luôn luôn trưng ra bộ dạng tức
giận, sau đó lại mù mờ bị ta sai gì làm ấy.

Ta đối với Lưu
Quang cảm giác cũng không tệ. Dù sao cũng là thời điểm nguy cấp, hắn ra tay trượng
nghĩa. Chúng ta nợ hắn một phần nhân tình rất lớn, hắn lại không nói có chuyện
gì muốn nhờ, cũng không cưỡng ép chúng ta cùng hắn trở về Liêu Đông. Nhưng thật
ra lại khiến người lo sợ bất an - ân tình, nhất định phải trả, người hành tẩu
giang hồ có ai không hiểu đạo lí ấy?

Lâm Phóng vẫn chưa thể
xuống giường, sư phụ dẫn chúng ta tới đưa tiễn. Nhìn hàng ngũ của bọn hắn dần dần
đi xa, Tiểu Lưu Khác rất có lương tâm quay đầu nhiều lần, trong lòng ta cũng có
chút cảm động.

“Chiến tỉ tỉ, nhất
định phải đến Liêu Đông thăm ta!” Tiểu tử kia xa xa thét
to.

Ta ngẩn ngơ. Ta cưỡng bức dụ dỗ nhiều ngày như vậy,
Lưu Khác cũng không chịu gọi ta một tiếng tỉ tỉ. Hôm nay rời khỏi, lại đột ngột
gọi ta như thế.

“Tốt! Ta nhất định
tới! Sau này gặp lại!” Ta quát lớn. Xa xa, ta đoán trên mặt Lưu Khác nhất định
lộ ra tươi cười.

***

Đêm đó, ta lại bưng
canh gà cực phẩm, như thường lệ chạy đến gian phòng của Lâm Phóng.

Tinh thần của hắn
ngày một tốt hơn, nỗ lực cũng có thể xuống giường đi lại, ta thật vui mừng. Hắn
dường như không bị chuyện lần này ảnh hưởng chút nào, ngược lại trên mặt thường
xuyên hiện ra nụ cười cao thâm khó lường, thấy rõ tinh thần của minh chủ đại
nhân quả nhiên mạnh mẽ dị thường.

Theo thường lệ, hắn
uống canh gà hết hơn phân nửa, còn ta sẽ uống chỗ tinh hoa còn thừa lại. Uống
xong, hắn sẽ lại theo thường lệ cầm sách bắt đầu xem, còn ta sẽ ở một bên đọc
tiểu thuyết truyền kì.

Lúc Lưu Khác chưa rời
đi, ta và hắn thường đấu khẩu qua lại, hắn nói ta không nên mỗi đêm cùng minh
chủ chung sống một buồng. Thực là thô bỉ! Ta cùng minh chủ trong sáng hơn nhật
nguyệt! Ta rất thích ở bên cạnh minh chủ, trên người hắn giống như có hơi thở đặc
thù, khiến cho người khác cảm thấy yên lòng.

Đạo lí này, Lưu
Khác tự nhiên không hiểu, còn kéo tình cảm nam nữ vào. Chiến Thanh Hoằng ta chẳng
lẽ lại là nữ nhân dễ dàng thay đổi như thế sao?

Nhìn nhìn, rồi lại
có chút nhớ nhung Ôn Hựu. Nhớ lúc hai chúng ta cùng một chỗ thân mật, nhớ đến
chuyện ấy lại khiến ta động tâm.

Sách xem cũng không
hiểu gì, mặt cũng có chút nóng. Ta tốt hơn nên ra ngoài một chút! Để sách xuống,
lại bắt gặp một đôi con ngươi đen láy của Lâm Phóng đang chăm chú nhìn ta.

Ách… Biểu hiện khác
thường của ta rõ ràng nhưvậy sao? Thật xấu mặt.

“Thần sắc của ngươi
thật sự tốt.” Lâm Phóng nói.

“A a…” Ta
đứng lên: “Ta trở về phòng!”

“Đợi đã…” Lâm Phóng
nói: “Ngươi… Có chuyện gì sao? Thời gian vẫn còn sớm mà.”

Ta mỗi ngày đều
trong phòng Lâm Phóng, hai canh giờ mới đi. Hôm nay mới ngồi thời gian không đến
một nén nhang, khó trách hắn lạ.

Ta nhìn khuôn mặt
nhu hoà của Lâm Phóng, trong lòng khẽ động.

Có lẽ nên nói cho hắn
nghe?

“Cái kia… A Phóng,
ngươi cảm thấy, Tử Tô là… Ừ… Là người chung tình sao?” Ta hỏi. Minh chủ thông
minh tuyệt đỉnh như vậy, ánh mắt nhìn người nhất định rất chuẩn! Nghĩ đến điều
này, ta mong đợi nhìn hắn.

Hắn để sách xuống,
nhìn ta, chậm rãi cười.

“Vấn đề này, rất
khó trả lời.”

A? Ta ngạc nhiên
nói: “Ngươi không phải rất biết nhìn người sao? Ngươi đều nhìn không ra, còn có
thể trông cậy vào ai?”

“Cái gì gọi là
chung tình?” Ánh mắt hắn sáng quắc: “Nam nhi trên đời, ràng buộc bởi rất nhiều
chuyện. Ở cấp độ nào, mới được gọi là chung tình? Một người kiên định phải
chăng là chung tình, ta lại muốn hỏi Hoằng Nhi.”

Hắn nhìn gần ta:
“Ngươi cảm thấy Lâm Phóng ta là người chung tình?”

Ách… Vấn đề này rất
khó trả lời. Nhưng, nhân vật lật tay làm mây, úp tay làm mưa* như minh chủ, đối
với nữ tử mình yêu thích, nhất định sẽ cực kì thương tiếc đi? Hắn đối với thuộc
hạ cũng là bảo vệ đến thế, huống hồ là đối với người trong lòng?

* Lật tay làm mây
úp tay làm mưa: chỉ những người thay đổi như chong chóng, gian xảo.

“Ta cảm thấy A
Phóng ngươi là người chung tình.” Ta nói một cách khẳng định: “Sự chung tình của
ngươi nhất định không thua kém Ôn Hựu. Cô nương nào là người trong lòng của
ngươi nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.”

Hắn ngẩn người, bỗng
nhiên cười, cười thật sự vui vẻ.

“Vẫn là Hoằng Nhi
hiểu rõ ta.” Hắn nhìn ta, gằn từng chữ một: “Hoằng Nhi, ngươi nhớ kĩ. Nếu ta
nhìn trúng ai, nhất định sẽ khiến nàng, một đời một kiếp cam tâm tình nguyện ở bên
cạnh ta.”

Không giống với vẻ lạnh
lùng ôn hòa, nội liễm thâm trầm như xưa, Lâm Phóng lúc này, lại có một chút
tùy ý bừa bãi. Phảng phất như một bức tranh thủy mặc, bỗng nhiên hiển hiện một
nét mực đậm màu.

Ta ngơ ngẩn gật đầu,
tuy rằng biết minh chủ chỉ là cùng ta tán gẫu, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của
hắn, mặt ta mặt lại bừng lên khí nóng hừng hực, so với lúc nãy càng lợi hại!

Chao ôi, quả thật
là mĩ nhân hại quốc a!

***

Ba ngày sau, chúng
ta thu được tin tức xác thực, chúng ta sẽ tụ lại hướng tây cùng với đại quân của
Chu Phưởng.

Hơn bốn mươi người
chúng ta tập kết tại này trấn nhỏ này, thừa dịp bóng đêm, hướng về phía tây mà
đi.

Đoạn đường này, ta
trừ vai trò là minh chủ hộ pháp, còn nhiều thêm một chức vụ, minh chủ nha hoàn.
Đúng là bi thương! Vốn trong lúc Lâm Phóng dưỡng bệnh, ta liền một tay chịu
trách nhiệm việc sinh hoạt thường ngày của hắn. Mà sau khi sư phụ đến, cũng đã
ôn hòa ám chỉ cho ta, Lâm Phóng gặp nạn lần này, nói cho cùng ít nhiều ta cũng
có trách nhiệm, thân là minh chủ hộ pháp, sao có thể để minh chủ bị bắt mất?

Thế là sư phụ dặn bảo,
trừ việc luyện kiếm thật tốt, nỗ lực nâng cao kiếm thuật, cũng phải ở bên cạnh
chăm sóc Lâm Phóng, lấy thân chuộc tội.

Ta vui vẻ tuân
theo.

Mấy ngày này, ta lại
dần dần quen với rất nhiều thói quen yêu thích của Lâm Phóng - có thể thấy được
ta quả thật có thiên phú làm nha hoàn.

Ví như, Lâm Phóng nhìn
có vẻ như là một người thanh đạm, nhưng lại thích ăn cay, mỗi lần ăn cơm vô luận
là hương vị gì hắn đều yên lặng, nhưng đôi đũa lại thường xuyên duỗi về phía những
món có khẩu vị nặng; ví như, hắn kì thật chẳng hề bỏ nhiều thời gian cho việc
nghiên cứu mưu đồ sách lược, ngược lại dùng phần lớn thời gian ở trong phòng, ở
trên xe ngựa, đóng cửa dưỡng thần. Mà vào thời điểm mấu chốt, hắn lại có thể bộc
lộ tinh thần phấn chấn đứng ra cảm hóa tất cả mọi người; ví như, hắn kì thật đối
võ học rất có thiên phú, chỉ nhìn vài trang kiếm phổ của ta đã có thể chỉ ra những
điểm không đúng. Nếu không phải từ nhỏ thân thể không tốt, lúc vài tuổi lại bị kẻ
thù cắt đứt kinh mạch, hắn tuyệt đối không phải bộ dạng trói gà không chặt như hôm
nay; ví như, hắn kì thật là một người rất kiêu ngạo nhưng cô đơn, cho dù là sư
phụ, cũng không quá thanh tịnh như hắn. Rất nhiều khi hắn tình nguyện ngồi ngốc
lặng một mình, đương nhiên, hắn cũng chẳng hề buồn bực khi bên cạnh có thêm một
người là ta.

Ta thường nghĩ,
chính là một người cô đơn yếu ớt như vậy, có thể ở võ lâm Giang Đông hô mưa gọi
gió, uy chấn bốn phương, thực tại khiến người ta kính phục!

Mỗi ngày sáng sớm
sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên ta làm là đi tìm Lâm Phóng đưa tin; một ngày
ba bữa, ta cùng hắn ăn; mỗi một hớp trà hắn uống qua, đều là ta tự tay đun; y
phục của hắn có rách, trực tiếp ném cho nha đầu vụng về như ta may. Cho dù may
cực kì khó coi, hắn vẫn coi như không có gì mà mặc, dáng điệu vẫn vân đạm
phong kinh như thường. Hết thảy mọi chuyện thân mật giữa ta và Lâm Phóng, hắn đều
coi là tình lí đương nhiên, khiến ta cũng cảm thấy thuần khiết rõ ràng.

Ta thành thói quen
an tĩnh ở bên cạnh hắn, trong lòng yên ổn. Lây nhiễm tính tình trầm ổn bình
tĩnh của hắn mà ta thậm chí không vì chuyện Ôn Hựu bặt vô âm tín mà nôn nóng bất
an nữa. Ta nói với chính mình, phải tin tưởng, tin tưởng Ôn Hựu chung tình, tin
tưởng duyên phận của chúng ta.

Chỉ là, cùng Lâm
Phóng thân mật như vậy, dưới mắt Ôn Hựu hẳn hắn sẽ tức giận đi? Chu Bác hôn ta
một cái, hắn đã muốn phát điên; bây giờ ta cùng một nam tử khác như hình với
bóng, cho dù là minh chủ của chúng ta, hắn vẫn sẽ để ý đúng không?

Nhưng Ôn Hựu, ngươi
không ở bên cạnh ta.

Ta sẽ nhớ ngươi, vô
cùng lo lắng, vô cùng nhớ ngươi. Ở bên cạnh Lâm Phóng lòng ta mới có thể an định
lại.

***

Chúng ta đi vài
ngày đường, rốt cuộc cũng đến được địa điểm ước định, Độn Dương.

Tuy rằng thời tiết
đã là cuối mùa thu, nơi này cây cối lại vẫn xanh xanh um như cũ, mặt trời rực rỡ
chiếu trên cao. Một dòng sông lớn, nước sông trong như ngọc bích uốn lượn theo
vùng ngoại ô, cùng trời xanh mây trắng tương xứng, đẹp không sao tả xiết.

Cây dưới chòi nghỉ mát,
một nam tử cao ngất đang đứng. Nhìn thấy đoàn người ngựa chúng ta, vội vàng bước
tới. Hắn ước chừng hai mươi có lẻ, một thân nhung trang, bộ dạng lạnh lùng,
tinh thần phấn chấn, cử chỉ nhanh nhẹn. Còn chưa đi đến trước mặt chúng ta người
đã cúi lạy, cất cao giọng nói: “Ti chức cung kính bồi tiếp hai vị tướng quân
cùng chư vị anh hùng ở chỗ này đã lâu!”

Ta cùng sư phụ liếc
nhau, đều nhận ra vẻ vừa lòng trong mắt người kia. Từ khí khái của nam tử trước
mặt này đã có thể thấy được khí chất trị quân của Chu Phưởng.

Chúng ta theo hắn
vượt qua hai ngọn núi, trước mắt đột nhiên hiển hiện một sơn cốc thật lớn. Mây
vờn thành từng tầng cực thấp ở quanh dưới, một mảnh quân đội đen nghịt đang tập
luyện, tiếng giết rung trời, bụi đất tung bay. Không giống quân lính Miện Châu
rơi rụng suy nhược, đại quân màu đen này phảng phất như một con giao long, quân
nhưmột khối, hiển hách sinh uy!

Mơ hồ thấy được một
tướng quân mặc giáp lam bào, ở chỗ không xa trên đài cao, khoanh tay đứng.

Chúng ta theo binh
lính tuổi trẻ kia đến gần, chỉ thấy tướng quân cao lớn như tháp sắt. Còn chưa
chờ binh lính thông báo, hắn đã giống như có tri giác xoay người lại, lộ ra một
khuôn mặt khí khái anh hùng bừng bừng. Chỉ thấy hắn mày rậm mắt lớn, râu lưa
thưa, toàn thân trên dưới đằng đằng sát khí, hai tròng mắt tối đen, tinh quang
bắn ra bốn phía.

“Ha ha ha, Chu mỗ bình
sinh kính nể nhất là các vị anh hùng nghĩa hiệp! Lâm tướng quân, Chiến tướng
quân, chư vị anh hùng, Chu mỗ chờ đợi đã lâu!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3