Chàng Trai Năm Ấy (Quyển Thượng) - Chương 08 - Phần 01

Thế
giới mới đẹp đẽ

Như khóm hoa bất ngờ nở rộ, cảnh
xuân ngập tràn trước mắt, đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động phách.

Tịch Duệ Nam khẽ run lên, từ chân
tóc đến đầu ngón tay như có một dòng điện chạy qua rồi lan ra khắp toàn thân.

Mỗi tế bào, mỗi mạch máu, mỗi sợi
tơ trong cơ thể đều bị chấn động.

1

Sáng Chủ nhật, An Nhiên hẹn Bạc
Hà cùng đi dạo phố. Cô ấy rất thích dùng kẹp tóc, vì nội quy trường Thanh Châu
nhất trung rất nghiêm khắc, nam sinh không được để tóc dài, nữ sinh không được
xõa tóc mà phải buộc lên nên An Nhiên liền mua về đủ các loại dây buộc tóc xinh
xắn để buộc mái tóc dài đen nhánh, suôn thẳng của mình lên.

Bạc Hà trước nay không tiêu tiền
cho những món dây buộc này, vì kiểu tóc ngắn của cô quanh năm không đổi. An
Nhiên còn muốn chọn cho cô những chiếc kẹp tóc mái xinh xắn, nhưng cô lắc đầu
như trống bỏi, cô đã quen với mái tóc ngắn thả tự do rồi, không quen kẹp tóc điệu
thế này.

An Nhiên đành tự chọn một đống kẹp
tóc. Sau đó, bọn họ cùng đi mua đồ lót, con gái thường rất ngại đi mua thứ đồ
dùng riêng tư này một mình, nhất định phải rủ ai đó đi cùng. Bởi vì Bạc Hà
không được mẹ dạy những điều này nên cô không biết phải chọn đồ lót như thế
nào, thậm chí cả thời học cấp hai đều tự mua loại áo ba lỗ ôm sát người để mặc,
giữ cho phần ngực dậy thì không đến nỗi nhảy loạn lên trước ngực. An Nhiên vừa
nghe thấy cô nói vẫn còn mặc áo ba lỗ ôm sát người thì rất kinh ngạc. “Phải mặc
áo ngực rồi chứ, làm sao còn mặc áo ba lỗ được nữa, chẳng trách mình vẫn thắc mắc
vì sao ngực của cậu lại phẳng như vậy.”

Khi An Nhiên bắt đầu dậy thì, mẹ
cô đã đưa cô đi mua áo lót nên cô rất có kinh nghiệm, lập tức lôi Bạc Hà đến tiệm
chuyên bán nội y ở khu mua sắm.

Bạc Hà có chút do dự. “Chỗ đó chắc
giá rất đắt nhỉ?”

“Những chỗ đó nhìn thì có vẻ đắt
nhưng thường xuyên có hàng giảm giá đặc biệt. Hơn nữa còn có chỗ thử đồ, không
đến nỗi mua về rồi mặc mới biết không vừa. Đừng lo, sẽ mua được thôi.”

Dưới sự dẫn dắt của An Nhiên, Bạc
Hà lần đầu tiên trong đời đi mua áo lót. Lúc mặc thử, cô không thể không thừa
nhận áo ngực mặc tiện và thoải mái hơn nhiều so với áo ba lỗ bó sát. Giá cả
cũng có thể chấp nhận được, thế là cô nghe lời An Nhiên mua hai chiếc.

Khi Bạc Hà xách túi đựng đồ lót
cùng với An Nhiên bước ra khỏi tiệm, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người khiến bọn
họ không ngờ tới nhất - Tịch Duệ Nam.

An Nhiên rất vui vẻ. “Tịch Duệ
Nam, thật trùng hợp!”

Tịch Duệ Nam không đi một mình,
phía sau cậu có bố mẹ đi cùng, cả nhà ba người, bộ dạng vui vẻ hòa hợp. Tâm trạng
của cậu xem ra rất tốt, hiếm khi thấy cậu mỉm cười, gật đầu đáp lại: “Các cậu
cũng đi dạo ở khu mua sắm à?”

Vừa nói, Tịch Duệ Nam vừa vô thức
liếc nhìn cửa tiệm mà An Nhiên và Bạc Hà mới từ trong bước ra, thấy từng hàng
quần áo lót màu hồng phấn, xanh nhạt, tím nhạt, xanh thẫm đập vào mắt, cậu giống
như bị lửa đốt, cuống quýt quay mặt nhìn đi chỗ khác. Ai ngờ vừa khéo, ánh mắt
cậu lại rơi lên người Bạc Hà, trong tay cô xách một chiếc túi đựng đồ màu trắng
in đầy hoa hồng đỏ vô cùng bắt mắt. Rõ ràng cô vừa mới dạo qua tiệm này mua đồ.

Cùng lúc đó, Bạc Hà mẫn cảm phát
hiện ánh mắt của Tịch Duệ Nam. Cô đỏ mặt, vội vàng đưa tay xách túi đồ để ra
sau người, còn giận dữ lườm Tịch Duệ Nam một cái khiến cậu đỏ bừng mặt mũi.

Cô gái mười lăm tuổi đi mua đồ
lót bị cậu con trai cùng tuổi nhìn thấy, đối với hai bên đều là chuyện vô cùng
ngượng ngùng. Hai khuôn mặt trẻ trung, non nớt giống nhau bị sắc hồng phủ đầy mặt.

An Nhiên tinh ranh, thấy Tịch Duệ
Nam đột nhiên đỏ mặt, bộ dạng nôn nóng bất an, lập tức hiểu được nguyên nhân.
Cô bạn nhanh chóng kéo Bạc Hà đi ra mấy bước, không đứng ở chính giữa cửa ra
vào của tiệm bán đồ lót nữa. Sau khi chào hỏi Tịch Duệ Nam, cô lại vô cùng nhiệt
tình chào hỏi vợ chồng Tịch Văn Khiêm: “Cháu chào chú, cháu chào cô, cháu là An
Nhiên, bạn học cùng lớp với Tịch Duệ Nam, đây cũng là bạn học của lớp chúng
cháu, Bạc Hà.”

Bạc Hà giấu tay xách túi đồ ở sau
người, chỉ muốn đi cho nhanh, miễn cưỡng mỉm cười, cũng chào hỏi giống như chú
vẹt học nói: “Cháu chào chú, cháu chào cô.”

Tịch Văn Khiêm và Hạ Dung Phương
đều hòa nhã gật đầu, mỉm cười với bọn họ, sau đó Tịch Duệ Nam liền kéo bố mẹ vội
vã rời đi. Lúc đi qua tiệm bán đồ lót kia, màu đỏ ửng trên mặt cậu vẫn chưa tan.

Cậu vừa đi, An Nhiên liền cuống
quýt nói với Bạc Hà: “Bộ dạng đỏ mặt của Tịch Duệ Nam vừa rồi cậu có nhìn thấy
không? Đáng yêu quá! Một cậu con trai xấu hổ thì sẽ trở nên đáng yêu hơn cả con
gái nữa!”

Bạc Hà không thấy thế, cô chỉ cảm
thấy đáng ghét thôi. Lần đầu tiên đi mua đồ lót lại gặp phải cậu, lúc cậu nhìn
cửa tiệm bán đồ lót lại còn nhìn cô một cái, cô biết cậu đã đoán được đồ cô
xách trong tay là thứ gì, tuy lập tức giấu túi ra sau người nhưng như thế cũng
vô ích. Gò má cô bỗng nóng rực, vừa xấu hổ vừa bực mình, lườm cậu một cái, ánh
mắt là bốn chữ vô thanh: Nhìn gì mà nhìn?

Cái trừng mắt của cô dường như
cũng khiến Tịch Duệ Nam khó xử, lập tức cụp mắt xuống không dám nhìn cô nữa,
sau đó liền kéo bố mẹ rời đi. Coi như cũng biết điều!

“Bạc Hà, bố của Tịch Duệ Nam nhìn
có vẻ còn rất trẻ nhỉ, lại phong độ ngời ngời, nhưng mẹ cậu ấy thì trông già
hơn hẳn, đứng cùng nhau nhìn không được cân xứng lắm.”

Đúng là như vậy, khi bố mẹ của Tịch
Duệ Nam đứng cạnh nhau, ông bố trông càng trẻ trung, bà mẹ trông càng già nua,
khiến người khác có cảm giác đây là một đôi chồng trẻ vợ già. Chẳng trách bố cậu
lại ra ngoài tìm người phụ nữ khác. Nhưng bây giờ cả nhà họ cùng đi dạo phố, có
vẻ như sau cơn mưa trời lại sáng rồi.

Sau khi Bạc Hà mặc áo ngực, đột
nhiên vóc dáng cô trở nên nữ tính hơn hẳn. Trước đây cô luôn bị cười nhạo là
Thái Bình công chúa, bỗng chốc liền biến thành trông “rất được”, khiến người ta
kinh ngạc. Có nữ sinh còn hỏi có phải cô lén đi nâng ngực không? Nếu không thì
vì sao bỗng dưng lại nhô cao thấy ngọn thế này?

Bạc Hà dở khóc dở cười. “Làm gì
có chứ, các cậu đừng nói lung tung.”

An Nhiên liền kề tai nói nhỏ với
những nữ sinh kia, đương nhiên là nói cho bọn họ biết nguyên nhân sự biến đổi của
Bạc Hà, vì từ áo bó sát nách chuyển sang mặc áo ngực. Nghe xong, các cô gái đều
cười trộm, đến mức Bạc Hà sắp ngượng quá hóa giận. “An Nhiên, cậu mà còn nói nữa
là mình tuyệt giao với cậu đấy.”

Anh Nhiên vô tội xua tay. “Mình
có lòng tốt muốn bác bỏ tin đồn cho cậu, tránh bị người ta nói cậu đi nâng ngực,
thật đúng là lòng tốt không được báo đáp. Cậu không để mình nói, vậy mình sẽ
không nói nữa.”

Các cô gái không nói nữa, các cậu
trai lại xôn xao bàn luận. Giống như các nữ sinh khi ngồi với nhau thường thích
nói đến các nam sinh, nam sinh khi ngồi với nhau cũng thường xuyên tìm chủ đề
xoay quanh các nữ sinh để nói.

Điểm khác nhau là, chủ đề của các
nữ sinh sẽ hàm xúc hơn một chút, khi nói đến nam sinh chỉ là bàn luận xem ai đẹp
trai, ai cool hơn, ai phong cách hơn. Các nam sinh khi nói chuyện về nữ sinh
thì ngoài việc nói ai xinh đẹp, ai đáng yêu, ai khiến người ta thích, họ còn thảo
luận xem vóc dáng của ai được hơn. Chỗ nữ xinh hấp dẫn nam sinh không phải chỉ
có khuôn mặt thôi, thứ tác động đến thị giác hơn cả chính là vóc dáng và đường
cong duyên dáng của họ. Đối với các chàng trai đang ở độ tuổi thanh xuân mà
nói, thiếu nữ có bộ ngực căng tròn, vòng eo thon thả, vòng mông đầy đặn, ba bộ
phận đặc trưng nhất của nữ giới tổ hợp thành một đường cong hình chữ S gợi cảm,
thực sự là cảnh đẹp ý vui động lòng người.

Bạc Hà vốn không có những đường
cong ấn tượng này, thân thể dưới lớp áo phông quần bò của cô vẫn luôn bằng phẳng,
lại để một mái tóc ngắn, trông giống như cậu nhóc con chưa dậy thì. Lúc con
trai trong lớp cùng bàn luận xem nữ sinh nào có vóc dáng đẹp, trước nay chưa từng
có ai nhắc đến cô. Ai biết được “gió xuân hây hẩy đêm rồi”, cô đột nhiên biến
thành “ngàn cây lê điểm trắng ngời nở hoa[8]”. Bộ ngực bằng phẳng
ban đầu giống như được thổi khí cho nở căng lên, hai nửa vòng tròn đáng yêu nhô
lên dưới chiếc áo phông.

[8]
. Hai câu thơ trong tác phẩm Bạch tuyết
ca tống Vũ phán quan quy kinh của tác giả Sầm Tham đời Đường. Hai câu
trên lấy từ bản dịch của Hải Đà trên thivien.net.

Giờ ra chơi, khi cô và mấy bạn học
chơi cầu lông trên sân vận động, thân mình nhẹ nhàng bật trái nhảy phải, phần
ngực nửa vòng tròn hơi rung rung, phong cảnh đó chính là cảnh xuân tươi đẹp vô
hạn.

Sân tập xà đơn xà kép ở ngay bên
cạnh, mấy nam sinh trong lớp nhìn thấy thế, không kìm nén được xuýt xoa cảm
thán, lấy cô ra làm chủ đề nói chuyện. Có nam sinh nói đùa đây chính là kỳ tích
lớn thứ tám của thế giới - kỳ tích đồng bằng mọc núi cao.

“Các cậu nói xem có phải là cô ấy
đi nâng ngực không?”

“Có thể đấy, nếu không thì làm
sao chỉ qua một đêm đã nhô lên được.”

“Thuật nâng ngực này cũng thật
quá quỷ quái, thực sự biến mục nát thành thần kỳ!”

Tịch Duệ Nam cũng đang ở cạnh mấy
nam sinh này, nhưng một mình cậu leo lên ngồi tít trên xà cao, từ đó nhìn xuống,
gió từ bốn phương tám hướng dịu dàng thổi đến, là gió có chứa ánh nắng đầu thu,
mang theo vẻ trong sáng và ấm áp của sắc vàng kim, còn có hương thơm nồng nàn của
hoa quế tháng Mười, khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu. Sau khi
không được nhảy sào nữa, cậu rất thích leo xà cao, ngồi trên thanh xà ngang, ngẩng
đầu nhìn bầu trời, đây là một cách khác để rút ngắn khoảng cách với trời xanh
mây trắng.

Nghe lời bàn luận của mấy nam
sinh kia, cậu vô thức nhìn sang Bạc Hà ở cách đó không xa, trước đây chưa từng
chú ý, không biết ngực của cô ấy là tròn hay phẳng, nhưng bây giờ nhìn thì thấy
ngực cô ấy thật sự có một đường cong đẹp đẽ.

Một nam sinh hùng hồn nói: “Không
phải như các cậu nghĩ đâu, thực ra sự việc là thế này.”

Cậu ta nói chuyện Bạc Hà đổi từ
áo bó ba lỗ sang mặc áo ngực, nhóm nam sinh được giác ngộ, hóa ra là vậy, trước
đây cô ấy chẳng khác gì là đã bó ngực lại.

Tịch Duệ Nam ngồi ở trên xà cao lặng
lẽ lắng nghe, đột nhiên nhớ đến hôm đó gặp Bạc Hà từ trong tiệm bán đồ lót đi
ra, xem ra chính là ngày hôm ấy cô đi mua áo ngực. Kết quả, vừa ra khỏi cửa hiệu
đã đụng phải cậu, khiến hai người đều vô cùng ngượng ngùng.

Có người không hiểu, nói: “Này,
Dư Triết, làm thế nào cậu biết được?”

Một người khác cười ha ha. “Cậu
không biết Dư Triết và Mạc Hiểu Tình thân nhau sao, cậu ấy có nội gián là Mạc
Hiểu Tình, đương nhiên biết rất rõ tình hình của nữ sinh trong lớp rồi.”

“Dư Triết, cậu và Mạc Hiểu Tình
thân nhau à? Thật lợi hại, nhanh như vậy đã cua được một nữ sinh rồi, đã “tiếp
xúc thân mật” chưa vậy hả?”

Câu hỏi mờ ám này khiến các nam
sinh có mặt ở đó đều bật cười. Lúc ấy ở Thanh Châu nhất trung, “tiếp xúc thân mật”
là chỉ hôn và ôm, đối với những thiếu niên ở độ tuổi mười lăm, mười sáu, đây đã
là hành động tương đối thân mật rồi. Nam sinh tên Dư Triết bỗng chốc ngại
ngùng, mặt đỏ đến mang tai.

“Không có chuyện đó, các cậu đừng
nói linh tinh nữa!” “Đỏ mặt rồi, nhất định có, nhất định có!”

Một nhóm nam sinh lấy Dư Triết ra
trêu đùa, càng nói càng lộ liễu, Tịch Duệ Nam một mình ngồi trên xà cao, nghe
cũng thấy không kìm nén được phải thẹn thùng thay cho cậu ta.

2

Trên sân tập, Bạc Hà đang hào hứng,
vui vẻ chơi cầu lông với bạn học. Đối thủ đổi thành Quách Ích, bọn họ chơi đánh
cầu rất ăn ý. Hai người đều có kỹ thuật tốt nên mới có thể đánh được liền một mạch
như thế.

Bạc Hà sơ suất vợt hụt một cái,
không đón được quả cầu. Quả cầu nhẹ nhàng bay qua đỉnh đầu, rơi xuống phía sau
cô. Cô quay người chạy đi nhặt cầu, bước chân nhẹ như chú nai nhanh nhẹn.

Quả cầu lông rơi xuống bãi cỏ gần cột xà
ngang. Tịch Duệ Nam buông thõng hai chân ngồi trên thanh xà, ánh mắt vô tư nhìn
theo Bạc Hà chạy đến nhặt cầu. Vào thời khắc cô cúi người, cổ áo phông hình chữ
V hơi trễ xuống, nửa bầu ngực trắng trẻo lộ ra ngoài, đập thẳng vào mắt cậu.

Như khóm hoa bất ngờ nở rộ, cảnh
xuân ngập mắt bức người, đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động phách.

Toàn thân Tịch Duệ Nam khẽ run
lên, như có một luồng điện bỗng chốc lan ra khắp toàn thân. Mỗi tế bào, mỗi mạch
máu, mỗi sợi tơ trong cơ thể đều bị chấn động.

Bầu ngực trắng ngần nửa kín nửa hở
dưới lớp áo của thiếu nữ mười lăm, lọt vào mắt của thiếu niên mười lăm tuổi, là
một thế giới mới mỹ lệ chưa từng thấy, là sự rung động và mê hoặc trước nay
chưa từng có.

Chỉ một cái nhìn trong nháy mắt,
nhưng lúc khom người nhặt quả cầu, Bạc Hà lại vô cùng mẫn cảm ngẩng đầu nhìn về
phía cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chấn động
của cậu khiến cô lập tức phản ứng lại. Theo bản năng cúi xuống nhìn, phát hiện
ra cảnh xuân trước ngực mình lộ ra, cô cuống quýt nâng tay che phần cổ áo trễ
xuống, giấu đi mảng da trắng như tuyết kia.

Sau đó, cô lập tức đứng thẳng người,
hung dữ lườm cậu, bờ môi động đậy muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời. Chắc
là cô muốn chửi cậu, nhưng vì kiêng dè có nhiều người trên sân, làm ầm lên cũng
chẳng có lợi, đành thở phì phì lườm cậu thêm cái nữa rồi quay người chạy đi.

Như tên trộm bị người ta bắt quả
tang, Tịch Duệ Nam đỏ mặt tía tai, cho dù cậu chỉ là vô tình nhìn thấy.

Một trận gió thổi đến, những bông
hoa quế trông giống những mẩu vàng vụn bay lả tả khắp trời, hương hoa bủa vây
khắp người. Trái tim của cậu, thơm ngát rộn ràng...

Bạc Hà đến nhặt cầu rồi đi, chỉ là
trong thoáng chốc, nhóm nam sinh đều đang tóm lấy Dư Triết trêu đùa, chẳng hề
chú ý đến ánh mắt sắc như dao của cô và Tịch Duệ Nam đang đỏ mặt tía tai.

Bọn họ vẫn đang nói về chuyện “tiếp
xúc thân mật”, có một nam sinh biệt danh là Lão Miêu, là người lớn tuổi nhất
trong lớp, đã mười bảy. Cậu ta có một hàng ria mép, cho nên trông có vẻ trưởng
thành hơn. Cậu ta hạ giọng nói với mọi người: “Muốn biết “tiếp xúc thân mật” thật
sự là như thế nào không? Buổi chiều hôm nay chỉ có hai tiết, có thể tan học sớm,
sau khi tan học đến nhà tôi xem đĩa đi.”

Lão Miêu vừa ngẩng lên, nhìn thấy
Tịch Duệ Nam đang sững sờ ngồi trên xà ngang, cũng rủ cậu cùng đi: “Tịch Duệ
Nam, hết giờ học đến nhà tôi xem đĩa không? Hay lắm đó!”

Tịch Duệ Nam vẫn ngẩn ngơ, trong
đầu toàn là hình ảnh bầu ngực trắng như tuyết của Bạc Hà lộ ra lúc nãy, hễ nhắm
mắt, cảnh tượng đó lại hiện ra. Cố thế nào cũng không kiềm chế được cảm giác mặt
mũi nóng bừng, tim đập thình thịch.

Cậu căn bản không nghe thấy những
nam sinh bên dưới đang bàn luận chuyện gì, đột nhiên bị Lão Miêu gọi, nghe nói
xem đĩa, cậu cho rằng có phim Hollywood hay nên mọi người rủ nhau cùng xem, liền
hỏi: “Phim gì vậy?”

Các nam sinh đồng loạt cười ồ
lên. “Vừa rồi cậu để hồn vía trên mây phải không?”

Lão Miêu cười, trả lời cậu: “Phim
hay thế nào, đến khi đó cậu xem sẽ biết.”

Buổi chiều hôm đó, sau khi đến
nhà Lão Miêu xem phim, Tịch Duệ Nam bị chấn động lần thứ hai.

Lúc đầu, cậu hoàn toàn không biết
đó là phim cấp ba, chỉ cảm thấy các nam sinh đi cùng đều rất hưng phấn, cậu
nghĩ nhất định là một bộ phim Mỹ vô cùng đặc sắc, đáng xem. Kết quả đó lại là một
bộ phim do Hồng Kông sản xuất, tình tiết chẳng có gì thú vị. Lúc cậu đang cảm
thấy nhạt nhẽo, vô vị thì nam nữ chính lại ôm lấy nhau hôn hít.

Điều này cũng chẳng có gì cả,
phim ảnh trên ti vi vẫn có rất nhiều những cảnh hôn nhau, nhưng hai nhân vật
này càng hôn lại càng kịch liệt, bắt đầu cởi áo tháo đai. Điều này cũng chẳng
có gì cả, bình thường cảnh quay chỉ chiếu đến đây là dừng thôi, xử lý trong
phim về phương diện này đều rất hàm xúc. Nhưng vượt ngoài dự liệu của cậu, áo của
nữ chính được cởi ra, hình ảnh liền chuyển đến quay đặc tả phần thân trên lõa lồ,
đôi bầu ngực đầy đặn, trắng như tuyết dựng đứng hiên ngang.

Trong phòng bỗng đồng loạt vang
lên âm thanh xuýt xoa rùng mình, các nam sinh còn là thiếu niên đã ai từng thấy
qua cảnh này chứ, tất cả cùng trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng bừng. Tịch Duệ Nam thì
run rẩy toàn thân, bởi vì cậu hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, trong thoáng
chốc đến hô hấp cũng ngừng lại.

Nam chính vẫn đang tiếp tục cởi
quần áo của nữ chính, giống như là bóc vỏ trứng gà, dần dần xuất hiện một thân
thể trắng trẻo, nõn nà... Tất cả các nam sinh đều thở gấp, ánh mắt dán chặt vào
màn hình. Đúng lúc này, ti vi lại đột nhiên tối đen.

Vào thời khắc cao trào lại bị mất
điện, nhóm nam sinh bực tức, có người còn mắng chửi cả mười tám đời tổ tông của
sở điện. Mắt chong chong đợi đến nửa giờ đồng hồ mà vẫn không có điện trở lại,
cuối cùng bố mẹ của Lão Miêu đều tan làm về nhà, cả bọn đành cáo từ ra về. Lão
Miêu vô cùng hiểu lòng người, vừa tiễn khách ra cửa vừa nói: “Không sao cả, chiều
ngày mai trốn một tiết, đến nhà tôi xem tiếp là được.” Tịch Duệ Nam về đến nhà,
mặt mũi vẫn còn đỏ ửng, Hạ Dung Phương nhìn thấy còn cho rằng cậu bị sốt. Bà duỗi
tay ra sờ trán cậu, thấy không đến nỗi nóng bỏng, nhưng lại có nhiều mồ hôi lấm
tấm. Sau khi Tịch Duệ Nam đột ngột bị bệnh tim cấp tính, bác sĩ dặn dò vợ chồng
bà phải chú ý nhiều đến tình trạng sức khỏe của con trai, nếu thấy cậu không
thoải mái thì phải đưa đến bệnh viện kiểm tra kịp thời, vì sợ cậu lại phát bệnh,
nên Hạ Dung Phương vô cùng căng thẳng, lo lắng cho sức khỏe của con trai.

“Mẹ, con không sao đâu, chỉ tại
hôm nay trời nóng quá thôi, toát mồ hôi đầy cả người, con đi tắm đây.”

Tịch Duệ Nam vừa nói xong liền chạy
lên phòng, lấy quần áo đi tắm. Hạ Dung Phương nhìn khung cảnh mát mẻ đầu thu
ngoài cửa sổ, cảm thấy kỳ quái, không hiểu ra sao.

Tịch Duệ Nam lại cảm thấy trời
nóng như đổ lửa. Đặc biệt là buổi tối khi nằm ngủ trong chiếc chăn bông mềm mại,
chỉ là chiếc chăn xuân thu mỏng một lớp nhưng cậu lại nóng như nằm trong lồng hấp,
từ đầu đến chân đều nóng rừng rực. Bất luận là mở mắt hay nhắm mắt, trong đầu cậu
đều là hình ảnh bầu ngực của nữ giới. Bầu ngực của thiếu nữ giống như nụ hoa
xinh xắn căng tròn, được bao bọc trong chiếc áo lót màu xanh cốm của Bạc Hà; bầu
ngực trắng như tuyết, đầy đặn như chiếc bánh bao không che đậy của cô diễn viên
phim cấp ba Hồng Kông; những hình ảnh đó cứ lặng lẽ đan xen nhau, lặp đi lặp lại
trước mắt cậu, khiến cậu thiếu niên mười lăm tuổi điên đảo thần hồn. So sánh đi
so sánh lại, cậu vẫn thấy lưu luyến khuôn ngực nửa kín nửa hở bên dưới chiếc áo
trễ cổ của cô bạn gái cùng tuổi hơn. Giống như đóa hồng chợt bừng tỉnh, e ấp hé
nở là thời khắc đẹp nhất, tuyệt vời nhất, khiến cho người ta mặc sức tưởng tượng.

Trằn trọc đến nửa đêm, cậu mới mệt
quá thiếp đi, trong giấc ngủ nặng nề vẫn nhớ nhung khoảnh khắc tuyệt vời trên
sân vận động của trường.

Cảnh trong mơ trung thực tái hiện
lại một màn tương tự, cậu ngồi trên thanh xà ngang, lại lần nữa nhìn thấy Bạc
Hà cúi người nhặt quả cầu trước mặt cậu, cổ áo hơi trễ xuống, nửa bầu ngực trắng
như tuyết sáng ngời trước mắt cậu. Mà cô sau khi đứng thẳng dậy không lườm cậu
nữa, trái lại còn đột nhiên cười với cậu. Nụ cười đó khiến cậu lập tức nhảy xuống
khỏi xà cao, kích động chạy đến bên cô, ôm cô vào lòng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3