Minh nguyệt từng chiếu giang đông hàn - Chương 10

Chương 10: Minh chủ
võ lâm

Đô đốc đại nhân trầm
tư chốc lát: “Nếu công tử có thể thu phục người có võ nghệ cao cường làm môn hạ,
nói lên rằng công tử là người cao đức, nhưng mà…”

“Đô đốc đại nhân,
xin thất lễ.”

Hạ Hầu Dĩnh đứng
lên.

Ai cũng sẽ không
đoán được, Lâm Phóng bị tất cả mọi người coi là hình nộm cùng làm nền, sau lưng
lại cất giấu thế lực cường đại như vậy.

Hạ Hầu Dĩnh cùng
Lâm Phóng, liên thủ tạo ra càn khôn xoay chuyển lớn nhất trong lần tranh đoạt vị
trí minh chủ võ lâm lần này.

Cố công tử cho rằng
tính toán của chính mình không lộ chút sơ hở nào, nhưng lại bị người ta lợi dụng.
Đáng tiếc!

“Các vị đại nhân, Hạ
Hầu Dĩnh ta lấy thân phận môn hạ của Lâm công tử đảm đương vị trí bình phán,
không thể sớm báo, mong các vị thứ lỗi.” Hạ Hầu Dĩnh mặt không đổi sắc nói.

Mấy vị đại nhân dường
như đều bị dọa không nhỏ, nhìn Cố công tử, lại nhìn Ôn Hựu, không lên tiếng.

Đúng lúc này người
khiến người khác không có cảm nhận về sự tồn tại trong suốt quá trình bình phán
- phương trượng của Kê Minh Tự, bỗng nhiên đứng dậy chấp tay hành lễ, hai mắt mở
to lập tức khiến cho tinh quang bắn ra bốn phía: “A di đà Phật, người hiền tài
cũng không tránh được thân tín. Hạ Hầu đại hiệp đảm nhận trách nhiệm người bình
phán công bằng chính trực, mọi người ngồi đây rõ như ban ngày, không cần tạ lỗi.”

Ai u, thì ra Hạ Hầu
cùng Lâm Phóng còn có đồng minh.

Một bên, Cố công tử
bỗng nhiên đứng lên, chỉ tay về Lâm Phóng, run giọng nói: “Lâm Phóng, ngươi quả
nhiên mưu kế hay, đem giấu bản công tử thật tốt! Vớ vẩn! Thất tín bội nghĩa!”

Ánh mắt Lâm Phóng
lãnh đạm lướt qua Cố công tử, khuôn mặt như băng tuyết lại cho người ta cảm
giác cao cao tại thượng không thể xâm phạm.

Phương trượng Kê
Minh Tự khe khẽ mỉm cười: “Cũng không phải! Hạ Hầu đại hiệp nâng đỡ nhân sĩ đời
sau của võ lâm chính đạo, đó là điều may mắn của võ lâm!”

Vẫn một bên trầm
ngâm, Đô đốc đại nhân chậm rãi nói: “Lấy thực lực của Hạ Hầu đại hiệp hiện nay,
lại cam tâm làm môn hạ của Lâm công tử, chắc hẳn đã suy nghĩ sâu xa. Ta không
có dị nghị.”

Hai quan viên một
già một trẻ liếc nhau, cũng không có lên tiếng.

Thế là Hạ Hầu Dĩnh
hướng về phía trên, dưới chắp tay rồi đi vào võ đài.

Toàn bộ Lạc Hà
Phong đang đờ đẫn rất lâu, bỗng nhiên bùng lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa.

Dù sao, cũng không
phải ai ai sinh thời đều có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của thiên hạ đệ nhất
cao thủ.

Ta cũng không nhịn
được mặt mày hớn hở, Cố công tử ủng hộ Tiết chưởng môn, Ôn Hựu hai thế lực
tranh chấp, bỗng nhiên bị đối thủ ẩn nấp đã lâu mạnh mẽ chặn ngang một cước,
trong lòng ta mừng thầm: bây giờ chơi mới vui!

Khi đã xác định lấy
không được vị trí minh chủ võ lâm, tự nhiên mong chờ bọn họ đánh nhau càng loạn
càng tốt!

Thế là cùng mọi người
cùng hoan hô, cười lớn, mong đợi.

Thẳng đến khi tất cả
ánh mắt bao hàm thương hại của mọi người bắn tới trên người ta.

Hạ Hầu Dĩnh cầm
thương đứng trước mặt ta, ôn hòa nói: “Hoằng Nhi, mời!”

Thiếu chút nữa quên…
Người xui xẻo làm nền để tiếp Hạ Hầu Dĩnh võ nghệ kinh thế, là ta.

Thay vì nói là tỉ thí,
không bằng nói là Hạ Hầu Dĩnh chỉ giáo võ nghệ của ta.

Hắn hoàn toàn khống
chế thời cuộc, chỉnh cuộc tỉ thí nhanh chậm nặng nhẹ, bình tĩnh ứng phó sự tấn
công như gió bão mưa rào của ta.

Tất cả chiêu thức của
ta, đều bị hắn lấy phương thức khéo léo hóa giải, nhưng với ta mà nói, những
hóa giải của hắn, ngược lại chính là những chỉ bảo cực kì tinh diệu.

Mặc dù hắn chiếm hết
thế thượng phong, nhưng người chân chính có thu hoạch to lớn bổ ích, là ta.

Sương mù ở trước mặt
tản ra, những phương pháp công, thủ (tấn công, phòng thủ) mới liên tiếp
xuất hiện trong đầu… Ta khó kiềm chế kích động cùng vui mừng, chưa hề nghĩ, ta
dù biết rõ chiêu thức của Chiến gia, lại còn có thể vận dụng những phương pháp
mới…

Ước chừng chiến đấu
hơn một trăm hiệp, Hạ Hầu thúc thúc trong mắt chậm rãi hiện lên thần sắc khen
ngợi, ý chí chiến đấu của ta càng tăng lên, thậm chí có một hai lần bức được hắn
dùng toàn lực phản kích mới có thể chống đỡ lại ta. Dưới đài liên tiếp những tiếng
trầm trồ khen ngợi.

Cuối cùng, Hạ Hầu
thúc hướng về phía ta gật gật đầu, quát một tiếng chói tai, trường thương của hắn
rung lên, kiếm trong tay ta bị đánh bay ra.

Bại, bị bại lại hài
lòng thỏa dạ, nhiệt tình mênh mông.

Ta nhặt lên kiếm,
trở lại bên ngoài đài ngồi xuống.

“Chuyến đi này
không tệ! Thật sự không tệ!” Trong miệng ta hưng phấn lẩm bẩm.

Bên phải, là bại tướng
giống ta: Ôn Hựu, xa xa nhìn qua, ta phát hiện ra tầm mắt hắn, đắc ý nở nụ cười.

Bên trái, đã trở nên
thâm trầm: Lâm Phóng, ném cho ta một nụ cười khen ngợi, ta đang muốn đáp lại mấy
câu, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện:

“Lâm công tử, ngày ấy
trên sông, ngươi phát tác Ngũ thạch tán, là cố ý trở nên như vậy? Có âm mưu
gì?”

Hắn lại không có trả
lời vấn đề của ta, cao thâm khó lường liếc nhìn ta, nói: “Thanh Hoằng, ta đã
nói qua, gọi ta A Phóng, hoặc là Văn Tuyền.”

Trận thứ ba, Hạ Hầu
Dĩnh với Tiết Phàm Duẫn. Tiết chưởng môn toàn lực công kích, Hạ Hầu Dĩnh ứng đối
tự nhiên. Hai trăm hiệp, Hạ Hầu Dĩnh thắng, Tiết Phàm Duẫn cũng trở thành đương
kim võ lâm duy nhất ở dưới tay Hạ Hầu Dĩnh chống đỡ được hai trăm hiệp, cũng rất
có vinh quang.

Kết thúc vòng bốn:
Lâm Phóng hạng nhất, Tiết Phàm Duẫn, Ôn Hựu cùng ta đều là hạng hai.

Đã gần đến giữa
trưa, quần hùng liền dùng cơm trước.

Cố công tử chắc là
không có tâm tình ăn cơm, sắc mặt khó coi đứng tại một góc của võ đài, cùng Tiết
Phàm Duẫn xì xào bàn tán.

Ta có thể hiểu được
hắn, thức ăn rượu hào này đều là Cố gia cung cấp, nếu như ta là hắn, giờ phút
này hẳn là hận không được đem thức ăn hắt lên trên đầu của Lâm Phóng cùng Ôn Hựu,
sau đó một cước đem bọn họ đạp xuống núi.

Lâm Phóng, Hạ Hầu
thúc thúc, Ôn Hựu ngồi chung một bàn, cùng mấy vị đại nhân kia trò chuyện với
nhau vui vẻ. Nhìn Lâm Phóng, Ôn Hựu thể hiện bộ dạng lõi đời lão luyện, thậm
chí ngay cả Hạ Hầu thúc thúc cũng nói chêm chọc cười, ta thấy võ lâm Giang Đông
thật tăm tối.

Ta và Trầm Yên Chi
cùng đẳng cấp ngồi trên ghế ăn uống, lại càng tự tại. Trong bữa tiệc nhiều lần
đồng thời duỗi đũa về một món ăn giống nhau, không khỏi nhìn nhau cười, tình cảm
hai bên tăng lên không ít.

Cơm xong, Hạ Hầu
thúc thúc đem ta kéo đến một bên, nói từng chữ một: “Hoằng Nhi, hắn chính là
người ta nói, có thể đem võ lâm Giang Đông thống nhất, giúp đỡ người Tấn Thất
chúng ta.”

“Nhưng…”

“Lúc trước, Lâm
công tử phải khuất phục dưới Cố công tử cũng chỉ là thân bất do kỉ*, phải mượn
dùng lực lượng của Cố gia, đẩy mạnh việc cử hành đại hội võ lâm lần này. Hoằng
Nhi, ngươi cần phải biết, sau lưng Cố gia, là Vương gia; sau lưng Ôn gia, là
triều đình. Chỉ có sau lưng Lâm công tử, là võ lâm.”

* Thân bất do kỉ: bất
đắc dĩ.

Chiêng trống vang
trời, quần hùng rượu cơm no bụng, tiếng cười vang cả ngày.

Bốn vòng qua đi, có
người đem thành tích của mỗi người dùng chữ to viết dán trên mỏm núi đá.

Tiết Phàm Duẫn: nhất,
nhất, nhất, nhì;

Ôn Hựu: nhất, nhất,
nhất, nhì;

Lâm Phóng: nhì, nhất,
nhất, nhất;

Ta: tứ, tứ, nhất,
nhì;

Trầm Yên Chi: không
xếp hạng, ba, nhất, ba;

Không thể không nói
cái thành tích này mấy ngày nữa công bố trên “vũ lâm phong thanh,” Chiến gia ta
sẽ vô cùng mất mặt.

Bởi vì ba người đứng
đầu cùng chúng ta thành tích chênh lệch quá lớn, mấy người còn lại gồm cả ta đều
bị tước quyền tham gia thi đấu vòng cuối cùng.

Cuối cùng: cuộc tỉ
thí Mưu lược.

Hạ Hầu thúc thúc
cũng không thể cao hứng được quá sớm.

Cố công tử đã khôi
phục thần sắc bình thường, tự tin mà tao nhã nhìn mọi người.

Ôn Hựu vẫn như trước
mặt đầy bình tĩnh, ánh mắt so với mấy vòng trước sáng ngời hơn, ta rõ ràng, tiểu
tử ấy đã không tiếng động dấy lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Chỉ có Lâm Phóng, vẫn
bình tĩnh ngồi ở chỗ ấy, trường bào theo gió, như dải lụa trắng thanh đạm tung
bay.

“Lại là một vòng dễ
dàng điều khiển cuộc tỉ thí!” Ta lắc đầu nhìn Trầm Yên Chi thở dài.

Nàng buột miệng cười,
hai con ngươi dễ thương lưu chuyển: “Chiến cô nương, ngươi mong ai thắng?”

Ta nhất thời bị vấn
đề này kéo vào trầm tư.

Chợt nghe thấy một
thanh âm không mặn không nhạt nói: “Vòng này, không biết Lâm công tử có phái vị
thủ hạ nào thay thế mình ứng chiến?” Là Cố công tử.

Lâm Phóng khẽ mỉm
cười: “Cố công tử không cần lo lắng. Văn thao võ lược, vẫn nên tự mình, nếu
không chẳng phải phụ tín nhiệm của anh hùng trong thiên hạ. Vòng này, Văn Tuyền
tự mình ứng chiến.”

Lâm Phóng này, thật
đúng là có điểm ý tứ.

Câu nói của hắn, được
Hạ Hầu Dĩnh nhắc lại xa xa truyền ra ngoài.

Quần hùng lúc trước
đối với hắn khinh thường, lúc này đều nhịn không được mà hô “tốt” liên tục.

Đô đốc đại nhân đem
ống trúc trong tay mở ra, trên mặt chỉ có bảy chữ: “Luận xu thế của võ lâm
thiên hạ.”

“Thời gian là một
nén nhang, các vị, mời.” Trước mặt bọn hắn trải rộng ra giấy và bút mực.

“Lần đầu thấy chọn minh
chủ võ lâm còn muốn làm văn chương.” Trầm Yên Chi ném cho ta một cái hộp: “Muội
tử (em gái), cầm lấy, cho ngươi.”

“Cái gì?” Ta hiếu kì
mở ra, thấy một hộp sắt màu đỏ tươi, vui sướng nói, “Là son phấn?”

“Không phải.” Trầm
Yên Chi cười tít mắt: “Ta chỉ hợp với độc. Hôm nay cùng ngươi rất ăn ý, tặng
ngươi!”

Ta yên lặng nhận lấy,
hôm sau còn phải cho Tiểu Lam tiêu tiền để đáp lễ người này.

Ai, võ lâm Giang
Đông, thực là vô cùng tăm tối.

Quay đầu lại phía khán
đài.

Tiết Phàm Duẫn đại
thúc tất nhiên là không cái gì hay ho, tư thế cầm bút so với ta còn khó nhìn
hơn.

Lâm Phóng mặt trong
veo, giữa đôi lông mày thanh tú mơ hồ có loại khí chất tự do, tùy ý.

Trong mắt Ôn Hựu,
hai con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú vào trên mặt giấy, một tay để ở phía sau,
một bàn tay khác vững vàng viết. Không giống bộ dạng lạnh lùng chế giễu ngày
thường.

Ta bỗng nhiên nghĩ
đến, đêm đó dưới ánh trăng, trong ngực hắn mang một hương thơm thanh đạm cùng
đôi môi đỏ tươi, những ngón tay lạnh buốt cùng khóe miệng mơ hồ ý cười. So với
thiếu niên tuấn tú mi nhíu trên đài này, thực như hai người khác nhau.

Một bên Trầm Yên
Chi cười cười nói: “Lâm Phóng tâm kế rất sâu, Tiết Phàm Duẫn chỉ là đồ giả nhân
giả nghĩa, chỉ có thiếu niên Ôn Hựu kia nhìn có mấy phần ý tứ.”

Gật gật đầu, ta
cũng cảm thấy như vậy.

Ta thất thần nhìn
khuôn mặt của Ôn Hựu đến nửa ngày.

***

“Hết giờ.” Có người
lớn tiếng nói, đem giấy trước mặt ba người thu lại.

Quan văn trẻ tuổi cầm
lấy một phần, bắt đầu tuyên đọc.

Đầu tiên phần là Tiết
Phàm Duẫn.

Đều là chi, hồ, giả,
dã* ta nghe thật không hiểu.

* Chi, hồ, giả, dã:
Đều là trợ từ dùng trong văn nói diễn tả lời nói không rõ rang, ở đây Hoằng tỉ
nói thế thể hiện là chị ấy nghe không hiểu. Còn trong bài luận của Tiết Phàm Duẫn
cũng có nói đến chi, hồ, giả, dã nhưng với nghĩa khác:

- Chi: thể hiện ý
nguyện cùng quan điểm của người viết.

- Hồ: ý tứ muốn kêu
gọi, hô hào, hi vọng người khác có cùng quan điểm với mình.

- Giả: nêu tấm
gương nghĩa tốt, nghĩa xấu.

- Dã: thể hiện việc
đã làm được, đã đạt được cho ý nguyện của mình.

Nhưng hai vị quan
văn kia nghe được mặt mày lại giãn ra, khen ngợi liên tục. Cuối cùng còn khích
lệ nói: “Ý tứ hoa mĩ hoa lệ, đại khí hào hùng.”

Cố công tử sắc mặt
vui mừng. Chắc hẳn thiên văn chương này hắn phải phụ tá không ít sức lực.

Đô đốc đại nhân lại
trầm ngâm không nói. Kê Minh Tự phương trượng như trước nhắm mắt. Hạ Hầu Dĩnh ước
chừng giống ta nghe không hiểu, nên chưa đánh giá.

Thế là sáu vị bình
phán bàn bạc, đợi toàn bộ văn chương công bố sau, lại quyết định cấp bậc.

Tiếp theo là Ôn Hựu.

“Võ lâm thiên hạ hôm
nay, Nga Mi, Đương Dương, hai phái xưng bá Thục trung. Nga Mi không quan tâm đến
thời cuộc, Đương Dương ám đầu* Nhị vương tử. Hán quốc bên trong thời cuộc chưa
chắc chắn, không đủ khiến người lo sợ…

* Ám đầu: chỉ người
tài giỏi không được trọng dụng.

Triệu quốc họ Đường
uy vũ, vốn làm cho Đại Tấn võ lâm danh môn, lại đi theo địch bán nước, cùng Tần
quốc quân đội thế lực không thể khinh thường…

Giang Đông võ lâm
ta tình thế rất gấp, tám châu môn phái đều chia rẽ, cắt cứ…”

Ngay cả ta cũng có
thể nghe ra ý tứ của hắn, đại khí chân chính hào hùng, hắn đối với tình thế võ
lâm hiện nay tiến hành phân tích tường tận, ứng đối kế sách mọi mặt chu đáo,
suy nghĩ sâu xa. Lại thêm đơn giản dễ hiểu, sau khi đọc xong, quần hùng dưới
đài đồng thanh khen ngợi.

So sánh với của Ôn
Hựu, văn chương Tiết Phàm Duẫn liền trở nên kém cỏi. Sắc mặt của Cố công tử cùng
Tiết Phàm Duẫn có chút khó coi.

Nhìn Ôn Hựu ngạo
nghễ đứng trên đài, có đến mấy phần bộ dạng của minh chủ võ lâm.

Nhìn không ra, hắn
không chỉ võ công tốt, còn có mấy phần thông minh tài trí.

Cuối cùng là Lâm
Phóng.

“Cái gì gọi là
thiên hạ? Bắc Di Châu, Nam Nhu Nhiên, Tây Đông Hải, Đông Thổ Cốc Hồn.

Muốn yên Giang
Đông, trước phải định thiên hạ.

Thế lực phân chia,
rắc rối khó gỡ, võ lực chỉ là phụ, công tâm mới là trên hết…

Nước giúp thủy vận,
sơn tặc giặc cỏ, gọi về chiêu mộ, bất kể hiềm khích trước kia…

Một năm, võ lâm
Giang Đông sẽ được ổn định.

Tập hợp sức mạnh của
võ lâm Giang Đông;

Gánh vác quân sự,
xây dựng quân đội kị binh;

Ổn định bốn phương,
khiến loạn thần trở nên ngay thẳng;

Giết gian thần, vì
hoàng đế san sẻ ưu phiền.

Môn phái võ lâm
trong thiên hạ, hoặc tấn công hoặc thu phục, ngày Đại Tấn nắm thiên hạ trong
tay, cũng là ngày võ lâm thống nhất…

Giang Bắc thời Đường
uy vũ, đã trở nên tồi tệ, tru sát (giết) hoàng thất trung thần vô số.
Giang Đông võ lâm đã quyết định, họ Đường tất diệt.”

Nếu nói Ôn Hựu mưu
lược chu đáo mọi mặt, tỉ mỉ bình tĩnh, trong ổn định, ngoài cầu tiến.

Thì mưu lược của
Lâm Phóng, lại giống như một con dao găm, hàn quang bắn ra bốn phía, cắm thẳng
vào trái tim người.

Rõ ràng đều là mưu
kế băng lãnh, nhưng lại cho lòng người cảm thấy tâm huyết mười phần, chính là
thiên hạ!

Phương trượng Kê
Minh Tự đột nhiên vỗ cái bàn, hét lớn: “Hay”

Hạ Hầu Dĩnh mắt hổ rưng
rưng, cùng Đô đốc đại nhân nhìn nhau gật đầu.

Hai tên quan văn
kia, nhìn sắc mặt Cố công tử, đang muốn mở miệng nói cái gì…

“Lâm công tử cao
thượng! Ôn Tử Tô hổ thẹn không bằng!” Ôn Hựu gằn từng chữ một, hướng về Lâm
Phóng cúi đầu.

Lâm Phóng thản
nhiên nhận.

Trầm Yên Chi chậc
chậc hai tiếng: “Ôn Hựu quả nhiên là hậu nhân của danh môn, khí độ này…”

Ta gật đầu, tuy rằng
Ôn Hựu nhận thua, nhưng so với Lâm Phóng càng khiến cho ta sinh lòng tán thưởng.

Ta hướng hướng Ôn Hựu
giơ ngón tay cái lên. Hắn đứng thẳng người, hai mắt nhìn về phía trước, khóe miệng
lại mơ hồ chậm rãi cong lên.

Động tác ấy là chỉ có
ta biết rõ. Dưới bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, hắn đang giấu giếm ý cười ấm áp
thân cận.

Trong lòng ta bỗng
nhiên vui vẻ.

Lâm Phóng khoanh
tay đứng thẳng, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ nghiêm nghị, giữa lông mày
tràn ngập khí chất kiên định. Ánh mắt trầm tĩnh ôn hòa, chậm rãi liếc nhìn một
vòng.

Đó là một loại khí
chất rất kì lạ. Khiến cho ngươi sinh lòng kính ngưỡng, không dám nhìn thẳng, rồi
lại nhịn không được tin cậy, thậm chí khiến ngươi, rơi vào nhiệt huyết sôi
trào.

“Văn Tuyền! Văn Tuyền!
Văn Tuyền!”

Có người bắt đầu hô
danh tự của hắn. Ban đầu chỉ là mấy tiểu thư quan gia trên khán đài, dần dần
lan tràn nhanh chóng xuống phía dưới sân khấu. Càng ngày càng lan rộng ra.

Rồi là toàn bộ dãy
núi bắt đầu tiếng hô vang vọng.

Vang vọng tên một
người, Lâm Phóng, Lâm Văn Tuyền.

Kê Minh Tự phương
trượng nhìn thoáng qua hai vị quan văn, hai người bọn họ cũng gật gật đầu.

Đô đốc đại nhân
quát lớn: “Vòng thứ năm, Lâm công tử thắng, hạng nhất!”

Giọng nói của hắn,
giống như dầu nóng rơi vào trong nồi nước sôi, kích thích tiếng vang vọng càng
mãnh liệt.

Tất cả ngọn núi tựa
hồ đều như bị kim châm, đám người bộc phát càng thêm nhiệt liệt tiếng hoan hô.

Võ lâm minh chủ mới,
minh chủ của chúng ta, đã tìm thấy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3