Minh nguyệt từng chiếu giang đông hàn - Chương 07 - 08

Chương 7: Rơi xuống
nước

Ôn Hựu bỗng nhiên lại
gần bên tai ta nói: “Lỗ tai của ngươi thật biết chọn lời nói để nghe.” Ta
nghiêng đầu, liền thấy đôi mắt hắn dưới năm tầng màu của mặt nạ yêu quái, là một
đôi con ngươi đen nhánh lóe sáng.

Gần… Quá gần… Bỗng…

“Sư phụ!” Một tiếng
kêu dồn dập truyền đến, sau đó là một đệ tử của Hạ Hầu Dĩnh đẩy cửa nhỏ của
thuyền hoa ra, xông vào.

Ta cùng Ôn Hựu
không hẹn mà cùng di chuyển thân thể ra xa, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

“Chuyện gì?” Hạ Hầu
thúc thúc nhíu mày.

Đệ tử kia sắc mặt
có chút cổ quái quỳ xuống: “Sư phụ… Cao tiểu thư lại tới.”

Cao tiểu thư?

Ngoài cửa, mặt nước
sâu tối mơ hồ có thể thấy được một con thuyền nhỏ dần dần tới gần.

Hạ Hầu thúc vội đứng
lên “Loảng xoảng.” Tay áo khẽ động khiến chiếc cốc trên bàn rơi xuống, sắc mặt
lại có chút kinh hoảng thất thố.

Kinh hoảng thất thố?

Thiên hạ đệ nhất võ
công, đại hiệp của toàn võ lâm - Hạ Hầu Dĩnh lại kinh hoảng thất thố?

Rốt cuộc là vị Cao
tiểu thư nào? Lai lịch hẳn là rất lớn đi?!

Nhưng hắn trong
nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm nghị hướng về chúng ta nói:
“Ta chợt nhớ đến mình còn có việc gấp, các ngươi cứ tự nhiên, hẹn võ lâm đại hội
gặp lại! Cáo từ!”

Hạ Hầu Dĩnh khinh
công tuyệt đỉnh, chớp mắt đã đạp nước đi xa.

“Ôn Tử Tô, Cao tiểu
thư là người nào lại có thể đem Hạ Hầu thúc thúc dọa như thế? Ngươi có biết
không?” Ta hướng Ôn Hựu hỏi.

Ôn Tử Tô cười một
cách cao thâm khó lường: “Nếu như ta đoán không sai…”

“Hạ Hầu đại ca!” Một
nữ tử mặt trái xoan, thanh tú thoát tục đứng trước mặt chúng ta, đến khi nhìn
rõ bên trong phòng chỉ còn lại hai người mà không phải là Hạ Hầu đại ca của
nàng thì thần sắc không che giấu được thất vọng: “Lại chạy!”

Cư nhiên là nữ tử ở
Tiên Quan được cứu ra, con gái của Cao Thị Lang.

Nhìn nàng chẳng qua
so với ta lớn hơn một, hai tuổi, như thế nào lại cùng Hạ Hầu thúc thúc?

“Cao tiểu thư? Sư thúc
ta nghe nói ngươi tới, liền đạp nước nhanh chóng đi rồi.” Ta cười hì hì nói:
“Có chuyện gì vậy? Hắn nợ tiền ngươi?”

“Hắn là sư thúc
ngươi?” Cao tiểu thư đỏ mặt hướng ta nói, nhưng lại tiếp tục cắn răng giậm chân
nói: “Chiến cô nương, ta thích sư thúc ngươi. Nhưng hắn không chịu cưới ta!”

***

Cao tiểu thư rời khỏi.

Ta thật không ngờ đến,
một người xuất thân danh môn, tính tình dịu dàng như nước - Cao tiểu thư, lại
thích đại anh hùng bần hàn, sư thúc của ta.

Trước mắt ta tựa hồ
hiện ra biểu tình của mẹ sau khi biết sư thúc cùng Cao tiểu thư thành thân, vui
mừng mà khóc; bộ dạng của cha khi biết tình địch rốt cuộc chịu buông tha, thở phào
nhẹ nhõm.

“Ôn Tử Tô, kì thật
ta cảm thấy Cao tiểu thư cùng sư thúc ta rất xứng đôi, ngươi thấy thế nào?”

Tay rót rượu của Ôn
Hựu bỗng nhiên ngừng lại trong không trung, hắn quay đầu, lành lạnh nói: “Cao
tiểu thư xuất thân sĩ tộc, gia tộc sẽ không đồng ý để nàng cùng Hạ Hầu Dĩnh
thành thân.”

“Nhưng, sư thúc là
thiên hạ đệ nhất võ công, ngay cả cha ngươi đều nói hắn là đại hiệp chân
chính!”

“Thế thì làm sao?”
Ôn Hựu cười lạnh nói: “Bọn hắn tuyệt đối sẽ không cho một nữ tử danh môn, gả cho
dân thường, huống chi là người trong võ lâm?”

Ta không kiềm chế được
giận dữ đứng lên nói: “Mắt chó coi thường người!”

Hắn biến sắc, bóc mặt
nạ xuống: “Ngươi mắng cái gì?”

Ta gằn từng chữ một:
“Ngươi yên tâm, nữ tử bần hàn này, trong đại hội võ lâm nhất định sẽ thắng ngươi!”

Hắn đập bàn đứng dậy:
“Không biết tự lượng sức mình!”

Ta “roạt” một tiếng
rút ra bội kiếm, nhằm về hắn hất cằm lên: “Ôn Hựu, ta muốn cùng ngươi tỉ thí!”

Hắn lắc đầu, một bộ
khinh thường động thủ, nói: “Muốn tỉ thí, đợi đến võ lâm đại hội đi. Ta hiện tại
nếu đả thương ngươi, ngươi làm sao tham gia đại hội võ lâm? Ta vừa mới nói là bọn
hắn, không phải…”

Lời của hắn, thành
công khiến cho ta một dòng nhiệt huyết từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu.

Ta cao giọng cười,
thi triển Công Vân kiếm, thẳng tay đâm tới.

***

Đêm đó, hai chúng
ta dùng binh khí đánh nhau, kinh động cả sông Tần Hoài.

Hạ Hầu thúc thúc bỏ
một số tiền lớn thuê thuyền hoa này, nhưng trong tiếng thét chói tai của Tiểu
Lam, chúng ta đột ngột như từ dưới đất vọt lên đã trực tiếp đụng thủng đỉnh
thuyền!

Chỉ có điều Hạ Hầu
thúc thúc cùng Ôn gia bồi thường, giá trị không chỉ một con thuyền.

Bởi vì, thuyền,
cùng với những người xem náo nhiệt trên thuyền, không thể nghi ngờ trở thành điểm
dừng chân của hai chúng ta.

Nhưng người dân Kiến
Khang thực là trời sinh bản tính lạc quan bao dung, ta mỗi lần giẫm lên một người,
nghe được đều không phải là tiếng thét chói tai, mà là thanh âm kích động vui
sướng của người nọ: “Ha ha! Giẫm ta! Là giẫm ta!”

Chỉ khi chúng ta đạp
xuyên đỉnh thuyền hoặc sàn tàu của con thuyền nào đó thì chủ thuyền mới phát ra
tiếng thét chói tai, tê tâm liệt phế: “Trời ơi! Hai vị đại hiệp, các ngươi đánh
xong nhớ tới bồi thường a!”

Chúng ta đánh tới
đánh lui.

Khi ấy là ta đã
say, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên tràn đầy ủy khuất!

Vì sao ta xuống núi
hơn hai tháng qua, hết bị hắn khi dể lại đến Lâm Phóng bắt nạt?

Vì sao ta luôn nhớ đến
cha mẹ cùng sư huynh đệ ở Kinh Châu xa xôi?

Vì sao sư thúc
không tiếp nhận Cao tiểu thư?

Vì sao quán mì Tôn
Ký tận ba đồng một chén mì?

Vì sao người trước
mặt này bộ dạng so với ta còn tuấn tú hơn?

Vì sao ta luôn luôn
lạc đường?

Đời người, thật là
nhiều việc không như ý!

“Ôn Tử Tô, ngươi vì
sao luôn luôn bắt nạt ta!” Ta chảy nước mắt, một chiêu kiếm dồn dập đâm đến cằm
hắn.

Hắn linh hoạt né
tránh lưỡi kiếm, bỗng nhiên có chút ngơ ngẩn nhìn ta, phi thân một chút đã đứng
ở đuôi thuyền. Người trên thuyền một trận trầm trồ khen ngợi.

Ta đuổi theo, đứng ở
mũi thuyền thở dốc, miệng khô khốc.

Mặt nước an tĩnh.

Ước chừng tất cả nữ
tử, công tử ở Tần Hoài, cùng với mấy nhóm tiểu thương, đều đang phán đoán xu thế
thắng thua của chúng ta.

Đèn đuốc nhẹ nhàng
thả trên sông Tần Hoài, tựa như hai mắt yêu tinh, mê mê mang mang, hàng vạn
hàng nghìn ánh sáng rực rỡ.

Ta có chút buồn bã
nghĩ, không biết Ôn Tử Tô có thể hay không đồng ý, đợi ta hướng nhà đò xin cho
chén nước uống mới tiếp tục đánh?

Một trận sáo trúc đột
ngột đánh vỡ an tĩnh trên sông Tần Hoài.

Ta nhìn theo trung
tâm mặt nước nơi ngọn nguồn của âm thanh.

Xa xa, có một chiếc
thuyền lớn, cột buồm mang theo một dây tơ màu đỏ, tung bay trong gió.

“Hai-vị-đại-hiệp!”
Là mấy nữ tử Tần Hoài, các nàng dùng giọng nói đặc biệt mềm mại yêu kiều, đồng
thanh la lên, “Các-ngươi-đánh-qua-đánh-lạ-chưa-dứt, không-bằng-ai-đoạt-được-dây-tơ-trước-liền-tính-người-đó-thắng.”

Mơ hồ truyền tới từng
đợt tiếng cười mềm mại.

“Tốt!” Trên bờ,
trên thuyền mọi người trầm trồ khen ngợi, thanh âm rung động toàn bộ nam bắc
sông Tần Hoài.

Ta liếc mắt nhìn Ôn
Hựu.

Hai tròng mắt của hắn
tối đen vốn đang nhìn chòng chọc dây tơ, lúc này quay đầu nhìn ta một cái, nở nụ
cười.

Ta bỗng nhiên cảm
thấy nhiệt huyết sôi trào, toàn thân khoan khoái, tâm tình tối tăm thoáng cái
đã bị quét sạch!

Thắng bại, lần này
sẽ phân rõ!

Hắn công phu tuy có
mạnh hơn ta, nhưng muốn thắng ta cũng không phải dễ. Hơn nữa hôm nay ta mượn sự
hưng phấn của rượu, cùng hắn đấu thật cân sức cân tài.

Hai chúng ta từ trên
mặt nước đến trong không trung, nháy mắt đã tung ra mấy chiêu!

Cho đến khi tới gần
chiếc thuyền lớn ấy.

Trên thuyền bỗng
nhiên xuất hiện một tiếng kinh hô của nữ tử: “Công tử cố gắng!” Thanh âm vang vọng
cả thuyền lớn!

Ta không kiềm chế nổi
tức giận, kiếm trong tay ngưng trệ!

Hắn bỗng nhiên cười
lớn một tiếng: “Ngươi thua!” Dưới chân đạp nước càng nhanh hơn, thoáng một cái
đã đáp ở trên thuyền. Tính hiếu chiến của ta càng tăng lên, theo ngay sát bên
kia. Hắn hướng cột buồm nhảy vọt lên, phía sau lưng có sơ hở!

Ta phi thân lên, dẫm
lên trên lưng hắn lao thẳng tới chỗ dây tơ…

Thắng lợi dường như
nắm chắc trong tay!

Ngay tại tình huống
ngàn cân treo sợi tóc này, một thanh âm quen thuộc thình lình phá không gian
yên tĩnh mà đến, ngữ điệu vô cùng thê lương, áp đảo tất cả tiếng ríu rít của
đoàn oanh oanh yến yến kia, vang vọng cả sông Tần Hoài:

“Tiểu-thư, cô-không-biết-bơi!”

Ta ngẩn ngơ.

Trong đầu bỗng
nhiên lóe ra một ý niệm không thích hợp thời điểm này: Tiểu Lam nàng vì sao
luôn luôn có biện pháp, khiến ta hỗn loạn… vào những thời khắc mấu chốt.

Giọng nói kia lại tới
nữa, ta chỉ biết trơ mắt nhìn Ôn Tử Tô hướng về phía dây tơ. Còn mình thì rơi
xuống sàn tàu.

Không ngờ bởi vì
phân tâm, sơ ý đạp trúng mép thuyền ẩm ướt bóng loáng.

Thực ra, ta không
biết bơi…

Cứ như thế oanh liệt
ngã vào trong nước.

***

Ta săn thú, câu cá
không gì không giỏi, ta là người mà Hạ Hầu đại hiệp cho là võ học kì tài, là
võ lâm quật khởi Tân Tú, là người có khả năng tranh đoạt mạnh mẽ cho vị trí Võ
lâm minh chủ.

Nhưng ta lại không
biết bơi… khụ… cái vấn đề này thật ra rất khó giải thích.

Cuối tháng chín, nước
sông vừa lạnh vừa chát rót vào miệng vào mũi, khiến đầu óc của ta hoàn toàn
thanh tỉnh, cũng khiến ta ở trong nước kinh hoảng lo sợ.

“Ùm… ùm…” Ta mơ hồ nghe
thấy tiếng người nhảy xuống nước, là ai tới cứu ta?

Ta chầm chậm chìm
xuống dưới nước, dù có nội lực thâm hậu đến đâu, cũng không biết làm sao để thoát
thân.

Một bàn tay mạnh mẽ
bắt được eo ta, đem ta kéo lên khỏi mặt nước; tay kia, đem cơ thể ta cuốn lấy,
ôm vào trong ngực.

Ta lúc này mới đem
nước ở trong miệng ho ra.

Phun thẳng vào mặt
hắn.

Ôn Tử Tô… Mang vẻ mặt
thâm trầm, nhìn ta.

Chung quanh hình
như đang có rất nhiều người kêu la, ta nghe không rõ lắm.

Chỉ thấy dưới ánh
trăng cả người hắn bị nước sông làm cho ẩm ướt sắc mặt cũng biết hóa, đặc biệt
trong suốt, lại mang vài phần nhu hòa.

Đôi mắt ấy, sáng
hơn cả sao ở Kinh Châu.

Kề sát vào bộ ngực ướt
át của hắn, mũi ta bỗng nhiên ngửi được thoang thoảng một mùi thơm.

Hắn tựa vào mép
thuyền, nói: “Nhận thua đi?”

“Ôn Tử Tô, ngươi một
nam nhân như thế nào lại thoa hương phấn!” Hắn hỏi một đằng ta trả lời một nẻo.

Hắn sửng sốt, cắn
răng nói: “Ta không có!”

Ta lại không tự chủ
nhìn đến miệng của hắn.

Miệng của hắn, dưới
ánh trăng, đỏ tươi xinh đẹp, giống miệng yêu tinh.

Ta lầm bầm nói:
“Trên miệng còn thoa cả son phấn!”

Hắn trầm mặc không
lên tiếng, bỗng nhiên giơ ra một bàn tay, xoa xoa môi của ta: “Ngươi mới thoa?”

“Ta không có…” Ta
chưa kịp phản bác thì bỗng nhiên cảm thấy sau lưng trống không, nháy mắt lại sắp
chìm xuống.

Trong lòng cả kinh, không tốt! Lại muốn sặc nước…

Đúng lúc toàn thân ta căng thẳng, hắn lại duỗi tay
đem ta kéo lên, hơi có chút đắc ý nhìn ta: “Nói bậy nữa, đừng nghĩ đến chuyện
lên bờ. Ta cùng ngươi ở dưới sông chơi cả đêm.”

***

Lên bờ.

Tiểu Lam đứng đầu tiên trong đám người, mặt đầy kích
động tiến lên đón.

“Nhanh lên giúp chủ nhân ngươi thay quần áo, tránh
cho ngày sau tại võ lâm đại hội thua trận, lại nói là cảm lạnh!” Ôn Tử Tô hướng
về phía Tiểu Lam bỏ lại một câu nói, thoáng cái đã không thấy tung tích.

Nhìn đám người mặt đầy hưng phấn hiếu kì dần dần
vây quanh, ta than thở, túm lấy Tiểu Lam, học lại Ôn Tử Tô, chạy lấy người!

Chương 8: Đại hội võ lâm.

Quần sơn (dãy núi) xanh biếc nguy nga đồ sộ, cờ
trên đài luyện tập võ nghệ bay phất phới, các nhóm quan viên sĩ tộc cao ngạo ngồi
ở hai bên khán đài, vô số anh hùng võ lâm cùng dân chúng tụ tập khiến đường đi
đến đài luyện võ nghệ chật cứng, nước cũng không lọt qua được.

Tiên Quan vốn là nơi phong cảnh như họa rơi xuống nhạn
phong*, nay bị trưng dụng làm sân bãi của đại hội võ lâm, lại là một chuyện tốt.

*
Họa rơi xuống nhạn phong: ý chỉ cảnh đẹp hiếm thấy.

Bởi vì trước đây chưa gặp sự kiện lớn quá mức như vậy,
khiến cho ta đêm qua phấn khởi cực độ khó ngủ.

Kết quả là hôm nay liền dậy muộn.

Khi đuổi tới nơi, không ngờ đã bắt đầu điểm danh.

“Kiến Khang Như Ý môn, Tiết Phàm Duẫn!” Từ xa ta đã
nghe thấy có người xướng tên.

Lại thấy một cái thân ảnh trong không trung xoay ba
vòng, ổn định nhẹ nhàng rơi xuống lễ đài, hướng về phía dưới ôm quyền.

“Tiết chưởng môn thật oai hùng!” Dưới đài, một đám
nhân sĩ võ lâm đồng thanh tung hô, giống như đã sớm tập luyện tốt.

Tiết chưởng môn ước chừng trên dưới ba mươi lăm tuổi,
thân thể cường tráng, khí phách uy vũ. Công phu của hắn thực sự không thể khinh
thường.

Đông Nam Yên Chi giáo - Trầm giáo chủ, chưởng môn Giao
Châu trúc ẩn phái cũng lên sân khấu, nhưng âm thanh ủng hộ lại thưa thớt.

“Lương Châu Vô Cực Môn, Ôn Hựu.” Một thân ảnh nhanh
nhẹn lưu loát bay người lên trên đài.

Ôn Hựu hôm nay cột tóc bằng bạch khăn, một thân võ
phục màu đen, quả thật mang dáng vẻ của một thiếu niên anh tuấn.

Đợi hắn thân hình ổn định, đài trên đài dưới bùng nổ
một trận kinh diễm ngợi ca, pha lẫn tiếng thét chói tai không thể kiềm chế của
nữ tử.

“Kinh Châu Chiến gia, Chiến Thanh Hoằng!”

Đã đến lượt ta.

Đám người tựa hồ trở nên an tĩnh không náo động cũng
không có kích động.

Ta vừa đi đến đoàn người bên ngoài đã men theo, căn
bản là lách không được đi.

Người xướng danh tựa hồ có chút không kiên nhẫn, lặp
lại một lần nữa: “Chiến gia, người nhà Chiến gia chưa đến sao?”

Xa xa, ta thấy Ôn Hựu hướng về bên này nhìn.

Trên mặt hắn nhất định mang theo vẻ tươi cười chế giễu.

“Tiểu Lam, giúp ta!”

Đạp lên tay nắm của Tiểu Lam, ta đột ngột từ dưới đất
phi lên, sau một trận kinh hô, liên tiếp đạp lên đỉnh đầu mấy người, rồi hạ xuống
đài luyện tập võ nghệ.

Tuy rằng những người trước tư thế đều rất đẹp, nhưng
ta hết sức thể hiện, so với bọn họ bay đều cao hơn.

Khiến cho đám người bên dưới một trận lặng im.

Trong khoảnh khắc, bộc phát ra tiếng kêu gọi nhiệt
liệt: “Chiến Thanh Hoằng! Chiến Thanh Hoằng!”

Đám người sôi nổi bàn luận, ta mơ hồ nghe thấy mấy
chữ: “Noãn tâm châu,” “Sông Tần Hoài.”

Ta vô cùng kích động.

Thanh danh ta quả nhiên uy chấn, hôm nay cho dù có
thua, cũng có thể lí trực khí tráng* cùng cha báo cáo kết quả công tác, người
nhất định sẽ không truy cứu việc ba mươi hai con Tuyết Ngọc tôm cùng năm con cá
Thiên Sơn hồng phúc ban nữa đi.

*
Lí trực khí tráng: Lí luận vững chắc, tác phong hiên ngang.

Một công đôi việc, ta dương dương tự đắc!

Trên đài bỗng nhiên có người đứng lên, hô to tên của
ta.

Quay đầu lại, thấy Cao tiểu thư đang mang vẻ mặt đầy
kích động.

Ta đối với nàng ấn tượng không tệ, hơn thế nữa nàng
lại rất có khả năng là thẩm thẩm của ta.

Ta hướng nàng cúi người hỏi thăm, sắc mặt nàng ửng đỏ,
nhận ra ánh mắt mọi người thèm thuồng nhìn mình nên ngồi xuống.

Ta thoáng nhìn thấy Hạ Hầu thúc thúc ôm đao ngồi
phía sau võ đài khẽ nhíu mày.

Trên võ đài lại tiếp tục đi lên đại đệ tử hoặc chưởng
môn của hai môn phái. Bên dưới dân chúng cùng nhân sĩ võ lâm ánh mắt soi mói chỉ
có thưa thớt mấy tiếng ủng hộ. Trên mặt hai người kia cực khó coi.

Lại truyền đến một tiếng hô:

“Lâm gia, Lâm Phóng Lâm Văn Tuyền công tử.”

Lâm gia là minh chủ võ lâm kì trước, Lâm Phóng tuy rằng
võ nghệ không tốt, nhưng theo quy củ cũng phải tham gia tranh đoạt vị trí Võ
lâm minh chủ, coi như làm nền.

Ta nhìn Lâm Phóng nhiều ngày không gặp, theo cầu
thang, chậm rãi bước lên.

Vẫn là trường bào màu trắng tay áo rộng rãi, thắt
lưng vàng óng, khuôn mặt xinh đẹp so với lần trước càng thêm trắng, tựa hồ còn
thoa chút phấn, như cánh hoa vậy trắng mịn tinh tế.

Tất cả mọi người đều lấy thân thủ sắc bén hết tung
người lại phi thân lên võ đài, chỉ có hắn tay trói gà không chặt, không nhanh
không chậm từng bước một đi tới. Tất cả mọi người đều mang theo binh khí gia bảo,
chỉ có hắn, hai tay trống trơn để phía sau, vẻ mặt an tĩnh.

Ánh mắt hắn ôn hòa liếc nhìn mọi người trên đài, dưới
đài, khẽ cười, mang theo chút ngượng ngùng cùng bất an.

Giống như hoa sen thuần khiết ở giữa trần thế ồn ào
náo động, tự mình chậm rãi nở ra.

Dưới đài lại là một trận lặng im.

Đột nhiên, tiếng khen ngợi cùng tiếng mắng chửi đan
lẫn, ầm ầm bùng nổ!

Khen ngợi là dân chúng cùng quan viên sĩ tộc; mắng
chửi là mấy võ lâm nhân sĩ tùy tiện.

“Hắn thật đẹp! Nhìn hắn một cái, ta chết cũng không
tiếc!”

“Đường đường là con cháu Lâm gia, lại mang theo khí
chất nữ nhi gầy yếu như thế, Lâm gia quả nhiên không thể cứu vãn!”

Ta lén lút liếc hắn một cái, lại thấy hắn không vì
đài trên, sân khấu dưới ồn ào náo động mà mất bình tĩnh.

Không nghĩ đến ngốc nghếch, đơn thuần nhỏ yếu như hắn,
lại có thể trấn áp được một màn nhốn nháo.

Đứa nhỏ này, chỉ là vật làm nền, thật đáng thương!

Hắn phát hiện thấy ánh mắt của ta, hướng ta cười cười.

Hắn hướng ta cười cười.

Ta bỗng nhiên cảm thấy trong lòng là lạ, nhưng rốt
cuộc là lạ chỗ nào, lại không nói ra được.

“Yên lặng!” Nam tử trẻ tuổi xướng tên nhíu mày gào
lên.

Nhưng nội lực rõ ràng không đủ thâm hậu, dưới đài rất
lâu mới an tĩnh lại.

Một công tử trẻ tuổi cẩm y hoa phục hướng xuống phía
khán đài chắp tay, cười nói: “Ta Cố Ngạn không có tài năng gì, nay vinh hạnh,
thay mặt triều đình, giúp đỡ Văn Tuyền cử hành đại hội võ lâm lần này.”

Thì ra hắn chính là công tử Cố gia. Nghe danh không
bằng gặp mặt, bộ dạng lại không dùng được, so với Ôn Hựu cùng Lâm Phóng kém rất
xa, xem chừng cũng không có võ công.

Phía sau võ đài năm vị bình phán (trọng tài)
đều đứng dậy hành lễ với hắn.

Cố Ngạn thay mặt triều đình nói rất nhiều, cùng với
giới thiệu năm vị bình phán trên đài.

Ta có chút giật mình, có đến hai người là Thượng thư
triều đình, một người là Đô đốc, còn lại hai người là nhân sĩ võ lâm: Hạ Hầu
thúc thúc cùng phương trượng của Kê Minh Tự đức cao vọng trọng.

Tiết Phàm Duẫn, Lâm Phóng, Ôn Hựu mang vẻ mặt bình
tĩnh, bốn vị võ lâm nhân sĩ còn lại cùng ta biểu tình ngơ ngác nhìn nhau.

Ta phát giác ra một chút thú vị, đại hội võ lâm lần
này, dường như có chút đặc biệt.

Thế nhưng Hạ Hầu thúc thúc lại đồng ý tới làm người
bình phán, hắn là đương kim võ lâm chính nghĩa được phong chữ vàng a: Kí lai
chi, tắc an chi, thả đi một khán một.

Công tử Cố gia không có nội lực, nói nửa ngày, chúng
ta tuy rằng nghe rõ nhưng dưới đài mọi người lại nghe không được, vẫn mê man
nhàm chán chờ đợi, thế là liền có nhân sĩ võ lâm ồn ào “Cái gì đều nghe không
được, còn gọi gì là đại hội võ lâm?”

Nhìn thấy Cố công tử vẻ mặt lúng túng, ta không khỏi
vui mừng.

Lại là thiếu niên trẻ tuổi xướng tên lúc nãy đứng
lên, mạnh mẽ chắp tay nói đỡ: “Công tử, giảng giải cho những người thô kệch
phía dưới đài này, hãy để người thô kệch như thuộc hạ làm hộ.”

Cố công tử vừa lòng gật đầu ngồi xuống.

Ta có chút không hài lòng, người thô kệch?

Người
thô kệch
kia tiếp nhận từ trên tay của Cố công tử quyển tập
triển khai, dường như dùng đến toàn thân công lực, thanh âm to lớn đọc: “Cuộc tỉ
thí minh chủ võ lâm lần này, phân ra năm hạng mục: “Gia thế,” “Học thức,”
“Trung nghĩa,” “Võ nghệ,” “Mưu lược.” Mỗi hạng đều phân ra: Nhất, nhị, tam, tứ thứ
hạng. Người nào đứng đầu nhiều hạng mục nhất sẽ được chọn làm minh chủ võ lâm mới.”

Ta cùng bốn vị võ lâm đồng nghiệp kia, trợn mắt há mồm
lần nữa. Ba người còn lại vẻ mặt vẫn như cũ không sợ hãi.

Lần thứ hai ta cảm thấy hương vị không tầm thường.

Gần kề, nghe rõ giọng nói của người thô kệch, tất cả đều ồn ào một mảnh. Có người cao giọng kháng
nghị: “Cũng không phải thi trạng nguyên cho triều đình, đây là việc của võ lâm,
cái gì mà bình “Gia thế” với cả “Học thức”?

Những người ở xa tự nhiên nghe không được rõ ràng,
có mấy người đồng thanh hô to: “Nghe không rõ! Nghe không rõ!”

Người
thô kệch
vẻ mặt cứng đờ.

Ta nhất thời lại vui mừng, dứt khoát sử dụng công lực,
cao giọng nói: “Vị đại hiệp kia vừa mới nói, cuộc tỉ thí lần này chia làm năm
hạng…” Ta đem lời nói của hắn lặp lại một lần.

Nơi xa mọi người nghe được rõ ràng, đồng thanh nói:
“Đa tạ Chiến nữ hiệp!”

Cũng có người hô: “Đổi một người nội lực thâm hậu tới
đây truyền lời, các gia gia nghe không rõ ràng!”

Người
thô kệch
trên mặt rất là khó coi.

Ta dương dương tự đắc.

Lại nghe thấy một giọng nói lành lạnh: “Còn chưa bắt
đầu tỉ thí, ngươi đã đắc tội Cố gia, ngươi xem ngươi tới đây để chơi sao?”

Ta nghiêng đầu, liền thấy Ôn Hựu vẻ mặt khinh bỉ nhìn
ta.

Phẫn hận!

Lại thấy Hạ Hầu thúc thúc đứng lên, thật yên lặng
nói: “Chư vị hảo hán, xin hãy nghe Hạ Hầu Dĩnh ta nói đôi lời.”

Cũng không thấy hắn nói nhưng thanh âm lại truyền khắp
tất cả Lạc Hà phong, mơ hồ có tiếng vang chấn động dãy núi.

Bên dưới nháy mắt lặng ngắt như tờ.

“Trăm năm qua, Giang Đông võ lâm anh hùng xuất hiện
lớp lớp, đến hôm nay, lại như trước năm bè bảy phái, dám hỏi các vị anh hùng,
đây là vì sao?

Bây giờ cục diện chính trị rung chuyển, tây, bắc các
quốc lòng lang dạ thú, ý đồ xâm chiếm, người trong giang hồ đến cả nữ nhân Đại
Tấn ta đều khổ cực tập võ là vì đâu vậy? Làm minh chủ võ lâm không phải để thăng
quan tiến tước, không phải chỉ lo cho thân mình, cũng không phải tranh đoạt địa
bàn cùng địa vị, tại thời thế loạn lạc này, việc cốt yếu là giúp đỡ giang sơn đại
Tấn, bảo vệ Giang Đông cùng ngàn vạn dân chúng! Ấy mới đích thực là Giang Đông
hiệp khách, là anh hùng!”

“Hay!” “Hạ Hầu đại hiệp lời nói thật chí lí!” Dưới
đài mọi người nghe đều nhiệt huyết sôi trào.

“Hiện nay thời thế loạn lạc, chẳng lẽ có võ nghệ cao
cường, là có khả năng quản lí tất cả mọi việc trong giang hồ sao? Một trăm hai
mươi năm trước, bắc hiệp Gia Cát Cẩn, độc lai độc vãng, võ nghệ ngạo thị thiên
hạ quần hùng, giành được vị trí Võ lâm minh chủ, sau lại bị mười bốn môn phái hợp
lực chống lại giết ở trong nhà. Bốn mươi lăm năm trước, Lâm gia Võ lâm minh chủ
Lâm Đông Kiền, giành được chức Võ lâm minh chủ, lại hữu dũng vô mưu, bị kẻ gian
mê hoặc, ngộ sát trung thần, phạm sai lầm lớn, thiếu chút khiến Lâm gia diệt
môn. Đương kim võ lâm, chỉ dựa vào võ nghệ, căn bản vô lực khống chế! Ta đã
cùng Cố công tử và các vị đại nhân sau khi thương nghị, mới quyết định cho thêm
“Gia thế,” “Học thức,” “Trung nghĩa,” “Mưu lược” bốn hạng. Chính là tuyển ra một
người chân chính có dũng có mưu, anh hùng, nắm giữ võ lâm! Các vị, còn có dị nghị
gì không?”

Đài dưới mọi người nhao nhao thảo luận, rồi cũng an
tĩnh lại.

Cuối cùng, Hạ Hầu thúc thúc không nói nữa mà để cho
đệ tử truyền lời, Người thô kệch trừng
ta một cái, đi xuống võ đài. Cố công tử kia liếc nhìn ta, sắc mặt bình tĩnh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3