Long hổ phong vân - Chương 74 - Phần 1
Chương 74 - LUẬN VỀ KIẾM ĐẠO
Vợ chồng Đổ Cẩu Ông đi rồi, ngọn đèn đỏ vẫn còn treo tại
đó.
Sương mờ vẫn bao phủ đỉnh Hổ Khâu Sơn.
Đèn đỏ chiếu qua sương bạc, sương nhuốm màu hồng, trông
như ngàn hoa máu kết tụ.
Sương giống hoa, vì có ánh đèn, sương chỗ dày, chỗ mỏng
không đều, hiện ra lốm đốm hồng, chỗ đậm chỗ nhạt.
Ngoài vũng hồng mờ nhạt nơi đỉnh tháp, chung quanh, là
biển tối đen.
Hồ Thiết Hoa nhìn ra xa xa, chừng như muốn tìm lại bóng
hai vợ chồng kì quái.
Một lúc lâu, y quay sang Tiểu Phi điểm một nụ cười, thốt:
- Ta đoán thế nào ngươi cũng buông tha cho họ! Quả nhiên
đúng như vậy!
Tiểu Phi Điềm nhiên:
- Nếu ngươi là ta hẳn ngươi đã hạ thủ rồi?
Hồ Thiết Hoa mỉm cười:
- Giết họ làm gì? Nhất là một người sợ vợ? Phàm những
người sợ vợ, ít ai dám làm điều bại hoại. Họ không phải là những con sâu xã
hội, mình giết họ làm chi!
Tiểu Phi hỏi:
- Ngươi giải thích ta nghe!
Hồ Thiết Hoa lại cười:
- Đến vợ mà họ còn sợ, thì họ làm gì có can đảm làm những
việc gì khác chứ? Huống chi điều bại hoại là điều bại hoại là điều nguy hiểm?
Y vỗ tay lên đầu vai Tiểu Phi rồi tiếp:
- Lúc ngươi buông tha Đổ Cẩu Ông, ngươi có lưu ý đến sắc
diện của lão ta chăng? Ta theo dõi lão rất kỹ. Bình sanh ta chưa hề trông thấy
một gương mặt nào khó nhìn bằng! Chừng như lão vẫn vui cho ngươi giết lão, lão
mong muốn được chết hơn là được ngươi tha! Lão không thích theo mụ đó trở về
chăng? Lão sợ theo mụ đó trở về thế nào lão cũng bị hình phạt nặng nề, không
tinh thần cũng xác thịt!
Y lại cười, rồi tiếp:
- Thật ta không tưởng tượng nổi!
Tiểu Phi cười nhẹ:
- Ngươi cho là lão thọ tội, nhưng lão lại nghĩ đó là
hưởng thọ!
Hồ Thiết Hoa suýt
kêu to lên:
- Hưởng thọ? Quỳ
gục đầu, đội mâm hầu là hưởng thọ à?
Tiểu Phi gật đầu:
- Đương nhiên! Ta
hỏi ngươi: Đổ Ngư Bà có thích cho ngươi làm việc đó chăng?
Hồ Thiết Hoa hừ một
tiếng:
- Tại sao bà ấy
muốn ta làm việc đó?
Tiểu Phi cười:
- Ngươi thấy đó,
khi nào bà ta thích bảo ngươi, hay bất cứ ai khác làm như vậy? Bởi, bà ta không
yêu ngươi, hay bất cứ ai khác! Bà ta chỉ yêu một Đổ Cẩu Ông! Và chỉ có người được
bà yêu mới có hân hạnh đội mâm hầu, quỳ gục đầu bên cạnh giường bà, dưới gối
bà! Được yêu là hưởng thọ chứ còn gì nữa! Phục lụy vợ là hưởng thọ chứ còn gì
nữa!
Hồ Thiết Hoa thở
ra:
- Thế những người
sợ vợ, cho rằng mình có diễm phúc được vợ hành hạ! Vợ càng hành hạ là càng tỏ
ra yêu thương!
Tiểu Phi nghiêm
giọng:
- Đúng! Người ta
nói, yêu nhau lắm mới cắn nhau đau! Nếu không yêu, bao giờ họ cho ai ở gần? Nếu
không yêu, khi nào họ đay nghiến, họ ray rứt nhau? Cho nên tình yêu phát lộ qua
hình phạt, vì yêu họ nhìn những hình phạt đó là phần thưởng! Có như vậy họ mới
chịu đựng nổi chứ!
Hồ Thiết Hoa ôm
đầu, muốn rên tiếng lớn lắm! Sau cùng, y thở dài thốt:
- Nếu tất cả các nữ
nhân yêu chồng như mụ ấy thì trên thế gian này, chùa đâu có đủ để chứa hòa
thượng?
Tiểu Phi cũng thở
dài:
- Lập luận như vậy,
là ngươi chưa hiểu cái tư vị của những đôi vợ chồng! Và tình cảm là cái gì phức
tạp nhất ở trên thế gian!
Hồ Thiết Hoa cau
mày:
- Ngươi hiểu? Ngươi
lấy vợ chưa mà dám nói thế?
Tiểu Phi không đáp
câu đó, chỉ hỏi lại:
- Ngươi cho rằng Đổ
Cẩu Ông sợ vợ?
Hồ Thiết Hoa trừng
mắt:
- Chứ không à?
Tiểu Phi tiếp:
- Ta hỏi ngươi, tại sao lão sợ mụ ấy? Không lẽ ngươi
chẳng thấy lão có võ công cao hơn vợ lão sao?
Hồ Thiết Hoa giật mình:
- Phải! Đổ Ngư Bà chỉ có thân pháp ngụy dị, còn Đổ Cẩu
Ông thì có công lực cực kì thâm hậu! Nếu cả hai đánh nhau phần thắng cầm chắc
về tay Đổ Cẩu Ông rồi! Đánh thắng vợ làm gì lão sợ vợ!
Tiểu Phi mỉm cười:
- Cho ngươi biết, Đổ Cẩu Ông rất yêu vợ, phàm nam nhân
nào quá yêu vợ, cũng sợ vợ cả. Họ sợ vì quá yêu, chứ chẳng phải sợ vì tài cao
mưu độc chi cả. Cho nên ngươi đừng thấy lão sợ vợ rồi cho rằng lão khiếp trước
mụ ta như tên nô lệ khiếp trước chủ nhân, lão không muốn làm gì xúc phạm đến
người yêu. Giả như lão có nô lệ, thì đúng là lão nô lệ cho tình yêu chứ chẳng
phải thực sự nô lệ cho mụ ấy, dù tình yêu nằm trong cái xác vĩ đại của mụ.
Hồ Thiết Hoa lắc đầu:
- Ngụy biện! Ngụy biện! Ta không tin là có như vậy, hoặc
giả ngươi giải thích bừa bãi, không hợp với đạo lý!
Tiểu Phi mỉm cười:
- Sau nầy, khi nào ngươi lấy vợ, nằm đêm nhớ những gì ta
đã nói với ngươi trong lúc nầy, ngươi sẽ tìm ta tức khắc, để bái phục ta!
Họ vừa đến Hổ Khâu Sơn, từ cô bé bán hoa đến vợ chồng Đổ
Cẩu Ông, ngang qua Soái Nhất Phàm, họ vào tử ra nguy ba lượt, họ vẫn cười nói
được như thường, chẳng những thế, họ còn đi sâu vào hiểm địa, họ thản nhiên như
thường.
Quả thật, trên đời nầy có mấy tay dư can trường như họ?
Giả như ai khác, chắc chắn là phải quay trở về.
Đành rằng họ có một lý do đi sâu vào, lý do đó là truy tầm
tung tích bọn Tô Dung Dung.
Song họ còn một lý do khác, quan trọng không kém là không
thể bỏ cái tác phong của người hùng.
Trở lại là hèn! Do đó cả hai hăng hái đi tới.
Vợ chồng Lý Ngọc Hàm viện dẫn những tay lợi hại như Soái
Nhất Phàm, Đổ Cẩu Ông, Đổ Ngư Bà đến đây, toan ám sát chàng, song chàng đều
thoát nạn.
Qua hai cửa ải đó rồi, còn bao nhiêu cửa ải nữa mới thật
sự đến Ưng Thúy sơn trang?
Nếu có, những người ở phía trước đó, lợi hại như thế nào
nữa?
Phá được hai cửa ải, nào phải là việc tầm thường? Sức
người có hạn, đánh lui Soái Nhất Phàm và vợ chồng Đỗ Cẩu Ông, Đổ Ngư Bà, Tiểu
Phi mất rất nhiều công lực.
Giả như, những tay kém hơn Soái Nhất Phàm và Đổ Cẩu Ông,
Đổ Ngư Bà, chưa chắc gì chàng thủ thắng nổi, huống chi cái chắc là có khi nào
vợ chồng Lý Ngọc Hàm gọi những tay kém đến đây?
Điều mà chàng lo ngại nhất, chẳng phải bọn viện thủ của
Lý Ngọc Hàm và Liễu Vô Mi.
Bọn Tô Dung Dung hiện ở trong tay vợ chồng họ.
Họ làm mọi cách tiêu diệt chàng. Nếu chàng san bằng mọi
trở lực, thì vợ chồng họ hết phương rồi, họ sẽ dùng bọn Tô Dung Dung uy hiếp
chàng, bắt buột chàng tuân theo một vài điều kiện nào đó.
Chàng sẽ xử trí ra sao?
Nhưng, lo là lo bên trong, cả hai cứ nói cứ cười như
thường.
Hồ Thiết Hoa mỉm cười, thốt:
- Ta trông thấy Đỗ Ngư Bà xách vành tai Đỗ Cẩu Ông mà đi
như người xách tai thỏ, ta buồn cười quá. Buồn cười hơn nữa là cái lão ấy lại
co chân lên, tỏ vẻ quá sợ!
Tiểu Phi gật đầu:
- Cho nên, Đổ Cẩu Ông mới bảo, lão không sợ trời ngán
đất, lão xem thường phép nước, luật vua, nhưng lão lại run run trước Thiên La
Địa Võng! Thiên La Địa Võng là cái màn lưới tưởng tượng, màn lưới tình do Đổ
Ngư Bà giăng mắc quanh lão, ràng buộc lão chằng chịt, lão thích rúc mình trong
màn lưới đó. Lão cho là tổ ấm của lão, nguồn hạnh phúc của lão!
Hồ Thiết Hoa lắc đầu, cười khổ:
- Vô luận họ yêu nhau như thế nào, ta vẫn thấy họ là đôi
vợ chồng quái dị nhất ở trên đời! Trước họ, không ai sau họ, chắc chắn cũng sẽ
chẳng có ai. Tuy vậy, cũng thú vị lắm đấy! T
iểu Phi mỉm cười:
- Nếu không thú vị, khi nào họ bám sát nhau nhừ hình với
bóng bất luận nơi đâu, trước đám đông hay trong chỗ kín?
Chàng kết luận qua tiếng thở dài:
- Dù sao, họ cũng có nhiều thú vị, hơn vợ chồng Liễu Vô
Mi và Lý Ngọc Hàm!
Sảnh đường to quá, dài quá, sảnh có cái vẻ đặc biệt hơn
bất cứ sảnh đường nào, ở chỗ dài quá.
Dài thăm thẳm, dài khoảng, từng khoảng. Như nhiều khoảng
kết thành, như chẳng phải một tòa khách sảnh duy nhất.
Qua mỗi chặng, có một bức rèm trúc chắn ngang.
Giữa những khoảng rèm, chim én liệng hẹ nhàng, nhanh
nhẹn.
Có chim, tất có họa Chim có nhiều loại, hoa có nhiều
giống.
Tiếng chim nghe êm tai, hương hoa ngửi nhẹ mùi.
Có mấy đồng tử bỏ tóc thề, dứng chực nghinh tiếp khách.
Đồng tử bỏ tóc thề?
Đồng tử là nam, bỏ tóc thề là nữ, thế chúng là nam hay
nữ?
Khách của chúng là ai?
Đương nhiên là Tiểu Phi và Hồ Thiết Họa
Họ đã đến sảnh đường, tức nhiên họ qua lọt bao nhiêu cạm
bẫy. Họ an toàn đến đây.
Cuối cùng rồi họ
cũng đến Ưng Thúy sơn trang.
Sau bọn đồng tử
buông tóc thề, tự nhiên có bọn Liễu Vô Mi và Lý Ngọc Hàm.
Cả hai nở nụ cười
ân cần mời khách.
Liễu Vô Mi nói:
- Lúc đêm xuống
bóng tối lan tràn, bọn tôi cứ đi, đi mãi khi nhìn lại chẳng thấy hai vị đâu cả!
Bọn tôi loanh quanh tìm hai vị, tìm rất lâu, chẳng gặp hai vị, định bụng có lẽ
hai vị đã đến trước đây rồi, nên cấp tốc về trang, ngờ đâu các vị cũng chưa
đến! Thật chúng tôi lo sợ vô cùng!
Lý Ngọc Hàm tiếp:
- Tại hạ toan ra
lịnh cho người nhà đi khắp nơi tìm các vị, song lịnh chưa kịp đưa ra, các vị đã
đến rồi! May quá! Họ còn nói như vậy được sao?
Họ còn thân thiết
được sao?
Hồ Thiết Hoa tức
uất phi thường, khí uất lồng lên, suýt vỡ ngực y. Y không tưởng nổi trên đời
này lại có những kẻ trơ trẽn đến mức độ đó.
Tiểu Phi bình tĩnh
như chẳng có việc gì xảyra.
Chàng điểm nhẹ nụ
cười, đáp:
- Bọn tại hạ mãi mê
ngắm cảnh, thành lạc đường. Không ngờ việc sơ suất nhỏ mọn đó, lại làm cho hai
vị quá lo lắng. Thật lỗi quá!
Lý Ngọc Hàm mỉm
cười:
- Đêm trắng tại Hổ
Khâu Sơn, quả có đẹp hơn những nơi khác. Huống chi, Lưu Hương huynh và Hồ huynh
là bậc nhã sĩ, khi nào lại bỏ rơi một cảnh đẹp.
Hồ Thiết Hoa không
dằn lòng được buột miệng chen vào:
- Thực ra bọn tại
hạ cũng chẳng ngoạn thưởng được gì. Bất quá, ngủ một giấc nơi chân tháp bảy
tầng, mà trong khi ngủ, lại nằm mơ nhiều chuyện hay hay!
Liễu Vô Mi Điềm
nhiên:
- Thì ra, Hồ huynh
làm một cuộc mộng du tại Hổ Khâu sơn! Thú vị thật!
Hồ Thiết Hoa cười
mỉa, tiếp:
- Thực ra, cũng
chẳng phải là một giấc mộng đẹp đó tẩu phu nhân! Trong mộng, bọn tại hạ gặp
nhiều người muốn lấy sanh mạng của bọn tại hạ!
Y dừng lại một
chút, rồi tiếp:
- Mộng mà gặp người
đến sát hại mình, thì mộng đâu có thú vị? Tuy nhiên vẫn có cái thú, bởi những
người, mà bọn tại hạ gặp trong mộng, là những người do các vị mời đến đây!
Liễu Vô Mi thay vì
nao núng lại cười tươi:
- Thú ghê! Thú ghê!
Rất tiếc bọn tôi không có một giấc mộng như vậy? Nếu không thì, có thể chúng ta
gặp nhau trong mộng? Gặp nhau trong mộng, còn gì thú bằng, hở các vị?
Họ đã đi qua khỏi
bức rèm thứ tư, đến bức rèm thứ năm.
Ở mỗi bức rèm, có
những đồng tử xõa tóc thề đứng chực vén lên, họ đi qua rồi chúng buông xuống.
Mỗi một bức rèm
buông xuống ngăn cách họ xa hẳn hồng trần, càng vào sâu, càng xa hồng trần hơn.
Hồ Thiết Hoa đảo
ánh mắt, như muốn nói chi.
Lý Ngọc Hàm mỉm
cười cất tiếng trước:
- Người các vị muốn
gặp sắp đến nơi rồi.
Hồ Thiết Hoa nhìn
sang Tiểu Phi một thoáng. Y không nói năng gì.
Vô luận y muốn nói
gì, cũng không thể nói ra, y không muốn nói ngay bây giờ.
Y nghĩ, chờ lúc gặp
Tô Dung Dung rồi, muốn nói gì, sẽ nói.
Tiểu Phi luôn luôn
cười nhẹ. Nụ cười được giữ mãi, để che giấu một tâm trạng khẩn trương.
Bức rèm trước mặt
lại được vén qua một bên.
Từ bên trong, mùi
đàn hương bốc ra, không còn bị rèm ngăn chận, loang ra ngoài.
Trong màn khói đàn
hương, có một lão nhân tóc trắng, đang ngồi yên tịnh.
Lão nhân còn quắc
thước lắm, nhưng vẻ tiều tụy phảng phất nơi môi nơi mắt.
Một con người còn
quắc thước song lại kém sinh khí, kể cũng lạ! Hơn thế, lão như chỉ còn chiếc
xác, chẳng có linh hồn, không linh hồn, không sinh khí thì làm gì có sinh thú?
Lão sống đó, có khác nào đã chết rồi.
Lão sống đó, để chờ
chết, đếm từng ngày qua đếm cho tới đứt đoạn chuỗi thừa.
Nhưng, trước mặt
lão có một thanh kiếm.
Kiếm rất đẹp, rất
quý thân kiếm màu xanh biếc, óng ánh như nước ao thu.
Vỏ kiếm cẩn nhiều
đá quý song màu sắc của đá bị lu mờ vì thép kiếm sáng quá.
Còn lại bao nhiêu
tinh thần khí lực lão nhân tập Trung lại nơi thanh kiếm.
Đôi mắt nhìn thân
kiếm không rời, không chớp.
Đôi mắt lờ đờ, bởi
mơ màng hay si dại?
Gì thì không biết,
chắc chắn là lão nhân êm thanh kiếm phi thường.