Long hổ phong vân - Chương 61
Chương 61 - ĐƯƠNG NHIÊN PHẢI LÀM
Bà mỉm cười tiếp
nối:
- Còn võ công của
phái Vũ Đương thì phù bạc quá, phù bạc đến độ gần như thiếu sót, chẳng khác nào
một món ăn mà đầu bếp quên cho gia vị vào! Cái mã võ rất đẹp, cái chất võ không
tinh. Người ta dễ chận!
Rồi bà hỏi:
- Có đúng vậy không?
Thiếu Lâm, Vũ Đương
là đôi thần tượng trong làng võ, bà luận hai phái đó như luận một vật dụng
thông thường, chẳng gán cho một điểm giá trị nhỏ nhặt nào! Bà cuồng ngạo thái
quá, dù rằng lập luận của bà rất chính xác.
Tuy nhiên, tuyệt kỹ
của bà ẩn ước mô phỏng theo võ công của hai phái đó! Bà đã tuyển chọn một vài
tinh hoa trong hai loại võ công đó, phối hợp lại, sáng chế ra, thế mà bà lại
khinh thị nguồn gốc.
Hồ Thiết Hoa muốn
cười lớn! Thạch Quan Âm lại tiếp:
- Hai phái đó, sở
đắc rất tầm thường, thế mà vẫn có thanh danh lừng lẫy, thật là lạ lùng! Càng lạ
lùng hơn nữa, là điều đặt tên cho những chiêu thức! Cái gì là Đao Phách Sơn
Nhạc? Cái gì là Hoàng Long Phục Hổ? Cái gì chứ? Thực ra, chỉ đáng gọi là Phách
Mộc Sài, là Hoàng Miêu Phục Cẩu, không hơn không kém! Cho nên ta không giẫm dấu
của họ, không dùng những danh từ rỗng tuếch, ta chỉ gọi đơn giản là Nam nhân
bát kiến Đắc. Cái giá trị Ở chỗ diệu dụng chứ không ở danh từ.
Hồ Thiết Hoa thở
dài:
- Như vậy những
chiêu thức đó, do bà sáng chế ra?
Thách Quan m gật
đầu:
- Muốn sáng chế một
môn riêng biệt, phải am tường tất cả môn công của các phái hữu danh. Ngoài ra,
phải sành tâm lý của con người! Sáng chế chiêu Nam nhân bát kiến Đắc, ta hiểu
rõ nhược điểm của nam nhân. Cho nên ngoài ta ra, mà đừng hòng ai làm nổi!
Hồ Thiết Hoa trầm
ngâm một lúc lâu, đoạn cười khổ:
- Phải! Bà nghiên
cứu nam nhân rất kỹ!
Thạch Quan Âm hỏi:
- Bây giờ, ngươi
còn tưởng là nên động thủ với ta không?
Hồ Thiết Hoa và Cơ
Băng Nhạn cùng thở dài, cùng đáp:
- Không dám rồi!
Ba tiếng "không
dám rồi" vừa được buông ra, Quy Tư Vương biến sắc mặt như màu đất.
Tì Bà công chúa
lỏng lẻo bàn tay, thanh chủy thủ rơi xuống vang lên một tiếng keng lạnh lùng.
Ngờ đâu, Cơ Băng
Nhạn và Hồ Thiết Hoa đã biến thành hai mũi tên, bay vút tới.
Cả hai nhích động
thân pháp, gần như đồng thời gian, khó thể phân định ai trước ai sau.
Họ cũng liên thủ
như gã râu xanh và Tì Bà công chúa, song phần tinh diệu phải hơn nhiều.
Họ xuất thủ, dù cho
ai chú ý, cũng không nhận định kịp.
Hai bóng người vừa
chớp lên, ba chiêu thức phát xuất.
Họ xuất thủ như thế
nào, họ phát xuất chiêu thức gì, có họ biết nổi mà thôi! Họ chưa xuất thủ,
người ta còn thấy bóng họ, họ xuất thủ rồi, liền biến thành hai đợt khói, không
ai biết đợt nào của người nào! Gió cuốn vu vu trong lều, gió quyện chén rượu,
bình rượu run chuyển lắc lư.
Y phục của Quy Tư
Vương, Tì Bà công chúa, gã râu xanh phất nghe phần phật.
Quy Tư Vương ghê sợ
phi thường, có thể hôn mê bất cứ phút giây nào.
Tì Bà công chúa hấp
tấp bước tới dìu lão, nhưng tay nàng run bần bật.
Gã râu xanh chả
phân biệt được gì, vẫn trừng mắt nhìn. Hai tròng mắt chực lòi ra.
Bình sanh gã từng
trải nhiều cuộc chiến trí mạng, từng bị địch chém trúng trên mình, song chẳng
hề sợ hãi.
Lần này gã khiếp
đảm phi thường! Và gã khẩn trương ra mặt như chính mình đang giao đấu! Trong
một căn lều, dù rộng đến đâu vẫn còn hẹp, hẹp cho một cuộc đấu giữa ba người.
Nhưng, họ xoay trở
tài tình quá, chẳng một ai chạm ghế, chạm bàn.
Tì Bà công chúa và
gã râu xanh không khỏi buột miệng thở dài.
Bây giờ, cả hai mới
biết mình còn non nớt quá, đem so sánh với ba người đó, chẳng khác nào bảo con
rùa đua tốc độ với tuấn mã! Đừng nói là họ làm gì được đối phương, nội cái việc
tránh chạm ghế, chạm bàn, chạm vách lều cũng khó khăn lắm rồi.
Bỗng, gió ngừng.
Ba bóng người đứng
yên ba nơi.
Hồ Thiết Hoa, nắm
chặt hai bàn tay, gương mặt ửng đỏ đáng sợ.
Cơ Băng Nhạn thì
trắng nhợt mặt.
Cả hai trừng mắ
nhìn Thạch Quan Âm.
Thạch Quan Âm còn
giữ nụ cười ở khóe miệng, xem ra, bà vẫn an tường, vẫn đẹp, vẫn bình thản tựa
hồ chưa cùng người giao thủ.
Bất quá, bà như một
người vừa tắm xong, trang phục chưa được tươm tất, chỉ chỉnh dung nhan tạm thời
để tiếp khách bất ngờ.
Cả ba đứng lặng,
bất động.
Tì Bà công chúa
chẳng hiểu tại sao họ ngưng đấu. Mà nằng cũng chẳng hiểu bên nào thắng, bên nào
bại.
Hồ Thiết Hoa và Cơ
Băng Nhạn đứng lặng người tại chỗ, Quy Tư Vương, Tì Bà công chúa và gã râu xanh
nghe tim đứng lại.
Mãi một lúc lâu,
nơi khóe miệng Hồ Thiết Hoa, có máu rỉ ra, chầm chậm chảy xuống cằm... Nhưng, y
đứng thẳng người như cán bút.
Thấy máu rỉ nơi
miệng Hồ Thiết Hoa, Tì Bà công chúa tựa hồ không đứng vững nữa.
Nàng đã hiểu, bên
nào thắng bên nào bại rồi! Với cái bại này, phụ vương chết, nàng chết, bao
nhiêu thần dân Quy Tư quốc chết! Không phải là cái bại của Hồ Thiết Hoa, của Cơ
Băng Nhạn. Cái bại này của cha con nàng, của cả nước Quy Tư! Thạch Quan Âm thở
dài hỏi:
- Đã biết không
phải đối thủ của ta, sao các ngươi lại muốn động thủ, để chuốc lấy cái nhục?
Hồ Thiết Hoa cắn
răng, trầm ngâm một lúc, đoạn cao giọng:
- Đại trượng phu,
sanh giữa dòng đời, có những việc phải làm, có những việc không nên làm. Những
việc phải làm, biết ràng làm mà chẳng thành công, cũng phải làm như thường!
Thì ra y đang nghĩ
đến cái triết lý của danh từ võ hiệp.
Danh từ đó, là danh
từ kép, nếu phân tách ra thì nó thành ra danh từ đơn là võ và hiệp.
Võ, ai ai cũng là
con nhà võ, biết múa may, quay cuồng, dùng võ làm bất cứ gì tùy thích, không
giới hạn, không khép vào một quy cũ nào cả.
Làm bất cứ việc gì,
nếu có đủ sức bất chấp nên làm hay không nên làm.
Nhưng, hiệp ở trên
võ nhiều bậc.
Muốn hành hiêp phải
biết võ, biết võ rồi, phải biết xét suy, có những việc không nên làm dù là có
lợi lớn. Có những việc phải làm dù làm là có hại.
Trong võ lâm, sở dĩ
có hai hạng người, chánh và tà, bạch và hắc, là vì con nhà võ quên mất chữ
hiệp, nhiều người chỉ lợi dụng võ mà không cẩn trọng chữ nghĩa hiệp, do đó, võ
mới đi ngược với hiệp, và hiệp phải có bổn phận ngăn ngừa về hành động quá
đáng.
Lâu dần, võ và hiệp
biến thành đối lập, và danh từ võ hiệp ngày nay không phải bất cứ ai cũng có
thể khoác vào mình, khoác xứng đáng.
Tựu chung, danh từ
võ hiệp bị lạm dụng quá nhiều! Con nhà võ, hành động quấy, ỷ tài, dám giết chết
để giữ chủ trương, con người đó là ngu, chứ đâu phải là hiệp? Bởi họ chết cho
cá nhân họ, mà hành động cho cá nhân mình, là ích kỉ, sao gọi là hiệp?
- Cho nên, hiệp là
phải vị tha, hiệp không còn là cá nhân nữa.
Bỗng Cơ Băng Nhạn
hỏi:
- Bà có hai dịp hạ
sát tại hạ, sao bà không hạ thủ?
Thạch Quan Âm thở
dài:
- Hơn hai mươi năm
rồi, chẳng có một ai dám động thủ với ta. Mãi đến hôm nay, mới có các ngươi! Ta
phải suốt hơn hai mươi năm dài mới gặp người dám động thủ với ta! Kể ra tìm
được người dám động thủ với ta nào phải việc dễ làm? Cho nên ta mến tài, ta
không nỡ xuống tay với kẻ thừa can đảm!
Hồ Thiết Hoa và Cơ
Băng Nhạn không hẹn mà đồng buông tiếng thở ra.
Cả hai cùng có một
ý nghĩ:
- Tại sao Lưu Hương
chưa trở về? Giá như có Lưu Hương tiếp trợ, cả ba cùng hợp lực, dù Thạch Quan
Âm có bản lĩnh quán thế, vị tất đã thắng nổi?
Hồ Thiết Hoa tặc
lưỡi thốt lên ý niệm đó:
- Rất tiếc Đạo Soái
Lưu Hương vắng mặt! Nếu không thì...
Thạch Quan Âm cũng
tặc lưỡi:
- Đáng tiếc thật
đó! Ta từng nghe người đời ca tụng võ công của Đạo Soái Lưu Hương! Bình thời
hắn chẳng tỏ ra đặc biệt gì, song càng gặp đối thủ cao tài, hắn càng chứng tỏ
khả năng tuyệt diệu. Không được cùng hắn động thủ một lần, kể ra cũng là điều
đáng hận cho ta!
- Bà khỏi phải hận!
Sớm muộn gì, hắn cũng tìm gặp bà, động thủ với bà!
Thạch Quan Âm thở
dài:
- Chỉ sợ không có
cơ hội thôi, ít nhất cũng trong lúc này, và các ngươi cũng không nên chờ đợi
hắn!
Hồ Thiết Hoa cười
lớn:
- Bà cho rằng hắn
ra đi lần này vĩnh viễn không trở lại? Bà tưởng rằng Ngô Cúc Hiên có đủ tài ba
dồn hắn vào tử địa?
Thạch Quan Âm Điềm
nhiên:
- Trên thế gian
này, nếu có một người có đủ tài năng dồn Đạo Soái Lưu Hương vào tử cảnh, thì
người đó là Ngô Cúc Hiên. Chỉ có Ngô Cúc Hiên mới làm nổi một việc như vậy. Bởi
vì Ngô Cúc Hiên nghiên cứu Lưu Hương quá kỹ, nghiên cứu từ đầu đến chân, từ
ngoài vào trong, nghiên cứu như nhà giải phẫu dùng ngàn nhát dao phân tách
những bộ phận nhỏ nhặt nhất của mỗi con người. Ngô Cúc Hiên biết rõ Lưu Hương
có những nhược điểm nào...
Bà dừng lại một
chút, điểm nhẹ một nụ cười rồi tiếp:
- Các ngươi nghĩ,
giả như ta không tin tưởng là Lưu Hương nhất định chẳng trở về đây, thì ta làm
gì hao phí thời gian, ở lại đây đùa cợt với các ngươi? Ít nhất ta cũng phải
theo sát Ngô Cúc Hiên, tiếp trợ y chứ?
Hồ Thiết Hoa mồ hôi
lạnh ướt đầu.
Nhưng y bật cười
lớn:
- Trên thế gian,
chắc chắn chẳng một ai hiểu được con người của Đạo Soái Lưu Hương như thế nào,
chính bọn tại hạ đây, từng sống chung với hắn suốt hai ba mươi năm, vậy mà bọn
tại hạ chẳng hiểu nổi hắn mảy may! Nói chi đến cái tên Ngô cúc Hiên kia, là
người chưa từng ở bên cạnh hắn phút giây nào?
Thạch Quan Âm Điềm nhiên:
- Các ngươi không
nhận xét được hắn, là vì các ngươi lấy con mắt bằng hữu mà nhìn hắn, chứ không
lấy cái tâm kẻ thù mà lượng tư cách của hắn. Là bằng hữu, các ngươi cần gì hiểu
biết hắn rõ ràng? Là bằng hữu, các ngươi cần gì phải dè dặt với hắn? Chỉ có
những kẻ thù mới cần hiểu rõ hắn, để tìm cách đối phó. Các ngươi không cần tìm
hiểu thì hiểu thế nào được? Cho nên, biết người, chăng ai biết hơn kẻ thù của
người. Nói một cách khác, việc mình thì mù quáng, nhưng người ở ngoài sáng!
Trong khi các ngươi thản nhiên bên nhau, kẻ thù âm thầm theo dõi nghiên cứu tỉ
mỉ...
Hồ Thiết Hoa một
lượt nữa đổ mồ hôi lạnh.
Y lẩm nhẩm:
- Ngô Cúc Hiên có
cừu hận gì với hắn?...
Thạch Quan Âm không
lưu ý đến Hồ Thiết Hoa nữa, bước đến trước mặt Quy Tư Vương, hai tay nâng chén
vàng, miệng nở nụ cười duyên.
Nhìn bà trong tư
thái đó, dù là con người tượng đá, tượng đá cũng chuyển động.
Rồi bà cất giọng
dịu dàng thốt:
- Xin người uống
chén rượu này, bao nhiêu cố nhân đang chờ hội kiếm chốn huỳnh tuyền! Nơi đó
vương gia sẽ gặp lại Mẫn Hồng Khuê, Hồng Học Hán, An Đắc Sơn, có lẽ không đến
nỗi quá tịch mịch.
Đêm trên sa mạc,
chừng như quá dài, dài hơn bất cứ nơi nào ở cõi trần gian.
Đêm bắt đầu từ cuối
ngày trước, đêm còn lan rộng đến đầu ngày sau.
Đêm đã lấn một phần
ngày, do đó phải dài.
Mới vào giờ tuất mà
đêm như xuống lâu rồi.
Tiểu Phi biến sắc
mặt, nhưng lấy ngay bình tĩnh, bật cười lớn:
- Thuật cũ đem ra
dùng lại, chẳng không là bất trí sao? Bên bờ hồ Đại Minh, ngươi đã trốn thoát
một lần. Hôm nay lại nuôi hi vọng nữa sao? Chẳng lẽ ta không có cách đối phó?
Tràng cười dứt, câu
nói ngưng. Tiểu Phi tung bổng người lên lơ lửng trên cao khỏi vầng khói mờ.
Chàng đã biết bí kỹ
ẩn trốn của Nhẫn Thuật. Chỉ cần vượt mình cao khỏi vầng khói, là trông thấy rõ
người dùng Nhẫn Thuật chạy đi về hướng nào.
Vầng khói tan mau,
màn khói không lan rộng, nhưng Tiểu Phi lên cao rồi, nhìn ra bên ngoài vầng
khói chiếm độ ba trượng tròn, mênh mang nào có một bóng người trên nền cát
trắng trải dài tận phương trời xa?
Ngô Cúc Hiên đã
biến mất.
Nhưng y chẳng đi
đâu xa.
Y vẫn còn ở trong
vầng khói mờ, và từ nơi đó y phát lên một tràng cười, vọng ra sang sảng.
Tiểu Phi chợt cảm
thấy khí lực tiêu tan, lúc bay lên thì nhẹ nhàng như cánh nhạn, giờ nghe nặng
như xác tợ có đeo chì.
Chàng rơi phịch
xuống mặt cát.
Ngô Cúc Hiền càng
cười lớn:
- Thuật cũ đem ra
dùng lại, chẳng thể gọi là bất trí được! Bởi đã dùng lại thuật cũ, là bớt đi
ngu xuẩn, thêm phần cao minh! Trên thế gian này, trước mặt Đạo Soái Lưu Hương,
ai muốn thi thố một cái gì, cái đó hẳn không kém phần nghiên cứu.
Gió đêm quét qua
từng cơn, cuốn dần khói mờ, khói tan dần, cuối cùng Ngô Cúc Hiên hiện thân rõ
rệt.
Tiểu Phi thở dài:
- Phải! Bởi trước
kia, trong vầng khói của ngươi, không có độc khí! Ta cứ tưởng hôm nay vầng khói
này cũng như vầng khói trước ngờ đâu ngươi có để mê hương!
Ngô Cúc Hiên cười
nhẹ:
- Tự nhiên ngươi
chẳng hề tưởng đến điều đó. Cái nhược điểm của con người là không phòng bị
những kẻ mà mình cho là đã hiểu rõ như lòng bàn tay. Vì không phòng bị nên để
rơi vào cạm bẫy! Cho nên, con người hoàn toàn đến đâu, vẫn không thể không có
một vài nhược điểm!... Và chính những nhược điểm đó bị đối phương khai thác,
thành ra phải thất bại!
Y cười.
Rồi y tiếp:
- Ngươi biết không, nhược điểm của ngươi là tự tin, mà sự
tự tin lại quá mạnh. Ngoài ra cái tâm của ngươi lại quá mềm, nếu ngươi không
mềm lòng thì ngày đó ngươi đã tặng ta một đao rồi, như vậy có còn đâu đến ngày
nay?
Tiểu Phi cười khổ:
- Ta biết cái nhược điểm của ta nên ngày nay ta xem ngươi
quá quan trọng. Tuy ta biết rõ trên thế gian này, có những kẻ yếu hèn vì muốn
sống nên giả chết, nhưng ta không tưởng là một người tài nghệ như Diệu Tăng Vô
Hoa lại là một trong những kẻ yếu hèn đó! Ta xem trọng ngươi nên ngươi đắc ý,
rồi ngươi cho là ta có nhược điểm! Điều mỉa mai cho ta là trọng ngươi mà thành
nhược điểm!
Ngô Cúc Hiên cười nhẹ:
- Ta biết, ngươi khó chịu lắm! Từng tung hoành trong
thiên hạ, từng xem mình là vô địch trong thiên hạ, hôm nay lại thất bại nặng
nề! Để đền đáp ân tình của ngươi ngày trước đối với ta, hôm nay ta dành cho ngươi
một điều thống khoái. Ngươi cứ trút mọi niềm oán hận, vô luận là ngươi dùng
danh từ nào mắng ta, ta vẫn nghiêng tai nghe kỹ. Khi ngươi còn mắng, ta không
hạ thủ, ta kiên nhẫn chờ đến lúc ngươi dứt lời.
Y lật chiếc mũ trên đầu, cẩn thận gỡ bộ tóc giả ra. Lấy
hai món đó xuống rồi, y còn một chiếc mặt nạ da người rất mỏng.
Một khuôn mặt đẹp trai hiện ra sau khi chiếc nạ rơi luôn.
Gương mặt của Diệu Tăng Vô Hoa! Tiểu Phi bình tĩnh nhìn
y, không vội nói một lời nào.
Và chính y cất tiếng trước với vẻ cao ngạo:
- Xem ra, thì không sánh bằng Đạo Soái Lưu Hương về tài
cải sửa dung mạo, ta vẫn là một tay khá chứ?
Tiểu Phi Điềm nhiên:
- Ngươi còn kém xa!
Diệu Tăng Kim vô Hoa hỏi:
- Nếu ta còn kém, thì sao qua được mắt ngươi?
Tiểu Phi lắc đầu:
- Không qua mặt ta nổi đâu! Ta đã biết ngay từ lúc đầu
Ngô Cúc Hiên là một con người ngụy trang, bất quá trong nhất thời ta chưa nhận
ra con người thật dưới cái lốt giả mạo đó thôi!
Vô Hoa thở dài:
- Ta cứ tưởng là chẳng bao giờ ngươi hoài nghi ta, bởi ta
hao phí biết bao nhiêu tâm lực, lừa Nhất Điểm Hồng đến đây, ta lại dàn mọi cảnh
cho ngươi tin là chính Hắc Trân Châu chủ trì mọi việc, ta hết sức thận trọng
trong mưu đồ, cốt làm sao cho ngươi càng suy tưởng càng nhận thấy sự tình rất
phức tạp, cho ngươi càng ngày càng mù mờ, như con người đui đi đêm trong rừng,
chẳng tìm được lối ra.
Tiểu Phi thốt:
- Khá lắm! Và chính ta cũng nhận thấy là mình mê man
trong sự tình, không tìm thấy một điểm sáng nhỏ! Mãi đến lúc ta nhận ra Thạch
Đà là một trong bảy tay kiếm của phái Hoa Sơn, ta mới thức ngộ Thạch Quan Âm là
Lý cô nương của một thế gia tại Huỳnh Sơn!
Bây giờ Vô Hoa cúi mặt xuống và nụ cười đã tắt.
Tiểu Phi tiếp:
- Năm xưa kiếm phái Hoa Sơn và thế gia Huỳnh Sơn khai
diễn trường ác chiến, chỉ một mình Lý cô nương thoát nạn diệt vong, trong cảnh
đó, Lý cô nương không còn một chỗ đứng ở Trungg Nguyên thành phải xuất ngoại,
hướng về Đông đô, ẩn náu tại Phù Tang đảo. Nơi đó Lý cô nương gặp lại cố nhân
là Thiên Phong Điền Tứ Lang, tình xưa dễ dàng hâm nóng lại, và qua một cuộc
chắp nối mối tình dang dở đó, Lý cô nương hạ sanh hai con. Khi học nghệ thành
tài rồi, cô nương lại li khai ba cha con Thiên phong Điền tứ lang, trở về
Trungg Thổ, hạ sát Thất kiếm Hoa Sơn, để báo thù ngày trước... Sau đó, đột
nhiên Lý cô nương thất tung hết sức thần bí. Trên giang hồ không ai còn nghe
nói đến người! Và cũng từ ngày đó, xuất hiện một nữ ác ma, lấy cái hiệu Thạch
Quan Âm, dành chỗ đứng trong võ lâm... Có ai ngờ đâu nữ ác ma đó lại là Lý cô
nương ngày trước. Điều bí mật đó, vĩnh viễn không ai khám phá ra nổi, nếu Lý cô
nương đừng lưu lại một mạng trong Thất Kiếm Hoa Sơn!
Tiểu Phi mỉm cười rồi tiếp:
- Có lẽ người sống sót đó, có tính khí quật cường, vô
luận bị bức bách, hành hạ thế nào, vẫn không hề chịu khuất phục dưới gấu quần
của Lý cô nương, mà Lý cô nương thì mê tít y, vô luận làm sao, cũng quyết chiếm
cho được con tim người đó! Cho nên bà ta không hạ sát y. Ngờ đâu y lại trốn
thoát!
Gương mặt Vô Hoa hết sức lạnh lùng. Y trầm giọng bảo gọn:
- Cứ nói tiếp.
Tiểu Phi gật đầu:
- Đạo soái Lưu Hương dù biết rõ việc của cha con Thiên
Phong Điền Tứ Lang, nhưng không ngờ họ có liên quan đến Thạch Quan Âm. Hai sự
kiện đó tự nó rất khác biệt với nhau như trời với vực. Mãi sau này môn hạ Hoa
Sơn sau thời gian thất tung, xuất hiện trở lại trên giang hồ, hai sự kiện đó
mới nhập lại làm một!
Chàng nhìn Vô Hoa, điểm nụ cười nhẹ:
- Ta chỉ còn có việc chấp ráp các diễn tiến, là có một
đoạn cố sự rõ ràng! Kể ra nếu ta hiểu được đoạn cố sử đó, cũng chẳng phải là
điều lạ lùng!
Vô Hoa trầm ngâm một lúc:
- Phải! Ngươi đã biết Vô Hoa là con của Thạch Quan Âm,
hẳn cũng biết luôn bà thất bại thê thảm tại Trungg Nguyên, Vô Hoa không còn
cách nào khác hơn là ra vùng quan ngoại tìm mụ, chỉ có cách nếu nương nơi mụ,
vừa được an toàn vừa có phương tiện nên sự nghiệp bá vương!
Bỗng y chớp mắt rồi cười lạnh tiếp:
- Nhưng tại sao Vô Hoa biết được Thạch Quan Âm là mẫu
thân?
Đạo soái Lưu Hương có đoán ra chăng?
Tiểu Phi không cần suy nghĩ đáp ngay:
- Điều đó có liên quan đến Nhậm phu nhân Thu Linh Tố!
Vô Hoa cau mày:
- ThuLlinh Tố? Bà
ấy có liên quan gì?
Tiểu Phi tiếp:
- Thạch Quan Âm đố
kỵ tất cả những người đẹp trên đời, không hề dung thứ cho một ai có dung mạo
hơn bà. Cho nên bà ta phá hủy nhan sắc của Thu Linh Tố, khiến Thu linh Tố sông
không bằng chết, suốt đời chịu khổ! Ngờ đâu Nhậm bang chủ lại có tình sâu, dù
Thu linh Tố thành xấu xí, Nhậm bang chủ vẫn cưới làm vợ như thường...
Chàng dừng lại một
chút, lại tiếp:
- Thạch Quan Âm phá
hoại, Nhậm bang chủ cứu giải đương nhiên Thạch Quan Âm phải bất bình. Vì bất
bình nên không buông tha họ Nhậm! Ngờ đâu, Thiên Phong Điền Tứ Lang lại tính
nhanh hơn bà đem con trai gửi gấm cho Nhậm Từ. Khi biết được điều đó, bà đổi
chủ ý ngay, bà nghĩ giết một người, không thích thú bằng hủy diệt cả cơ đồ và
sự nghiệp người đó, và bà chờ.
Chàng thở dài, rồi
tiếp:
- Không ai kiên
nhẫn hơn bà! Muốn giết một người lại chịu khó chờ đợi suốt mười mấy năm sau,
chứ không chịu giết liền, chờ đợi để có dịp phá hủy luôn cơ đồ sự nghiệp của
người đó! Chờ đợi cho con trai trưởng thành rồi mới tìm đến!
Vô Hoa mơ màng:
- Sao ngươi quá
biết rõ sự tình?
Tiểu Phi mỉm cười:
- Ngươi nghĩ, nếu
bà không cho Nam Cung Linh biết, Nhậm Từ chẳng phải là người ân, mà lại là kẻ
có cái thù sát phụ, thì làm sao Nam Cung Linh tàn độc với Nhậm Từ? Ngươi vào
Thiếu Lâm Tự là lúc ngươi có đầy đủ trí khôn, nhưng Nam Cung Linh thì còn nhỏ
quá, nào biết xét suy? Dù hắn có tánh khinh bạc như thế nào, hắn cũng được Nhậm
Từ nuôi dưỡng, và cảm hóa hắn ít nhiều, hắn đâu có thể nhẫn tâm làm được cái
việc quá vô nhân đạo quá như vậy? Bởi ta kì quái, nên ta tìm hiểu!...
Vô Hoa lạnh lùng:
- Và bây giờ ngươi
đã hiểu?
Tiểu Phi gật đầu:
- Bà ấy gặp các
ngươi, nói rõ thân thế các ngươi, do đó các ngươi mới biết mình là huynh đệ với
nhau. Rồi cả hai oán hận người ân vô tưởng. Các ngươi nên làm việc đó, chẳng
những dọn đường cho sự nghiệp, tranh ngôi bá chủ võ lâm, mà còn muốn báo phục
thù nhà!
Vô Hoa thở dài:
- Ngươi thông minh
thật! Điều đáng tiếc là ngươi quá thông minh!
Tiểu Phi mỉm cười:
- Câu đó ta đã nghe
nhiều người nói qua!
Vô Hoa Điềm nhiên:
- Nhưng nghe lần
này, là lần cuối cùng của ngươi!
Tiểu Phi chớp mắt
trầm giọng:
- Hiện tại trúng mê
hương của ngươi, ta không cử động được. Chẳng lẽ ngươi hạ thủ đối với một người
bất lực không phản kháng rồi!
- Thực ra ta không
nỡ giết ngươi, song ta học nơi ngươi một điều.
Tiểu Phi hỏi:
- Điều gì?
Vô Hoa gằn từng
tiếng:
- Là con người,
tuyệt đối giữ cái tâm đừng bao giờ mềm! Nếu tâm mềm thì chắc chắn là phải chết
nơi tay kẻ khác. Vì ngươi mềm lòng, nên ngày trước tha chết cho ta, để hôm nay
lại phải chết nơi ta!
Tiểu Phi thở dài,
buông giọng trầm buồn:
- Vô Hoa! Vô Hoa!
Ta lầm ngươi! Ta đánh giá ngươi quá sai lầm!
Một tiếng xoảng
vang lên, tiếng đao chạm vỏ, bàn tay Diệu Tăng Vô Hoa đã nắm chắc một thanh
đao.
Thanh đao loại
trường đao thân trắng chớp ngời.
Vô Hoa nhìn thanh
trường đao, Điềm nhiên hỏi:
- Ngươi còn nhớ,
thế nào là cây Nghinh Phong Nhất Đao Trảm chứ?
Tiểu Phi cười khổ:
- Ta làm sao quên
được?
Vô Hoa tiếp:
- Với cách đó người
bị giết không hề đau đớn. Với cách đó, người bị chém không hề cảm giác là đao
chạm ở bộ phận nào. Ta bảo chừng, trên thế gian này, chẳng có cái chết nào
sướng bằng chết với chiêu đao Nginh phong nhất Trảm!
Rồi y than:
- Như ta đã nói, đó
là cái thống khoái ta dành cho ngươi, lúc ngươi li khai nhân thế. Ta đáp lại ân
ngươi ngày nào tha chết cho ta!
Y đưa tay lên cao.
Ánh đao chớp sáng, ánh đao từ trên chiếu xuống.
Trong sơn cốc chẳng có một mạng người nào sống.
Bao nhiêu xác chết nằm dọc theo hành lang, đều được bọn
Tiểu Phi dùng bố phủ lên trên, che dấu cái rợn rùng thê thảm.
Nếu còn người sống sót, thì những người đó ở rất xa mấy
ngôi nhà, những người đó ở dọc theo con đường cái, ngoằn nghoèo suốt tháng
quanh năm, quét mãi trên lối đi, quét mãi mà không biết là quét những gì.
Những ngôi nhà vẫn còn y nguyên đó. Gian phòng của Thạch
Quan Âm vẫn còn có vẻ quyến rũ như thường, ánh đèn vẫn còn chiếu ra ngoài.
Thạch Quan Âm đã trở về đó.
Thạch Quan Âm trở về đương nhiên bà phải thấy những gì đã
xảy ra tại nhà, trong khi bà đi vắng.
Nhưng thần sắc của bà an tường như chẳng có gì xảy ra.
Chừng như vĩnh viễn chẳng có việc gì làm cho bà kinh tâm
táng đỡm, làm cho bà phải mất bình tĩnh.
Nơi góc tường có một tấm kiếng, bên ngoài kiếng có tấm
lụa xanh che khuất.
Thạch Quan Âm vẹt tấm lụa đứng trước kiếng soi mình.
Bà soi mình một lúc lâu, gương mặt trắng nhợt từ từ ửng
hồng lên.
Rồi bà từ từ cởi bỏ những y phục nơi mình bà.
Trong khoảnh khắc bà hoàn toàn lõa lồ, và cái lõa lồ đó
là một công trình tuyệt xảo của hóa công. Trên thế gian chẳng có một pho tượng
khỏa thân nào sánh được.
Bà nhìn bà trong kiếng lẩm nhẩm:
- Có ai bảo trì được dung mạo như ta chăng?
Bà ngã mình xuống chiếc ghế.
Chừng như bà có vẻ nhọc mệt, nhưng ánh mắt sáng quá,
chứng tỏ bà đang hồi sảng khoái nhất đời.
Sảng khoái vì nhận ra, mình vẫn còn trẻ Trung như thời hoa
niên.