Long hổ phong vân - Chương 44
Chương 44 - MƯU THÂM KẾ ĐỘC
Hồ Thiết Hoa cau mày:
- Nàng làm thế để làm gì?
Tiểu Phi giải thích:
- Nếu chúng ta liên kết với Quy Tư Vương thì đương nhiên
trở thành đối lập của nàng, và như vậy là đại bất lợi cho nàng. Cho nên nàng
làm thế là để li gián chúng ta với Quy Tư Vương biến chúng ta thành cừu nhân
của Quy Tư Vương. Nàng biết dù ngươi biện minh cách nào cũng chẳng ai tin cho
ngươi và nếu ngươi giận quá bỏ đi, thì chắc chắn là ngươi phải chết giữa sa
mạc.
Hồ Thiết Hoa lắp bắp:
- Thế thì... nàng là... là... T
iểu Phi gằn từng tiếng:
- Rất có thể là Thạch Quan Âm.
Hồ Thiết Hoa nghe điện lạnh chạm vào mình.
Tiểu Phi tiếp:
- Nghe nói bà ấy là con người đẹp nhất trên thế gian,
tuổi đã cao nhưng nhờ có bí thuật, nên bà ấy giữ được nhan sắc như lúc thanh
xuân. Hà huống trong đêm tối, mà ngươi thì say khướt, lám sao phân biệt được
già với trẻ!
Hồ Thiết Hoa đưa tay ôm mặt kêu lên:
- Trời ơi! Ta lấy phải một bà già!
Rồi y ngất xỉu.
Họ đã vào lều, và Hồ Thiết Hoa ngã đúng trên giường, đè
lên mình Cơ Băng Nhạn vẫn còn ngủ say như chết trong chăn.
Cơ Băng Nhạn không hề thức dậy, mặc dù Hồ Thiết Hoa đè
nặng.
Tiểu Phi biến sắc.
Chàng vội kéo Hồ Thiết Hoa đứng lên, rồi cả hai nhìn
nhau, lại nhìn chiếc giường.
Bỗng Hồ Thiết Hoa giật mạnh chiếc chăn quăng vào một góc.
Nào có phải Cơ Băng Nhạn nằm đó! Cơ Băng Nhạn đi đâu?
Kẻ đang nằm đây, là một võ sĩ của Quy Tư Vương, hắn còn
vận bộ y phục mới của đêm rồi, bộ y phục dự lễ.
Hồ Thiết Hoa chụp hắn, lên cao giọng hỏi:
- Ngươi nói mau, tại sao ngươi lại nằm đây?
Võ sĩ như không có xương, thân thể hắn mềm nhũn. Hắn
không đạp, không mở mắt.
Tiểu Phi cau mày:
- Hắn bị điểm huyệt ngủ!
Hồ Thiết Hoa đưa tay kia điểm khai huyệt đạo.
Đoạn y tiếp tục hỏi:
- Tại sao ngươi nằm đây?
Võ sĩ mở mắt không đáp mà lại kêu lên thất thanh:
- Tại sao tôi lại ở đây? Việc gì lạ thế?
Hồ Thiết Hoa nổi giận:
- Việc gì? Việc gì thì ngươi biết lấy, chứ hỏi ai?
Võ sĩ lắc đầu. Hắn còn say, nghe đầu nặng nhức. Hắn đưa
tay cốc cốc lên đầu năm bảy lượt.
Sau cùng, như đã tỉnh, hắn bèn to tiếng thốt:
- Tôi nhớ rồi! Đêm qua uống rượu quá nhiều, rồi đi tiểu
tiện, xong rồi định về lều ngủ luôn. Bất ngờ đi ngang qua đây, bỗng có người
đẩy tôi vào lều. Từ đó tôi không còn biết chi nữa!
Hồ Thiết Hoa hỏi:
- Ai đẩy ngươi vào đây?
Võ sĩ đáp:
- Người đó xuất thủ nhanh quá, tôi lại say nên vô phương
nhận diện!
Hồ Thiết Hoa lại hét:
- Vô lý! Vô lý!
Y đưa tay lên, định tát vào mặt võ sĩ.
Tiểu Phi ngăn lại:
- Cho hắn đi đi!
Hồ Thiết Hoa không muốn buông tha võ sĩ ngay, song phải
chiều theo ý của Tiểu Phi.
Võ sĩ rơi xuống đất, vụt đứng dậy, chạy đi liền.
Hồ Thiết Hoa giậm chân:
- Tiểu tử đó đồng mưu với Thạch Quan Âm! Chẳng biết Tử
Công Kê...
Bỗng y nhận ra, trong phút giây này, nói đến tiếng tử e
bất thường nên y vội chữa:
- Lão Cơ đã sa vào tay kẻ nào đó rồi! Kẻ đó cho võ sĩ vào
đây, trám lỗ trống cho chúng ta đừng ngờ sớm!
Tiểu Phi lắc đầu:
- Gã võ sĩ bị điểm huyệt, vừa được giải cứu là tỉnh liền,
như vậy người điểm huyệt hắn có thủ pháp không làm thương tổn tinh thần của đối
phương. Thủ pháp đó, chỉ có một Cơ Băng Nhạn biết mà thôi!
Hồ Thiết Hoa trố mắt:
- Ngươi nói... ngươi nói tiểu tử dó bị lão Cơ điểm huyệt?
Tiểu Phi gật đầu:
- Đúng!
Hồ Thiết Hoa giậm chân:
- Tại sao Tử Công Kê làm như thế? Trong tình thế này, hắn
còn lòng dạ đùa cợt à? Còn hắn, hắn đi đâu?
Bây giờ, y không còn cố kỵ cái tiếng tử nữa.
Tiểu Phi thở dài, nhếch nụ cười khổ:
- Ngươi tưởng lão Cơ trầm tĩnh lắm sao? Thực ra, hắn là
con người mặt lạnh mà lòng nóng, hắn nóng nảy không kém ngươi đâu! Đêm rồi, ta
bảo hắn để cái tên đối đầu lợi hại đó cho ta, hắn không nói gì, song ta biết là
hắn không phục. Ta đoán là hắn đi tìm tên đó để so tài!
Hồ Thiết Hoa cau mày:
- Song biết tên đó ở đâu mà hắn đi tìm?
Tiểu Phi lại thở dài:
- Tư đồ Lưu Tinh đã chỉ rõ phương hướng, tự nhiên Cơ Băng
Nhạn phải tìm ra!
Hồ Thiết Hoa suy nghĩ một chút, vội quay mình chạy ra
ngoài.
Tiểu Phi nắm y lại hỏi:
- Ngươi địnhk làm gì?
Hồ Thiết Hoa giậm chân:
- Chắc gì Cơ Băng Nhạn là đối thủ của tiểu tử đó? Ta phải
tiếp trợ hắn!
Tiểu Phi hừ một tiếng:
- Ngươi quên những gì dã hứa vừa rồi với người ta à?
Hồ Thiết Hoa lại giậm chân:
- Thế thì ta phải làm sao?
Tiểu Phi lạnh lùng:
- Còn làm sao? Ngươi phải ở đây, để ta đi.
Hồ Thiết Hoa trố mắt:
- Ba chúng ta, phân tán mỗi người một nơi, nếu Thạch Quan
Âm bất thần...
Tiểu Phi mỉm cười:
- Một đêm chồng vợ bằng ân nghĩa ba năm! Lẽ nào bà ta sát
hại ngươi ngay sau đêm tân hôn?
Hồ Thiết Hoa đỏ mặt hét lên:
- Lão xú trùn, nếu ngươi muốn đùa, trước hết hãy để ta
thí mạng với ngươi.
Tiểu Phi cười nhẹ:
- Cái ý của bà ta như thế này: bà ấy không tiếc gì mang
thân xác đến hiến cho ngươi, chẳng qua để thực hiện cái kế li gián giữa chúng
ta và Quy Tư Vương, chứ chẳng muốn xuất hiện đối đầu với chúng ta, bà ấy biết
rõ chúng ta không phải là những người dễ chạm!
Hồ Thiết Hoa bĩu môi:
- Hừ!
Tiểu Phi vỗ nhẹ tay lên đầu vai y:
- Ngươi cứ ở đây, buồn thì uống rượu, ta đi một chốc trở
lại liền!
Tiểu Phi đi rồi, người khổng lồ Côn Di bước vào.
Hồ Thiết Hoa trừng mắt:
- Ngươi đến đây làm gì?
Côn Di đưa tay che ngực trừng mắt lại không đáp.
Hồ Thiết Hoa gằn giọng:
- Ngươi đến để canh chừng ta?
Côn Di buông gọn:
- Ừ!
Hồ Thiết Hoa cười lớn:
- Ta nói không đi là không đi. Ta muốn đi, liệu ngươi giữ
nổi ta chăng?
Câu nói vừa buông dứt, tay y đánh tới. Côn Di đưa bàn tay
to bằng cánh quạt, chụp tay y. Hồ Thiết Hoa đảo bàn tay, lòn dưới nách gã.
Côn Di xem thì như thép đúc thành người, tưởng chừng búa
đập cũng chẳng đau, thế mà bị tay Hồ Thiết Hoa thọt vào phải nhột.
Hồ Thiết Hoa bật cười sằng sặc, gập lưng mà cười. Côn Di
nhột quá, cũng bật cười, uốn mình lại mà cười.
Hồ Thiết Hoa nghiêng vai, ủi tới. Thân hình hơn hai trăm
cân của Côn Di bị bắn tung ra ngoài lều.
Rồi Hồ Thiết Hoa vỗ tay bôm bốp, hét to:
- Rượu! Mang đến đây cho ta! Các ngươi muốn ta ở lại, tất
phải cung cấp đầy đủ cho ta, ăn ngon, uống ngon, không ngon là ta đi liền, thiếu
thốn là ta đi liền!
oOo
Tuy đối thoại với Hồ Thiết Hoa, Tiểu Phi cười vui, song
ra đi rồi một mình trên dặm đường, chàng lo nghĩ nặng nề.
Dù rằng chàng đã khám phá ra âm mưu của Thạch Quân Âm,
nhưng chàng không sao giải tỏa được sự nghi ngờ nơi tâm tư của lão Vương gia,
chàng không nắm được một chứng minh cụ thể nào.
Chàng cũng biết là Thạch Quan Âm đang có mặt trong vùng
phụ cận, song làm sao biết được bà ta thực sự ở tại địa điểm nào? Hà huống, kế
đầu tiên thất bại, bà ta sẽ thực hiện kế thứ hai, bà cứ ở trong bóng tối, hành
động, bà còn trăm ngàn kế khác, như vậy chàng làm sao phòng bị kịp?
Trừ ra, chàng và hai bằng hữu rời sa mạc, trở lại Trungg
Nguyên thì mọi việc đều êm. Nhưng chàng làm sao trốn tránh bà ta được? Mà chàng
sợ gì đến nỗi phải trốn tránh?
Tiểu Phiên đã chết rồi, Thạch Đà thì mất tung, Hồ Thiết
Hoa mang oan uổng nặng nề, Cơ Băng Nhạn đang liều thân xâm nhập vào hang cọp,
rồi còn cái việc quan trọng, mục đích của chuyến viễn hành tận sa mạc này, là
cứu nạn Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi, Tô Dung Dung! Ra đi tất cả năm ngươi, nay
một chết, một mất, một oan, một nguy, ba còn thọ nạn thì không kể, chàng có thể
nào nhận bại mà bỏ cuộc chăng?
Hiện tại, bầu tâm sự của chàng to như biển, nặng như núi.
Thêm vào đó, chẳng những chàng phải tự bảo vệ, phải cứu nạn mọi người, phải ứng
phó cho mọi người, chàng còn bảo vệ sanh mạng cho cha con Quy Tư Vương.
Bọn vệ sĩ của lão Vương gia, chung quy chỉ là lũ vô dụng,
có giúp ích gì cho Vương gia đâu?
Dù sao chàng cũng không thể để cha con Quy Tư Vương chết
nơi tay đối phương.
Lại còn cái việc Tì Bà Công Chúa nửa đêm ra tận cội cây
tìm chàng, làm cái trò trong dâu trân bộc, nàng có ý tứ gì? Nàng có âm mưu gì
chăng, nên đinh dụ chàng với sắc dục? Nàng muốn cầm chân chàng, không cho chàng
dòm ngó đến sự việc gì khác?
Những sự việc trong đêm rồi, hay những sự việc trong
tương lai?
Tiểu Phi thở dài, quyết định không hề suy nghĩ vẩn vơ gì
đến việc nào khác ngoài việc đi tìÂm Cơ Băng Nhạn, tiếp tay hắn.
Hắc Hầu Tôn Không, Tư Đồ Lưu Tinh đã nói thế, cả hai
chừng như nói sự thật, thì đối phương phải là tay đại tài.
Đành rằng Cơ Băng Nhạn có tính thâm trầm, ứng biến nhanh,
mưu mô linh diệu, song luận về võ công, hắn còn kém Hồ Thiết Hoa một bậc.
Tìm một người giữa sa mạc mênh mông, nhìn tận mắt chẳng
thấy một chướng ngại như cỏ cây, đồi núi thì dễ chăng?
Tiểu Phi không dám khinh thường, sợ sai lệch phương
hướng, chàng dè dặt tiến tới, thẳng đường mà tiến.
Nơi đây, chẳng có vật gì giúp định hướng cho khách lữ
hành, ngoài tâm trí của mình, sai lệch một chút là xa rời đích.
Ánh dương lên cao, không khí chưa nóng, vì cái lạnh còn
vương khắp nơi, thái dương phải mất một thời gian mới làm tiêu tan cái lạnh để
bắt đầu thiêu đốt như hàng ngày.
Nơi đây không có vạn vật nên cát trắng hứng trọn nhiệt độ
biến thành một lò lửa vô hình, nhưng hơn lửa hữu hình.
Tiểu Phi thi triển thuật khinh công thượng thặng của
chàng, chạy đi hơn mấy dặm đường, quan sát bốn phía, ánh mắt chàng không bỏ sót
đến một hòn sỏi nhỏ.
Bỗng có tiếng vo vo vọng đến tai chàng.
Chàng giật mình đảo mắt nhìn về hướng có tiếng động, nhận
ra một chiếc nồi từ đâu bay tới.
Giữa sa mạc chung quanh lại không ngươi, nồi đâu mà bay
theo gió như thế?
Nồi từ xa bay đến, rồi đáp xuống cát, lăn tròn, gió lùa
đi chạm cát kêu soạt soạt.
Tiểu Phi lướt theo, dừng chân chặn chiếc nồi lại, chàng
xem một lúc rồi chạy ngược chiều gió cuốn chiếc nồi đến chàng.
Lần này, chàng hết sức lưu ý, đảo mắt nhìn ra bốn phía,
chạy đi một lúc, bằng thời gian thổi chín nồi cơm, thấy trước mặt có đá, có
cây.
Tại sa mạc, vùng nào có đá, có cây dù ít, cũng là một
cảnh thiên đàng cả. Có đá là ít cát, có cây là có nước.
Tại sa mạc, không có cát là ít nóng, có nước là không sợ
ánh thái dương thiêu đốt đến khô người.
Nơi đây là bản dinh của bọn phản thần Quy Tư quốc?
Nhưng chàng nhìn mãi chẳng thấy nóc lều.
Tiểu Phi càng thêm nghi hoặc. Chàng mọp người sát nền
cát, như con chó săn dùng tai mắt mũi quan sát, tìm tòi, nghe ngóng.
Bỗng chàng lấy ngón tay moi cát.
Dù tay không, chàng cũng moi được sâu như thường nhờ công
lực quá mạnh.
Chỉ mấy phút sau, chàng nhặt lên mấy thanh củi, những
thanh củi cháy dở, được dập tắt vì nấu nướng đã xong.
Chàng nhặt được nồi, chàng tìm được củi, chứng tỏ nơi đây
có người ở. Mà người thì hẳn là bọn phản thần của Quy Tư quốc, có lẽ hành tung
bại lộ nên chúng tản cư vội vàng đi nươi khác.
Chúng đi, lều cuốn, đồ vật dọn, chẳng còn lưu lại một dấu
vết nào.
Cơ Băng Nhạn có tìm ra nơi này chăng? Hắn có chạm mặt bọn
này chăng? Nếu chạm mặt rồi, hắn đơn độc, chúng lại đông, hắn có bị chúng hãm
hại chăng?
Tiểu Phi khẩn trương vô cùng.
Chợt chàng nhận ra hai dấu chân.
Tại sa mạc, dấu chân in trên cát chỉ trong một thời gian
ngắn bị xóa mất, vì gió lùa cát mới, khỏa lấp nhanh chóng. Nhưng hai dấu chân
này lại in ngay trên đó, tuy không sâu lắm cũng thấy được rõ ràng.
Ấn chân trên đá, lưu dấu lại, người nào đó hẳn có công
lực phi thường. Nhưng người đó vì mục địch gì lại cố ý lưu dấu chân?
Bởi, có cố ý mới ấn chân lưu dấu trên đá, chứ nếu không
thì làm chi cho phí công?
Tiểu Phi nghĩ thầm:
- Có phải Cơ Băng Nhạn chăng? Ta ước đoán như thế này,
hắn đến đây, nấp mình nơi tảng đá do thám, bất ngờ cao thủ trong cánh đối lập
phát hiện ra hắn. Hắn chợt nghĩ ra hắn đơn thân độc mã không tránh khỏi động
thủ. Hắn bèn ấn chân ghi dấu cho ta biết là hắn có đến đây.
Chàng đứng lên bước đến xim, thấy đôi chân chỉ về hướng
Tây.
Tiểu Phi lại nghĩ:
- Đúng là ldấu chân của Cơ Băng Nhạn. Hắn đang chuyên chú
giao đấu, tinh thần khẩn trương, nếu không ấn mạnh chân, dấu lưu lại rất cạn,
dấu chỉ về hương Tây, điều đó chứng tỏ hắn và địch đi về hương Tây.
Lập tức chàng theo hướng Tây chạy đi.
Nhưng vừa chạy được vài mươi trượng, chàng dừng chân lại
kêu khẽ:
- Không phải!
Cơ Băng Nhạn cũng có cái tật rất nặng như Hồ Thiết Họa
Khi hắn quyết tử chiến với ai, thì không muốn bằng hữu tiếp sức, một mình hắn
giao đấu, thắng bại mặc hắn. Hắn mượn tên võ sĩ của Quy Tư Vương thay thế trên
giường là không muốn cho Tiểu Phi phát giác ra sự vắng mặt của hắn sớm, và như
vậy là hắn không muốn Tiểu Phi can thiệp vào việc làm của hắn. Thì làm gì hắn
lưu dấu chân lại chỉ dẫn phương hướng cho chàng chạy theo hắn?
Tiểu Phi thở dài, quay mình trở lại chỗ cũ.
Chàng đặt chân lên dai dấu chân, mặt hướng về phía Tây,
nghĩ ngợi mông lung.
Cơ Băng Nhạn thừa hiểu thế nào ta cũng tìm đến đây nên
lưu dấu chân để ngầm cho ta biết là hắn có mặt tại nơi đây. Nhưng hắn không
muốn ta can thiệp vào hành động của hắn. Do đó, hắn cố ý lưu dấu chân để làm
sai lệch sự truy tìm của ta. Như thế, hắn và tên cao thủ thích khách kia đưa
nhau đến nơi nào?
Phía Nam, đương nhiên chàng không thể đi về phía đó bới
chàng từ phía đó đến đây. Phía Tây, đương nhiên cũng chẳng phải. Chỉ còn hương
Đông và hướng Bắc.
Trong hai hướng đó, chàng phải chọn hướng nào?
Bỗng chàng nghĩ đến một việc. Bình sinh, Cơ Băng Nhạn rất
sợ ánh thái dương chiếu vào mắt. Tại nhà hắn có tật ngủ quá trưa, càng trưa
càng tốt, cốt tránh dương quang. Có khi hắn còn thức tròn đêm, để ngủ trừ vào
ngày, như vậy hắn tránh được ánh nắng làm xốn mắt.
Và hiện tại, ngày vừa lên, dương quang từ hướng Đông
chiếu tới, hiển nhiên Cơ Băng Nhạn không thể chạy về hướng Đông. Chỉ còn hướng
Bắc thôi.
Tuy sự suy luận đó không hoàn toàn đúng, xong ít ra cũng
hợp lý và Tiểu Phi phải thử xem.
Chàng liền giở thuật khinh công phóng mình về hướng Bắc.
Mấy hôm nay, chàng đã biết cái khổ thiếu nước tại sa mạc
như thế nào, nên dù ở tại lều của Quy Tư Vương, chàng vẫn đeo bên mình một
chiếc bầu bằng da dê chứa đầy nước.
Chàng vừa ngụm mấy hơi nước, vừa chạy đi.
Độ hai dặm đường, chàng trông thấy mấy bụi cây xương
rồng. Những bụi cây đó bị dập, bị quật ngã nhiều đoạn văng ra xa xa.
Tiểu Phi nhặt một đoạn, cầm lên xem.
Chỗ đứt trơn tru chứng tỏ vật gì sắc bén chém phớt qua.
Nhìn một lúc, chàng thở dài thốt với mình:
- Kiếm! Một nhát kiếm tuyệt diệu! Kẻ nào chém ra một nhát
kiếm này, hắn phải là một kiếm khách kì tài, một đối thủ đáng sợ cho Cơ Băng
Nhạn!
Chàng đâm lo cho Cơ Băng Nhạn.
Chàng nhặt một đoạn xương rồng khác, cầm lên xem. Chỗ đứt
bầy nhầy, chứng tỏ một vật gì thô, to hơn kiếm quật ngang, mà Cơ Băng Nhạn lại
sử dụng phán quan bút.
Chàng quan sát một lúc, rồi thở phào tự thốt:
- Đánh nhau nửa ngày mà Cơ Băng Nhạn không mảy may giảm
sút công lực. Thì ra trong mấy năm nay hắn vẫn luyện tập không ngừng. Ta cứ
tưởng hắn giàu rồi, lo hưởng hơn lo luyện võ!
Họ đang cơn ác đấu với nhau, vô tình chạm phải mấy bụi
xương rồng. Hay là họ quật ngã xương rồng với mục đích khác? Có lẽ họ tìm nước
uống? Nước trong xương rồng uống được sao?
Tiểu Phi không cần biết việc đó, chàng chỉ mong là mình
chọn hướng không sai.
Chàng lại ngụm mấy hơi nước, chàng uống dự phòng chứ
không phải quá khát vì mới uống cách không lâu.
Chàng đoán là sẽ gặp Cơ Băng Nhạn trong phút giây và rất
có thể chàng thay thế Cơ Băng Nhạn, giao đấu với thích khách cao thủ đó, nên
uống nước trước cho thỏa người, và chịu đựng lâu hơn nếu cuộc đấu kéo dài.
Rồi chàng chạy đi, dĩ nhiên vẫn theo hướng Bắc.
Không lâu lắm, chàng thấy trước mặt một gò cát cao chừng
mười lăm trượng.
Tại sa mạc, trò thương hải lang điền luôn khai diễn, mỗi
ngày mỗi có, có nhiều ở khắp nơi.
Gió trước lùa cát tạo thành gò, gió sau xóa nhòa tạo nên
gò khác. Gò cát như cố chân du lịch khắp sa mạc, gò cát nhe có phép hóa thân,
lúc to, lúc nhỏ, lúc hiện thành đoàn, lúc một đứng trơ trơ... Gò cát nơi sa mạc
biến đổi nhanh chóng hơn bọt bể.
Đương nhiên những gò cát đó rất bở, ai đứng trên gò, nếu
không theo cát lún mà chìm sâu trong cát, thì cũng phải rơi chuồi.
Mà bị rơi chuồi như thế, là có nhiều khả năng bị cát chôn
vùi. Một cái nguy trong muôn ngàn cái nguy khác, cho nên khách lữ hành về vùng
quan ngoại xem sa mạc như cảnh chết.
Cảnh tự nó, chết đã đành, mà người lạc lõng trong cảnh đó
cũng chết luôn.
Nó có nhiều sát cơ, chứ không như vùng mộ địa trầm trầm
tử khí.
Vận khí đề thân, Tiểu Phi bay mình lên ngọn đồi, đáp
xuống nhẹ hơn chiếc là rơi.
Từ nơi đó, chàng nhìn ra xa xa khắp bốn phía.
Trong tầm mắt chàng có vô số gò cát nhỏ to nhô lên. Trong
số đó, có một gò có đá, có cây, như địa điểm chàng khám phá vừa rồi.
Đúng ra tại sa mạc, chẳng phải là mọi cây cỏ không phát
sanh được, có điều những cây cỏ mọc tại đây, thuộc một vài loại khác thường, và
cây cỏ nào mọc được, dĩ nhiên không nảy nở cao lớn nổi.
Bỗng, một tiếng coong ngân lên, rồi một ánh bạc chớp lên
nơi phía sau mấy tảng đá, chớp lên rồi tắt liền. Một làn kiếm chớp.
Tiểu Phi như con én liệng, bay vút xuống đồi cát rồi vọt
mình chạy tới.
Chàng không dám cất tiếng gọi, bởi khi cao thủ giao đấu,
điều tối kỵ là một sự phân tâm. Nếu chàng lên tiếng là Cơ Băng Nhạn sẽ bị kinh
động mạnh, tâm thần mất ngưng trọng là lộ sơ hở liền.
Như vậy là không tránh được nguy hiểm! Nhưng lạ lùng
thay, chạy đến nơi, Tiểu Phi không thấy một bóng người nào cả.
Ở tại đó mọc lưa thưa, bị kiếm chém tạt đầu một khoảng
rộng.
Tiểu Phi phải thán phục kiếm pháp của người nào đó. Và
chàng nhìn nhận Hắc Hầu Tôn Không, Tư Đồ Lưu Tinh không khoa trương chút nào.
Bỗng một tiếng
coong nữa vang lên. Tiếng vang của hai vật bằng thép chạm vào nhau.
Tiểu Phi vọt mình
về phía có tiếng vang.
Nơi đó, vẫn không
có một bóng người. Đá vỡ vụn lỏng chỏng rợp mặt đất.
Có lẽ một tảng đát
đã bị phán quan bút của Cơ Băng Nhạn đập trúng mới vỡ vụn như vậy, chứ kiếm thì
chỉ lát tảng đá thôi, không vỡ vụn được.
Đoán như vậy, Tiểu
Phi đỡ lo, bởi khí lực của Cơ Băng Nhạn vẫn còn dồi dào.
Và chàng cũng nhận
ra là công lực của Cơ Băng Nhạn vượt tiến xa hơn mức độ ngày trước.
Dù chàng chưa thấy
người cũng đoán ra là cuộc chiến ác liệt phi thường.
Họ vừa đánh vừa di
chuyển trận địa, họ đã đi qua mấy dặm đường, trong khoảng đường đó, họ vẫn
không ngừng giao thủ. Hơn nữa họ đánh nhau quá hăng, trận địa càng di động,
thời gian càng trôi qua, họ càng đánh nhau càng hăng say, qua mỗi nơi, họ đều
lưu dấu những xuất lực phi thường.
Họ đã giao đấu hơn
nửa ngày rồi, từ lúc bình minh chưa lên, mãi đến bây giờ. Và họ như đồng tài,
đồng sức, chưa bận nào chiếm được thế thượng phong.
Tiểu Phi không còn
khẩn cấp nữa, bởi chàng có khẩn cấp cũng vô ích. Đã không tìm ra họ ngay, mà dù
có tìm ra, chàng cũng chẳng làm được gì hơn là bàng quan tọa thị.
Cơ Băng Nhạn có khi
nào chấp nhận cho chàng tiếp sức? Hơn nữa hắn sợ chàng tiếp sức, rồi bực dọc,
rồi lo ngại, đâm ra hoang mang... Cho nên Tiểu Phi trầm tĩnh lại, lặng lẽ nghe
ngóng, một lúc sau chàng lại nghe tiếng thép chạm nhau, từ phí tả vọng lại.
Lần này, chàng
không vọt đến nữa, mà chỉ qua phía hữu đi vòng qua, chàng định xuất hiện thình
lình ngăn chặn, bắt buộc họ phải dừng tay.
Nhưng, cũng như hai
lần trước, chàng chẳng thấy một bóng người nào.
Cả hai đã di chuyển
mặt trận đến một nơi khác.
Tiểu Phi cười khổ
lắc đầu.
Đột nhiên chàng
biến sắc mặt, trên mặt cát có mấy dấu máu, máu đã biến màu.
Nếu là Hồ Thiết
Hoa, thì y không khẩn cấp như Tiểu Phi, chỉ vì y cho những dấu máu đó là của
thích khách.
Nhưng Tiểu Phi lại
nghĩ khác.
Chàng cho rằng phán
quan bút của Cơ Băng Nhạn chạm trúng địch, thì địch phải ngã, ngã rồi thì đứng
lên không nổi mà chạy đi.
Như vậy nếu máu là
của địch, thì máu phải đọng lại một chỗ, chẳng khi nào rơi rải khắp nơi, kéo
thành một đường dài.
Chàng chàng khẩn
cấp, song không dám hô hoán lên, bởi hiện tại Cơ Băng Nhạn đã thọ thương, và
biết đâu thương thế lại không nặng? Nếu hắn phân tâm thì tức khắc hắn phải bị
đối phương hạ.
Chàng đang quan sát
những dấu máu, chợt hai bóng người từ phía sau đồi cát phía trước mặt vọt ra.
Cả hai vũ lộng binh
khí như bão lùa gió cuốn. Vũ khí của họ tạo thành bức tường dày, bao bọc quanh
họ một giọt nước không lọt vào nổi.
Tuy vậy, vũ khí
không chạm vào nhau chẳng có một tiếng động nào vang lên ngoài tiếng gió vù vù.
Họ giao đấu với
nhau hơn nửa ngày, họ đã hiểu chiêu thức của nhau. Đối phương vừa chớp tay là
đấu thủ biết ngay chiêu gì sẽ được phát xuất, nên cả hai hóa giải chiêu công
của nhau rất dễ dàng.
Do đó muốn chiếm
phần thắng, họ phải xuất thủ nhanh và muốn giữ khỏi bại, họ phải hóa giải
nhanh.
Họ đánh nhau toàn
dùng chiêu độc.
Tiểu Phi nhận ra,
cả hai có phần cào hoảng loạn, họ quá hăng say, nên không còn giữ đúng quy củ.
Y phục của họ xốc
xếch trông thảm vô cùng. Đầu mình, mặt mũi, nơi nào cũng có cát bám, cát quyện
mồ hôi đóng bệt lại làm cả hai mất cả oai phong của cao thủ võ lâm.
Họ như hai con chó
nhúng nước lăn mình trên cát cho mau khô mình, nhưng họ là người nên giống hai
con quỷ hơn là chó.
Nếu không nhận ra
chiếc phán quan bút, thì Tiểu Phi không thể nhìn được người nào Cơ Băng Nhạn.
Cơ Băng Nhạn xé
chéo áo rịt vết thương, nơi đầu vai chiếc áo đẫm ướt máu.
Đúng là hắn bị đối
phương chém trúng một nhát kiếm.
Nhưng, đang lúc
giao đấu, hắn làm sao rịt vết thương? Chẳng lẽ đối phương dừng tay, chờ hắn
băng bó xong mới tiếp tục cuộc chiến?
Họ đánh nhau hơn
nửa ngày, rồi họ mến tài nhau, họ tiếc thương nhau? Thành ra một người thọ
thương, người kia không thừa thế hạ thủ.
Nhìn vào cuộc đấu,
Tiểu Phi lại thấy họ trí mạng với nhau, rõ ràng chẳng bên nào chịu nhượng bên
nào, họ không có vẻ gì gọi là nương tình cho nhau cả. Như vậy nghĩa là sao?
Tiểu Phi hết sức kì
quái.
Chàng nhận ra Cơ
Băng Nhạn thừa sức cầm cự một lúc nữa, nếu chàng ra mặt tiếp trợ, hắn sẽ cự nự.
Chàng quan sát kiếm
pháp của người kia, thấy y chỉ dùng hai cổ tay và bàn tay vung kiếm, còn thì từ
khuỷu tay trở vào, không nhúc nhích.
Kiếm pháp đó, tại
Trungg Nguyên chỉ có một người sở trường, người đó là Trungg Nguyên Nhất Điểm Hồng.
Bất quá y không có tuyệt chiêu Nhất kiếm phong hầu như Nhất Điểm Hồng.
Ngày trước chàng
từng thấy Nhất Điểm Hồng giết người chỉ bằng một chiêu duy nhất, mũi kiếm đâm
vào yết hầu, không sai lệch một li, không sâu hay cạn hơn một li. Và kẻ bị giết
chỉ chảy một giọt máu thôi.
Tiểu Phi hết sức
hoài nghi. Chàng tự hỏi người này cóquan hệ chi chăng với Nhất Điểm Hồng! Dù
không là đồng môn của Nhất Điểm Hồng, ít ra cả hai cùng có một tương quan nào
đó.
Vừa lúc đó, chàng
bắt gặp ánh mắt của y.
Ánh mắt vừa lạnh
lùng, vừa tàn khốc, đôi tròng trắng dã chẳng có một điểm đen.
Ánh mắt đó ngoài
Trungg Nguyên Nhất Điểm Hồng ra, chẳng một ai khác có được.
Tiểu Phi vừa mừng
vừa sợ.
Chàng suýt buộc
miệng kêu lên.
Bỗng Nhất Điểm Hồng
chong kiếm nơi ngực, rồi từ ngực đâm tới. Cơ Băng Nhạn lập tức chắp song bút
thành chữ thập. Đó là chiêu Thập tự phong môn.
Chiêu đó là một
chiêu chuyên về thủ, song Cơ Băng Nhạn phát xuất thì nó lại khác, gồm cả thủ
lẫn công.
Tiểu Phi thấy Cơ
Băng Nhạn phát xuất một chiêu kì diệu như vậy, thay vì mừng, chàng lại sợ hãi
đến toát mồ hôi lạnh bởi thế công của Nhất Điểm Hồng là một thế dụ địch. Kiếm
pháp của y khác hẳn các loại kiếm pháp khác trên giang hồ.
Y dùng cổ tay vung
kiếm, chứ không dùng trọn cánh tay nên những nhát kiếm đánh ra, tùy thời tùy
thế mà biến hóa hết sức nhanh chóng, y chỉ cần nhích cổ tay một chút là thanh
kiếm chuyển mình, đương nhiên phải nhanh hơn một người nhấc động trọn cánh tay.
Cái chiêu của Cơ
Băng Nhạn vốn là một chiêu thủ, mà hắn lại kiêm luôn công, diệu thì có diệu thật,
song công lực của hắn không tập Trungg vào một thế thủ trọn vẹn, trái lại phải
phân chia cho thế công phần nào, do đó công thì yếu mà thủ cũng không đủ.
Đem chiêu Thập tự
phong môn đối phó với tay kiếm nào khác thì có thể thủ thắng, bởi kiếm pháp xuất
trọn cái đà và hai chiếc phán quan bút nhấp lại đúng lúc như hai lưỡi kéo kẹp
cứng thanh kiếm. Song Nhất Điểm Hồng khi nào lại để cho thanh kiếm đi trọn đà.
Y đâm ra nửa chừng là nhích cổ tay, chuyển hướng mũi kiếm, thay vì đâm thẳng, y
lại lách kiếm qua một bên rồi từ đó đâm thốc lên.
Như vậy chiêu thức
của Cơ Băng Nhạn gần như vô dụng, gọng kéo có nhấp lại cũng chỉ nhấp trong
khoảng không, còn mũi kiếm của Nhất Điểm Hồng lại đâm thẳng vào yết hầu Cơ Băng
Nhạn.