Long hổ phong vân - Chương 37

Chương 37 - QUY TƯ QUỐC VƯƠNG

Quy Tư Quốc Vương
mỉm cười thốt:

- Hắn tên là Côn
Di, ngoài một vài điểm khí lực, hắn chẳng biết mảy may võ công. Các hạ nên
nương tay cho hắn!

Nhìn Côn Di, Hồ
Thiết Hoa tưởng chừng gã là con người bằng thép, y bất giác rợn mình cao giọng
hỏi:

- Vương gia muốn
tại hạ so khí lực với gã?

Quy Tư Vương gật
đầu.

Rồi dùng thổ ngữ,
lão dặn dò Côn Di mấy câu.

Côn Di nhìn ra Hồ
Thiết Hoa, điểm một nụ cười, từ từ bước tới, dềnh dàng huênh hoang.

Hồ Thiết Hoa thở
dài, nhìn Tiểu Phi, cười khổ:

- Nếu biết được có
chuyện như thế này, thì thà đừng uống rượu cho xong!

Y vừa thốt dứt câu,
Côn Di đã đưa hai bàn tay to như hai chiếc quạt nan bồ, hai bàn tay đó hướng
sang Hồ Thiết Họa

Đỗ Hoàn ngồi gần
đó, bật cười khanh khách.

Chỉ cần có người
giết người là hắn khoái trá.

Anh em họ Ngô và
những người kia cũng lộ vẻ thích thú ra mặt.

Riêng Cơ Băng Nhạn
cứ ăn, cứ uống, không hề ngẩng nhìn. Hắn ăn rất chậm, nhưng miếng nào đáng
miếng nấy, hắn nốc đều đều cạn chén này đến chén khác.

Hắn ăn uống không
ngừng.

Người khổng lồ Côn
Di như con chim ưng, to lớn, vờn vờn con gà, từ từ chụp tay xuống hai đầu vai
đối phương.

Hồ Thiết Hoa còn
đưa tay tả cầm chén rượu bên miệng, y nhấp nháp một ngụm, rồi lẩm bẩm:

- Các người muốn
cho tại hạ phải mang xấu! Được rồi chừng nào có xấu hẵng hay, bây giờ, phải uống,
uống cho đáng cái xấu mới được!

Côn Di đã hạ thấp
hai hai bàn tay đó sắp sửa ấn xuống.

Người ngoài nghĩ là
hai bàn tay đó ấn xuống rồi, thì xương vai của Hồ Thiết Hoa phải gãy vụn, và ít
nhất cũng phải rùn thấp xuống nửa phân.

Nhưng... Một tiếng
bình vang lên, tiếp theo đó, có mấy tiếng loảng xoảng nối liền.

Tiếng bình là do
người ngã gây nên, và tiếng loảng xoảng do những vật đổ vỡ phát ra.

Người ngã không
phải là Hồ Thiết Họa

Người ngã chính là Côn Di.

Thì ra, khi hai bàn tay của gã ấn xuống, hai bàn tay
không chạm một vật gì.

Hồ Thiết Hoa đã đảo bộ ra phía sau gã, đưa bàn tay thừa
thải đẩy nhẹ gã, tay kia vẫn cầm chén rượu.

Cái đẩy của y rất nhẹ, nhưng thân hình hơn ba trăm cân
nặng nề của Côn Di ngã nhào tới, thân hình gã chạm đất, kêu bình một tiếng, hai
bàn tay vớ phải chiếc ghế của Quy Tư Vương, ghế ngã nhào, mâm đồ ăn văng lên,
bát bắn tứ tung, rời xuống, đổ vỡ loảng xoảng.

Đương nhiên, chẳng phải Hồ Thiết Hoa thực sự đẩy ngã Côn
Di.

Chính cái đà chụp của gã hại gã, gã chụp hụt, ngã chúi
xuống, bất quá, Hồ Thiết Hoa tiếp trợ gã một phần nhỏ thôi.

Cái việc lừa cho Côn Di ngã, nói thì dễ, mà làm được thì
khó.

Phải đoán định thời gian rất chuẩn mới được.

Nếu Hồ Thiết Hoa thoát ra ngoài trước một phút giây, thì
cái đà tay của Côn Di không xuống sâu, như vậy gã khó thể mất thăng bằng, gã
còn đứng vững, Hồ Thiết Hoa không làm sao xô gã chúi tới được.

Còn như Hồ Thiết Hoa thoát ra sau phút giây, thì làm gì
thoát kịp? Và như vậy là y phải bị Côn Di chụp trúng, bẹp y xuống, làm sao y
vòng ra phía hậu xô gã! Quy Tư Vương nhìn sững y một lúc, rồi hỏi Tì Bà công
chúa:

- Như thế có được gọi là công phu chăng?

Tì Bà công chúa mỉm cười:

- Được chứ! Nếu không thì làm sao cho Côn Di ngã được?
Đúng là chân công phu đó!

Quy Tư Vương vỗ tay cười lớn:

- Tráng sĩ! Quả nhiên là một tráng sĩ! Tiểu vương phải
kính tráng sĩ một chén!

Hồ Thiết Hoa cười nhẹ:

- Một chén thôi à? Phải ba chén mới được chứ!

Y bước tới ung dung như không hay biết là có Côn Di bò từ
phía sau đến gần y.

Hồ Thiết Hoa thản nhiên tiếp lấy chén rượu nơi tay Quy Tư
Vương, Côn Di vụt đứng lên, chụp tay vào hông y, giở y lên bổng cao khỏi đất,
như một người cử tạ.

Quy Tư Vương nhìn không chớp mắt, cao giọng thốt:

- Chén rượu đó quý lắm, uống đi, rồi muốn gì hãy muốn!

Hồ Thiết Hoa bị kẹp trong bàn tay Côn Di, lơ lửng trên
không, tay còn giữ chén rượu, miệng cười hì hì tiếp:

- Gã khỗng lồ! Ngươi có nghe Vương gia nói gì đó không?
Rượu của Vương gia quý lắm đấy, ngươi có đập nát xác ta cũng chẳng sao, song
đừng làm đổ chén rượu, uổng vô cùng!

Côn Di đắc ý phi thường, đưa Hồ Thiết Hoa lên cao, quay
nửa vòng.

Gã không gấp, Hồ Thiết Hoa không khẩn trương, Tiểu Phi và
Cơ Băng Nhạn cũng không khẩn trương.

Sát Thủ Vô Tình Đỗ Hoàn chớp mắt, thở dài:

- Thế là xong!

Nắm như vậy đó, quật từ trên xuống, đầu phải nát, xác
phải tan! Dù sao thì cũng chẳng quan hệ gì! Y sát nhân thành tính, không giết
được người, ngứa ngáy phải nhìn người giết người, mới đỡ ngứa ngáy.

Y càng thở dài là niềm cao hứng càng dâng cao! Côn Di trở
lại trước mặt Quy Tư Vương, đột nhiên hét một tiếng lớn.

Hai cánh tay của gã từ trên cao chuyển mạnh.

Gã định quật ngược đầu Hồ Thiết Hoa đập xuống.

Quy Tư Vương bịt tai, nhắm mắt, không muốn nghe tiếng rú
của Hồ Thiết Hoa, không muốn nhìn máu chảy, kêu to:

- Nhẹ nhẹ vậy! Đừng làm bổn vương sợ hãi!

Một tiếng rú thảm thiết vang lên, rồi một tiếng bình tiếp
theo, nền lều chuyển động mạnh.

Chiếc đầu Hồ Thiết Hoa còn nguyên, y đứng thẳng người tay
còn chén rượu, rượu không đổ ra ngoài một giọt nhỏ! Gã khỗng lồ Côn Di nằm dài
trên mặt nền, bất động.

Hồ Thiết Hoa không hề nhìn gã đến nửa mắt, cười hì hì
thốt:

- Bây giờ thì tại hạ uống được rượu này rồi!

Y nốc cạn chén rượu, rồi tặc lưỡi:

- Ngon! Ngon tuyệt rất tiếc là ít quá!

Quy Tư Vương trừng mắt nhìn y, lại hỏi Tì Bà công chúa:

- Sự tình làm sao? Tiểu tử có ma thuật à?

Tì Bà công chúa cười khúc khích:

- Không phải ma thuật đâu! Chân công phu đấy!

Quy Tư Vương trố mắt:

- Chân công phu? Công phu gì?

Tì Bà công chúa giải thích:

- Côn Di đang dùng lực quật hắn xuống đất, hắn nhẹ tay
chạm vào cổ tay Côn Di làm cho lực khí của Côn Di không phát ra được, lại trở
vào người gã. Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, vửa nhảy hắn vừa đảo mình vòng ra sau
lưng Côn Di, đẩy gã tới. Hắn động tác nhanh quá, cho nên chẳn ai nhìn rõ tại
sao Côn Di ngã như vậy!

Nàng thốt rất khẽ, vừa đủ cho Quy Tư Vương nghe, song
Tiểu Phi, Cơ Băng Nhạn, Hồ Thiết Hoa vẫn nghe lọt.

Hồ Thiết Hoa bước tới trước mặt nàng, nghiêng mình cười
nhẹ:

- Đa tạ công chúa quá khen! Công chúa có nhãn lực tinh vi
đáng phục!

Quy Tư Vương cười lớn, nắm tay Tì Bà công chúa:

- Con đã nhận xét tráng sĩ là bậc anh hùng, sao chẳng
kính người một chén rượu?

Tì Bà công chúa mỉm cười, rót đầy chén rượu, đưa đến
trước mặt Hồ Thiết Họa

Hồ Thiết Hoa cười vang:

- Công chúa ban rượu, đừng nói một chén, dù là một vò,
tại hạ cũng uống một hơi cạn!

Y toan đưa tay tiếp lấy chén rượu, bỗng một người lạnh
lùng thốt:

- Rượu đó, tại hạ muốn uống.

Một người bước tới.

Người đó là Sát Thủ Vô Tình Đỗ Hoàn.

Hồ Thiết Hoa nhìn y, mỉm cười:

- Các hạ muốn rượu, thì kia, còn chán mà?

Đỗ Hoàn lạnh lùng:

- Tại hạ muốn uống chén rượu này thôi!

Hồ Thiết Hoa giật mình:

- Chén rượu này có mùi vị đặc biệt lắm sao?

Đỗ Hoàn gật đầu:

- Đúng vậy! Rượu từ tay công chúa rót phải có mùi vị đặc
biệt!

Hồ Thiết Hoa nhìn Đỗ Hoàn một lúc, bật cười khanh khách:

- Tại hạ minh bạch rồi! Các hạ không phải muốn uống rượu,
các hạ chỉ muốn tỏ ra khinh người!

Đỗ Hoàn trừng mắt nhìn y, nhìn như vậy là mặc nhận.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

- Chúng ta đều muốn uống chung rượu này, các hạ nghĩ phải
làm như thế nào?

Đỗ Hoàn vẫn giữ giọng lạnh lùng:

- Nếu các hạ có thể làm cho tại hạ nhảy một bước thôi,
chẳng những chén rượu đó, tại hạ nhường cho các hạ uống, mà lại còn quỳ xuống
gọi các hạ là tổ tông đúng ba lượt!Bằng không làm nổi việc đó, các hạ phải gọi
tại hạ là gia gia!

Hồ Thiết Hoa thở dài:

- Người ta uống rượu sao an nhàn đạt lạc quá! Còn tại hạ
uống được một chén, phải suýt chết lên chết xuống! Thôi được! Chúng cứ thử xem
sao! Tuy nhiên, bắt các hạ gọi là tổ tông, tại hạ thấy áy náy quá chừng!

***

Bầu không khí trong lều bỗng nhiên ngưng đọng. Tình hình
không giống như lúc Hồ Thiết Hoa và Côn Di đùa nhau.

Chỉ vì ai ai cũng thấy rõ sát cơ đã hiện ra trên gương
mặt Đỗ Hoàn.

Ai ai cũng biết là cục diện sắp diễn ra, không còn đáng
xem nữa.

Cơ Băng Nhạn nhìn sang Tiểu Phi, bảo:

- Ta từng nghe Sát Thủ Đỗ Hoàn có thủ đoạn tàn độc lắm!
Hắn lại nham hiểm, sợ Hồ Thiết Hoa lầm mưu hắn. Ngươi hảy chiếu cố Hồ Thiết Hoa
mới được!

Tiểu Phi mỉm cười:

- Không sao đâu! Tuy con quỷ rượu mấy lúc sau này cứ nốc
mãi loại nước cay đó, hắn vẫn luyện tập thường xuyên! Ta nhất định là hắn chẳng
việc gì đâu!

Đỗ Hoàn chắp tay sau lưng, đứng thẳng người, ánh mắt hung
quang sáng hơn đèn, nhưng miệng vẫn cười, dù là cười lạnh:

- Tại hạ đứng đây, bất động. Các hạ có dám bước tới
chăng?

Hồ Thiết Hoa cười hì hì:

- Các hạ muốn tại hạ làm sao cho các hạ nhảy một bước?
Các hạ muốn nhảy tới hay nhảy lùi?

Đỗ Hoàn sôi giận:

- Cứ làm cho tại hạ cong người, lui tới bất cần. Được vậy
là các hạ thắng!

Hồ Thiết Hoa lại hỏi:

- Các hạ không hoàn thủ?

Đỗ Hoàn lạnh lùng:

- Tại hạ không tưởng phải xuất thủ, nếu các hạ xô ngã tại
hạ?

Hồ Thiết Hoa mỉm cười:

- Vậy là tuyệt diệu!

Y từ từ bước tới. Anh em Du Long Kiếm Ngô gia và Tư Đồ
Lưu Tinh đều lộ vẻ thương tiếc ra mặt.

Họ đinh ninh là Hồ Thiết Hoa đang bước vào tử cảnh.

Chỉ có Vương Xung thản nhiên như thường, chừng như y lười
nhìn cuộc đấu.

Hồ Thiết Hoa vừa bước tới vừa càu nhàu:

- Tự mình đứng một chỗ, chờ người bước đến xô cho ngã!
Một việc hay! Trên thế gian này, những việc như thế rất hiếm có, chắc chắn là
chén rượu này ta phải được uống! Có điều hơi chậm mấy dây! Chậm, rượu mất ngon!

Rồi y từ từ vén ống tay áo, từ từ đưa tay ra, đặt lên vai
Đỗ Hoàn.

Tư thế đó, giống như tư thế của Côn Di vừa rồi, có điều
Côn Di quá cao, từ trên áp xuống, còn Hồ Thiết Hoa lại thấp hơn Đỗ Hoàn nên
phải đưa lên.

Một nười chồm hai tay là phải để lộ trọn vẹn phần ngực.

Đỗ Hoàn cười ợn:

- Ta đứng bất động cho ngươi xô, trên đời này làm gì có
việc quái lạ như thế! Ngươi đừng nuôi...

Tay hữu của y từ sau lưng bỗng hoành trở ra phía trước,
nhanh như con độc xà vọt khỏi hang, bàn tay đã chiếu vào ngực Hồ Thiết Hoa! Bàn
tay có năm ngón, mỗi ngón có một chiếc nhẫn, nhẫn thì phải chiếu sáng, trắng
hoặc vàng, nhưng nhẫn của y lại chớp xanh đen.

Còn ai không hiểu là nhẫn có tẩm độc dược?

Thủ pháp đã độc lại nhanh, gia dĩ Hồ Thiết Hoa lại bỏ
trống trải phần ngực, chắc chắn là Hồ Thiết Hoa phải lãnh đủ thế công của Đỗ
Hoàn.

Anh em Du Long Kiếm họ Ngô, Tư Đồ Lưu Tinh đồng một nhận
xét:

Hồ Thiết Hoa khó tránh được bàn tay đó! Họ là nhân vật
hữu hạng trong võ lâm, khi nào họ nhận xét lầm?

Tiểu Phi dù bình tĩnh đến đâu, cũng phải lo sợ kêu lên:

- Đề phòng bàn tay của hắn!

Chàng chưa kịp buông dứt câu bàn tay của Hồ Thiết Hoa
thay vì áp trên vai Đỗ Hoàn, bất thình lình y rụt lại độ tấc, rồi nhanh như
chớp hạ xuống nơi Trungg gian.

Y hạ tay rất nhẹ, như để phẩy một con ruồi, nhưng rất
nhanh, như sợ con ruồi bay mất.

Tuy y hạ xuống, hai bàn tay cùng hạ, một bàn phẩy ra, bàn
kia quạt vào, hai bàn tay chạm vào nhau.

Con mồi nằm chính giữa hai bàn tay.

Và con mồi là bàn tay của Đỗ Hoàn.

Rắc! Rắc! Rắc! Nhiều tiếng rắc vang khẽ, đồng thời, nghe
như một tiếng rốp! Bàn tay của Đỗ Hoàn nát bét, nát đến cổ tay.

Hồ Thiết Hoa lùi lại, bật cười lớn:

- Bàn tay của ngươi giết người đã mỏi, cho nó hưu trí đi
là vừa, kẻo tội cho nó lắm!

Đỗ Hoàn cắn răng, không kêu đau, song gương mặt xanh rờn,
thân hình chao chao, cuối cùng ngã xuống.

Mọi người đều biến sắc.

Mọi người đều biết Hồ Thiết Hoa có võ công cao, song rất
ít người hiểu y xuất thủ như thế nào.

Anh em họ Ngô thấy được thủ pháp của y, nhưng lại chẳng
biết xuất xứ của thủ pháp đó.

Vương Xung từ lúc đầu, ngồi lặng một chỗ, không hề hòa
đồng với ai cả vụt đứng lên, gương mặt hiện rõ niềm khích động, y buột miệng
tán:

- Hay quá! Cái chiêu Điệp Song Phi hay vô cùng! Các hạ có
lẽ là người mà mười năm trước đây cùng Đạo Soái Lưu Hương nổi danh là Tiêu
Tương Hiệp Đạo, và giang hồ thường nhắc nhở qua ngoại hiệu Thể Dực Mãn Hoa Gian
Hoa Hồ Điệp?

Hồ Thiết Hoa giật mình, nhìn sang Vương Xung một lúc lâu,
rồi điểm một nụ cười:

- Cái gã Hoa Hồ Điệp ngâm mình trong hũ rượu mười năm rồi
không ngờ các hạ vẫn chưa quên!

Anh em Du Long Kiếm họ Ngô và Tư Đồ Lưu Tinh bất giác
biến sắc.

Vương Xung thở dài, nhếch nụ cười khổ:

- Hồ Thiết Hoa! Hoa Hồ Điệp! Đáng lý ra tại hạ phải nhận
ra các hạ sớm hơn!

Hồ Thiết Hoa mỉm cười:

- Nhưng tại hạ không thể nhận ra các hạ là ai!

Vương Xung lại cười, y cười thì gương mặt của y trông
càng thảm hơn lúc chưa cười.

Rồi y buông nhạt lạnh:

- Cái tên hèn mọn có nói ra cũng chẳng đáng cho ai để lọt
vào tai! Bất quá...

Y đưa ánh mắt sang Tiểu Phi, tiếp:

- Nếu vị này đúng là Đạo Soái Lưu Hương, thanh danh chấn
động giang hồ, thì thật là đôi mắt của tại hạ chỉ còn tròng trắng, mất hẳn
tròng đen!

Mọi người lại dao động một lượt nữa.

Tiểu Phi Điềm nhiên nở một nụ cười:

- Nếu ở bên cạnh Hoa Hồ Điệp, chẳng lẽ lại biến thành Đạo
Soái Lưu Hương?

Vương Xung chớp mắt:

- Tuy kiến thức của tại hạ cạn hẹp, nhưng tại hạ cũng
hiểu được cái câu: Nhạn Điệp vi song song dực Hoa Hương, mãn nhân gian! Năm
xưa, Đạo Soái Lưu Hương bên hữu có Thể Điệp bên tả có Phi Nhạn, bộ ba thung
dung tiếu ngạo giang hồ, tung hoành thiên hạ...

Bỗng y cười lên mấy tiếng rồi đổi giọng:

- Các hạ nói đúng đấy hơn mười năm qua, bộ ba đó chừng
như đã tản mát mỗi người riêng một phương trời, các hạ vị tất là Đạo Soái Lưu
Hương ngày nào, mà vị bằng hữu kia cũng vị tất là Cơ Băng Nhạn tiên sinh?

Tiểu Phi lại cười:

- Không ngờ các hạ đối với ba người đó, lại thiết tha đến
độ biết rõ họ như bàn tay! Chắc các hạ nhận thức được ít nhất cũng một người
trong ba người đó?

Vương Xung thở dài:

- Hạ đẳng cùng lưu làm gì có hân hạnh với cao mà biết
người danh vọng?

Quy Tư Vương trố mắt, hết nhìn người này, đến nhìn người
kia, tai luôn luôn vểnh ra, cố nghe rõ ràng, không bỏ sót một tiếng nào.

Đến lúc đó, lão bật cười ha hả, thốt:

- Vô luận các vị là ai, thuộc tông phái nào, trước đây đã
làm gì, võ công của các vị đã làm cho tiểu vương hết sức khâm phục. Hôm nay các
vị quy tụ cùng tiểu vương một chỗ, tiểu vương cao hứng vô cùng, nhất định phải
uống cạn ba chén lớn! Uống để kính mừng hạnh ngộ này!

Hồ Thiết Hoa mỉm cười:

- Chén rượu của công chúa ban cho còn đó, tại hạ phải
uống, cho khoan khoái con người mới được!

Tì Bà công chúa điểm nụ cười duyên, toan nói gì đó, song
chưa kịp mở miệng, từ bên ngoài một võ sĩ vận giáp vàng, chạy bay vào đến bên
cạnh Quy Tư Vương, thì thầm mấy câu.

Võ sĩ mang thần sắc kinh hoàng vào lều, quên mất cái lể
quân thần, đủ biết sự tình rất trọng đại, hắn gấp cho quốc vương biết hơn là
phải trì hoãn làm trọn lể bề tôi rồi mới trình tấu.

Quy Tư Vương nghe hắn thốt xong, biến sắc mặt.

Cơ Băng Nhạn đặng hắng một tiếng, đứng lên:

- Bọn tại hạ đã trải qua mấy hôm điêu đứng, giờ đây được
Vương gia chiếu cố, khổ nổi rượu và thịt vào dạ dày là mắt nhắm lại nhướn chẳng
lên. Vương gia có nơi nào yên tĩnh, cho bọn tại hạ nằm ngủ một giấc chăng?

Quy Tư Vương tức khắc cười đáp:

- Tự nhiên là phải! Dù tam vị có muốn đi, tiểu vương cũng
phải tận dụng mọi biện pháp cầm ba vị ở lại!

Nụ cười của lão có vẻ miễn cưỡng quá, còn giọng nói thì
chừng như có ngụ ý xa xăm...

Cả ba nằm trong một túp lều, Hồ Thiết Hoa còn đưa cao
chén rượu y nghe tay chân thoải mái phi thường, y thở phào mấy hơi, rồi cười hì
hì, thốt:

- Sự đời vô cùng kì quái. Hôm qua, còn nằm như một con
mèo ướt trên lớp cát dưới trủng sâu, giờ đây thì nằm trên nệm ấm, chăn êm, lại
có rượu có thịt! Chúng ta đã trở thành thần tiên mất rồi!

Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:

- Ngươi cho rằng nơi đây rất an tịnh?

Hồ Thiết Hoa mỉm cười:

- Nếu ngươi tìm được một nơi nào an tịnh hơn ở đây, sung
sướng hơn ở đây, ta phục ngươi suốt đời!

Cơ Băng Nhạn hừ lạnh:

- Ta xem, chính nơi đây chúng ta sẽ gặp nhiều phiền lụy
hơn bất cứ nơi nào! Đừng tưởng sung sướng mà lầm!

Hồ Thiết Hoa vụt ngồi lên, trừng mắt:

- Phiền lụy như thế nào? Do ai? Do việc gì?

Cơ Băng Nhạn trầm
giọng:

- Trước hết, ta hỏi
ngươi, tại sao Quy Tư Vương lại bỏ nước mà đi như thế? Trên thế gian này, làm
gì có người chán cung vàng điện ngọc, chán lộc lớn phước to đến đỗi thích phiêu
lưu nơi xứ lạ quê người? Đã thế còn mang theo một lũ người hầu hạ mà điều quái
dị nhất lại chọn cái nơi trong vòng phụ cận trăm dặm chẳng có một bóng người,
một bóng cỏ cây?

Hồ Thiết Hoa sững
sờ, lâu lắm, y ấp úng:

- Biết đâu... người
ta chẳng xuất du... cho thư thả tâm tư?

Cơ Băng Nhạn lạnh
lùng:

- Là quốc chủ, lão
đâu có thể hành động tùy ý? Lão còn quần thần, lão còn dân tộc, dù lão có lười
đến đâu, cũng phải ngó ngàng đến quốc chánh chứ?

Hồ Thiết Hoa đưa
tay vuốt chót mũi, nhếch nụ cười khổ:

- Đúng vậy, bên
trong sự tình hẳn có điều kì quái! Nhưng điều đó có quan hệ gì đến chúng ta?

Cơ Băng Nhạn thản
nhiên tiếp:

- Ta hỏi ngươi thêm
một điều này, dù Quy Tư là một tiểu quốc lão vẫn có thân phận một Quốc vương
lão ở ngôi vị chí tôn, tại sao lão lại hạ mình kết giao với những nhân vật
giang hồ?

Hồ Thiết Hoa lẩm
nhẩm:

- Ngươi có lý! Sự
tình đáng cho ta suy nghĩ! Lão dùng trăm phương ngàn kế, thỉnh những nhân vật
trên giang hồ từ bốn phương đến tụ họp quanh lão. Lão không hỏi đến thân phận
họ, lão không truy lai lịch họ, lão bất chấp họ thuộc chánh phái hay hắc đạo,
miễn họ có võ công cao là lão sẵn sàng tiếp nạp. Tại sao? Tại sao lão làm thế?
Lão có chủ ý gì?

Tiểu Phi mỉm cười:

- Cái đạo lý quá rõ
ràng, ngươi còn chưa thấy à? Nhất định Quy Tư Vương đang gặp đại nạn. Và đại
nạn của lão, chỉ có người trong võ lâm mới giải tỏa được!

Hồ Thiết Hoa cau
mày:

- Lão kết giao với
bọn ta là có ý nhờ bọn ta giúp lão?

Tiểu Phi gật đầu:

- Đúng vậy! Cho
nên, rượu này tuy ngon, song chúng ta đừng uống mới phải!

Hồ Thiết Hoa trầm
ngâm một chút:

- Ta nghĩ chẳng có
gì quan hệ cả, con người của lão, kể ra cũng tốt, lão tỏ rõ thái độ chiêu hiền
đãi sĩ, nếu lão cần đến chúng ta, thì chúng ta nên giúp lão!

Cơ Băng Nhạn lạnh
lùng:

- Xem ra, ngươi là
một trang hảo hán, một bậc anh hùng, trọng nghĩa khí, đáng ngợi lắm lắm! Rất
tiếc, hiện tại, chúng ta tự cố chưa hẳn đã được an toàn, còn nói đến sự chiếu
cố ai khác?

Hồ Thiết Hoa trầm
giọng:

- Song chúng ta
không thể ăn uống của người lại chẳng giúp người!

Cơ Băng Nhạn cười
nửa miệng:

- Chắc ngươi chưa
quên Thạch Quan Âm có mời chúng ta ăn một nồi thịt?

Nghe nhắc đến Thạch
Quan Âm, Hồ Thiết Hoa đã tỉnh nửa phần rượu rồi.

Y nghe luồng điện
lạnh chuyền quanh cơ thể, sững sờ một lúc, rồi hỏi gấp:

- Theo ý ngươi,
mình phải làm sao?

Cơ Băng Nhạn từ từ
thốt:

- Chúng ta ngơi
nghỉ tại đây một khắc rồi đi ngay. Trước khi đi, chúng ta có thể lấy mấy vò
rượu, mấy túi nước. Cái bọn võ sĩ kia không ngăn chặn nổi chúng ta đâu!

Hồ Thiết Hoa kêu
lên:

- Tiểu tử nói nghe
hay quá! Người ta đãi mình là khách quý, mình lại hành động như kẻ trộm!

Cơ Băng Nhạn rùn
vai:

- Làm kẻ trộm mà
sống, làm quý khách mà chết, ngươi chọn cái nào?

Hồ Thiết Hoa nín
lặng. Cơ Băng Nhạn không nói gì thêm nữa! Hồ Thiết Hoa cười khổ:

- Ta không tranh
biện thắng nổi ngươi! Bởi dù sao thì chúng ta đến đây, chẳng phải để làm khách
quý cho người khác!

Tiểu Phi bổng thốt:

- Chúng ta không
thể đi!

Hồ Thiết Hoa lộ vẻ
mừng rỡ. Cơ Băng Nhạn cau mày, hỏi:

- Tại sao?

Tiểu Phi từ từ đáp:

- Chúng ta đi tìm
Thạch Quan Âm, nên mới lạc bước đến đây!

Cơ Băng Nhạn vụt
biến sắc mặt. Hồ Thiết Hoa mất hẳn nụ cười, hấp tấp hỏi:

- Thạch Quan Âm ở đây?

Tiểu Phi Điềm
nhiên:

- Chính bà ta thì
vắng mặt, còn thuộc hạ của bà ta, hẳn phải có trà trộn trong số người tại đây!
Hồ Thiết Hoa lạnh mình:

- Tại sao ngươi
biết?

Tiểu Phi từ từ
thốt:

- Các ngươi có biết
anh em họ Bành mang viên Cực Lạc Tinh đưa đến đâu chăng?

Hồ Thiết Hoa kêu
lên:

- Chẳng lẽ đưa đến
đây?

Tiểu Phi gật đầu:

- Tại đây.

Cơ Băng Nhạn trầm
giọng:

- Tại sao ngươi
biết?

Tiểu Phi đáp:

- Vừa rồi, gã võ sĩ
giáp vàng vào lều, báo cáo với Quy Tư Vương, ta có nghe mấy tiếng.

Cơ Băng Nhạn hỏi
gấp:

- Gã nói gì?

Tiểu Phi tiếp:

- Gã nói ngôn ngữ
Quy Tư, ta không hiểu nổi, song ta nghe gã nói đến tên người, ta hiểu, bởi gã
dùng Hán ngữ nói đến những tên người. Gã nói Bành Nhất Hổ, Thạch Quan Âm, Cực
Lạc Tinh,... Quy Tư Vương nghe gã nói, vụt biến sắc mặt!

Rồi chàng từ từ
tiếp:

- Cho nên ta suy
luận, Cực Lạc Tinh quan hệ đặc biệt với Quy Tư Vương, và biết đâu, kẻ đối đầu
của Quy Tư Vương lại chẳng phải là Thạch Quan Âm?

Hồ Thiết Hoa vỗ đùi
đánh đét một tiếng:

- Hay! Nếu lão là
kẻ đối đầu của Thạch Quan Âm thì chúng ta nên giúp lão! Giúp lão là ta giúp ta!
Nhất cử lưỡng tiện! Chúng ta nên làm lắm chứ!

Tiểu Phi lại tiếp:

- Hà huống, chúng
ta ở lại đây, có nhiều phương tiện như lấy khỏe chờ mệt, ngoài ra, còn có cái
ăn, cái uống...

Cơ Băng Nhạn trầm
ngâm lâu lắm, đoạn thốt:

- Nếu đúng là Thạch
Quan Âm muốn Quy Tư Vương để tạo nên phiền lụy, thì tự nhiên có cho người trà
trộn trong số thuộc hạ của Quy Tư Vương chẳng phải là Ngô gia huynh đệ, hay Tư
Đồ Lưu Tinh...

Hồ Thiết Hoa cau
mày:

- Tại sao chúng ta
không thể nghi ngờ họ?

Tiểu Phi đáp thay
Cơ Băng Nhạn:

- Bởi vì kẻ từ
ngoài vào, phải bị người chú ý còn bọn nội gian không dễ gì bị phát giác. Hà
huống, bọn Ngô gia huynh đệ và Tư Đồ Lưu Tinh vừa từ Trungg Nguyên đến?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3