Long hổ phong vân - Chương 20 - Phần 1
Chương 20 - HÉ DẦN BÍ MẬT
Tiểu Phi day sang
Thu Linh Tố mỉm cười:
- Tại hạ đến hơi
chậm thì phải?
Thu Linh Tố nhếch
nhẹ vành môi:
- Cũng không đến
nỗi chậm lắm. Và kì vọng của tôi đặt vào các hạ cũng không phải là quá uổng...
Nàng dừng lại cố
nén một tiếng thở dài và nói tiếp:
- Thoáng nhìn qua,
tôi biết ngay các hạ là một con người rất thông minh, có thể nghe ra được lời
của tôi nói và thế nào rồi các hạ cũng quay lại. Khi Bạch Ngọc Ma tìm đến đây,
tôi cố hết sức dần dà, dụ đưa hắn đến chốn này. Nghe tôi muốn nhảy xuống vực tự
tử, hắn mới để tôi yên mà không ra tay!
Tiểu Phi mắt nhìn
lảng ra xa:
- Nếu không nhờ
phong nghi tuyệt thế của phu nhân, thì dễ chi làm cho cái ác Bạch Ngọc Ma háo
sắc thành danh kia chẳng dám đụng đến chéo áo của phu nhân? Và nếu không có
chiếc trâm rơi chỉ đường, tại hạ làm sao biết nơi đây mà tìm?
Vành môi hồng của
Thu Linh Tố như thoáng một nụ cười, nhưng thanh âm của nàng vẫn hết sức nghiêm
trang:
- Túc hạ cũng nên
hiểu rằng, những gì mà ta đã làm đó không phải vì mạng sống của mình, nhưng nếu
ta không thể đem những chuyện bí mật giấu kín trong lòng để nói ra, thì cái
chết thật là đáng tiếc!
Tiểu Phi đi ngay
vào đề:
- Vậy những bí mật
trong lòng phu nhân, bây giờ có thể nói được rồi chứ?
Thu Linh Tố chớp
đôi mắt:
- Nếu bây giờ không
nói ra, sợ rằng sẽ không còn cơ hội nào để mà nói nữa...
Đôi mắt vụt nhìn
thẳng vào Tiểu Phi, nàng nói tiếp:
- Nhưng câu chuyện
đó bao nhiêu là đầu mối, ta biết nói ở khoảng nào đây?
Tiểu Phi đáp ngay
không một chút nghĩ ngợi:
- Thơ! Phu nhân nên
bắt đầu từ bốn phong thơ kia, Trác Mộc Hợp, Tây Môn Thiên, Tả Hựu Tranh và Linh
Tựu Tử, bốn bức thơ mà họ nhận được, phải chăng chính phu nhân đã viết?
Thu Linh Tố thở
dài:
- Phải, đều do ta
viết... và ta đã hại họ!
Tiểu Phi lại hỏi:
- Tại sao phu nhân
viết bốn phong thơ kia? Chuyện khó khăn của phu nhân là chuyện gì?
Thu Linh Tố nét mặt
đượm buồn:
- Chắc túc hạ có
nghe chuyện Hán Hiến đế xé vạt áo viết chiếu chứ? Tuy là một hoàng đế nhưng
chẳng khác bù nhìn, chẳng những mọi việc không thể làm chủ, mà cho đến tính
mạng của riêng mình cũng không thể bảo toàn!
Tiểu Phi rúng động:
- Không lẽ Nhậm lão
bang chủ cũng...
Thu Linh Tố tiếp
lời:
- Ba năm trở lại
đây hoàn cảnh của Nhậm Từ cũng không khác gì vị hoàng đế đáng thương kia, danh
tuy là Bang chủ của Cái bang, nhưng bất luận làm chuyện gì cũng bị sự kiềm chế
của người khác.
Tiểu Phi không sao
dằn được:
- Bang chủ đã bị ai
kiềm chế?
Thu Linh Tố nhấn rõ
từng tiếng một:
- Nam Cung Linh!
Tiểu Phi “à” khẽ
lên một tiếng:
- Quả nhiên là hắn! Quả nhiên là hắn!
Thu Linh Tố nói tiếp:
- Hắn vốn là một đứa con côi, Nhậm Từ mang hắn về nuôi từ
thuở hắn mới biết đi lũn cũn và truyền thụ cho hắn một thân võ công siêu việt.
Hắn cũng khá thông minh, bất luận Nhậm Từ dạy thứ gì, hắn học qua là biết ngay
và có phần xuất sắc hơn cả người dạy...
Tiểu Phi buột miệng xen vào:
- Nhưng với một thân võ công của Nhậm lão bang chủ...
Thu Linh Tố thở dài lắc đầu:
- Nhậm Từ tuy tuổi già nhưng võ công thủy chung không bao
giờ thụt lùi và thân thể cũng hết sức tráng kiện. Nhưng ba năm gần đây, chẳng
hiểu do đâu mắc một chứng bịnh lạ, thân hình không những dần dần suy nhược, mà
tay chân cũng dần dần teo nhỏ lại, không khác nào một phế nhân.
Tiểu Phi thở dài:
- Kẻ anh hùng sợ nhất là bị cơn bịnh dày vò, nhưng từ xưa
chí nay, mấy ai thoát khỏi bốn điều: Sinh, lão, bịnh, tử?
Thu Linh Tố nhếch môi chua chát:
- Nhưng bịnh của y không phải trời sanh!
Tiểu Phi thêm rúng động:
- Ý của phu nhân, phải chăng định nói là do người hạ độc?
Thu Linh Tố gật đầu:
- Phải!
Tuy đã biết rõ là ai, nhưng Tiểu Phi vẫn cứ hỏi:
- Ai?
Thu Linh Tố đáp:
- Chỉ duy nhất một
người có cơ hội hạ độc được thôi! Đó là Nam Cung Linh! Trước khi chưa lộ bộ mặt
thật, ai cũng biết y là người con hiếu thuận nhất trên đời, không những tất cả
việc khó khăn trong bang, đều do một tay y gánh vác, mà cho đến giờ ăn giấc ngủ
của Nhậm Từ đều được y chăm sóc từng li từng tí, ta trái lại thành ra rảnh
rang, nên còn cảm kích ở lòng hiếu thuận của hiếm có y. Ngờ đâu, y làm như thế
chỉ để tiện bề hạ độc!
Tiểu Phi không dằn
được tiếng cười gằn:
- Và vì sợ người
ngoài hoài nghi, cho nên y chẳng dám thuốc chết Nhậm lão bang chủ! Lòng dạ độc
hiểm, cũng như hành sự chu mật của y, chính tại hạ cũng không nhìn ra nổi!
Thu Linh Tố thở
dài:
- Đâu phải chỉ mình
túc hạ nhìn không ra lòng dạ thâm độc của y? Đợi khi phát giác được thì đã muộn
rồi, Nhậm Từ không còn làm nổi được y, bất cứ chuyện gì, chỉ còn nghe theo lịnh
y. Chẳng những không dám nói toạc kế độc của y ra mà phải hết lời tâng bốc,
nịnh bợ...
Giọng nói ôn hòa
thanh tao của nàng, khi kể đến đây đã không còn giữ được bình tĩnh, mà đã phát
run lên.
Vành môi hồng cũng
theo đó dần dần nhợt tái, mấp máy không ngừng.
Có lẽ vành môi đẹp
đó từ lâu tắt mất nụ cười cũng chỉ vì ngậm đắng nuôt cay quá nhiều, và cũng đã
ngầm nuốt bao nhiêu là máu lệ.
Tiểu Phi càng nghe
càng cảm thấy máu nóng bốc lên khuôn mặt:
- Y làm như thế,
không lẽ đệ tử Cái bang chẳng có người nào để ý đến à?
Thu Linh Tố đáp:
- Trước mặt mọi
người, y đối với Nhậm Từ vẫn hết sức cung kính, hiếu thuận rất mực, thử hỏi còn
ai nhìn bộ mặt thật của y?
Tiểu Phi lại hỏi:
- Nhậm lão bang chủ
đã mất đi công lực bản thân, tất nhiên trước mặt không tiện khai toạc ra hành
vi ác độc của gã, nhưng lúc không có gã tại sao chẳng vạch tỏ cho người khác
biết bộ mặt lang sói của y?
Thu Linh Tố lắc đầu
ảo não:
- Những ngày sau
cùng, ta và Nhậm Từ gần như bị giam lỏng, chẳng được y ưng thuận, không ai được
gặp mặt chúng ta. Y mượn cớ là Nhậm Từ bịnh nặng, không cho ai được đến quấy
rầy, thử hỏi, ai lại không tin lời y? Cái bang đệ tử, người chẳng sớm mong cho
Nhậm Từ sớm lành bịnh, còn ai dám đến quấy rầy?
Tiểu Phi vụt hỏi:
- Đã thế, bốn phong
thử của phu nhân, làm sao đưa đi ra ngoài được?
Thu Linh Tố đáp:
- Do Nam Cung Linh
đưa thơ giúp ta!
Tiểu Phi sửng sốt:
- Nam Cung Linh?
Thu Linh Tố gật
đầu:
- Muốn đưa thơ đến
tay Tây Môn Thiên Và Tả Hựu Tranh, chẳng có gì khó khăn lắm. Nhưng Linh Tựu Tử
và Trác Mộc Hợp, kẻ ở tận ngoài biển, kẻ ở tận sa mạc xa xăm, trừ Nam Cung Linh
có thể chỉ huy đệ tử Cái bang khắp thiên hạ mang tới, còn ai có thể đưa thư đến
tận tay hai người đó vừa sớm lại vừa nhanh hơn?
Tiểu Phi vỗ tay
buột miệng reo:
- Như thế thì đúng
rồi! Tại hạ vốn hết sức thắc mắc là chỗ ở của Trác Mộc Hợp, Linh Tựu Tử, Tây
Môn Thiên, Tả Hựu Tranh, bốn người, kẻ xa người gần, lộ trình sai biệt quá
nhiều, nếu bốn phong thư được đồng lượt đưa đi, thì khi Tây Môn Thiên và Tả Hựu
Tranh khởi hành đến chốn, sợ rằng Trác Mộc Hợp và Linh Tựu Tử chưa chắc đã nhận
được thư, nhưng bốn người lại hình như đến cùng một lúc, thử hói có phải là
chuyện lạ không?
Chàng thở dài nói
tiếp:
- Bây giờ thì tại
hạ đã hiểu hết. Thì ra Nam Cung Linh sớm đã tính toán thời gian lộ trình của
bốn người, tính đúng cái ngày Trác Mộc Hợp, Linh Tựu Tử nhận được thư và lên
đường xong y mới cho người mang thư đến Tả Hựu Tranh và Tây Môn Thiên, tính
đúng thời gian bốn người sẽ cùng đến, giết chết họ cùng một lúc, ném thây giữa
bể sâu!
Càng nghĩ càng thấy
lối hành sự hết sức chu đáo hết sức tính toán của Nam Cung Linh, Tiểu Phi không
khỏi phục thầm.
Thu Linh Tố lại kể
tiếp:
- Sau khi Nhậm Từ
ngã bịnh, tất cả đệ tử trong Cái bang đều đinh ninh Nam Cung Linh là kẻ duy
nhất thừa kế ngôi Bang chủ, chỉ cần một câu ra lịnh của Nam Cung Linh, đừng nói
chi việc đưa thư mà dù có phải cày than đạp lửa họ cũng tranh nhau thi hành,
cái sức mạnh đó đâu phải là nhỏ?
Tiểu Phi gặn hỏi:
- Nhưng tại sao Nam
Cung Linh lại chịu đưa thư cho phu nhân?
Thu Linh Tố đáp:
- Trong thời gian
đó, Nam Cung Linh vì muốn mua chuộc lòng người cho nên sự chi phí rất lớn lao.
Nhưng vì muốn lập tiếng tăm trên giang hồ, y không thể đi tìm tiền tài bằng
những hành động bất lương...
Tiểu Phi ngắt
ngang:
- Y định khảo tiền
của phu nhân?
Thu Linh Tố bật thở
dài:
- Về làm vợ Nhậm
Từ, tuy ta đã sửa tên đổi họ, nhưng Nam Cung Linh biết rõ cả lai lịch ta, tất
nhiên cũng bởi Nhậm Từ quá tín nhiệm y. Sự chi phí quá lớn lao, tiền bạc trong
bang lần lần kiệt quệ, nên cuối cùng một hôm y bắt uộc ta phải nghĩ cách giúp
y, do đó ta mới viết bốn phong thư nọ!
Tiểu Phi vỗ tay:
- Hay! Cho nên trên
phong thư đó, phu nhân không nói rõ là gặp khó khăn gì. Mà tả Hựu Tranh, Tây
Môn Thiên, tiền bạc của họ vào như nước chảy, tài sản của Hải Nam phái cũng
chẳng phải nhỏ, Sa Mạc Chi Vương càng không cần nói đến, Nam Cung Linh mới
tưởng thật là phu nhân vì y mà định mượn tiền bốn người.
Thu Linh Tố gật
đầu:
- Y định lợi dụng
ta, ta tương kế tựu kế, lợi dụng lại y đưa thư giùm, chỉ cần gặp được bốn
người, thì mọi việc sẽ được giải quyết!
Tiểu Phi không dằn
được hỏi ngay:
- Nhưng Nam Cung
Linh tại sao vụt đổi ý? Chẳng cần lấy tiền bạc của họ mà lại lấy tính mạng?
Thu Linh Tố đáp:
- Chỉ vì một người,
người đó đến sau một ngày thư được đưa đi. Người ấy đến cùng Nam Cung Linh bí
mật bàn luận suốt một đêm và sự tình hoàn toàn biến đổi.
Ánh mắt Tiểu Phi
chợt sáng lên, chàng hỏi nhanh:
- Người đó là ai?
- Ta cũng chẳng
nhìn thấy!
Tiểu Phi thở dài
thất vọng:
- Phu nhân chỉ biết
là hắn đến, thế thôi?
Thu Linh Tố đáp:
- Vì cần giám thị
hai vợ chồng ta, nên Nam Cung Linh ở sát bên gian phòng cách vách. Nam Cung
Linh kể chúng ta như cá lọt lưới nên cũng chẳng đề phòng chúng ta cho lắm. Nhờ
vậy, mà mọi động tĩnh bên phòng y, ta đều nghe được hết. Công phu ta tuy đã
mất, nhưng thính giác chưa đến nổi nào.
Tiểu Phi vội hỏi:
- Phu nhân nghe
được họ nói những gì?
Thu Linh Tố nói:
- Giọng nói của họ
thật khẽ, thật trầm thấp. Ta biết họ đang bàn luận một việc rất quan trọng, có
lúc hình như có sự tranh chấp với nhau, nhưng rất tiếc không thể nghe họ nói
gì!
Tiểu Phi thở dài
tiếc rẻ:
- Giá mà phu nhân
nghe được thì hay biết mấy. Cái người bí mật đó, có thể là kẻ chủ mưu trong
bóng tối!
Thu Linh Tố nói
tiếp:
- Sáng sớm hôm sau
là cái người bí mật đó đi liền. Chẳng bao lâu sau, Nam Cung Linh liền bưng lên
một chén nước sâm, nói là để bổ dưỡng cho Nhậm Từ.
Tiểu Phi tia mắt
ngời ngời chớp động:
- Chén nước sâm đó,
tất nhiên chẳng dễ gì uống?
Thu Linh Tố nhếch
nhẹ vành môi:
- Đã từ lâu rồi, y
không còn ân cần hầu hạ như thế. Cho nên, ta nghi ngay trong chén sâm ẩn giấu
nhiều âm mưu, nhưng ta đã dùng luôn ba cách thử, vẫn không thấy chén sâm có gì
khác lạ.
Thở dài một tiếng,
nàng nói tiếp:
- Tưởng túc hạ cũng
biết ta xưa kia cũng là một hảo thủ chuyên dụng độc đấy chứ? Chỉ cần trong chén
sâm có chút chất độc thôi, và bất luận là đột tố của môn phái nào, ta đều có
thể thử ra được hết, do đó mà ta nhận là trong chén sâm không có gì đáng phải e
ngại.
Tiểu Phi tiếp nối:
- Và vì thế, phu
nhân mới yên tâm để cho Nhậm lão bang chủ uống vào?
Thu Linh Tố nhếch
môi thảm não:
- Trong chén nước
sâm đã không có độc, tội chi ta lại phụ lòng thành của Nam Cung Linh? Huống hồ,
mỗi ngày Nhậm Từ chỉ có cháo lòng để đỡ dạ, thực ra cũng cần một chút đồ bổ
dưỡng cho cơ thể!
Quả là những ngày
thê thảm nhất trong cuộc đời, mỗi khi nghĩ đến đoạn thời gian lắm đắng cay tủi
hổ đó, Thu Linh Tố vẫn cảm thấy một cái gì nghèn nghẹn ở tâm tư.
Tiểu Phi vụt nghe
rúng động, hỏi to:
- Phải chăng Nhậm
lão bang chủ sau khi uống xong chén sâm đó, thân thể bỗng sưng phù lên?
Câu hỏi của chàng
làm Thu Linh Tố trố mắt sững sờ:
- Tại sao túc hạ
biết được?
Tiểu Phi không đáp
mà khẽ kêu:
- Thiên Nhất Thần
Thủy! Phu nhân thử không ra chất độc trong chén sâm là vì đó là chất độc của
Thiên Nhất Thần Thủy!
Cho đến bây giờ
Tiểu Phi mới có thể xác định là kẻ chủ mưu chuyện này, chính là kẻ từ Thần Thủy
Cung trộm đi Thiên Nhất Thần Thủy, tất nhiên cũng là kẻ giết chết Tống Cang và
cũng là kẻ giả ra Thiên Phong Thập Tứ Lang! Nam Cung Linh tuy rằng đáng sợ,
nhưng sự gian trá thâm độc của con người đó còn hơn cả Nam Cung Linh một bực!
Tuy hiện giờ đã biết được bề trái của Nam Cung Linh, nhưng nếu không thể truy
ra kẻ đó là ai, thì sự nỗ lực của chàng cũng bằng như vô ích.
Thu Linh Tố giọng
nói càng thêm run rẩy, người nàng cũng run theo:
- Ta không làm sao
tin là Nam Cung Linh có thể nhẫn tâm chính tay hạ sát Nhậm Từ, ta cũng không
làm sao có thể tin trong chén nước sâm ấy có độc, nhưng bây giờ...
Nàng vụt sấn đến
trước mặt Tiểu Phi, tiếng nói bật qua hai vành môi mím chặt:
- Ta đã đem moi bí
mật nói cho túc hạ biết, túc hạ có thể vì ta mà báo thù chăng?
Tiểu Phi đáp:
- Cai bí mật này
một khi được vạch trần, tại hạ không cần phải động thủ, Nam Cung Linh cũng khó
mà sống được. Thảo nào mà hắn đã không tiếc một giá nào, quyết ngăn trở tôi
bằng mọi cách để không cho gặp phu nhân?