Long hổ phong vân - Chương 17 - Phần 1

Chương 17 - THIÊN PHONG THẬP TỨ LANG

Chợt nghe tiếng
nước chảy róc rách xa xa, trước mắt hai người dần dần hiện ra một bờ núi cheo
leo, bên dưới nước chảy cuồn cuộn bọt tung trắng xóa.

Nối liền khoảng
cách mười trượng của hai bờ núi là một chiếc cầu treo lắt lẻo, chiều ngang
không quá hai thước.

Trên cầu có một
người đang ngôi xếp bằng, gió núi thổi bồng lớp áo, trông như có thể thổi rớt y
xuống cầu bất cứ lúc nào. Và một khi rớt xuống, với chiều sâu thăm thẳm đó,
xương thịt dù bằng thép nguội cũng khó nổi vẹn toàn.

Nhưng người ấy, đôi
mắt đang khép kín, hình như đã ngủ.

Tiểu Phi tiến đến
gần nhìn kỹ người ấy, thấy da mặt gã như sáp vàng, mày rậm mũi khoằm, tuy mắt
nhắm lại, nhưng sát khí như vẫn toát ra bừng bừng qua khuôn mặt.

Gã ngồi xếp bằng,
để lộ đôi chân trần mốc thếch, phía trước mặt lại để đôi guốc bằng cây đen gót
khá cao, trên đôi guốc gác ngang một thanh trường kiếm vỏ cũng màu đen và hình
dáng rất kì dị.

Gió núi lay tà áo
gã kêu lên phần phật, trên chiếc bào đen hình như dùng kim tuyến một hàng chữ
thảo, nét bút tung hoành nhưng rồng bay phượng múa:

“Kiếm ra khỏi vỏ,
đối phương khó sống” Giữa khung cảnh âm u thanh tú của sơn khê, vụt hiện lên một
con người ngụy dị như thế khiến cho cảnh vật bỗng chốc đượm đầy vẻ thần bí.

Tiểu Phi thoáng
rùng mình, quay sang Nam Cung Linh thấp giọng hỏi:

- Ai thế?

Nam Cung Linh lắc
đầu.

Tiểu Phi lại hỏi:

- Nhậm phu nhân
phải chăng ở bên kia bờ đối diện?

Vẫn không lên tiếng
Nam Cung Linh lại gật đầu.

Tiểu Phi mạnh dạn
bước tới trước vòng tay:

- Xin bằng hữu cho
mượn lối một tí được chăng?

Nhưng người nọ vẫn
nhắm mắt ngồi im, hình như không hề nghe tiếng hỏi.

Tiểu Phi đành nhắc
lại lần nữa:

- Bằng hữu có thể
cho chúng tôi mượn đường một chút được chăng?

Tiếng nói của chàng
đã dồn theo nội lực, lồn lộng vang rền bốn hướng núi, nhưng người nọ vẫn im lìm
bất động.

Tiểu Phi quay sang
Nam Cung Linh, cười thảm não:

- Vị bằng hữu này
chỉ còn chưa nói là: “núi này do ta mở, rừng này do ta vun, nếu muốn qua đường
này, phải nạp tiền mãi lộ” đó thôi!

Chàng cố ý nói thật
to, hình như định khích người nọ! Quả nhiên hắn vụt mở mắt ra nhìn chàng.

Tiểu Phi cảm thấy
như vừa bị một nhát dao bén lướt qua khuôn mặt, da lưng không khỏi ơn ớn.

Người nọ chầm chậm
cất tiếng:

- Mênh mông thế
gian, nơi nào chẳng được, tại sao nhị vị cứ nằng nặc đi đường này?

Thanh âm của gã
thật là chậm, thật rõ từng tiếng một mà cũng thật cứng bén xói tai, y như tiếng
sắt thép giũa mài, tiếng tre nứa cọ vào nhau ken két.

Tiểu Phi chợt rúng
động, buột miệng hỏi:

- Xin các hạ cho
biết quý danh!

- Thiên Phong Thập
Tứ Lang! - người nọ đáp gọn.

Tiểu Phi lại hỏi:

- Các hạ không phải
là người Trung Thổ?

Người nọ đáp:

- Ta từ Y Gia cốc,
nơi Đông doanh châu đến đây!

Tiểu Phi thoáng
biến sắc:

- Các hạ là Nhẫn Hiệp Y Giá?

Thiên Phong Thập Tứ Lang nhắm mắt làm thinh.

Tiểu Phi nhớ đến quái nhân đêm nọ đã dùng khói lạ che mắt
chàng để biến mất vào đáy hồ, lòng chàng không khỏi tự ơn ớn lạnh. Phải chăng
chính là gã ta?

Nam Cung Linh cung kính nghiêng mình:

- Y Giá Nhẫn Hiệp vô địch thiên hạ, hai mươi trước đã
từng xuất hiện tại vùng Mân Triết, phải chăng là tiền bối đây?

Thiên Phong Thập Tứ Lang nhếch mép lạnh lùng:

- Phải!

Nam Cung Linh lại
hỏi:

- Tiền bối lần thứ
hai tái nhập Trung Thổ, bọn trẻ tuổi chúng tôi lại được dịp chiêm ngưỡng tuyệt
kỹ của Y Giá quả là một điệu đại phúc. Nhưng chẳng hay tiền bối vượt biển trở
lại từ bao lâu rồi?

Câu hỏi thật trúng
ý Tiểu Phi, chàng làm thinh lắng chờ câu đáp.

Thiên Phong Thập Tứ
Lang chậm rãi trả lời:

- Mười hôm trước
đây, bỏ thuyền lên bờ, đến nơi đây đã độ năm ngày!

Tiểu Phi buột miệng
hỏi:

- Lạ thật, tại sao
vãn bối hình như có gặp tiền bối nơi hồ Đại Minh?

Thiên Phong Thập Tứ
Lang lạnh lùng:

- Có lẽ ngươi hoa
mắt!

Tiểu Phi còn định
hỏi, nhưng Nam Cung Linh đã láy mắt chận lời và rước nói:

- Vãn bối rất nghe
thêm vài lời chỉ giáo hữu ích, nhưng vì có việc gấp bên mình, xin tiền bối vui
lòng nhượng lối, chờ khi trở về vãn bối xin được nghe thêm lời vàng ngọc!

Thiên Phong Thập Tứ
Lang vụt trợn mắt quát lớn:

- Các ngươi nhất
định đi con đường này, phải chăng định tìm Thu Linh Tố?

Tiểu Phi một phen
giật mình rúng động:

- Tại sao lão Y Giá
này cũng biết cả cái tên Thu Linh Tố, phải chăng lại là tình nhân cũ của nàng?

Nam Cung Linh nhíu
mày hỏi gặn:

- Thu Linh Tố? Phải
chăng tiền bối định nói đến Nhậm phu nhân?

- Ừ!

Thiên Phong Thập Tứ
Lang mím miệng lạnh lùng.

Nam Cung Linh giật
mình hỏi tiếp:

- Tiền bối có quen
với người?

Thiên Phong Thập Tứ
Lang vụt ngửa cổ cười lên lanh lảnh, giọng cười đượm đầy thê lương oán hờn, lay
động cả rừng cây hốc đá, lá xanh lìa cuống lả tả rơi cùng.

Tiểu Phi, Nam Cung
Linh không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu đối phương sao lại cười.

Thiên Phong Thập Tứ
Lang chợt ngưng ngay giọng cười, tiếng nói nghe chừng là tiếng rít:

- Ngươi hỏi ta có quen biết nàng không à? Ta vì nàng mà
cam lòng chịu nhục với lão họ Nhậm, ôm hận trở về Đông doanh, thề độc ngày nào
Nhậm Từ còn sống, nhất định chẳng bao giờ ta đặt chân lên Trung Thổ, vì hạnh
phúc của nàng, ta đành nhận lấy một chưởng của Nhậm Từ, mà chẳng đánh lại, vì
nàng mà ta đến bây giờ vẫn chịu ở giá, thế mà bây giờ... bây giờ ngươi lại hỏi
ta có quen biết với nàng hay không?

Tiểu Phi như sững ra một chỗ.

Quả thật không ngờ cái lão Y Giá, ngoại danh Nhẫn Hiệp
trước mặt lại có một đoạn tình cừu oan trái với vợ chồng Nhậm Từ.

Càng không ngờ hơn nữa, một con người dáng dấp như quái
nhân, bề ngoài lạnh hơn băng khối, lại là một kẻ rất mực si tình, si tình không
thua gì bọn Trác Mộc Hợp! Và dù năm kẻ ở năm phương khác nhau, Trác Mộc Hợp,
Linh Tựu Tử, Tả Hựu Tranh, Tây Môn Thiên cũng như lão Y Giá này cùng chung một
tâm trạng, tôn thờ mối tình đơn phương, quyết một đời cô độc để ôm lấy mối khổ
tương tư! Khác hơn một điều là bốn người kia đều chết, chỉ có Y Giá vẫn sống sờ
sờ kia! Tiếng cười thê thiết vụt dứt ngay, Thiên Phong Thập Tứ Lang gằn gằn nói
tiếp:

- Bây giờ Nhậm Từ đã chết, Thu Linh Tố kể như hoàn toàn
thuộc về ta, trừ ta ra, khắp thiên hạ đừng hòng ai trông thấy mặt nàng!

Nam Cung Linh vội
nói:

- Nhưng Nhậm phu
nhân...

Thiên Phong Thập Tứ
Lang chận ngay:

- Chính nàng cũng
chẳng muốn thấy mặt ai khác, các ngươi cút đi là vừa!

Nam Cung Linh nhíu
mày lên tiếng:

- Tại hạ thân là đệ
tử Cái bang vốn ra phải tôn trọng ý kiến của Nhậm phu nhân, chỉ vì bị Lưu huynh
đây...

Nam Cung Linh vụt
bỏ lửng câu nói và xoay mặt sang hướng Tiểu Phi như nhường lời.

Tiểu Phi nói ngay:

- Nhậm phu nhân có
phải chẳng muốn tiếp người ngoài hay không, cần phải nghe chính miệng bà ta
thốt ra, tại hạ mới tin được!

Nam Cung Linh chợt
kề miệng sát tai chàng:

- Bị lão quái vật
đó chận ngang cầu, chúng ta làm sao bước qua đây?

Tiểu Phi đảo mắt
nhìn quanh địa thế, bên dưới chiếc cầu là một vực thẳm mù mù, hai bên bờ vách
núi cheo leo từ bên này đến bên kia bờ chiều rộng không dưới mười trượng, dù
cho bất cứ một tay khinh công tuyệt thế nào cũng khó mà bay vượt qua.

Nhưng bên ngoài
Tiểu Phi vẫn giữ trọn nụ cười:

- Bất luận thế nào,
đệ cũng hất quyết vượt qua cho được!

Lời chàng vừa dứt,
chợt nghe một tiếng cảng vang lên kèm theo một ánh chớp ngời từ trong ống tay
áo của Thiên Phong Thập Tứ Lang tuôn ra, chụp thẳng vào một cội cây to độ miệng
tô dựa bên bờ núi.

Tiểu Phi xoay mắt
nhìn theo, hình như là mộ chiếc vòng màu bạc lấp lánh khớp trọn lấy vòng thân
cây, nhưng chưa kịp nhìn kỹ, thì vụt “rắc” lên một tiếng thân cây nọ bỗng gãy
ngang làm đôi và chiếc vòng bạc nhanh như làn chớp chui gọn trở vào tay áo của
Thiên Phong Thập Tứ Lang.

Võ lâm Trungg
Nguyên, hình dạng ám khí không dưới muôn ngàn thứ, cũng không thiếu chi hạng
cao thủ tuyệt luân nhưng thủ pháp của Thiên Phong Thập Tứ Lang hoàn toàn khá
chẳn, chiếc vòng bạc của y có thể lượn vòng lui tới, linh hoạt y như vật sống,
càng nói lên một thủ pháp kì đặc ngụy dị khác thường.

Tiểu Phi không dằn
được tiếng khen:

- Thủ pháp của Y
Giá, quả không hổ tiếng đồn!

Thiên Phong Thập Tứ
Lang cười hiểm ác:

- Đây chính là
thuật “Tử Uyển Thuật” một trong chín bí thuật của Nhẫn công chúng ta. Giá như
ta chẳng nương tay, thân cây kia đã là cần cổ của ngươi! Thế nào? Chưa cút đi
còn đợi lúc nào?

Tiểu Phi cười nửa
mép:

- Chà! Cái danh từ
Tử Uyển thuật nghe khá khiếp người đấy, nhưng cây là vật chết, còn người là vật
sống, không lẽ ta vươn cổ ra để đợi ngươi tròng lấy à?

Thiên Phong Thập Tứ
Lang rít lên:

- Có lẽ ngươi muốn
thử?

Tiếng rít liền theo
một ánh sáng chớp thẳng tới trước.

Tiểu Phi chỉ kịp
nhận thấy trước mắt bỗng chói lòa lên, một ngân quang hình chiếc móc lao đến
như điện chớp, nhanh hơn cả sức tưởng tượng của mình.

Chàng lập tức xoay
người tránh xa bảy thước.

Không ngờ làn ngân
quang ấy như là vật sống, bám sát theo chàng tựa bóng đuổi hình.

Liên tiếp bảy lần
dịch người tránh né, làn ngân quang nọ vẫn chơm chớp bám sát chẳng rời, tạo
thành một màn lưới bạc giăng giăng chẳng còn biết đâu để mà tránh.

Vèo... vèo... Từ
lòng bàn tay Tiểu Phi vụt bay ra ba điểm đen nhánh, hai điểm bay tuốt ra ngoài,
còn lại một điểm lại trúng ngay vào vùng ngân quang kêu choang lên một tiếng.

Vùng ngân quang tức
khắc biến mất, hai chiếc móc câu khớp lại dính liền nhau biến thành một vòng
tròn rơi trên mặt đất, nẩy bật lên một cái và bay nhanh trở về phía chủ.

Thiên Phong Thập Tứ
Lang biến sắc quát to:

- Giỏi lắm! Dám phá
“Tử Uyển Thuật” của ta! Hãy xem Đơn Tâm Thuật tiếp nối...

Liền với tiếng
quát, một lượng khói ùn ùn như sóng biển cuộn tới, trong vầng khói tím hinh như
nhấp nháy những hạt nhỏ óng ánh tựa thủy tinh.

Tiểu Phi dừng bước
sụt lùi và bất thần nhấc bổng người lên khoảng không.

Ầm!... Vừa vặn một
tiếng nổ vang lên dữ dội như tiếng sét, làn khói tím lả tản bay, cội cây to
phía sau lưng Tiểu Phi gẫy đứt làm đôi đoạn đổ ầm xuống đất, thân cây y như một
ngọn sét quật ngang, gỗ bên trong cháy nạm, lá úa tả tơi theo chiều gió tung
bay... Tiểu Phi không khỏi thầm rúng động:

- Môn nhẫn thuật
quả là một tà pháp đáng kể!

Chàng nhấc người
lên ba trượng và là đà đáp xuống trên chiếc cầu treo, cách gã Thiên Phong Thập
Tứ Lang đượm đầy thần bí kia không đầy mấy thước.

Nam Cung Linh thất
thanh gọi lớn:

- Nhẫn Thuật Y Giá
lợi hại phi thường, Lưu huynh phải đề phòng cho lắm!

Tiểu Phi mỉm cười:

- Nhẫn thuật tại hạ
đã lãnh giáo qua, bây giờ muốn được lãnh giáo lưỡi kiếm vô địch của tôn giá!

Thiên Phong Thập Tứ
Lang rít lên từng tiếng một:

- Ngươi định xem
tuyệt kỹ Nghịch Vân Nhất Đao Trảm của ta?

Tiểu Phi cười cười:

- Bây giờ dù cho
tôn giá có bằng lòng cho tôi qua, tôi cũng chẳng qua, cái hứng thú đối với các
hạ hiện giờ, còn mạnh hơn đối với Nhậm phu nhân, lãnh giáo xong Nghịch Vân Nhất
Đao Trảm của tôn giá, tôi còn muốn đàm luận với tôn giá một câu chuyện.

Thiên Phong Thập Tứ
Lang cười rờn rợn:

- Nghịch Vân Nhất
Đao Trảm là một sự hun đúc của tất cả tinh hoa trong kiếm đạo, kiếm tuốt khỏi
vỏ là địch thủ khó sống. Sau khi ngươi xem được rồi, thì đừng hòn còn nói
chuyện với ai?

Miệng nói nhưng đôi
mắt cứ nhìn xoáy vào Tiểu Phi trong ánh mắt như bốc lên một tia nhìn yêu hoặc,
và trong giọng nói chầm chậm kia cũng mường tượng mang theo hơi ám thôi miên ma
quái! Trên vành môi Tiểu Phi tuy không tắt nụ cười, nhưng toàn thân chàng không
một phân tấc nào không tràn đầy cảnh giác, tia mắt chăm chú vào thanh đao chẳng
dám rời! Hình thế thanh đao rất dị kì, chiều dài khoảng năm thước, nhưng chiều
ngang, nhỏ hẹp in hình thân kiếm.

Lưỡi đao đặc biệt,
tất nhiên chiêu thế cũng cực kì đặc dị tân kì.

Thiên Phong Thập Tứ
Lang cánh tay vưa chớp động, người đồng nhấc lên theo, thanh đao đã tức tốc
tuốt ra khỏi bao, ánh đao chớp chớp như nước biếc trăng thu, ngập ngời lóe mắt.

Tay trái cầm lấy
chuôi đao buông theo bờ hông, tay phải nhấc cao thanh đao ngang tầm mắt, Thiên
Phong Thập Tứ Lang cho bề lưỡi hướng ra ngoài, như có thể chém ra bất cứ lúc
nào.

Thân hình lão ngay
đơ như pho tượng bất động, chỉ có tia mắt yêu quái cứ chập chờn nhìn xoáy vào
Tiểu Phi ánh đao và tia mắt hầu như đã chụp tỏa khắp đối thủ.

Thế đao dù chưa
nhích động, nhưng Tiểu Phi đã cảm thấy sát khí bức ra bừng bừng, mỗi lúc thêm
trầm trọng, chàng càng trụ thần đứng yên không dám nhúc nhích.

Vì chàng thừa hiểu,
chỉ một cái di động nhỏ nhặt thôi, sự cảnh giác châu thân khó tránh khỏi sơ hở,
thế kiếm “tất sát” của đối phương sẽ lập tức chém tới! Chàng đã dùng phương
thức “lấy tịnh chế động”, chính là tinh hoa trong kiếm đạo của Đông doanh.

Địch không động, ta
bất động, địch nhích động, ta động trước, không phát là thôi, phát ra tất
trúng! Gió núi vụt như ngừng reo, bốn bề phăng phắc, không khí càng như nặng
chìm trong sát khí! Tiếng nước rì rào bên dưới cầu cũng nghe như xa vời vợi mơ
hồ, chỉ còn lại tiếng thở có tiết tấu của Thiên Phong và Tiểu Phi, mỗi lúc thêm
phần nặng nề.

Dùng cái tịnh để
giằng co nhau, thật ra còn dễ sợ hơn trên phương diện tranh nhau chém giết của
cái động.

Vì trong cái tư thế
tịnh đó, đầy rẫy nguy cơ, hung hiểm khó lường, cho dù một cao thủ tuyệt đỉnh
nào, cũng khó mà ước lượng nổi đường đao của Thiên Phong Thập Tứ Lang từ vị trí
nào chém xuống!

***

Tiểu Phi đã cảm
thấy chót mũi của mình từng hạt mồ hôi tươm ướt nhưng khuôn mặt vàng nghệch của
Thiên Phong Thập Tứ Lang vẫn trơ trơ như mặt người chết.

Đột nhiên, Thiên
Phong vung chân đá bay đôi guốc mình xuống khe sâu, từ từ nhích tới... Đã tới
giai đoạn phải động vì đối phương đã động, nhưng Tiểu Phi quả thật không biết phải
động bằng cách nào?

Bàn chân không của
Thiên Phong Thập Tứ Lang kéo sàn sạt trên mặt cầu treo vang thành một âm ba
nặng nề, từng vết máu lốm đốm theo dấu chân chứng tỏ, khí huyết đối phương đã
dồn lên tột độ vào chiêu công sắp đến.

Tuy nhiên, thanh
đao trên tay gã vẫn vững vàng cửa ngang tầm mắt, cho đến chót mũi đao cũng
không hề một chút lay động, hầu như tất cả tinh thần đều trút cả lên thế đao.

Và cũng ngay lúc
ấy, một luồng gió nhọn vụt xoáy lên chiếu thẳng vào eo lưng của Tiểu Phi.

Lưỡi đao trên tay
Thiên Phong chưa động, nhưng vỏ đao được đưa ra công trước, một thế công xuất
kì bất ý khó ai ngờ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3