Long hổ phong vân - Chương 15
Chương 15 - MỘT BỨC THƯ TÌNH
Tiểu Phi nằm im trên mái ngói của một căn nhà đối diện.
Chàng thấy Bạch Ngọc Ma đẩy cửa bước vào... Bên trong nhà
có đèn, nhưng các cửa sổ đều đóng kín chỉ có thể nhìn thấy bóng người lại qua,
ngoài ra không còn nhìn thấy gì khác.
Bốn phía nhà đều có đặt trạm canh ngầm, tuy không nhìn
thấy người, nhưng thỉnh thoảng có thể thấy được bóng đao ánh ngời lên từng chập
và có thể nghe tiếng thì thào trò chuyện nhau.
Nhẹ như một làn khói, Tiểu Phi thi triển thân pháp đảo
quanh một vòng lẻn ra phía sau nhà và ho lên một tiếng khẽ... Quả nhiên trong
bóng tối có tiếng người quát khẽ:
- Trên trời dưới đất!
- Xin cơm đừng đến đây!
Từ trong bóng tối một bóng người vụt đứng lên và khi nhìn
kỹ Tiểu Phi gã thất thanh kêu lên:
- Ngươi là ai?
Tiểu Phi đáp:
- Xin gạo mà!
Liền với câu nói, tay phải chàng điểm nhanh vào huyệt
đạo, tay trái đưa theo ra đỡ lấy thân hình gã, đặt nhẹ trên mái nhà và thấp
giọng bảo:
- Ta không phải là người mà là Hồ li thành tiên, ngươi
biết chưa?
Sắc mặt gã nọ đầy vẻ kinh hoàng định gật đầu nhưng không
làm sao nhúc nhích.
Tiểu Phi lướt thật nhẹ đến dưới mái hiên, tìm một khe cửa
sổ có ánh đèn chiếu ra, ghé mắt nhìn vào.
Trong đại sảnh sắp hai hàng ghế tơi bằng đàn mộc, mỗi bên
có hai lão ăn mày tóc bạc đang ngồi, sau lưng từng chiếc túi chồng lên một lớp
dày, Tiểu Phi thầm đoán ít ra cũng chín chiếc túi trở lên.
Và bằng vào thân phận đó, họ phải là trưởng lão Cái bang
hoặc Hộ pháp trong Cái bang.
Bạch Ngọc Ma chễm chệ choán một cái ghế nơi đầu tiên.
Trên nữa là vị tân bang chủ trẻ tuổi sáng suốt và hào hùng: Nam Cung Linh! Bao
nhiêu cao thủ võ lâm đang ngầm ngầm trong thế vây chặt gã thiếu niên áo đen,
nhưng gã không một chút gì tỏ vẻ sợ hãi, đôi mắt to cứ trợn trừng với Nam Cung
Linh, hình như sẵn sàng đập lộn nhau bất cứ lúc nào.
Nam Cung Linh trầm
trầm cất tiếng:
- Các hạ đã thương
đệ tử trong bang, lại còn đả thương cả trưởng lão hộ pháp của bổn bang, nguyên
do tất cả rất có thể đều ngộ nhận mà ra, bổn tọa cũng chẳng muốn truy cứu mà
chỉ muốn hỏi, các hạ tại sao lại đến đây?
Thiếu niên áo đen
nhướng mắt lạnh lùng:
- Câu đó, các hạ
hình như đã hỏi qua nhiều lần, nếu như tôi bằng lòng đáp, đâu đợi đến bây giờ?
Nam Cung Linh vẫn
không lộ vẻ gì tức giận:
- Các hạ đối với
bổn bang có mưu định gì? Nếu các hạ chịu nói ra, rất có thể bổn tọa xin thay
mặt mấy vạn đệ tử trong bang mà đáp ứng được điều đòi hỏi của các hạ!
Thiếu niên áo đen
vụt hỏi:
- Nếu ta muốn chiếc
đầu của Bang chủ, Bang chủ có khứng không?
Nam Cung Linh hết
thế dằn được, gằn gằn nói lớn:
- Các hạ đừng quên
rằng, hiện thời, bất cứ lúc nào bản tòa cũng có thể kết liễu tính mạng các hạ
được. Nhưng bổn tọa chỉ muốn hỏi dụng ý của các hạ đến đây thôi, thế mà các hạ
vẫn không chịu nói ra, bổn tọa thấy rằng các hạ hơi kém biết điều đấy!
Thiếu niên áo đen
cười lạnh:
- Giờ này ta còn
ngồi được nơi đây yên lành, chính là nhờ cái không biết điều đó. Giá mà ta khai
rõ lai lịch ra rồi, mục đích của Bang chủ đã đạt, ta còn ngồi nơi này yên lành
được chăng?
Tiểu Phi bên ngoài
thầm gật gù:
- Cái gã thiếu niên
này xem bề ngoài vừa cương ngạnh vừa kiêu căng, hình như không biết chi cả,
không ngờ gã lại sáng suốt hơn cả một ai. Nam Cung Linh chuyến này gặp đối thủ
xứng tay rồi đó.
Da mặt Nam Cung
Linh vụt đổi màu xanh, chứng tỏ là lửa giận đã phừng lên cực độ, nhưng cuối
cùng người bang chủ Cái bang vẫn dằn xuống được và mỉm cười:
- Nếu bổn tọa muốn
giết các hạ, thì hà tất hỏi rõ lai lịch để làm gì? Điểm đó các hạ không lẽ
chẳng nghĩ đến?
Thiếu niên áo đen
đáp ngay:
- Tất nhiên là ta
nghĩ đến và nghĩ thật thấu đáo! Bang chủ khi chưa biết rõ ta là ai, phía sau
lưng ta còn có bao nhiêu người, càng chẳng biết là ta đã hiểu rõ ít nhiều gì bí
mật của các ngươi chưa, tất nhiên Bang chủ vẫn còn nghi ngại chưa yên tâm để mà
giết ta!
Nam Cung Linh vụt
trầm ngay giọng nói:
- Đã thế thì, ta
càng không thể buông tha các hạ đi!
Thiếu niên áo đen
cười lạt:
- Không buông tha
ta càng hay, ta sẽ ăn ở đây, ngủ ở đây chỉ sợ rằng đám ăn mày nghèo khổ các
ngươi nuôi không nổi ta đó thôi!
Bạch Ngọc Ma vụt
nhếch môi cười nham hiểm:
- Mềm gã chẳng nói
cứ dùng cứng thử xem gã nói hay là không?
Thiếu niên áo đen
hất hàm thách thức:
- Các người dám
động đến ta một sợi lông, nhất định sẽ được đổi bằng một vài mạng người. Nếu
không tin, xin cứ ra tay thử!
Tiểu Phi đứng nghe
phía bên ngoài, lòng không khỏi phục thầm. Biết cứng biết mềm thật đúng lúc,
biết tấn biết thoái từng lời nói một, thiếu niên áo đen quả là tay cơ trí phi
thường.
Chợt một tiếng
“binh” vang lên thệt to rúng động cả tòa sảnh đường, khung cửa sổ đối diện với
Tiểu Phi vụt vỡ tung và Nhất Điểm Hồng lao nhanh vào như một trận gió, ánh kiếm
trên tay gã lấp lánh ngập ngời...
***
Thấy Nhất Điểm Hồng
bỗng nhiên xuât hiện, Tiểu Phi nhếch môi cười thầm trong bóng tối:
- Thì ra ngươi vẫn
theo ta, sự xuất hiện của ngươi thật là đúng lúc!
Chân vừa chấm đất,
thanh kiếm trên tay Nhất Điểm Hồng đã đâm khỉa luôn bảy tám chiêu vài hướng bốn
vị Cái bang trưởng lão và Bạch Ngọc Ma.
Được liệt vào hạng
cao thủ hạng nhất võ lâm, đường kiếm của Nhất Điểm Hồng chẳng những vừa đột
ngột vừa nhanh độc lại vừa quái dị khó lường.
Bốn vị trưởng lão
Cái bang và Bạch Ngọc Ma dù cũng là bậc nhất nhì võ lâm cao thủ, nhưng trong
cơn bất phòng vẫn phải nhảy lui tránh né.
Nam Cung Linh giận
dữ rít lên:
- Nhất Điểm Hồng,
bổn tọa kính ngươi là bậc thành danh anh hùng, tại sao ngươi dám vô lễ như thế
trước hương đường của bổn bang?
Nhất Điểm Hồng cười
lạt:
- Ta xưa nay dù lục
thân cũng chẳng nhận điều đó ngươi vẫn chưa biết à?
Gã xông thẳng đến
cạnh thiếu niên áo đen, trầm giọng:
- Ngươi còn chưa chạy à?
Chẳng ngờ thiếu niên áo đen trừng mắt sừng sộ lại:
- Tại sao ta phải chạy theo ngươi chứ?
Nhất Điểm Hồng sau dây sửng sốt, cười lạt:
- Ngươi chẳng đi, ta nói toạc lai lịch của ngươi bây giờ!
Đến phiên thiếu niên áo đen sửng sốt, nhưng hắn cười lên
ngay:
- Khá lắm! Kể như ta thua đấy! Nào ta đi thôi!
Nhưng ngay khi ấy, Như ý trảo, Phán quan bút, Thanh trúc
trượng, Song thiết quẩy... bảy tám món vũ khí cùng nhoáng lên một lúc và chiếu
thẳng về phía hai người.
Trong sảnh đường, không một người nào chẳng cao thủ lừng
danh, mỗi món vũ khí công ra đều kèm theo tiếng vù vù, khí thế cực kì hung
mãnh.
Thiếu niên móc trong người ra một thanh miếng đao y như
một mảnh sắt dẹp cuốn tròn, vung thẳng vào không khí, vù vù chém luôn ra ba đao...
Đao pháp của thiếu niên cực kì nhanh độc, đường đao khuấy theo tiềm lực ào ào,
Tiểu Phi nhận ra đao pháp của gã thuộc về dương cương.
Đường kiếm của Nhất Điểm Hồng được dịp vun vút như sét
bủa sao giăng, mỗi lần ánh kiếm chớp lên là địch thủ phải tháo lui một bước.
Hai người một đao một kiếm, sát vai nhau ứng chiến tuy
rằng không còn sợ một ai, nhưng muốn đột thoát khỏi vòng vây là cả một vấn đề
khó khăn ngoài tài sức! Nhất Điểm Hồng đâm luôn một hơi mười kiếm và bất thần
kêu lên:
- Ngươi còn chưa chịu ra tay ta kêu tên ngươi lên bây
giờ!
Tất nhiên, ngoài Bạch Ngọc Ma ra, trong sảnh đường không
một ai biết là gã đang réo gọi kẻ nào.
Nhưng ngoài cửa sổ, Tiểu Phi không khỏi lắc đầu cười khổ:
- Cái con trâu điên đó muốn kéo cả mình vào bể rồi!
Thoáng nghĩ một chốc, chàng nhún mình lên mái nhà rút nhẹ
hơn mười tấm ngói và theo lỗ thủng đó vù vù ném xuống miệng quát to:
- Nếm thử “Ngũ Độc Đồng Bảng” của ta!
Dù chỉ là những tấm ngói thông thường, nhưng qua bàn tay
chuyên luyện của Tiểu Phi đã trở thành không tầm thường nữa, hoặc từ trên cao
vút xuống, hoặc theo gió rít lượn tròn... Huống chi, mọi người trong cơn hoảng
hốt không sao nhận định được là vật chi, chỉ nghe hai tiếng “ngũ độc” là mạnh
ai nấy vọt lui tháo tránh, còn đâu nghĩ đến chuyện cản ngăn?
Nhất Điểm Hồng và thiếu niên áo đen đã thừa cơ vọt thoát
ra ngoài.
Nam Cung Linh dán sát người vào tường lướt nhanh đến
khung cửa sổ... Bên ngoài bóng tối đen đặc, không sao nhìn thấy kẻ phóng ám khí
là ai! Vị Bang chủ Cái bang lập tức chụp vội chiếc ghế ném tuốt ra ngoài dò
đường, thân ảnh theo đó vút nhanh qua khung cửa sổ và quát to:
- Bằng hữu chớ chạy!
Nhưng Tiểu Phi đã biến mất từ lâu.
***
Nhất Điểm Hồng và thiếu niên vượt qua khung cửa sổ, cứ
song song vai nhau dùng thuật khinh công vun vút phóng đi.
Thân pháp của hai người không ai kém ai, xem chừng chạy
đã khá xa, thiếu niên áo đen vụt dừng bước trừng mắt hỏi:
- Ai mượn ngươi đến cứu ta?
Được người ra tay giải cứu thiếu niên áo đen chẳng mang
ơn, trái lại còn buông lời sừng sộ, giá đổi vào kẻ khác thái độ vô ơn của thiếu
niên, có thể làm đối phương nổi điên lên tức khắc.
Nhưng Nhất Điểm Hồng không lộ một vẻ chi giận dữ, chỉ cất
tính cười âm trầm:
- Ai cần thèm đến cứu ngươi, chết hay sống mặc xác ngươi
nào có can hệ gì đến ta?
Thiếu niên áo đen đổi sang thái độ kinh ngạc:
- Không phải đến cứu ta, tại sao mạo hiểm vào đó làm gì?
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng:
- Ta làm hư mất một vật của người ta, mang ngươi đem đi
để đền!
Thiếu niên khựng đi một lúc, mặt hầm hầm:
- Ngươi định giở cái trò quỷ gì đấy, ta thật không hiểu
nổi!
- Các hạ không hiểu, nhưng ta hiểu! Một giọng nói lạ hoắc
chợt vang lên trong bóng tối.
Bằng vào giọng nói hòa hoãn, bằng cái thân pháp nhẹ nhàng
như ma quái đó. Nhất Điểm Hồng không cần đoán cũng biết cái người vừa phát ra
tiếng cười kia chính là Đạo Soái Lưu Hương.
Không một chút tỏ vẻ ngạc nhiên, Nhất Điểm Hồng cười lạnh
cất lời:
- Đây là bức thư của Lưu huynh, ta bắt đền cho đó!
Câu nói vừa buông gọn, người gã đã bắn nhanh đi xa lắc.
Thiếu niên áo đen dõi mắt nhìn bóng lưng gã ở xa xa, lắc
đầu lẩm bẩm:
- Cái gã này hình như có vẻ khật khùng!
Tiểu Phi thở dài sườn sượt:
- Cái bịnh khật khùng của gã, chính là cái tật hay gánh
vác việc của người. Gã tưởng đâu là giúp được ta, đâu có biết là đã vô tình làm
hư đại sự của ta!
Thiếu niên áo đen không dằn được lạ lùng:
- Y làm hỏng chuyện gì của ngươi?
Tiểu Phi lại thở dài:
- Ta định dùng ngọc phỉ thúy để đổi lấy viên trân châu,
gã lại phá hư bột hư đường hết công chuyện bán buôn của ta!
Thiếu niên áo đen nhìn sững chàng, y như trên mặt chàng
vừa mọc lên một đóa hoa, ánh mắt gã đầy vẻ kinh ngạc và hiếu kì:
- Ta chỉ tưởng tên kia khật khùng, không ngờ ngươi cũng
khật khùng nốt!
Tiểu Phi nhướng nhướng mắt:
- Đó gọi là đồng bịnh tương lân, bạn sao người vậy mà!
Thiếu niên cau mặt:
- Nhưng ta không có chứng bịnh khật khùng đó xin kiếu!
Gã vừa xoay người nhón chân, Tiểu Phi đã kêu lên:
- Những gì các hạ muốn hỏi ta, bây giờ không định hỏi à?
Câu nói của chàng y như một lưỡi câu mầu nhiệm, giữ ngay
đôi chân thiếu niên.
Gã xoay phắt người lại, mặt lộ đầy nét mừng:
- Bây giờ ngươi bằng lòng nói ra?
Tiểu Phi đáp ngay, không một chút suy nghĩ:
- Nhìn thấy con lạc đà bay bên trong chiếc áo choàng đen
của các hạ, nên ta biết ngay các hạ là con cháu của Sa Mạc Vương, nơi quan nội
ta đã gặp qua người nên mới biết là người đã vào quan!
Ánh mắt thiếu niên ngời lên:
- Ngươi có gặp qua cha của ta?
Tiểu Phi thở nhẹ:
- Nếu các hạ chịu tin ta, thì sự khó khăn của các hạ rất
có thể sớm giải quyết được!
Đôi mắt sáng ngời, long lanh của thiếu niên, long lanh
hơn cả những vì sao trên đời, nhìn xoáy vào Tiểu Phi một hồi, và thiếu niên vụt
cười lên:
- Được, ta hoàn toàn tín nhiệm ngươi!
Tiểu Phi tựa lưng vào vách ngồi xuống duỗi tay duỗi chân
cho thoải mái. Hầu như đó một thói quen, lúc nào có thể nghĩ được y như là không
bao giờ chàng từ chối.
Môi nhếch nụ cười, chàng nói tiếp:
- Thế thì, bây giờ ta xin các hạ nói rõ nội dung bức thư
đó cho ta biết!
Thiếu niên trố mắt:
- Thư? Ta đã giao cho ngươi rồi mà?
Tiểu Phi gượng cười:
- Hình như số tôi không được xem bức thư ấy, thôi thì chỉ
nghe được, cũng đủ mãn nguyện lắm rồi!
Thiếu niên hỏi thật chậm:
- Nếu như ta không có đọc qua thì sao?
Tiểu Phi bật dậy như chiếc lò xo:
- Nếu mà thật tình các hạ không có đọc, chắc là ta... xỉu
mất!
Thiếu niên cười lạnh:
- Thì ngươi xỉu đi là vừa!
Tiểu Phi thất thanh kêu lên:
- Thật tình các hạ không có đọc qua?
Thiếu niên vụt nhoẻn miệng cười:
- Tuy không có đọc qua, nhưng cha ta có đọc cho ta nghe.
Tiểu Phi thở phào nhẹ nhõm:
- Được thấy các hạ cười, ta dù có bị dọa chết cũng không
lấy ân hận!
Thiếu niên da mặt hình như thoáng đỏ lên, đánh lảng đi
câu chuyện:
- Nghe đây, trong
thư ấy viết là...
Tiểu Phi vội xua tay:
- Khoan, khoan! Để ta rửa sạch tai đã.
Thiếu niên không khỏi sặc cười lên, nói tiếp:
- Trong thư viết là: Một lần giã biệt, thoáng đã bao thu
lòng luôn tưởng nhớ, tôn dung hẳn đã hơn xưa nhiều. Thân thiếp giờ đã nhiều
tiều tụy, lại đang gặp cảnh rất khổ nguy, mong quân nhớ chút tình ngày cũ, ra
tay giải độ phần liễu hèn. Nếu quân chẳng đến, thiếp chỉ còn chờ chết mà chết!
Dưới thư chỉ kí tên có một chữ “Tố”.
***
Phí bao nhiêu tâm huyết, cực nhọc, Tiểu Phi cuối cùng kể
như đã xem bức thư.
Tuy đã đoán trước những gì nội dung của lá thư, nhưng
chính tai được chứng thật, dù sao cũng chắc chắn hơn cái suy luận bằng tư
tưởng.
Chỉ đáng tiếc là trong thư không nói rõ điều khốn nguy đó
là chuyện gì? Tiểu Phi không khỏi có phần nào thất vọng.
Thừ người ngẫm nghĩ một lúc, chàng lẩm bẩm:
- Bất luận thế nào, sự nguy hiểm của Thu Linh Tố phải
liên quan đến Cái bang.
Thiếu niên áo đen vụt chận lời:
- Chính gia phụ cũng có nghĩ đến điều đó, cho nên, ta mới
nghĩ là sự tích của gia phụ, nhất định có liên quan với Cái bang bằng không ta
đâu dại gì mà đi chọc đến cái lũ ăn mày đó.
Tiểu Phi nhíu mày hỏi:
- Phong thư này nhận được từ lúc nào? Do ai đưa đến?
Thiếu niên áo đen nhếch nụ cười tự đắc:
- Gia phụ du hiệp miền sa mạc hành tung suốt năm bất định
nơi nào, hoàn toàn nhờ chim câu đưa thư, liên lạc tin tức cùng thuộc hạ khắp
nơi. Tuy bị mọi người gọi là Sa Mạc Chi Vương, nhưng thế lực ăn sâu vào cả mấy
tỉnh miền quân đội. Phong thư ấy do chim câu từ trạm thư Lâm Thành mang đến!
Tiểu Phi lại hỏi:
- Nhưng do người nào mang thư đó đến trạm Lâm thành gửi
đi? Tại sao y lại biết “Sa Mạc Chi Vương” có thiết lập trạm thư chim câu tại
Lâm thành?
Thiếu niên chợt thở dài:
- Câu hỏi ngươi, chắc là không còn ai trả lời nổi?
Tiểu Phi rúng động:
- Vì sao?
Thiếu niên áo đen nói từng tiếng một:
- Vì người phụ trách tại trạm thư Lân thành đều bị giết
sạch!
Tiểu Phi cắn môi một lúc và vụt hỏi:
- Lịnh tôn chỉ có xa nhà một tháng hơn, tại sao các hạ
lại đoán chắc là người bị mất tích?
Thiếu niên áo đen khẽ thở dài:
- Sau khi gia phụ vào quan, mỗi ngày đều có chim câu đưa
thư liên lạc cùng ta, nhưng trước đây mười ngày, thư tín đột nhiên dứt ngang,
nếu có biến cố trọng đại xảy ra cho người, thì quyết nhiên không khi nào quên
gửi thơ cho ta!
Tiểu Phi hỏi:
- Do đó các hạ theo vào đây?
Thiếu niên áo đen đáp:
- Tất nhiên là ta lập tức lên đường, dọc lộ trình đều có
đến các trạm thơ câu nghe ngóng tin tức, nhưng tuyệt nhiên không có một tin tức
gì của người. Nhân viên nơi trạm thơ Lâm Thành đột nhiên bị chết sạch, do đó ta
mới sốt ruột tìm đến Cái bang!
Tiểu Phi ánh mắt chớp ngời lên:
- Các hạ đã nghe ngóng gì được nơi Cái bang?
Thiếu niên lắc đầu lộ sắc buồn:
- Chẳng nghe ngóng được gì cả. Chẳng những người trong
Cái bang không biết một tí gì về tin tức của gia phụ, mà gần đây cũng chẳng hề
gặp chuyện khó khăn, càng không có chuyện nhờ người giúp sức!
Đôi mắt gã vụt bắn vào người Tiểu Phi trước khi nói tiếp:
- Nhưng càng như thế ta lại càng đâm hoài nghi. Ta cho là
cái thái bình phiến diện bên ngoài của họ đó, nhất định ẩn tàng một sự kiện bí
mật tày trời. Rõ ràng là gia phụ tiếp được phong thư của vị bang chủ phu nhân
họ mà đến thì tất nhiên người phải có tiếp xúc với Cái bang, vậy thì tại sao họ
không biết một chút gì?
Tiểu Phi đáp trong dáng cách trầm tư:
- Biết đâu sự khó khăn của Nhậm phu nhân là một việc
riêng mà nàng không muốn cho một ai biết. Cho đến việc hội kiến với lịnh tôn,
nàng cũng giấu luôn với người trong Cái bang.
Thiếu niên áo đen gục gặc đầu:
- Cũng có thể là như vậy. Nhưng có hai việc hết sức lạ
lùng. Việc thứ nhất là trong Cái bang không một người nào biết vị bang chủ phu
nhân họ đi đâu. Việc thứ hai chắc là ngươi không thể quên: cái chết của Nhậm bang
chủ xảy ra trong khoảng thời gian. Tuy nói rằng vì bịnh mà chết, nhưng mấy ai
trong giang hồ đã tận mắt nhìn thấy?
Tiểu Phi vụt nhảy dựng lên:
- Đây mới chính là mấu chốt quan trọng của mọi việc đã
xảy ra, nhưng câu nói đó, các hạ đừng bao giờ nhắc lại với một ai bằng không
giang hồ sẽ loạn mất. Bởi vì chiếc ghế bang chủ của một đại bang mà thế lực bao
trùm thiên hạ đó, dù là đệ tử của Cái bang hay là kẻ bên ngoài, ai ai cũng muốn
ngồi lên!
Thiếu niên áo đen xụ mặt:
- Ta chỉ cần tìm cho được cha ta, còn giang hồ loạn hay
không mặc họ!
Suy nghĩ một lúc lâu, Tiểu Phi vụt hỏi:
- Các hạ nôn nao tìm tông tích lệnh tôn như thế, thế tại
sao họ vẫn không biết lai lịch của các hạ?
Thiếu niên áo đen lạnh lùng:
- Cái nguyên nhân đó rất đơn giản... những Cái bang đệ tử
được ta hỏi qua, không còn làm sao để thố lộ bí mật của ta nữa được!
Tiểu Phi cười lạt:
- Chuyện giết người các hạ xem y như là một trò chơi.
Thiếu niên áo đen hừ nhẹ, nhếch môi:
- Ta không giết họ, họ sẽ giết ta, giết người tuy rằng
một chuyện chẳng vui sướng gì, nhưng vẫn sướng hơn là bị người ta giết!
Tiểu Phi vụt hỏi:
- Tại sao các hạ biết Nam Cung Linh muốn giết các hạ? Tại
sao các hạ không đem chuyện đó ra mà hỏi thẳng với y?
Thiếu niên áo đen trả lời:
- Vì ta cảm thấy hắn không phải là người tốt!
Tiểu Phi sặc cười:
- Chỉ riêng các hạ cảm thấy, cái lý do đó e rằng chưa đủ
đâu!
Thiếu niên ngạo nghễ:
- Nhưng riêng ta, ta cho là cái lý do đó quá đủ rồi!
Ánh mắt gã chợt ngời lên và bắn thẳng vào Tiểu Phi:
- Ngươi cho là... nếu ngươi hỏi thẳng y, y chịu nói ra à?
Tiểu Phi đáp bằng câu hỏi lại:
- Các hạ cho là... Y vì lý do gì mà không chịu nói ra?
Thiếu niên gật gù:
- Nếu như y có điều gì mờ ám với lương tâm, tất nhiên
không chịu nói ra!
Tiểu Phi cười lên:
- Thế thì nếu như y không chịu nói ra, khác nào tự chứng
minh mình có làm chuyện gì trái với lương tâm sao? Các hạ thử nghĩ, trên đời
này lại có ai ngốc như thế không?
Thiếu niên áo đen trầm ngâm một lúc và hỏi:
- Nếu như y chịu nói với ngươi, ngươi có bằng lòng cho ta
biết chăng?
Tiểu Phi lại cười:
- Ta có lý do gì mà chẳng bằng lòng cho các hạ biết?
Thiếu niên mỉm cười theo:
- Đạo Soái Lưu Hương ngẫm lại không đến đỗi khó thương
như lời giang hồ đồn đãi!
Nụ cười của gã hiện lên trên khuôn mặt băng lạnh, y như
là một làn gió xuân mơn vuốt lên khoảnh đất khô khan chết lạnh, băng giá tan
dần, ăn sâu vào cả lòng người.
Tiểu Phi chớp chớp mắt thở ra:
- Giá như mà các hạ thường chịu cười, các hạ sẽ khám phá
ra rằng, có rất nhiều trên đời không đến đỗi khó thương như trong tưởng tượng
của các hạ!
Thiếu niên xụ ngay nét mặt:
- Trên đời có nhiều hay ít người khó thương, không quan
hệ gì đến ta cả. Ta chỉ hỏi ngươi, bây giờ ngươi đi hỏi Nam Cung Linh chừng nào
đến cho ta biết?
Tiểu Phi đáp:
- Sáng mai... nếu ta biết rõ nơi nào để đến tìm các hạ...
Thiếu niên áo đen ngắt ngang:
- Sáng sớm mai, ngươi cứ đánh một vòng quanh bờ hồ Đại
Minh, sẽ thấy một con ngựa màu đen, ngươi nói với nó đúng ba lần câu “đưa tay
đến gặp Hắc Trân Châu” và kéo lỗ tai nó đúng ba lần nó sẽ đưa ngươi đến gặp ta.
Nhớ đó, chỉ có thể kéo tai nó đúng ba lần không hơn không kém, không nên nhẹ
lắm mà cũng đừng mạnh lắm!
Tiểu Phi cười hỏi:
- Nếu ta kéo tai nó bốn lần và kéo hơi mạnh một chút?
Thiếu niên áo đen lạnh lùng:
- Có lẽ nó sẽ đưa ngươi xuống tận đáy hồ Đại Minh đề tìm
trân châu thật!
Và gã chào Tiểu Phi bằng một nụ cười, thân ảnh đã lướt đi
như cơn gió nhẹ.
Nhìn theo dáng lưng của gã, Tiểu Phi lẩm bẩm một mình:
- Hắc Trân Châu, Hắc Trân Châu. Người ta thường nói Hắc
Trân Châu là vật bất tường. Ta chỉ mong cái viên Hắc Trân Châu sống ngươi có
thể đem lại cho ta nhiều may mắn...