Lãnh Thê - Chương 2
Chương 2.1: Sấm sét trong đêm
Nửa đêm, Ôn Triệt
bất chợt giật mình tỉnh giấc.
Anh mở mắt ra, ý
thức vẫn còn mơ hồ một lát sau mới chậm rãi định thần.
Anh đưa tay tìm
kiếm bên nửa phần giường còn lại, quả nhiên trống rỗng.
Anh nghiêng đầu
nhìn về phía giường bên kia.
Vũ Đồng ngồi dưới
đất, một bên bả vai dựa vào thành giường, gập người, co quắp hai chân, mặt tựa
vào đầu gối, mông lung không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Ôn Triệt lặng lẽ
thở dài.
Đây không phải lần
đầu tiên nửa đêm, anh chợt tỉnh phát hiện cô không có ở bên cạnh. Cô dường như
có chồng chất tâm sự. Mỗi khi nhìn thấy cô co quắp hai chân ngồi dựa vào bên
giường, ngực anh không khỏi nhói đau.
Cô ban ngày, luôn
bình tĩnh kiềm chế, giống như trời có sập cũng vẫn tỉnh bơ. Nhưng vào ban đêm,
nhất là lúc đêm khuya yên tĩnh không một tiếng động, cô liền sâu kín ngồi một
mình đăc biệt toát lên dáng vẻ nhu nhược yếu đuối, hết sức mỏng manh, như thể
gió thổi qua, liền đem cô bay đến nơi xa xôi ngàn dậm.
Ôn Triệt có chút
hoảng sợ.
Anh đã từng hỏi cô
nhiều lần, vì sao nửa đêm ngồi tựa thành giường một mình nhưng cô lại không trả
lời, chỉ dùng cặp mắt mờ mịt kia lặng im nhìn lại anh.
Mà lúc đó anh lại
có ảo giác cô sẽ dũng cảm đối mặt thẳng thắng với anh nhưng cuối cùng thì cô
chỉ chợt thản nhiên cười, nhẹ nhàng lảng tránh nói cùng anh, giống như chưa có
chuyện gì từng phát sinh.
Anh không hiểu cô.
Hành vi kỳ lạ của cô làm anh không thể nắm bắt.
Vì vậy anh đã phải
đoán, có lẽ cô sở dĩ nửa đêm rời giường vì cô muốn rời đi. Cô không muốn tiếp
tục ở cạnh anh. Cô không hi vọng cùng anh hít chung không khí.
Có lẽ, cô đã nghĩ
như vậy.
“Ngủ không được
sao?” Anh hỏi cô giọng khàn khàn.
Cô giật mình hoảng
sợ, đột nhiên ngước lên, trong bóng tối anh không thấy rõ mặt cô, chỉ có thể mơ
hồ phát họa đại khái hình bóng yếu ớt của cô.
“Buổi tối rất
lạnh, ngồi dưới đất cẩn thận bị cảm mạo.”
“Ân.” Cô đáp khẽ.
“Muốn lên đây
không?” Anh ngồi dậy, vỗ vỗ vào bên cạnh.
“Ân.” Cô vẫn nhẹ
nhàng đáp lại, đôi mắt sáng nhìn anh chăm chú, giống như đó là điều không thể
tưởng tượng nổi.
Quá khó tin đến
như vậy sao? Ôn Triệt cười khổ.
Người làm chồng
này mời cô nằm cạnh khó chấp nhận đến như vậy sao? Cô sẽ không phải hi vọng
không muốn dựa sát vào anh nữa chứ…
Ôn Triệt đột nhiên
trấn tĩnh lại, ngăn mình tiếp tục suy nghĩ lung tung. Anh vươn tay ra về phía
vợ mình.
“Lên đây đi.”
“Dạ.” Cô hiền thục
đứng lên, hiền thục chui vào chăn, hiền thục nằm bên cạnh anh.
Anh đột nhiên vươn
tay, một tay ôm lấy cô kéo sâu vào trong lòng.
Anh ôm cô ôn nhu
nhưng cương quyết, không tiếng động yên lặng bộc lộ tính chiếm hữu của mình.
Người phụ nữ này
là của anh. Anh sẽ không để cô rời đi, cũng không bao giờ buông tay.
“Em có nhớ không?”
Anh cố gắng dằn xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực. “Lúc chúng ta mới kết
hôn, anh luôn ôm em ngủ như thế này?”
Thân mình mềm mại
run lên, một lát cô mới gật gật đầu.
“Khi đó em vẫn
luôn phản đối, em nói em không thở được.” Anh khẽ cười, nhớ lại dáng vẻ hờn dỗi
của cô lúc ấy, vẫn thấy ngọt ngào.
Cô im lặng, không
nói lời nào, nhưng anh lại có thể cảm nhận được thân hình mềm mại nhỏ nhắn của
cô đang run rẩy.
Tại sao lại phát
run? Cô căng thẳng sao? Sợ hãi sao?
Ôn Triệt thầm suy
nghĩ lòng phát lạnh, nhu tình mật ý tràn đầy nhất thời kết băng có lẽ cô không
thích anh chạm vào.
Anh rút tay về,
hơi xê dịch cơ thể, kéo xa khoảng cách giữa hai người
“Ngủ đi.” Anh nói
nhỏ.
“… Ừ.”
Đêm, rất sâu yên
tĩnh, gió nhẹ dễ dàng xuyên qua cửa sổ khép một nửa mà vào, nghịch ngợm lật
tung chiếc rèm cửa màu táo xanh.
Đêm nay, cả hai
người đều mất ngủ.
Có lẽ anh nên rời
khỏi Đài Loan, một mình đi Tokyo.
Ôn Triệt bỏ dở một
nửa văn kiện, chuyển qua chỗ ngồi đối diện cửa sổ sát đất. Ngoài cửa sổ đang
mưa to, từng hạt mưa óng ánh rơi trên tấm thủy tinh trong suốt chảy xuống.
Anh ngẩn ngơ đến
xuất thần nhớ lại. Mới vừa rồi họp xong, tổng giám đốc Jerry bỗng nhiên kêu anh
vào văn phòng.
“Triệt, ngồi đi.”
Sai thư ký bưng
tới hai ly cà phê, Jerry niềm nở bắt chuyện anh. Hai người đàn ông mỗi người
ngồi trên một chiếc ghế sofa, uống cà phê.
“Có chuyện gì
sao?” Anh hỏi.
“Có chuyện tôi
muốn hỏi anh.” Jerry với một giọng sành sỏi Hoa ngữ chậm rãi nói: “Anh có hứng
thú xuất ngoại hay không?”
“Xuất ngoại?” Anh
kinh ngạc.”Ý anh là rời khỏi Đài Loan?”
“Đúng.”
“Đi đâu?”
“Tokyo.”
“Tokyo? Đó không
phải là trụ sở chính Viễn Đông của chúng ta sao?”
“Đúng vậy.” Jerry
mỉm cười. “Tổng công ty bên New York truyền đến tin tức, muốn thăng chức cho
tôi làm tổng giám đốc Viễn Đông. Nếu anh bằng lòng, tôi nghĩ đem anh cùng đi.”
“Ý của anh là… “
“Tôi sẽ để anh làm
phó tổng giám đốc Viễn Đông.”
Viễn Đông? Đây là
thăng chức a! Anh hiện tại chỉ là phó giám đốc chi nhánh Đài Bắc của nó mà
thôi. Nhảy một bước lên làm Phó tổng giám đốc, chỉ sợ sẽ rước lấy không ít dị
nghị đi.
“Như vậy không tốt
lắm, tôi không cho rằng trụ sở chính ở Tokyo sẽ hoan nghênh tôi nhảy dù vào.”
“Có cái gì không
được hoan nghênh?” Jerry bĩu môi.”Tôi cũng nhảy vào chiếm ghế vậy.”
“Anh không giống
vậy, anh được bên New York chỉ định.” Huống chi anh lại là người da trắng,
người da trắng trong công ty của Mỹ vốn đã là chiếm ưu thế.
“Tôi đã cố tình đề
bạt anh là người da vàng.” Jerry dường như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng anh,
thẳng thừng nói: “Tương lai nếu tôi có có thể lên làm CEO, anh sẽ là ứng cử
viên số một của chức tổng giám đốc Viễn Đông.”
“Đa tạ anh đã coi
trọng.” Anh mỉm cười, mặc kệ như thế nào, có thể được ông chủ luôn đánh giá cao
là một chuyện tốt.
“Nói thật, Triệt.
Anh cân nhắc một chút rồi báo lại với tôi. Anh biết không? Sau khi tôi đi, bên
New York sẽ phái người khác tới thay vị trí của tôi. Bọn hắn sẽ không bao giờ
thăng chức cho anh. Anh ở đây cho dù có lập không ít công lao, vĩnh viễn chỉ có
thể làm phụ tá cho người da trắng mà thôi.”
“Anh nói cũng
đúng.”
“Ở bên cạnh tôi,
cam đoan với anh ít nhất mọi nỗ lực của anh sẽ được đền đáp. Tôi nhất định sẽ
không bạc đãi anh.” Jerry tiếp tục thuyết phục.
“Tôi tin.” Anh
cười, về điểm này, anh không hề nghi ngờ.
Từ khi vào làm ở
công ty này, anh và Jerry liền đặc biệt ăn ý. Hai người đã nhanh chóng chặt chẽ
hợp tác với nhau trong công việc, thường xuyên cùng nhau đi bơi, chơi bóng,
tình bạn luôn tốt lắm.
“Vậy anh còn lo
lắng chuyện gì? Đi theo tôi là được!” Jerry dùng sức vỗ vào vai anh.
“Hắc, nhưng tôi là
người đã có vợ, không thể nói đi là đi.” Anh cũng nữa đùa nữa thật đáp trả lại
hắn một câu. “Dù sao cũng phải về hỏi ý kiến bà xã của tôi thế nào đi.”
“Oh, nói cũng
đúng. Ý kiến của bà xã đại nhân luôn nên được tôn trọng.” Jerry đồng ý, ngữ khí
không khỏi tiếc nuối. “Nhớ trước đây do tôi quá coi trọng công việc, xem nhẹ
gia đình, vợ tôi mới có thể ly hôn với tôi.” Hắn buồn bã thở dài. “Hãy bàn bạc
ổn thỏa cùng vợ anh, rồi đưa cô ấy cùng đi Tokyo.”
“Ừ, tôi sẽ…”
“Cứ như vậy đi,
công ty có chuyện gì anh giúp tôi giải quyết trước. Con trai tôi không dễ gì
đến Đài Loan thăm tôi. Tôi hôm nay phải về sớm một chút gặp nó.”
“Được rồi, anh yên
tâm đi gặp con trai đi. Tất cả mọi việc giao hết cho tôi.” Anh sảng khoái giải
phóng cho ông chủ của mình, chính mình lưu lại tăng ca.
Đáng tiếc cả đêm,
anh luôn bồn chồn, vẫn không có cách nào tập trung làm việc.
Anh không ngừng
nghĩ về Vũ Đồng, nghĩ đến quan hệ hiện tại ràng buộc kỳ lạ giữa hai người.
Có lẽ ở riêng đối
với bọn họ mới là lựa chọn tốt nhất cho nhau. Cuộc sống hôn nhân như vậy thật
khiến cho người ta không thở nổi.
Quá mức khó chịu
rồi!
Ôn Triệt thở dài,
ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, ở ngã tư đường một chiếc ô
màu vàng nhạt hấp dẫn ánh mắt anh. Anh định thần, cẩn thận nhìn kỹ, thì phát
hiện bên dưới tán ô có một người rất giống bóng hình người phụ nữ xinh đẹp anh
đang thấp thỏm nhớ mong.
Chương 2.2: Sấm sét trong đêm
Ôn Triệt thở dài,
ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, ở ngã tư đường một chiếc ô
màu vàng nhạt hấp dẫn ánh mắt anh. Anh định thần, cẩn thận nhìn kỹ, thì phát
hiện bên dưới tán ô có một người rất giống bóng hình người phụ nữ xinh đẹp anh
đang thấp thỏm nhớ mong.
***
Triệt lại tăng ca.
Tuần này, anh mỗi
ngày đều tăng ca, mỗi ngày đều bận đến nửa đêm mới về nhà.
Tuần này, cô vất
vả nấu các món ngon đều không có đất dụng võ.
Vũ Đồng nằm trên
chiếc ghế quý phi được đặt ở phòng khách, vô cùng buồn chán nhìn ra ngoài cửa
sổ.
Bóng đêm mịt mùng,
một vầng trăng khuyết cô đơn trôi nổi giữa không trung, một đám mây mỏng trôi
dạt bồng bềnh theo gió, dường như thật bất đắc dĩ.
Nàng nhìn lên
trời, trên tay cầm cuốn tạp chí kinh doanh, dừng lại ở trang có đăng hình một
người đàn ông.
Là người đàn ông
có dung mạo anh tuấn, ẩn giấu tà khí. Cuối cùng đã chính thức tiếp nhận chức vị
giám đốc chi nhánh công ty điện tử mới thành lập. Tuy rằng giới kinh doanh đều
đồn đãi hắn bám vào gấu váy đàn bà mới bò lên cực nhanh như thế, nhưng đại bộ
phận mọi người đều thừa nhận hắn thật sự có chút tài năng.
Nếu không phải là
người có tài thực sự, dù có cho hắn nhiều hơn nữa, cũng không thể biến hắn
thành người có năng lực được.
Hắn từng tuyên bố
với cô như vậy.
Ngược lại, nếu đã
có thực tài, cũng phải nghĩ biện pháp chủ động nắm bắt lấy “ánh mắt Bá Nhạc”*.
*Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem
tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử
dụng nhân tài.
Nếu không trên
thương trường sẽ tự đào thải những con ngựa yếu kém và ngu ngốc ra khỏi cuộc
chơi.
Hắn tự nhận mình
là thiên lý mã, chỉ cần “đôi mắt Bá Nhạc” phát hiện ra là đủ.
Vũ Đồng bĩu môi
giễu cợt, bỏ tạp chí ra, đứng lên.
Một mình một người
đứng lặng tại phòng khách rộng lớn, nàng bỗng dưng có chút hoảng sợ, liếc mắt
nhìn đồng hồ báo thức, vẫn chưa tới tám giờ, đêm vần còn rất dài.
Cô ở phòng khách
nôn nóng đi vòng quanh, mấy phút sau, ngoài cửa sổ bỗng nhiên đỗ cơn mưa rào, khí
thế ầm ầm, như cái lồng ngang ngược chụp xuống thành phố này.
Tiếp theo, một tia
chớp xoẹt qua, tiếng sấm ầm vang.
Vũ Đồng giật mình,
bất giác càng thêm kinh sợ hơn.
Tiếng sấm chớp ầm
ầm. Cô sợ nhất sấm chớp, sợ nhất trời đang vốn yên tĩnh vắng vẻ, lại đột nhiên
xuất hiện, uy hiếp như muốn xé rách toàn bộ thế giới muốn nổ tung.
Cô xiết chặt cơ
thể mình, tâm trạng do dự. Vài giây sau, cô quyết định thay quần áo đi ra
ngoài.
Giương chiếc ô
vàng, cô hối hả đi trong ánh sáng của đường phố đã được nước mưa rửa sạch. Ngồi
trên xe buýt, rồi xuống xe, cô đi đến phía trước một tòa cao ốc văn phòng.
Văn phòng Ôn
Triệt, nằm ở tầng thứ mười hai.
Cô ngẩng đầu nhìn
lên cửa sổ tầng thứ mười hai vẫn sáng đèn. Cô lặng lẽ bất động nhìn lên.
Nước mưa rơi trên
mặt cô, ban đầu là một vài giọt nước mưa, dần dần hợp lại thành dòng chảy xuống
gò má tái nhợt.
Cô nhắm mắt lại,
bỗng nhiên cảm thấy lòng vừa chua xót vừa bất lực.
“Vũ Đồng? Là em sao?” Một giọng nói đàn ông phía sau sửng sốt gọi cô.
Cô cứng đờ toàn thân.
“Tô Vũ Đồng?” Người đàn ông gọi lại một lần nữa.
Cô chậm rãi quay đầu lại.
“Thật sự là em!” Người đàn ông thật sự kinh hỉ, “Đã lâu không gặp, Vũ Đồng,
gần đây có khỏe không?”
“Ừ, Vĩ Hào.” Cô đờ đẫn, từng chữ một đọc tên của hắn.
“Em sao lại tới nơi này? Em biết phòng làm việc của anh ở chỗ này?” Ân Vĩ
Hào mắt lóe sáng lên, phảng phất muốn xác định là cô chủ động “tình cờ” đến gặp
hắn.
“Tôi không biết.” Nàng lãnh đạm phủ nhận.”Tôi tới tìm chồng tôi.”
“Chồng?” Hắn ngẩn người.
Nàng gật đầu.
“Anh nhớ ra rồi, chồng em là phó giám đốc một công ty chi nhánh của Mỹ đi.”
Ân Vĩ Hào có chút hơi thất lễ. “Công ty đó hình như cũng ở bên trong cao ốc
này.” Hắn dừng một chút. “Nếu đã đến đây, sao vẫn đứng bên ngoài? Em không vào
tìm anh ta sao?”
“Tôi thật sự đang muốn vào.” Cô hờ hững liếc nhìn hắn một cái, xoay người.
“Đợi một chút!” Hắn giữ chặt cô lại.
“Có chuyện gì sao?”
Khẩu khí xa lạ này làm hắn nhất thời có chút xấu hổ. “À… Ừ… Anh muốn, chúng
ta đã lâu không gặp, có thể tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện một lát hay
không?”
“Điều này là không cần thiết.” Cô lạnh lùng cự tuyệt.
“Ở gần đây, uống một ly cà phê là tốt rồi?” Ân Vĩ Hào chưa từ bỏ ý định.
“Không cần.”
“Vũ Đồng!” Anh ta lại bắt lấy cô, giọng điệu trở nên gấp gáp. “Anh biết em
còn hận anh, khi đó không nên bỏ rơi em, nhưng anh có nỗi khổ tâm, anh là bất
đắc dĩ.”
“Buông.” Cô bình tĩnh ra lệnh.
Anh ta không thể bình tĩnh, vội vàng muốn giải thích: “Anh thật sự rất yêu
em! Vũ Đồng, thật sự, anh đối với Nhã Tinh một chút cảm giác cũng không có!”
“Vậy anh vì sao phải cưới cô ấy?” Cô giễu cợt cười lạnh.
Anh trả lời không được.
“Vậy thì để tôi trả lời thay anh đi.” Cô xem thường nhìn anh ta. “Bởi vì
nhà tôi bị phá sản, anh ở cùng tôi cũng không có lợi lộc gì, tài phú nhà cô ta
có thể cho anh thăng chức rất nhanh.”
Đúng vậy, đích thật là như thế.
Ân Vĩ Hào chán nản, đối với lên án của cô anh hoàn toàn không thể phản bác.
Nhưng muốn hắn không nói một câu, thừa nhận sự khinh bỉ của cô, hắn lại không
cam lòng.
Cô từng yêu hắn như vậy. Cô từng nhiệt tình thổ lộ với hắn, trên toàn thế
giới này người cô không muốn xa rời nhất, sùng bái nhất chính là anh. Anh không
thể chịu nổi cô dùng ánh mắt lạnh lùng như thế dò xét anh.
“Anh bây giờ không giống như trước đây. Vũ Đồng, hiện tại anh có đủ khả
năng đem đến cho em cuộc sống tốt đẹp.” Hắn nôn nóng muốn khôi phục lại ấn
tượng tốt đẹp của cô về hắn. “Em tha thứ anh đi, Vũ Đồng, chỉ cần em chịu cho
anh cơ hội, anh nhất định bồi thường thỏa đáng cho em.”
“Anh tính bồi thường như thế nào? Ly hôn với Thái Nhã Tinh?” Cô mỉa mai
hỏi.
Ân Vĩ Hào cứng đờ lại. “Anh… Bây giờ còn chưa phải lúc. Bất quá chờ một
ngày nào đó anh kiểm soát hoàn toàn công ty, anh sẽ không cần nhìn xem sắc mặt
Thái gia.” Hắn tha thiết lắc lắc cánh tay Vũ Đồng. “Em tin anh, ngày nào đó rất
nhanh sẽ tới. Anh sớm hay muộn sẽ ly hôn cùng Thái Nhã Tinh.”
“Anh bỏ được sao? Cô ấy yêu anh như vậy.”
“Cô ta hoàn toàn không yêu anh.” Ân Vĩ Hào lạnh lùng bĩu môi. “Cô ta yêu
chính là cảm giác thắng được em. Cô ta cho tới bây giờ không có yêu anh, chỉ
xem anh như một chiến lợi phẩm.”
“Vậy còn anh? Anh không phải cũng chỉ lợi dụng cô ấy?”
“Chuyện này anh thừa nhận.” Ân Vĩ Hào thản nhiên thừa nhận không chút e dè.
“Dù sao chúng tôi đều có được thứ mình cần, cũng không ai nợ ai.” Anh ta nói
thật tuyệt tình.
Vũ Đồng trừng mắt nhìn anh.
Một tên đàn ông bạc tình bạc nghĩa như vậy, cô lúc trước rốt cuộc yêu hắn ở
điểm nào?
Chương 2.3: Sấm sét trong đêm
“Em tha thứ cho anh đi, Vũ Đồng, chúng ta làm lại từ đầu.” Ân Vĩ Hào cất
giọng nói mềm mại, dụ dỗ cô.”Em lúc trước kết hôn cũng là do bất đắc dĩ, đúng
không? Lúc ấy em không có chỗ nương tựa, thật cần người chăm sóc, cho nên mới
phải đồng ý gả cho người đàn ông kia, đúng không? Đều tại anh không tốt, ít
nhất nên nghĩ biện pháp chăm sóc tốt cuộc sống của em… Để cho anh bồi thường em
đi, Vũ Đồng, anh thề lần này nhất định sẽ không phụ lòng em.”
Cô yên lặng nhìn hắn, một lát, nhẹ nhàng cười. “Lời thề của anh tuyệt đối
không chút đáng giá.”
“Vũ Đồng!” Một câu nói nhẹ nhàng lại có sức mạnh ngang với sức mạnh của một
quả bom, đánh choáng váng đầu óc Ân Vĩ Hào. Hắn chật vật không chịu nổi, tự tôn
nam giới nhất thời vỡ vụn rơi trên đất.
Mà Vũ Đồng vẫn dùng thái độ khinh thị, cao cao tại thượng liếc mắt nhìn hắn
như vậy.
Hắn đột nhiên nổi giận, kéo thân thể mềm mại của cô lại, liều lĩnh ngậm
lấy môi cô, suồng sã, điên cuồng giày vò.
Cô đã buộc phải dùng sức cắn vào môi hắn, cắn đến khi hắn thất kinh kêu
đau, dứt khoát buông cô ra.
Tiếp đó, cô ra sức vung tay cho hắn một cái tát.
“Tô Vũ Đồng!” Hắn kinh sợ ôm chặt gò má phát đau của mình, trong mắt bừng
lên ngọn lửa như thiêu đốt.
“Không cho phép anh chạm vào tôi.” Cô lớn tiếng cảnh cáo hắn.”Anh không có
tư cách.”
“Tôi không có tư cách? Người đó có tư cách? Chồng em sao?” Mắt hắn đỏ lên
rít gào. “Em dám nói em yêu anh ta? Em hoàn toàn không yêu! Em chẳng qua bởi vì
bất đắc dĩ mới kết hôn với anh ta.”
“Anh câm mồm!” Cô thét chói tai.
“Như thế nào? Sợ tôi nói ra tâm sự của em?” Ân Vĩ Hào hừ lạnh. “Tôi hiểu em
rất rõ. Tô Vũ Đồng, một thiên kim đại tiểu thư như em căn bản không thể sống tự
lực được. Khi đó nếu không có ai chìa tay ra giúp đỡ, em có thể đã sớm tự sát.
Em vì báo ân nên mới gả cho anh ta. Em đối với anh ta chỉ có lòng biết ơn,
không có tình yêu!”
“Không được nói! Anh hoàn toàn không hiểu…”
“Tôi không hiểu? Vậy em nói thật ra xem, em rốt cuộc vì sao lại kết hôn với
anh ta? Em yêu người đàn ông đó sao?”
“Tôi...” Cô nhấp nháy mắt, sắc mặt bỗng chốc có chút trắng bệch.
“Như thế nào? Nói không nên lời?” Hắn giữ chặt cổ tay cô, khiêu khích quát:
“Có dũng khí thì em nói đi! Nói em bởi vì yêu tiền mới gả cho người đàn ông kia,
em nói đi!”
“Tôi...”
“Thả cô ấy ra!” Tiếng nói rõ ràng sắc nhọn như lưỡi dao sắc bén, đã cắt đứt
lời biện bạch mà Vũ Đồng chưa kịp thốt ra.
Cô cả người chấn động.
Là Ôn Triệt. Anh bỗng nhiên sao lại xuất hiện ở nơi này.
Cô hoảng sợ nhìn anh. Anh đã nghe thấy tất cả?
Nhưng anh chỉ đứng thẳng vững chãi trong gió giống như ngọc thụ lâm phong,
khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, đôi mắt trong vắt nhưng lại sâu đến
không nhìn thấy đáy.
“Buông Vũ Đồng ra.” Ngay cả giọng điệu cùng lời nói của anh cũng bình tĩnh,
nhẹ nhàng, chỉ lờ mờ dường như có chút lãnh ý.
“Anh là ai?” Ân Vĩ Hào tức giận hỏi.
“Ôn Triệt.” Anh thản nhiên trả lời. “Chồng của Vũ Đồng.”
Ân Vĩ Hào hít vào một hơi, quay qua Vũ Đồng hỏi. “Là chồng em?”
Cô gật đầu.
Hắn nhíu mày, vô thức buông tay cô ra.
Ôn Triệt lập tức đem cô kéo về phía sau mình, thẳng tắp thân mình che chở
cho cô. “Mong anh sau này đừng đến làm phiền vợ tôi, Ân tiên sinh.”
“Anh biết tôi là ai?” Ân Vĩ Hào thật kinh ngạc.
Ôn Triệt không tỏ rõ ý kiến.
Ân Vĩ Hào thấy không ổn. Người đàn ông trước mặt này tuy rằng nhìn rất lịch
sự nho nhã, không có chút uy hiếp gì, nhưng thái độ nhàn nhã khiến hắn không
hiểu vì sao lại hốt hoảng.
Người đàn ông này biết hắn là ai, vậy mà hắn lại hoàn toàn không biết gì về
anh ta cả.
Hắn chán ghét loại cảm giác bị người nắm thóp này, như vậy sẽ làm hắn tự
cảm thấy mình yếu thế.
“Đã trễ rồi, Ân tiên sinh hẳn nên nhanh về nhà, tránh cho vợ anh đợi lâu.”
Ôn Triệt dường như có ý tốt nhắc nhở.
Biết rõ mình không có lý để tranh cãi, Ân Vĩ Hào tức giận hừ một tiếng,
xoay người sải bước rời đi.
Cho đến khi xác định hắn đã đi xa, khuất khỏi tầm mắt hai người, Ôn Triệt
mới quay về phía Vũ Đồng. Anh lẳng lặng nhìn cô đứng dưới chiếc ô màu vàng.
Nhịp tim của cô, khó mà kiềm chế không tăng tốc.
Anh đã nghe thấy
sao? Nghe thấy nội dung vừa rồi cô cùng Ân Vĩ Hào tranh cãi sao? Anh có nghe
thấy Vĩ Hào chất vấn cô, có phải vì trả ơn mới kết hôn với anh hay không?
Anh đều nghe thấy
hết sao? Vì sao anh không nói lời nào, một câu cũng không hỏi?
Vũ Đồng hít sâu
một hơi, trấn tĩnh lại cảm xúc hỗn độn, ấp úng gọi anh: “Triệt, em…”
“Em còn yêu người
đàn ông kia?” Anh cuối cùng vừa mở miệng đã nói. Ngay sau đó sắc mặt cô liền
trắng bệch.
“Anh, anh có ý
gì?”
“Hắn là người đàn
ông đã kết hôn, em không nên tiếp tục dây dưa cùng hắn.” Giọng nói anh khàn
khàn.
“Triệt, anh… Có
phải đã hiểu lầm hay không?” Cô không nén nổi lo lắng. “Sự việc không phải như
anh tưởng tượng đâu.”
Như thế nào mới
phải?
Ánh mắt anh nặng
trĩu nhìn cô. Cô có thể theo đôi mắt ảm đạm kia, cảm giác được nội tâm anh đầy
hoài nghi.
Anh đang chờ giải
thích của cô, chờ cô thẳng thắn nói ra tâm sự, nhưng cô nói không nên lời,
không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô chỉ có thể bất
lực nhìn anh. Còn anh, sắc mặt càng lúc càng u ám.
Tim cô như ngừng
đập, đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải dùng đến chiêu bài tươi cười
thường ngày.
“Triệt, Anh đã ăn
chưa? Anh có đói bụng không?” Cô cầm trong tay hộp giữ ấm đưa lên cao. “Trong
đây là đồ ăn khuya em đem đến cho anh.”
Đó không phải là
điều anh muốn nghe. Cô có thể cảm thấy sự thất vọng trong đáy mắt anh, nhưng
anh cũng không nói gì.
“Là bánh bao, em làm lúc trưa.” Cô vội vàng nói thêm.
Anh nhìn cô chăm chú một lát. Đôi mắt sâu kín không biết đang suy nghĩ cái
gì. Sau đó, anh nhận chiếc hộp giữ ấm, khóe miệng thản nhiên nói một câu.
“Cám ơn, anh cũng vừa thấy đói bụng, đang định đến cửa hàng tiện lợi mua
chút đồ ăn.”
“Vậy anh ăn cái này đi.” Giọng cô nói hơi có chút hốt hoảng mơ hồ lộ ra một
hương vị dễ chịu nào đó. “Còn nóng, chắc là không khó ăn.”
“Ừ.”
“Vậy em đi về đây?” Cô theo mí mắt dè dặt nhìn anh.
Anh sẽ không tiếp tục truy hỏi cô nữa chứ? Anh có bỏ qua cho cô không?
“Ừ.” Anh quả nhiên không nói gì thêm.
Cô nhẹ nhõm thở dài một hơi, lại không hiểu sao giống như có chút thất
vọng, vội vã xoay người.
“Vũ Đồng.” Anh gọi cô lại.
Cô toàn thân cứng đờ, quay đầu lại. “Chuyện gì?”
Anh bước tới, lấy khăn tay ôn nhu lau mái tóc ẩm ướt và hai bên má cô. “Em
ướt sũng rồi, lúc về ngồi xe taxi đi.”
“Dạ.” Cô nhắm mắt lại, dằng xuống xúc động muốn khóc.
Anh chậm rãi giúp cô lau khô, động tác rất nhẹ, rất mềm, dường như thực
thương xót.
Anh không phải đã nghe Ân Vĩ Hào nói rồi sao? Vì sao còn có thể làm như
không…chút để ý vẫn săn sóc cô?
Sau khi lau sạch nước mưa, anh giúp cô vén gọn lại những sợi tóc tán loạn,
chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi ửng đỏ của cô.
“Vũ Đồng.” Anh khàn giọng gọi cô, ngón tay lướt nhẹ qua gò má thấm lạnh của
cô.
Cô bởi vì tiếp xúc ấm áp kia mà run lên.
“Vũ Đồng, em …” Anh muốn nói gì đó, đáy mắt thâm thúy lóe lên chút lưỡng
lự.
Đừng! Ngàn vạn lần đừng nói. Cô lo sợ hoảng hốt, máu xông thẳng lên não.
“Em về nhà trước!” Cô nói giọng the thé, tiên hạ thủ vi cường chặn trước.
Cô không có dũng khí nghe điều anh sắp nói ra.
“Vũ Đồng…”
“Em về rồi, bánh bao anh từ từ ăn. Nhớ tan ca về nhà sớm một chút, tạm
biệt.”
Vừa nói xong, cô vội vã rời đi, không cho anh có cơ hội tiếp tục ngăn cô
lại.
Hạt mưa lất phất bay, như cũ vẫn mưa mãi không ngừng.

