Lãnh Thê - Chương 1
Tiết Tử
Vào một ngày…
Ngày đó thời tiết
rất đẹp.
Bầu trời xanh
thẳm, ánh nắng rực rỡ, trên đỉnh một tòa nhà gắn chuông mạ vàng ánh lên tia
sáng chói mắt. Gió nhẹ thổi, trên đường hàng cây rũ bóng mềm nhẹ đung đưa như
một bức tranh. Những cánh hoa đang khoe sắc, vạn vật tràn ngập sức sống tuyệt
sắc tư nghi.
Người đi đường
quần là áo lụa xiêm y tao nhã đang đi dạo phố…
Thế giới thật
thanh bình, cảnh quang xinh đẹp, từng khối màu đơn lẻ lắp ghép lại với nhau tạo
thành bức tranh treo tường, thích hợp treo ở trên cao kia dành cho những người
nhàn rỗi thưởng thức.
Một buổi chiều đẹp
như thơ như họa, Tô Vũ Đồng đang quỳ trên mặt đất bất ngờ khóc rống lên.
[Chúc các bạn đọc
sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ
cho người yêu sách]
Vì sao cô khóc?
Thời tiết đẹp như
thế, không để ý tới xung quanh, cô vì sao lại khóc?
Cô quỳ gối bên
đường, quần áo nhếch nhác. Chiếc quần trắng bị dính một mảng vết ố bẩn, không
biết từ bao giờ, làm hủy đi cảm giác sạch sẽ ban đầu. Chiếc khăn quàng cổ bằng
tơ tằm màu đen cuốn quanh chặt cổ giống như ba thước vải trắng xiết chặt hô hấp
của cô.
Cô khóc đến không
thở nổi, khóc đến làm cho người đi trên đường nhịn không được đều phải tò mò
ngoảnh đầu lại nhìn. Các mảng màu rực rỡ hợp lại thành bức tranh đẹp chỉ vì cô
mà bị phá hư kết cấu.
Có thể đừng khóc
nữa hay không?
Cô cũng rất muốn
vậy, không ngừng tự nói với mình đừng ở nơi công cộng mà khóc đến khó coi như
vậy. Cô phải ngừng rơi lệ phải tuân theo gia giáo được dạy từ nhỏ đến lớn đều
nhẹ nhàng bình tĩnh mà đối mặt mọi việc.
Đáng tiếc cô không
làm được.
Thế giới của cô đã
sụp đổ.
Tuy rằng bầu trời
thật xanh, mặt trời đẹp rực rỡ như thế, nhưng thế giới của cô lại đang thét gào
mưa rền gió dữ.
Cô không hiểu, vì
sao dòng người trên đường đi qua đi lại cả đoàn đều có thể vô tâm đến thế? Thế
giới của cô đã bị hủy diệt a! Chẳng lẽ bọn họ đều không cảm thấy sao?
Chẳng lẽ chỉ có
một mình cô cảm thấy sao?
Tô Vũ Đồng từ từ
cảm thấy tuyệt vọng.
Cô bắt đầu đã
hiểu, dù cho người yêu cô bỏ rơi cô, cha cô cũng rời bỏ nhân gian. Cho dù cô
trong một đến từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục, thế giới này vẫn sẽ tiếp
tục vận động mà không có thay đổi gì.
Không có bất luận
người nào chú ý tới cô, không có một ai đồng cảm với cô, thế giới này sẽ không
vì cô mà dừng lại.
Cô chợt mở to đôi
mắt mù sương đẫm lệ rồi bật cười khanh khách.
Nàng mau điên rồi,
mau bị cảm xúc mãnh liệt này, cảm giác cô đơn khủng khiếp nhấn chìm. Ai tới cứu
cô với! Ai có thể… ngăn cô lại…
“Tiểu thư, cô
không sao chứ?”
Chương 1.1: Phá cũ xây mới
“… Do đó, anh cứ
như vậy đem cô ấy về nhà?”
Tống Nhật Phi xoay
xoay ly rượu thủy tinh, phát ra tia nhìn từ đôi mắt sâu kín, hứng thú dào dạt
nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện
Hắn có một thân
hình thực cân đối, ngũ quan đoan chính, kiểu tóc gọn gàng. Trên người mặc bộ âu
phục màu đen cũng chỉnh tề nghiêm túc, cravat được thắt ngay ngắn, cổ tay áo
sơ-mi bên trong hơi thoáng dài hơn áo khoác ngoài, cổ áo, tay áo cũng được cài
nút thực chỉnh tề. Hơn nữa cặp mắt trong suốt hữu thần kia, làm cả người hắn
toát ra một loại khí chất nhã nhặn, cảm giác được sự khuôn mẫu chuẩn mực.
Đúng rồi, chính là
hai chữ này chuẩn mực.
Tống Nhật Phi bật
ngón tay. Trong xã hội hiện đại thất điên bát đảo này, xuất hiện loại người đàn
ông chân chính như từ thời cổ đại đến đây, thật sự không thấy nhiều.
Ôn Triệt. Tống
Nhật Phi âm thầm nghiền ngẫm người đàn ông kia - anh trai của tiểu nha đầu Ôn
Tuyền, nếu không phải vì cô cố sống chết quấn quít lấy hắn yêu cầu phải nhanh
giúp ca ca mình. Hai người đêm nay cũng sẽ không gặp mặt.
“Cô ấy không có
chỗ để ở nên tôi đương nhiên tạm thời bảo bọc và giúp đỡ cổ.” Ôn Triệt giải
thích, bộ dạng thực thản nhiên. Tất nhiên theo lời hắn nói “Bảo bọc và giúp đỡ”
cũng chỉ là bảo bọc và giúp đỡ mà thôi. Không giống đại đa số đàn ông giống
nhau sẽ thừa nước đục thả câu.
“Sau đó thì sao?”
“Tôi dần dần yêu
cô ấy.”
“Ồ?” Tống Nhật Phi
nhướn mi, trong mắt sự hứng thú nồng đậm. “Cho nên anh mới bắt đầu theo đuổi cô
ấy?”
“Tôi không chắc
như vậy có phải là theo đuổi hay không” Ôn Triệt xê dịch tư thế ngồi, vẻ mặt
hơi xấu hổ. “Cô ấy ở lại chỗ của tôi, tôi chiều nào sau giờ làm đều có thể nhìn
thấy cô ấy mỹ lệ ngồi xem sách, trong nhà chỉ có tôi cùng cô ấy, tôi… Ách…”
“Anh rốt cục nhịn
không được ra tay với cô ấy?” Tống Nhật Phi cười hỏi, ánh mắt lóe sáng. Lúc này
mới giống một người đàn ông bình thường mà.
Ngoài dự đoán Ôn
Triệt liếc mắt trừng hắn một cái ý trách cứ. “Tôi cầu hôn cô ấy.”
“Cái gì?” Tống
Nhật Phi quá kinh ngạc.
“Anh nghĩ tôi là
loại đàn ông không tôn trọng phụ nữ sao?” Ôn Triệt nhíu mi. “Tôi sẽ không tùy
tiện động tay động chân với phụ nữ.”
“Vâng, là tôi thất
kính.” Ai, quả thật là quái nhân từ cổ đại xuất hiện! Tống Nhật Phi vừa quái lạ
vừa buồn cười. “Sau đó thì sao? Cô ấy cứ như vậy đồng ý lời cầu hôn của anh?”
“Ừ.” Ôn Triệt gật
đầu, ánh mắt thoáng mơ màng nhớ lại. “Tôi còn nhớ rõ cô ấy nghe xong lúc đó
thật cao hứng, luôn luôn mỉm cười, hốc mắt lại ngân ngấn lệ.” Khẽ cong môi mang
theo ý cười ôn nhu. “Những biểu cảm đó đến bây giờ tôi cũng không thể quên
được.” Hắn nhè nhẹ thở dài.
“Sau đó hai người
liền kết hôn, đến bây giờ đã tròn hai năm.” Tống Nhật Phi tiếp lời, dừng một
chút. “Tôi không hiểu, Tiểu Tuyền nha đầu kia rốt cuộc muốn tôi tới giúp anh
chuyện gì? Nghe như cuộc sống hôn nhân của hai người thực thuận lợi a!”
Tuy nói tình cờ
gặp gỡ là rất kỳ lạ, nhưng đây là một người đàn ông mẫu mực nên đối vợ của mình
nhất định hết lòng che chở. Người phụ nữ có thể gả cho hắn tuyệt đối sẽ hạnh
phúc vô cùng, còn có thể phát sinh vấn đề gì?
Đến tột cùng có
chuyện gì đã làm phiền, phải làm cho anh – một người tự do thoải mái yêu đương,
giờ phải đích thân hành động đây? Tống Nhật Phi thật sự nghĩ không ra.
Ôn Triệt hiển
nhiên đối với hắn cũng cảm thấy hoài nghi. “Tuyền Tuyền nói cho tôi biết, anh
đối với hai phái rất có kiến thức, rất nhiều người tình yêu gặp rắc rối, đều
tìm đến anh.”
“Không sai.” Tống
Nhật Phi gật đầu. “Không phải tôi khoe khoang, tôi là vị cứu tinh của nam nhân,
thần tượng của nữ nhân. Đặc biệt giúp đàn ông và phụ nữ đang yêu chuyên giải
quyết các vấn đề nan giải, mọi người thường gọi là Superman người đàn ông đỉnh
trong những người đàn ông, người thoải mái lạc quan nhất trong những người lạc
quan, là người thoải mái tự do yêu.” Liên tiếp khoa trương tiếp thị bản thân.
Ôn Triệt nghe xong
khóe mắt run rẩy. Người đàn ông trước mặt này tuấn mỹ đến không tưởng tượng
nổi, nhìn trên dưới trái phải thấy thế nào cũng không giống là người đứng đắn,
thật sự lợi hại giống như những lời đã nói vậy sao?
“Hàng thật giá
thật.” Nhìn thấy vẻ nghi ngờ của anh, Tống Nhật Phi vội thay chính mình trịnh
trọng tuyên bố. “Anh phải biết rằng, làm cố vấn tình yêu cho người khác tuy
rằng không phải là chức danh chính thức của tôi, chỉ có thể coi là nghề tay
trái. Nhưng chỉ cần là tôi tiếp nhận, xác suất thành công là trăm phần trăm -
gần một trăm cặp!” Hắn cúi xuống nghiêng người sát vào Ôn Triệt, ánh mắt gợn
lên đắc ý. “Những năm gần đây, tôi đã làm mối thành công gần một trăm cặp đẹp
đôi, nếu phong tôi là nguyệt lão cũng không quá đáng!”
Thật hay giả vậy?
Ôn Triệt vẫn thực hoài nghi, bất quá anh lịch sự không nói ra lời dị nghị.
“Mạo muội hỏi anh,
anh làm sao biết em gái tôi?”
“A, anh đang nghi
ngờ tôi đối với em gái anh ra tay có phải hay không? Ha ha, yên tâm đi, tôi tuy
là người phong lưu nhưng vẫn có quy tắc, sẽ không làm xằng bậy đối với các nữ
sinh.” Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp với hàng lông mi vừa dài vừa cong.
Ôn Triệt yên lặng
trừng hắn. Người này thật sự xinh đẹp đến không giống một nam nhân.
“Tôi cùng Tiểu
Tuyền trong một lần phỏng vấn quen biết. Tòa soạn của cô ấy yêu cầu cô ấy đến
phỏng vấn tôi là nhân vật truyền kỳ. Chúng tôi vừa gặp đã như quen từ lâu rất
nhanh trở thành bạn bè.” Tống Nhật Phi cười vui vẻ giải thích. “Sau này cô ấy
giúp tôi một đại ân, giải quyết chuyện yêu đương phiền não của bạn trung học
tôi, tôi không có gì báo đáp. Vừa vặn cô ấy nói anh và vợ lúc này giống như có
chút vấn đề, tôi tất nhiên không thể từ chối giúp đỡ.”
Thì ra là thế. Ôn
Triệt gật đầu. Hắn đã cảm thấy kỳ quái, muội muội không có việc gì như thế nào
quen biết tên thoải mái tự do yêu đương này?
“Tuyền Tuyền nói
với tôi anh có thể giúp tôi giải quyết rắc rối, khuyên tôi tới bàn bạc với
anh.”
“Chính xác.” Tống
Nhật Phi lại bật ngón tay, bưng chén rượu lên, cười nhấp một ngụm. “Có vấn đề
gì thì tìm người tự do yêu đương như tôi là chính xác. Muội muội của anh đã cho
anh lời khuyên hữu ích.” Hắn dừng một chút. “Vấn đề là, anh và vợ thật sự có
trở ngại sao?”
Ôn Triệt lặng đi
một lúc sau đó mới sâu kín mở lời: “Cô ấy rất hoàn mỹ.”
“Sao?” Tống Nhật
Phi trừng lớn mắt, cằm muốn rơi xuống. Rất hoàn mỹ? Chuyện này có thể xem là
vấn đề quỷ gì chứ? “Nghĩa là sao?”
“Cô ấy hoàn mỹ đến
mức không giống người bình thường.” Ôn Triệt vẻ suy tư nhìn chằm chằm chén rượu
bên cạnh. “Kết hôn năm đầu tiên cô ấy vẫn giống phụ nữ bình thường, nấu đồ ăn
thì cháy khét, giặt quần áo không cẩn thận thì bị loang màu, rửa chén có khi
thỉnh thoảng còn đánh vỡ. Tôi thấy bộ dạng cổ gắng sức muốn làm tốt việc nhà,
ngược lại cảm thấy cổ thực đáng yêu. Một chút nhỏ hỗn độn thế này lại mang đến
niềm vui rất lớn trong cuộc sống của chúng tôi. Nhưng có một ngày, không biết
vì cái gì, cô ấy bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, trở nên siêu cấp hoàn mỹ, làm
bất cứ chuyện gì đều không sai xót, anh tin được không?” Anh đột nhiên nhìn
lên, mắt lóe chút âm u như phải đè nén cái gì.
“Cô ấy mỗi ngày
nấu đồ ăn cho tôi đều giống như thức ăn của khách sạn năm sao, quần áo cũng
giống như đem về từ hiệu giặt, mỗi một vật dụng đều bóng loáng, sạch sẽ, trong
nhà không thấy đến một hạt bụi, thật là ngay cả ít vệt bẩn cũng không có, sạch
sẽ tựa như nhà trưng bầy hàng mẫu vừa mới được trang hoàng đến hoàn hảo.”
“Nghe rất giống
tình tiết trong phim.” Tống Nhật Phi thấp giọng tiếp lời, vẻ mặt trở nên nghiêm
túc. “Anh có biết kia bộ phim đó không? Người vợ siêu hoàn hảo.”
Ôn Triệt chấn
động.
“Đúng vậy, cô ấy
tạo cho tôi cảm giác có một người vợ siêu hoàn mỹ, rất hoàn mỹ, quả thực giống
như một người máy vậy.” Hắn chua sót nói nhỏ. “Hơn nữa cô ấy luôn lạnh lùng, không
có cảm xúc rung động chân thực. Cho dù bất kể chuyện gì xảy ra cô ấy luôn có
thái độ bình tĩnh. Thấy cô ấy như vậy, thật sự khiến tôi rất khó chịu.”
“Ừ.” Tống Nhật Phi
ngầm hiểu gật đầu. “Xem ra hai người thật sự có vấn đề.”
Hơn nữa, là một
vấn đề lớn. Ôn Triệt trong lòng âm thầm tiếp lời.
Nếu một năm trước,
có người nói với anh, anh bởi vì có một người vợ hoàn mỹ mà sẽ cảm thấy sầu
não. Anh nhất định sẽ bác bỏ người đó nói giỡn, nói cái gì cũng sẽ không tin.
Anh hiện giờ quả
thật sống trong cuộc sống chưa bao giờ biết phiền não.
Bởi vì, anh có một
người vợ siêu hoàn mỹ.
Cô thật hoàn mỹ.
Tất cả, tất cả mọi
việc không hề phạm lỗi, nhất định phải thập toàn thập mỹ.
Chương 1.2: Phá cũ xây mới
Đứng trước quầy
hàng đông lạnh trong siêu thị, Tô Vũ Đồng cẩn thận chọn lựa nguyên liệu nấu ăn,
dùng ánh mắt sắc bén nhất, bàn tay nhạy cảm nhất để nhận biết được độ tươi ngon
của nguyên liệu thức ăn.
Mỗi một loại thực
phẩm được cô chọn lựa, đều phải là tươi ngon nhất, bổ dưỡng nhất.
Chọn xong cá thịt
tươi ngon, cô đẩy xe, dựa theo danh sách mua hàng đã được liệt kê sẵn, chuyên
tâm lấy đủ những vật phẩm cần dùng.
Đậu phụ Nhật Bản
nhập khẩu, hương vị mới đủ non mềm. Bột mì phải của Pháp, bột nhào ra mới bóng
bẩy ngon mắt. Trái cây đương nhiên phải từ Đài Loan, chính là loại tốt nhất, ăn
vừa ngọt giòn ngon.
Ngoài trái cây còn
phải thêm những vật dụng hàng ngày, mỗi một loại, cô đều lựa chọn cẩn thận,
không nhất thiết phải đắt nhất nhưng nhất định phải tốt nhất. Trong nhà cô
không cho phép có thật giả lẫn lộn chướng mắt.
Vì để chồng có môi
trường sống thật thoải mái, cô không hề để ý đến thời gian cùng giá cả.
Hai giờ sau, Tô Vũ
Đồng quẹt thẻ thanh toán, đẩy xe đầy ắp hàng hướng bãi đỗ xe ngầm đi xuống.
Chiếc xe màu vàng
nhạt có màu sắc vui vẻ đẹp mắt gắn rèm che đậu trong góc, Cô mở cốp xe chất
hàng hóa vừa mua sắp xếp gọn gàng bỏ vào.
Đang lúc bận rộn,
một giọng nói ngạo mạn vang lên sau lưng cô.
“Tô Vũ Đồng, là cậu sao?”
Cơ thể cô cứng đờ, liền nhận ra giọng nói quen thuộc này.
“Vũ Đồng phải không?” Người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang nhẹ nhàng đi tới
trước mặt cô, tháo chiếc kính râm nhãn hiệu nổi tiếng xuống, đang bận tối mắt
mà vẫn thong dong quan sát cô. “Đã lâu không gặp, xem cậu khí sắc không tệ nha
a!”
Vũ Đồng im lặng.
“Như thế nào? Không phải không nhận ra tôi chứ?” Người phụ nữ cười duyên.
“Tôi là Nhã Tinh nè! Bạn thời thơ ấu bên nhau đến lớn, bạn bè hơn hai mươi năm,
cậu sẽ không quên chứ?”
Cô đương nhiên sẽ không quên. Làm sao có thể quên?
Thái Nhã Tinh, từng là người bạn tốt nhất của cô, cũng là người không nói tiếng
nào cướp đi bạn trai cô, là tình địch của cô.
Vũ Đồng tự giễu chính mình, ánh mắt bất giác trở nên lãnh khốc. “Gần đây cô
có khỏe không?” Cô lạnh nhạt hỏi.
“Khỏe, đương nhiên khỏe, khỏe vô cùng!” Thái Nhã Tinh khoa trương cường
điệu, ánh mắt lóe sáng đắc ý. “Tớ với Vĩ Hào hôm nay tổ chức ăn mừng kỷ niệm
hai năm kết hôn, anh ấy đã đặt phòng ở khách sạn Xuân Thiên đấy.”
“Vậy sao?” Vũ Đồng lãnh đạm nói.
“Không biết năm nay anh ấy sẽ cho tớ kinh hỉ gì đây?” Thái Nhã Tinh xoắn
đôi tay ngọc vào nhau nháy mắt như trở thành một cô gái ngây thơ, không biết vô
tình hay cố ý trước mặt cô giả bộ hạnh phúc. “Cậu biết không? Năm ngoái tròn
một năm chúng mình kết hôn, ở trong Club 101, trước mặt mọi người anh ấy quỳ
xuống và nói rất yêu tớ, còn tặng tớ sợi dây chuyền kim cương Bulgari ác! Thật
đắt tiền, quá mức xa hoa.”
“Dù sao cũng là tiền nhà mẹ vợ bỏ ra, anh ta đương nhiên không… ngại chùn
tay.” Vũ Đồng thản nhiên nói.
Thái Nhã Tinh mặt biến sắc, vốn là khuôn mặt trắng ngần, nháy mắt méo mó
đến rất khó coi. Cô ta ngừng lại hai giây, âm thầm tìm lại thần thái ban đầu.
“Như thế nào? Cậu đang ngưỡng mộ hay là ghen tị? Vĩ Hào rất tốt với tôi,
cho nên cậu thấy không cam lòng sao?”
“Tôi kết thúc rồi, sao còn không cam lòng?” Vũ Đồng mặt không chút thay
đổi.
“Bởi vì anh ấy bỏ rơi cậu mà chọn tôi!” Thái Nhã Tinh cười lạnh.”Đừng nói
với tôi, Tô đại tiểu thư, cậu một chút cũng không cảm thấy khổ sở, cậu lúc ấy
nhất định thật bi thương, phải không?”
“Anh ta lựa chọn cậu, cũng không phải bởi vì anh ta yêu cậu, mà là bởi vì
nhà Thái gia các người có lắm tiền.” Vũ Đồng lạnh lùng phản kích lại.
Thái Nhã Tinh tức giận thay đổi ngữ điệu. “Đúng vậy, Thái gia chúng tôi có
tiền, cậu ghen tị sao?” Giọng cô ta đầy vẻ châm chọc. “Mặc kệ Vĩ Hào lúc đầu
lấy tôi vì điều gì, tóm lại chúng tôi bây giờ thực vô cùng ân ái. Tôi thật hạnh
phúc, so với thiên kim tiểu thư bất hạnh, nhà bị phá sản không biết hạnh phúc
hơn gấp mấy trăm lần.”
Đối mặt với việc bị bạn cũ không chút lưu tình đả kích, Vũ Đồng chỉ bất
động, nhưng rất bình tĩnh nhìn cô ta.
Lạnh lùng như vậy khiến Thái Nhã Tinh càng tức giận. Từ nhỏ cô ta xem Vũ
Đồng là đối thủ, mọi thứ đều muốn tranh giành với cô, cố tình giở thói kiêu
ngạo nhưng cô không thèm tranh chấp.
“Không thể nào? Cậu đến Siêu thị Vi Phong mua thức ăn?” Thái Nhã Tinh cố ý quét
mắt nhìn Vũ Đồng đang chất thực phẩm lên xe, bĩu môi khinh thường. “Xem ra cậu
bây giờ giống một thiếu phụ luống tuổi có chồng nhưng nhìn lại thật ngọt ngào
a! Những người phụ nữ khác tới nơi này để mua đồ trang sức quần áo, cậu lại đến
mua đồ ăn, ha ha!” Cô ta lớn tiếng cười giễu cợt. “Không phải nghe nói chồng
cậu là phó giám đốc công ty chứng khoán nước ngoài sao? Sẽ không phải ngay cả
một người giúp việc cũng không thuê nổi đi?”
“Tôi thích tự mình chăm lo cho gia đình.” Vũ Đồng phớt lờ vẻ giễu cợt của
cô ta, tiếp tục chất đồ để vào cốp xe.
“Cho tớ xin đi! Một thiên kim tiểu thư từng sống trong nhung lụa lại thích
tự mình làm việc nhà?!” Thái Nhã Tinh tăng cao âm điệu, nghe Vũ Đồng trả lời
đến khó mà tin là thật. “Đừng nói với tôi cậu đang nói đùa nha!”
“Tôi không có hứng đùa cợt.” Vũ Đồng lãnh đạm đáp lời, đóng lại cốp xe.
“Ngại quá, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước.”
“Sao vậy? Vội về nấu cơm à?” Thái Nhã Tinh cười nhạo cô.
Không nghĩ tới cô lại không lưu tâm gật đầu. “Đúng vậy.”
Ngồi trên xe, khởi động xe, Vũ Đồng hướng bạn cũ vẫy vẫy tay. “Tạm biệt.
Chúc hai người một ngày lễ kỷ niệm kết hôn hạnh phúc.”
Dứt lời, cô giẫm xuống chân ga, tiêu sái chạy xe rời đi, để lại cái nhìn
trân trối tức giận đến nghẹn họng xanh xám mặt mày của Thái Nhã Tinh.
Cô đã thắng.
Vũ Đồng vừa chuẩn bị thức ăn vừa tủm tỉm cười một mình.
Mới vừa rồi ở tầng hầm bãi đỗ xe siêu thị Vi Phong, cùng Thái Nhã Tinh đấu
khẩu, là cô đã thắng.
Nguy hiểm thật.
Thái Nhã Tinh toàn thân mặc y phục hàng hiệu nổi tiếng, trang điểm đẹp đẽ,
nếu đầu óc có chút ít thông minh, thì có thể bị tính khí đại tiểu thư của cô
đánh cho thương tích đầy mình, chưa kể trong tay cô ta còn có một chiến lợi
phẩm – một tên đàn ông đứng núi này trông núi nọ.
May mắn Thái Nhã Tinh mồm miệng độc ác, nhưng lại không biết dùng đầu óc,
nếu không hôm nay đấu một trận, cô không có khả năng an toàn trở về.
Thực sự nguy hiểm.
Vũ Đồng chớp chớp mắt, mũi có chút cay cay, tròng mắt đau nhức, nước mắt
nhè nhẹ chảy lăn dài.
Chắc là tại hành tây? Củ hành tây này, quá nồng đi.
Nước mắt cô từng giọt lăn xuống, tay vẫn không ngừng, đem củ hành tây xắt
thành từng miếng đều nhau.
Xắt xong hành tây, cô đem hết các nguyên liệu khác cùng ném vào trong nồi
súp thịt bò hầm.
Trong lúc chờ hầm súp, cô chiên cá, xào rau, nướng măng tây, cuộn thịt xông
khói, mỗi một bửa ăn đều giống như chuẩn bị yến tiệc, thật sự không giống bửa
cơm chỉ cần vài món đạm bạc cho một cặp vợ chồng dùng.
Những món ăn này đủ sắc đủ vị, tất cả đều là cô nghiêm túc học tại lớp dạy
nấu ăn, nhưng trong tủ lạnh một mâm tỉ mỉ trang trí ô mai ngàn nhánh, đều nhờ
sự hướng dẫn của danh sư.
Cô chắc chắn những món này đều là món Ôn Triệt yêu thích. Anh không thể
không thích, nếu không mỗi lần về nhà ăn cơm đều sẽ không ăn sạch đồ ăn cô nấu
được.
Ai mà không thích được ăn ngon? Cô chuẩn bị những món ăn này sắc và vị so
với khách sạn năm sao chẳng chút thua kém.
Đã đến giờ, Vũ Đồng bầy lên bàn một mâm thức ăn sắc hương vị đều đủ cả, chờ
chồng trở về.
Anh tuy thường xuyên tăng ca, khó về nhà ăn cơm tối, nhưng chỉ cần anh không
gọi điện nói không về, Vũ Đồng đều giống như vậy ngồi ở bên bàn ăn chờ anh.
Tám giờ, cửa trước truyền đến tiếng chìa khóa leng keng.
Vũ Đồng mang khuôn mặt tươi cười, nghênh đón. “Anh đã về.”
“Ừ.” Ôn Triệt gật đầu.
“Anh uống rượu phải không?” Cô hơi hơi nhíu mi, ngửi được trên người anh
truyền đến một ít mùi rượu.
“Vừa rồi gặp một người bạn, có uống một chút.” Anh thuận miệng giải thích.
Cô gật gật đầu, không hề truy hỏi.
“Đưa đây, em cầm giúp anh.” Cô có vẻ muốn cầm lấy máy tính xách tay trong
tay anh.
“Không cần, cái này rất nặng.” Anh ngăn cô lại, tự mình đem túi máy tính
xách tay để vào thư phòng, cởi áo khoác âu phục, tháo caravat đi ra.
“Đói bụng chưa? Ăn cơm trước hay là tắm trước?” Vũ Đồng ôn nhu hỏi.
Ôn Triệt không trả lời, nhìn bữa tối thịnh soạn đến quá mức liếc mắt một
cái, đột nhiên cảm giác hoàn toàn mất khẩu vị.
“Vẫn chưa đói sao?” Vũ Đồng nhạy cảm chú ý anh hơi nhíu mày kiếm, điều này
làm cho đôi mi thanh tú của cô cũng nhíu theo.”Em đi chuẩn bị nước tắm cho
anh?”
“Không sao, anh ăn cơm trước được rồi.” Anh kéo ghế bàn ăn, nhẹ nhàng giúp
cô ngồi xuống, sau đó ngồi đối diện cô. “Em chắc cũng đói bụng rồi? Chúng ta
cùng ăn thôi.”
Anh bưng bát lên, muốn xới cơm cho hai người, cô vội vàng giành lấy “Em tự
làm được rồi.”
Vì cái gì ngay cả xới cơm cũng phải tranh với anh đây? Chẳng lẽ cái này
cũng trái với quy tắc người vợ hoàn mỹ của cô sao?
Ôn Triệt bất đắc dĩ thở dài, lại không nói thêm gì, lặng lẽ ăn.
Chương 1.3: Phá cũ xây mới
Thức ăn cực kỳ ngon, màu sắc, hương vị, một chút cũng không thể tìm thấy
sai sót, ngay cả khi dùng ở nhà hàng cao cấp, cũng không hơn được thế này.
Nhưng không biết tại sao càng như vậy, anh càng khó nuốt trôi, ăn quá ngon,
ngược lại thấy vô vị.
Bất quá anh vẫn ép buộc bản thân, đem đồ ăn cô làm toàn bộ ăn hết, cô tốn
không ít thời gian làm, anh không nên phụ lòng tâm ý cô.
Ăn xong, anh đứng lên, vỗ vỗ cái bụng căn tròn, nhếch miệng tự giễu.
Thật nhức đầu, cứ tiếp tục như vậy, anh chỉ sợ không lâu sẽ sớm bị nuôi
thành một cái bụng mỡ béo tròn.
“Để anh rửa chén nha?” Tuy biết rõ cô nhất định sẽ từ chối, anh vẫn xung
phong nhận việc, hi vọng có nhiều cơ hội vận động.
Cô quả nhiên lắc đầu. “Không cần, em rửa được rồi, anh đến phòng khách ngồi
nghỉ ngơi trước đi.”
Ăn no ngồi trên sofa xem ti vi, trà dâng đến tận tay, đây là kỳ vọng của cô
đối với người làm chồng như anh sao?
Cuộc sống như thế, đối một người đàn ông mà nói cuối cùng là tốt hay xấu?
Nếu kể cho những người đàn ông khác đã kết hôn nghe, bọn họ sẽ ước ao cưới được
một người vợ hiền thục đảm đang như anh.
Hay là anh không biết thế nào là đủ?
Ôn Triệt tựa vào ghế sofa, mở ti vi, chuyển tới kênh tin tức CNN, ánh mắt
nhìn màn hình nhưng lại không để tâm.
Anh nhớ Tống Nhật Phi từng đề nghị với anh.
Không phá cũ thì không xây mới được, muốn xây lại tốt hơn, trước tiên phải phá
bỏ cái cũ đi.
Nếu muốn thay đổi tình trạng hôn nhân nhạt nhẽo này, anh nhất định mạnh tay
châm chọc, cần phải ngoan độc, mới đạp đổ được hình tượng phu xướng phụ tuỳ hão
huyền thế này.
Anh cần phải đạp đổ…
“Muốn ăn tráng miệng không? Hay là ăn trái cây đi?” Vũ Đồng cười thản
nhiên, bưng lên một cái đĩa đủ loại trái cây chồng cao cùng một đĩa đu đủ đã
cắt hạt lựu. “Đây là đu đủ Ái Văn, rất ngọt.” Cô đưa cho anh nĩa để ăn.
Anh nhận lấy, xiên một miếng cho vào miệng, mùi vị ngọt ngào nhanh chóng
tan ra trong miệng.
“Ăn ngon không?” Vũ Đồng nhìn anh đầy chờ mong.
“Ừ.”
“Vậy anh từ từ ăn, em đi pha trà.” Cô giống con ong thợ, luôn luôn bay
chung quanh, không để cho mình nhàn rỗi.
“Không cần.” Anh vội kéo cô về. “Em ngồi xuống, anh có chuyện muốn nói cùng
em.”
“Chuyện gì?”
“Em ngồi xuống trước đã.”
Cô thu lại nụ cười, liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, như nhận thấy
được có chuyện bất thường, ánh mắt chợt ảm đạm xuống.
Cô khoan thai ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi, im lặng, giống như đợi anh
phán quyết.
Anh bỗng dưng có chút băn khoăn, nhất thời thật muốn thôi đi, cứ tiếp tục
cùng cô diễn vở hí kịch “Chồng chúa vợ tôi” này, nhưng…
Không phá cũ thì không thể xây mới.
Ôn Triệt hít sâu một hơi, lẳng lặng chăm chú nhìn vợ. “Em có điều gì không
vừa lòng phải không?”
“Sao?” Cô thất kinh.
“Anh hỏi em, đối với anh, hoặc cuộc hôn nhân của chúng ta, có gì không hài
lòng phải không?” Anh chậm rãi hỏi.
Sắc mặt cô trắng xanh, kinh ngạc hoảng sợ nhìn sửng hắn. “Em không hiểu… Ý
của anh.”
“Em nên hiểu, Vũ Đồng.”
“Em không hiểu.” Cô kiên quyết nhấn mạnh. “Hay anh không vừa lòng em? Triệt, có chuyện gì không
hài lòng anh cứ nói, em sẽ sửa.”
“Em hiểu lầm rồi,
anh không phải ý này. Em tốt lắm, thật sự quá tốt.” Quá sức hoàn mỹ. Anh ở tận
đáy lòng bổ sung thêm.
“Nhưng anh không
thích.” Vũ Đồng mặt trắng bệch, nhanh trí đoán được anh không thẳng thắn nói ra
suy nghĩ. “Anh không thích em như thế này.”
Đúng, anh không
thích.
“Anh thà rằng em
đừng giỏi quá như vậy, Vũ Đồng, em vì sao… không mắc lỗi chứ?” Cô là người,
không phải thần thánh a!
“Chẳng lẽ anh hi
vọng em làm sai sao?” Cô nghi hoặc nhíu mi. “Chẳng lẽ anh hi vọng vợ mình là
một người vừa lười biếng vừa ngu ngốc, là một người phụ nữ hung dữ sao? Em như
vậy có cái gì không đúng?”
“Anh không nói em
sai, nhưng... “
“Nhưng sao?” Cô
truy hỏi.
Anh không nói,
lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt thật buồn rầu, nhưng vẫn không mất vẻ dịu dàng.
Dịu dàng như vậy
cũng khiến Vũ Đồng đau lòng. Cô nhìn xuống, không dám nhìn thẳng anh. Qua một
lúc lâu, cô mới dám ngửa mặt lên, đôi môi anh đào phấn nộn nở rộ cười vô cùng
ngọt ngào.
“Anh nhất định là
quá mệt mỏi, Triệt.” Cô dịu dàng nói. “Gần đây công ty bề bộn nhiều việc phải
không? Em thấy anh mấy ngày nay đều bận bịu đến khuya mới đi ngủ. Em đi chuẩn
bị nước tắm cho anh, hôm nay anh nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cô có ý muốn chấm
dứt cuộc nói chuyện sao?
Ôn Triệt nhíu chặt
hai mắt.”Vũ Đồng…”
“Em biết, anh có
chuyện cần nói.” Cô ngắt lời anh, nhưng vẫn cười ngọt đến vậy. “Mấy ngày nữa
đi, chờ anh không quá mệt mỏi, chúng ta mới từ từ nói chuyện.” Lấy yếu thắng
mạnh, lấy bốn lạng thắng ngàn cân, mềm mỏng gạt đi quyết tâm của anh đối với
cô.
Ôn Triệt cười khổ.
Có đôi khi anh
thật sự cảm thấy cùng vợ mình trao đổi so với cùng mấy vị khách hàng thuê nhà
xảo quyệt đàm phán còn khó khăn hơn. Anh không hiểu được cô vì sao có thể bất
động như núi, hoàn hảo ứng phó mọi việc?
Cô còn có trái tim
sao?
Trong cơ thể cô
toàn bộ cảm xúc, sẽ không bị trôi hết theo nước mắt vào cái ngày cô quỳ gối
khóc rống ven đường chứ? Hiện tại ở bên cạnh anh, nói không chừng chỉ là cái
xác rỗng.
Mà anh nghi ngờ
mình còn có thể cùng sống với cái xác không hồn này trong bao lâu.

