Cô Gái Tháng Sáu - Chương 22
Sau khi chồng về nước, các cuộc nói chuyện qua điện thoại
giữa Vương Quân và chị cả lại có thêm một chủ đề mới.
Nói
như bây giờ thì cô và chị cả là “bạn tâm giao”, từ khi học đại học đã ở gần
nhau, mãi cho đến khi tốt nghiệp thạc sĩ vẫn ở cùng phòng. Sau khi tốt nghiệp,
hai người lại dạy cùng khoa, ở cũng không xa nhau, đều là nhà của Đại học D, chỉ
có điều do chị cả lấy thầy Mục nên nhà ở cao cấp hơn nhà Vương Quân một bậc mà
thôi.
Sau
khi sang Mỹ, cô vẫn giữ mối liên hệ với chị cả, cứ có thời gian lại gọi điện
thoại về nói chuyện, chuyện nhà nọ nhà kia thế nào, đều mang ra nói hết.
Hiện
tại chồng cô đã về nước, mặc dù không ở trường Đại học D nhưng chị cả đã chủ
động đảm nhận trọng trách theo dõi Vương Thế Vĩ. “Việc này ngươi cứ giao cho
ta, mặc dù ta không ở trường F nhưng học sinh của ta ở khắp thiên hạ, có một
con bé học sinh họ Thiệu đang dạy ở khoa của Vương Đẹp Trai, ta sẽ bảo nó theo
dõi cho.”
“Theo
dõi làm gì? Mấy chuyện ngoài luồng này, theo dõi cũng chẳng giải quyết được
gì.”
“Sao
ngươi lại có thể chủ quan như vậy? Ta có thể dùng ví dụ của chính bản thân ta
làm bằng chứng: Theo dõi và không theo dõi hoàn toàn khác nhau.”
“Ngươi
cũng theo dõi ông Mục à?”
“Sao
ta có thể làm ngơ chứ?” Chị cả cười tự giễu rồi nói: “Hơ hơ, không ngờ đám tuổi
ruồi bọn mình giờ cũng rơi vào hoàn cảnh này, còn phải đề phòng bọn ruồi trẻ
đẹp hơn.”
Cô
cũng tự mỉa mai mình: “Nói gì xa xôi, ta thì suốt đời phải sống trong sự đề
phòng. Trước đây đề phòng ruồi già, giờ thì đề phòng... cả già lẫn trẻ.”
“Chí
lý, chí lý! Ruồi già, ruồi trẻ đều phải đề phòng hết.”
“Ông
Mục với... bà vợ cũ còn qua lại không?”
“Còn
chứ! Vợ cũ lão ấy ám lão ấy hết kiếp này thôi, bất kể chuyện gì đều gọi lão,
nằm viện, chuyển nhà, ngay cả mẹ mụ ta hắt hơi sổ mũi cũng gọi lão Mục đi làm
chân chạy. Ngươi bảo bà già ấy tám, chín mươi tuổi rồi mà sao vẫn sống khỏe như
vâm? Nếu mụ vợ này thọ như mẹ mụ ta thì chắc chắn ta sẽ chết trước mụ ấy.”
“Thế
ngươi... cũng chịu để lão ấy sang giúp bà ta à?”
“Ta
không chịu cũng giải quyết được gì? Chân là của lão ấy, lão ấy muốn đi, chẳng
lẽ ta chặt được à? Cùng lắm là phải theo lão ấy đi để đề phòng thôi.”
“Thế
thì khác gì như điều khoản được nêu trong bản thỏa thuận ly hôn, bọn ngươi phải
chăm nom bà ấy lúc về già?”
“Chứ
sao nữa, nếu ta chỉ cần nói nửa chữ không là lão Mục lại mang bản thỏa thuận đó
ra ép ta, nói chẳng phải hồi đầu cô cũng đã đồng ý đó sao? Cô không đồng ý thì
tôi có ký tên vào đây không? Tôi ký tên rồi thì phải làm chứ!”
Cô
không kìm được liền nói: “Thực ra hồi ấy ngươi cũng có ý định chỉ một thời gian
nữa là cho lão Mục bye...”
“Đúng
vậy, hồi ấy đúng là nghĩ như thế. Nhưng hiện tại... haizz, đàn bà chỉ được mấy
năm ngời ngời sắc xuân đó thôi, đến tuổi như ta bây giờ, lấy chồng rồi, có con
rồi, người cũng mập lên rồi, không đấu được với bọn sinh viên nữ trẻ trung
nữa!”
“Không
đấu được thì đừng đấu nữa.”
“Đâu
thể như thế được? Chẳng lẽ ta bỏ ra bao nhiêu thời gian để đào tạo lão Mục ra
hồn như thế là để ly hôn với lão, cho bọn ruồi trẻ hưởng thụ à?”
“Thực
ra cũng không phải sợ đám ruồi trẻ hưởng thụ, chủ yếu là vì con thôi...”
“Đúng
vậy, ta cũng nghĩ như thế, vì con nên phải ngậm đắng nuốt cay. Mặc dù trước mụ
vợ cũ, lão Mục lúc nào cũng nhất nhất răm rắp, nhưng các mặt khác cũng không
đến nỗi, học xong tiến sĩ rồi, còn lên làm bí thư đảng ủy của viện, nếu ta ly
hôn với lão thì tìm đâu được lão nào hơn? Con người đâu thể cái gì cũng muốn
được, đúng không?”
Cô
định nói “con người có thể hoàn toàn trắng tay, ví dụ như ta”, nhưng cô biết
nếu cô nói vậy, chị cả sẽ coi cô là giả vờ giả vịt, lại còn kéo chủ đề đi xa
quá, thế nên cuối cùng cô chẳng nói gì nữa.
Chị
cả hỏi: “Sao ngươi lại nỡ lòng nào để Vương Đẹp Trai về nước vậy?”
“Ta
đâu có thả ông ấy về nước đâu, ông ấy cứ đòi về đó chứ!”
“Đàn
ông chỉ thích làm quan, quản một vài mống, nếu là ta, ta cứ làm tiến sĩ khoa
học ở Mỹ, mỗi năm kiếm mấy chục nghìn đô, vẫn còn hơn là về nước, còn lâu ta
mới thèm vì cái chức phó chủ nhiệm khoa quèn mà lặn lội mò về.”
Cô
ấp úng: “Ai mà biết ông ấy về nước có phải vì chức phó chủ nhiệm khoa hay
không?”
“Thế
thì còn vì cái gì nữa?”
“Ờ...
ông ấy bảo ông Mạc đó chết rồi, sao ta không nghe ngươi nói nhỉ?”
“Sao
ta không nói chứ? Tin lớn như vậy sao ta không nói được? Chắc là ngươi không để
ý đó thôi.”
“Chắc
là ta không để ý. Rốt cuộc là thế nào vậy?”
“Bác
sĩ bảo chết vì lao lực quá độ, tao đoán... chắc chắn là do con Tông Gia Anh đó
ép, việc gì cũng muốn hơn người khác, vừa bắt chồng học tiến sĩ, rồi lại muốn
lên làm quan, rồi muốn có các đề tài nghiên cứu để kiếm tiền, chắc chắn chuyện
trên giường cũng không để lão ấy được thở. Cứ ép như vậy, lão Mục dù là người
sắt cũng chết vì lao lực quá độ, huống chi sức khỏe của lão ấy vốn không được
tốt, bị cắt bốn phần năm dạ dày từ lâu rồi.”
“Loại
đàn bà đó sợ thật đấy!”
Bộ
não vi tính của chị cả lập tức hoạt động rồi chợt hiểu ra vấn đề. “À... Ý của
ngươi là Vương Đẹp Trai... về nước vì cô ta hả?”
“Ai
mà biết được? Ngươi chẳng nói đàn ông lưu luyến nhất là mối tình đầu còn gì?”
“Ờ...
Chắc là không phải thế đâu, cô nàng Tông Gia Anh đó đang ở trường D bọn ta mà,
nếu anh Vương Đẹp Trai của ngươi về nước vì cô ta thì sao không vào trường D mà
lại chạy sang trường F? Hai trường cũng xa nhau mà.”
“Giờ
giao thông tiện lợi như vậy, hai trường đều ở cùng một thành phố thì có gì là
xa?”
“Cũng
phải, xa một chút càng kín đáo. Nhưng việc này đơn giản thôi, hôm nào có thời
gian ta sẽ đi nghe ngóng xem thế nào.”
“Ngươi
đi đâu nghe ngóng?”
“Nhà
Tông Gia Anh chứ còn đi đâu nữa.”
Cô
vội vàng ngăn lại: “Đừng, đừng làm thế, ngươi tuyệt đối không được đi gặp cô
nàng đâu đấy, nếu không cô nàng lại tưởng ta coi cô nàng là tình địch.”
“Thì
vốn là tình địch mà.”
“Tình
địch cái gì chứ, nếu đôi đó mà muốn quay về với nhau thì ta tán thành cả trăm
lần.”
“Nhưng
kiểu gì ngươi cũng phải có cách đề phòng chứ?”
“Ta đề phòng gì cô ta?”
“Ngươi chẳng nói ruồi già, ruồi trẻ đều
phải đề phòng là gì?”
“À, ta chỉ buột miệng nói vậy thôi.” Cô
nghĩ một lát rồi nói thẳng: “Nếu nói không để tâm thì cũng không hẳn, nhưng quả
thực là về mặt tình cảm, ta không quá coi trọng ông ấy, nếu hiện giờ ông ấy
thẳng thừng đòi ly hôn và quay về với Tông Gia Anh thì ta cũng chẳng có ý kiến
gì, cũng chẳng thấy buồn. Nhưng nếu ông ấy không đề nghị chia tay mà cứ giấu
giấu giếm giếm, nhập nhằng với cô ta, hai đầu, đầu nào cũng muốn thì quả thật
là rất mệt mỏi.”
Chị cả liền an ủi: “Mệt mỏi làm gì, ta
sẽ có cách nghe ngóng giúp ngươi. Ngươi cứ yên tâm, tuyệt đối không để lộ ra
ngươi đâu, Bùi Tiểu Bảo này làm cái khác thì không dám chắc chứ món này lại dày
dạn kinh nghiệm lắm...”
Mấy ngày sau, chị cả liền thông tin cho
cô: “Bọn họ chắc là chưa liên lạc lại với nhau đâu.”
“Sao ngươi biết?”
“Nghe khẩu khí của cô nàng là ta biết
liền.”
“Ngươi đi gặp Tông Gia Anh rồi hả?”
“Cũng không phải đi gặp, nhà đó ở tòa
nhà ngay sau tòa nhà bọn ta, trước đây đã có quan hệ, khi ông Mạc mất, Tông Gia
Anh cũng không có người thân ở thành phố D, thế nên việc ma chay đều do ông Mục
đại diện cho viện lo liệu giúp, con trai nhà họ với con gái ta học cùng lớp,
hai nhà coi như biết rất rõ về nhau.”
“Ngươi hỏi cô ta thế nào?”
“Ta có hỏi gì đâu, tự nhiên cô nàng lại
đề cập đến chuyện này, hỏi ông Mục nhà ta tại sao không cho Thế Vĩ về trường Đại học D.”
Cô rất bực mình. “Cô ta hỏi thế làm
gì...”
“Ta bảo anh Mục nhà chị chỉ là phó bí
thư, hiện nay chính quyền có vai trò lớn hơn đảng, anh Mục cũng không quyết
định được, hơn nữa chuyện này đâu phải viện quyết định được đâu, phải thông qua
trường chứ! Cô ta bảo Thế Vĩ là tiến sĩ khoa học ở Mỹ về, vào trường Đại học F
làm phó giáo sư thì quả là phí...”
Cô liền bĩu môi dè bỉu: “Có thể cô ta
tưởng tiến sĩ khoa học là học vị chăng?”
“Tóm lại là cô ta rất ngưỡng mộ Vương
Đẹp Trai, nói hắn ta học hành giỏi giang, đá bóng cũng cừ, trẻ trung có tài.
Haizz, chỉ tiếc cô ta có mắt như mù, không ngờ Vương Đẹp Trai là cá chép vượt
vũ môn hóa rồng, chỉ trong tích tắc quạ đen biến thành phượng hoàng.”
“Cũng không hẳn là có mắt như mù, nếu
năm đó bọn họ không chia tay nhau thì có khi giờ ông ấy vẫn đang dạy học ở cái
vùng đất đó. Kể cả Vương Thế Vĩ thi đỗ thạc sĩ thì cũng không ra nước ngoài
được. Hơn nữa, dựa vào cái trình độ và kiểu ôn thi đó của ông ấy, ta cam đoan
rằng ngay cả thạc sĩ Đại học D, ông ấy cũng không đỗ. Bọn họ đều cắm mặt ở cái
huyện B đó, có khi bỏ nhau từ lâu rồi.”
“Ừ, cũng có thể.”
“Thế tại sao ngươi biết bọn họ chưa
liên lạc lại với nhau?”
“Vì cô nàng vẫn đang hỏi han ta tình
hình của Vương Đẹp Trai mà.”
“Cô
ta hỏi han thế nào?”
“Cô
nàng bảo: “Chị với vợ Thế Vĩ chơi thân như thế, sau khi anh ấy về nước không
đến thăm chị và anh Mục à?” Ta nói là có đến một lần, mang quà từ Mỹ về cho anh
chị, anh chị mời cậu ấy ăn cơm. Cô nàng lại hỏi tiếp: “Thế anh chị đã đến chơi
lại nhà anh ấy chưa?” Ta bảo hiện tại cậu ấy rất bận, đợi khi nào hết bận, vợ
chồng chị sẽ đến thăm cậu ấy. Cô nàng còn hỏi thời gian cụ thể, ta bảo vẫn chưa
sắp xếp được.”
Tự
nhiên máu nóng trong người cô bốc lên hầm hập. “Cô ta hỏi kĩ như thế làm gì?”
“Thế
nên ta mới thấy cô nàng vẫn rất quan tâm đến người tình cũ, nhưng lần trước
Vương Đẹp Trai đến cũng chẳng nhắc gì đến cô ta.”
“Ngươi
đừng an ủi ta, ta cần biết sự thật chứ không cần những lời an ủi.”
“Ta
không an ủi thật mà, đúng là không nhắc đến tên cô ta. Ông Mục nhà ta còn nói
đến chuyện ông Mạc, bảo bước vào tuổi trung niên rồi, sức khỏe là chuyện quan
trọng số một, thế gian này chẳng có gì đáng để liều chết cả, công việc cứ đủng
đỉnh thôi, đừng để như ông Mạc, chết vì lao lực quá độ.”
“Thế
ông ấy bảo sao?”
“Lão
ấy bảo chính vì không muốn chết do lao lực quá độ nên lão ấy mới quay về Trung
Quốc.” Chị cả liền quan tâm hỏi: “Các cậu làm tiến sĩ khoa học ở bên đó mệt lắm
hả?”
“Ta
cảm thấy không đến nỗi. Mệt hay không đều phải xem anh sắp xếp thế nào, anh
muốn làm từ sáng đến tối thì cũng không có ai ngăn anh...”
“Làm
từ sáng đến tối có tiền thưởng hay tiền thêm giờ gì không?”
“Chẳng
có gì cả.”
“Thế
thì tội gì phải làm từ sáng đến tối?”
“Thế
nên mới bảo phụ thuộc vào bản thân, thực ra hồi ở bên này ông ấy cũng chẳng bao
giờ làm từ sáng đến tối, ông ấy vốn đã lười từ xưa. À, thế ông Mục nhắc đến ông
Mạc thì Thế Vĩ có bảo gì không?”
“Nói
đến đoạn đó rồi mà lão ấy cũng không tiện thể hỏi vợ ông Mạc thế nào, có thể
thấy lão ấy không thèm quan tâm đến Tông Gia Anh nữa.”
Cô
“xí” một tiếng: “Có thể hoàn toàn ngược lại, càng nhớ thì bề ngoài càng phải
làm bộ không quan tâm. Hắn biết rõ ta và ngươi chẳng bao giờ giấu nhau chuyện
gì, làm sao dám thể hiện sự quan tâm đến Tông Gia Anh trước mặt ngươi?”
“Ừ,
cũng có thể, có khi người ta còn đang diễn kịch cho ta xem ấy chứ! Nhưng sự
quan tâm của Tông Gia Anh đến Vương Thế Vĩ, chắc chắn không phải diễn kịch,
điều này ta nhận ra ngay.”
“May
mà không phải diễn kịch! Người ta tốt nghiệp khoa Văn, nếu mà diễn kịch thật
thì chắc chắn sẽ cho đám học tự nhiên như bọn mình một phen trắng mắt.”
“Ừ,
dân học xã hội khác dân học tự nhiên như bọn mình mà, nghe nói người ta lên cả
blog để trút bầu tâm sự nữa đấy.” “Thật hả?”
“Thật
chứ sao, ta an ủi cô nàng đừng buồn vì chuyện ông Mạc nữa, đừng suy nghĩ quá mà
ốm thì khổ, con còn nhỏ, cần sự chăm sóc của mẹ. Cô nàng bảo hiện tại không còn
quá buồn khổ nữa vì đã tìm được một cách trút bầu tâm sự là viết blog, trong
lòng có nỗi buồn khổ gì cứ viết ra, viết rồi cũng thấy nhẹ lòng hơn.”
“Thế
sao ngươi không hỏi blog của cô ta ở đâu?”
“Cô
nàng bảo ở trên mạng.”
“Mạng
rộng như thế, nếu không biết ở đâu thì tìm làm sao được.”
“Ta
cũng chẳng có ý định đi tìm, giờ ai còn đầu óc nào mà xem mấy tác phẩm văn nghệ
đó!”
“Không
xem tác phẩm văn nghệ nhưng xem đám ruồi muỗi đang vo ve những gì cũng thú vị
chứ!” Cô liền dặn: “Lần sau nếu có cơ hội, ngươi nhớ bảo Tông Gia Anh cho ngươi
xem blog rồi ghi lại tên web và địa chỉ blog nhé, để ta xem xem cô nàng viết
những gì.”
“Ngươi
cũng chơi blog hả?”
“Không,
nhưng biết cũng có gì là xấu. Ngươi không có blog hả?”
“Ta
không biết.”
“Xem
ra ngươi phải học thêm rồi đấy, hiện giờ đám ruồi trẻ đều chơi mấy cái đó,
không những có thể dùng để trút nỗi buồn khổ do mất chồng mà còn có thể dùng để
bày tỏ tình yêu với người tình, liên lạc tình cảm, tâm sự các kiểu. Ngươi không
hiểu chiến thuật của bọn nó thì làm sao đề phòng được?”
“Ừ,
may mà có ngươi nhắc nhở, có khi lão Mục nhà ta cũng đã tạo một blog nào đó để
thu hút đám ruồi ấy chứ! Bình thường ta chỉ kiểm tra điện thoại di động của
lão, cũng không phát hiện ra cái gì, xem ra bây giờ blog cũng không được bỏ
qua.”
Mấy
ngày sau, chị cả báo cáo tình hình: “Hôm nay tao hỏi Tông Gia Anh rồi, cô nàng
không chịu cho tao xem blog, bảo đấy là nhật ký online cá nhân để trút nỗi niềm
tâm tư, không cho người ngoài đọc được.”
“Xí,
cũng giảo hoạt đó nhỉ? Thế ngươi đã tìm thấy blog của ông Mục chưa?”
“Chắc
lão ấy không có blog, ta hỏi thì lão ấy nói là: “Anh làm gì có thời gian mà
chơi ba cái trò đó?”.”
“Hơ
hơ, lần này thì đến lượt ta gọi ngươi là Bùi Quỳnh Dao rồi! Ông ấy bảo không có
tức là không có hả! Ông ấy mà lập blog để chuyện trò tâm sự với bồ thì sẽ cho
ngươi biết chắc?”
“Ừ
nhỉ, ngươi có thời gian thì kiểm tra giúp ta xem sao!”
Cô
phải gánh vác trọng trách vào các website lớn trong nước để tìm kiếm, đầu tiên
tìm tên webblog, dùng các từ khóa như Tông Gia Anh, Vương Thế Vĩ, Mạc Văn Đồng,
Mục Thắng Lợi... để search nhưng không tìm được gì, sau đó lại đảo ngược lại để
search, vẫn không tìm được, cuối cùng cô search bằng cụm từ “chết vì lao lực
quá độ”, chỉ một click chuột mà search được cả hơn nghìn bài viết, cô lại lọc
theo thời gian post bài, chỉ còn lại mấy trăm bài, sau đó đọc từng bài một,
cuối cùng tìm được một bài post, xét về câu cú khá bay bướm, văn chương, chủ
nhân của nó có vẻ là một người tốt nghiệp khoa Văn.
Cô
đọc rất kĩ, mặc dù chỉ có hơn một trăm chữ, cũng không đề họ tên, nhưng trực
giác mách bảo đó là bài Tông Gia Anh viết về người chồng họ Mạc.
Xem
tên chủ blog, cũng rất văn chương, tên là “Mạc Vấn Phương Tông”.