Bách quỷ tập - Phần XIV - Chương 5 - 6 - 7 - 8 - 9

Chương
năm

Lễ tế trời càng lúc càng tới gần, phủ Quốc sư ngày
ngày bận rộn tấp nập, Cầm Yểu cũng thường nhập cung không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng ngày nào cũng vậy, bất kể muộn đến đâu Cầm Yểu vẫn nhất định về phủ ngủ
chung với y.

“Sơ Tễ, ngươi cho ta cảm giác thật an toàn.”

Thật ra rõ ràng nàng mới là người cho y cảm giác an
toàn, để y lần đầu tiên nhận ra rằng hóa ra con người cũng có thể sống một cách
có tôn nghiêm như vậy.

Còn mười ngày nữa là đến lễ tế trời, Bộ Lễ đưa đến
mười đồng nam đồng nữ, đây là tế phẩm hiến cho thần minh hôm đó, bọn họ được tắm
rửa, thanh tẩy sạch sẽ trong phủ Quốc sư, sau mười ngày tịnh thân là có thể đưa
đến Thiên đàn. Sơ Tễ yên lặng nhìn Thần quan trong phủ Quốc sư ngày ngày vẩy
“nước Thánh” lên người mười đứa trẻ, y biết rõ thứ gọi là nước Thánh ấy, chẳng
qua là nước bỏ mê hương để đám trẻ kia ngơ ngẩn cả ngày, không thể quấy rối.

Lễ tế trời tới gần, ban đêm Cầm Yểu gần như không ngủ
được.

Đêm nay nàng chưa hề nhắm mắt, chỉ yên lặng ôm lấy
cánh tay Sơ Tễ, lúc trời rạng sáng, nàng lại đột nhiên khàn giọng hỏi: “Ngươi
có sợ ta không?”.

Sơ Tễ lập tức trả lời: “Không sợ”.

Cầm Yểu càng ôm chặt cánh tay y hơn: “Ừ, chỉ mình
ngươi không sợ ta thôi”. Đêm vắng yên tĩnh trở lại, lúc y tưởng Cầm Yểu đã ngủ
yên lại nghe nàng nói: “Nhưng có lúc chính ta cũng ghê sợ bản thân mình”.

Sơ Tễ ngẩn ra, lúc này y mới biết thì ra lòng cô gái
này cũng ẩn chứa sợ hãi, nhận ra nàng cũng bất mãn với bản thân. Y không biết
an ủi người khác thế nào, cũng không nói được những lời làm đẹp lòng người
khác, chỉ biết ngây người hồi lâu rồi học theo dáng vẻ của nàng, nghiêng người
xoa đầu nàng.

“Cầm Yểu... Được rồi mà.”

Cô gái đang ngủ bên cạnh thoáng cứng đờ người, sau
đó trong bóng tối nàng xích lại thật gần bên y, hôn lên trán y: “Ngươi đối với
ta rất tốt. Thật sự rất tốt”.

Môi nàng hơi lạnh, nhưng giống như đốt lên một ngọn
lửa trên mặt y. Trái tim trong ngực đập như muốn căng phồng lên. Cầm Yểu đã
xoay người đi, nhưng cảm xúc trong ngực y một hồi lâu cũng không thể nào bình ổn
được.

Chết rồi...

Y nghĩ, chẳng biết những ý nghĩ dơ bẩn đã bắt đầu
nhen nhóm trong tâm trí y từ khi nào, giờ đây bắt đầu điên cuồng lấy nội tâm y,
không cách gì xóa bỏ đi được.

Còn bảy ngày nữa sẽ tới lễ tế trời, phía đông thành
mở hội hoa đăng rực rỡ, hôm đó Cầm Yểu về phủ Quốc sư từ sớm, hiếm khi nàng có
vẻ vui vẻ vậy. Nàng giấu Thần quan lén cùng Sơ Tễ lẻn ra ngoài.

“Cầm Yểu, không có hộ vệ đi cùng e không ổn.” Y lo
nàng xảy ra chuyện.

Cầm Yểu cười: “Chẳng phải ngươi là hộ vệ của ta đó
sao?”. Thấy nàng vui vẻ như vậy Sơ Tễ không biết phải cự tuyệt ra sao, y cảm thấy
Cầm Yểu sống không vui vẻ như trong tưởng tượng của y, nhưng cuộc đời của nàng
đáng ra nên rực rỡ như vậy mới phải.

Lễ hội đủ có các loại hoa đăng sáng lòa chói mắt. Cầm
Yểu nắm tay y, hai người len lỏi giữa đám đông tấp nập như một đôi tình nhân
bình thường, rồi cùng giải đố, thả hoa đăng, Sơ Tễ cảm thấy đời y chưa có giây
phút nào yên ổn thoải mái như lúc này. Chỉ cần thấy bóng dáng cách mình nửa bước
kia cũng đủ để y hạnh phúc cười tươi rồi.

“Bùm!” Pháo hoa lộng lẫy chói lòa trên nền trời, Cầm
Yểu ngẩng đầu nhìn pháo hoa khen ngợi: “Đẹp quá!”.

Sơ Tễ nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng gật đầu
tán đồng: “Ừ, đẹp thật”.

Cầm Yểu quay đầu nhìn y, bốn mắt chạm nhau, tựa như
như bị dính chặt lại, không ai chủ động rời mắt. Thoáng thấy tai Sơ Tễ đỏ lên,
Cầm Yểu cười nhẹ, hai tay vòng lấy cổ y, bờ môi hơi lạnh dán lên đôi môi ấm áp
của y.

Sơ Tễ ngây ngốc ngẩn người, để mặc đầu lưỡi Cầm Yểu
không nhanh không chậm chuyển qua chuyển lại trên môi mình, cảm giác ướt mềm
khiến y bất giác mở miệng... muốn nếm trải mùi vị của nàng nhiều hơn...

Lúc này Cầm Yểu bất ngờ lui lại, tay Sơ Tễ nắm chặt,
cố nhịn sự thôi thúc muốn giữ nàng lại, chỉ nghe Cầm Yểu nói: “Sơ Tễ, ngươi tốt
nhất, dịu dàng thiện lương nhất trong tất cả những người ta từng gặp”.

Lần đầu tiên có người dùng bốn chữ “dịu dàng thiện
lương” để nói về y, tử sĩ chỉ biết hành sự theo lệnh chủ nhân, không được phép
nhân từ dịu dàng, cũng không thể nào thiện lương. Y chỉ là một món đồ mặc người
ta sắp đặt.

Cầm Yểu cọ nhẹ bên má y rồi thoáng lùi một bước, Sơ
Tễ còn chưa kịp phản ứng thì bỗng thấy sau lưng nàng lóe ánh hàn quang, một
thanh đại đao chém xuống vai nàng: “Yêu nữ họa quốc nộp mạng ra đây!”.

Đồng tử Sơ Tễ thu rút lại, y vô thức đưa tay ra giật
lấy nàng, nhưng thân hình Cầm Yểu khẽ xoay khiến bàn tay y chỉ nắm lấy hư
không. Y ngẩng đầu thấy Cầm Yểu một tay kẹp thanh đại đao, hổ khẩu chặn lưỡi
đao lại, lưỡi đao sắc bén đó chẳng thể làm nàng mảy may thương tổn.

Chương
sáu

Sơ Tễ khựng lại, chợt thấy sắc đỏ thoáng vằn lên
trong đáy mắt Cầm Yểu, tay nàng siết lại, hai lưỡi đao to lớn nặng nề bị nàng bẻ
như xé nát một tờ giấy, đẩy lưỡi đao ra; chân nàng khẽ động, tay vươn tới, chộp
lấy cổ họng kẻ tập kích, gương mặt gã đàn ông cao lớn lực lưỡng lập tức tím
xanh lại, chân nhũn ra khuỵu trên mặt đất, Cầm Yểu lạnh giọng: “Ai phái ngươi tới?”.

Lời nói ẩn ước thứ sát khí bản thân Sơ Tễ chưa từng
gặp qua. “Yêu nữ... Người người đều muốn diệt...”. Vừa dứt lời, đầu y đã lệch
sang bên, một dòng máu đen trào khỏi miệng, dính dấp lên cánh tay trắng như tuyết
của Cầm Yểu, lưu lại một dấu vết xấu xí chướng mắt. Kẻ kia nuốt độc tự vẫn.

Thấy có người chết, đám người tụ tập xung quanh lập
tức hoảng loạn tản mác ra bốn phía.

Cầm Yểu buông tay, dòng máu nóng hổi dính trên cánh
tay, chảy dọc theo những ngón tay nàng nhỏ ròng ròng xuống đất. Cầm Yểu khựng lại
nhìn thi thể sõng soài trên mặt đất hồi lâu, thân mình bỗng nhiên run lên, nàng
muốn lấy khăn tay trong áo nhưng lục tìm hồi lâu vẫn không thấy.

Sơ Tễ sực tỉnh bước tới phía trước, dùng tay áo mình
lau sạch vết máu trên tay Cầm Yểu. Đến khi tay áo y bẩn hết, cơ thể Cầm Yểu
càng run rẩy mạnh hơn, nàng kéo áo Sơ Tễ, gương mặt tái nhợt xanh xao. Lòng chợt
nhói buốt, Sơ Tễ cắn chặt răng, đặt tay lên lưng Cầm Yểu ôm nàng vào lòng nhẹ
nhàng ru vỗ: “Đừng sợ, Cầm Yểu, đừng sợ”.

Một lúc sau người của quan phủ kéo tới, vừa thấy Cầm
Yểu tất cả nín lặng, không ai dám hé nửa lời, chỉ âm thầm kéo thi thể đi rồi
đưa nàng về phủ Quốc sư.

Cầm Yểu tắm liền hai canh giờ, nhưng có cảm giác
không cách nào lau rửa sạch sẽ vết máu tanh tưởi lấm trên cánh tay nàng, hơi
máu tanh nồng cứ mãi dính dấp, đeo bám trong tâm trí nàng, tựa như tơ nhện,
càng lúc càng bám riết lấy nàng. Về đến phòng, Sơ Tễ lập tức đứng dậy, y nhìn
nàng, đáy mắt ẩn chứa lo lắng nhưng không dám nói.

Cầm Yểu mỉm cười: “Sơ Tễ, đàn một khúc nhạc cho ta
nghe đi”.

Tiếng đàn du dương cất lên, hàm chứa cả những cảm
xúc hèn mọn không thể nói ra của y, Cầm Yểu đều nghe hết, nàng cười nhưng bàn
tay đã siết lại thành quyền, chặt đến trắng xanh. Nhạc vừa dứt, ánh mắt Sơ Tễ dịu
dàng rơi trên mình nàng, không ngờ chỉ thấy Cầm Yểu nhẹ giọng nói: “Sơ Tễ,
ngươi rời phủ Quốc sư đi”.

Ngón tay khẽ động, dây đàn run rẩy phát ra âm thanh
chói tai. Y im lặng hồi lâu rồi khàn giọng hỏi: “Tôi... đã làm gì sai ư?”.

Khóe miệng Cầm Yểu vẫn đọng lại nụ cười, nhưng giọng
nói lại lạnh băng: “Ngươi không bảo vệ được ta, phủ Quốc sư không cần kẻ vô dụng”.
Sơ Tễ cụp mắt, đối diện với những chỉ trích như vậy y không cách nào phản bác nổi.
“Ngươi đi đi, đi ngay đêm nay.” Cầm Yểu nói xong liền một mình về giường, rúc
vào trong chăn.

Nghe tiếng bước chân Sơ Tễ rời đi, tiếng cửa khép lại
rin rít, Cầm Yểu siết chặt bàn tay giấu kín trong chăn đến bật máu.

Một đêm trằn trọc không sao chợp mắt được, sáng sớm
hôm sau, Cầm Yểu bộ dạng bơ phờ mở cửa, thấy một chàng trai cao to cường tráng
đang quỳ phía trước sân. Dãi gió dầm sương suốt một đêm dài khiến đầu tóc, quần
áo y ướt đẫm, thấy Cầm Yểu mở cửa, mặt y thoáng hiện vẻ hoảng hốt, lo lắng; bất
an và bàng hoàng vụt qua đáy mắt sâu thẳm. Y dập đầu thật mạnh, quỳ sụp trên mặt
đất, ép mình xuống thấp hèn như bụi đất, y khàn giọng nói: “Sơ Tễ vô dụng, chỉ
xin Quốc sư...”. Giọng y chợt dừng lại, dường như không biết nên nói tiếp thế
nào.

Sự giáo dục của tử sĩ cho y biết, không được phép thỉnh
cầu chủ nhân, bất luận đó là mệnh lệnh gì thì phục tùng là điều duy nhất y được
phép làm. Nhưng lần này y không thể nào cho phép bản thân cứ rời đi như vậy. Dẫu
cho tuyệt vọng tới đâu, y cũng muốn được ở bên nàng, cho dù mỗi ngày chỉ có thể
đứng từ xa thoáng thấy bóng nàng một lần cũng đủ rồi.

Cầm Yểu ngây ngẩn nhìn y hồi lâu, sau đó xoay đầu, lạnh
lùng đi lướt qua y: “Cút khỏi phủ Quốc sư, đừng để ta nói thêm lần nữa”.

“Cầm Yểu...” Sơ Tễ thất thanh, “Tôi có thể làm tất cả
mọi việc... Xin đừng bỏ tôi”. Giọng y thấp dần, vì y biết mình chẳng có lý do
gì để nói những lời như vậy. Cầm Yểu quả thật đã bỏ đi tuyệt không ngoảnh đầu.
Ánh sáng trong mắt Sơ Tễ tắt lịm, y ngây ngốc quỳ nguyên tại chỗ.

Chương
bảy

Lúc ở trong cung, Cầm Yểu nghe thấy Thần quan đến
báo, nói Sơ Tễ vẫn quỳ trước cửa phòng nàng.

Cầm Yểu im lặng thật lâu, đột nhiên nàng lên tiếng
hướng về vị Hoàng đế khuất sau trùng trùng rèm trướng: “Bệ hạ, Cầm Yểu có chuyện
muốn thỉnh cầu”.

Người đàn ông khuất sau rèm rèm ho vài tiếng, cất giọng
khàn khàn: “Trẫm sẽ đáp ứng mọi thỉnh cầu của Quốc sư”.

“Cầm Yểu muốn xin một nam sủng biết đánh đàn, dung mạo
tinh tế lại thông minh lanh lợi.”

“Khụ khụ! Ha ha, được, người như vậy thì Quốc sư muốn
bao nhiêu Đại Tấn ban tặng bấy nhiêu!” Hoàng đế vẫy tay ra hiệu cho tổng quản
thái giám lui xuống tìm người, Cầm Yểu cụp mắt lấy bình sứ trong tay áo dốc ra
viên thuốc, đặt thuốc vào chén vàng để Thần quan dâng lên, nàng nhàn nhạt đáp:
“Được vậy thì đa tạ Bệ hạ”.

“Mạng của quả nhân là do Quốc sư cứu, chút chuyện vặt
vãnh như thế Quốc sư hà tất phải cảm tạ.”

Lúc Cầm Yểu về đến phủ Quốc sư, biết Sơ Tễ vẫn còn quỳ
trước cửa phòng mình. Nàng vẫy tay gọi nam sủng vừa xin từ chỗ Hoàng đế đến
bên, nàng nép mình người vào lòng tên nam sủng, nhẹ giọng nỉ non: “Người dìu ta
vào trong đi”.

Người này thông minh hơn Sơ Tễ nhiều, y biết làm thế
nào để khiến người khác vui vẻ, bàn tay y dịu dàng ôm lấy vòng eo Cầm Yểu, hai
người thật tình tứ thân mật bước vào phủ Quốc sư. Cầm Yểu nhìn thấy bóng dáng
Sơ Tễ cúi đầu quỳ dưới đất từ lúc mới bước qua cổng vào nội viện, bàn tay nàng
siết tay tên nam sủng đau nhói.

“Quốc sư, người nhẹ một chút được không?” Miệng tên
nam sủng phả ra một làn gió ấm áp, Cầm Yểu nhạt giọng nói: “Ngươi chỉ cần ngoan
ngoãn theo ta vào phòng là được”.

Nàng không thèm liếc mắt một lần, ôm gã nam sủng trẻ
trung tiến vào phòng riêng, coi Sơ Tễ đang quỳ ở đó như không khí, tuyệt đối
không đánh một ánh mắt nào về phía y. Nhưng nam sủng kia lại nhìn y thật kỳ
quái, ánh mắt y ẩn chứa vẻ mỉa mai giễu nhại khiến Sơ Tễ bất giác nắm chặt tay,
rồi lại bất lực buông xuôi.

Y... có tư cách gì để đố kỵ đây.

Trong phòng lặng thinh một hồi, rồi đột nhiên truyền
ra tiếng đàn dìu dịu, người đó đàn hay hơn y rất nhiều.

Đêm buông xuống thật sâu, tiếng đàn trong phòng chợt
dứt, ánh nến bất ngờ tắt lịm, Sơ Tễ cơ hồ có thể hình dung ra cảnh họ ôm nhau
ngủ. Giờ đây, y chẳng còn chút giá trị nào nữa, chàng trai kia tốt hơn y nhiều
lắm, y chẳng còn lý do gì để vấn vương. Y nghĩ, đối với Cầm Yểu, bất kỳ ai cũng
đều có thể thay thế y, nhưng với y chẳng ai có thể thay thế được nàng.

Nhưng còn cách nào khác đây... Y đã bị vứt bỏ rồi.

Thần sắc trong mắt Sơ Tễ hoàn toàn lụi tắt, y nhắm mắt,
trán khẽ chạm xuống đất, khấu đầu trước cánh cửa đóng im ỉm, sau đó đứng dậy loạng
choạng rời đi.

Cầm Yểu chặt đứt xiềng xích trên chân y, cho y tự
do, rồi chính nàng lại tước đi tự do của y. Nghĩ cũng phải, thần minh sao có thể
cứu người như y chứ...

Nghe bước chân ngoài cửa khuất dần, Cầm Yểu ngồi đối
diện với thư án im lặng không lên tiếng. Nam sủng cười nói: “Quốc sư đột nhiên
thổi tắt nến phải chăng vì tiểu nhân đàn không hay ư?”. Trong bóng tối, Cầm Yểu
lần tìm thấy bàn tay hắn đang đặt trên cây đàn rồi hất ra.

“Không sai, đàn không hay, tiếng đàn ngập những giả
dối xiểm nịnh, tham niệm chất chồng. Khúc nhạc của ngươi không bằng một phần vạn
của y, không đáng lọt vào tai.” Lời nàng nói khiến gương mặt chàng trai trẻ
chuyển thành trắng xanh, Cầm Yểu lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi, ta không cần
ngươi nữa”.

Chương
tám

Lễ tế trời đã tới, Cầm Yểu vận lễ bào rộng thùng
thình màu trắng, chậm rãi bước từng bước lên từng bậc thang dài dặc của đàn tế
Thiên đàn.

Rõ thật mỉa mai, rành rành một thứ tế lễ vô cùng bẩn
thỉu lại trang hoàng bằng màu sắc thuần khiết như vậy. Mười đồng nam, đồng nữ vận
y phục trắng như tuyết bị đánh thuốc mê đặt trên Thiên đàn, chờ đợi sự réo gọi
của đất trời. Cầm Yểu rửa sạch hai tay, đón lấy chủy thủ từ Thần quan. Nàng sẽ
dùng chủy thủ này rạch nát ngực những đứa trẻ ấy, moi tim chúng ra để tế lễ đất
trời. Chủy thủ chĩa thẳng lên trời cao, Thần quan tưng bừng tấu nhạc lễ, Cầm Yểu
gương mặt không mang bất kỳ biểu cảm nào, lưỡi chủy thủ đâm xuống...

Chính lúc ấy một mũi tên dài không biết từ đâu bắn tới,
cắm phập vào cổ tay nàng, chủy thủ rơi xuống đất, máu tuôn dài như suối trên cổ
tay Cầm Yểu, nàng cau mày rút mũi tên đâm thấu xương ra, nhìn về phía Thái tử
đang đứng bên phải của Thiên đàn, y có thể... gây tổn thương tới nàng sao?

Có thứ binh khí có thể làm tổn thương được thân thể
bất tử bất diệt này sao...

Cầm Yểu không biết mình nên cảm thấy mừng hay lo,
trong lúc cảm xúc hỗn loạn, nàng cố sức định thần lại.

Hoàng đế bệnh liệt giường đã lâu, lệnh cho Thái tử
giám sát lễ tế trời. Người ngàn vạn lần không thể ngờ rằng chính Thái tử con
trai mình lại ôm lòng mưu phản. Kẻ thích sát Quốc sư hóa ra là Thái tử, các Thần
quan trên Thiên đàn đều ngây ra giữa đương trường, Cấm vệ quân dưới Thiên đàn lập
tức rút vũ khí, nhất tề bao vây các Thần quan giữa Thiên đàn. Thái tử rút kiếm
chỉ về phía Cầm Yểu: “Yêu nữ hại nước hại dân, mê hoặc phụ vương ta, nguy hại
cho xã tắc ta! Hôm nay ta phải thay trời hành đạo, trừ đi mầm họa này!”.

Cầm Yểu nhìn mười đứa trẻ đang nằm dưới đất, nhích cổ
tay nhỏ máu chuyển sang bên, không để máu mình làm bẩn tấm thân thuần khiết của
chúng.

“Được thôi.” Cầm Yểu nghĩ, dù sao nàng cũng chán
ghét cuộc sống và bản thân mình rồi, nàng hướng về phía Thái tử, dáng vẻ ung
dung thản nhiên lại khiến tất cả mọi người có mặt khiếp hãi, không ai dám nhúc
nhích. Cầm Yểu đứng giữa Thiên đàn, dang rộng hai cánh tay, cất giọng lạnh lùng
ẩn ước cảm giác được giải thoát rất khó nhận ra: “Xin Thái tử ban cho Cầm Yểu
được chết”.

Gió lạnh đầu thu quét qua Thiên đàn, gió thổi căng
phồng tà áo bào thùng thình của Cầm Yểu, nàng như một con diều no gió, chỉ đợi
người tới cắt đứt dây buộc để nàng có thể tự do thả mình theo gió.

Thái tử cười lạnh: “Được, ta giúp ngươi toại nguyện”.

Y giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào Cầm Yểu, bắn
thêm một mũi nữa. Cầm Yểu nhắm mắt, đúng khoảnh khắc sinh tử, trước khi được giải
thoát nàng đột nhiên nhớ tới cặp mắt trong suốt đã gặp ngày hạ đó. Sơ Tễ, Sơ Tễ,
mong rằng đời y sau này có thể thật sự như “vũ hậu sơ tễ”, xán lạn không vương
bóng mây mù. Tiếng mũi tên rít lên xé gió bay tới, bỗng nhiên Cầm Yểu cảm thấy
người mình nghiêng đi, nàng được một hơi thở quen thuộc ôm vào ngực, người đó
ôm theo nàng lăn mấy vòng trên đất, mũi tên nhọn hoắt sượt qua tai Cầm Yểu cắm
trên mặt đất.

Cầm Yểu mở mắt, nhìn Sơ Tễ mà không dám tin vào mắt
mình. Y dừng trên người nàng, đầu che mất ánh nắng trên cao, tỏa một bóng râm
an toàn xuống nàng. “Sao... ngươi lại tới đây?”.

Sơ Tễ im lặng hồi lâu, nhỏ giọng đáp: “Ta chỉ muốn đến
xem nàng hoàn tất lễ tế trời rồi đi, ta nói ta là... nam sủng của nàng nên họ
cho ta đứng dưới Thiên đàn xem lễ”.

Cầm Yểu ngạc nhiên. Nàng cảm nhận thấy bàn tay Sơ Tễ
nhẹ xoa đầu mình: “Cầm Yểu đừng sợ, bảo vệ nàng xong... ta sẽ rời đi”.

Chương
chín

Sao y lại ngốc như vậy, rõ ràng nàng đã tìm mọi cách
đuổi y đi, để y trốn đi... “Ta không cần ngươi bảo vệ.” Cầm Yểu cố nén giọng, lạnh
lùng nói: “Cầm Yểu ta là Cầm Yêu, là yêu quái hại người, chết là đáng lắm”.

Tay Sơ Tễ vẫn đặt trên đầu nàng: “Cầm Yểu không
thích hại người”.

Cầm Yểu cười lạnh: “Làm sao ngươi biết? Lúc đầu ta cứu
ngươi chẳng qua vì muốn ăn tim ngươi thôi”.

“Ừ.”

“Ngày ngày nằm kế bên để hút dương khí của ngươi.”

“Ừ.”

Giọng Cầm Yểu không nén nổi xao động: “Ngươi nghe có
hiểu không vậy, ta là yêu quái! Ngươi muốn sống thì lập tức cút thật xa cho ta!
Đừng để ta phải thấy mặt ngươi thêm lần nữa!”.

Sơ Tễ im lặng một hồi rồi lại xoa đầu Cầm Yểu: “Ta
không sợ yêu quái, cũng không sợ nàng hại ta. Ta chỉ sợ nàng đuổi ta đi mà
thôi, nhưng nàng đã đuổi ta đi rồi... nên ta chẳng còn gì phải sợ nữa”. Lời
đang nói bỗng nghẹn cứng trong cổ họng, một dòng nóng rực rỉ khỏi khóe miệng y,
nhỏ xuống khuôn mặt trắng xanh của Cầm Yểu.

Sơ Tễ vụng về lấy tay lau vết máu trên mặt Cầm Yểu,
nhưng càng cố lau sạch thì càng làm lấm lem mặt nàng. Sơ Tễ bất lực: “Xin lỗi”.
Cầm Yểu ngây ra một lúc rồi ngón tay run rẩy chạm tới tấm lưng dày rộng của Sơ
Tễ, nơi đó ướt đẫm một mảng, một mũi tên lạnh lẽo cắm thẳng vào lưng y.

Nguyên lai, vừa rồi Thái tử bắn hai mũi tên, một mũi
sượt qua vành tai Cầm Yểu, một mũi trúng lưng Sơ Tễ. Cầm Yểu bắt đầu không nhịn
được mà run rẩy, nàng hoảng hốt bật dậy muốn xem vết thương của Sơ Tễ nhưng lại
bị y ôm chặt lấy đè dưới thân. Chẳng hiểu khi ấy yêu lực kinh thiên của nàng biến
đâu mất, Cầm Yểu hoảng hốt: “Sơ Tễ, Sơ Tễ, ngươi dậy đi, để ta xét thương thể
cho ngươi”.

“Nàng phải bình an.”

“Ta rất bình an, để ta xem xét thương thể cho ngươi
trước đã!”

“Cầm Yểu, ta lúc nào cũng thật... vô dụng.” Sức lực
trên người Sơ Tễ dần dần hư hao, y không giữ được thân hình vững vàng nữa, đành
gục xuống ngực Cầm Yểu, “Nhưng ta biết, Cầm Yểu nhất định có thể sống tiếp.
Nàng xinh đẹp và dịu dàng như vậy, nàng nên... Nàng xứng đáng có một cuộc sống
tốt đẹp, được thấy ánh dương tươi đẹp hơn, được ngắm nhìn những loài hoa rực rỡ
hơn, được tự do như những cơn gió... Được sống một đời ngập tràn sắc màu”.

Đó là cuộc sống mà y hằng ao ước, nhưng kể từ khi gặp
Cầm Yểu, y chỉ hướng về nàng.

“Lập tức giết yêu nữ cho ta!” Thái tử vừa hạ lệnh, cấm
vệ quân lập tức vây lấy Cầm Yểu, những mũi thương sắc nhọn nhằm thẳng về phía
nàng.

Cảm nhận được hơi thở của người trong lòng mình mỗi
lúc một mong manh, tay Cầm Yểu ôm chặt lấy thân thể y. Đời này của nàng cần sống
nên đã sống, sống với máu tanh nhuốm ngập hai tay, nhơ nhuốc đến độ chính nàng
cũng phải ghét bỏ bản thân, nhưng lại có một nam nhân nói nàng dịu dàng, cung
kính nàng như thần minh, thậm chí cam tâm tình nguyện chết vì nàng. Phút sơ ngộ
chỉ là nàng nhất thời hứng thú làm bừa, nàng không hề cứu Sơ Tễ, là y đã cứu
nàng.

“Chàng luôn đối xử với ta tốt như vậy.” Sát khí bức
người từ bốn phương tám hướng ập đến, Cầm Yểu chỉ ôm Sơ Tễ lặng lẽ nói: “Chàng
luôn đối xử với ta tốt như vậy nhưng sao ta lại nỡ khiến chàng thất vọng, nỡ
khiến chàng tổn thương thêm lần nữa”.

Gió lớn nổi lên giữa Thiên đàn, khắp lượt kinh thành
ai nấy đều nghe thấy tiếng đàn thất huyền vang vọng giữa không gian. Đến khi
người trên Thiên đàn sực tỉnh thì một người một yêu vẫn ôm nhau giữa đàn tế đã
mất tăm không bóng dáng.

Hồi
kết

Thương mộc Yêu cầm, ăn tim người, đói khát mà hóa
ma. Bất tử bất diệt, đao thương bất nhập.” Cô gái áo trắng thấp giọng niệm khe
khẽ, nàng lấy một cây bút lông từ trong áo ra: “Quỷ của cô, ta lấy đi rồi”.

Đầu bút nhẹ điểm vào mi tâm Cầm Yểu, một đốm sáng
vàng dính trên đầu bút của Bạch Quỷ bị nàng thu vào trong áo.

Sắc mặt Cầm Yểu hơi trắng: “Bạch Quỷ cô nương, đa tạ”.

Bạch Quỷ im lặng hồi lâu: “Thật ra nếu chờ đến sau
khi cô hóa ma ta vẫn có thể thu được nội đan của cô”.

“Cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi.” Cầm Yểu cười nói,
“Một năm sau ngày Sơ Tễ ra đi, ta đã thấy đủ ánh dương tươi đẹp, thưởng đủ loài
hoa thắm rực rỡ, đời này chưa từng được tự do tự tại đến vậy. Ta đã mãn nguyện
lắm rồi”. Nàng sờ bụng mình, lại tiếp: “Nếu đợi thêm vài ngày nữa, thần trí
không còn thanh tỉnh nữa, hóa thành ma, lại đi hại mạng người nữa thì không hay
lắm. Ta muốn trong sạch xuống gặp Sơ Tễ”.

Bạch Quỷ thu bút vào tay áo, giọng nói phiêu diêu
trong gió: “Bên cầu Nại Hà, bên đá Tam Sinh, y nhất định không đi trước cô
đâu”.

Cầm Yểu cười nhạt, quay đầu nhìn ngôi mộ ngập trong
hoa cỏ, nàng biết, Sơ Tễ sẽ không bao giờ bỏ nàng lại để đi trước, mà nàng, sau
này nàng cũng sẽ không bỏ lại y nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3