Bách quỷ tập - Phần XIV - Chương 1 - 2 - 3 - 4
QUỶ
YÊU (Yêu quái quỷ)
Chương
một
Dịch trạm ngoại thành, Cầm Yểu nghiêng mình dựa bên
cửa sổ tầng hai, bên tai ngoài tiếng ve sầu rỉ rả không ngơi nghỉ còn lẫn những
lời càu nhàu dông dài của thần quan: “Quốc sư, sắp tới lúc cử hành lễ tế trời rồi,
nếu người vẫn chưa về cung chỉ e là làm lỡ ngày tế...”.
Cầm Yểu xoay đầu nhìn dòng người nô nức qua lại phía
dưới dịch trạm, lơ đãng đáp một tiếng: “Biết rồi”. Rồi ánh mắt nàng lại chuyển
qua, một thoáng vô tình, trong buổi chiều nắng vàng xuyên qua rèm mi, bắt gặp một
chàng trai, dung mạo tuấn tú, thân hình cường tráng. Chỉ là kẻ đó đứng lẫn
trong đám tù nhân, mình mặc y phục tù nhân, xiềng xích nặng nề quấn lấy đôi
chân trần của y.
Một gã quan sai vung ngọn roi mắng chửi diễu võ
giương oai: “Lũ ngu dốt, tránh cả ra, tránh cả ra, đến bên đường mà nghỉ, đừng
cản trở bọn ông uống trà!”.
“Chúng làm gì vậy?” Cầm Yểu chỉ những người dưới lầu
hỏi Thần quan. Thần quan liếc mắt qua rồi đáp: “Hình như là người của Sở vương
phủ”. Ba tháng trước, Sở vương toan tính mưu phản bị trấn áp, Hoàng đế hạ lệnh
tịch thu gia sản, nô bộc trong phủ đều bị lưu đày.
Cầm Yểu gật đầu im lặng.
Phạm nhân bên dưới chầm chậm tiến trên con đường đối
diện với dịch trạm, gã quan sai đột nhiên nổi giận đùng đùng, vừa vung roi quất
loạn vào đám người vừa chửi mắng: “Bảo các người nhanh lên mà! Một đám tạp chủng!”.
Một phạm nhân có tuổi té lăn xuống đất, bật ra tiếng kêu khóc, gã quan sai càng
giận dữ, gã xông lại đá ông lão một cái: “Thằng già này, giả chết à! Đứng
lên!”.
Cầm Yểu nhíu mày, lúc này chàng trai dáng vẻ cao to,
vạm vỡ bỗng tiến lại bên ông lão, y nghiêng người im lặng chịu mấy cú đá thay
ông lão, sau đó dìu ông lão đứng lên, gã quan sai vẫn luôn miệng chửi bới không
ngớt rồi bắt đầu vung roi vụt lấy vụt để lên người chàng trai kia: “Ai cho
ngươi đỡ nó!”.
Chàng trai kia trước sau không rên một tiếng, còn gã
quan sai càng đánh càng nổi nóng, gã kéo chàng trai kia ra quất roi vào mặt y.
Chàng trai trước sau không hề phản kháng kia đột nhiên giật lấy sợi roi da bằng
đôi tay trần, lạnh lùng giương mắt nhìn lại, sát khí trong mắt khiến gã quan
sai lạnh người rét run.
Nhưng cơn sợ hãi qua đi càng thổi bùng lửa phẫn nộ
trong gã: “Mày... Mày định làm phản hả?”. Gã giật roi ra khỏi tay chàng trai,
quất thật mạnh xuống lưng y, còn chưa đủ lại giơ chân đá vài cái thật mạnh vào
bụng chàng trai, một cước hai cước... đến khi y ngã vật ra đất. Gã vẫn luôn tay
đánh đập: “Thằng tiện chủng này! Dám phản à! Còn phản nữa à?”.
Ông lão được chàng trai giúp đỡ kêu khóc như ri: “Đại
nhân đừng đánh, đại nhân đừng đánh nữa!”.
Cầm Yểu nhìn cảnh ồn ào dưới lầu, nhấp một ngụm trà,
nhàn nhã buông một câu hỏi: “Ngươi thấy sao?”.
Thần quan ngơ ngác: “Chẳng qua là mấy tên tù nhân
thôi mà”.
Cầm Yểu đặt ly trà xuống, tay vịn khung cửa sổ, giọng
điệu trước sau vẫn nhàn nhạt: “Nhưng ta chấm tên này rồi”. Chưa dứt lời, nàng
đã ngó lơ ánh mắt còn đang ngơ ngác của Thần quan, tung mình vọt qua cửa sổ, vạt
áo bay phấp phới, nàng nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh gã quan binh đang đánh người.
Người bên dưới đều bị cô gái mặc áo bào rộng thùng
thình từ đâu rớt xuống dọa một trận, chưa kịp định thần đã thấy bàn tay cô gái
kia bắt quyết như dáng hoa, vuốt nhẹ lên mặt gã quan sai. Gã đàn ông lực lưỡng
bị đẩy bật ra xa như một quả cầu da trong tay trẻ con, hắn va vào chuồng ngựa của
dịch trạm, ngã nhào vào đống cỏ khô và phân ngựa rồi té xỉu.
Cầm Yểu cười nói: “Đánh người là không tốt đâu
nhé!”.
Thần quan ở trên lầu giật giật khóe miệng, người dưới
dịch trạm ai nấy đều cũng ngạc nhiên. Cầm Yểu xoay người nhìn chàng trai đang đờ
người trên đất, nàng khom người xuống, không buồn để tâm bụi đất có làm dơ bẩn
y phục sang trọng của mình hay không.
“Cùng về với ta nào!” Nàng đưa tay ra trước mặt nam
nhân: “Làm nam sủng của ta”. Lời nàng nhẹ nhàng như đang hỏi hôm nay ngươi ăn
cơm chưa.
Chương
hai
Nam nhân ngẩn ra nhìn nụ cười thoáng hiện trên mặt Cầm
Yểu, còn chưa kịp trả lời thì trong mấy tên quan sai khác từ trong dịch trạm ùa
ra, bọn chúng lăm lăm đại đao chĩa vào Cầm Yểu: “Điêu dân to gan! Dám đến cướp
tù chắc!”.
Bị người khác ngắt lời, Cầm Yểu bất mãn đứng dậy,
ánh mắt dừng trên người bọn chúng: “Ta cướp đó, các ngươi muốn làm gì đây?”.
Đám quan sai hết đưa mắt nhìn nhau rồi lại liếc nhìn
đồng bọn đang hôn mê trong chuồng ngựa, nhất thời không ai dám trả lời.
Thần quan trên lầu thấy vậy vội vã chạy xuống, lễ phục
Thần quan của vương triều Đại Tấn trên mình lão khiến tất cả người có mặt tại
đương trường hốt hoảng, vừa xuống lầu lão lập tức quát mấy tên quan binh: “To
gan! Được diện kiến tôn dung của Quốc sư còn không mau cúi đầu hành lễ!”.
Quốc sư, Thông thần giả của vương triều Đại Tấn.
Nghe tiếng Thần quan thét, đám quan sai bủn rủn chân
tay, chúng lập tức quỳ sụp xuống đất, mà dân chúng quanh đó cũng cũng lũ lượt
quỳ xuống.
Cầm Yểu nhíu mày, nàng không thích người ta dập đầu
quỳ lạy như vậy, thật khiến nàng có cảm giác mình giống tấm bia đá cho người ta
tế bái. Nàng lại đưa tay về phía chàng trai đang ngồi trên đất: “Theo ta rời khỏi
chỗ này được không?”.
Chàng trai kia vẫn ngơ ngẩn nhìn nàng đến si ngốc. Y
im lặng, sau đó ánh mắt lại hướng xuống hai chân mình. Đôi chân trần bị xiềng
xích nặng nề quấn siết lấy, da trên mắt cá trầy trụa.
Y là tù nhân, không có tư cách lựa chọn.
Cầm Yểu nương theo ánh mắt y, nhìn xuống gông xiềng
đang thít chặt chân y, đôi chân vạm vỡ của chàng trai theo ánh hơi co về phía
sau, chừng như y đang bối rối và xấu hổ. Hành động nhỏ này của y khiến lòng Cầm
Yểu hơi khó chịu, nàng xoay tay, một thanh đoản kiếm thoát khỏi tay áo nàng, chỉ
nghe “đinh” một tiếng, xiềng xích đứt lìa thành đôi.
Đón nhận ánh mắt đầy ngạc nhiên của nam nhân, Cầm Yểu
cười nhẹ: “Cùng về với ta nào!”.
Ánh nắng giữa hạ chói chang đến đau mắt, chàng trai
kia cúi đầu, gật nhẹ đến mức gần như không thấy được. Cầm Yểu cười vui vẻ, nàng
cúi người kéo tay phải lấm lem bùn đất và máu của chàng trai, dìu y đứng thẳng
lên.
Đám quan binh quỳ một bên run rẩy hồi lâu, cuối cùng
đành liều chết mở lời: “Bẩm Quốc sư... Mấy... mấy tên này đều là trọng phạm, phải
lưu đày ra biên cương...”.
Bước chân rời đi của Cầm Yểu chợt dừng lại, nàng
nhàn nhạt quay đầu nhìn những người kia nói: “Vừa rồi ta đã bấm độn tính được rằng
không nên lưu đày những người này. Các ngươi tháo hết xiềng xích cho họ đi. Ta
được thần minh dẫn lối tới giải cứu những người này, các ngươi có ý kiến gì với
ta hay là với thần minh vậy?”.
Đám quan binh đổ mồ hôi như mưa.
Cầm Yểu không buồn để tâm tới chúng nữa, nàng im lặng
không nói không rằng, đưa chàng trai kia rời đi. Thần quan vội bước nhanh theo
nàng. Chờ đi tới tận nơi xa, Thần quan mới lại gần Cầm Yểu thì thào nói nhỏ:
“Quốc sư, giả danh thần minh thật ra không ổn lắm đâu! Nếu bệ hạ biết...”.
“Thần minh thực sự chỉ dạy với ta như vậy mà!” Cầm Yểu
mặt không biến sắc ngắt lời, “Bệ hạ sẽ tin lời thần thôi”.
Lời này của nàng quả thực đúng là hù dọa mà thôi,
trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, nhưng chàng trai bên cạnh nàng chỉ im lặng nhìn
bàn tay Cầm Yểu đang nắm chặt tay phải của y, lúc này y tin thần minh thực sự tồn
tại.
Bước chân Cầm Yểu đột nhiên dừng, nàng ngẩng đầu
nhìn chàng trai kia, đôi mắt trong suốt như có thể nhìn thấu đáy long y: “Quên
chưa hỏi ngươi tên?”.
Nam nhân im lặng một hồi: “Thập Ngũ”.
“À, ngươi biết nói à... Nhưng mà... Thập Ngũ?”
Chàng trai kia cụp mắt: “Tôi... Tiểu nhân...”. Hình như
y không biết phải xưng hô thế nào mới phải phép, bèn ngừng một lúc rồi nói: “Tử
sĩ thứ mười lăm do Sở vương gia nuôi, vì vậy mới có tên là Thập Ngũ”.
Cầm Yểu ngẩn ra, vị trí của tử sĩ trong thứ bậc của
vương triều Đại Tấn còn tệ hơn cả nô tài, từ nhỏ đã phải trải qua những cuộc huấn
luyện tàn khốc không phải dành cho con người, như một thứ đồ vật mang tính mạng
mình để hoàn thành công việc được giao. Cầm Yểu ngẩn ra khiến chàng trai kia cảm
thấy mất tự nhiên, y rụt tay lại muốn lui về phía sau.
Nhưng Cầm Yểu không buông tay, nàng kiễng chân xoa đầu
chàng trai ấy: “Không sao, về nhà ta sẽ xem sách rồi đặt cho ngươi một cái
tên”.
Bàn tay mềm mại xoa xoa vuốt ve mái đầu y, như một
cơn gió giữa mùa hạ thoáng qua bên tai, xua đi cái nóng nung người.
Chương
ba
Thân trên của Thập Ngũ bị băng chặt như nắm cơm, y dựa
người trên giường im lặng cụp mắt. Nghe thấy tiếng mở cửa, y ngước mắt lên, thấy
Cầm Yểu bưng cháo nóng đi vào. Y vô thức đứng dậy để quỳ xuống, nhưng chưa kịp
tung chăn ra đã bị Cầm Yểu ngăn lại: “Ngươi là nam sủng của ta đó”. Cầm Yểu ngồi
xuống bên giường y, “Là để ta sủng ái, không cần hành lễ”.
Thập Ngũ ngẩn ra, y chỉ quen làm tử sĩ, không biết
làm nam sủng.
Cầm Yểu múc một thìa cháo nóng đưa đến bên miệng Thập
Ngũ nhưng y hoàn toàn không động tĩnh, Cẩm Yểu đành cười cười: “Há miệng ra
nào”. Y vô thức mở miệng, thìa cháo nóng ấm trút vào miệng y, nước cháo mềm mại
trôi qua cổ họng, lập tức khiến cả người y nóng lên.
Cầm Yểu nhẫn nại đút từng thìa, từng thìa cháo cho
y, trước sau nàng không nói một lời. Còn Thập Ngũ cũng chỉ lặng thinh nuốt
cháo, rồi y to gan đại nghịch bất đạo liếc nhìn Cầm Yểu đến si ngốc. Đúng là đại
nghịch bất đạo, y đã nghĩ như vậy về mình.
Ánh nắng hắt bên song cửa cùng thời gian lưu chuyển
như lưỡi đao bén, khắc tạc thật sâu gương mặt của Cầm Yểu khi ấy vào tâm trí y.
Trầm tĩnh và ấm áp.
Bát cháo đã cạn trơ đáy, Cầm Yểu đặt cái bát qua một
bên, lấy một cuốn sách trong ngực ra, nàng xoay người cùng dựa vào thành giường
như Thập Ngũ bắt đầu hỏi: “Giờ chúng ta cùng đặt tên nhé, ngươi muốn một cái
tên thật mạnh mẽ hay là nho nhã một chút?”.
Thập Ngũ sống tới giờ chưa một lần được tự lựa chọn,
trước nay chỉ có mệnh lệnh của chủ nhân và sự ngoan ngoãn chấp hành của y, nghe
Cầm Yểu hỏi vậy, y lại ngơ ngác hồi lâu, đến khi ngay cả bản thân y cũng phát
giác biểu hiện của mình hôm nay thật quá mức vụng về, người vụng về như y sớm
muộn cũng sẽ có ngày bị ghét bỏ thôi...
Y cẩn thận quay đầu nhìn Cầm Yểu, thấy nàng vẫn cười
nhìn y như cũ, Thập Ngũ nắm chặt tay, căng thẳng trả lời: “Tất... tất cả nghe
theo sắp đặt của Quốc sư”.
“Nhưng ta không biết ngươi thích gì.”
“Chỉ cần Quốc sư thích là được...”
Cầm Yểu đột nhiên im lặng nhìn chằm chằm Thập Ngũ.
Ngón tay Thập Ngũ siết chặt lại rồi buông ra, buông
rồi bất giác lại nắm chặt lại, y có thể cảm nhận được ánh mắt Cầm Yểu không ngừng
dõi trên gương mặt mình, nhưng y không dám nhìn nàng, trước sau vẫn cúi đầu
nhìn đôi tay thô kệch của mình. Đáy mắt Thập Ngũ thoáng hiện một tia thất vọng,
dáng vẻ này chắc chắn sẽ chẳng được ai yêu thích đâu, nàng... Có lẽ đã cảm thấy
hết kiên nhẫn rồi...
Nhưng rốt cuộc nên làm thế nào đây, làm thế nào mới
khiến nàng yêu thích, làm thế nào mới khiến nàng tươi cười, ngoài việc phải tuyệt
đối phục tùng mệnh lệnh, chưa từng có ai cho y biết còn cách sống nào khác.
“Không cần quá căng thẳng đâu.” Một bàn tay bỗng xoa
đầu y, “Sẽ không có ai đánh ngươi nữa đâu”.
Nàng... lại chạm vào y nữa rồi. Kẻ thấp hèn, ti tiện
như y... Thập Ngũ cụp mắt, cảm xúc trong lòng cuộn lên như nước triều.
“Quốc sư.” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Bệ hạ
có chỉ mời người vào cung”.
Thu lại bàn tay đang đặt trên đầu Thập Ngũ, Cẩm Yểu
xuống giường chỉnh trang lại y phục, nàng lãnh đạm đáp một tiếng: “Biết rồi”.
Thập Ngũ khẽ ngẩng đầu lên nhìn nàng, bắt đầu nhận ra, Cầm Yểu không hề thích
vào cung. Trước khi ra cửa, Cầm Yểu bỗng nhiên quay người nói với Thập Ngũ: “Sơ
Tễ, ngươi thấy cái tên này thế nào? Vũ hậu sơ tễ[26], sương mù đã
qua, tất cả bừng lên sự sống mới. Có điều, cái tên này hơi giống của con
gái...”.
[26]
. Sau cơn mưa trời lại sáng.
Thập Ngũ ngây ngốc nhìn Cầm Yểu một hồi, đột nhiên
quỳ trên giường cúi người bái lạy: “Tạ ơn Quốc sư ban tên...”.
“Không cần hành lễ, nói xem ngươi có thích không?”
Đâu chỉ thích, Thập Ngũ cụp mắt: “Thích vô cùng, tạ
ơn Quốc...”.
“Ta muốn ngươi gọi tên ta.” Cầm Yểu để lại một câu rồi
đẩy cửa đi ra, “Lát nữa về ta muốn nghe ngươi gọi tên ta”.
Chương
bốn
Đến tận đêm khuya Cầm Yểu mới từ hoàng cung trở về.
Nàng đẩy cửa vào phòng, thấy bên trong vẫn còn đốt
đèn, thần trí có hơi lơ đãng, đến khi nghe thấy hơi thở đều đều trên giường mới
chợt nhớ ra mình đã nhặt một chàng trai về nhà.
Vừa vào trong phòng, chàng trai đang ngồi trên giường
liền tung chăn muốn xuống giường hành lễ, nhưng đột nhiên nhớ ra lời dặn dò của
nàng, Sơ Tễ khựng người, chỉ biết bối rối đứng bên giường.
Cầm Yểu nhìn y một hồi rồi cười nói: “Ta có ăn thịt
ngươi đâu nào”.
Sơ Tễ cúi đầu nghĩ, thật ra nếu nàng muốn ăn y cũng
không phải không được...
“Ngươi biết đàn không?” Cầm Yểu đột nhiên hỏi.
“Biết.” Tử sĩ của Sở vương không thể là thất phu,
cái gì cũng không biết vì thế nhạc khí âm luật đều được học qua, biết càng nhiều
thứ càng có thể giúp chủ nhân làm được nhiều việc, cơ hội được sống tiếp càng lớn
hơn.
Cầm Yểu vốn chỉ hỏi chơi, không ngờ y lại biết đàn
thật, nhất thời hứng thú, nàng lấy dưới thư án ra một cây đàn gỗ ngô đồng đặt
trên bàn: “Ngươi đàn một khúc ta nghe có được không?”.
Sơ Tễ ngồi xuống, Cầm Yểu cũng mang ghế đến ngồi đối
diện thư án, ôm đầu lặng yên nhìn y. Tiếng đàn đầu tiên vừa ngân lên, Sơ Tễ
thoáng khựng lại, có chút ngạc nhiên nhìn cây thất huyền cầm dưới tay mình, đàn
này thoạt nhìn thấy thật đơn sơ nhưng âm sắc lại khiến người ta kinh ngạc.
Cầm Yểu hỏi: “Sao vậy? Sao không đàn tiếp?”.
Sơ Tễ choàng tỉnh: “Quốc sư thứ tội”.
“Gọi ta là Cầm Yểu.”
Sơ Tễ im lặng, dường như đang chuẩn bị tâm lý cực kỳ
kỹ càng: “Cầm... Yểu”. Có những việc nơi bắt đầu cũng là cửa ải khó khăn nhất,
một khi qua được sau này sẽ dễ dàng hơn. Y bất giác lại lẩm nhẩm thêm lần nữa:
“Cầm Yểu” như đang thất thần hồi tưởng.
Cầm Yểu cười nhạt: “Ngươi gọi tên ta nghe hay lắm”.
Ánh nến nhảy múa trong đáy mắt nàng như một tinh linh khiến y không tự chủ được
mà nhìn đến ngây ngốc.
Cô gái như vậy...
Sơ Tễ cúi đầu gảy đàn.
Một cô gái như vậy, đẹp đến độ khiến y không dám mơ
tưởng, đối với nàng thì một chút tạp niệm thôi cũng là một vết nhơ.
Cầm Yểu ngả người trên thư án yên lặng đánh giá
gương mặt chàng trai kia. Tiếng đàn lưu chuyển bên tai nàng, tình cảm dạt dào ẩn
sau khúc nhạc, lẫn trong tiếng đàn như gió xuân phảng phất lòng nàng, thông qua
tiếng đàn nàng có thể nhìn rõ tâm tư của nam nhân này, nhận ra nội tâm y chứa đựng
những kiên cường, cứng rắn hiếm thấy của thế nhân khiến nàng cũng bất giác thất
thần.
“Sơ Tễ.” Nghe xong một khúc, Cầm Yểu đột nhiên lên
tiếng: “Ngươi thật đẹp”.
Đối với nam nhân mà nói có lẽ đây chắc không được
coi là khen ngợi, nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến Sơ Tễ đỏ mặt: “Tạ Quốc...”. Lời y
nghẹn lại, một lúc sau mới nói: “Cầm Yểu còn đẹp hơn”.
Y ngốc thật, ngay cả một câu khen ngợi cũng không biết
phải nói làm sao, Sơ Tễ vô cùng chán ghét bản thân. Không ngờ lại nghe “phì” một
tiếng, Cầm Yểu bật cười với y: “Vậy ngươi có thích ta không?”. Đối với câu hỏi
ngoài dự liệu như vậy, Sơ Tễ ngây ngốc, mặt y thoáng đỏ bừng lên, rất lâu sau vẫn
chưa nói được câu nào. Cầm Yểu đứng dậy, cách thư án, nàng với tay xoa đầu y:
“Ta thì rất thích ngươi”.
Sơ Tễ ngẩng đầu nhìn nàng, si mê lạc mất bản thân.
Đêm đó Cầm Yểu và Sơ Tễ ngủ chung một giường, chỉ là
đắp chăn cùng nhau lặng yên ngủ, Cầm Yểu nói nam sủng nên như vậy, nàng nói được
y ôm thật ấm áp.
Sơ Tễ lại một lần nữa lạc mất bản thân.
Có lẽ trên thế gian này thật sự có thần minh cũng
nên, mà có lẽ Cầm Yểu đúng là thần minh cũng nên, nếu không...
Tại sao nàng có thể cứu được cả một kẻ như y chứ...