Bách quỷ tập - Phần XIII - Chương 1 - 2

QUỶ
THỦ

Chương
một

Trên núi cao, gió tuyết cuồn cuộn như cát đổ, tiếng
gió rít gào, sắc nhọn cào xé màng nhĩ của A Lâm, giống như trong giấc mộng nàng
thường gặp.

Trong mơ nàng lết từng bước khó nhọc giữa tuyết
trùng trùng, lưng đau đớn khó chịu, miệng nồng nặc mùi máu tanh tưởi. Hiện thực
như đang lặp lại hoàn toàn những thứ diễn ra trong mộng, hơi thở nặng nhọc của
nàng hóa thành một quầng sương trắng trong không khí, A Lâm cảm thấy thật nực
cười. Nhưng vẫn có gì đó không thật giống nhau, nàng nghĩ, trong mộng ngay cả
trái tim nàng cũng hoang vu cùng cực, còn hiện tại, ít ra nàng cũng mang một kỳ
vọng mãnh liệt – phải giành được Lục Nhận đao.

Phải giành được Lục Nhận đao thì sư phụ mới có thể
phá vỡ trận pháp của phái Hoa Sơn, cứu người trong mộng của người về.

Sư phụ... Nghĩ đến người đó, lòng A Lâm lại nhói
đau. Sư phụ nhặt nàng về năm mười hai tuổi, hai người ngày đêm bên nhau suốt
tám năm liền, cuối cùng, sư phụ không còn là sư phụ của một mình nàng nữa...
Lòng xót xa, A Lâm nuốt một ngụm gió lạnh, gắng gượng ổn định lại tinh thần, tiếp
tục leo lên núi, cố đè nén những tình cảm đại nghịch bất đạo kia xuống.

Bỗng nhiên, A Lâm vấp ngã dúi dụi trên mặt tuyết, buốt
giá thấu trời cơ hồ đâm tận xương tủy nàng.

Nàng giãy giụa vùng dậy, mặt tuyết lại đột nhiên
rung lên mãnh liệt. A Lâm hoảng hốt, hai chữ “Không xong” còn chưa kịp ra khỏi
miệng đã nghe một tiếng nổ vang ầm ầm trên đỉnh núi, tuyết đọng trên cao trượt
xuống ào ào, như sóng biển cuồn cuộn ùa về phía nàng. Hai chân A Lâm ngập trong
tuyết sâu, muốn chạy nhưng không kịp nữa, chỉ biết trơ mắt nhìn màn tuyết trắng
xóa đè nặng vùi lấp mình.

Thế giới một mảng tối đen.

Gió tuyết vẫn gào thét bên tai, tiếng roi vang lên
vun vút chói tai như muốn xé nát màng nhĩ nàng, theo đó là nỗi đau đớn thấu tận
xương tủy trên lưng, đau đến chết lặng.

“Đứng lên!” Có ai đó quát tháo bên tai nàng, tiếng
quát thật thô lỗ tục tằn. Toàn thân A Lâm lạnh cóng, hai chân tê bại, khó nhọc
ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người bộ dạng quan binh đang khua roi trước mặt
nàng, y há miệng, chẳng rõ đang la hét điều gì.

Sau lưng nàng là một đôi nam nữ trung niên mặc y phục
tù nhân đang khóc lóc ngăn cản, roi của gã quan sai vụt vun vút lên thân mình
nàng, hết lần này đến lần khác. Nàng muốn trốn nhưng thân thể không thể nhúc
nhích nổi.

Cảm giác này... có lẽ sắp chết rồi.

Một niềm kinh hãi không sao lý giải nổi cuồn cuộn
dâng lên trong lòng A Lâm, chân thực đến mức khiến nàng run rẩy kinh hãi.

“Dừng tay.”

Một giọng nói trong trẻo lướt qua, không âm vang
nhưng lại đủ sức lấn át mọi tiếng ồn. Nàng rùng mình chuyển mắt lại, nhìn thấy
một bóng dáng mỏng manh ẩn hiện trong ánh phản quang cuối chân trời. Nàng không
nghe rõ gã quan sai nói những gì, chỉ thấy bóng dáng đó mở miệng, giọng nói trầm
ổn không cho phép bất kỳ phản bác nào: “Ta có thể cứu mạng con bé”.

Lúc này A Lâm gần như bật khóc. Kẻ đó là ai? Tại sao
lại cứu nàng? Tại sao giọng nói lại cho nàng cảm giác quen thuộc đến thế?...

“A Lâm, trên núi Thương Thuận, nơi cây kết trổ hoa,
có thể tìm được Lục Nhận đao, con giúp ta tìm nó về được không?” Khuôn mặt của
sư phụ chợt hiện lên trong óc nàng. A Lâm thoáng bừng tỉnh, đó là sư phụ...
Không sai, có thể cho nàng cảm giác quen thuộc như vậy chỉ có sư phụ mà thôi!

Lục Nhận đao, nàng vẫn chưa tìm được Lục Nhận đao...

Nàng lập tức mở mắt, ánh mặt trời chói lòa châm thẳng
vào mắt nàng, nhưng cơn đau như xé rách lồng ngực lại giúp nàng nhận ra rằng vừa
rồi chẳng qua chỉ là một giấc mộng sau khi nàng chìm vào hôn mê.

“Cô tỉnh rồi à?”

Không ngờ bên cạnh còn người khác, A Lâm hoảng hốt,
nàng lập tức bật dậy giữ chặt kiếm, bất chấp cơn đau nhói nơi lồng ngực, rồi hướng
ánh mắt đầy cảnh giác về phía nam nhân đang khuất mình trong bóng tối. Nơi này
hình như là một sơn động, giọng của nam nhân còn vang vọng mãi trong không
trung trước khi hoàn toàn tan biến.

“Ha, đừng manh động.” Giọng y thật dịu dàng trầm
tĩnh, không nhanh không chậm mang theo cảm giác an ủi. Y từ từ tiến ra nơi ánh
sáng ngoài động có thể chiếu đến.

A Lâm nhíu mắt im lặng đánh giá người đàn ông mặc áo
màu lam. Người này dáng vẻ thật anh tuấn, nhác qua giống một thư sinh, chỉ là y
ngồi trên xe lăn gỗ, là một phế nhân... Nhiều năm bôn ba giữa giang hồ khiến A
Lâm không dễ dàng tin bất cứ ai có dáng vẻ như vô hại, trước sau vẫn đề cao cảnh
giác, giọng nàng khàn khàn căng thẳng: “Anh là ai? Đây là đâu?”.

Người đàn ông kia mỉm cười, nhìn nàng trân trân hồi
lâu: “Tại hạ Dung Dữ, đây là nhà ta”.

A Lâm nhìn lướt bốn bề, một khoảng không gian rộng
chừng một mẫu, cao hai trượng, có những giọt nước nhỏ ròng ròng trên vách đá
màu xám. Ánh nắng len vào phòng qua một kẽ nứt dài chừng ba trượng trên đỉnh đầu.
Một kẻ tàn phế sống một thân một mình giữa chốn này ư? A Lâm cười lạnh: “Đúng
thật là nhà chỉ có bốn vách tường”.

Dung Dữ đón nhận lời giễu cợt chẳng dễ nghe của
nàng, hoàn toàn không giận dữ, trước sau vẫn một nụ cười hồn hậu.

A Lâm cau mày, nàng chợt cảm thấy nụ cười của y sao
quen thuộc đến kỳ lạ, nàng xua đi cảm giác kỳ quái trong tâm trí, hỏi tiếp: “Tại
sao tôi lại ở đây?”.

Dung Dữ chỉ lên khe hở có ánh nắng lọt vào trên đỉnh
đầu: “Tuyết lở, cô bị tuyết đẩy lăn xuống đây rồi ngã bất tỉnh, hôn mê suốt hai
ngày qua”.

A Lâm biến sắc, hai ngày... Nếu vẫn chưa tìm thấy Lục
Nhận đao đem về e là sư phụ nàng sẽ sốt ruột lắm. Nàng lập tức đứng dậy trèo
lên vách đá, Dung Dữ ngẩn người, y đẩy xe lăn đi một đoạn gọi: “Phổi cô còn hàn
khí, gân cốt lao lực quá độ sinh thương tổn, tốt hơn hết hãy nghỉ ngơi thêm vài
ngày đã”.

A Lâm bỏ ngoài tai lời y, Dung Dữ im lặng một hồi rồi
lại nói: “Cô khăng khăng muốn đi ta cũng không cản, nhưng trên đó hoa kết hương
nở rồi, người thường hít vào sẽ chóng mặt phát sốt, ít ngày sau nổi mụn đỏ, cô
nên cẩn thận một chút”.

Hai chân đang trèo lên chợt khựng lại, A Lâm quay
người nhảy xuống, đến trước mặt Dung Dữ, ánh mắt nóng rực xói thẳng vào y hỏi:
“Anh vừa nhắc tới hoa kết hương ư?”.

Dung Dữ gật đầu: “Ngay trên miệng động”.

“Vậy anh có biết Lục Nhận đao ở đâu không?”.

“Ừ, hình như còn nhớ.” Y dừng một lúc, chừng như
đang nghĩ ngợi gì đó rất nghiêm túc, chợt thấy A Lâm đang nhìn chằm chằm như muốn
xuyên thủng người mình, Dung Dữ đành nén cười, khó xử nói: “Chuyện lâu lắm rồi,
ta nhớ không rõ nữa...”.

Kiếm của A Lâm đã ra khỏi vỏ, ánh kiếm loang loáng
lướt trên cổ Dung Dữ, lạnh đến kinh người, thế như gương mặt nàng còn lạnh hơn
lưỡi kiếm: “Cần tôi giúp anh nhớ ra không?”.

Giống như không cảm giác được sát ý bức tới yết hầu,
Dung Dữ bật cười: “Chẳng biết đùa vui chút nào vậy! Lục Nhận đao ở đây, cô muốn
lấy nó thì đem thứ quan trọng sánh ngang Lục Nhận đao ra đổi với ta”.

A Lâm cau mày, không dám tin nói: “Ngươi là người bảo
hộ đao”.

“Hẳn rồi.”

A Lâm cảm thấy thật khó xử, nàng nhớ rõ trước lúc đi
sư phụ đã dặn đi dặn lại, nếu gặp người hộ đao nhất định phải tuân theo lời của
y, nếu người đó không muốn cho mượn thì trăm ngàn lần không thể cưỡng đoạt, tuyệt
không được mạo phạm mảy may. Nàng không hiểu tại sao sư phụ lại kính nể, kiêng
dè một gã què đến thế. A Lâm cẩn thận dò xét nhịp thở của Dung Dữ, muốn tra xem
võ công của y thế nào, lúc ấy nàng mới kinh hãi phát hiện mình hoàn toàn không
thể tra nổi hơi thở của y, có lẽ võ công của người này đã đạt mức xuất thần nhập
hóa.

Nàng lập tức thu kiếm, đổ mồ hôi lạnh vì hành động bất
cẩn vừa rồi của mình. Nàng thầm tự nhủ: Người này nội lực cao thâm đến như vậy,
vừa rồi nếu muốn lấy mạng của nàng chỉ e nàng đã chết mất xác rồi. Nàng lùi lại
mấy bước, ôm quyền nói: “Tại hạ đã mạo phạm, tiểu nữ tên A Lâm, được sư phụ phó
thác đến mượn Lục Nhận đao. Mong rằng...”. Nhất thời nàng không biết phải xưng
hô thế nào cho thích hợp, bèn tùy tiện chộp lấy một cái vừa trong đầu: “Mong rằng
đại nhân sẽ thành toàn”.

Dung Dữ mỉm cười: “Đại nhân thì gánh không nổi, ta
cũng chẳng lớn hơn cô bao nhiêu đâu. Ta nói rồi, đao có thể mượn, nhưng phải
đem đồ đến đổi”.

“Đồ gì?”

“À, ví dụ như là... cô.”

Chương
hai

“Ngài muốn tôi làm gì?” A Lâm lạnh giọng hỏi.

“Bộ dạng cô cũng không tệ, nhìn qua cũng có vẻ thú vị.”
Y mỉm cười nho nhã, giống như đang bình phẩm bầu trời hôm nay thật trong xanh,
ngữ khí không có chút gì khiến người ta thấy đê tiện dung tục.

Khóe miệng A Lâm co giật, nàng lập tức gật đầu không
do dự: “Được, tôi ở lại. Có điều, mong ngài cho tôi chút thời gian mang đao về
giao cho sư phụ. Xong xuôi, tôi nhất định trở lại, để ngài tùy nghi xử trí”.

Dung Dữ nhìn vào mặt nàng, trầm mặc kỳ quái hồi lâu:
“Ta sẽ giúp cô chuyển Lục Nhận đao đi”. Vừa dứt lời, y liền huýt sáo, âm thanh
của y vang vọng thật lâu trong sơn động, bỗng đâu một tiếng rít dài sắc nhọn hô
ứng. Một luồng gió mát dội lên trong huyệt động, tiếng gió cuộn lớn dần, mang
theo tiếng rít dài, A Lâm thấy một con đại bàng lớn bay thẳng qua cửa động vào
trong, khi nó đáp xuống đất thân mình nó cao ngang nửa thân người.

Dung Dữ cười nói: “Đây là con đại bàng ta nuôi từ nhỏ,
sau này thả về hoang dã không hiểu sao lại to hơn đồng loại một chút. Tuy nó
không thông minh lắm, nhưng đưa thư thì vẫn làm tốt”.

A Lâm nín thinh.

“Được rồi, ta đưa cô đi lấy đao.” Dứt lời, y tự đẩy
xe lăn của mình, từ từ tiến về một góc tối tăm trong sơn động. A Lâm do dự một
lát rồi cắn răng đi theo.

Động sâu thẳm không có ánh sáng chiếu tới, đi một
lát thì giơ tay lên đã không trông rõ được ngón nữa rồi. Tối tăm nhưng không
đáng sợ, điều khiến A Lâm kinh ngạc là nàng không nghe được tiếng xe lăn, bốn bề
im phăng phắc, tựa như chỉ mình nàng bơ vơ giữa chốn này.

Chẳng trách sư phụ dặn đi dặn lại không được xung đột
với người hộ đao, với khả năng của y, lấy mạng nàng chỉ e còn đơn giản hơn giết
chết một con kiến.

A Lâm dừng bước mất phương hướng.

“Sao vậy?” Bên phải truyền đến tiếng Dung Dữ hỏi rất
dịu dàng. A Lâm không đáp, nàng nhanh chóng nương theo tiếng nói mà đi tiếp,
“Xin lỗi”. Dung Dữ dừng lại, cười bất lực: “Sống một mình lâu quá rồi, ta chẳng
biết cách quan tâm săn sóc người khác đâu. Cô đi qua bên phải đi”.

Cách một lát, Dung Dữ lại phải nói vài câu, A Lâm
nương theo đó nhận biết phương hướng, không lâu sau, A Lâm chạm được tới bờ tường
mát lạnh. Dung Dữ nói: “Ta đứng lên không tiện, cô tự mò tìm thử xem, chính là
cây đao trên đất ấy”.

Lưỡi đao nhanh nhất thiên hạ lại bị người ta vứt
trong xó tường như phế vật... A Lâm sờ soạng tìm thấy được cán đao, nàng phủi
phủi đất cát bám trên đao, chợt cảm thấy thân mình rệu rã.

Quay lại nơi có ánh sáng, Dung Dữ nói: “Cột đao vào
chân A Điêu đi, cho nó biết sư phụ cô ở đâu, nó sẽ tự biết giúp cô đưa đi”.

A Lâm cảm thấy thật khó tưởng tưởng: “Nó hiểu tiếng
người sao?”

Con đại bàng to lớn chừng như vô cùng bất mãn với sự
xem thường của A Lâm, nó giận dữ đập cánh liên tục, gió thổi tung mái tóc đen của
A Lâm. Dung Dữ cười híp mắt: “Nó thông minh lắm”.

A Lâm vẫn nắm chặt Lục Nhận đao không chịu buông,
Dung Dữ cũng không vội, hiền hậu nhìn cô. A Lâm nhíu chặt mày hỏi: “Làm sao tôi
tin ngài được, nếu thanh đao này không tới được tay sư phụ tôi...”.

“Sư phụ cô có tín vật gì không? Bảo A Điêu mang tín vật
trên người sư phụ cô về là được rồi.” Dung Dữ nghĩ một hồi lại nói: “Cô xé một
mảnh áo đi”.

Tay cầm đao của A Lâm càng siết chặt, cảnh giác phủ
ngập toàn thân.

“Không cần cuống đâu.” Dung Dữ cười nói: “Chẳng qua
muốn mượn một mảnh áo của cô làm thư thôi”. A Lâm nghe vậy mới thoáng buông lơi
đề phòng, nàng không do dự dùng Lục Nhận đao cắt một mảnh áo đưa cho Dung Dữ.
Dung Dữ phẩy tay: “Sư phụ cô có vật gì làm tin cô tự biết. Thư cô tự viết đi,
muốn cáo biệt gì cũng viết luôn vào đó”.

A Lâm nghĩ cũng phải, tìm trước tìm sau không thấy
bút, nàng bèn cắn ngón tay viết một bức “huyết thư”, Dung Dữ nhìn thấy có chút
bất nhẫn, nhưng y nghĩ nghĩ rồi bảo A Lâm viết thêm mấy chữ.

“Mồi lửa, nến, thức ăn và y phục đủ dùng...” Miệng A
Lâm giật giật: “Ngài bảo sư phụ tôi dùng những thứ này để đổi Lục Nhận đao
sao?”. Nàng cảm thấy đầu óc gã đàn ông này thật không được bình thường cho lắm.

Dung Dữ gật đầu: “Ừ, còn có cô nữa”.

A Lâm im lặng.

Dung Dữ cười xán lạn: “Những thứ này để cô dùng
thôi. Như vậy khế ước của chúng ta được lập rồi nhé, khi nào sư phụ cô trả đao
thì lúc đó ta sẽ trả cô về”.

A Lâm cụp mắt, cô đơn trào lên trong đáy mắt bị hàng
mi che lại.

Dung Dữ cười cười chuyển tầm mắt, nhìn con đại bàng
to lớn mang đao và thư bay ra khỏi động. Lúc này ánh sáng hắt vào chỉ còn chênh
chếch rọi trên vách đá của động, ngoài kia chắc hẳn còn đang giữa chiều, nhưng
trong này đêm sắp lan tới rồi. Dung Dữ thở dài: “À, chúng ta phải thương lượng
một chút đi, trước khi sư phụ cô đưa lửa đến, cô làm sao sống qua được đêm lạnh
đây?”.

A Lâm lạnh lùng nói: “Trước đây ngài sống thế nào
thì bây giờ tôi sống thế ấy”.

“Tiểu cô nương, đừng so với ta.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3