Hẹn Đẹp Như Mơ - Phần 05 - Chương 03
Đi ra khỏi sân bay
vừa mới mở điện thoại, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Giang Tây, giọng nói lo
lắng mà hoảng hốt: “Giai Kỳ, cô ở đâu thế, anh trai tôi đột nhiên hôn mê, chúng
tôi bây giờ đang ở trong bệnh viện”.
Bỗng nhiên cô cảm
thấy hoảng sợ, một sự hoảng sợ chưa từng có.
Hỏi rõ địa chỉ bệnh
viện, liền lập tức đến đó.
May mà không phải
giờ cao điểm, không bị tắc đường. Giai Kỳ vội vã đến bệnh viện, Giang Tây ra đón
cô, mắt đã khóc đỏ hoe, nói: “Bác sĩ nói tình hình rất xấu, mẹ tôi cũng đã đến rồi”.
Giai Kỳ cảm thấy hoảng
sợ đến cực điểm.
Giai Kỳ chạy thẳng
đến phòng bệnh, đi xuyên qua hành lang dài hun hút, hai bên là vô số những cánh
cửa phòng bệnh, cô ra sức chạy về phía trước, Giang Tây đuổi theo cô ở phía sau:
“Ở phòng cấp cứu đặc biệt ICU”.
Nguyễn Chính Đông
đang ở trong phòng ICU, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của y tá và bác sĩ
qua tấm cửa kính.
“Hôm qua cô không
quay lại, anh ấy cả ngày không nói gì. Sáng nay tỉnh dậy, anh ấy nói không thoải
mái lắm. Anh ấy chưa từng nói không thoải mái, từ trước đến nay anh ấy có đau hơn
nữa cũng đều nhẫn nhịn. Tôi gọi điện cho bác sĩ, kết quả là điện thoại vẫn chưa
gọi được, anh ấy đã ngã xuống”.
Giai Kỳ vừa đau đớn
vừa hối hận. Nếu không phải là cô, nếu không phải là cô do dự một ngày như thế,
có lẽ sự việc sẽ không xảy ra, tất cả đều là lỗi của cô.
Là do cô yếu đuối,
mới xảy ra chuyện như thế này.
Chân cô mềm đi, dựa
vào tường, dường như chỉ có như thế, mới có thể đứng vững.
Thư ký Trương đi đến,
nói nhỏ với Giang Tây mấy câu, Giang Tây quay mặt lại nói với cô: “Mẹ tôi muốn gặp
cô”.
Giai Kỳ trong lòng
đau như cắt, vì sự hoảng sợ và hoảng hốt chưa từng có, nhưng cơ thể lại hơi tê dại,
đờ đẫn đi theo Giang Tây đến một phòng khách.
Tầm mắt của cô mơ
hồ, nhìn thấy người trên ghế sofa, không biết phải nói gì mới phải, chỉ im lặng
cúi thấp đầu.
Giọng nói của mẹ Nguyễn
Chính Đông hơi khàn, thần sắc mệt mỏi mà tiều tụy, giây phút đó, bà cũng chỉ là
một người mẹ bình thường.
Bà nói: “Ta có nói
với cha Đông Tử về cháu, nói rằng cháu rất tốt với Đông Tử”. Ngừng lại một lúc,
bà nói: “Hôm đó Đông Tử gọi điện cho cha nó, ông ấy không đồng ý quan hệ của hai
đứa. Chủ yếu là nghĩ đến căn bệnh của Đông Tử, mà cháu còn trẻ, chỉ sợ làm cháu
lỡ dở ”.
Cuối cùng cô rơi lệ,
nói: “Không phải”.
Nấc nghẹn, nói: “Là
cháu không tốt, cháu không thể về kịp, khiến cho anh ấy lo lắng”.
Nói nhiều hơn nữa
đều là vô ích, cô muốn mình chết đi cho xong.
“Tình hình trước mắt,
cháu có thể quay lại, ta đã rất mừng rồi”.
Cô âm thầm rơi lệ,
bà Nguyễn biết rõ, trong lòng đều biết rõ tất cả.
“Cháu là một đứa trẻ
hiểu chuyện, hơn nữa lại lương thiện. Có cháu ở đây, ta yên tâm rồi”. Bà nhẹ nhàng
vỗ vỗ lên tay Giai Kỳ: “Bác sĩ nói nó sẽ tỉnh lại, hy vọng cháu có thể làm cho nó
yên tâm”.
Nguyễn Chính Đông
tỉnh dậy vào buổi tối, nhờ sự kiên trì của bản thân, anh được chuyển ra khỏi phòng
ICU, đến khu phòng bệnh đặc biệt.
Sắc mặt anh không
tốt, vì dùng thuốc giảm đau, tinh thần rất kém, nhìn thấy cô vẫn gắng cười, giọng
nói dường như hơi khàn: “Em đã quay về?”.
Anh nói rất chậm,
dường như nói mỗi tiếng đều phải dừng lại một lúc.
Chỉ có mấy ngày không
gặp, anh dường như gầy rộc đi, nằm ở đó, trông lại càng gầy hơn.
Cô đưa tay ra nắm
lấy tay anh, vì truyền thuốc liên tục, nên tay của anh rất lạnh, cô dùng hai bàn
tay nâng lên, sưởi ấm cho anh.
Anh nói: “Em đừng
lo lắng, anh chỉ ngất một lát thôi”. Anh nói rất chậm, có lẽ vì đau, nhưng vẫn cười:
“Còn mất mặt hơn cả lần trước, lần trước ngã trong phòng tắm, lần này ngã trong
phòng khách, bị vướng chân vào thảm trải nền”.
Bà Nguyễn nói: “Con
không chịu nghe lời, nếu ngoan ngoãn ở bệnh viện, làm sao có nhiều chuyện như thế
chứ, bây giờ không ở cũng phải ở”.
“Mẹ, con vẫn ổn mà”.
Anh nói từ tốn: “Không tin con đứng dậy, chạy vài vòng cho mẹ xem?”.
Bà Nguyễn quở trách:
“Vẫn còn lắm lời hả?”.
“Sao mẹ lại đến thế?”.
Anh dừng lại một lúc lại hỏi: “Không kinh động đến cha con chứ? Nếu kinh động đến
ông ấy, tội của con lớn rồi”.
“Con ốm đến mức này,
mẹ có thể không đến sao? Tây Tử lo lắng đến mức cứ khóc suốt trong điện thoại, may
mà hai ngày hôm nay mẹ khảo sát ở Giang Tô, cho nên có thể đến. Cha con vẫn chưa
biết đó. Con đấy, toàn làm chúng ta lo lắng thôi”.
Nguyễn Chính Đông
dường như rất mệt mỏi, nói chuyện với mẹ một lúc, rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không
biết.
Giai Kỳ không dám
động đậy, vẫn là Giang Tây đi đến, nhẹ nhàng gỡ tay Nguyễn Chính Đông ra khỏi tay
cô rồi đặt xuống.
Cô vẫn ngồi im, cũng
không dám nói chuyện, chỉ sợ mình sẽ khóc.
Lúc lâu sau ngẩng
đầu lên, mới thấy Giang Tây đang nhìn mình, trong mắt rõ ràng có ánh sáng của nước
mắt.
Còn cô ngay cả khóc
cũng không dám.
Cô chỉ sợ anh bỗng
nhiên rời xa, lúc cô vừa mới hiểu ra, lúc cô vừa mới cảm thấy tất cả đều vẫn có
thể bắt đầu lại, anh lại quyết định rời xa cô.
Cô không thể tha thứ
cho bản thân.
Cô vẫn không dám nhúc
nhích.
Chỉ sợ làm anh tỉnh
dậy, nhưng lại càng sợ hãi hơn, một cảm giác khiếp sợ khó có thể nói thành lời.
Cô không thể nhúc
nhích, giống như một con kiến nhỏ bé, trong bóng tối vô tận, cuộn tròn thành một
chấm nhỏ bé nhất, chỉ là hy vọng, có thể có một tia sáng.
Nhưng ánh sáng lại
vĩnh viễn không thể chiếu xuống cô.
Cô cảm thấy vô cùng
sợ hãi, từ trước đến nay cô chưa từng sợ hãi như thế, cứ run lên bần bật.
Bà Nguyễn phải vội
về Nam Kinh, vì phải theo sự sắp đặt của lộ trình, ngày hôm sau có hoạt động đối
ngoại.
Giang Tây và Giai
Kỳ tiễn bà rời khỏi bệnh viện.
Trước khi lên xe,
bà nắm tay Giai Kỳ một lúc, giọng nói đau buồn mà trịnh trọng: “Giai Kỳ, cảm ơn
cháu”.
Trong lòng Giai Kỳ
đau đớn, dường như hơi mất kiểm soát: “Cô”.
Bà nắm chặt lấy tay
Giai Kỳ, nắm chặt rất lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng vỗ vỗ, lên xe rời đi.
Sắc mặt Giang Tây
vô cùng tiều tụy, Giai Kỳ khuyên cô ấy về nhà nghỉ ngơi, cô ấy lại nói: “Tôi đói
rồi, cô cũng chưa ăn gì phải không, cô có thể đi ăn chút gì với tôi không?”.
Giang Tây thật ra
rất giống anh trai mình, ý của cô ấy là muốn cô đi ăn chút gì, nhưng lại dùng cách
nói khéo léo quanh co đó.
Giang Tây từ trước
đến nay cũng rất kén ăn như Nguyễn Chính Đông, đặc biệt thích đồ ăn ngon, chưa từng
đối xử tệ bạc với bản thân. Hôm nay dường như lại không để ý lắm, men theo con đường
tìm một nhà hàng gần đó, liền ngồi xuống gọi món.
Giai Kỳ cứ sợ cô ấy
sẽ nói gì đó, mình sẽ không biết đối đáp thế nào, ai ngờ ngay cả nói chuyện cô ấy
cũng không màng, chỉ âm thầm ăn cơm.
Giang Tây ăn rất nhiều,
cô cứ ăn, âm thầm không nói, ngược lại Giai Kỳ dường như chẳng ăn nổi cái gì.
Cuối cùng, Giang Tây
mới nói: “No quá”.
Giai Kỳ nói: “Tôi
có một người bạn, đã từng nói, ăn no rồi sẽ không buồn nữa”.
Giang Tây than một
tiếng: “Người bạn đó của cô nói không đúng, nếu thật sự buồn, cho dù có ăn no hơn
nữa, cũng sẽ không cảm thấy tốt hơn”.
Giai Kỳ nói: “Đúng
thế, nhưng có thể ăn no tôi vẫn cố gắng ăn no, bởi vì nếu đói, tôi sẽ càng buồn
hơn. Cha tôi đã từng dạy tôi, cho dù có khổ hơn nữa, khốn khó hơn nữa, cũng phải
cố gắng đối xử tốt với bản thân mình”.
Giang Tây nói: “Nhưng
cô hình như chưa ăn gì cả”.
Cô nói: “Tôi đã cố
gắng rồi, chỉ là không ăn nổi”.
Giang Tây nhìn cô
chăm chú: “Thật ra tối qua tôi thật sự cho rằng, cô sẽ không quay lại”.
Giai Kỳ nói: “Tôi
đã đồng ý với anh trai cô, tôi bảo anh ấy đợi tôi, làm sao tôi có thể không quay
lại chứ”.
Giang Tây nói: “Tôi
thật sự rất khâm phục cô, trước đây tôi không hiểu, rốt cục cô tốt ở điểm nào, bây
giờ thì tôi đã biết, đó chính là sự nỗ lực. Người khác có lẽ sẽ không nỗ lực giống
như cô, cô luôn nỗ lực đối xử tốt với người khác, cô cũng luôn nỗ lực đối xử tốt
với bản thân mình. Cô hy vọng người khác hạnh phúc, cô cũng hy vọng bản thân mình
hạnh phúc. Cô có thể dao động, cô có thể yếu đuối, cô cũng đã từng là kẻ đào ngũ,
nhưng mỗi lần cô đều dũng cảm quay trở lại, kiên cường đối mặt. Lúc cô cảm thấy
nên hy sinh, cô sẽ không do dự hy sinh bản thân, cô nỗ lực hết sức mình, hơn nữa
không hề tính toán xem có đạt được gì không. Đối mặt với khó khăn cô cũng có thể
khóc, nhưng đa phần đều là cô ngấm ngầm chịu đựng sự đau khổ. Chính vì như thế,
họ mới thích cô, bởi vì cô sống rất tự nhiên, cô chỉ là một người bình thường, một
người phụ nữ bình thường, cô có máu có thịt có khuyết điểm, nhưng vẫn sống, làm
cho người ta cảm thấy, đó mới là đang sống”.
Giai Kỳ nói: “Cô đừng
khen tôi như thế, tôi không tốt như vậy đâu”.
Giang Tây nói: “Cô
tốt chính là ở chỗ cô không tốt như vậy”.
Cô ấy nói: “Anh trai
tôi thật may mắn, có được cô. Mặc dù tình hình trước mắt của anh ấy rất không tốt,
nhưng tôi tin, hai người nhất định sẽ có thể được ở bên nhau. Bởi vì anh ấy rất
dũng cảm, cô cũng rất dũng cảm. Nếu sau này hai người gặp phải bất cứ trở ngại nào,
tôi cũng sẽ cảm thấy yên lòng, vì cô sẽ không từ bỏ, cô sẽ không sợ hãi”.
Giai Kỳ nhẹ nhàng
đáp: “Không, tôi sợ hãi, lần đầu tiên tôi gặp mẹ cô tôi vô cùng sợ hãi”.
Bây giờ cô càng cảm
thấy sợ hãi hơn, thậm chí là hoảng sợ.
Hoảng sợ sự việc mà
cô không thể đối mặt.
Giang Tây cố gắng
chuyển đề tài, miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Nói cho cô một bí mật nhé, bí mật
mà ngay cả anh trai tôi cũng không biết, thật ra tôi lén lút đưa một bức ảnh của
cô cho cha tôi xem”.
Giai Kỳ nhìn cô ấy.
Cô cố ý nói thoải mái hơn: “Tôi chọn một bức đẹp nhất, thật đấy, chính là bức hôm
đó anh trai tôi chụp, là bức cô và Giáp Cốt Văn nghịch nước ở trên bãi cỏ. Chụp
cô rất hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp rung động lòng người. Cô đừng nhìn tôi như thế,
tôi cũng là bị ép thôi. Anh ấy và cha cãi nhau trong điện thoại, cãi nhau xong cha
tôi bảo thư ký gọi đến, nói, không cho ông gặp người, thì cũng phải cho ông xem
ảnh chứ. Anh trai tôi không chịu, tôi không có cách nào, đành lén lút gửi cho họ
một bức”.
Giai Kỳ không biết
phải nói gì mới được, Giang Tây nói: “Thật ra cha tôi thương anh ấy nhất, ông luôn
không công bằng, đừng thấy rằng bề ngoài ông nghiêm khắc với anh ấy, thật ra đối
với anh trai tôi ông còn mềm lòng hơn cả mẹ. Mỗi lần ông tức giận với anh, đều giống
như là sấm chớp mùa hè, ầm ầm đùng đùng, nhưng chưa chắc đã mưa thật. Cô yên tâm,
tương lai rất tươi sáng, chỉ cần thuyết phục được ông ấy, mẹ tôi sẽ không thể ngăn
cản gì”.
Giang Tây khó nhọc
mà cố gắng nói, dường như tương lai còn có rất nhiều rất nhiều việc phải giải quyết,
cô không thể dừng lại, chỉ sợ hễ mình dừng lại, sẽ rơi lệ.
Còn Giai Kỳ nghe chăm
chú, bất kể cô ấy nói gì, cô đều cười, đều gật đầu.
Tương lai, còn có
một tương lai rất dài lâu, cô đều ở bên cạnh anh, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô nhất
định có thể, bất kể xảy ra chuyện gì, họ đều có thể, ở bên nhau.
Tình trạng của Nguyễn
Chính Đông cuối cùng cũng dần dần ổn định, nhưng phải nhờ vào thuốc giảm đau. Tinh
thần anh cũng có thể coi là tốt, có thể xuống giường hoạt động, nhưng càng ngày
càng trầm lặng hơn.
Trước đây anh nói
rất nhiều, Giai Kỳ ở bên cạnh anh, luôn phải đấu khẩu, nhưng bây giờ Giai Kỳ dùng
hết mọi cách trêu đùa anh, nhiều nhất anh cũng chỉ mỉm cười, xoa xoa đầu cô.
Cô cảm thấy chán nản,
vì anh đối xử với cô như thể với Giáp Cốt Văn.
Lúc Giáp Cốt Văn làm
nũng, anh cũng chỉ vỗ vỗ đầu nó.
Buổi sáng hôm tất
niên, bệnh viện cuối cùng cũng đồng ý, cho Nguyễn Chính Đông xuất viện một ngày,
về nhà ăn Tết.
Trong nhà rất náo
nhiệt, mấy hôm trước Giang Tây tìm mấy người bạn đến, trang trí lại căn nhà rộng
lớn, nhưng lại trang trí như Giáng sinh.
Giang Tây nghe Nguyễn
Chính Đông phê bình như vậy, vô cùng buồn bã, kéo Giai Kỳ đòi lấy lại công bằng.
Giai Kỳ nói: "Nhìn
thì hơi giống Giáng sinh thật, đâu đâu cũng là đèn màu sáng lấp lánh, dù dán chữ
Phúc, nhưng lại treo quả đỏ”.
Không khí vui vẻ ấm
áp, dù hết sức bình thường, thật ra Giai Kỳ rất thích không khí vui vẻ náo nhiệt
này, nhưng trên miệng lại không hề thừa nhận.
Giang Tây nói: "Ồ,
bây giờ cô chỉ theo anh ấy thôi, cô trọng sắc khinh bạn, cô coi thường em chồng
tương lai".
Cô Lý và mọi người
đều đã nghỉ phép về nhà. Căn nhà rộng lớn như thế chỉ còn lại ba người bọn họ, nhưng
vẫn rất náo nhiệt. Giang Tây đưa ra chủ ý, theo thói quen của người miền Bắc làm
sủi cảo đoàn viên, ba người ở trong phòng bếp, vừa xem ti vi vừa đối địch với nhau,
xắn tay áo lên như là một trận chiến lớn. Giang Tây đã chuẩn bị sẵn túi bột lớn,
vô số nhân thịt, còn có các loại gia vị.
Giai Kỳ phụ trách
làm vỏ bánh và nhân bánh, Nguyễn Chính Đông và Giang Tây phụ trách hoàn thiện bánh.
Hai người bọn họ đều
làm rất chậm, nhưng Nguyễn Chính Đông làm sủi cảo rất ra hình ra dáng, so với Giang
Tây đẹp hơn nhiều. Vì thế mà anh vô cùng đắc ý: "Năm đó bọn anh ở trong quân
đội, Tết đến đều làm sủi cảo, toàn thể quân binh cùng nhau làm. Đến đêm giao thừa,
thủ trưởng quân ủy xuống cơ sở thăm hỏi mọi người, nhìn sủi cảo mà anh làm, đều
khen không tồi, không tồi".
Giang Tây không phục,
lẩm bẩm: "Họ đa phần đều nhìn anh lớn lên, có thể không khen sao? Anh đừng
thấy em làm mấy cái này không đẹp, em bọc nhân lớn, ngon hơn".
Nguyễn Chính Đông
cười: "Mấy cái đó của em lát nữa luộc sẽ bị vỡ hết, không tin em hỏi Giai Kỳ
xem".
Giang Tây nói: “Không
cần hỏi cô ấy, dù gì cô ấy cũng theo anh, anh cũng bắt nạt em, người ta lấy vợ rồi
quên mất mẹ, anh giỏi lắm, ngay cả em gái cũng định quên luôn”.
Nguyễn Chính Đông
chỉ cười. Giai Kỳ làm riêng một cái nhân ngọt, nói rằng lát nữa ai ăn phải, năm
tới nhất định sẽ may mắn hạnh phúc.
Ti vi đang phát tin
thời sự, theo lệ cũ vẫn phát tin tức người dân vui vẻ đón năm mới, các tỉnh thành
phố vui mừng đón giao thừa, "Tiêu điểm thăm hỏi" cũng chỉ là báo cáo công
việc chuẩn bị đón Tết.
Nguyễn Chính Đông
nói: "Đài truyền hình của bọn em mười năm cũng như một, chẳng có chút bất ngờ
vui mừng nào cả".
Giang Tây nói: "Ổn
định đè bẹp tất cả, giám đốc đài truyền hình bọn em đã nói, thời khắc cả nước đều
đón chào, không cần bất ngờ, chỉ cần vui là đủ".
Sủi cảo nấu xong,
mỗi người một bát, sủi cảo mà Giang Tây làm đều vỡ hết, nhưng ba người vẫn ăn rất
ngon lành, ngay cả Nguyễn Chính Đông cũng ăn mấy cái liền.
Gần đây dường như
anh đã không ăn nổi thứ gì.
Bỗng nhiên Nguyễn
Chính Đông "a" một tiếng, Giai Kỳ vội vã hỏi: "Sao thế? Bỏng à?".
Anh chỉ cười.
Hóa ra là ăn phải
chiếc sủi cảo ngọt, Giang Tây vui mừng, nói: “Anh à, năm tới anh nhất định sẽ kết
hôn với Giai Kỳ, có kẹo ăn rồi”. Véo trộm cổ tay Giai Kỳ một cái, Giai Kỳ cười với
cô, biết rằng cô ấy đã biết mình cố tình đánh dấu lên chiếc sủi cảo đó.
Giang Tây kề sát tai
cô nói: "Cô với anh ấy giống nhau thật, không công bằng. Ngày mai tôi nhất
định phải đòi anh ấy một hồng bao thật lớn, cô cũng phải cho tôi một cái thật lớn
đấy".
Giai Kỳ chỉ mỉm cười.
Đón giao thừa, vốn
dĩ nên đợi đến tận lúc chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm.
Giai Kỳ sợ cơ thể
Nguyễn Chính Đông không chịu được, đến khoảng mười giờ liền khuyên anh đi ngủ, anh
không chịu: "Hai người đều chơi, bảo anh đi ngủ sao?" Thấy Giang Tây không
có ý kiến gì, nói nhỏ với Giai Kỳ: "Trừ khi em đi ngủ cùng anh".
Giai Kỳ nói: "Được".
Lại khiến anh sững
sờ, Giang Tây chỉ cười: "Em không nghe thấy gì hết, em không nhìn thấy gì hết".
Giai Kỳ đưa anh lên
lầu, cô về phòng thay quần áo ngủ rồi quay lại, nhưng anh đã khóa cửa phòng lại.
Cô gõ cửa: "Chú
thỏ trắng bé nhỏ ngoan ngoãn, mở cửa ra nào, ta không phải là sói xám, ta không
ăn thịt ngươi đâu".
Anh cười ha ha trong
phòng, mở cửa ra cho cô đi vào.
Giường của anh rất
lớn, giường lớn kiểu cũ theo phong cách Tây Ban Nha, bốn góc đều là trụ khắc hoa
văn, đã có nhiều năm tuổi. Giai Kỳ cảm thấy chiếc giường quá mềm mại, nằm xuống
hơi bị chóng mặt. Hai người nằm trên giường, xem ti vi, cô quay người lại ôm anh,
tựa đầu vào ngực anh, anh cúi cuống hôn cô, nhưng chỉ là hôn, không có ý gì khác.
Các chương trình Tết
đều vô vị như mấy năm trước.
Ca múa hát, kịch nói
nhạt nhẽo, tiểu phẩm cứng nhắc, độc tấu khó nghe.
Giai Kỳ đùa: "Anh
có quen giám đốc đài truyền hình không? Gọi cho anh ta một cuộc điện thoại phản
ánh, thật sự là không hay, anh ta phải nghe chút ý kiến của quần chúng chứ".
Anh nghiêm chỉnh nghĩ
một lúc: "Ồ, hình như có quen, nhưng anh quên mất số điện thoại của anh ta
rồi."
Cô cười tới mức vùi
mặt vào lòng anh.
Anh kể một số chuyện
lúc nhỏ cho cô nghe.
"Vốn dĩ lúc ông
ngoại vẫn còn, bất kể là bận đến thế nào, đến Tết mọi người trong nhà đều trở về,
tất cả mọi người tụ tập lại, người lớn trẻ con có đến hơn hai mươi người, rất náo
nhiệt. Ông ngoại mất đi, mọi người không còn tụ họp nữa. Sau này công việc của cha
anh càng ngày càng bận, Tết hàng năm, cha và mẹ anh lại phải ăn Tết ở ngoài, ở nhà
chỉ có anh và Tây Tử".
"Năm nay mặc
dù chỉ có ba người chúng ta, nhưng anh rất vui, thật đấy, trong nhà lâu lắm rồi
không náo nhiệt như thế. Như thế mới giống như là nhà chứ".
Cô nói: "Vậy
năm sau chúng ta cũng như thế này nhé, tốt nhất là năm sau chúng ta đã kết hôn,
như thế có thể ăn Tết cùng cha mẹ anh".
Anh không hài lòng:
"Cái việc cầu hôn này, sao em lại cướp trước thế? Cái này phải do anh làm chứ?".
Cô cười: "Anh
cứ không chịu, em đành mở miệng trước thôi".
Anh cười một lúc,
nhưng lại không nói chuyện nữa.
Rất lâu rất lâu sau,
bỗng nhiên anh hỏi: "Giai Kỳ, em yêu anh không?".
Không đợi cô trả lời,
anh nói: "Thật ra, em vẫn yêu Hòa Bình đúng không. Như thế cũng tốt, thật đấy,
mặc dù em nói với anh, cho em thời gian, để em yêu anh. Nhưng bây giờ anh cảm thấy
thật sự vui mừng, em vẫn chưa yêu anh. Như thế chẳng may một ngày nào đó anh không
còn ở đây nữa, em sẽ không quá đau khổ".
Cô không dám động
đậy, càng không dám mở miệng nói, chỉ sợ bản thân mình hơi động đậy, nước mắt sẽ
lã chã chảy xuống.
Anh nói: "Vẫn
may, em vẫn chưa kịp yêu anh".
Đôi môi anh hôn lên
trán cô, cô không nói gì, cũng không động đậy. Cứ như thế, để cho anh ôm mình, cứ
hôn như thế, rất lâu.
Cuối cùng, anh vẫn
không nhúc nhích, tay Giai Kỳ đã tê đi, chầm chậm rút ra, mới phát hiện anh đã ngủ
rồi.
Cô nhìn khuôn mặt
anh chăm chú, gần đây anh gầy đi rất nhiều, lúc ngủ giống một đứa trẻ, tóc mai lòa
xòa, vì ấm, nên đôi má nhợt nhạt hơi có một chút hồng hào, nhìn như thế càng làm
cho cô buồn hơn.
Một lúc sau, cô cũng
ngủ thiếp đi.
Nửa đêm đột nhiên
cô tỉnh dậy, nhưng không dám động đậy.
Anh không bật đèn,
trong bóng tối mờ mịt có thể nhìn thấy, anh đau đến mức run lên, nằm co lại đưa
tay ra lần mò thuốc giảm đau để ở đầu giường, ngay cả hơi thở cũng vì đau mà run
rẩy, nhưng lại rất cẩn thận, chỉ sợ đánh thức cô.
Cô nằm im lặng trong
bóng tối. Cuối cùng anh đã tìm thấy viên thuốc, liền nuốt vào.
Cô không dám cử động,
cứ nằm yên. Cứ như thế nghe tiếng thở nhẹ của anh, vì đau nên anh nhẫn nhịn thở,
thuốc dần dần phát huy tác dụng, anh ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi cực độ, còn cô
nhắm mắt lại cho đến tận sáng.
Ngay cả nước mắt cô
cũng không thể chảy. Cứ đợi cho đến lúc Nguyễn Chính Đông tỉnh dậy, tư thế ngủ của
hai người rất thân mật, giống như hai đứa trẻ, cô gối đầu lên cánh tay anh, rúc
vào lòng anh.
Anh nhìn cô chăm chú,
mỉm cười: "Này, tối qua gạo đã nấu thành cơm… em phải chịu trách nhiệm với
anh đó".
Cô cố tình nói thuận
theo anh như là lời thoại trong phim lúc tám giờ tối: "Em uống say rồi, không
nhớ gì hết, nhưng em sẽ chịu trách nhiệm".
Anh ôm cô, còn mặt
cô kề sát vào ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, thình thịch, thình thịch… kề
quá sát dường như chấn động, làm cho cô vừa cảm thấy yên lòng, lại vừa bất an.
"Giai Kỳ".
Giọng nói anh dường như phát ra từ trong ngực, ù ù.
"Ừ?".
Cô kề sát vào lòng
anh, rất ấm áp, rất yên tĩnh, còn anh cuối cùng cũng không nói gì.

