Duyên tới là anh - Chương 84 - 85

Chương 84:
Niềm vui

Ba Triệu Vĩ Đình
của Triệu Thừa Dư là hiệu trưởng của đại học N, mẹ Lâm Nguyệt là thủ thư trong
thư viện thành phố N. Ngày xưa, ở thành phố N Triệu Vĩ Đình chỉ là một giảng
viên bình thường, Lâm Nguyệt cũng chỉ là một nhân viên quản lí bình thường làm
trong thư viện, Triệu Vĩ Đình có thời gian rảnh đều chạy đến thư viện, sau một
thời gian qua lại hai người cảm đều thấy vừa ý. Triệu Thừa Dư nói, hai ngươi
quen biết mến nhau rất lãng mạn. Nhưng Cố Hàm Ninh nhìn ba mẹ nhà họ Triệu đeo
kính đen, vẻ mặt nghiêm túc trước mặt, thật sự không thể tượng tưởng được bọn
họ lãng mạn thế nào, nhưng mà đây không phải điều quan trọng, quan trọng là... hôm nay, cô phải biểu hiện là một người khéo léo, trang nhã, để lại ấn
tượng tốt trong lần gặp mặt lần đầu tiên này trong mắt ba mẹ của Triệu Thừa Dư.

Cố Hàm Ninh vừa
vào cửa liền thấy rõ Triệu Vĩ Đình đeo tạp dề, trên tay còn cầm cái xẻng xào, Lâm Nguyệt cũng đeo tạp dề, nhưng tay lại sạch sẽ, thấy Cố Hàm Ninh vào
cửa, hai người chỉ đơn giản gật đầu: “Ừ. Mau ngồi xuống trước đi.” Nói xong,
Triệu Vĩ Đình lại nghiêm mặt, một lần nữa vào bếp, Lâm Nguyệt cũng chỉ gật đầu,
lên tiếng: “Thừa Dư, con đi pha trà đi,” liền đi vào theo.

“Thấy chưa, ba mẹ
anh rất thích em đó.” Triệu Thừa Dư cười, nhẹ giọng chỉ chỉ phòng bếp.

“Ách, anh nhìn
đâu ra thế?” Cố Hàm Ninh kinh ngạc, không hiểu rõ từ đâu mà Triệu Thừa Dư rút
ra kết luận này.

“Em xem, ba mẹ
anh đều đi từ phòng bếp ra để chào đón em, không phải đã chứng minh họ thực sự
chờ mong em đến sao?” Triệu Thừa Dư nắm tay Cố Hàm Ninh ngồi xuống phòng khách,
trong mắt đượm ý cười.

Cố Hàm Ninh quan
sát hai thân ảnh đang bận rộn trong bếp, trong lòng gật đầu, hình như cũng có lí.

Cơm trưa rất
thịnh soạn, Cố Hàm Ninh thực sự không nghĩ tới, ba của Triệu Thừa Dư nhìn thì
nghiêm túc như vậy, mà lại là cao thủ nấu ăn, tay nghề còn cao hơn mẹ cô, hơn
nữa thức ăn trên bàn hầu như đều là những món mà cô thích ăn. Quả nhiên, ở nhà
họ Triệu không tồn tại quy tắc quân tử xa
nhà bếp,
Cố Hàm Ninh hơi nghiêng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Triệu
Thừa Dư. Cô mím môi cười nhẹ, trong lòng tính toán, có nên thử xem Triệu Thừa
Dư có di truyền tay nghề của bố anh không.

Cha mẹ của Triệu
Thừa Dư không nói nhiều lắm, Cố Hàm Ninh nghĩ đây là truyền thống ăn không nói, cho nên cũng vùi đầu vào
ăn cơm, nhưng cô dần dần phát hiện, nếu cô ăn món nào nhiều hơn chút, thì mẹ
Lâm Nguyệt sẽ thản nhiên đẩy đĩa đồ ăn đó đến gần cô hơn chút. Cố Hàm Ninh
ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyệt đang cúi đầu ăn, trong lòng cảm động, lại nghiêng
đầu, liền nhìn thấy Triệu Thừa Dư đang cười nhìn mình, cô cũng không khỏi nở nụ
cười ngọt ngào đáp lại anh, trong lòng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

Tuy rằng rất ít
nói, nhưng lại rất săn sóc. Cố Hàm Ninh phát hiện, mình đã bắt đầu thích cha mẹ
của Triệu Thừa Dư rồi.

Bởi vì, Triệu Vĩ
Đình và Lâm Nguyệt còn có tiệc buổi tối, cho nên sau khi ăn cơm xong, Trệu Thừa
Dư đưa Cố Hàm Ninh về nhà. Khi Cố Hàm Ninh vừa mở cửa ra thì thấy ba mình ngồi
ngay ngắn ở trong phòng khách, đang xem tờ báo đã đọc từ lúc sáng, vừa nghe
tiếng động, hạ thấp tờ báo xuống: “Đã về rồi.”

Tuy chỉ là một
câu ngắn ngủi, nhưng Cố Hàm Ninh phát hiện tâm trạng ba mình đã tốt hơn nhiều,
trong lòng cô cười thầm, hẳn là ba sợ mình về trễ, nhưng hiện giờ mới một rưỡi
chiều thôi nha, cho nên ba mình không đi ngủ trưa mà lại đợi cửa?

“Cháu chào chú.” Triệu
Thừa Dư vào cửa, lễ phép chào hỏi, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì không
coi câu Về sớm một chút hồi sáng của chú Cố như gió thổi bên tai.

“Ừ, về sớm thế.” Cố
An Quốc gật đầu, buông tờ báo xuống: “Ở lại ăn cơm tối đi!”

“Vâng.” Triệu
Thừa Dư không từ chối, gật đầu cười.

Cố An Quốc hơi
ngừng lại, rồi bắt đầu lên tầng ngủ trưa.

Cố Hàm Ninh và Triệu
Thừa Dư nhìn nhau cười, nắm tay cùng lên tầng.

Nghĩ đến ánh mắt
sắc bén nhìn mình chằm chằm của Cố An Quốc lúc mình thường, và ánh nhìn thản
nhiên thoáng qua vừa rồi, trong lòng Triệu Thừa Dư có chút thận trọng, ôm Cố
Hàm Ninh nhẹ giọng thở dài: “Ai, bị chú nhìn, anh cũng không dám động tay động
chân.”

Cố Hàm Ninh bật
cười, ôm thắt lưng Triệu Thừa Dư, ngẩng đầu nhìn anh cười tủm tỉm: “Ba em là
biết anh có một bụng ý xấu.”

Triệu Thừa Dư
nghe vậy liền hơi nhướn mày, khóe môi cong lên, buông Cố Hàm Ninh ra, đưa tay
vén áo mình: “Em có muốn kiểm tra xem hôm nay anh có mang một bụng ý xấu không?”
Nói xong kéo tay Cố Hàm Ninh vào trong áo mình, ấn vào bụng anh, xúc cảm lành
lạnh khiến anh nhẹ nhàng run lên.

Cố Hàm Ninh cười
hì hì, dứt khoát áp cả tay còn lại vào bụng anh, xúc cảm ấm áp khiến cô thoải
mái híp mắt lại: “Thật ấm áp.”

Triệu Thừa Dư bật
cười, tay kéo Cố Hàm Ninh vào lòng, cúi đầu hôn cô: “Chỉ cần em nói một tiếng,
anh sẵn sàng làm túi chườm nóng của em, em muốn ấm chỗ nào thì ấm chỗ đó!”

Cố Hàm Ninh cười
tủm tỉm, hai tay đặt ở bụng Triệu Thừa Dư bắt đầu gãi, nhéo, tấm tắc khen ngợi:
“Vừa trơn vừa căng.”

Triệu Thừa Dư
tươi cười chợt tắt, ánh mắt híp lại, nguy hiểm cúi đầu xuống, đôi môi mỏng cách
Cố Hàm Ninh không quá một centimet, phun ra hơi thở nặng nề phả vào mặt cô: “Biết
anh sẽ không nhịn được, còn chọc anh?”

Cố Hàm Ninh cũng
không định trêu chọc nữa, ngoan ngoãn lùi ra một khoảng cách an toàn, nhưng bờ
môi mềm mại đã bị bao phủ, cánh tay ôm eo mình siết lại, bây giờ cô đã dính sát
vào lồng ngực của Triệu Thừa Dư.

Đường cong lung
linh áp sát không một khe ở trong lòng khiến Triệu Thừa Dư không khỏi than nhẹ
một tiếng mơ hồ mà kiềm chế từ trong cổ họng, tay ôm chặt hơn, càng ngày càng
sít sao, tìm kiếm sự triệt để hơn.

Cố Hàm Ninh chỉ
cảm thấy lòng mình dâng lên một luồng nóng rực, yếu đuối rúc vào người Triệu
Thừa Dư, môi răng khẽ mở, dáng vẻ hiền lành như càng khiến Triệu Thừa Dư thêm
kích động.

Đến khi hai bên
sắp không thở nổi, Triệu Thừa Dư mới ngẩng đầu, đè nén từng trận nóng rực, nhẫn
nhịn không hôn tiếp lên đôi môi mềm mại và đỏ hồng trước mắt, lưu luyến không
thôi. Xúc cảm về đôi tay nhỏ bé dưới lớp quần áo dưới bụng lúc này rõ ràng bị
phóng đại, dù không hề động đậy, cũng mang đến một luồng(*), anh khó khăn động đậy, hô hấp lại thêm nặng nề.

Cố Hàm Ninh khép
hờ mắt, khóe môi khẽ vểnh, nén nhịn xúc cảm khác thường dưới bụng, cũng không
dám động đậy nữa, sợ đánh tan sự tự kiềm chế không còn mấy của Triệu Thừa Dư.

Nhìn Triệu Thừa
Dư vất vả kiềm chế, thật ra sự cảm động trong lòng Cố Hàm Ninh đã áp đảo, còn
rõ ràng hơn sự chua xót trong thân thể.

Đợi Triệu Thừa Dư
ổn định lại hô hấp, Cố Hàm Ninh cẩn thận rút cánh tay mình ra, ngoan ngoãn để ở
hai bên eo, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tối tăm của Triệu Thừa Dư, gác lại đề nghị
đi nghỉ trưa vốn có, quyết định chuyển đề tài mới: “Anh muốn xem phim không?”

Phòng của Cố Hàm
Ninh to, ti vi cũng to, hơn nữa còn lắp đặt internet ti vi, coi phim rất đẹp,
nhưng mà khoảng hai mươi phút sau, cô đã cảm thấy lựa chọn của mình càng không
chính xác.

Bộ phim mà Cô Hàm
Ninh chọn, hai người họ đều chưa từng xem. Phim tình yêu nước ngoài, ốm ấp hôn
nhau cũng chỉ là chuyện bình thường, Triệu Thừa Dư cũng chỉ nắm tay cô nhẹ
nhàng vuốt ve. Đợi cho đến khi nam nữ diễn viên bắt đầu quay cuồng trên giường,
từng chiếc quần áo bị ném xuống giường, từng mảng trắng như tuyết nhấp nhô giữa
giường và chăn, Cố Hàm Ninh cảm nhận được, bầu không khí trong phòng bắt đầu
nóng lên, cô hơi nghiêng đầu, nhìn chiếc giường để cho thoải mái mà làm rất to
của mình, lại quay đầu, đã nhìn thấy Triệu Thừa Dư đang nghiêng đầu nhìn mình,
trong đôi mắt đen nhánh ẩn lóe ra tia sáng.

Cố Hàm Ninh nghĩ
chắc đó là tia sáng của một con sói.

“Hàm Ninh...” Triệu
Thừa Dư ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Hàm Ninh, mặt càng ngày càng tiến gần, “Em cố
ý chọn bộ phim này phải không?”

Cố Hàm Ninh lắc
đầu, lần này cô thật vô tội: “Không có. Em chưa xem bộ phim này bao giờ.”

“Ừ.” Triệu Thừa
Dư chỉ gật đầu, âm thanh khàn khàn trầm thấp mang theo một chút từ tính, Cố Hàm
Ninh nghe được đáy lòng nhảy dựng lên, trong phòng có điều hòa, nhưng cô cảm
thấy nhiệt độ đang nóng lên.

“Ai, bây giờ làm sao
đây?” Triệu Thừa Dư thấp giọng thở dài, nắm tay Cố Hàm Ninh, đặt ở trên môi của
mình, hôn từng ngón từng ngón một, nhìn Cố Hàm Ninh chăm chú, không rời khỏi
một giây.

Cố Hàm Ninh ho
nhẹ, cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên: “Anh không thích xem sao? Có muốn đổi phim
khác không?”

“Không cần...” Triệu
Thừa Dư cúi đầu, đôi môi nóng bỏng từ tay Cố Hàm Ninh, chậm rãi di chuyển lên
môi, pha chút ẩn nhẫn, hôn một chút lại một chút: “Em nói phải làm sao bây giờ?”

Cố Hàm Ninh cứng đờ, mở to hai mắt. Tay bị Triệu Thừa Dư
nắm, từ từ di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng đặt lên nơi đã sớm biến dạng. Cổ
họng Triệu Thừa Dư phát tiếng than nhẹ như khổ sở lại vui sướng, phả ra hơi thở
vô cùng nôn nóng, tay đè xuống, cách lớp vải càng thêm gần kề cái nóng rực khó
nhịn dưới sự dẫn dắt của anh...

Nửa giờ sau, Cố Hàm Ninh thấy tay mình mỏi đến mức không thể
nhấc lên nổi, cô cắn răng, ngẩng đầu hạ giọng nói: “Có ổn không?”

“Ừ.” Triệu Thừa Dư tựa người trên ghế sô pha đôi, đầu ngẩng
cao, hơi nhắm mắt, một tay luồn vào mái tóc đen mềm mại của cô, kiềm chế từng
đợt kích thích.

“Tay em đau rồi.” Cố Hàm Ninh chu môi, nũng nịu: “Thực ra,
em không sao...”

“Như vậy... cũng
được rồi...” Triệu Thừa Dư thở mạnh, giọng nói phát ra cũng pha lẫn hơi thở
động tình nồng đậm. Cố Hàm Ninh nghe cũng cảm thấy bản thân dâng lên một luồng
khô nóng, cô cắn răng, động tác nhanh hơn, mãi đến khi Triệu Thừa Dư không nén
được, cổ họng phát ra tiếng than nặng nề, cả người run lên, cánh tay chậm rãi
buông xuống dưới.

Cố Hàm Ninh cũng phát ra tiếng kêu nhỏ: “Ai da, sao anh
không nói trước một tiếng! Quỷ chán ghét! Thật đáng ghét!”

Cố Hàm Ninh tức giận, dùng sức lau chùi chất lỏng sền sệt
màu trắng dính trên tay, trên mặt: Đáng ghét. Cố Hàm Ninh chỉ
ngón tay, chọc một nhát vào bộ phận đã mềm nhũn kia, lúc này mới chạy nhanh vào
phòng tắm rửa ráy.

Triệu Thừa Dư đi vào phòng tắm, nhìn thấy Cố Hàm Ninh đang
nhíu mi rửa ráy, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, nghiêng đầu
hôn lên trán cô, Cố Hàm Ninh không ngẩng đầu, khủy tay đẩy Triệu Thừa Dư đang
dán vào mình ra.

Triệu Thừa Dư cười khẽ, hơi thở sung sướng nhẹ nhàng thổi
vào tai Cố Hàm Ninh, mang đến một luồng nóng rực chưa tiêu tan: “Nếu không thì
giúp anh rửa đi? Hơi dính.”

Cố Hàm Ninh dừng một chút, đỏ mặt, quay đầu trừng anh: “Tự
mình rửa đi.”

“Được rồi.” Triệu Thừa Dư lùi một bước ra sau, giọng điệu
hơi tiếc nuối: “Hôm nay thế là được lắm rồi, lần sau, em giúp anh rửa nhá.”

Qua lần này, Triệu Thừa Dư thật lòng cảm thấy đã khám phá ra
một niềm lí thú mới, kể ra cũng thú vị.

“Xí.” Cố
Hàm Ninh đáp trả.

Chương 85: Đối chọi

Cố Hàm Ninh trong lòng nhẹ giọng thở dài, bắt đầu hối hận vì
xúc động mà nhận lời Triệu Thừa Dư, cô hơi cúi đầu, khóe môi lộ ra một tia cười
nhạt, thoạt nhìn rất lễ phép lịch sự, thật ra trong lòng đang bắt đầu cảm thấy
bực bội. Cô ngồi trên sô pha đôi, Lỗ Tĩnh Nhã ngay ngắn ngồi đối diện cô, sự
kinh hãi lúc vừa gặp đã biến mất, cô ta ngồi một bên, bóc vỏ quýt, thoạt nhìn
thảnh thơi hơn so với Cố Hàm Ninh.

Cũng phải, Lỗ Tĩnh Nhã thường xuyên tới, mà hôm nay cô mới
đến lần đầu, tự nhiên sẽ giống như một người khách xa lạ.

Phòng khách rất yên tĩnh, bọn họ coi như là những người
khách đầu tiên, chủ nhà là cả nhà họ Lâm, ông ngoại bà ngoại Triệu Thừa Dư đều
không ở nhà, cả nhà bác hai của Triệu Thừa Dư vừa đến hầu như đi cả, chỉ còn
lại Lỗ Tĩnh Nhã cùng theo tới, Lâm Thành cũng đi tìm Lâm Chính rồi.

Ông bà ngoại của Triệu Thừa Dư đang đi tản bộ ở công viên
gần nhà, Triệu Thừa Dư đi đón ông bà rồi, mà Cố Hàm Ninh lại bị Lâm Nguyệt giữ
lại, vốn là có ý tốt, nhưng khi Lâm Nguyệt vào bếp phụ giúp, sau đó nhà bác hai
của Triệu Thừa Dư đến, Cố Hàm Ninh cảm thấy giày vò rồi.

“Hàm Ninh.”
Đang lúc Cố Hàm Ninh do dự không biết có nên ra ngoài hít thở không khí hay
không, thì bên cửa đã vang lên giọng nói quen thuộc, cô thở phào, trên mặt nở
một nụ cười nhẹ, đứng dậy, xoay người, Triệu Thừa Dư đỡ một bà cụ đi tới, đôi
mắt sáng ngời nhìn cô thật sâu, rồi mới nở nụ cười.

“Bà ngoại, đây là Cố Hàm Ninh, bạn gái của cháu!”

“Bà ngoại, chúc mừng năm mới.” Cố Hàm Ninh đến gần vài bước,
nhìn thấy bà cụ đẩy tay Triệu Thừa Dư ra, lấy kính viễn thị treo ở trước ngực
đeo lên, vừa cười tủm tỉm vừa cận thận đánh giá, khuôn mặt trắng nõn mềm mại,
cười ôn hòa: “Cô bé xinh quá,
mau ngồi, đừng đứng.”

Thái độ thân thiết của bà ngoại Triệu Thừa Dư khiến Cố Hàm
Ninh nhẹ nhàng thở ra, Triệu Thừa Dư nhíu mày, cười với cô, ánh mắt như muốn
nói: Thấy chưa, anh nói không
sai mà.

Cố Hàm Ninh cười nhẹ, không để ý nhiều, đợi bà cụ Lâm ngồi
xuống thì cô mới ngồi, Triệu Thừa Dư ánh mắt sáng ngời nhìn cô chằm chằm, ngồi
xuống cạnh Cố Hàm Ninh, dựa lưng vào ghế sô pha, một tay khoác lên thắt lưng
của Cố Hàm Ninh.

“Bà nội, chúc mừng năm mới.” Lỗ Tĩnh Nhã vẫn im lặng ngồi
một bên, lúc này đứng dậy ngồi bên cạnh bà cụ, giống như rất quen thuộc.

“Tĩnh Nhã, cháu đến khi nào thế?” Bà cụ Lâm cười vỗ tay Tĩnh
Nhã, Lỗ Tĩnh Nhã càng cười tươi hơn, vẻ rất thân thiết nói: “Cháu vừa đến, định
vào bếp phụ giúp nhưng bị bác cả đuổi ra ngoài.”

“Cháu đi giúp làm gì, ngồi ở đây nói chuyện với bà là được
rồi.”

Triệu Thừa Dư không nhìn Lỗ Tĩnh Nhã mà quay đầu nhìn Cố Hàm
Ninh cười, thái độ tùy ý, một tay cầm tay Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng nhéo. Cố Hàm
Ninh nhìn Triệu Thừa Dư mím môi cười nhẹ.

Bốn người ngồi xuống không lâu, bác hai Lỗ Cầm của Triệu
Thừa Dư vội vàng chạy tới: “A,
mẹ về rồi sao, con đang định bảo Tĩnh Nhã đi tìm mẹ đấy.” Lỗ Cầm tươi cười, đi
đến ngồi bên cạnh bà cụ Lâm.

Cố Hàm Ninh hơi nhíu mày. Ấn tượng của cô với bà bác hai này
không tốt lắm, nguyên nhân miễn bàn, lúc vừa gặp mặt, ánh mắt Lỗ Cầm sáng quắc
nhìn cô, khiến cô cảm thấy không thoải mái, sự soi mói và khinh thường trong
ánh mắt đó không hề che giấu, không giống ánh mắt vui vẻ ôn hòa thân thiện của
bà bác cả, có thể chỉ là xuất phát từ lễ phép, nhưng cũng gây thiện cảm cho
người khác. Nhưng dù sao bà cũng là người lớn, Cố Hàm Ninh không muốn lần đầu
đến nhà ông bà ngoại của Triệu Thừa Dư, lại để lại ấn tượng không hề lễ phép,
mồm năm miệng mười cho ông bà.

“Hàm Ninh, cháu cũng người thành phố N phải không?” Hiển
nhiên là bà cụ Lâm cảm thấy hứng thú với Cố Hàm Ninh lần đầu gặp hơn, cười tủm
tỉm nhìn Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư ngồi với nhau.

“Đúng vậy, bà ngoại.” Cố Hàm Ninh cố gắng thẳng lưng, cố
gắng ra dáng nghiêm chỉnh.

“Cháu với Triệu Thừa Dư quen nhau như thế nào?” Ánh mắt của bà
cụ Lâm sau cặp kính sáng ngời, mang theo ý cười, giống như ánh mắt của Triệu
Thừa Dư, không khỏi khiến Cố Hàm Ninh cười nhẹ.

“Chúng cháu học chung một trường đại học, hôm nhập học thì
quen nhau, sau đó là từ làm bạn đi lên.” Tuy rằng, Triệu Thừa Dư đã sớm biết
cô, nhưng nói chính xác ra, vào ngày nhập học cô mới chính thức biết Triệu Thừa
Dư.

“Tốt, tình cảm học trò đơn thuần, không phức tạp như trong
công việc. Vậy, các cháu cũng đã quen nhiều năm rồi ha?” Trước đây bà cụ Lâm có
hỏi Triệu Thừa Dư vài lần, nhưng anh trả lời hoặc là sơ sài, hoặc là úp úp mở
mở, vẫn là cô bé này tốt, nói chuyện nhẹ nhàng thoải mái.

“Các cháu cùng học đại học, vậy thì cũng biết Tĩnh Nhã rồi?”
Lỗ Cầm ngồi một bên nghe chói tai, không khỏi nói chen vào, Lỗ Tĩnh Nhã nhìn
đĩa hoa quả trên bàn trà, giống như không quan tâm mọi người đang nói cái gì.

Triệu Thừa Dư hơi nhíu mi, tay đang vuốt bàn tay Cố Hàm Ninh
dừng lại một chút.

“Đúng vậy, từng gặp trong trường ạ.”

“Tĩnh Nhã nhà bác từ nhỏ có quan hệ tốt với Thừa Dư, cháu đi
theo Thừa Dư nhất định thường xuyên gặp Tĩnh Nhã nhỉ?” Lỗ Cầm quay đầu nhìn cháu
gái mình, trong mắt nồng đậm ấm áp.

“Cháu chỉ gặp hai ba lần, bình thường thì không thấy.” Cố
Hàm Ninh nhếch môi, nhìn Lỗ Cầm đang tươi cười thì cứng lại, mắt híp lại.

“Hàm Ninh, năm nay cháu bao nhiêu tuổi, bà trông còn ít hơn
Thừa Dư?” Bà cụ Lâm cười tít mắt, ánh mắt càng thân thiện hơn.

“Cháu bằng tuổi Thừa Dư, chỉ chênh mấy tháng, sang năm, tuổi
mụ đều là hai mươi ba.”

“Tính ra mới hơn hai mốt? đều là tuổi như hoa nha.” Bà cụ
Lâm cười yếu ớt, giống như có chút cảm thán, ánh mắt hình hai người dường như
còn xen lẫn tia hồi ức.

“Ít tuổi như vậy, lại còn đang đi học, đã theo bạn trai về
nhà. Chẳng lẽ ba mẹ cháu không lo lắng sao?” Lỗ Cầm nói sắc bén, lọt vào tai Cố
Hàm Ninh, có chút không thoải mái, không khỏi cau mày lại.

“Lo lắng cái gì? Thừa Dư nhà ta xuất sắc như vậy, có gì đáng
lo lắng? Huống hồ, Thừa Dư có bạn gái, trước khi kết hôn chẳng lẽ không nên đưa
đến cho mẹ gặp? Nhân dịp Tết âm lịch có mọi người trong nhà, cùng gặp mặt nhau,
rất tốt.” Bà cụ Lâm lên tiếng đầu tiên, đáp trả lại khiến Lỗ Cầm đang tươi cười
trở nên mất tự nhiên.

“Ai nha, mẹ, con không có ý này. Thừa Dư mới bao nhiêu tuổi,
nói gì đến chuyện kết hôn hay không kết hôn. Thanh niên bây giờ, nói chuyện yêu
đương tựa như ăn một bữa cơm, hôm nay đứa này, ngày mai đứa nọ, phải đợi khi trưởng
thành, người trong nhà sốt ruột, mới chịu kết hôn ấy chứ.” Lỗ Cầm trừng Lỗ Tĩnh
Nhã đang cúi đầu như không liên quan đến mình, nhíu mày lại, trong lòng lo
lắng, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài.

Triệu Thừa Dư nhẹ giọng cười, nắm tay Cố Hàm Ninh vân vê,
ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lỗ Cầm: “Quả thật, bây giờ mà nói
chuyện kết hôn thì có vẻ hơi sớm.” Lỗ Cầm lộ ra ý cười, rồi nhìn về Lỗ Tĩnh Nhã,
đáng tiếc cô cúi đầu, không nhìn ra nét mặt.

“Cháu định tháng năm tháng sáu rảnh rồi, mới lo liệu chuyện
tiệc cưới, còn mấy tháng nữa, vẫn còn sớm.” Triệu Thừa Dư tùy ý nói, nhìn Cố
Hàm Ninh, nụ cười xa cách lúc nãy trở nên ấm áp, “Khi đó sắp đến hè rồi, chúng
cháu đều rảnh rỗi, thời gian cũng dư dả hơn.”

Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư, híp mắt, mím môi cười, tuy
rằng trong lòng không có cùng ý kiến, nhưng cũng không chống đối Triệu Thừa Dư
vào lúc này, dù có ý kiến khác, vậy cũng là vấn đề nội bộ, để lại đấy giải
quyết sau.

“Kết cái gì? Các cháu thật sự muốn kết hôn? Các cháu mới bao
nhiêu tuổi? Nói gì mà kết hôn hay không kết hôn chứ? Kết hôn không phải là việc
nhỏ, sao có thể đùa như trò chơi!” Lỗ Cầm đã không thể tươi cười được nữa,
trừng mắt nhìn Triệu Thừa Dư, giọng nói vừa lo lắng vừa nghiêm khắc.

Bà cụ Lâm hiển nhiên cũng hơi bất ngờ, nhưng nghe lời này
lại sa sầm mặt: “Kết hôn thì làm sao? Lúc mẹ bằng tuổi Hàm Ninh, đã sinh con
rồi. Kết hôn sớm một chút cũng tốt, mẹ có thể sớm ôm chắt ngoại! Đúng, đúng
rồi, Thừa Dư các cháu mau kết hôn đi, bà ngoại trông cả vào cháu đấy! Cháu xem
các anh họ của cháu đó, mãi không chịu tìm đối tượng, còn không biết khi nào
mới có thể kết hôn đây!” Bà cụ Lâm càng nói càng vui vẻ, vỗ tay, giống như có
thể nhìn thấy đám chắt gọi bà là “cụ” bằng giọng nói non nớt của chúng.

“Sao có thể được? Sao có thể được?” Lỗ Cầm sốt ruột, nhìn
thấy cháu gái mình rốt cuộc đã ngẩng đầu lên, nhưng sắc mặt tái nhợt hơn nhiều,
nhất thời không biết nói như thế nào mới thích hợp để vừa đạt được mục đích của
mình mà không làm cho bà cụ Lâm tức giận.

“Sao không được? Chuyện kết hôn của Triệu Thừa Dư, đương
nhiên do Thừa Dư và ba mẹ nó quyết định, chúng ta... là họ hàng, chỉ cần nhận thiệp cưới, tặng lì xì, uống li rượu mừng
là được, liên quan gì đến con?” Bà cụ Lâm thu lại ý cười, ngữ điệu hơi nặng
rồi.

“Mẹ sao có thể nói như vậy... Mẹ, Tĩnh Nhã... mẹ nhìn nó lớn lên, mặt mũi, phẩm cách của
nó, mẹ chắc chắn hiểu rõ... Mà bây giờ, trong lòng con bé...” Lỗ Cầm hạ thấp
giọng nói, nói không rõ ràng, lại nhìn Lỗ Tĩnh Nhã đang cúi đầu, sốt ruột chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép.

“Đây là hai việc
khác nhau. Mẹ cũng đã nói với con rồi, đừng nhập hai thành một. Hôm nay, cả nhà
A Nguyệt đến chúc tết, con cũng nói những lời làm người khác mất vui nữa.” Nụ cười của bà cụ Lâm tắt hẳn, không thèm nhìn Lỗ Cầm: “Con vào bếp phụ
giúp đi. Mẹ ở đây không phiền đến con.”

“Mẹ... con...” Lỗ Cầm lúng túng đứng lên, luyến tiếc đi ra, sợ khi không có mình ở
đây, Lỗ Tĩnh Nhã không thể đánh trả, khiến mọi thứ trở nên hỏng bét.

“Bác, cháu đi tìm
anh họ.” Lỗ Tĩnh Nhã vẫn im lặng đột nhiên đứng dậy, cúi đầu, nhẹ giọng nói,
sau đó chạy về phía cầu thang, bỏ lại Lỗ Cầm đứng bất động.

Cố Hàm Ninh kinh
ngạc, cô nghĩ, hôm nay bác hai nói chuyện, ít nhiều là ý muốn của Lỗ Tĩnh Nhã, lại không ngờ rằng, Lỗ Tĩnh Nhã từ đầu tới cuối không
hề nói một câu, thậm chí như muốn chạy trối chết.

Triệu Thừa Dư
thấy tầm mắt Cố Hàm Ninh đuổi theo Lỗ Tĩnh Nhã, hơi nhíu mày, cúi đầu nói nhỏ
với cô: “Có muốn ra ngoài một chút không?”

Cố Hàm Ninh xoay
người lại, thấy Lỗ Cầm mặt lạnh đi vào phòng bếp, lại nhìn bà cụ Lâm đã không
còn vui, do dự, rồi lắc đầu: “Chúng ta ở đây nói chuyện với bà ngoại đi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3