Duyên tới là anh - Chương 37 - 38

Chương 37:
Cuối kì

“Không phải...
mình đang nghĩ đến một vài chuyện...”

Cố Hàm Ninh phục
hồi tinh thần lại, đáy lòng do dự, không biết nên nói như thế nào.

Từ sau khi hai
người nói chuyện phiếm mấy ngày trước, Cố Hàm Ninh liền thường xuyên thất thần.

Nhưng lo âu dưới
đáy lòng, càng ngày càng trầm trọng, cô có chút sốt ruột, nhưng bởi vì không
dám chắc, lại không biết nên nói như thế nào cho rõ, cho nên có chút nôn nóng.

“Cứ xem phim trước đi.” Cố Hàm Ninh mím môi cười cười, đầu
tiên dằn nén không đề cập tới. Dù sao trước hết cũng phải nghĩ nói thế nào mới
được, Triệu Thừa Dư trọng tình, không có lí do gì, bảo cậu cách xa Cao Thần là
không thể nào.

Bây giờ quay đầu nghĩ lại, cũng rất kì quái, Cố Hàm Ninh rõ
ràng nhớ được, Cao Thần nói gần nói xa đều nói Triệu Thừa Dư cùng Phạm Ý Mân là
anh em tốt của cậu ta, nhưng tình anh em của bọn họ đến sau năm hai dần xa
cách, chính là Phạm Ý Mân cũng cùng lắm mới thỉnh thoảng ăn với bọn họ một bữa
cơm, thậm chí sau khi tốt nghiệp đại học, đến cả gặp nhau cũng không có. Bây
giờ nghĩ lại, có lẽ trừ mình ra, còn có nguyên nhân khác.

Cao Thần không đáng tin cậy, cái này cô vẫn luôn biết rõ,
lại không nghĩ rằng, hóa ra, sớm như vậy, cậu ta liền tính toán anh em.

Cố Hàm Ninh tâm tư hốt hoảng xem xong cả bộ phim, chờ đến
mọi người về hết vẫn ngây ngốc ở trên ghế, cho đến khi Triệu Thừa Dư gọi cô.

Bọn họ chính là sáu giờ bắt đầu xem bộ phim, kết thúc cũng
mới 7 giờ 30, hai người nắm
tay, theo đám người ra về, tùy ý đi dạo trong trường học.

“Cậu... Cái tác phẩm thi đấu đó, đã quyết định cái nào chưa?”
Cố Hàm Ninh thấp giọng hỏi.

“Ừm, sắp rồi, chính là lần trước mình nói với cậu, hoặc là
trò chơi trí tuệ, hoặc là trò chơi bắn súng.”

Cố Hàm Ninh đáy lòng khe khẽ thở dài.

Lần trước cô đi tìm Triệu Thừa Dư trả di động, trùng hợp cậu
không có mặt. Thật ra là khoa bọn họ muốn tổ chức cho sinh viên tham gia tính
cuộc thi tin học sinh viên cả nước, Triệu Thừa Dư, Cao Thần, cùng với mấy bạn
học khác trong lớp được thầy chủ nhiệm kêu đi, tuyên bố là cuộc thi tuyển chọn
của trường học.

Tiêu chuẩn cuộc thi đấu này rất cao, hai năm một lần, đến
tháng tư sang năm đó là lần thứ ba. Cuộc thi có rất nhiều hạng mục ví dụ như
tốc độ cài đặt, cùng với thao tác thiết kế chương trình.

Những lần trước, đều là trường học trực tiếp chọn lựa sinh
viên tạo thành đội ngũ tham gia cuộc thi. Mà lần này trường học sớm chuẩn bị,
trước tiên ở trong trường chọn lựa học sinh mũi nhọn các cấp, mỗi người nộp một
chương trình mà mình ưng ý nhất có thể đại diện trình độ của mình, trước cuối kì,
trả qua chọn lựa, xác định lại đội viên tham gia cuộc thi chính thức sang năm.

Lúc ấy, Triệu Thừa Dư vừa nói, Cố Hàm Ninh liền nghĩ
tới, liền hỏi Triệu Thừa Dư có hướng chưa.

“Mình muốn thiết kế một trò chơi nhỏ, hình ảnh phim hoạt
hoạ, thao tác đơn giản, ừ, giống như hiện tại hồng lên liên tục xem như vậy.”

Cố Hàm Ninh vừa nghe, trong lòng liền động.

Kiếp trước, cuối cùng Cao Thần được tuyển vào đội chính
thức, nhưng cô nhớ rõ, khi ấy, Cao Thần là sinh viên năm nhất duy nhất trong
đội chính thức, hơn nữa, cậu ta từng cho cô xem qua tác phẩm trước khi nộp lên,
chính là một trò chơi bắn súng đơn giản.

Trong kiếp trước, cô tự nhiên vui cho Cao Thần. Nhưng một
kiếp này, cô mới biết, bình thường thì thành tích của Triệu Thừa Dư tốt hơn Cao
Thần nhiều.

Huống hồ, cô chậm rãi hồi tưởng lại, lúc đầu, Cao Thần đã
từng vô cùng phiền não nên làm cái gì, thậm chí cậu ta đã từng nghĩ tới thiết
kế một chương trình dựa trên chương trình nhắc nhở của đồng hồ báo thức, lúc đó
ngay lập tức được mình khen là rất thực dụng, nhưng sau cùng, cái giúp Cao Thần
được tuyển, cũng không phải cái chương trình ban đầu này...

Nhân phẩm của Cao Thần giá trị bao nhiêu, cô biết rất rõ,
bây giờ, tự nhiên cũng sẽ không cho là Cao Thần là một quân tử, đến chuyện cướp
sáng kiến của anh em, cũng có thể làm ra!

Mà chuyện Cố Hàm Ninh có thể làm, cũng chỉ là phòng ngừa rắc
rối có thể xuất hiện.

“Ừ, mình cảm thấy rất tốt. Nhưng mà, mình cảm thấy, ở trong
phòng ngủ cậu tốt nhất đừng nói nhiều, thậm chí không nên biên soạn ở trong
phòng ngủ. Không phải cậu nói trừ cậu ra, Cao Thần cùng Trần Minh cũng sẽ tham
gia sao? Là đối thủ cạnh tranh, cậu đủ coi trọng cũng có nghĩa là cậu tôn trọng
đối thủ đấy!”

“Ừ.” Triệu Thừa Dư nở nụ cười, không phản đối.

“À, này nếu không mỗi lần đến lúc cậu viết, mình cùng cậu a?
Cũng có thể giúp cậu xem xét?”

“Ừ, được.” Triệu Thừa Dư thấy Cố Hàm Ninh có hứng thú như
thế, đương nhiên không lí do gì phản đối.

“Nhớ kĩ nga, phải giữ bí mật nga! Như vậy về sau mới có
kinh hỉ!” Cố Hàm Ninh không yên tâm, lần nữa dặn dò.

Triệu Thừa Dư cười cam đoan, thấy Cố Hàm Ninh còn để tâm hơn
mình, trong lòng tự nhiên cảm thấy vui vẻ.

Lúc này Cố Hàm Ninh mới thoáng yên lòng.

Cố Hàm Ninh nhớ được rất rõ ràng, lần này chọn lựa đội ngũ,
về sau khi thi đấu quốc gia đạt giải nhất, toàn bộ năm người trong đội, sau khi
về trường còn đạt được học bổng cao nhất của trường và giấy khen của Bộ Giáo dục của tỉnh, càng đạt được thêm nhiều cơ hội thăng tiến!

Cố Hàm Ninh thật sự thích cuộc sống trong trường, kiếp trước
không biết có mấy lần, nghĩ tới nếu như lúc trước lưu ý đến học tập nghiên cứu
là tốt rồi, nếu như đã lặp lại một lần, cô dĩ nhiên muốn mấy năm này học
nhiều hơn.

“Thừa Dư, chúng ta cùng nhau thi Nghiên cứu sinh đi?” Cố Hàm Ninh trong lòng
khẽ động, không nhịn được nói.

“Ừ? Được!” Triệu Thừa Dư cười trả lời, không có một chút
miễn cưỡng.

“Thừa Dư.” Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, ngừng lại, thấy Triệu
Thừa Dư quay đầu nhìn mình, lúc này mới chậm rì rì nói, “Nghe nói, Viện Nghiên cứu sinh trong trường học của chúng
ta, có thể xin phòng ngủ của vợ chồng.”

Cố Hàm Ninh đọc nhấn rõ từng chữ thong thả mà rõ ràng, cười
nhìn Triệu Thừa Dư, hơi hơi hí mắt.

Triệu Thừa Dư ngây người một giây, bên tai chậm rãi trở nên
đỏ hồng, đáy lòng cuồng loạn.

Hai, hai người ở một gian sao?!

Triệu Thừa Dư đỏ mặt quay đầu trở lại, ánh mắt nhìn thẳng
phía trước, chững chạc đàng hoàng nói: “Nga! Rất tốt!”

Tốt nghiệp, nếu như Hàm Ninh đồng ý, bọn họ trước hết đăng
kí kết hôn, sau đó cùng nhau học Nghiên
cứu sinh, như vậy là có thể xin được một phòng cho hai vợ chồng... Ừ, hôn lễ sẽ theo Hàm Ninh, cô
muốn làm lúc nào thì làm lúc đó... Ừ, nếu như là muốn làm đám cưới sau khi tốt
nghiệp chính quy, có nên sớm chuẩn bị hay không a? Lần trước mẹ đã nói rồi, ít
nhất phải đặt trước nửa năm, mới có thể đặt được khách sạn vừa ý? Lần này nghỉ
đông trở về, có cần bàn bạc trước với ba mẹ không...

Triệu Thừa Dư đáy lòng miên man bất định, nắm Cố Hàm Ninh
tay bắt đầu hơi hơi đổ mồ hôi, vừa khẩn trương lại mong đợi...

Cố Hàm Ninh nghiêng đầu, buồn cười quan sát Triệu Thừa Dư tư
tưởng không tập trung một cái, mím môi cười, cũng không nói gì, tùy Triệu Thừa
Dư dắt mình, ở trong sân trường đi bộ.

Nhưng, bạn họcTriệu này, cậu cuối cùng có phát hiện hay
không, chúng ta vòng quanh nhà ăn này, đã đi hai vòng rồi?

Cố Hàm Ninh cũng không thể xác định, lúc trước, Cao Thần ra
tay từ lúc nào, là ngay từ đầu ăn cắp ý tưởng của Triệu Thừa Dư, hay là đêm
cuối cùng trộm toàn bộ chương trình?

Nhưng bất kể là thời điểm nào, cuối cùng, Triệu Thừa Dư đều
lui nhường, không có vạch trần.

Nếu như kiếp này, Cao Thần vẫn ra tay, Triệu Thừa Dư có lẽ cũng sẽ vì tương lai của Cao Thần, mà
không truy cứu, cũng có lẽ, lúc trước Cao Thần từng rơi nước mắt trước mặt Triệu
Thừa Dư, biết vậy đã chẳng làm, lấy này tới cầu xin tha thứ.

Cao Thần thực ra cũng thông minh, cậu ta gian xảo hơn Triệu
Thừa Dư, mặc dù Cao Thần lúc này, so với sau khi ra xã hội trong tương lại, còn
hơi non nớt, nhưng cậu ta cũng biết, cường ngạnh đối đầu, chỉ làm cho tình hình
trở nên gay gắt, ai cũng không có lợi, không bằng chịu thiệt trước mặt Triệu
Thừa Dư, làm Thừa Dư mềm lòng, chủ động ỉm đi.

Bởi vì không xác định, cho nên, cô chỉ có thể phòng bị trước
điều này.

Mỗi ngày trừ lên thư viện tra tư liệu, Cố Hàm Ninh cùng Triệu
Thừa Dư tìm cái phòng tự học hẻo lánh, thời tiết lạnh dần, Cố Hàm Ninh mỗi lần
còn mang theo hai cái túi chườm nóng, vô cùng hiền lành chăm lo cho Triệu Thừa
Dư, ngẫu nhiên nói vài ý kiến, thời gian còn lại tự mình đọc sách, chuẩn bị làm
luận văn môn tự chọn và thi cuối kì các môn bắt buộc.

Mỗi ngày bận rộn, thời gian cũng rất nhanh trôi qua, chờ đến
Triệu Thừa Dư bước đầu hoàn thành tất cả chương trình, ngày đã chợt vào tháng
giêng, học kì một năm thứ nhất đại học, sau nửa tháng cuộc thi sắp tới, chính
thức chấm dứt.

Cố Hàm Ninh giở lịch ngày, đáy lòng hơi có chút hốt hoảng.

Thật nhanh... Này, đã nửa năm?

Bởi vì lo cho Triệu Thừa Dư, Cố Hàm Ninh đến Nguyên Đán cũng
không về nhà.

Mồng một tháng giêng, Diêu Tuệ Nhã gọi điện thoại tới, dặn
dò tới dặn dò lui, dặn đi dặn lại là chú ý thân thể, học tập thật tốt, trước
kia đã từng cảm thấy phiền muộn, bây giờ nghe thấy, mỗi một câu đều ấm áp như
vậy!

Qua Nguyên Đán, trò chơi bắn súng được Cố Hàm Ninh đặt tên
Bảo
vệ cừu
liền ra lò, tuy rằng hình ảnh
tổng thể rất đơn giản, nhưng cũng rất chịu chơi, phía dưới một con cừu đi tới
đi lui, phía trên càng không ngừng có các loại cấp bậc sói xám tới gần, người
chơi phải điều khiển súng gác ở phía trước con cừu, không ngừng bắn phá, sau
khi tích điểm thật cao, còn có thể thăng cấp làm súng laser, vân vân.

Chờ đến khi Triệu Thừa Dư đem tác phẩm cuối cùng đã hoàn
thành giao cho thầy chủ nhiệm, Cố Hàm Ninh mới thực sự yên lòng.

Cuộc thi cuối kì đối với Cố Hàm Ninh mà nói, đã là chuyện thật xa xôi trước kia rồi, xa
đến mức không hề có ấn tượng gì với đề thi lúc này.

Trước cuộc thi chính thức, Cố Hàm Ninh không nhịn được bắt
đầu căng thẳng, nhất là Toán
học cùng Tin học, thật lòng
không có chỗ tựa lưng là không được rồi, may mắn còn có học sinh mũi nhọn khoa
học tự nhiên, bạn học Triệu Thừa Dư ở đây, mấy ngày liền học tập, Cố Hàm Ninh
miễn cưỡng xem như củng cố cơ sở.

Cuộc thi cuối kì cuối cùng, thi một ngày nghỉ ngơi vừa tới
hai ngày, cũng xem như trường học cho vài người cơ hội nước đến chân mới nhảy,
Cố Hàm Ninh chỉ đối với môn khoa học tự nhiên có chút e sợ, những môn chuyên
ngành khác lại nghe vô cùng nghiêm túc.

Thi xong một môn, đại khái qua chừng hai ngày, sẽ công bố
thành tích cuộc thi.

Trừ ra hai môn Toán
học cùng Tin học đại học,
không quá bảy mươi điểm, còn lại thành tích đều là ưu tú.

Môn cuối cùng là môn chuyên ngành Cố Hàm Ninh vô cùng chắc
chắn, còn chưa bắt đầu thi, Cố Hàm Ninh liền bắt đầu chuẩn bị hành lí trở về
nhà.

Triệu Thừa Dư năm thứ nhất đại học môn học ít, tự nhiên sớm
vài ngày đã thi xong.

Vé tàu đã mua xong, chỉ còn chờ Cố Hàm Ninh thi xong, giữa
trưa liền đi về.

Hành trình lần này, chỉ có hai người Cố Hàm Ninh cùng Triệu
Thừa Dư.

Cố Hàm Ninh không hỏi, Bạch Vũ Hân cũng không nói, nhưng là
Cố Hàm Ninh vẫn là từ miệng Thôi Hà Miêu biết rõ, Bạch Vũ Hân muốn ở lâu mấy
ngày.

Môn thi cuối cùng, Cố Hàm Ninh kiểm tra một lần, liền nộp
bài thi sớm.

Loại tâm tình khẩn cấp vội vã muốn về nhà này, làm cho lúc
nộp bài thi cô có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào!

Loại cảm giác mong đợi sung mãn này, rất tốt đẹp!

Ra khỏi phòng học, Cố Hàm Ninh cười nghênh đón Triệu Thừa Dư
đã giơ lên hành lí của hai người, đợi ở cửa phòng học.

Cùng nhau, về nhà!

Chương 38: Nghỉ đông

Nghỉ đông thông thường đều bận rộn hơn những ngày nghỉ khác,
trước Tết, bận bịu mua bộ đồ
mới, mua hàng Tết bố trí quét
tước, khi Tết đến, bận đi tới
nhà họ hàng thân thích ăn cơm. Dựa theo kí ức từ trước của Cố Hàm Ninh, thông
thường phải qua mồng tám tháng giêng, mọi thứ mới có thể ổn định, cô mới có thể
an tĩnh hưởng thụ thời gian nghỉ đông không nhiều lắm này.

Mùng một tháng giêng, Cố Hàm Ninh mặc áo bông màu đỏ rực rỡ,
đi giày màu đỏ, quàng khăn quàng cổ và đeo gang tay, đi theo ba mẹ đi đến nhà
ông bà nội chúc Tết.

Ăn cơm trưa, Cố Hàm Ninh bị chị họ cứng rắn lôi kéo đi dạo
phố, lúc tuyết lớn bay tán loạn ngồi lên xe buýt vào nội thành, nhịn không được
liền cầm điện thoại, tìm tới số điện thoại của Triệu Thừa Dư

Từ hôm thi xong về nhà tới nay, hai người đã mười hai ngày không có gặp mặt.

Trường học của Diêu Tuệ Nhã cũng cho nghỉ đông, dường như
ngày nào bà cũng lên lịch sẵn sẽ làm gì, lôi kéo Cố Hàm Ninh mua đồ.

Cố Hàm Ninh cũng quả thật nghĩ phải ở bên ba mẹ thật tốt,
thế là, hai người liền chỉ thỉnh thoảng mới nghe được tiếng của nhau.

Tuy rằng mỗi ngày cũng gọi điện thoại gửi tin nhắn, nhưng
luôn thấy đáy lòng có chút trống trải.

Trước kia, người gần như nhét đủ thời gian trống, đột nhiên
liền không nhìn thấy được, thật là có chút không quen, nhất là bây giờ, trở nên
nhàn rỗi, liền cực kì nhớ tới.

Cố Hàm Ninh nhịn không được liền gửi tin nhắn cho Triệu Thừa
Dư.

“Hiện tại mình đi quảng trường Vạn Hối.”

“Được! Mình tới ngay!”

Chỉ chốc lát sau, Triệu Thừa Dư liền gửi tin nhắn tới.

Cố Hàm Ninh lắc đầu bật cười, vội vàng hồi âm lại.

“Mình đi dạo phố với chị họ. Cậu đừng tới.”

“Mình chỉ tới gặp
cậu một chút. Chúng ta đã thật lâu không gặp mặt.”

Câu chữ màu đen, không có độ ấm, nhưng trong đầu Cố Hàm Ninh
lại hiện lên khuôn mặt Triệu Thừa Dư, rõ ràng như đang ở trước mắt.

Thôi, dù sao, thật ra, cô cũng rất nhớ cậu.

Cùng chị họ đi dạo một hồi, Cố Hàm Ninh vừa nhìn điện thoại
di động vừa có chút nóng vội khó nhịn.

Lúc chị họ lại thử quần áo, Cố Hàm Ninh dứt khoát trực tiếp
rời đi.

“Chị, em đi cửa hàng sách mua quyển sách, chị đi dạo trước,
lát nữa em tới tìm chị!” Cố Hàm Ninh bước nhanh đi ra ngoài, liền cúp điện
thoại, cũng không quản người ở đầu bên kia điện thoại oa oa kêu.

Triệu Thừa Dư nói cậu chờ ở trước quán KFC của quảng trường
Vạn Hối.

Cố Hàm Ninh đi vài bước, liền bắt đầu chạy chậm.

Tuyết lớn đã chuyển tuyết nhỏ, từng phiến tuyết nho nhỏ bay
lơ thơ dính ở trên tóc mái, mang theo chút cảm giác man mát, lại kém với sự ấm
áp dưới đáy lòng Cố Hàm Ninh.

Thật xa, Cố Hàm Ninh liền thấy Triệu Thừa Dư mặc áo khoác
lông xù, lẳng lặng đứng quay lưng với mình.

Cố Hàm Ninh không kiềm được khóe môi cong lên, chạy nhanh bổ
nhào qua, đưa tay ôm lấy eo Triệu Thừa Dư.

“Triệu Thừa Dư!” Tiếng nói chôn ở sau lưng có chút mơ hồ,
mang theo nồng đậm ý mừng.

Triệu Thừa Dư thật nhanh xoay người, cười kéo Cố Hàm Ninh
vào lòng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tuyết rơi trên tóc Cố Hàm Ninh.

“Có lạnh không? Thế nào không đội mũ?”

“Cậu đợi đã lâu rồi ư?”

Hai người đồng thời mở miệng, dừng một chút, không nhịn được
nhìn nhau nở nụ cười.

Tim đập nhanh, lại ấm áp như đang nằm trong lòng bàn tay đối
phương, nhẹ vuốt tê dại pha lẫn ngọt ngào thấm lòng người, khiến người thoải
mái!

“Triệu Thừa Dư!” Cố Hàm Ninh dựa vào trong lòng Triệu Thừa
Dư, ngẩng đầu cười lại nhẹ giọng gọi.

“Cố Hàm Ninh! Năm mới vui vẻ!” Triệu Thừa Dư cúi đầu, nhẹ
giọng bật hơi, màu trắng sương mù nhẹ bay lên.

Được rồi, Cố Hàm Ninh nghĩ, cô có loại cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn, túm lấy vạt áo Triệu
Thừa Dư, thật chặt, quyết định không buông tay nữa!

Nhiệt độ ngoài trời dường như chỉ có không độ, Triệu Thừa Dư
dắt tay Cố Hàm Ninh, trực tiếp tiến vào KFC.

Tay Triệu Thừa Dư, to mà ấm, nắm tay Cố Hàm Ninh hơi lạnh,
ngồi xuống xong, vẫn không buông, kéo một cái tay khác của Cố Hàm Ninh, đặt ở
lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi khí.

“Tay thế nào lạnh như vậy? Có phải mặc không đủ không?” Triệu
Thừa Dư chuyên chú làm ấm tay Cố Hàm Ninh, giữa trán hơi hơi nhíu lại.

Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư đang nói câu mà buổi sáng mẹ
mình vừa mới nói, trong lòng ấm áp, chỉ cười lắc đầu.

“Đủ rồi! Tay mình lúc nào cũng lạnh. Có cậu ấm là đủ rồi!” Cố Hàm Ninh mím môi cười
nói.

Triệu Thừa Dư
ngẩng đầu cười nhìn cô một cái.

“Được, nếu không
mình liền làm bao tay cho cậu, đợi lát nữa mang theo mình trở về đi thôi!”

Loại lời tâm tình
này, Triệu Thừa Dư trước kia cũng không nói lưu loát như vậy nha, Cố Hàm Ninh
mở to mắt, hì hì cười ra một tiếng.

“Được, mình đóng
gói mang đi!”

Đang nói, điện
thoại di động Cố Hàm Ninh liền vang lên, là chị họ.

“Là chị họ mình
đấy! giục mình trở về!” Sắc mặt Cố Hàm Ninh có chút áy náy.

“Lần trước bảo
cậu ra ngoài, cậu đã nói cậu bận. Hiện tại lại chỉ có thể gặp mấy phút như vậy
sao?” Triệu Thừa Dư ấn đường vừa nhíu, sắc mặt bất mãn.

Cố Hàm Ninh quay
đầu nhìn bốn phía, rất ít người, liền nghiêng thân mình qua, nhẹ nhàng hôn một
cái trên môi Triệu Thừa Dư.

“Ngoan nha! Mình tìm thời gian nha!”

“Không đủ!” Triệu Thừa Dư mi tâm nhăn chặt hơn, “Mình đi dạo với hai người?”

Cố Hàm Ninh đáy lòng khe khẽ thở dài, được rồi, thật ra cô
cũng không nỡ, chỉ là, cô còn chưa chính thức nói với ba mẹ, nếu như hiện tại
chị họ biết rõ, liền có nghĩa trước khuya hôm nay mọi người trong nhà cũng sẽ
nhận được tin tức, năm nay, cô cũng đừng nghĩ yên ổn!

“Ngày mai! Ngày mai sau 2 giờ chiều mình sẽ đến tìm cậu!
Ngày mai người nhà mình đi đến nhà bác gái cả của mình ăn cơm, nhà bác ở gần
nhà cậu, ăn xong, mình đi tìm cậu! Được không?”

Triệu Thừa Dư không có mở miệng, nhíu mày do dự.

“Hiện tại đều hơn hai giờ, ba người chúng ta đi đến mấy giờ,
không bằng, hai người chúng ta một buổi chiều?” Cố Hàm Ninh bỏ thêm mồi câu lần
nữa.

Triệu Thừa Dư đáy lòng nhảy dựng, mới đành bất đắt dĩ nói: “Thế cũng được, sau hai giờ chiều
mai. Mình đi đón cậu, tiểu khu nào?”

“Tiểu khu Minh Châu.”

Triệu Thừa Dư suy nghĩ một chút, quả thật bên cạnh nhà bọn
họ, nhưng cách một cái phố, rất gần!

“Được! Vậy mình đưa cậu về!”

Hai người tay trong tay, đi thẳng đến lầu một trung tâm thương
mại, Triệu Thừa Dư còn không buông tay được, nhéo, cầm, sau đó mới mím môi, hơi
có chút đáng thương tội nghiệp một mình quay đầu đi.

Cố Hàm Ninh buông tiếng thở dài, cho đến khi bóng dáng Triệu
Thừa Dư biến mất ở góc trung tâm thương mại, lúc này mới kéo bước chân có chút
mất mát đi tìm chị họ!

Sớm ngày mùng ba tháng giêng, Cố Hàm Ninh mở mắt ra, trước
khi kịp mở điện thoại, không đợi cô mặc quần áo tử tế, liền nghe được một tiếng
ting tong, có tin nhắn.

“Cậu ăn cơm trưa lúc nào thì ăn xong? Mình đến cửa Nam hay
là cửa Bắc đón cậu?”

Cố Hàm Ninh hơi sững sờ, lập tức bật cười.

Người này, cũng quá nóng lòng đi?

Bị Triệu Thừa Dư khẽ thúc giục như vậy, trong lòng Cố Hàm
Ninh cũng không nhịn được sinh ra một chút vội vàng. Cả buổi sáng cũng hơi
không tập trung tư tưởng, luôn nhìn thời gian.

Đã ăn cơm trưa xong, mọi người thích tụm lại một chỗ nói
chuyện phiếm, Cố An Quốc đã bị bốn người lôi kéo xem bộ phim nổi tiếng của Đài
Loan.

Quốc túy thái tinh hoa, Cố Hàm Ninh xem không hiểu, gửi tin
nhắn cho Triệu Thừa Dư, liền nói mình hẹn với bạn học, một mình đi trước.

Cố Hàm Ninh chạy chậm theo hướng cửa tiểu khu, vừa mới đi
qua, liền thấy Triệu Thừa Dư đứng ở cạnh cửa lớn tiểu khu, như là trông mong
ngóng chờ, vừa nhìn thấy Cố Hàm Ninh, liền cười đi nhanh tới.

“Hàm Ninh!”

Cố Hàm Ninh cười để tay vào trong tay Triệu Thừa Dư, để cậu
cầm thật chặt cùng nhau để ở trong túi áo khoác cậu.

Hai người nắm chặt tay, cười nhìn nhau, bước nhanh đi hướng
nhà Triệu Thừa Dư.

Thật ra, lời nói hôm mùng một, Cố Hàm Ninh về sau có chút
hối hận.

Cô thật không có quyết định nhanh như vậy phải gặp ba mẹ Triệu
Thừa Dư nha, hơn nữa còn là chính mình đưa đến cửa...

Tuy nói cô dâu xấu cuối cùng vẫn phải gặp bố mẹ chồng,
nhưng, không cần thiết sớm như vậy đi?

Chờ cô ngập ngừng ấp úng mong muốn đổi ý, Triệu Thừa Dư lập
tức nói mùng ba, cha mẹ cậu không ở nhà, lúc này Cố Hàm Ninh mới không thoải mái lắm đồng ý.

Triệu Thừa Dư để điện thoại xuống, trong lòng liền suy nghĩ,
buổi chiều mùng ba làm thế nào dụ dỗ ba mẹ ra khỏi nhà?

Nhà Triệu Thừa Dư thì ở tiểu khu cách vách, Cố Hàm Ninh
trước kia tới nhà bác cả, đã đi qua nhiều lần, chỉ là trước giờ chưa từng tiến
vào.

Cái tiểu khu này cũng có gần mười năm, tiểu khu mặc dù có
chút cũ, nhưng rất sạch sẽ, cây cối tươi tốt, dù vào đông, cũng mang theo xuân
ý.

Nhà Triệu Thừa Dư ở tầng sáu, Cố Hàm Ninh đâm lười, cười
khoác tay Triệu Thừa Dư, để cậu từ từ kéo lên.

“Dô ta nào, kéo heo con, dô ta nào, kéo heo con! Bà già, mau
mau tới, mau tới giúp tôi kéo heo con!”

Giọng Triệu Thừa Dư trầm thấp, hát bóp méo ca từ bài hát
thiếu nhi, dễ nghe như nhẹ nhàng thấm vào trong lòng Cố Hàm Ninh.

Cố Hàm Ninh chỉ mím môi cười, hơi hơi bĩu môi, liếc mắt nhìn
bóng lưng Triệu Thừa Dư.

Đợi đến tầng sáu, Triệu Thừa Dư thả tay, cúi đầu cầm chìa
khóa.

Cố Hàm Ninh nhẹ để ở trên lưng Triệu Thừa Dư, đôi tay ôm eo Triệu
Thừa Dư.

Triệu Thừa Dư dừng một chút, lúc này mới cười cầm chìa khóa
mở cửa.

Cửa mở ra, Triệu Thừa Dư tránh sang một bên, cười đưa tay ra
hiệu Cố Hàm Ninh tiến vào.

Cố Hàm Ninh đột nhiên liền có chút căng thẳng, bước vào nhà,
đổi giày, nhìn trong nhà quả thật im ắng không có ai, lúc này mới yên tâm bắt
đầu đánh giá.

“Khụ, ba mẹ mình có việc ra ngoài, sau bữa cơm chiều mới trở
về.”

Triệu Thừa Dư hơi có chút mất tự nhiên quay đầu, ho nhẹ một
tiếng.

Cố Hàm Ninh cười nghiêng liếc cậu một cái, không nói gì.

Căn nhà an tĩnh, yên ắng như vậy, giống như đột nhiên liền
dâng lên một luồng không khí ái muội, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập.

“Khụ, mình dẫn cậu đi tham quan một chút.”

Nhà của Triệu Thừa Dư có ba căn phòng, hai phòng khách, hai
nhà tắm, hai căn phòng ngủ một gian thư phòng, phòng Triệu Thừa Dư có phòng vệ
sinh, phòng ngủ của cha mẹ cậu có một ban công lớn.

Triệu Thừa Dư trước đưa Cố Hàm Ninh vào xem thư phòng, sau
đó thưởng thức cửa gỗ phòng ngủ cha mẹ cậu, vòng một vòng ở trong phòng khách,
lúc này mới dẫn tới căn phòng của mình.

“Khụ, đây, đây là phòng mình.”

Cố Hàm Ninh hơi dừng một chút, lúc này mới nhấc chân vào
trong.

To tương đương với phòng ngủ của Cố Hàm Ninh, để một chiếc
giường, một bàn học, và một hàng giá sách lớn, hơi hỗn độn, nhưng không hề bẩn
thỉu.

Trên giá sách để đầy sách, trên bàn học đặt máy vi tính cùng
sách, trong đó một quyển đang mở, dường như vừa mới xem một nửa, trên giường
chăn được gấp gọn gàng để ở cuối giường, ở mép giường tùy ý để một chiếc áo
khoác mới thay.

Nơi này, là phòng của Triệu Thừa Dư.

Lần đầu tiên tiến vào không gian riêng tư của Triệu Thừa Dư,
cảm giác thân mật trước nay chưa có làm tim Cố Hàm Ninh đập nhanh hơn, trên mặt
loáng thoáng nóng lên, cúi đầu, nhìn chằm chằm ga trải giường, đột nhiên liền
trở nên hơi mất tự nhiên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3