Định mệnh trái ngang - Chương 08 phần 3
-
Thế rồi, mọi sự đều tốt đẹp, êm đềm cả chứ?
-
Không, lúc đầu thì không sao. Chúng tôi say nhau như điếu đổ.
Flora
vòng tay ôm lấy li trà nóng cho ấm, nàng nói:
-
Nếu như hoàn cảnh khác đi…
-
Thì tình hình chẳng có gì thay đổi. Chúng tôi đã phải cố hết sức.
-
Vợ anh mất khi nào?
-
Sau khi chúng tôi kết hôn được gần hai năm. Tới lúc đó, quả thật chúng tôi đã
không còn gần gũi nhau như lúc trước. Khi cô ấy nói sẽ đi nghỉ cuối tuần tại
nhà một người bạn học cùng trường cũ, sống ở Wales thì tôi chẳng thắc mắc gì
cả. Nhưng khi cô ấy tử nạn thì người ta lại thấy xác của cô ấy trong xe của
John Rushmoore, lúc ấy xe do chính John cầm lái, mà họ không đi đến xứ Wales
nữa. Họ đến Yorkshire.
Flora
tròn mắt nhìn:
-
Anh vừa nói John là bạn anh cơ mà?
-
Đúng vậy, hắn là bạn tôi. Bọn họ đã quan hệ với nhau nhiều tháng trời rồi mà
tôi không hề nghi ngờ gì hết. Giờ cháy nhà mới ra mặt chuột, mọi người đều biết
hết chuyện xấu xa ấy, nhưng chẳng ai để tâm an ủi tôi cả. Cảm giác vừa mất vợ
vừa mất bạn khiến tôi kiệt sức. Tồi tệ nhất là thể diện cũng không còn. Tôi đã
mất hết.
-
Không lẽ John Rushmoore cũng tử nạn trong lần ấy ư?
Hugh
nói như không có chuyện gì xảy ra:
-
Không. Anh ta vẫn còn sống.
-
Đó là lí do anh bỏ hết công việc ở London quay về sống ở Tarbole ư?
-
Tôi quay về Tarbole bởi vì cha tôi ốm nặng.
-
Anh không bao giờ nghĩ mình sẽ quay lại London ư?
-
Không.
-
Anh không còn muốn trở thành bác sĩ phẫu thuật nữa ư?
-
Không, đã quá trễ rồi. Tôi đã thuộc về nơi này. Có lẽ nơi đây mới thực sự là
nhà của tôi. Tôi không nghĩ mình sẽ sống tốt ở thành phố, nơi không có không
khí trong lành và hương vị của biển cả.
-
Anh giống hệt như…
Flora
bắt đầu nhưng nàng đã kịp dừng lại. Nàng định nói anh giống hệt như cha tôi
vậy. Say sưa nghe Hugh tâm sự, nàng đã quên mình đang là Rose. Sự khao khát trở
về với vẻ tự tin của mình cùng những kí ức của riêng mình làm cho nàng thấy
không sao chống đỡ nổi với tình thế hiện thời. Hugh mở cửa, lúc trước cánh cửa
này vẫn đóng im ỉm, ngáng tầm nhìn của nàng và lúc này nàng chỉ muốn chạy ngay
ra khỏi cửa tức khắc, nhưng nàng không thể.
Với
tư cách là Rose, nàng chẳng thể làm gì cho Hugh. Là Rose, nàng phải tỏ vẻ thờ
ơ, không được tỏ bất cứ cử chỉ an ủi nào. Cơn giận dữ trào lên khiến Flora
không sao chịu nổi. Và trong giây lát, nàng muốn nói ra sự thực. Trong tình
trạng của Hugh hiện nay, Flora biết chắc anh ta sẽ hiểu. Nàng đã hứa với
Antony, nhưng suy cho cùng, Hugh là bác sĩ cơ mà. Tâm sự một bí mật với một bác
sĩ đâu có gì khác so với lời xưng tội ở nhà thờ cùng cha xứ đâu.
Ngay
từ đầu, con tim Flora đã mách bảo nàng phải phản đối kế hoạch dối trá mà mình
và Antony cùng nhúng tay vào, đơn giản chỉ vì nó liên quan đến những người
không có lỗi gì trong chuyện của Antony cả. Nhưng lúc này đây, cảm giác dối trá
ấy đang quay trở về và Flora đã tự dối mình trong cái vòng luẩn quẩn của nó. Nó
trói chân trói tay nàng, xiềng xích nàng khiến nàng không thể làm được gì cả.
Hugh vẫn đứng chờ Flora nói cho hết câu vừa rồi. Mãi không thấy nàng nói tiếp,
anh ta nhắc:
-
Cô vừa nói tôi giống ai hả?
-
À…
Nàng
chợt nhớ mới hôm qua đây thôi nàng còn hứa với Antony bên bờ biển. Thế nên,
nàng ậm ừ…
-
À, chẳng quan trọng đâu. Chỉ là một người cũng có cảnh ngộ giống như anh vậy.
Thế
là hết, giờ có muốn thú tội cũng chẳng được nữa rồi. Nàng vẫn là Rose. Flora
không biết nàng nên buồn hay nên vui nữa. Căn bếp ấm cúng và yên tĩnh. Nếu có
tiếng động thì chỉ là từ bên ngoài vọng tới. Có tiếng xe tải rồ máy cố leo lên
con dốc trước cổng của căn biệt thự. Tiếng chó sủa, tiếng một phụ nữ xách theo
một giỏ nặng trĩu sau khi đi mua sắm về, đang leo lên đồi gọi với người bạn
đứng bên kia đường. Không trung vang vọng tiếng kêu thảm thiết của bầy hải âu.
Cuối
cùng, sự bình lặng đó bị khuấy động bởi Jason đã về. Cửa trước mở toang, rồi
cánh cửa đóng sầm lại khiến Flora giật mình. Flora giật nảy người nhìn Hugh.
Khuôn mặt viên bác sĩ bình thản, họ đã quên mất Jason. Giọng cao vút của Jason
véo von:
-
Thím Rose ơi!
Hugh
gọi:
-
Thím Rose của cháu đây nè, trong nhà bếp ấy.
Có
tiếng chân chạy dọc theo hành lang, cửa mở và Jason nhào vào:
-
Chào thím, thầy Thompson cho cháu đi nhờ xe. Khi ngang qua cảng, thầy chỉ cho
cháu một con tàu cực kì lớn luôn. Thầy nói con tàu ấy của Đức. Xin chào chú
Hugh.
-
Chào anh bạn thân.
-
Thưa thím Rose cháu mới về. - Thằng bé đến bên nàng, ôm cổ Rose và hôn chiếu lệ
lên má nàng.
-
Chú Hugh này, cháu vừa vẽ một bức tranh rất đặc biệt tặng bà Tuppy. Cháu vừa vẽ
xong hồi chiều nay đậy.
-
À, lấy cho chú xem nào.
Jason
đánh vật với khóa cặp xách, lôi ra bức vẽ.
-
Ôi thôi chết rồi, nó nhàu nát quá đi thôi.
Hugh
bảo:
-
Không sao đâu mà. Mang nó đến đây.
Jason
làm theo. Nó ngả người trên đầu gối Hugh. Hugh cầm bức tranh cẩn thận mở ra,
tay anh vuốt nhẹ những mép tranh bị quăn lại và đặt nó lên trên mặt bàn. Một
lần nữa, Flora phải chú ý đến bàn tay của Hugh. Giờ nhìn đôi bàn tay khéo léo
nâng niu bức tranh vấy bẩn đầy những mảng màu chói mắt của Jason, một cảm xúc
kì lạ dâng lên trong lòng nàng. Nàng nghe tiếng Hugh nói:
-
Ồ, tranh đẹp quá! Cháu vẽ cái gì đây?
-
Ôi chú Hugh, chú chẳng biết gì cả.
-
Thì cháu phải giải thích đi chứ!
-
Cháu cũng chẳng biết cháu vẽ gì nữa.
-
Vậy, hãy kể lại từ đầu cháu định vẽ cái gì nào?
-
À, chú nghe này nhé! Đây là một cái máy bay, còn đây ớ, là một người đang nhảy
dù, còn đây là một người theo dù xuống tận dưới đất rồi. Anh ta ngồi ở chỗ này
để đợi bạn mình. Và nơi anh ta ngồi là một cái gốc cây.
-
À, chú hiểu rồi. Tranh đẹp lắm! Chắc Bà Tuppy thế nào cũng thích đấy. Không,
cháu đừng gấp nó lại, để như thế này nó mới phẳng phiu. Thím Rose sẽ mang nó về
nhà cho cháu. Và chắc chắn thím ấy sẽ không để cho nó nhăn nhúm nữa đâu. Phải
không hả Rose?
Nàng
nói lơ đãng:
-
Cái gì cơ?
Khi
nhìn lên, nàng bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Hugh.
-
Tôi vừa nói là cô sẽ giữ bức tranh cẩn thận.
-
À, phải. Tất nhiên rồi.
Jason
hỏi:
-
Chú thím đang uống trà à? Có gì ăn được không? - Nó nhìn quanh đầy hi vọng.
Flora nhớ tới cái bánh ngọt đang đút sâu ở
trong tủ.
-
À, thím không biết nữa. Chú thím mới uống trà xong mà.
Hugh
bảo:
-
Hình như trong cái hộp thiếc màu đỏ trên kệ có bánh biscuits thì phải.
Jason
lấy cái hộp xuống đặt lên trên bàn và hì hục cạy nắp ra. Thằng bé lôi ra một
cái sôcôla to được bọc bằng giấy bạc.
-
Cháu ăn được không?
-
Nếu có gan thì cứ việc ăn. Chú không biết là cái bánh ấy đã quá hạn sử dụng hay
chưa nữa.
Jason
xé tờ giấy bọc cắn thử một miếng thật to.
-
Ồ, ngon lắm! Hơi ỉu một tí, nhưng không sao.
Vừa
nhấm nháp cái bánh, thằng bé hết nhìn Hugh lại nhìn Flora.
-
Tại sao thím Rose không đến đón cháu hả thím?
-
À, thì thím pha trà cho chú Hugh nè. Cháu không buồn chuyện ấy chứ phải không?
-
Không, cháu không buồn đâu mà. - Thằng bé dựa lưng vào người nàng. Nàng ôm lấy vai
nó, tựa cằm lên đầu Jason. - Cháu được đi xe điện ở trong trường đấy.
Nó
kể bằng giọng hết sức thỏa mãn. Flora cười lớn. Nàng nhìn Hugh, những tưởng anh
ta cũng cười vui với nàng. Nhưng hình như Hugh không nghe Jason nói gì. Anh ta
lơ đãng và trầm tư. Cặp mắt đăm đăm nhìn hai thím cháu như thể viên bác sĩ này
vừa khám phá một sự thật làm cho anh ta mê mẩn.
***
Jason
nằm trên giường, sau khi vén chăn mền cẩn thận, bà Tuppy rón rén xuống lầu.
Rose đã đi rồi, hôm nay trông cô rất quyến rũ. Brian Stoddart mời cô đi ăn tối.
Dì
Isobel ngồi một mình bên lò sưởi. Tai nghe nhạc Mozart, tay thoăn thoắt đan
len. Đây là những giây phút hiếm hoi dì Isobel ngồi một mình nghe nhạc Mozart
thay vì xem bản tin lúc 9 giờ trên tivi. Tối này dì Isobel cảm thấy có chút tội
lỗi bởi vì bà Tuppy thường xem bản tin lúc 9 giờ, chỉ vì bà ốm đau, nên dì
Isobel mới được thảnh thơi như thế mà ngồi nghe nhạc Mozart. Cả ngày hôm nay,
dì đã bận lắm rồi, sau khi gọi điện đi khắp nơi, dì Isobel thấy mình dường như
kiệt sức. Mặc kệ cái cảm giác áy náy, dì Isobel cứ tiếp tục đan và tận hưởng
cảm giác thư giãn. Có tiếng chuông điện thoại reo. Dì thở dài nhìn đồng hồ, bỏ
kim đan và cuộn len sang một bên ra ngoài hành lang nghe điện thoại. Người gọi
là Hugh Kyle.
-
Hugh đấy hả cháu?
-
Dì Isobel phải không ạ? Xin lỗi đã làm phiền dì, nhưng Rose có nhà không hả dì?
-
Không. Rất tiếc Rose đi vắng rồi.
-
À, thế thì thôi ạ.
-
Cháu có nhắn gì không?
-
À, chiều nay cô ấy đến đây, mang cho cháu cái bánh ngon tuyệt của bà Watty, cô
ấy để quên găng tay ở nhà cháu. Đó là cháu cũng đoán là găng tay của cô ấy
thôi. Cháu không muốn Rose buồn vì nghĩ là mình làm mất găng tay.
-
À, dì sẽ nói với con bé. Tối nay thì chắc dì không gặp được Rose rồi. Nhưng
sáng mai dì sẽ nói ngay, để cho Rose yên tâm.
-
Rose đi chơi rồi hả dì?
-
Ừ.
Isobel
mỉm cười. Bởi vì ít nhất không có Antony thì cô cháu dâu của dì Isobel vẫn có
được những giây phút vui vẻ. Dì Isobel nói rõ với Hugh:
-
Brian Stoddart đưa Rose đi ăn tối.
Im
lặng kéo dài, sau đó là giọng Hugh thảng thốt.
-
Cái gì cơ ạ!
-
Brian Stoddart đưa Rose đi ăn tối. Anna đi vắng mấy hôm, hai đứa ấy cũng thấy
buồn nên rủ nhau đi chơi rồi.
-
Họ đi đâu thế ạ?
-
Dì nghĩ chắc là đến Lochgarry. Hình như Brian có nói đến Fishers’ Arms thì
phải. Trước khi đi, Brian có ngồi ở đây uống vài li với gia đình mà.
-
Cháu hiểu rồi.
-
Yên tâm về chuyện găng tay đi. Dì sẽ nói với Rose cho.
-
Cái gì cơ ạ? - Giọng Hugh như quên béng mất chuyện găng tay. - À, vâng. Lúc nào
cũng được ạ, không quan trọng lắm đâu. Chúc dì ngủ ngon, dì Isobel.
Ngay
cả đối với Hugh, lời chia tay ấy cũng có vẻ hơi đường đột.
-
Chúc ngủ ngon. - Dì Isobel nói. Bà đặt ống nghe xuống, đứng tần ngần mất một
lúc, tự hỏi không hiểu có chuyện gì, nhưng nghĩ mãi không ra. Chắc là chỉ do bà
tưởng tượng mà thôi. Bà tắt đèn, quay trở lại với nhạc Mozart.
***
Lochgarry
cách Fernrigg khoảng mười lăm dặm về phía nam. Nó nằm ngay bên cạnh bờ vịnh và
nơi đây cũng là giao điểm của những con đường chính đến từ William, Tarbole,
Morven và Ardnamuchan. Nhiều năm trước, Lochgarry chẳng qua chỉ là nơi tụ họp
của những ngư dân, thực chất nó chỉ là một căn nhà nhỏ và khiêm tốn, chuyên
phục vụ những du khách hiếm hoi của vùng này, nhưng rồi sau đó người ta xây
dựng đường ray xe lửa băng ngang qua đây, những vận động viên thể thao nổi
tiếng và giàu có đến từ London đã thường xuyên xuất hiện ở nơi này và sau đó
mọi chuyện không còn như xưa. Khách sạn mang tên cung điện Lochgarry được xây
dựng lên không chỉ phục vụ cho giới vận động viên, mà còn cho bầu đoàn, thê tử
của họ đi theo để cổ vũ. Mà đâu chỉ có thế, mỗi lần đi thi đấu, còn có cả bạn
bè của họ đi cùng và những người giúp việc nữa chứ. Vào tháng tám và tháng chín,
những ngọn đồi xung quanh khách sạn này vang rền những tiếng súng báo hiệu xuất
phát của những vận động viên trên trường đua.
Sau
Chiến tranh thế giới lần thứ hai, một lần nữa khung cảnh ở đây lại khởi sắc.
Công nghiệp phát triển, nhà máy cưa và kho chứa gỗ mọc lên nhan nhản. Thêm
nhiều ngôi nhà được xây mới, một trường học mới khang trang được dựng lên trên
nền đất của ngôi trường làng chỉ có mỗi một phòng tồn tại từ rất lâu. Kế đến là
một nhà an dưỡng cũng được xây dựng ở đây. Đường được nới rộng ra và cải tạo
nữa. Vào mùa hè, xe cộ tấp nập. Sau nhiều năm giao thông gần như quá tải ở vùng
này, bãi biển thoai thoải dốc, tuy thế những khu vực ngổn ngang nhà lưu động,
những bãi cỏ khô cằn ngày xưa chuyên dùng để nuôi gia súc đã biến thành một sân
golf chín lỗ với khung cảnh tuyệt đẹp.
Fishers’
Arms, một khách sạn nhỏ quay mặt ra vịnh như một chứng nhân lịch sử của sự thay
đổi chóng mặt. Sau nhiều năm, khách sạn này đã được nới rộng ra, cửa sổ xây
hình bán nguyệt. Những dãy nhà phía trước được trang hoàng lại sơn màu trắng.
Hàng rào mắt cáo dây leo bò lan trông mát mắt. Bên trong, cầu thang dẫn lên
phía trên cũng được làm mới lại. Các phòng trên lầu giờ không chỉ là phòng ngủ
đơn thuần mà còn có cả phòng tắm nữa.
Phía
trong khách sạn, một người bỏ tiền ra xây một quán bar, một người khác đầu tư
vào một nhà hàng. Và một khu vườn trước đây trông hoang tàn, giờ đã được sửa
sang gọn ghẽ để làm chỗ đậu xe hơi. Khi Flora đứng ngắm nhìn khách sạn này thì
vẻ khiêm tốn ban đầu của nó đã biến mất vĩnh viễn. Khi họ đến nơi, bãi xe đã
chật ních, Brian đậu xe và họ bước ra ngoài trong ánh trăng, không khí mang
nặng mùi biển cả, ánh sáng le lói từ những căn nhà xung quanh in bóng xuống mặt
nước tối thẫm. Tiếng bát đũa lanh canh cùng mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ bên
trong nhà hàng. Sau khi quan sát một hồi, Flora bảo:
-
Nhà hàng có vẻ đông khách quá nhỉ? Chắc nổi tiếng lắm thì phải?
-
Đúng thế. Nhưng đừng lo, tôi đặt bàn trước rồi.
Brian
khoác tay nàng. Cả hai bước ngang qua bãi đậu xe, lên bậc tam cấp vào cửa
chính. Bên trong là ánh sáng chan hòa, những bức tường treo thảm đắt tiền và
những bông hoa bằng nhựa, cầu kì treo trên tường, một tấm bảng chỉ lên lầu hướng
dẫn phòng vệ sinh nữa. Flora, ghé tai nói nhỏ với Brian bảo nàng muốn lên trên
đó để treo áo khoác:
-
Cứ đi đi, nhớ tìm tôi ở quầy rượu nhé!
Một
hầu bàn mặc trang phục trắng muốt xuất hiện.
-
Xin chào ngài Stodart. Lâu lắm rồi không thấy ngài ghé khách sạn chúng tôi.
-
Chào John. Hi vọng tối nay anh có nhiều món ngon đãi khách.
Flora
đi lên lầu, đến phòng vệ sinh nữ trang hoàng bằng giấy bồi tường đầy hoa cỏ mùa
xuân và rèm cửa bằng ren đắt tiền. Nàng cởi áo khoác treo lên, bên trong vẫn là
chiếc váy dài bằng len màu ngọc lam, chẳng còn cái nào khác, nàng chỉ còn mỗi
cái váy đó trông tươm tất nhất mà thôi. Vẫn chiếc áo len màu đen dài tay. Tối
nay mặc bộ đồ đẹp nhất mà nàng chẳng có hứng thú gì cả. Bởi vì nàng thực sự
không muốn đi chơi với Brian, nhưng nàng biết mình thực sự không có lí do gì để
tránh né cả. Vì thế, mặc dù chưa bao giờ vẻ bề ngoài của nàng lại hoàn hảo đến
thế, nhưng Flora vẫn cảm thấy khó chịu. Tóc nàng bóng mượt lên như những bó tơ,
da hồng hào và cặp mắt đen trong sáng. Dì Isobel bảo:
-
Trông cháu đẹp tuyệt!
-
Em lấp lánh hệt như một sợi kim tuyến trên cây thông Noel vậy. - Brian bảo nàng
khi anh ta ấn nàng vào trong xe.
Xe
của Brian hiệu Mercedes, màu nâu bóng loáng. Flora cứ ngẫm nghĩ không hiểu
Brian mua bằng tiền của chính anh ta hay tiền của vợ. Brian lái xe phóng như
bay rời Fernrigg. Trong xe, cả hai toàn nói những chuyện vớ vẩn, nàng không
hiểu câu chuyện ấy làm cho Brian hài lòng hay tại nàng không có tâm trí đâu mà
chuyện trò thân thiết với anh ta.
Flora
xuống lầu. Quầy rượu đông nghịt, nhưng không hiểu sao Brian vẫn tìm được chỗ
ngồi tốt nhất: bên cạnh lò sưởi. Khi thấy nàng xuất hiện bên ngưỡng cửa, Brian
đứng lên chờ nàng đến gần. Nàng biết mọi con mắt đang đồ dồn vào mình, ai cũng
cảm thấy lạ lẫm vì một phụ nữ không quen còn khá trẻ, khá quyến rũ khiến người
ta không nhìn không được. Brian mỉm cười, tự hào với những người xung quanh hơn
là mỉm cười với nàng.
-
Đến đây và ngồi bên lò sưởi đi nào. Tôi đã kêu đồ uống cho cô rồi đấy.
Họ
cùng ngồi, Brian lôi trong túi ra một hộp thuốc lá bằng vàng và chìa nó ra
trước mặt
Flora.
Khi nàng lắc đầu, anh ta cầm một điếu, châm thuốc bằng cái bật lửa cũng bằng
vàng. Brian đã gọi một li whisky, nhưng khi hầu bàn mang đồ uống cho Flora, li
rượu được đặt trên một cái khay bằng bạc hẳn hoi. Li rượu lạnh ngắt vì nước đá.
-
Cái gì đây?
-
Martini chứ còn gì nữa. Chứ cô muốn thứ gì?
Flore
định bảo với Brian rằng nàng chẳng bao giờ uống rượu Martini cả. Nhưng anh ta
nói tiếp:
-
Anh đã bảo người pha rượu cứ mang rượu nguyên chất ra, em vẫn thường thích uống
như vậy mà.
Vì
thấy anh ta đã khó nhọc chiều lòng mình như thế, nàng cảm thấy sẽ thật thô lỗ
nếu như từ chối thịnh tình ấy. Flora nhấc li rượu cứ ra khỏi khay. Cái lạnh làm
mười đầu ngón tay nàng tê cóng. Brian nâng li whisky lên nhìn nàng qua li rượu
sóng sánh. Anh ta nói:
-
Slaintheva!
-
Tôi đâu có biết thứ ngôn ngữ đó.
-
Nó có nghĩa là: “Chúc sức khỏe”. Tiếng Gaelic mà. Đó là từ Gaelic duy nhất mà
tôi biết kể từ khi dọn đến sống ở đây.
-
Tôi chắc nó rất hữu ích đối với anh. Nó đã gỡ bí cho anh trong nhiều hoàn cảnh
giao tiếp phải không?
Brian
mỉm cười. Nàng uống một ngụm Martin và ngay lập tức Flora bị sặc, chẳng khác
nào như uống một thứ lửa lạnh ngắt, nàng không sao thở nổi. Brian cười lớn khi
thấy nàng giàn dụa nước măt.
-
Sao thế?
-
Rượu mạnh quá!
-
Vớ vẩn. Em vẫn thường uống rượu này mà. Anh không bao giờ thấy em uống bất cứ
một thứ gì khác cả.
-
À, tôi không có uống thứ rượu này. Ấy là nói thời gian gần đây ấy mà.
-
Rose này, em không thay đổi đấy chứ? - Giọng Brian tỏ ra lo lắng thật sự. - Anh
không thể chịu nổi thái độ ấy của em đâu. Em vẫn thường uống rượu Martini mà
vẫn hoàn toàn tỉnh táo, lại còn đốt thuốc liên tục ấy chứ.
-
Thật tôi như thế sao?
-
Phải, không em thì còn ai vào đây nữa. Lại còn hút thuốc lá của Pháp nữa nhé!
Em thấy đấy, anh không bao giờ quên bất cứ chi tiết nhỏ nào về em đâu.
Nàng
cố thoát ra khỏi sự nghi ngờ của Brian. - À, tôi vẫn hút thuốc đấy chứ, chỉ tội
là hút không nhiều như hồi trước đấy thôi.
-
Chắc chắn do anh chàng nghiêm chỉnh kia ảnh hưởng phải không?
-
Anh đang nói đến Antony à?
-
Còn ai vào đây nữa. Anh không tin trong đời em lại gặp nhiều người đàn ông
nghiêm chỉnh đến độ em không nhớ ai vào với ai.
-
Cũng tốt thôi, chính Antony thay đổi tất cả đấy!
Brian
lắc đầu, vẻ rất sành sỏi:
-
Anh không hiểu vì cái lí do quái quỉ nào mà em lại đính hôn với Antony.
Không
ngờ câu chuyện của họ lại thân mật quá sớm đến thế, khiến Flora có cảm giác
mình đang trượt trên một nền băng quá mỏng trên hố băng sâu hoắm. Nàng bắt đầu
cảnh giác.
-
Trên đời này thiếu gì lí do.
-
Thì cứ thử nói ra xem nào!
-
Không lẽ anh quan tâm đến chuyện của tôi đến thế sao?
-
Tất nhiên là anh quan tâm chứ. Anh quan tâm mọi thứ về em, rõ ràng là có cái gì
đó không ổn. Em và Antony đâu có hợp nhau, hai người không thể là một cặp xứng
đôi được. Khi Anna bảo em sắp sửa lấy hắn ta, anh không sao tin nổi. Cho đến
giờ này, anh vẫn còn không tin vào điều ấy. Ai mà chẳng thích Antony. Thế mới
chết chứ. Hắn ta quá hoàn hảo. Đôi khi đó cũng là một rắc rối.
-
Thế thì anh cũng biết lí do của tôi rồi đó. Tại Antony hoàn hảo đến thế nên tôi
mới đính hôn với anh ấy.
-
Thôi đi Rose, đừng tự phỉnh phờ mình nữa.
Brian
đặt li lên bàn, nhoài người về phía nàng, hai tay kẹp giữa hai đầu gối. Tối
nay, anh ta mặc một bộ đồ may đo rất hợp. Ông quần màu xám xậm, hơi tối một
chút đôi giày Gucci vẫn còn nguyên tem đỏ và xanh dương dính ở gót giày. Tóc
Brian rất đen ốp sát trên trán. Đôi mắt sáng chăm chú màu xanh lợt dưới cặp mày
rậm. Khi ngồi gần anh ta trong xe, nàng đã ngửi thấy mùi nước hoa cạo râu cực
kì đắt tiền của Brian. Bây giờ thì nàng còn thấy anh ta đeo đồng hồ vàng, khuy
manchette cũng bằng vàng và chiếc nhẫn mang chữ kí của anh ta cũng bằng vàng
khối. Hình như Brian không quên bất cứ chi tiết nhỏ nào liên quan đến vẻ bề
ngoài của mình. Flora chợt có phản ứng phòng vệ khi thấy vẻ nghi ngờ nguy hiểm
trên mặt Brian, nàng nói lảng sang một chủ đề khác an toàn hơn.
-
Anna có nói với anh về buổi khiêu vũ do bà Tuppy tổ chức hay chưa?
Ngay
lập tức, mắt Brian lộ vẻ khó chịu. Nhưng chỉ chút xíu thôi, vẻ khó chịu ấy biến
mất ngay. Anh ta ngả người trên ghế trước khi kịp với li whisky
-
Có, trước khi đi, cô ấy có nói với anh về chuyện ấy.
-
Bà Tuppy mời cả anh chị đấy!
-
Tất nhiên rồi.
-
Anh đến không? Nghe giọng anh không mấy quan tâm nhỉ!
-
Tôi biết thừa những bữa tiệc của bà Tuppy Armstrong tổ chức thì như thế nào
rồi. Toàn những khuôn mặt cũ, mặc quần áo cũ, nói toàn chuyện cũ. Nhưng cũng
như tôi nói với em lúc trước rồi đây, sống ở đây thì phải chịu đựng đủ thứ:
nhất là sự lạc hậu cổ hủ không sao chịu đựng nổi.
Nhưng
nhìn anh ta. Flora chẳng thấy Brian phải chịu đựng cái gì cả.
-
Người ta mời anh mà anh chẳng có chút lịch sự nào cả.
Brian
mỉm cười, nụ cười vô cùng quyến rũ.
-
Thôi được rồi, xin lỗi được chưa nào? Nếu em có mặt ở đó quyến rũ như em đã
từng mê mẩn biết bao gã si tình thì dù có dọa giết anh vẫn cứ đến đấy.
Không
ngăn được, Flora bật cười:
-
Quyến rũ sao nổi chứ. Nói thật nhé, hôm ấy em sẽ ăn mặc rất kì cục.
-
Kì cục ư! Tại sao lại kì cục?
Nàng
kể cho Brian nghe về chuyện áo xống sáng nay, cố biến nó thành câu chuyện vui.
Khi nàng kể xong, Brian tỏ vẻ hoài nghi:
-
Rose, em không thể như thế được. Em không thể đến một bữa tiệc như vậy với đống
giẻ rách cũ lôi từ trên gác xép nhà Fernrigg.
-
Thế tôi phải làm gì bây giờ hả?
-
Anh sẽ đưa em đến Glasgow để mua áo đầm. Anh sẽ đưa em đến Edinburgh hay
London, thậm chí anh sẽ cùng em đi đến Paris. Chúng ta sẽ ở đó vui chơi thỏa
thích suốt kì nghỉ cuối tuần và đi mua sắm ở nhà tạo mẫu Dior.