Định mệnh trái ngang - Chương 08 phần 2

Quả
đồi kia quá dốc, dốc đến nỗi ngay cả vỉa hè cũng phải chia thành bậc nhỏ. Leo
lên đồi giống như leo lên một cái cầu thang dài vô tận vậy. Cầu thang ấy đi qua
một dãy nhà nhỏ nằm san sát quay mặt ra đường, sau đó đến một quán rượu rồi lại
đến một dãy nhà khác. Càng lúc nhà càng lớn hơn và càng lên cao, những mảnh
vườn trước nhà càng rộng ra hơn. Cuối cùng, gần lên tới đỉnh đồi, Flora thấy
căn nhà cuối cùng to nhất, vững chãi, xây không kiểu cách tụt hẳn vào trong. Có
một lối đi lát gạch chạy thẳng từ cổng vào bậc tam cấp. Bên cạnh căn nhà còn có
một ngôi nhà khác xây bằng bêtông trắng đứng cạnh ngôi nhà chính. Cái nhà bằng
bêtông ấy trông giống một cái hộp giày khổng lồ. Vì không chắc có phải cái nhà
này hay không, cho nên Flora tìm tấm bảng bằng đồng gắn trên cổng sắt, đúng là
có tên Hugh. Flora đẩy cánh cổng sắt, bước theo con đường dốc đến trước thềm
nhà.

Nàng
nhấn chuông, nhưng sau khi nghe âm thanh buồn thảm vọng lại nàng biết chẳng có
ai ở nhà rồi. Sau một chặng đường leo dốc quá dài, chiếc bánh trong tay đã trở
nên nặng trĩu. Nàng lại nhấn chuông để tỏ ý lịch sự, sau đó thò tay vào trong
hốc tường tìm chìa khóa cổng chính, chìa khóa này to không tưởng, nên Flora tìm
thấy ngay, nàng tra chìa vào ổ, quay một vòng và mở cửa ra.

Bên
trong là tiền sảnh lát gạch, cầu thang lên lầu tối om, trong nhà có cái mùi đặc
trưng của các cửa hàng bán đồ cổ. Tuy có hơi hăng hắc đấy nhưng cũng dễ chịu,
nàng bước vào trong, để cửa mở. Nàng thấy có một cái tủ để mũ, nón, ô dù kiểu
cổ, một cái bàn nhỏ xinh xắn và vài cái ghế tựa bằng sắt xi, mọi thứ trông đều
cũ kĩ. Trong tiền sảnh còn có thêm một cái đồng hồ, nhưng nó đã chết từ rất
lâu. Nàng không hiểu tại vì đồng hồ hỏng hay chẳng có ai buồn lên dây.

Khi
mở cánh cửa phía bên tay phải nàng, chưa bao giờ Flora chứng kiến một cái phòng
khách nào lại thiếu sức sống đến thế. Đồ đạc chỗ nào là để yên chỗ đó, chẳng có
bình hoa cũng chẳng có cửa kính, cửa chớp gì cả. Nàng đóng cửa, mở cánh cửa đối
diện, một phòng ăn xây kiểu từ thời hoàng hậu Victoria, cái bàn bằng gỗ gụ rộng
mênh mông, phía góc để mấy chiếc bình thon cổ và những khay bằng bạc, tất cả ghế
đều được dựng sát vào tường và ngay cả trong phòng này nữa, các cửa kính, cửa
chớp cũng đóng im ỉm. Flora thầm nghĩ: Đây chẳng khác nào là một nhà tang lễ.
Nghĩ thế, nàng bước lặng lẽ vì không muốn mấy con ma giật mình tỉnh giấc. Flora
đóng cửa lại, bước ra ngoài hàng lang đi ra dãy nhà phía sau để tìm nhà bếp.

Tới
đây thì những trật tự như ở trong nhà mồ kia biến mất hẳn. Bếp nhà này không
rộng lắm, ngược lại, so với kích thước của cả ngôi nhà thì bếp quá nhỏ là đằng
khác. Nhưng tất cả mọi thứ hình như đều dựng ngược hết cả lên, xoong, nồi, chảo
rán, nồi hầm đều treo hết lên tường. Bồn rửa chén chất ngập bát đĩa dơ, bàn ở
giữa phòng cũng còn nguyên chứng tích của một bữa ăn chắc chỉ trôi qua có vài
phút, và rõ ràng chẳng ngon lành gì cả. Trừ phi có người nào đó trên đời lại có
thể say sưa được với món bánh bột bắp, trứng chiên, bánh táo. Không lẽ ba thứ
đó lại đủ hợp thành một bữa ăn thịnh soạn. Cuối cùng là một chai whisky đã uống
hết một nửa đứng sừng sững giữa bàn. Chính cái chai rượu ấy đã thay đổi hắn
khung cảnh lộn xộn thành một nơi ẩn chứa những hiểm họa nhãn tiền.

Tủ
lạnh dựng trong góc tường, cạnh nồi cơm điện. Flora đến bên, lau chân vào tấm
thảm đã bị rách mất một góc, chẳng ngờ tấm thảm rách thêm ra một miếng và lập
tức Flora đứng sững người. Nàng cúi xuống lật tấm thảm lên, thấy sàn nhà dơ dáy
không sao chịu nổi, như thể đã một tuần nay không có ai lau nhà, chỉ quét sơ sơ
và bao nhiêu rác rưởi đều tống hết xuống dưới tấm thảm này. Nàng mở tủ lạnh
tống ngay cái bánh vào trong, chỉ sợ lại phải chứng kiến thêm nhiều cảnh kinh
hoàng nữa.

Đóng
cửa tủ lạnh lại, nàng tựa lưng vào tủ nghĩ ngợi mông lung. Rõ ràng cái bà
Jessie MacKenzie kia quá dơ bẩn và luộm thuộm, Hugh tống khứ bà ta đi được ngày
nào tốt ngày đó. Ngay cả một người đàn ông tắc trách cũng không thể nào để cho
nhà bếp bừa bộn như thế hàng biết bao nhiêu ngày trời. Nàng nhìn căn bếp tuyệt
vọng, cảm thấy thương thay cho Hugh và cũng ngay lập tức nàng hiểu nếu như anh
ta biết nàng đã nhìn thấy anh ta sống và sinh hoạt ra sao thì chắc viên bác sĩ
này sẽ bẽ mặt lắm. Với ý nghĩ đó, giác quan thứ sáu mách bảo nàng hãy nhón gót
ra khỏi nơi này, cứ để cho Hugh nghĩ rằng chính ông Watty mang bánh đến cho
anh.

Hơn
nữa, nàng còn phải đi đến trường rước Jason. Flora nhìn đồng hồ và phát hiện ra
mới có 3 giờ thiếu 15, một giờ nữa mới phải đến trường. Nàng phải làm gì cho
hết khoảng thời gian đó đây? Đi tản bộ quanh cảng ư? Hay vào uống một li cà phê
tại quá bar của Sandy. Tất nhiên nàng sẽ chẳng làm thế. Nàng lôi bao tay ra,
cởi nút áo khoác treo lên cái móc đằng sau cánh cửa ra vào và xắn tay áo lên.
Flora à, mi là đồ ngốc. Nàng tự nhủ mình như thế và tìm quanh kiếm cái tạp dề.

Nàng
thấy một cái treo ở bồn rửa chén. Tạp dề màu xanh dương, to như tạp dề của
chàng đồ tể. Cái tạp dề ấy đủ quấn quanh thân hình nàng tới hai vòng. Nước nóng
như sôi. Nàng nghĩ đó là một sự khởi đầu rất tốt, là dấu hiệu đáng mừng nhất từ
khi nàng bước vào căn nhà tối thui này. Flora tìm kiếm vu vơ trong cái kệ dưới
bồn rửa chén, không ngờ tìm được một cái bàn chải, xà phòng, bột giặt và một
bịch đầy những mớ bùi nhùi bằng sắt để cọ nồi. Có vẻ như Jessie McKenzie cũng
để ý đến những đồ lặt vặt trong nhà mặc dù chẳng bao giờ cô ta để ý đến nó. Bấy
nhiêu cũng là xa hoa lắm với Flora lúc này. Sau khi rửa xong, chuẩn bị cất đồ
đi, Flora chất đống đĩa sạch vào trong kệ treo li tách và bình nước lên mấy móc
rồi quày quả quay sang rửa đống nồi dơ. Khi xong việc, đám nồi không những
chỉ sạch sẽ mà còn sáng bóng lên. Flora bắt đầu đặt chúng theo thứ tự từ lớn
đến bé lên cái kệ đặt ngay phía trên bếp, trông chúng không những ngăn nắp mà
còn bắt mắt nữa. Một khi bồn rửa chén đã được cọ rửa sạch, không còn bát đĩa dơ
thì phần dọn dẹp những gì còn lại trong căn bếp nhà Hugh Kyle chỉ mất thêm chút
thời gian thôi. Nàng lau bàn, quăng mấy cái bánh thiu đi, đặt chai rượu whisky
vào nơi khuất tầm mắt, sau đó đến rũ khăn trải bàn. Nàng dùng khăn ẩm lau đi
lau lại mặt bàn nhiều lần. Mọi thứ trong nhà sáng bóng lên, không có gì sung
sướng bằng tự tay mình biến một căn phòng dơ dáy trở nên hoàn toàn sạch sẽ,
Flora tự thấy thỏa mãn. Phần việc còn lại là lau sàn nhà. Nàng nhìn đồng hồ,
mới chỉ có 3giờ 20 thôi, Flora lôi tấm thảm rách mang ra ngoài cửa hậu, tìm cây
chổi, nàng quét nhà cho sạch sẽ. Hình như cả mấy tháng nay chẳng ai quét dọn gì
cả. Sau đó, nàng pha đầy một xô xà bông đặc và bắt đầu công việc chà rửa.

Nửa
kí xà bông với ba cái xô ngầu bọt giúp nàng sắp sửa lau xong sàn nhà rồi. Tấm
simili lót sàn ướt rượt bóng lên, mùi thơm mát mẻ, dễ chịu. Chỉ còn cái hốc bên
trong tường nhà còn dơ thôi. Flora thò tay vào trong, lo sợ phải sờ vào một con
chuột nhắt hoặc một đống nhện đen xì. Nhưng nàng không ngần ngại dùng bàn chải
chà thật mạnh. Dòng nước đen ngòm từ trong hốc tường dơ dáy chảy ra. Cuối cùng,
sau một hồi chà rửa cật lực, nàng đặt bàn chải xuống, vắt khăn cho thật khô,
lau kĩ để cho không một ngấn nước nào còn sót lại trên mặt tường.

Thế
là xong, Flora quay lưng lại đứng lên rời khỏi hốc tường. Vừa lúc ấy, nàng nhận
ra giữa đám chân ghế chân bàn lộn xộn trong nhà bếp có thêm một cặp chân mới
mọc lên trên nền nhà sạch bóng. Đôi chân ấy mang một đôi giày màu nâu bằng da,
có đế kếp. Trên đôi giày là hai cái gấu quần. Vẫn còn ngồi xổm, Flora đưa mắt
từ từ nhìn lên phía trên cho đến khi cặp mắt của nàng dừng trên khuôn mặt kinh
ngạc của Hugh Kyle.

Khó
có thể nói trong hai người ai là kẻ ngạc nhiên hơn. Đột nhiên, Flora kêu lên:

-
Thôi chết rồi.

-
Cô nói thế nghĩa là sao?

-
Tôi đâu có nghĩ anh về nhà sớm thế.

Hugh
Kyle chẳng trả lời trả vốn gì cả, đứng đó nhìn quanh nhà, vẻ mặt ngỡ ngàng như
từ trên trời rơi xuống:

-
Cô làm cái quái gì ở đây thế?

Nàng
tức tối vì bị phát hiện ra mình đang ở trong nhà Hugh. Chẳng phải vì sợ anh ta
cho mình làm việc lâu la mà bởi vì sợ Hugh ngu ngốc tỏ thái độ phản đối công
việc ôm rơm rậm bụng mà nàng đang làm. Bằng giọng bực bội và kiêu kì, nàng
nghiêm giọng đáp:

-
Thế anh nghĩ tôi đang làm gì hả? Cọ sàn nhà chứ còn làm gì nữa.

-
Nhưng đáng lí ra cô không nên làm thế.

-
Sao lại không nên? Nhà anh dơ hầy!

Anh
ta nhìn xung quanh, những cái kệ sáng bóng lên, bồn rửa chén được cọ rửa sạch
sẽ và cả đống nồi xoong được treo thành hàng theo thứ tự trên tường. Cặp mắt
anh ta quay lại chiếu thẳng vào mặt nàng, trông anh ta vẫn còn ngơ ngác lắm.
Hugh đưa tay vuốt cái cần cổ, khi một người đàn ông có cử chỉ như thế tức là
anh ta đã chẳng còn biết tìm lời nào mà nói.

-
Tôi phải nói rằng cô tốt bụng đến quá mức tưởng tượng đấy, Rose ạ. Cám ơn cô
nhiều lắm nhé.

Nàng
chẳng cần anh ta phải tỏ ra ân nghĩa đến thế, nàng bảo:

-
Rất vui lòng được giúp đỡ.

-
Nhưng tôi vẫn không hiểu cô đến đây làm gì.

-
Bà Watty làm một cái bánh cho anh, bà bảo tôi mang bánh đến, ở trong tủ lạnh
ấy. - Chợt một ý tưởng nảy ra trong óc vuột ra khỏi miệng nàng. - Tôi không
nghe thấy tiếng chân anh bước vào đây.

-
Thì cửa trước mở mà.

-
Ôi lạy Chúa, tôi quên không đóng cửa.

Tóc
tai hai bên mai xòa xuống mặt, nàng dùng mu bàn tay gạt nó sang một bên rồi
đứng dậy. Chiếc tạp dề to tướng dài chấm mắt cá chân Flora. Nàng cầm cái xô
lên, đổ nước dơ xuống cống, vắt thật kiệt giẻ lau và trải nó lên trên cửa của
cái kệ dưới bồn rửa chén. Nàng đóng cửa lại, quay sang đối mặt với Hugh và bình
tĩnh thả ống tay áo xuống, nói gọn lỏn:

-
Người giúp việc nhà anh vô dụng thật đấy. Anh nên kiếm người khác chăm sóc mình
đi.

-
Cô không biết đấy thôi. Jessie đã làm hết sức mình rồi. Chuyện bừa bộn này
chẳng qua là vì cô ấy đi vắng mấy ngày hôm nay. Jessie đi thăm mẹ ở Portree.

-
Khi nào cô ta quay về?

-
Tôi không biết, ngày mai hay có thể ngày mốt.

-
Thế thì anh nên gọi cô ta đến thông báo anh sắp tìm người khác thay thế. - Giọng
nàng nhấm nhẳn bởi vì nhìn cái mặt của Hugh là nàng đã thấy khó chịu rồi, không
hiểu anh ta làm ăn thế nào mà mặt mũi trông phờ phạc ra thế kia. - Tức cười
thật đấy, anh là bác sĩ của cả cái thị trấn này, nhất định phải có người nào đó
đến giúp anh chứ, ví dụ như cô y tá của anh chẳng hạn, cái người vẫn giúp anh
làm việc ở phòng mạch ấy.

-
Cô ấy là phụ nữ đã có chồng và luôn bận rộn chăm sóc ba đứa con, như thế cũng
đã đủ mệt mỏi cho cô ấy lắm rồi.

-
Nhưng không lẽ cô ấy không thể tìm được ai có thể đến để giúp việc cho anh sao?

Hugh
lắc đầu:

-
Tôi không biết.

Nàng
đã thấy anh ta mệt mỏi, nhưng giờ nàng nhận ra Hugh còn bất cần nữa. Thậm chí
anh ta còn không buồn hỏi người này, người kia tìm giúp cho mình một người giúp
việc khác. Nàng bắt đầu thấy mình vô lí. Ai lại đi mè nheo hệt như một bà vợ
đành hanh đỏ mỏ vậy. Nàng cố nói giọng dịu dàng hơn.

-
Anh biết không, anh làm tôi ngạc nhiên không kém tôi làm anh kinh ngạc đâu. Đột
nhiên anh ở đâu hiện ra vậy?

Hugh
nhìn quanh tìm ghế để ngồi xuống. Anh thấy đống ghế tựa đã được xếp gọn ghẽ nơi
góc nhà liền đến bên lấy ra một cái đặt bên cạnh bàn:

-
Tôi vừa ở Lochgarry về. - Hugh nói với nàng. Anh ta ngồi xuống, gác hai chân
đan vào nhau, tay vẫn đút trong túi quần. - Tôi vừa ở bệnh viện về, phải thăm
bệnh cho Angus McKay.

-
Có phải ông già mà anh kể cho tôi nghe. Ông ta sống ở Loch Fhada phải không?
Cái ông cụ té từ trên cầu thang xuống đấy.

Hugh
gật đầu.

-
Cuối cùng ông cụ đã chịu vào bệnh viện nằm ư?

-
Phải. Nói mãi thì ông cụ cũng đồng ý thôi. Nói đúng hơn là ông ta đã bị thuyết
phục.

-
Anh thuyết phục ông ta phải không?

-
Phải, chính tôi. Sáng nay, một chiếc xe cứu thương đến Boturich rước ông ấy vào
bệnh viện. Chiều nay tôi đến phòng bệnh của ông để khám. Trong phòng có năm ông
cụ nữa. Những người ấy chỉ còn biết nhìn trừng trừng vào bức tường trước mặt để
chờ thần chết đến mang mình đi. Ông Angus McKay vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy
ra, tôi cố làm cho cụ vui bằng một liều thuốc chữa tim, nhưng cụ cứ nằm đó
trừng mắt nhìn tôi, làm như tôi là kẻ sát nhân không bằng.

-
Nhưng việc gì anh cứ phải mặc cảm như thế? Lỗi có phải tại anh đâu, chính anh
bảo con dâu của ông ta có trách nhiệm chăm sóc ông cụ cơ mà. Nếu trong lúc cô
ta quay đi làm việc gì khác, ông cụ lại té xuống cầu thang một lần nữa thì sự
việc còn tồi tệ hơn.

Anh
ta cứ để cho nàng nói mà không ngắt lời. Khi nàng nói xong, Hugh im lặng một
lát, nhìn nàng qua cặp lông mi dài.

-
Rose à, ông ấy già rồi. Người già thường hay lo lắng và thường bị lẫn, thế mà
chính tôi lại lôi cụ rời khỏi tổ ấm của mình. Làm thế thật quá khủng khiếp với
bất cứ người nào như cụ. Ông cụ ấy được sinh ra ở Boturich, cha cụ là nông dân
và ông nội của cụ cũng là nông dân. Angus đưa vợ mình quay trở lại Boturich,
con cái họ cũng đã được sinh ra và lớn lên ở đó, bây giờ, khi đã gần đất xa
trời, khi mà chúng ta chẳng còn làm được gì hơn nữa để cho ông cụ có thể vui
sống hơn thì chúng ta lại lôi cụ ra khỏi nơi chôn rau cắt rốn, bỏ mặc cụ cô đơn
nằm đó chờ những người xa lạ đến chăm sóc.

Flora
sững sờ không hiểu một bác sĩ như anh ta lại để cho tình cảm lấn lướt đến mức
độ như vậy.

-
Nhưng làm như vậy là hợp lí rồi. Còn sự đời, anh có cố đến đâu cũng không thay
đổi được. Hay anh có cách gì làm cho người ta trường sinh bất lão?

-
Cô không biết đấy thôi, Angus không như những người bình thường khác. Ông ấy đã
trở thành một phần máu thịt của tôi. Trong những năm tháng còn nhỏ, tôi không
bao giờ quên người bệnh nhân ấy. Cha tôi là một bác sĩ luôn bận rộn, ông không
có đủ thời gian để chăm sóc con, thế nên vào những ngày thứ bảy đẹp trời, tôi
thường đạp xe mười lăm dặm từ Loch Fhada đến Boturich để gặp ông Angus Mckay,
nhớ lúc ấy ông còn là một người đang ở tuổi trung niên, cao, giọng nói sang sảng,
khỏe như bò mộng và trong kí ức của tôi, lúc ấy ông là một nhà thông thái. Mà
đúng thế thật, ông biết đủ thứ chim trời, cáo rừng và thỏ rừng, loài vật nào
ông cũng rành, ông cũng là tay câu cá hồi cừ khôi. Tôi nghĩ ông là một người
thông thái nhất trên đời và cũng có cả sức mạnh nữa, hệt như Chúa trời vậy.
Chúng tôi thường đi câu cá với nhau hay leo lên đồi chơi. Ông chỉ cho tôi xem
loài đại bàng thường làm tổ và đẻ trứng như thế nào.

Flora
mỉm cười, thấy thích bức tranh một già một trẻ bên nhau cùng học hỏi.

-
Thế lúc ấy, anh bao nhiêu tuổi?

-
Khoảng mười tuổi, chỉ lớn hơn Jason bây giờ một chút.

-
Jason. - Flora quên bẵng đi Jason, nàng nhìn đồng hồ và phát hoảng lên, vội
vàng tháo tạp dề. - Tôi phải đi ngay đây, tôi được người nhà giao việc đến
trường đón Jason mà. Nếu không đi nhanh, thằng bé sẽ có cảm giác mình bị bỏ
rơi.

-
Thế mà tôi cứ tưởng cô sẽ ngồi đây pha trà cùng uống với tôi.

-
Tôi không có thời gian. 4 giờ thiếu mười lăm tôi phải ở đó rồi. Thế mà bây giờ
đã là thiếu hai mươi.

-
Hay để tôi gọi cho ông hiệu trưởng nhờ ông ấy giữ giùm Jason vài phút được
không?

Phản
ứng ấy của Hugh thật quá bất ngờ. Flora nghĩ: “Tại sao thế nhỉ? Anh ta đang làm
lành với mình kìa.” Nàng đặt tạp dề xuống.

-
Liệu Jason có buồn không?

Hugh
đứng lên:

-
Thằng bé không buồn đâu. Có đoàn tàu chạy bằng bình điện được lắp đặt ở trong
sân trường. Nếu như bọn trẻ học hành giỏi giang, chúng sẽ được phép leo lên tàu
đi vài vòng. Thằng bé nhà mình chỉ chờ có thế, nó rất mừng là có dịp được trèo
lên tự lái đoàn tàu ấy.

Anh
bước ra ngoài hành lang, cứ để cửa mở. Flora đứng như trời trồng nhìn theo tấm
lưng của Hugh, rồi nàng nghe tiếng Hugh quay số đến trường học. Flora quay sang
bồn rửa chén, lấy đầy một ấm nước đặt lên bếp lửa.

Giọng
Hugh vang vang trong hành lang:

-
Thưa, phải ông Fraser không ạ? Bác sĩ Kyle đây. Có phải cháu Amstrong còn ở
trường không? Xin ông làm ơn giữ cháu ở lại trường thêm mười lăm phút nữa có
được không ạ? Vợ sắp cưới của Antony sẽ đến đón thằng bé về Fernrigg, nhưng cô
ấy đang bị kẹt một chút. À, nếu như ông muốn biết rõ hơn thì cô ấy đang chuẩn
bị pha cho tôi một li trà, vâng, cô ấy đang ở chỗ tôi. Ôi, thế thì cám ơn ngài
quá, ngài quả thật rất lịch sự đấy ạ. Cám ơn ngài, chúng tôi sẽ đợi ở đây, ngài
cứ cho thằng bé đến đi, bảo nó không việc gì phải nhấn chuông cửa cả, cứ vào
thẳng đây, chúng tôi đang ở trong bếp. Ôi, thế thì còn gì bằng. Tôi phải chịu
ơn ngài rồi, cảm ơn ngài, ngài Fraser.

Nàng
nghe tiếng Hugh đặt ống nghe xuống, lát sau anh đã ở trong nhà bếp:

-
Thế là xong, một vị phó hiệu trưởng sẽ đưa Jason về bằng xe riêng của ông ấy và
thả thằng bé xuống trước cổng nhà tôi đây.

-
Như thế có nghĩa là thằng bé sẽ không được chơi đoàn tàu ở trường ư?

Hugh
kê thêm chiếc ghế thứ hai:

-
Tôi chẳng biết.

Flora
tìm thấy một ấm trà sứt vòi, một bình sữa trong tủ lạnh và hai cái li to tướng
trông như đồ cổ, rất xinh:

-
Tôi chẳng biết đường và trà ở đâu cả.

Hugh
lục lọi trong kệ bếp lôi trà và đường ra. Trà được đựng trong một hộp thiếc đã
gỉ sét có in hình vua George đệ ngũ bên trên. Bình hết trà rồi còn đâu. Flora
dốc ngược hộp trà vào trong bình.

Flora
bảo:

-
Hình như anh không mấy khi uống trà. Nhìn hộp trà này, tôi cứ tưởng mình đang
sống trong truyện cổ tích.

-
Đúng vậy, mọi thứ trong nhà này đều cổ lỗ, cả tôi cũng thế.

-
Từ nhỏ đến lớn, anh sống ở đây sao?

-
Hầu như thế, cha tôi sống ở đây bốn mươi năm trời. Nói không ngoa thì ông không
muốn thay đổi bất cứ thứ gì từ những chi tiết nhỏ nhất. Khi tôi trở về quê để
trông nom tài sản do cha để lại thì tôi có cảm tưởng mình đang sống với quá
khứ. Lúc đầu, tôi cũng định sang sửa lại, sắm mới đồ dùng hiện tại, làm cho nơi
này hợp thời hơn so với xu hướng nội thất hiện nay. Nhưng rồi tôi phải bỏ công
ra xây phòng mạch trước đã. Và khi phòng mạch đã xây xong thì tôi quên luôn
ngôi nhà của mình. Hay nói cách khác đi là tôi không buồn để ý tới nó nữa.

Flora
thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì anh cũng chẳng phải sống trong cảnh cơm đường
cháo chợ mà đã tự tìm thấy sự hứng thú cho riêng mình. Nước sôi, nàng đổ đầy
vào ấm trà, đặt lên trên bàn. Flora lịch sự nói:

-
Ngôi nhà xây mới vững chãi và hợp ý làm sao. - Nghe giọng cô, người ta liên
tưởng tới một bà mẹ luôn tự hào về con mình, chẳng biết nói gì hơn là cứ luôn
mồm khen nó mạnh khỏe, mà lờ đi không dám tính đến những tật xấu hỗn hào, hư
đốn của nó.

Hugh
nói thản nhiên:

-
Bà Tuppy cho rằng ngôi nhà này của tôi quá lạnh lẽo, bà gọi nó là nhà mồ và tôi
càng lúc càng tin lời bà nói là sự thật.

-
Nói thế cũng không sai. - Nàng bắt gặp cặp mắt ngờ vực của Hugh bèn lập cập nói
chữa. - Ý tôi là nếu anh cứ sống như thế này thì khả năng đó rất có thể xảy ra.

Nàng
ngồi xuống bàn, rót trà. Không khí trở nên ấm cúng, dễ chịu. Như được tiếp thêm
can đảm, nàng nói tiếp:

-
Nếu anh để ý đến căn nhà một chút xíu thôi thì nó đã trở thành thiên đường rồi
đấy. Mọi sự anh cần chỉ là… nàng cố tìm lời… là cố sơn lại ngôi nhà này.

Hugh
ngạc nhiên:

-
Chỉ cần thế thôi sao?

-
À, à đầu tiên chỉ thế thôi đã. Nếu nhà cửa được sơn mới thì mọi chuyện sẽ khác.

-
Tôi sẽ cố. - Hugh rót sữa, bỏ mấy thìa đường to tướng vào trà, khuấy leng keng
như thể người ta đang nhào bột. Sau đó, anh ngửa cổ uống hết và ngay lập tức
rót cho mình li thứ hai. Rót trà xong, anh nói:

-
Sơn nhà này, rồi kéo cửa chớp lên cho ánh sáng mặt trời chiếu vào các phòng.
Sau đó là lau chùi, dọn rửa, rồi thì hoa, rồi thì sách và âm nhạc, rồi thì đốt
lửa trong lò sưởi và thế là ngôi nhà sẽ trở thành một nơi ấm cúng đón chào một
thân xác mệt mỏi sau một ngày làm việc trong tiết trời mùa đông lạnh lẽo.

Flora
buột miệng:

-
Anh không cần một bà giúp việc mới mà cần một cô vợ mới.

Một
cái liếc sắc lẻm của Hugh khiến cho nàng thầm ước mình đừng nói ra những lời
vừa rồi. Nàng nói nhanh:

-
Tôi xin lỗi.

Nhưng
hình như người đàn ông đang ngồi trước mặt nàng kia chẳng có vẻ gì là khó chịu.
Anh ta bỏ thêm sữa và đường vào trong li trà rồi lại tiếp tục khuấy đều lên:

-
Chắc cô biết tôi đã từng kết hôn? - Đó chỉ là một lời tuyên bố chứ không phải
là một câu hỏi.

-
Phải, bà Tuppy kể cho tôi nghe rồi.

-
Bà còn nói gì với cô nữa?

-
Nói rằng vợ anh qua đời trong một tai nạn xe hơi.

-
Còn gì nữa không?

-
Không. - Nàng thấy mình bắt buộc phải bảo vệ bà Tuppy. - Chỉ vì quá quý mến
anh, nên bà mới kể cho tôi nghe thôi. Bà không chịu nổi cái ý nghĩ anh cứ phải sống
thui thủi một mình mãi.

-
Sau khi kết hôn với Diana. Tôi đưa cô ấy về Tarbole. Vụ ra mắt nàng dâu mới ấy
không thể gọi là thành công được. Bà Tuppy có kể cho cô nghe chuyện ấy không?

-
Thật ra là không. - Flora bắt đầu cảm thấy khó chịu. - Tôi xin nói thẳng là có
đấy.

-
Bà Tuppy không thích Diana cũng như những người khác và cho rằng tôi đã phạm
một lỗi lầm kinh khủng.

-
Đính hôn với Diana là một lỗi lầm ư?

-
Phải, ngay từ đầu, tình cảm đã khiến tôi mù quáng. Tôi thậm chí không muốn thú
nhận với bản thân về điều đó. Tôi gặp cô ấy ở London. Lúc ấy, tôi là bác sĩ ở
bệnh viện St Thomas. Tôi có bạn ở London, anh ấy tên là John Rushmoore, chúng
tôi quen nhau từ hồi còn học ở trường Đại học Edingburgh. Thuở là sinh viên,
tôi và John thường chơi bóng bầu dục với nhau. Sau đó, anh ấy đến thủ đô và
chúng tôi gặp nhau khi tôi đi công cán xuống miền nam. Qua John, tôi gặp Diana
lần đầu tiên. Cô ấy và John thuộc về một thế giới khác lạ mà tôi không bao giờ
biết rõ. Cái thế giới ấy đã làm lóa mắt một anh chàng như tôi, Diana cũng làm
tôi choáng ngợp. Và khi tôi muốn kết hôn với cô, mọi người đều bảo tôi là thằng
khùng. Cha cô ấy không hề chấp nhận tôi. Ngay từ đầu, ông ta đã cho tôi là một
kẻ đào mỏ, bám theo con gái ông chỉ vì tiền. Nghề bác sĩ của tôi thì có gì là hấp
dẫn đâu. Tôi còn hai năm để thực tập và như thế, cuộc sống chưa ổn định thì làm
sao có thể làm trụ cột gia đình được và tất nhiên cha tôi cũng đồng tình với
ông ta. Chắc cô nghe có vẻ lạ tai, nhưng hễ cha tôi cho rằng việc gì đó là hay
thì đối với tôi việc đó là dở nhất trên đời. Tôi nghĩ mình là người chọc trời
khuấy nước, việc gì phải để ý đến ai. Cho nên tôi cứ đưa Diana về nhà ra mắt
cha mình. Một phần là để khoe ấy mà. Thuyết phục mãi cô ấy mới chịu đi. Trước
đó, cô ấy mới đến Scotland một lần. Hình như là đi săn ngỗng cùng một người
quen thì phải và cô ấy chẳng có một ý tưởng nào về Tarbole. Nhưng cuối cùng,
tôi cũng đưa cô ấy về đây, ngây thơ tin rằng cha tôi và đám bạn bè của tôi cũng
sẽ bị cô làm cho choáng ngợp y như tôi vậy. Nhưng chuyện không diễn ra như thế.
Ngược lại, nó làm tôi khổ sở. Hồi đó, mưa suốt khiến Diana căm ghét Tarbole,
ghét ngôi nhà này, ghét cả xứ sở này nữa. Đúng vậy, cô ấy luôn gắt gỏng, khó
chịu giống như những người phụ nữ cảm thấy trong mình khó ở. Cô ấy chỉ tỏ ra dễ
thương, trò chuyện mặn mà với những người nào làm cho cô ấy vui hoặc phấn chấn
lên, mà chẳng có ai ở đây làm được điều đó. Cô ấy ăn miếng trả miếng với cha
tôi không ngớt, mặc dù chưa bao giờ người ta thấy ông lắm lời cả. Ông hết sức
tỏ ra lịch sự vì Diana đang là khách trong nhà ông. Nhưng đến cuối ngày thứ ba
thì chúng tôi không sao chịu nổi. Cha tôi bắt đầu nóng mặt, ông uống có đến cả
chai rượu whisky, kêu tôi vào trong phòng mạch và bảo rằng tôi điên thật rồi.
Ông ấy còn gọi tôi bằng nhiều cái tên khác nữa, những cái tên hay khủng khiếp
đến độ tôi không thể nhắc ra đây. Thế rồi tôi mất bình tĩnh và thốt ra những
lời cũng không sao nhắc lại cho cô nghe được. Khi cuộc đấu khẩu của hai bố con
kết thúc, tôi chẳng còn gì để làm ngoài việc lôi xềnh xệch Diana vào xe hơi và
quay trở lại London. Chúng tôi làm đám cưới ngay trong tuần ấy. Cô có thể thấy
tôi cưới Diana chỉ vì muốn chống đối với cha mình hơn là thực sự yêu mến cô ấy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3