Định mệnh trái ngang - Chương 06 phần 2
Flora
quay mặt lại đối diện với ngôi nhà, bước lùi ra xa nhìn chằm chằm vào nó như
muốn biết thêm những thông tin về ngôi nhà này, nhưng mặt tiền đóng cửa im ỉm
giống như một khuôn mặt đầy bí ẩn chẳng nói cho nàng biết thêm được thứ gì.
Nàng bèn bỏ đi ra phía bờ biển, ngay phía dưới bờ cát trắng, nơi đây, nước
trong suốt theo những đợt sóng vỗ vào bờ cát mang theo vỏ sò, vỏ hến. Tích tụ
qua nhiều năm tháng, những cái vỏ ấy chưa bị bể vỡ nằm yên bình trong con lạch
nhỏ. Nàng bắt đầu nhặt hết vỏ sò này đến vỏ sò khác, ngày càng say sưa hơn với
công việc vô thưởng vô phạt.
Thời
gian trôi qua lúc nào không hay, vì thế nàng không biết mình đã ở bên bờ biển
nhặt vỏ sò như thế được bao lâu rồi. Nhưng đột nhiên Flora thấy mình đang bị
theo dõi. Rời mắt khỏi tấm thảm sò sặc sỡ đủ màu dưới chân, nàng ngước lên thấy
một chiếc xe hơi đậu bên vệ đường phía bên kia, con đường ấy dẫn xuống bờ hồ.
Lúc trước nàng đâu thấy cái xe ấy. Và đứng tựa lưng vào xe, hai tay đút túi
quần là một người đàn ông xa lạ đang đứng bất động nhìn nàng. Họ đứng cách nhau
có dễ đến 30 m. Nhưng ngay khi nhận ra Flora biết sự có mặt của mình, anh ta
rút tay ra khỏi túi quần, bước vài bước đến bên bờ biển và bắt đầu thong thả đi
ngang qua bãi cát tiến về phía nàng. Ngay lập tức, Flora cảm thấy bất an: ở nơi
vắng lặng này chỉ có mỗi nàng và người đàn ông đang đi tới, không kể những con
chim hải âu đói khát đang kiếm ăn trên trời và biết bao nhiêu ý tưởng lạ lùng
vụt thoáng trong óc nàng. Biết đâu anh ta lạc đường và muốn nàng chỉ đường thì
sao? Biết đâu anh ta đang tìm kiếm một nơi đến nghỉ trong mùa hè tới cùng vợ và
gia đình và Beach House đã lọt vào mắt xanh anh ta chẳng hạn. Biết đâu anh ta
là một con dê già đang bị thả rông thì đáng sợ vô cùng. Flora thấy tiếc vì mình
đã không mang theo một con chó, lúc này nó sẽ hữu ích đối với nàng. Nhưng rồi
nàng tự trấn tĩnh, vì biết lo sợ như thế thật xuẩn ngốc.
Mặc
dù đứng khá xa, Flora cũng bắt đầu nhận ra dáng vẻ đầy tự trọng với những bước
đi vững chãi và khoan thai làm cho nàng bình tâm trở lại. Cứ nhìn vóc dáng kia
cũng đủ biết anh ta là một công dân ưu tú bởi người này rất cao, vai rộng, chân
dài, dáng đi tự tin, khoan thai và kiểu rút ngắn khoảng cách với vẻ nhanh nhẹn
có thể thấy anh ta đã được luyện tập nhờ vào thói quen tản bộ hàng ngày. Dựa
vào bộ quần áo chỉnh tề của người đàn ông nọ, Flora đoán có lẽ ông ta là một
chủ trại hay là chủ đất láng giềng. Nhà ông ta là một ngôi nhà lộng gió tháng tám
ở gần đâu đây là một ý tưởng chợt đến trong óc nàng. Đã tới lúc nên tỏ ra hiểu
biết một chút hơn là cứ đứng đó với hai bàn tay đầy những vỏ sò, mắt thì trợn
trừng trợn trạo nhìn người lạ. Flora cố nở một nụ cười nhưng người kia không
đáp lại nụ cười của nàng, đơn giản là anh ta cứ đi đến gần, xông thẳng vào nàng
như thể một người lính xông thẳng đến chiếc xe tăng vô tri vô giác của kẻ thù.
Người này khoảng ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt cương nghị, từ mái tóc đến bộ đồ
vest, đến áo sơ mi và cà vạt đều không mang một màu sắc nào nổi bật thể hiện
tính kín đáo của chủ nhân, chỉ riêng cặp mắt là nổi bật, nó quá sáng và sâu
thẳm với màu xanh nước biển mà Flora khi nhìn vào đó ngay lập tức phải dè
chừng, nàng đã hoạch định rất nhiều khả năng có thể xảy ra nhưng lại không chuẩn
bị để đối đầu với một nỗi đau đớn thẳm sâu thể hiện trong đôi mắt sáng và lạnh
lẽo ấy, cuối cùng người kia cũng dừng lại cách nàng có nửa mét. Một cơn gió
thổi đến làm bay mái tóc xõa xuống má Flora, nàng nghiêng đầu hất mái tóc ra
phía sau, người kia lên tiếng:
-
Chào Rose!
Tôi
đâu phải Rose.
-
Xin chào. -Flora đáp
-
Cô đang ôn lại những kỉ niệm xưa đấy ư?
-
Vâng, chắc là thế rồi.
-
Lần này quay trở lại đây, cô cảm giác thế nào hả?
Giọng
của anh ta mang nặng hơi hướng của người miền cao nguyên phía tây. Té ra đây là
một người địa phương. Mà anh lại biết Rose.
-
Cảm giác của tôi rất tuyệt.
Flora
nói, ước sao giọng mình nghe có vẻ quả quyết hơn nữa, người kia đút hai tay vào
túi quần.
-
Cô biết không, không bao giờ tôi tin nổi cô còn định cả gan quay trở lại nơi
này.
-
Phải chăng đó là lời chào mừng nồng hậu của anh?
-
Rose, tôi biết cô không đến nỗi ngốc. Đừng giả bộ làm như không biết tôi sẽ có
thể phản ứng ra sao.
-
Việc gì tôi phải giả bộ kia chứ?
Anh
ta mỉm cười vì câu nói của nàng, nhưng lời nói tiếp theo lại chẳng có gì là vui
vẻ cả.
-
Thiết nghĩ cả tôi và cô đâu cần hỏi nhau câu ấy.
Đâu
đó tận đáy lòng, cơn giận bùng lên. Flora tái mặt. Nàng không thích bị người ta
nói vỗ vào mặt như vậy.
-
Anh đi suốt dọc bờ biển dài xuống đây gặp tôi chỉ để nói với tôi những lời như
thế thôi sao?
-
Không, tôi đến để nói với cô hai điều. Thứ nhất, cô không còn là một cô bé mười
bảy tuổi vô tình. Cô đã đính hôn với Antony và sắp trở thành một phụ nữ đứng
đắn, tôi hi vọng điều ấy giúp cô sống tốt hơn, chỉ mong cô ráng học cách cư xử
sao cho ra dáng một phụ nữ đã có chồng.
Nếu
như nàng có cảm giác sợ hãi, nàng cũng quyết định giấu nó đi. Flora cố lấy giọng
trêu cợt, nhí nhảnh trả lời:
-
Nghe như một lời đe dọa vậy.
-
Không, tôi chẳng dọa đâu, chỉ là đóng cửa bảo nhau thôi mà. Một lời cảnh báo
của một người bạn. Còn bây giờ, chúc cô một ngày tốt lành. Vỏ sò làm cô thích
thú mà, phải không?
Nói
đến đây, người kia quay lưng bỏ mặc nàng đứng đó. Cũng đột ngột hệt như khi anh
ta bước đến gần nàng vậy. Rõ ràng anh ta chẳng vội vã gì, nhưng đôi chân dài
sải những bước đi thật nhanh khiến người ta phải kinh ngạc. Flora đứng chôn
chân dưới đất nhìn người kia bước đi xa dần. Chỉ thoáng sau, người đàn ông ấy
đã đến bên những tảng đá phía xa, lanh lẹ trèo lên nó, đến bên xe, rồ ga phóng
trên con đường tiến về Tarbole. Nàng vẫn đứng đó như người chết đứng, tay vẫn
nắm chặt những vỏ sò. Bao nhiêu thắc mắc quay mòng mòng trong đầu óc Flora. Từ
những câu hỏi ấy chỉ rút ra được một lời giải đáp có thể chấp nhận được mà
thôi. Đó là Rose năm mười bảy tuổi đã cư xử không phải với anh ta. Ngoài ra
nàng không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì có thể giải thích được một nỗi oán giận
sâu sắc đến thế, một nỗi ghê tởm không thèm che đậy của người lạ. Lập tức nàng
quăng mấy vỏ sò đi và bắt đầu quay về chốn yên bình Fernrigg. Lúc đầu đi chậm,
sau đó càng đi càng nhanh hơn. Nàng nghĩ mình phải tìm Antony, kể cho anh ta
nghe chuyện này và hỏi anh ta làm sao để khỏi mất mặt và cả hai phải đối phó với
người đàn ông này cũng như kí ức trước kia như thế nào. Sau đó, nàng chợt hiểu
mình chẳng có liên quan gì đến chuyện ấy. Nàng là Flora chứ không phải Rose.
Nàng ở đây, tại Fernrigg này chỉ hai ngày thôi. Vào đêm ngày mai, họ sẽ bỏ nơi
này đi và biết đâu chẳng bao giờ nàng gặp lại những người ở đây nữa. Anh ta biết
Rose, nhưng như thế không có nghĩa anh ta là một người bạn bè thân thiện của
gia đình Amstrong. Nếu như anh ta là một người quen biết thì không thể nào bà
Tuppy Amstrong khả kính lại có thể mời một người vô lí đến như thế vào nhà bà vì
bất cứ lí do gì. Kết luận như vậy, Flora thề sẽ quên ngay chuyện vừa xảy ra và
một người kênh kiệu như Rose thì quan hệ với người đàn ông kia là rất khó có
khả năng xảy ra. Cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, ra khỏi rặng đỗ quyên, nàng thấy
Antony và Jason bước ngang qua bãi cỏ về phía nàng, cả hai đang tìm nàng đấy. Hai
chú cháu đều mặc loại quần jeans rẻ tiền và những chiếc áo len rộng thùng
thình, giầy vải bata của Jason lủng hai lỗ ngay phía trước mũi và dây giày thì
chẳng chịu cột gì cả. Khi nhìn thấy Flora, thằng bé chạy ào đến bên nàng. Chợt
nó trượt chân ngã sấp mặt xuống đất, nhưng Jason đứng dậy ngay lập tức và lại
tiếp tục cắm đầu chạy. Flora ôm chầm lấy thằng bé khi nó đến được bên nàng.
Nàng nhấc bổng nó lên và quay nó một vòng trên không trung. Thằng bé nói với
nàng:
-
Hai chú cháu đang đi tìm thím đấy. Đến giờ ăn trưa rồi và chúng mình sẽ được ăn
món thịt cừu ngon lắm thím ạ.
-
Thím xin lỗi, thím không biết là mình lại về trễ đến thế.
Nhìn
qua đầu thằng bé, Flora thấy Antony đứng đó.
-
Chào em.- Anh nói và thật không ngờ, Antony cúi xuống hôn nàng.- Em thấy trong
người như thế nào?
-
Rất khoẻ.
-
Bà Watty bảo tụi anh rằng em ra ngoài đi dạo. Em thấy Beach House chưa?
-
Rồi ạ.
-Mọi
chuyện ổn cả chứ?
Antony
không hỏi về Beach House, mà hỏi về cảm giác của nàng, hỏi nàng phải xoay xở ra
sao với hoàn cảnh trớ trêu mà anh bắt nàng phải đối mặt. Sự quan tâm lo lắng ấy
khiến nàng cảm động. Và bởi không muốn anh phải lo lắng với bất cứ chuyện gì
rủi ro có thể xảy ra, nàng mỉm cười bảo rằng:
-
Mọi chuyện đều rất tuyệt.
Jason
hỏi:
-
Thím đến Beach House ư?
-
Phải.
Họ
quay về phía nhà Fernrigg. Jason nắm tay Flora.
-
Nhưng cửa khóa rồi, nên thím không nhìn thấy bên trong có những cái gì.
-
Cháu biết. Cuối mùa hè bà Watty lại xuống dưới đó khóa cửa lại, nếu không bọn
con trai đến từ Tarbole sẽ đập phá đồ đạc trong nhà mất. Có lần ai đó đã đập bể
kính ở cửa sổ vào bên trong và ăn trộm một tấm mền đấy.
Giọng
thằng bé nghiêm trọng như thể nó đang kể một vụ phạm tội nghiêm trọng hay một
vụ giết người.
-
Suốt buổi sáng nay cháu làm gì thế? - Flora hỏi thằng bé.
-
Tụi cháu đến Lochgarry, gặp Willie Robertson nói chuyện về trám những ổ gà trên
lối ra vào. Ông Willie sẽ đến vào một ngày gần đây mang theo những chiếc máy
trộn nhựa đường và trám hết ổ gà cho thím coi. Ông ấy bảo tuần sau ông ấy sẽ
đến đấy.
Antony
không chắc lắm. Biết đâu lại chẳng đến sang năm mới đến thì sao. Đây là miền
tây Scotland hẻo lánh và người ở đây có thói quen giờ giấc cao su rất là đặc
biệt.
-Và
rồi bà Robertson cho cháu mấy cái kẹo bơ cứng. Hai chú cháu đến bên cầu cảng ở
Tarbole xem một con tàu của Đan Mạch đang chờ người ta chất cá mòi vào đáy
khoang. Cháu còn thấy một con chim hải âu ăn một con cá thu nhỏ chỉ cần một
phát đớp mà thôi.
-
Phải, chim hải âu lúc nào cũng tham ăn.
-
Và chiều nay, chú Antony sẽ tự tay làm cho cháu một bộ cung tên nữa đấy.
Antony
nhắc nhở:
-
Này có lẽ chúng ta cũng nên hỏi xem thím Rose muốn làm gì nữa chứ?
Jason
nôn nóng nhìn nàng.
-Thím
cũng thích làm cung tên phải không thím?
-
Phải, nhưng thím nghĩ làm bộ cung tên ấy chắc cũng phải mất nhiều nhiểu thời
gian lắm. Thêm vào đó cũng còn nhiều việc chưa giải quyết xong, đại loại như
dạo chơi chẳng hạn. Không hiểu bọn chó có thích được dắt đi dạo không nhỉ.
-
Có. Con chó Plummer thì thích, nhưng con Sukey thì lười lắm, nó chỉ thích nằm
cuộn tròn trên giường của bà nội Tuppy thôi - Jason đáp.
-
Đúng rồi, thím cũng thấy thế. Trông nó lên được giường bà là phởn chí ngay.
-
Đó là con chó cưng của bà Tuppy, thím biết không? Chỉ có bà Tuppy mà thôi. Bà
quý con chó đấy lắm. Nhưng cháu nghĩ cái hơi thở của con Sukey ấy, nó hôi rình
đến khủng khiếp.
Trên
bàn ăn đã sẵn sàng đĩa bát cho bữa tiệc buổi tối. Thế nên mọi người ăn trưa
trong nhà bếp, ngồi quanh một cái bàn lớn kì cọ sạch sẽ, bàn trải khăn carô
xanh nước biển và trắng, có trang trí thêm một bình hoa cúc màu vàng. Antony
ngồi ở cuối bàn, Jason ngồi bên cạnh anh, rồi đến Isobel, bà y tá McLeod,
Flora, bà Watty. Quả là có món thịt cừu hầm thật, có cả món táo nấu kem. Tất cả
mọi món ăn đều đơn giản, nóng sốt và nêm rất vừa ăn. Khi họ ăn xong, bà Watty
pha cà phê. Mọi người ngồi quanh bàn, bàn bạc xem những công việc trong ngày sẽ
được giải quyết ra sao. Isobel nói quả quyết:
-
Tôi sẽ làm vườn, chiều nay trời rất đẹp. Và đã nhiều ngày nay rồi, tôi dự định
sẽ làm một cái hàng rào cho khu vườn nhà ta.
Antony
bảo:
-
Còn chúng cháu chắc sẽ đi dạo thôi ạ.
-
Thế thì nhớ dắt con Plummer đi cùng.
Jason
nói thêm vào:
-
Nhưng chú Antony, chú bảo là...
Antony
ngăn lời thằng bé:
-
Nếu cháu lại nhắc đến bộ cung tên nữa, ta sẽ làm ngay một bộ và sau đó, mũi tên
đầu tiên sẽ dành cho cháu xơi đấy, trúng tim đó nhé.
Và
anh giả bộ nhắm mũi tên tưởng tượng và hướng Jason và buông tay:
-
Păng.
Bằng
một vẻ cực kì đứng đắn, nghiêm chỉnh, Jason bảo:
-
Không bao giờ chú được bắn bất cứ ai, không bao giờ, không bao giờ được chĩa
súng vào ngực người khác, chú nghe chưa?
Antony
đáp:
-
Ôi, thực là một bản cáo trạng khiến người ta phải nhớ mãi. Nhưng...
Anh
quay sang Flora:
-
Tụi mình lên lầu thăm bà Tuppy tí đi.
Nhưng
bà y tá McLeod đã xen vào:
-
Bà Amstrong tối qua không ngủ được chút nào. Thế nên ngay lúc này, nếu hai
người không phiền thì theo tôi đừng nên thăm bà vội. Và tôi sẽ trèo lên lầu
ngay, chuẩn bị cho bà ngủ trưa một tí, đừng nên để cho bà phấn khích quá.
Với
vẻ ngoan ngoãn dễ bảo. Antony chấp nhận lời đề nghị đó.
-
Thôi được, vậy cứ theo ý của bác đi. Đứng về mặt sức khỏe của bà Tuppy thì lúc
này bác là sếp của tụi cháu rồi.
Bà
y tá đẩy ghế đứng dậy có vẻ hãnh diện như thể mình là người chăm sóc bệnh nhân
tuyệt vời nhất trên đời.
-
Vậy khi nào tụi cháu có thể đến thăm bà nội được ạ? Trước bữa ăn tối ngày hôm
nay được không? Khi tụi cháu đã ăn mặc tề chỉnh chuẩn bị đi dự tiệc ấy.
-
Ta sẽ sắp xếp dịp may ấy để bà được gặp tất cả mọi người.
-
Thôi được, nói với bà nội là chúng cháu sẽ lên thăm bà vào lúc 7 giờ tối. Và sẽ
ăn mặc đẹp không chê vào đâu được.
Bà
y tá đáp:
-
Ta cũng thế. Và bây giờ, nếu tất cả cho phép, tôi phải đi thăm bệnh nhân của
mình đây. Cám ơn mọi người về bữa trưa. Và bà Watty ạ, nấu rất ngon đấy.
-
Rất mừng vì bà ăn thấy ngon miệng, bà bạn ạ. - Bà Watty đáp, đứng lên vươn cánh
tay lực lưỡng rót đầy cà phê vào li của mọi người.
Khi
bà y tá đi rồi, Antony ngả người trên đôi tay khoanh trên bàn bảo:
-
Bà ấy nói chuyện như thể chúng ta sắp sửa dự một bữa tiệc linh đình có giết gà
mổ trâu không bằng. Thực ra thì ai được mời đến dự tối nay thế?
-
Anna và Brian, ông bà Crowther và...
-
Long trọng gớm nhỉ? - Antony lẩm bẩm.
Ngay
lập tức dì Isobel lườm anh một cái sắc lẻm và nói tiếp, giọng quả quyết:
-
Và tất nhiên nếu không có gì bận rộn phải giải quyết một ca đẻ khó hay có ai đó
bất chợt lên cơn đau ruột thừa hoặc những trường hợp khẩn cấp khác thì người
khách kế tiếp của gia đình là Hugh Kyle.
-
Giờ thì tuyệt hơn rồi. Cuộc trò chuyện tối nay sẽ rôm rả lắm đây.
-
Này, đừng có tự tin quá đấy nhé!
Dì
Isobel cảnh cáo Antony. Bà Watty quan sát hồi lâu cũng lên tiếng
-
Ôi, thằng bé này mồm miệng sao địch nổi ông Crowther chứ. Ông Crowther luôn
nhanh trí và giỏi ứng đối lắm đấy.
Flora
hỏi:
-
Ông Crowther là ai thế ạ?
-
Là một mục sư Thanh giáo khả kính.
Antony
bảo nàng nhưng bắt chước cái giọng nằng nặng của người dân cao nguyên giống hệt
như giọng của bà Watty.
Thằng
Jason lại nói leo.
-
Còn bà Crowther thì dạy giáo lí vào mỗi chủ nhật ở trường dòng. Và thím không
biết đấy thôi, răng bà ấy to lắm.
Isobel
bảo:
-
Jason.
Nhưng
Antony đỡ lời:
-
Thấy không, nếu thế thì bà ấy ăn thịt cháu rất dễ dàng lắm đấy. Cháu cũng vào
dự tiệc chứ hả Jason?
Jason
đáp:
-
Không, cháu chẳng muốn đi. Cháu muốn ăn tối ở đây với bà Watty và bà Isobel sẽ
mang đến cho cháu một chai Coca cola.
-
Nếu như cuộc trò chuyện trong phòng ăn quá khó nghe thì ta sẽ vào đây nhập bọn
với cháu. - Antony bảo.
Một
lần nữa, dì Isobel lại quát:
-
Antony!
Nhưng
Flora biết ngay là dì Isobel thừa hiểu Antony chỉ nói đùa thôi. Có lẽ từ trước
tới nay, anh ta luôn chọc ghẹo dì. Đó cũng là một trong những lí do khi Antony
đi rồi, dì luôn nhớ tới anh và mong chờ anh trở về thăm nhà. Làm một bộ cung
tên cũng không mất nhiều thời gian. Con dao nhíp của Antony và một sợi dây dài
đủ để làm dây cung. Sau đó, họ đã tìm được một cành cây cứng, nhọn và thẳng để
đẽo cung tên. Chắc chắn bàn tay có hoa tay ở cả mười ngón như Antony đã làm cái
công việc này rất nhiều lần rồi. Thế nhưng anh vẫn chưa hài lòng với tài nghệ
của mình. Trước khi hoàn tất bộ cung tên, Antony đã tự cho phép mình tuôn ra
hàng tràng những lời nói khó nghe và những tiếng nước ngoài, câu người ta
thường chửi khi có ai đó chửi tục trên miệng. Sau đó anh dùng viên phấn nhỏ vẽ
một cái bia lên thân cây và Jason cố hết sức bình sinh căng những thớ cơ hiếm hoi
trên cơ thể còm cõi của nó để phóng vút những mũi tên đi. Lúc đầu, nó toàn bắn
trượt nhưng về sau càng lúc càng nhắm trúng vòng mười hơn. Tuy nhiên, những mũi
tên thường không bay thẳng hướng.
-
Phải gắn thêm những cái lông chim thì mũi tên mới bay tốt. - Antony bảo
Jason.
-
Nhưng cháu biết gắn lông vào mũi tên như thế nào đây?
-
Mai chú sẽ chỉ cho. Ngồi làm cung tên suốt từ nãy đến giờ chú đã mỏi lắm rồi.
-
Nhưng cháu muốn chú chỉ cho cháu xem ngay bây giờ cơ.
-
Không, bây giờ chúng ta sẽ đi dạo, đưa cả Plummer đi nữa. Cháu có muốn đi dạo
không nào?
-
Có ạ.
-
Nếu vậy thì đem cung tên cất đi rồi mình đi thôi.
Jason
lượm lặt số của cải vừa được sở hữu quay vào trong nhà, xếp gọn ghẽ bộ cung tên
kia vào đằng sau cánh cửa chính cạnh bộ đồ chơi bóng chày và một đống ghế xếp
lỏng chỏng. Antony đến chỗ Flora và Plummer đang kiên nhẫn ngồi đợi trên bãi
cỏ. Cả cô và con chó cưng đều chờ xem khi nào cuộc tập bắn của dũng sĩ trẻ tuổi
kia kết thúc. Antony nói:
-
Anh xin lỗi đã làm em phải đợi lâu.
-
Không sao. Anh cũng biết đấy, ngồi đây chờ hai chú cháu cũng như hóng mát mùa
hè thôi mà. Anh nhìn xem, hôm nay thời tiết chợt đẹp lên như đang ở giữa mùa hè
ấm áp vậy.
-
Anh biết, năm nào cũng thế và hễ hôm nay trời mà nắng như thế này thì ngày mai
sẽ mưa tầm tã cho mà xem.
Jason
chạy qua bãi cỏ đến bên họ. Antony chìa tay cho Flora:
-
Đi nào.
Họ
đi dọc theo con đường dành cho xe hơi, băng qua cửa chính lên đường nhựa và leo
thẳng lên ngọn đồi vươn lên phía sau ngôi nhà. Họ cũng băng qua những cánh đồng
cỏ mọc lởm chởm thường dùng làm bãi chăn thả gia súc. Lát sau, cả bốn băng qua
một con đê đầy những dấu chân cừu. Con Plummer chúi mũi xuống đất, tai dựng
đứng lên rên hư hử. Con đường dốc trên đồi xuống lúc này càng dốc hơn. Phía
đàng kia có một khu trại nhỏ bỏ hoang bên cạnh một cây thanh hương trà ra quả
đỏ ối. Ngay đằng trước trại có một lạch nước nhỏ. Nước chảy từ trên đồi xuống,
mang theo rác và đất đá nhưng có màu nâu sậm. Mặt đất lầy lội và cây chuối đang
trổ hoa trắng lắc lư theo gió. Họ bước ngang qua lạch nước nhỏ kia bằng những
hòn đá đã được sắp sẵn vừa những bước chân sải dài đến bên căn nhà có những bức
tường đã bị hư hỏng nặng. Và như thế họ đang đứng trên đỉnh đồi rồi. Bốn bên
mặt đất thoai thoải và rồi một cảnh đẹp mê hồn khiến người ta phải sửng sốt bất
ngờ hiện ra trong tầm mắt họ. Phía nam, sau những ngọn đồi rậm rạp là Arisaig,
phía bắc là những lạch nước ngoằn nghèo màu xanh da trời của những vũng hồ rải
rác trong đất liền. Dòng nước thay nhau chảy vào những thung lũng nhỏ giữa các
quả đồi và phía tây là một cảnh đẹp chưa từng thấy. Họ ngồi xuống, vai sát vai
ngây ra nhìn cảnh tượng có một không hai. Bờ biển phía tây lúc này rực rỡ một
màu xanh huyền ảo đang lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bầu trời không một gợn mây,
trong suốt như pha lê, những hòn đảo nhấp nhô trên sóng nước thoắt ẩn thoắt
hiện trong tầm nhìn như thể họ đang ở trong một giấc mơ êm đềm.
Flora
thì thầm:
-
Thử tưởng tượng mình được sống ở đây nhỉ, cứ mỗi ngày được ngắm cảnh đẹp như
thế này thì cuộc sống lí thú biết bao.
-
Phải, cảnh vẫn ở đó chỉ vì người ta không muốn nhìn đó thôi. Tối ngày người dân
ở đây lo lắng vì mưa, mà nếu không lo mưa thì lại lo gió bão làm mất cả mùa cá
và giật đổ nhà, cứ như thế họ không bao giờ có thời gian mà chiêm ngưỡng những
cảnh đẹp như thế này.
-
Thôi, đừng làm người ta mất hứng nữa mà.
Antony
trích dẫn vài lời thơ của Louis Stevenson đại ý là “một ngôi nhà cô độc bên một
đầm lầy trống trải, đứng run rẩy cạnh đó là một vũng nước nằm bên cửa”, những
lời thơ ấy bà Tuppy cho anh nghe và cho cả chính bà khi bà nghĩ cuộc sống ở đây
quá hoang dã đến độ một chút văn minh cũng không có. Antony chỉ tay:
-
Hòn đảo nhỏ kia là Muck, rồi đến Eigg, hòn đảo có những ngọn núi lởm chởm kia
là Rhum, bên tay phải là đảo Sleat và kế Sleat là Cuillins.
Nhìn
những đỉnh núi xa xa màu bạc lấp lánh trên nền trời xanh ngắt, Flora bảo:
-
Trông như núi phủ tuyết phải không?
-
Đúng rồi, mùa đông tới sẽ khắt nghiệt lắm đây.
-
Thế còn cái hồ kia, cái hồ ở giữa những ngọn núi ấy, cái hồ ấy tên là gì?
-
Đó là Loch Fhada. Em biết những cái hồ do nước biển tràn vào khi triều lên ở
Beach House rồi chứ gì? Hồ Fhada cũng thế đấy. Dòng nước trong xanh từ hồ sẽ
chảy ra biển ngay ở chỗ kia kìa, gần cầu ấy. Nơi đó ẩm ướt và cá hồi sinh sống
ở đó rất nhiều.
Chợt
giọng anh nhỏ lại. Mải nói chuyện, cả hai đã quên mất Jason, thằng bé đang đứng
cạnh họ dỏng tai lên nghe, cặp mắt đầy bối rối. Thằng bé hỏi:
-
Chú nói những chuyện ấy làm gì? Nghe chú kể khiến người ta có cảm giác như thể
chưa bao giờ thím Rose đến đây cả. Chú nói như thể thím ấy chưa từng đến Fernrigg,
như thể thím ấy chưa từng đến đây bao giờ.
Antony
lắp bắp:
-
À phải, nhưng mà...
Flora
nói nhanh:
-
Đúng là thím đã đến đây, nhưng chuyện xảy ra lâu quá rồi, khi ấy thím mới có
mười bảy tuổi, chẳng để tâm học những địa điểm của vùng này, nhưng bây giờ thì
thím rất thích được nghe để nhớ tên từng ngọn núi và khu hồ nơi đây.
-
Cháu đoán chắc bởi vì thím muốn về đây sống với tụi cháu phải không?
-
Không, thím sẽ không sống ở đây đâu.
-
Thế nếu thím cưới chú Antony thì sao nào?
-
Chú Antony của cháu sống ở Edinburgh kia mà.
-
Nhưng thím sẽ đến và ở đây với chúng cháu chứ, với bà nội Tuppy nữa.
Cuối
cùng, Flora đành phải nhượng bộ:
-
Ừ, ừ. Chắc có lẽ thím quyết định như thế đấy.