Hoa miêu miêu (Tập 2) - Chương 66

Chương 66: Long nhân tức giận

“Đừng khóc, đừng khóc.” Tất Thanh dỗ
dành tôi như dỗ dành một đứa trẻ, anh mở cửa bệnh viện ra, dắt tôi vào, đưa tay
vuốt mái tóc ướt sũng của tôi, đau đớn nói, “Mưa to quá, em ướt hết rồi, ngộ
nhỡ bị ốm thì làm thế nào.”

Tôi vẫn nắm chặt tay anh không buông,
miệng lúng búng đáp:

“Ốm thì anh chữa...”

“Tiêm thuốc giảm sốt của mèo cho em hả?”
Tất Thanh đặt tôi xuống ghế, tìm một cái khăn sạch, lau khô đầu và mặt cho tôi,
nhưng tóc tôi ướt quá nên không làm sao lau sạch được. Cuối cùng anh vứt khăn
đi, đưa cái áo blouse trắng của mình cho tôi, ngượng ngùng nói, “Cả người ướt
hết rồi, như thế không tốt cho sức khỏe. Em mặc cái này vào đi, anh ra siêu thị
mua quần áo cho em.”

“Nhà em ở ngay gần đây...” Tôi nghẹn
ngào nói.

Tất Thanh đỏ mặt:

“Thế anh đưa em về.”

“Em không muốn về...” Nơi đó có Hoa
Dung, chắc chắn cô sẽ nói với Ngao Vân việc tôi đi tìm Tất Thanh. Thế là tôi
nhận lấy cái áo blouse, loạng choạng đi vào nhà tắm, cởi bộ quần áo ướt ra,
thay vào.

Áo của Tất Thanh rộng quá, dài tới tận
bắp chân, tôi gần như có thể mặc nó như một cái váy, tay áo che lấp cả tay tôi,
cổ áo cũng bị trượt xuống, tôi phải cài cái cúc áo lên tận trên cùng nó mới
không rơi xuống.

Đi ra khỏi phòng tắm, Tất Thanh pha một
cốc sôcôla nóng cho tôi, anh cố gắng chuyển ánh mắt ra ngoài đường, không nhìn
vào cổ tôi, sau đó nói:

“Thôi anh đi mua cho em bộ quần áo nhé.”

Tôi nhìn lại mình, đúng là chẳng ra gì,
tuy rằng không muốn anh rời khỏi mình nửa bước, nhưng bộ dạng này thực sự không
thích hợp để đi cùng anh ra siêu thị, đành gật đầu đồng ý cho anh đi.

Tất Thanh dặn dò tôi cẩn thận mấy lần,
rằng không được tùy tiện bỏ đi, lại sợ tôi ngồi một mình chán nên bật máy tính
ở bệnh viện lên cho tôi chơi, rồi mới lưu luyến vừa đi vừa quay đầu nhìn tôi,
cầm ô đi vào cơn mưa như trút nước.

Tôi chẳng còn tâm trạng nào mà chơi, đầu
óc quay mòng mòng vì những ký ức vừa khôi phục lại được. Thế là tôi nằm bò ra
bàn nghĩ ngợi, lúc thì cảm thấy mình biến thành mèo, lúc lại cảm thấy mình đã
biến thành người, ký ức của mấy nghìn năm cứ hòa lẫn vào nhau, hoàn toàn không
thể tiêu hóa nổi, thi thoảng đầu tôi lại đau nhói, thi thoảng lại trống rỗng
như đã bị quét sạch.

Bức ảnh con mèo tam thể trên bàn lại
càng kích thích vào nhãn cầu tôi, nó cứ như đang sống lại, luôn miệng kêu meo
meo meo, dường như đang nhắc nhở tôi điều gì đó... và cũng một lần nữa sắp xếp
lại mớ ký ức không có chút trật tự nào của tôi.

Thì ra tôi chính là Hoa Miêu Miêu, Hoa
Miêu Miêu chính là tôi. Thì ra tôi đã yêu Tất Thanh từ lâu lắm rồi, từ trước cả
những ký ức mà tôi có, thế nên tôi cũng yêu Bích Thanh, tình yêu ấy kéo dài hơn
một nghìn năm.

Cuối cùng số phận cũng luân hồi về khởi
điểm, khởi điểm cũng là điểm cuối cùng. Giống như một vòng tròn, liên hệ tất cả
nhân quả.

Xoa cái đầu đau nhức, tôi nhìn ra ngoài
cửa sổ, mưa càng to hơn như thể đang đổ hết nước trên trời xuống. Xen lẫn với
tiếng sấm là những tia chớp sáng lòa, cơn gió điên cuồng thổi cây cối nghiêng
ngả, cả thế giới đang chao đảo như một màn đêm đáng sợ nhất. Tất Thanh thì đã
đi hơn nửa tiếng đồng hồ chưa quay về.

Siêu thị chỉ ở cách đây năm phút đi bộ,
vì sao anh đi mãi chưa về? Tôi âm thầm lo lắng.

Hay là Ngao Vân đến rồi? Nhưng Long tộc
không thể tự mình giáng mưa như thế này, như thế là phạm thiên quy, chắc anh ta
vẫn chưa biết tôi đã khôi phục ký ức rồi đâu. Nếu biết thì liệu có gây phiền
phức cho Tất Thanh không?

Đứng ở cửa, sốt ruột ngóng nhìn, lại chờ
khoảng hơn mười phút nữa mới thấy Tất Thanh xách một cái túi đồ lao về, nhét
hết đồ vào tay tôi, hắt xì hơi mấy cái rồi mới nói:

“Siêu thị gần đây đóng cửa rồi nên anh
phải đi xa một chút mới mua được. Mau thay vào đi.”

Tôi nhìn vào cái túi, trong đó ngoài một
chiếc áo phông và một chiếc quần thể thao bình thường ra thì còn có cả đồ lót.
Tôi ngước đầu lên nhìn Tất Thanh, anh ngượng ngùng, rồi chỉ luôn miệng hối thúc
tôi đi thay quần áo, đừng để bị cảm.

Có thể tưởng tượng được, một người bình
thường lạnh lùng như anh phải ngượng ngùng thế nào khi cầm đồ lót nữ đi ra quầy
thanh toán trong ánh mắt kì dị của người bán hàng...

Thay quần áo xong, ra khỏi phòng tắm,
tôi trả anh chiếc áo blouse, sau đó ngồi xuống ghế uống sôcôla, khóe mắt liếc
đi liếc lại, Tất Thanh thoải mái ngồi cách tôi không quá hai mươi phân, nhìn
tôi chăm chú, không chịu rời mắt đi chỗ khác, tôi có thể nhìn thấy hàng lông mi
dài của anh đang lay động, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, trong đáy
mắt soi lên bộ dạng xấu hổ của tôi.

“Có phải hôm nay xảy ra chuyện gì
không?” Cuối cùng Tất Thanh cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, “Có phải người
đó bắt nạt em không?”

Người đó? Tôi nghĩ một lúc mới nhớ ra đó
là Ngao Vân, sau đó lại nhớ tới sự lừa dối và tình yêu anh ta dành cho tôi,
trong lòng bất giác thấy thật buồn, nhưng chỉ khẽ lắc đầu.

“Những gì anh vừa nói đều là nghiêm túc
đấy. Từ nhỏ tới lớn, tính cách anh hơi lạnh lùng, không biết thích một người là
như thế nào.” Ánh mắt Tất Thanh vẫn không hề dao động, “Nhưng khi đã thích rồi
thì sẽ không từ bỏ.”

Tôi bật cười:

“Nếu em là một đứa con gái hư hỏng thì
anh cũng thích sao?”

“Thích.”

“Nếu em chỉ là yêu quái chuyên đi mê
hoặc người khác, anh cũng thích sao?”

“Thích.”

“Em hỏi nghiêm túc đấy.”

“Anh cũng trả lời rất nghiêm túc.”

Di động báo có tin nhắn gửi tới, tôi đọc
rồi hỏi anh:

“Anh có xe không?”

“Có, nhưng không phải xe xịn.” Tất Thanh
đáp nhanh, “Em phải đi đâu sao?”

“Ừm...” Tôi nhìn màn đêm đen kịt ngoài
kia, đáp khẽ. “Em muốn đến sơn thần miếu của Lạc Anh Sơn, bây giờ có lẽ nằm ở
ngoại thành.”

“Giờ muộn rồi, hay để mai đi.” Tất Thanh
khuyên nhủ.

Tôi lắc đầu, vô cùng kiên định.

“Bây giờ phải đi ngay, muộn là không kịp
nữa.” Bởi vì Kiếm Nam nhắn tin đến, nói với tôi là Ngao Vân sắp tới rồi, không
thể ở đây được nữa.

Tất Thanh thấy thái độ của tôi kiên
quyết thì không nói nhiều. Anh khoác áo vào rồi đóng cửa hàng, đưa tôi tới bãi
đỗ xe ở gần đó, lái xe đi ra ngoại thành.

Rất nhiều con đường bị tắc lại vì ngập
nước, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Lạc Lạc, cô lập tức tìm cho tôi một con
đường gần đó không bị tắc, rẽ qua rất nhiều khúc quanh, cuối cùng cũng tới được
ngôi làng đó, không ngờ con đường vào làng cũng đã bị ngập nước.

Tôi không có thời gian để do dự, lập tức
xuống xe chạy bộ lên núi, Tất Thanh sợ tôi xảy ra chuyện nên liên tục hỏi tôi
mấy lần nhưng tôi không trả lời, đành phải theo sát tôi, không dám lơi ra. Miếu
sơn thần nằm ở bậc thứ chín trăm chín mươi chín, bây giờ đã chẳng có ai đến
cúng bái, hương hỏa lạnh lẽo, tượng Phật bụi bám đầy. Tôi không dám ngang nhiên
đi vào, đầu tiên kéo Tất Thanh nấp vào một chỗ kín, nhìn ngó xung quanh một lúc
lâu, trực giác mách bảo có gì đó không ổn, bởi vậy không quyết định được là nên
vào hay không.

“Từ xa tới đây, chi bằng hãy vào ôn
chuyện cũ đi.” Một giọng nói nhẹ nhàng theo tiếng mưa vọng ra, trong miếu đột
nhiên sáng đèn, ánh đèn vàng hắt ra, giấy dán cửa sổ đã bị rách soi lên một
bóng người bên trong.

Bóng người đó đi vài bước, ra tới ngoài
cửa, ánh nến vàng vọt hắt lên gương mặt người đó, trên gương mặt giống y đúc
mặt Tất Thanh nở một nụ cười, trong nụ cười chất chứa một sự tuyệt vọng và thù
hận sâu sắc, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, hí dài một tiếng âm vang, tiếng hí
bay lên cả trời mây. Lập tức, cơn mưa ngừng hẳn, chỉ còn lại những cơn gió thổi
qua làn nước đọng trên lá rơi xuống, mây đen dần dần trôi đi, để lộ một vầng
trăng nhàn nhạt.

“Ngao Vân, anh vi phạm thiên quy, tự gây
ra mưa, chắn chắn sẽ gây ra đại họa.” Tôi có vẻ nóng nảy.

“Ta không vi phạm thiên quy, hôm nay lẽ
ra là có mưa, chỉ có điều ta dồn hết cơn mưa của cả đêm vào một nửa đêm mà
thôi.” Ngao Vân đột nhiên nở nụ cười rất nhạt. “Nàng lo lắng cho ta?[1]

[1] Ở đoạn này vì Miêu Miêu và Tất Thanh
là người hiện đại nên người dịch giữ nguyên cách xưng hô của người hiện đại,
còn những nhân vật khác sẽ giữ cách xưng hô của thời cổ đại.

“Sao anh lại ở đây?” Tôi không đếm xỉa
gì tới câu hỏi của hắn.

“Vì cái này.” Ngao Vân xòe tay ra, mười
chiếc vuốt sắt có đính kim cương xuất hiện trong lòng bàn tay, rồi lập tức thu
về, “Nhân tiện chờ nàng.”

“Trả Phá Thiên Trảo cho tôi.” Tôi phẫn
nộ quát.

Tất Thanh ngơ ngác:

“Phá Thiên Trảo là gì? Sao anh ta lại ở
đây?”

“Đó là vũ khí của em.” Vội vàng giải
thích, hai mắt tôi nhìn Ngao Vân chăm chú, chỉ sợ hắn ta đột nhiên gây sự.

“Nàng muốn đòi lại Phá Thiên Trảo là để
thu hồi lực lượng, đối phó với ta sao?” Ngao Vân cười hỏi.

Trước giọng nói lạnh lẽo của hắn, tôi sợ
hãi tới mức lông tóc trên người dựng đứng cả lên, vội vàng đẩy Tất Thanh ra sau
mình, không ngờ anh phát hiện ra sự việc không bình thường, ỷ mình khỏe hơn tôi
nên cứ bắt tôi phải đứng sau mình, lên tiếng hỏi:

“Rốt cuộc anh là ai? Định làm gì Miêu
Miêu?”

“Ta là ai? Bích Thanh lão huynh, huynh
nhớ được Hoa Miêu Miêu mà không nhớ huynh đệ bao năm trước sao?” Giọng Ngao Vân
càng lạnh lẽo hơn, ngọn nến trong tay hắn tắt phụt, cả người hắn cũng bắt đầu
biến hóa.

Lớp mặt nạ ngụy trang dần dần tan đi,
mái tóc đen dài tới tận thắt lưng biến thành màu đỏ chói lòa hơn cả lửa, đôi
mắt thẫm dần dần chuyển sang màu vàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tạo thành
một nụ cười thù địch. Bộ quần áo bình thường trên người cũng biến thành một bộ
giáp màu đen, chiếc nhẫn nơi ngón tay dài ra, biến thành một thanh trường
thương cắm vào lòng bàn tay.

Thanh trường thương phóng ra, nhanh như
gió, lập tức phóng tới yết hầu của Tất Thanh, lạnh lẽo áp sát da thịt, tỏa ra
sát khí thấu xương, khoảnh khắc ấy, hắn không còn vẻ phong lưu thường khi, mà
là Tam Thái Tử của Long Vương trấn thủ tứ hải, là vị chiến tướng hùng mạnh nhất
đáy biển.

Mặc dù rơi vào hiểm cảnh nhưng mí mắt
Tất Thanh không hề lay động, anh chỉ lặng lẽ nhìn Ngao Vân, trên mặt không một
chút sợ hãi, như thể đang nằm giữa trận nhãn của cơn cuồng phong, lại giống như
cổ mộc ngàn năm, cho dù bên cạnh mình chính là cái chết cũng không thể khiến
anh lùi một bước chân.

Đây là thói quen của hàng ngàn năm chiến
đấu sinh tử đã ăn sâu vào trong xương cốt, càng nguy hiểm thì lại càng trấn
tĩnh.

Mũi thương của Ngao Vân hơi nhích về
phía trước một chút, làm rách da anh, một giọt máu từ yết hầu chảy ra, lướt qua
xương đòn, nhuộm đỏ áo.

Tôi phẫn nộ, gần như hét lên với Ngao
Vân:

“Nếu ngươi làm tổn thương tới tính mạng
của anh ấy thì cho dù ta có phải trả cái giá đắt nhất cũng sẽ khiến ngươi tan
xương nát thịt.”

“Một con mèo con thì uy hiếp được gì?”
Ngao Vân hình như vừa nghe thấy một câu chuyện gì nực cười lắm, “Không có thực
lực cân bằng thì không có tư cách đàm phán, quy tắc này ta tưởng mấy nghìn năm
qua nàng phải quen thuộc lắm chứ.”

“Chờ ta chết rồi quay về Thiên Giới sẽ
tính sổ với người.” Tôi cân nhắc tình hình trước mắt, đoán ra kết cục tồi tệ
nhất. “Mèo kiên nhẫn lắm, ta có thể bỏ ra rất nhiều thời gian để săn ngươi. Hơn
nữa ngươi giết Tất Thanh, ngoài ta ra còn có người khác tìm ngươi tính sổ, ví
dụ như bọn Hải Dương, chắc chắn họ sẽ không đứng yên nhìn đâu.”

“Thế thì đã sao?” Ngao Vân hỏi ngược
lại.

“Hắn không giết anh đâu, Miêu Miêu không
cần lo lắng.” Cuối cùng Tất Thanh cũng lên tiếng cười đau khổ, “Nếu hắn thực sự
muốn giết anh thì việc gì phải do dự, hắn chỉ đang muốn nói điều kiện mà thôi.”

“Không sai, ta chỉ dọa con người chút
thôi.” Ngao Vân đưa tay ra thu thanh trường thương về, nụ cười giả tạo, một lúc
lâu sau nụ cười mới tắt, rồi nghiêm túc nói với Tất Thanh:

“Kiếp trước nàng là của ngươi, kiếp này
nếu nhường Miêu Miêu cho ta, sau này ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa.”

“Tuy rằng tôi không hiểu kiếp trước kiếp
này ra sao, nhưng Miêu Miêu không phải đồ vật, cô ấy có quyền lựa chọn của
riêng mình.” Tất Thanh không hề do dự từ chối đề nghị của hắn.

“Nếu không có sự xuất hiện của ngươi thì
nàng đã là của ta.” Ngao Vân nghiến răng.

“Ngươi còn nói nữa hả!” Tôi nhớ tới
chuyện này là phẫn nộ, tuôn ào ào một tràng, “Ngươi dám biến thành gương mặt
của Tất Thanh để lừa ta! Nếu ta nhớ lại chuyện ngày trước thì làm gì có chuyện
bị ngươi lừa, đồ lừa đảo!”

“Ha ha, trong mắt nàng ta chỉ là một kẻ
lừa đảo thôi sao?” Ngao Vân cười thật thê lương.

“Chuyện này...” Tôi nhớ lại mọi việc của
mình với hắn ngày trước, tim mềm xuống, hơi do dự, “Ta luôn coi ngươi là bạn
tốt... Ngoài ra chẳng có ý gì khác, chuyện này không thể miễn cưỡng được.”

“Ta chưa bao giờ coi nàng là bạn tốt
cả.” Ngao Vân nhìn tôi, một nỗi buồn tràn ngập trong giọng nói của hắn. “Chỉ là
nàng chưa bao giờ cho ta cơ hội, kiếp trước cũng thế, vì sao kiếp này vẫn không
chịu cho ta cơ hội?”

“Việc này không phải ta muốn cho là cho
được mà!” Tôi thấy đầu óc mình bắt đầu rối loạn.

Tất Thanh kéo tôi ra sau lưng, ngang
ngượcnói:

“Cho dù muốn cho cũng không được cho.”

“Rốt cuộc hắn có gì tốt? Vừa cứng nhắc,
vừa ngốc nghếch! Kiếp trước khi chết, mặt hắn toàn là nếp nhăn, vậy mà nàng vẫn
yêu hắn.” Ngao Vân càng thêm phẫn nộ, “Luận về sự si tình, luận về ngoại hình,
luận về thực lực, ta có chỗ nào không bằng hắn? Nàng hà tất phải vì hắn mà từ
bỏ cơ hội quay về Thiên Giới, vĩnh viễn đi vào kiếp luân hồi!”

Bởi vì trong luân hồi mới được ở bên
chàng. Tôi không trả lời.

Ngao Vân tiếp tục hỏi:

“Nàng lấy Phá Thiên Trảo về, nhận được
yêu lực cũ thì sẽ giống như Bích Thanh Thần Quân, mãi mãi rơi xuống nhân gian,
không thể quay về Thiên Giới, hiểu không hả?”

“Hiểu...” Tôi cúi đầu đáp.

“Hiểu mà nàng còn làm!” Ngao Vân gần như
sắp phát điên, “Ta chưa từng thấy ai ngu ngốc như nàng cả.”

“Thế nên chúng ta mới là một đôi trời
sinh, không phải ngươi.” Tất Thanh đột nhiên bật cười, tiếng cười của anh xóa
tan mọi bóng râm trong tôi.

Tôi nắm chặt tay anh:

“Chàng đã không thể quay về Thiên Giới thì ta còn quay về làm
gì?”

“Ta không hiểu nàng thích hắn ở điểm gì nữa!” Ngao Vân gầm
lên.

“Bởi vì ta là con mèo tam thể mà chàng nuôi, cho dù quay về
ngày trước thì ta cũng sẽ ở bên chàng.” Tôi cố gắng giải thích chuyện mà tôi
vừa nhớ ra. “Có lẽ ngươi cũng đã từng tính mệnh cách của ta, ban đầu chỉ là một
con mèo bình thường, sau khi con mèo đó chết mới có Hoa Miêu Miêu, Hoa Miêu
Miêu chết rồi mới có Lâm Tiểu Miêu.”

“Giải thích.” Câu này là cả Ngao Vân với Tất Thanh cùng nói.

Tôi gãi đầu, tự mình cũng thấy hồ đồ:

“Tóm lại là em chỉ biết thế thôi, ký ức ban đầu của Hoa Miêu
Miêu là con mèo tam thể đó bị rơi xuống lầu, sau đó thì chẳng rõ gì nữa. Tóm
lại khi đó em đi theo Bích Thanh Thần Quân là vì chàng là Tất Thanh, mà bây giờ
em tìm được Tất Thanh là vì anh là Bích Thanh Thần Quân.”

Trong phút chốc, cả hai người đều rơi vào im lặng, chỉ còn
lại tiếng lá cây xào xạc trong cơn gió. Một lúc lâu sau, Tất Thanh kéo tôi hỏi
hàng vạn câu hỏi vì sao, tất cả những việc xảy ra hôm nay đều vượt qua phạm vi
chịu đựng của anh, nói thật, cũng vượt qua phạm vi chịu đựng của tôi.

Hai chúng tôi giải thích cho nhau một thôi một hồi, cuối cùng
Ngao Vân mới vỡ lẽ ra:

“Cho dù thế nào, nếu có Tất Thanh ở đây thì nàng cũng không
thể ở bên ta?”

“Đúng thế.” Tôi gật đầu chắc như đinh đóng cột, sau đó nói
giọng nịnh nọt, “Ngao Vân, làm ơn đi, hậu cung của ngươi đông như thế, không
thiếu một người như ta... Huống hồ giờ ta cũng không xinh đẹp nữa, vừa ngốc vừa
chậm, thôi bỏ đi... Ta thực sự luôn coi ngươi là huynh đệ tốt, chưa từng nghĩ
tới việc kia, khó lắm.”

“Nàng là một con mèo ích kỷ, ngày trước ta đã luôn chiều
chuộng nàng, chuyện gì cũng nghe theo nàng có phải là đã khiến nàng quên mất
bản tính của ta rồi không?” Thanh trường thương của Ngao Vân một lần nữa biến
thành chiếc nhẫn, “Ta phải đưa nàng về đáy biển, rửa sạch ký ức, nhốt nàng ở
bên ta, suốt đời suốt kiếp quên Bích Thanh Thần Quân, quyên Hướng Thanh, quên
cả Tất Thanh.”

Lời tuyên ngôn nghiêm túc của Ngao Vân khiến tôi ớn lạnh,
miệng cứng đơ lại:

“Cho dù không còn ký ức thì ta cũng vẫn thích chàng ấy!”

“Thế thì phải xem thế nào đã.” Ngao Vân đột nhiên ra tay, bay
nhanh tới trước mặt tôi, định túm lấy vai tôi. Tuy rằng tôi nhìn thấy quỹ đạo
hành động của hắn, cũng biết nên phản ứng thế nào, nhưng thân thể tôi không còn
sức mạnh nên không kịp tránh.

Tất Thanh phản ứng nhanh hơn tôi, anh nhanh nhẹn chắn trước
mặt Ngao Vân, định rút vũ khí ra theo phản xạ, nhưng lại chẳng có vũ khí gì để
anh rút.

Ngao Vân cười lạnh, vẻ mặt như tôi trêu đùa bọn chuột ở kiếp
trước, thích thú nhìn hai chúng tôi như con chim trong lồng, nhẹ ngàn giơ tay
ra, đẩy Tất Thanh và túm về phía tôi.

Giương mắt lên nhìn đối phương hành động mà không thể phản
kích, cảm giác bất lực này thật là khó chịu.

“Meo...” Cùng với tiếng mèo kêu là một thanh đoản kiếm bay
ra, rạch lên tay Ngao Vân, Tiểu Mao cầm kiếm xông tới, đứng trước mặt chúng
tôi, giận dữ nhìn Ngao Vân. “Ngươi đừng quá đáng! Miêu Miêu dù sao cũng là mẫu
thân của ta, chọc vào mẹ ta thì ta cũng sẽ thí mạng với ngươi!”

“Ai quá đáng trước?” Ngao Vân hừ nhẹ một tiếng. “Ngươi vào
hùa với bọn Ngưu Ma Vương, cho Miêu Miêu uống nước hồi tiên, ta còn chưa tính
sổ đâu.”

“Ai dà, việc đó liên quan gì tới ta? Lúc đó ta bị chuốc say,
vào nhà vệ sinh nôn mà.” Tiểu Mao quả thực vô tội.

“Ngươi tưởng ta không biết gì sao?” Ngao Vân nhìn Tiểu Mao
chằm chằm, phẫn nộ nói, “Ngươi lén liên lạc với Hồng Hài Nhi, bảo hắn giúp
ngươi nhờ Mạc Lâm lên kế hoạch cho mọi việc, định thoát khỏi sự giám sát của
ta.”

Tiểu Mao bất lực:

“Thì cũng chẳng còn có cách nào khác, ai bảo ngươi bắt nghĩa
mẫu của ta để uy hiếp Ngân Tử, hành vi ấy thật chẳng ra sao... hơn nữa ngươi
thua cược trước, vậy mà ngươi không chịu nhận.”

“Cược gì?” Tôi thấy con trai đến hỗ trợ thì cũng gan hơn một
chút.

Tiểu Mao gãi tai, do dự giây lát rồi nói:

“Con vốn đã cược với Ngao Vân, kiếp này cho dù ba người như
thế nào, để cho ông ấy gặp mẹ trước cha, nếu mẹ yêu ông ấy thì con không nhúng
tay vào việc này nữa, dù sao kiếp trước cha cũng hay đánh con...” Nói xong nó
nhìn lén Tất Thanh một cái.

“Chờ chút, đó là con trai kiếp trước của anh?” Sắc mặt Tất
Thanh trông thật tội nghiệp.

Tôi vỗ vai anh an ủi:

“Đừng buồn, lần đầu tiên em gặp nó cũng rất khó chấp nhận sự
thực là con trai còn lớn tuổi hơn cả mình... Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tại chúng
ta trẻ quá thôi, cũng tốt.”

“...” Tất Thanh thực sự á khẩu.

Ngao Vân một lần nữa biến ra thanh trường thương, đâm mạnh về
phía Tiểu Mao:

“Nếu không phải các ngươi xen vào thì ta đã thành công rồi!
Nàng đã đồng ý cưới ta rồi.”

“Vớ vẩn, ngươi biến thành hình dạng cha ta để mê hoặc mẹ ta,
món nợ này ta còn chưa tính với ngươi.” Khi cãi nhau, Tiểu Mao cũng chẳng chịu
thua kém ai, “Hơn nữa khi cha “xịn” xuất hiện, mẹ lập tức thay đổi rồi, ta
không muốn mẹ ta ngày nào cũng phải sống trong sự hối hận đâu.”

“Với cá tính của nàng ta thì chắc chắn sẽ không thoái hôn.”

“Vở kịch bị lộ thì đương nhiên sẽ thoái! Ta không muốn mẹ ta
sống cuộc đời còn lại trong nước mắt.”

Ngao Vân không nói gì nữa, thanh trường thương của hắn càng
dữ tợn hơn, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa giận dữ, bay lượn trong trời đêm, trông
thật là chói mắt. Tiểu Mao dùng thanh đoản kiếm chống chọi rất mệt mỏi, mấy lần
rơi vào hiểm cảnh, trên người đã bị thương mấy chỗ, khiến tôi nhìn mà tinh thần
hoảng loạn, nhưng lại không thể nào giúp đỡ, chỉ biết giương mắt lên nhìn.

Tất Thanh đi khắp nơi tìm vũ khí để giúp con trai, nhưng chỗ
nào cũng chỉ là cành cây, đến một thanh gậy sắt cũng không có, muốn dùng đá ném
nhưng lại sợ ném trúng Tiểu Mao.

Mũi thương của Ngao Vân đột nhiên thay đổi, sự linh hoạt quỷ
dị ban đầu bỗng biến thành hoa vũ khắp trời, bao trùm cả Tất Thanh lẫn Tiểu Mao
lại, Tiểu Mao đưa kiếm về bảo vệ những chỗ yếu hại trên cơ thể, còn Tất Thanh
thì không có bất cứ thứ gì để phòng thân, chỉ biết giương mắt lên nhìn mũi
thương đâm trúng mấy chỗ trên người mình.

“Coi chừng.” Tôi lao tới, định dùng người mình để che chắn
trận “mưa” thương cho chàng, nhưng Tất Thanh lại xông thẳng tới, ngồi xuống sau
lưng Tiểu Mao, cười nói:

“Vất vả cho con trai quá.”

Tiểu Mao ức chế:

“Hôm qua người còn gọi con là em trai cơ
đấy.” Nó rút thanh đoản kiếm thứ hai ở thắt lưng ra, tia lửa bắn ra khi binh
khí gặp nhau như những bông hoa lửa nhấp nháy trong bầu trời đêm. Nó chặn được
hầu hết các mũi thương, tránh nặng đỡ nhẹ, mấy lần thanh trường thương lướt qua
chéo áo nó, gây ra mấy vết thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm.

Xem ra thằng bé này trong năm trăm năm
qua đã tiến bộ rất nhanh, đủ để mẹ nó được an ủi...

Nhưng bây giờ không phải là lúc thấy an
ủi, Ngao Vân hiển nhiên là vẫn chưa xuất toàn lực, kinh nghiệm chiến đấu mấy
ngàn năm không phải có thể tích lũy trong một sớm một chiều, tôi nhìn chằm chằm
vào cái túi nhỏ ở thắt lưng Ngao Vân, trong đó có lẽ đựng Phá Thiên Trảo của
tôi, thế là tôi quát lên với Tiểu Mao:

“Cứa đứt cái túi ở thắt lưng hắn.”

Tiểu Mao lắc nhẹ một cái, rồi nhanh nhẹn
tấn công xuống phần dưới, miệng còn cười cười:

“Suýt nữa con nghe thành cứa đứt chỗ
khác...”

Không ngờ Ngao Vân chẳng thèm đếm xỉa gì
tới Tiểu Mao, chỉ tấn công Tất Thanh, một điểm sáng phút chốc hóa thành bốn
điểm, để lại bốn cái lỗ trên chân tay anh.

Máu bắt đầu chảy ra từng giọt, sau đó
biến thành một dòng suối nhỏ, nhuộm đỏ mặt đất, nhuộm đỏ cả Phá Thiên Trảo rơi
trên đất.

Tôi thấy Tất Thanh bị thương thì còn
buồn hơn cả bản thân bị thương, lập tức lao tới, định nhặt Phá Thiên Trảo về để
tấn công. Nhưng so với yêu ma thì hành động của con người thực sự quá chậm
chạp, nên tôi bị Ngao Vân nhanh hơn một bước, thanh trường thương quét qua vai,
tôi đau đớn hét lên. Tiểu Mao thấy tôi bị thương thì vội vàng quay về chi viện,
nhưng bị Ngao Vân đá mạnh vào xương sườn, đầu nó đập vào gốc đại thụ cạnh đó,
rồi chìm vào hôn mê.

Chân tay Tất Thanh toàn là vết thương,
anh chầm chậm ngã xuống, nhưng nhân lúc Ngao Vân quay đầu đối phó với Tiểu Mao
thì nhặt lấy Phá Thiên Trảo, nắm chặt không buông.

“Giao Phá Thiên Trảo ra đây.” Ngao Vân
ra lệnh.

Nắm tay của Tất Thanh nắm chặt, không
chịu buông ra.

“Đừng ép ta phải chặt đứt tay ngươi.”
Ngao Vân quát.

Tất Thanh vẫn không chịu buông tay, cứ
như thể thứ anh đang nắm trong tay chính là sinh mạng của mình.

Tôi vội vàng chạy lại, hét to:

“Đưa cho em.”

Ngao Vân rút ra một sợi dây ném về phía
tôi, sợi dây như con rắn có linh hồn trói chặt lấy tôi, tôi cựa quậy một lúc
mới nhận ra, đây là Khốn Long Sở của Long Cung, chắc chắn không kém gì dây
thừng của Thiên Giới.

Vừa lo vừa tức, tôi quay đầu lại cắn lên
người Ngao Vân, hắn mặc cho tôi cắn, miệng còn nói:

“Nhẹ thôi, cắn mạnh là hỏng răng đấy.”

“Thả Miêu Miêu ra!” Tất Thanh khó nhọc
bò lên khỏi mặt đất, run rẩy đứng thẳng người, cả người đều là vết máu, hai mắt
anh tràn đầy sát khí, trông thật là đáng sợ.

“Nằm mơ! Không giết ngươi đã là nể mặt
Thiên Giới lắm rồi.” Ngao Vân đột ngột nhấc tôi bay lên không trung, sau khi
bay lượn mấy vòng thì biến thành một con rồng đỏ khổng lồ, lao vút vào biển
mây.

Tôi nhìn những vết thương vẫn không
ngừng chảy máu của Tất Thanh dưới mặt đất, trong lòng vừa lo lắng vừa đau đớn,
chỉ sợ anh mất máu quá nhiều mà qua đời, thế là ra sức giãy giụa trong không
trung, khiến Ngao Vân thấy khó chịu, cảnh cáo tôi:

“Mèo ngốc, độ cao này mà rơi xuống thì
cho dù nàng có chín cái mạng cũng chết đấy.”

“Ngươi là đồ khốn nạn!” Tôi buông lời
mắng nhiếc, “Ngươi làm anh ấy bị thương nặng như thế, nếu có mệnh hệ gì thì ta
sẽ không tha cho ngươi đâu.”

“Không chết được, không chết được, an
tâm đi!” Ngao Vân cười cười bay tiếp, hình như vui lắm. “Bọn Ngân Tử chắc cũng
đến đó rồi.”

“Thật không?” Tôi bán tín bán nghi,
ngẩng đầu lên.

“Ừm, tạm thời ta còn chưa muốn nàng hận
ta.” Ngao Vân gật đầu, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng. “Nếu nàng ngoan
ngoãn nghe lời ở lại Long Cung thì cho dù là Tiểu Trà hay Tất Thanh, cả đời này
đều sẽ không làm sao cả. Nếu nàng không nghe lời thì cho dù phải vi phạm cấm
lệnh của thiên quy, ta cũng sẽ giết bọn họ.”

“Ngươi nói dối.” Tôi quát.

“Nàng có thể thử xem.” Ánh mắt Ngao Vân
không chút biểu cảm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3