Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 48 - 49

Chương 48:
Sự trừng phạt chưa kịp thực hiện của thành chủ

“… Ca ca!”

Khi thân người kia ngã xuống, thì
khuôn mặt của người đứng phía sau hiện ra, Linh Nhi vui sướng reo lên, rồi như
con chim sổ lồng, lao vào lòng cái người mà hàng ngày nàng đã nhớ nhung biết
bao nhiêu ấy.

“Ca
ca, ca ca, Linh Nhi nhớ ca ca!”

Thu
Hàn Nguyệt đứng im không cử động, cụp mắt, có chút tức giận, có chút buồn bực,
lại có vài phần bất lực, tiểu ngốc nghếch này!

“Ca
ca ca ca ca ca ca…” Linh Nhi nhảy mãi nhảy mãi, tay ôm cổ hắn, hai chân quặp chặt
eo hắn, khuôn mặt nhỏ xinh nở một nụ cười rạng rỡ. “Linh Nhi nhớ ca ca, ngày
nào cũng nhớ, nhớ tới mức ăn đùi gà không thấy thơm, ngủ cũng không ngon. Linh
Nhi nhớ ca ca, rất nhớ ca ca!”

Vậy
là, địa vị của hắn, tới tận bây giờ vẫn bị mang ra so sánh với đùi gà? Vốn định
cho tiểu nha đầu ngốc nghếch này một bài học, nhưng vừa bất lực lại vừa không nỡ,
thêm phần cũng rất nhớ nhung, nên bàn tay cầm kiếm nới lỏng, đỡ lấy người nàng,
“Ta rất giận!” “Đừng giận nữa, ca ca đừng giận nữa, Linh Nhi biết sai rồi, ca
ca đừng giận nữa, đừng giận đừng giận nữa ~ ~.”

“Không
được, giận thì vẫn phải giận!” Sắc mặt hắn càng lúc càng nghiêm lại, cánh tay
cũng siết chặt nàng hơn. “Không nói không rằng, đi là đi luôn, ca ca đã dạy
nàng như thế sao? Linh Nhi không ngoan như vậy, ca ca đương nhiên phải giận, vô
cùng giận!”

“Linh
Nhi đánh người, Linh Nhi không ngoan. Ca ca không chơi với Linh Nhi, Linh Nhi rất
buồn, rất buồn nên mới bỏ đi…” Đôi mắt to lo lắng quan sát sắc mặt người đàn
ông, cái miệng nhỏ đầu tiên là lo âu mím chặt, nhưng đột nhiên, đôi môi hồng
chu lên.

“…
Hả?” Người đàn ông ngẩn ra.

“Trao
đổi khí, trao đổi khí đi, ca ca, Linh Nhi muốn trao đổi khí!” Lấy thứ mà ca ca
thích nhất ra để dụ ca ca, ca ca sẽ không giận nữa chứ?

“…”
Tiểu thê tử này của hắn, thực sự rất đáng ăn đòn, cần phải dạy dỗ lại, cũng rất…
khiến người ta yêu chết đi được!

“Ca
ca, trao đổi khí, trao đổi khí đi… không trao đổi khí ư?” Nếu ca ca đến thứ này
cũng không thích nữa, Linh Nhi phải làm thế nào?

Thèm
tới không thể chịu được nữa, khao khát tới không thể chịu đựng được nữa, nhưng
lại phải vờ vịt không dám manh động, trên thế giới này có việc nào khổ sở hơn nữa
không? “Tìm chỗ nào đó rồi hẵng nói.”

Một
bàn tay đã đủ để giữ chặt tiểu mĩ nhân trong lòng, cuối cùng Thu Hàn Nguyệt
cũng rảnh rang để quan sát những người khác ngoài vợ mình, “Ngụy Di Phương, yêu
đạo này dùng lời lẽ dị đoan để mê hoặc lòng người, khiến hàng trăm nghìn bách
tính thành Phi Hồ ta khuynh gia bại sản, bổn thành chủ đuổi theo tới đây, trong
lúc chiến đấu, đích thân đòi lại chính pháp. Nàng hãy thay bổn thành chủ báo
cáo với quan phủ bản địa, kết thúc vụ án này. Nếu quan phủ bản địa cần nhân chứng
vật chứng, thì cứ tới tìm bổn thành chủ ta là được.”

Ngụy
Di Phương lúng búng trong miệng, nhưng không có lý do gì, có không muốn nghe hắn
sai bảo cũng chẳng có cách nào, đành chọn trong đám người đứng xem náo nhiệt, bỏ
tiền ra thuê hai nam nhân khỏe mạnh, khiêng thi thể dưới đất lên giao cho nha
môn.

“Nguyên
bổ đầu, Mạch đại hiệp, Thu mỗ hiện đang có việc, không thể ở lại, hôm khác sẽ tới
xin thỉnh giáo.”

Giọng
điệu này, điềm đạm thản nhiên, nhưng hai người Nguyên, Mạch quen biết hắn đã
lâu, có thể nhận ra rằng hắn đã thật sự nổi giận. Cho dù vì bất cứ lý do gì,
thì việc hai người bọn họ bàng quan đứng nhìn Linh Nhi chết mà không cứu là sự
thật, chẳng có gì để nói, nên tự nhìn đi chỗ khác, không đáp lời hắn.

“Còn
ngươi…” Thu Hàn Nguyệt lạnh lùng nhìn thiếu niên anh tuấn cao quý ngất trời
kia. “Với tư cách là trưởng bối ta lệnh cho ngươi, tránh xa thẩm thẩm của ngươi
ra một chút!”

Thu
Minh Hạo cười nhạt: “Nhưng, ta là Minh Hạo ca ca của

Linh
Nhi mà. Linh Nhi, Minh Hạo ca ca đối với muội có tốt không?”

Chiếc
miệng nhỏ nhắn của Linh Nhi hé mở, đã bị đôi môi đầy đặn của người đàn ông ngậm
chặt, nhưng chỉ được một lát, nên khiến nàng tỏ ra bất mãn, “Ca ca, Linh Nhi
chưa trao đổi khí đủ, thêm đi!”

Thu
Hàn Nguyệt nhếch lên nở nụ cười đầu tiên từ khi tới đây, dỗ dành: “Lát nữa sẽ
cho nàng đủ.”

“…
Hi, ca ca không giận nữa sao?”

Khuôn
mặt anh tuấn của người đàn ông chau lại, “Vẫn còn giận!”

“…
Ồ.” Khuôn mặt tiểu mĩ nhân xụ xuống, ngoan ngoãn tì cằm lên đầu hắn, làm bộ làm
tịch.

Hắn
ôm chặt nàng bảo bối khiến hắn mất ăn mất ngủ đứng ngồi không yên suốt mấy ngày
nay vào lòng, tìm một nơi yên tĩnh để tiện bề trừng phạt.

Thu
Hàn Nguyệt có thể tìm tới chính xác nơi này, là bởi mười mấy ngày trước nhận được
thư của Ngụy Di Phương do chim bồ câu đưa tới. Trong thư, ngoài việc nói rõ nơi
họ đang dừng chân và nơi họ sẽ đến, còn đề cập tới đối thủ đáng gờm Thu Minh Hạo.

Thu
Lai Phong, cha của Thu Hàn Nguyệt là người con trai được sinh ra khi tổ phụ đã
có tuổi, sinh sau đương kim thiên tử khoảng vài ngày, vì cơ thể yếu đuối, nên
được ôm vào trong cung cho ngự y nuôi dưỡng. Sau đó thì ở lại trong cung luôn,
cùng được dạy dỗ và lớn lên với kim thượng, sự thương yêu của tiên hoàng dành
cho cha hắn, chẳng kém hơn so với kim thượng là bao. Còn Thu Lai Phong thì lại
dựa dẫm thương yêu vị huynh trưởng này như với cha đẻ của mình, sau này trưởng
thành rời cung, vẫn thỉnh thoảng được triệu vào cung để chuyện trò cùng tiên
hoàng. Sau khi Thu Hàn Nguyệt ra đời, cũng nhờ cha mà trở thành khách thường
xuyên trong cung, đồng thời có duyên được gặp vị thê tử chính thức nhưng chưa từng
xuất hiện trong sử sách của tiên hoàng, khi ấy hắn còn nhỏ, ngẩn người nhìn mĩ
nhân còn xinh đẹp trẻ trung hơn mẫu thân mình, bật gọi “tỷ tỷ”, phụ thân hắn mắng
mỏ ép uổng thế nào, hắn cũng không chịu gọi “bá mẫu”, sau khi thỏa hiệp, chỉ chịu
gọi là “thẩm mẫu”, và gọi thế mãi cho tới tận bây giờ.

Trước
khi tiên hoàng thoái vị, phong Thu Lai Phong làm thành chủ thành Phi Hồ, Thu
Hàn Nguyệt cũng theo cha rời kinh thành. Hắn lớn hơn Thu Minh Hạo năm tuổi, năm
đó khi rời kinh, Thu Minh Hạo cũng chỉ mới là thằng nhóc bốn tuổi, trong mười mấy
năm nay, hắn nhiều lần qua lại Vu giới, nhưng không lần nào về qua kinh thành,
nên tình cảm giữa hai người không được thân thiết cho lắm, cũng không hiểu rõ về
nhau lắm. Không thể đoán định được phẩm cách của Thu Minh Hạo, nếu như y được
Thu Quan Vân chân truyền, muốn làm một hoàng tộc đại ác bá dùng quyền thế ức hiếp
người khác hòng mưu lợi cho bản thân, thì hắn cũng đành phải ứng chiến thôi,
không đúng thế ư?

“Ca
ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca…”

Hắn
cụp mắt, tiểu mĩ nhân cọ qua cọ lại trong lòng hắn. Tiểu nha đầu này, thật đáng
đánh cho một trận… nhưng làm sao hắn nỡ?

“Ca
ca ca ca ca ca ca ca ca…”

“Làm
gì vậy?” Hắn cũng không thể dịu dàng quá, cần phải cho tiểu nha đầu biết nặng
nhẹ.

“Linh
Nhi biết sai rồi, Linh Nhi sẽ ngoan, ca ca đừng giận Linh Nhi nữa nhé?”

“Sai
ở đâu?”

“Không
nên đánh người, không nên bỏ đi, không nên ham chơi mà không nhớ đến ca ca,
không nên được ăn món ngon mà quên ca ca…”

Vốn
cũng đã hạ hỏa, nhưng bỗng dưng lửa giận lại bốc lên, tiểu ngốc nghếch này
không đánh mà tự khai, cho hắn biết lúc có trò vui có món ngon là quên ngay hắn?
Tốt lắm, rất tốt.

“Linh
Nhi, sai thì phải bị đánh đòn, đúng không?” Hắn rít qua kẽ răng.

Á
á á… Ánh mắt của ca ca sao mà nhìn quen thế, tam tỷ mỗi lần chuẩn bị đánh đít
Linh Nhi, cũng đều nhìn Linh Nhi như thế, Linh Nhi không muốn bị đánh! Đột
nhiên, Linh Nhi đứng dậy, ngang nhiên áp môi mình vào môi hắn, còn dùng chiếc
lưỡi nhỏ xinh khéo léo thăm dò, quấn quýt triền miên, phải liếm sạch ý cười
“nham hiểm” của ca ca, phải lau sạch lửa giận đã nguội lại bùng lên của ca ca…

Tiểu
ngốc nghếch, lần nào cũng dùng chiêu này, tưởng hắn cũng ngốc như nàng sao? Hắn
đường đường là thành chủ thành Phi Hồ, sao có thể… Chiêu này, đúng thật rất hiệu
quả, cái miệng nhỏ của nàng cuống quýt bao lâu cũng không thấy đủ, giày vò bao
lâu cũng không thấy đủ… Thu Hàn Nguyệt lật người, khiến tiểu nha đầu nằm xuống
dưới sập, bắt đầu sử dụng quyền hành của người làm chồng…

“Thu
Hàn Nguyệt, chuyện phiền phức rồi đây, tên quan địa phương kia nói, đạo sĩ ấy từng
bắt được hai con yêu quái hút máu người cho vùng này, tuyệt đối không phải kẻ lừa
đảo, đệ tử của tên tôn sĩ đó đã chạy tới nha môn trước ta một bước, và khẳng định
chắc nịch Linh Nhi mới là yêu, quan địa phương đã báo chuyện này lên nha môn thủ
phủ, nha môn thủ phủ cho một ngự sử tuần tra cầm Thượng phương bảo kiếm tới, muốn
mời ngươi đến hỏi chuyện…”

Ngụy
Di Phương vừa nói vừa đi rất nhanh, đẩy cửa phòng trọ bước vào, chứng kiến toàn
bộ cảnh xuân sắc trong phòng.

Chương 49: Phong ba chốn công đường

Thấy
Thượng phương bảo kiếm như thấy trẫm. Người được tín nhiệm và giao trọng trách
lớn như thế này, tuyệt đối không phải là một nhân thần bình thường. Người giữ
thanh kiếm này bên mình, về mặt phẩm chất chắc chắn đã được triều đình kiểm chứng,
tinh thông sách thánh hiền, tôn trọng mọi điều khoản của luật pháp, mặt sắt vô
tư, trung chính không dễ bắt nạt. Vị “ngự sử mặt sắt” Phùng đại nhân của nha
môn thủ phủ này, lại chính là người điển hình nhất trong điển hình, khi hành sự,
hoàn toàn chỉ nói chuyện bằng luật pháp, không chút nể tình riêng.

Một
người như ông ta xuất hiện, chuyện đúng là trở nên nghiêm trọng rồi. Thu Hàn
Nguyệt suy nghĩ. “Linh Nhi không phải người bình thường đúng không?” “Cái gì?”
Hắn ngước đôi mắt lên.

“Trong
mắt ngươi có sát khí.” Ngụy Di Phương nói. “Vì vậy,

Linh
Nhi đúng là không phải người bình thường rồi?”

Hắn
nheo mắt: “Mạch Tịch Xuân tiết lộ cho nàng phải không?”

“Hắn
chẳng tiết lộ gì cả.” Nhưng cái kiểu ngập ngừng định nói của y khiến nàng ta
nghi ngờ. “Đạo nhân đó từ đầu tới cuối chỉ nhắm vào một mình Linh Nhi, Linh Nhi
lại nói cho ta biết, đại nhân này trước kia đã từng đả thương nàng, sau đó
ngươi tới, không cho người ta bất kỳ cơ hội nào, đã ra tay lấy mạng đạo nhân. Tổng
hợp lại tất cả mọi chuyện, ngươi cho rằng ta nên nghĩ thế nào?”

Hắn
khẽ rít lên: “Nàng nghĩ thế nào không quan trọng, làm thế nào mới là điều ta muốn
hỏi.”

“Ngươi
cho rằng ta sẽ làm thế nào?” Ngụy Di Phương cũng không khách khí gì. “Giao Linh
Nhi ra?” “Ít nhất thì cũng có thể không làm gì cả.” Ngụy Di Phương hiểu ý hắn,
thở dài.

“Ngươi
đừng trách Mạch Tịch Xuân, hắn…” Không muốn tình cảm bao năm giữa huynh đệ bọn
hắn bị rạn nứt, nàng đành miễn cưỡng thổ lộ. “Khi hắn còn nhỏ, phụ thân của hắn
bị một hồ yêu quyến rũ, bỏ lại hắn và mẫu thân sống cuộc sống vất vả khổ cực,
sau đó phụ thân hắn bỏ xác nơi hoang dã, chết vô cùng thảm. Từ xưa tới nay, đây
vẫn là việc khiến hắn vô cùng đau đớn. Năm đó khi hắn bỏ nhà đi bái sư học nghệ,
vốn một lòng một dạ muốn học làm đạo sĩ trừ ma diệt yêu, nhưng thiên tư không đủ,
hắn mới đi học võ.” Thu Hàn Nguyệt mắt thoáng sáng lên, không nói gì.

“Mấy
ngày trước, đạo nhân kia đã hàng phục được hai tên sơn yêu bức hại người bản địa,
nên được dân bản địa vô cùng sùng bái, nay đệ tử của đạo nhân tố cáo lên nha
môn, nói Linh Nhi là yêu, khiến dân chúng vô cùng phẫn nộ. Ngươi là phu quân của
Linh Nhi, đạo nhân là do ngươi giết, khi tới trình diện ngự sử thay vua đi tuần
kia, thật cũng khó ăn khó nói.”

“Nếu
nàng là Phùng đại nhân, nàng sẽ làm thế nào?”

“Sau
khi nghe cả hai bên giãi bày, ta sẽ tìm một cao nhân để xác định xem Linh Nhi
là người hay là yêu, sau đó mới tra xét việc ngươi làm là giết người diệt khẩu
hay là trừ hại cho dân.”

Đây
đúng là điều mà hắn đang lo lắng. Đối chất với người khác ở công đường, đối với
hắn mà nói việc này rất dễ dàng, không có lý cũng sẽ thành người có lý, nhưng nếu
có cao nhân phật đạo nào đó cùng xuất hiện, thì phải làm thế nào? Thu Hàn Nguyệt
ôm chặt tiểu nha đầu đang dựa vào ngực hắn ngủ rất say kia, đôi lông mày dựng
ngược, mặt tối lại.

Ngụy
Di Phương nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được kế nào hay, sầm mặt trầm ngâm.

“Trong
mấy sư huynh đệ của ta, chỉ có Mạch Tịch Xuân là tinh thông thuật đổi mặt.” Thu
Hàn Nguyệt đột nhiên nói.

“Hả?”
Ngụy Di Phương mắt bỗng sáng lên. “Muốn ta đóng giả Linh Nhi? Mặc dù ta cũng
cao hơn Linh Nhi nhiều, nhưng dùng thuật co xương trong hai canh giờ, thì chắc
chắn ta sẽ không để lộ thân phận đâu… ý hay!”

“Mạch
Tịch Xuân…”

“Ta
sẽ đi khuyên nhủ…”

“…
Không cần đâu.” Thu Hàn Nguyệt nhanh chóng gạt phắt chủ ý đó. “Đúng như nàng
nói, Mạch Tịch Xuân trong lòng vướng mắc như thế, lấy danh nghĩa bạn bè ra thuyết
phục hắn phối hợp, thì có lẽ hơi ích kỉ, sẽ làm khó người ta. Dùng thuật co
xương để duy trì hai canh giờ, cũng thật là làm khó cho nàng.” Bất luận là để xảy
ra sai sót ở khâu nào, thì người cuối cùng gặp nguy hiểm vẫn cứ là Linh Nhi. Những
lời này, hắn không nói, nhưng hắn tin Ngụy Di Phương có thể hiểu được.

“Vậy…”

“Ta
sẽ đi gặp ngự sử mặt sắt trong truyền thuyết kia xem sao.”

“Linh
Nhi thì sao?” Nàng ta không cho rằng vào thời khắc thế này hắn sẽ yên tâm giao
bảo bối của mình cho nàng ta.

“Mang
theo.”

Ngụy
Di Phương không hiểu, chỉ thấy Thu Hàn Nguyệt cúi đầu xuống thì thầm điều gì đó
vào tai Linh Nhi, ngay sau đấy, nàng ta đã được tận mắt chứng kiến cảnh tượng
kinh ngạc nhất từ khi sinh ra cho tới nay, Linh Nhi mới vừa rồi còn đang áp đôi
má hồng hào vào ngực Thu Hàn Nguyệt, ngay giây sau đã hóa thành một cục bông trắng
mềm mại, sau đó, một con hồ ly có thân hình nhỏ hơn một chú mèo trưởng thành
ngước đôi mắt đen láy còn ngái ngủ lên nhìn người đàn ông, ngáp dài, rúc vào
tay áo hắn.

“… Nó nó nó… là Linh Nhi?”

Ngự sử mặt sắt Phùng đại nhân
đúng là mặt sắt vô tư, hoàng thân quốc thích hay thường dân cũng đều đối đãi
như nhau.

Thu Hàn Nguyệt nói: “Tùy Trần đạo
nhân là giang hồ thuật sĩ, liên tiếp gây án trong thành Phi Hồ, lừa người ta
khuynh gia bại sản thì không nói, mà còn khiến bao người phải mất mạng, ta trợ
giúp phủ nha đuổi theo người này, trong lúc giao đấu đã lấy mạng hắn.”

“Thành chủ nói vậy, có nhân chứng
vật chứng không?”

“Nhân chứng vật chứng đều có, và
đều ở thành Phi Hồ. Còn phải xem Phùng đại nhân theo bổn thành chủ đến thành
Phi Hồ thẩm án hay cho người truyền gọi nhân chứng tới đây?”

Phùng đại nhân đang trầm ngâm, tiểu
đạo đứng bên đã hét lên: “Ngự sử đại nhân, sư phụ ta là cao sĩ tu hành đắc đạo,
tuyệt đối không phải kẻ lừa gạt trên giang hồ! Người này dám sỉ nhục sư phụ ta,
chính là muốn bảo vệ cho thê tử hồ yêu của hắn!”

“Ngươi nói như thế, có chứng cứ
gì không?” Phùng đại nhân hỏi.

“Khi còn ở thành Hoàng Mai, sư phụ
ta đã khiến yêu tinh đó phải hiện nguyên hình, khi ấy tiểu đạo đã nhìn thấy người
này tới cứu đưa hồ yêu đó đi, tiểu đạo chính là nhân chứng!”

“Ngươi là đồ đệ của người chết,
những lời làm chứng của ngươi chỉ có thể tham khảo, ngươi có cung cấp được chứng
cứ nào thuyết phục hơn không?”

“Sư phụ ta vốn đã diệt trừ đại
yêu cho địa phương này, bách tính ở đây đều có thể làm chứng, sao có thể là kẻ
lừa gạt trên giang hồ chứ? Còn nữa…” Tiểu đạo nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của
Thu Hàn Nguyệt, bỗng dưng run sợ, đột nhiên nghĩ đến cái chết thảm của sư phụ,
lại lấy hết dũng khí. “Gọi thê tử của người này ra đây, tiểu đạo sẽ dùng bùa
chú mà sư phụ để lại dán vào nàng ta, xem nàng ta có hiện nguyên hình hay
không?”

Phùng đại nhân còn chưa kịp lên
tiếng, những người chen chúc nhau đứng ở cửa công đường nghe thẩm vấn đã mồm
năm miệng mười: “Đạo trưởng đúng là đã giúp chúng tôi diệt trừ hai đại yêu
quái, hai yêu quái đó đã từng ăn mất mười mấy đứa trẻ xinh đẹp của chúng tôi. Đạo
trưởng là cao nhân, người này giết đạo trưởng, phải đền mạng cho đạo trưởng!”

“Đưa thê tử của ngươi ra đây,
đánh cho cô ta hiện nguyên hình, sau đó thiêu chết!”

“Thanh thiên đại lão gia, không
được thả cho hung thủ đi…”

Phùng đại nhân tức giận đập bàn,
nghiêm mặt nói: “Người dưới công đường yên lặng, kẻ nào dám làm loạn, phạt đánh
hai mươi trượng!” Sau đó khum tay hành lễ với Thu Hàn Nguyệt: “Thành chủ, xin
hãy thứ lỗi cho hạ quan thất lễ, có thể mời phu nhân đến công đường một chuyến
không?”

“Thê tử của ta bị yêu đạo làm cho
kinh sợ, giờ đang ốm nằm liệt giường, đợi nàng đỡ hơn, đương nhiên sẽ đưa tới
công đường làm chứng.” Thu Hàn Nguyệt lướt mắt nhìn khắp công đường một lượt,
khiến đám người kia không còn dám nhiều lời, hiệu quả hơn hẳn cú đập bàn của
Phùng đại nhân. “Bổn thành chủ không nói việc đạo nhân đó trừ yêu diệt ma giúp
bách tính có gì bất ổn, dù đó là sự thật cũng chỉ chứng tỏ được khả năng của hắn
chứ không chứng tỏ được phẩm chất của hắn. Vừa rồi tiểu đạo đã nhắc tới thành
Hoàng Mai, đại nhân có thể tới đó tìm chứng cứ? Hôm ấy, đạo nhân đó đã công
kích thê tử của trang chủ Tỉnh Xuân sơn trang, khiến Nguyên phu nhân thổ huyết,
suýt chút nữa thì nguy hiểm tới ngọc thể. Phu nhân của bổn thành chủ có một điểm
tương đồng với Nguyên phu nhân, đó là, cả hai người đều sinh ra vào năm âm
tháng âm ngày âm giờ âm, đạo nhân đó đi khắp nơi để tìm những người như thế
hòng dùng máu của họ trợ giúp luyện tà đạo, nên vu khống họ là yêu, nhằm tấn
công họ dễ dàng hơn.”

“Nguyên trang chủ?” Thu Hàn Nguyệt
đã đưa ra được một nhân chứng tốt, trong thời gian dừng chân ở Giang Nam, Phùng
đại nhân đã được gặp Nguyên Mộ Dương, vô cùng quý mến phẩm hạnh của người này.

“… Tiểu đạo cũng có một đại quan
làm chứng. Sư phụ tiểu đạo đã từng gọi hồn cho Hầu gia phu nhân trong phủ Hầu
gia ở kinh thành, đại nhân nếu không tin, có thể tới hỏi vị Hầu gia đó về tu vi
đạo hạnh của sư phụ ta, vị Hầu gia đó họ Dương, tên là…” Tiểu đạo suy nghĩ.

“Họ Dương tên Khải phải không?”
Thu Hàn Nguyệt điềm đạm nói. “Người trong kinh thành đều biết phu nhân Hầu gia
mất đã nhiều năm nay, đạo nhân đó lợi dụng tình cảm sâu nặng của Hầu gia dành
cho ái thê, nói rằng có thể gọi hồn để phu nhân tái sinh, ăn dầm nằm dề ở Hầu
phủ bao nhiêu năm. Đến cuối cùng khi rời khỏi Hầu phủ, cũng chẳng thấy vị Hầu
phu nhân kia được phục sinh, chẳng phải lừa gạt thì là gì? Nghe nói, Dương Khải
đã hạ táng phu nhân. Phùng đại nhân cũng nghe chuyện này rồi phải không?”

“Đạo nhân bị chết đó, chính là
người trong Hầu phủ ư?” Phùng đại nhân nghe xong, hai mày chau chặt.

“Vị đạo trưởng đó không thể khiến
Hầu phu nhân đã chết được phục sinh, nhưng lại giúp Dương hầu tìm được chuyển
thế của ái thê, có chỗ nào đáng bị gọi là lừa gạt?” Một thiếu niên áo gấm màu
vàng, không còn muốn nấp trong đám người lố nhố dưới kia nghe lén nữa, mà lách
người bước ra, khẽ cúi mình hành lễ với người ngồi trên công đường. “Nghiêm Triều
Tông phủ Khánh Vương, bái kiến ngự sử đại nhân.”

Lúc này Thu Hàn Nguyệt mới hiểu
ra. Vừa rồi hắn còn băn khoăn tại sao tiểu đạo đồng kia lại dám đối đầu với
mình, thì ra đứng sau hắn lại là kẻ này.

“Tiểu vương gia của phủ Khánh
Vương?” Phùng đại nhân lập tức đứng dậy đáp lễ. “Các hạ sao lại ở đây?”

“Tiểu vương là nhân chứng.”

“Nhân
chứng cho bên nào?”

“Bên
nào…” Người vừa đến kéo dài giọng, liếc Thu Hàn Nguyệt một cái, mặt tối sầm.
“Tiểu vương tới đây, là vì muốn mời Tùy Trần đạo trưởng tới Khánh Vương phủ một
thời gian, cầu khấn cho bệnh tình của gia phụ mau khỏi, tiểu vương rất hiểu con
người và phẩm đức của Tùy Trần đạo trưởng, đại nhân nói xem, tiểu vương nên làm
nhân chứng cho bên nào?”

Phùng
đại nhân điềm đạm. “Tiểu vương gia có gì xin cứ nói.”

“Tùy
Trần đạo trưởng, bất luận là về đạo hạnh hay tu vi, đều vô cùng cao siêu, đã
nhiều lần cứu gia phụ thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc, tiểu vương đối
với đạo trưởng, vô cùng cảm phục. Nói đạo trưởng là kẻ lừa gạt, tiểu vương
không thể tin. Tiểu vương không tin, liệu những bách tính này có tin không?”

Lời
của Nghiêm Triều Tông vừa dứt, bên cạnh đã vang dậy những lời bàn tán. “Đúng đấy,
bọn tôi không tin, đạo trưởng giúp chúng tôi trừ yêu diệt ma, đánh chết chúng
tôi cũng không tin đạo trưởng là kẻ lừa gạt!”

“Thanh
thiên đại lão gia, ngài phải minh oan cho đạo trưởng, ngài không thể…”

Phùng
đại nhân lại đập bàn. Ngự sử mặt sắt trầm mặc: “Tiểu vương gia, nếu hạ quan thấy
cần nhân chứng, sẽ tự truyền gọi họ, mong ngài khi nói, đừng kích động hiềm
nghi.”

Nghiêm
Triều Tông cười: “Đại nhân dạy phải. Mong đại nhân bỏ quá. Tiểu vương nghe tin
đạo trưởng hàm oan mà chết, tâm trạng có chút phiền loạn, nên ăn nói hàm hồ.”

“Mời
vương gia nói tiếp.”

“Tùy
Trần đạo trưởng làm Nguyên phu nhân của Tỉnh Xuân sơn trang ở Giang Nam kinh sợ,
bởi vì vị Nguyên phu nhân này không phải là ai khác, chính là chuyển thế của
Xương Dương hầu phu nhân. Chuyện này, Phùng đại nhân có thể hỏi trực tiếp Xương
Dương hầu. Phu nhân thành chủ thành Phi Hồ là người hay yêu, đồ đệ của Tùy Trần
đạo trưởng không thể làm chứng, không tiện đứng ra làm chứng, tiểu vương có
quen Tuyệt Tâm đạo trưởng của Thiên Nhạc sơn, mời Tuyệt Tâm đạo trưởng ra mặt,
đại nhân thấy thế nào? Danh tiếng và uy tín của Tuyệt Tâm đạo trưởng khắp thiên
hạ đều biết, Thiên Nhạc sơn là huyền môn chính tông, Phùng đại nhân có thể tin
được không?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3