Anh dám cầu hôn em dám cưới - Chương 3 - Phần 4
Một
người xưa nay không bao giờ che giấu tình cảm của mình như Yên Lạc bây giờ lại
bắt đầu giấu giấu giếm giếm: “Đâu có, em và anh ấy chỉ là anh em thôi!”
-
Hình như từ trước đến giờ em không bao giờ vì một người anh em mà thay đổi
phong cách ăn mặc của mình!
Yên
Lạc thở dài: “Yêu một người quen không tốt là thế đấy, phải vô cùng để tâm đến
kết quả sau này. Em chưa bao giờ thiếu tự tin như thế này, em chẳng có chút
chắc chắn nào về tình cảm này, vì vậy em không muốn nói với chị quá sớm!”
-
Thế mà chị lại cảm thấy rất có niềm tin vào tình cảm lần này của em, chị tin em
sẽ không nửa đêm canh ba uống say khướt rồi gọi chị đến lôi về nhà nữa!
-
Tại sao? Bởi vì anh ấy có học vấn cao chăng?
-
Không phải. Là bởi vì trong lịch sử tình ái của em, anh ta là người đàn ông duy
nhất không phải là tình yêu sét đánh! Không phải chị phủ nhận tình yêu từ cái
nhìn đầu tiên, nhưng chị cứ cảm thấy thứ tình yêu sét đánh này có gì đó không
thực, hai người sau khi quen nhau còn có biết bao nhiêu chi tiết cần phải tìm
hiểu, mà chính những chi tiết này mới là hung thủ giết chết tình yêu sét đánh
đấy!
Ấn
tượng đầu tiên giữa người với người không thể phản ánh chân thực hoàn toàn mọi
phương diện của đối phương. Có thể người này ăn mặc vô cùng lịch lãm trước mắt
bạn nhưng sau lưng bạn, anh ta để nhà cửa bừa bãi như một cái ổ chuột; có thể
anh ta thao thao bất tuyệt bình luận này nọ về tướng ăn không giống ai của anh
chàng hàng xóm trước mặt bạn, nhưng đằng sau lưng bạn, biết đâu anh ta thường
xuyên cắt móng chân móng tay xong, không rửa ráy sạch sẽ mà dùng tay bốc đồ ăn
bỏ vào miệng luôn? Khi bạn nói chuyện với anh ta, anh ta thường tỏ ra vô cùng
lịch lãm, có học, thỉnh thoảng lại đá thêm vào câu chuyện vài từ tiếng Anh để
nâng cao đẳng cấp của bản thân, nhưng trên thực tế số lượng từ vựng tiếng Anh
trong đầu anh ta chẳng quá một trăm từ…
-
Thế chị và Đỗ Tư Phàm thì sao?
-
Vì vậy cuộc sống của chị hết sức không chân thực! - Đỗ Tư Phàm tốt hơn tưởng
tượng của Phương Đường nhiều, điều đó khiến cô cảm thấy không chân thực.
Lần
quảng cáo này làm rất tốt, thành tích tiêu thụ sản phẩm của công ty Erna tăng
lên rất nhanh, hơn nữa còn có xu hướng tăng mạnh về sau, các đại lý thi nhau
đặt hàng. Bộ phận quảng cáo đã nhận được khen thưởng của công ty.
Diệt
Tuyệt Sư Thái gọi Phương Đường đến văn phòng: “Qua hai tháng khảo sát, tôi
quyết định kết thúc thời gian thử việc của cô trước thời hạn. Bắt đầu từ ngày
hôm nay, cô chính thức trở thành thành viên của bộ phận này. Lương của cô sẽ
được tăng lên hai mươi phần trăm”.
-
Cám ơn giám đốc! - Phương Đường vô cùng bất ngờ trước thông tin này.
-
Không cần cám ơn tôi, đây là phần thưởng cô đáng được nhận. Nói thực lòng, hồi
đầu, sơ yếu lý lịch của cô không phải là nổi bật nhất trong số những người đến
xin việc, chính tổng giám đốc Đoàn đã bảo tôi phá lệ nhận cô vào đấy!
-
Tổng giám đốc Đoàn ư? - Một thông tin vô cùng bất ngờ.
-
Đúng thế! Tôi xưa nay cực kỳ ghét những nhân viên vào công ty này nhờ mối quan
hệ, nhưng cô đã làm thay đổi định kiến của tôi!
-
Nhưng hình như em và tổng giám đốc Đoàn không hề quen biết! Chắc chị cũng đã
nghe những tin đồn trong ngành của em trước đây!
Diệt
Tuyệt Sư Thái có vẻ không mấy để tâm: “Có thể cái cô Trình Trình đó đã nhắc đến
cô trước mặt tổng giám đốc Đoàn, có thể nhận ra là cô ta dường như đang cố gắng
giành lấy cơ hội cho cô…”
-
Em và Trình Trình… - Phương Đường không biết nên giải thích mối quan hệ giữa cô
và Trình Trình như thế nào. Trình Trình là nhân vật của công chúng, Phương
Đường không thể tùy tiện nói cho người khác biết tình sử của cô ta trước đây.
-
Tôi không cần biết mối quan hệ của cô với Trình Trình là gì. Tôi chỉ biết kể từ
hôm nay trở đi, cô đã là một nhân viên chính thức của bộ phận này. Cố gắng làm
cho tốt, đừng để tôi thất vọng!
-
Vâng thưa giám đốc! - Phương Đường phấn khởi đáp.
Ra
khỏi văn phòng giám đốc, Phương Đường chạy ra một góc khuất gọi điện cho Trình
Trình: “Trình Trình, cám ơn chị!”
-
Cám ơn chị cái gì?
-
Cám ơn chị đã nói với tổng giám đốc Đoàn để em đến Erna làm việc.
Trình
Trình ngạc nhiên nói: “Em đến công ty Erna làm việc thì liên quan gì đến chị?”
-
Không phải chính chị đã năn nỉ tổng giám đốc Đoàn để em đến Erna làm việc sao?
-
Chị có nói với tổng giám đốc Đoàn để em đi theo làm clip quảng cáo với chị
thôi, nhưng đấy là chuyện sau này. Trước đó chị có biết em đến công ty Erna làm
việc đâu?
Đúng
thế, lần đầu tiên Phương Đường gặp Trình Trình ở công ty Erna, cô ta tỏ ra vô
cùng kinh ngạc: “Cho dù thế nào đi nữa em vẫn phải cám ơn chị. Nhờ chuyến đi
vừa rồi mà em nhận được sự khẳng định của công ty!”
-
Thế ư? Chúc mừng em! - Trình Trình vui thay cho Phương Đường.
-
Còn nữa, Trình Trình, về phía Đỗ Tư Phàm… - Phương Đường không thể nói tiếp, cô
không biết nên làm thế nào để nói với đối phương rằng mình chẳng giúp được gì.
-
Chị đã biết rồi. Đỗ Tư Phàm chủ động gọi điện cho chị, bảo chị đừng kéo em vào
chuyện này! - Trình Trình nói bằng giọng rất phấn chấn, hình như chẳng vì
chuyện bị từ chối mà cảm thấy buồn bã - Em biết không? Hai năm rồi đây là lần
đầu tiên anh ấy chủ động gọi cho chị đấy!
-
Em xin lỗi, em không giúp gì được cho chị!
-
Tính khí anh ấy là thế mà. Em có thể làm được đến như vậy đã là tốt lắm rồi.
Anh ấy đúng là một người đàn ông có nguyên tắc!
Phương
Đường gần như không hiểu nổi lời Đỗ Tư Phàm nói, chỉ cần anh đối xử với Trình
Trình tốt một chút, tình cảm trong lòng cô ấy đối với anh sẽ hồi sinh: “Em còn
có việc, em cúp máy đây, nói chuyện sau nhé!”
-
Ok, hôm nào chị mời em ăn cơm! - Trình Trình vui vẻ cúp máy.
Phương
Đường đột ngột ý thức được có thể mình đã làm sai chuyện gì đó, dường như cô
thực sự không nên nhắc đến Trình Trình ở trước mặt Đỗ Tư Phàm, hơn nữa cô cũng
có cảm giác mãnh liệt rằng mình rất có thể đánh mất Đỗ Tư Phàm.
Nỗi
sợ hãi len lỏi ở trong lòng, ngày một lớn hơn, chớp mắt đã trở thành một khu
rừng rộng lớn. Cô không thể nào tìm được đường về trong khu rừng này và hoàn
toàn mất phương hướng.
Một
cuộc điện thoại đã kéo cô ra khỏi những hoang mang: “Là anh đây!”, giọng nói
của Chu Lệ Văn vang lên.
-
Có chuyện gì không? - Kể từ ngày Chu Lệ Văn kiên quyết xách hành lý ra đi,
Phương Đường đã không còn mong đợi Chu Lệ Văn sẽ chủ động liên lạc với mình
nữa.
-
Không biết em có rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn bữa cơm! - Hôm nay là ngày
gì mà đột nhiên có người mời cô đi ăn cơm nhỉ?
-
Tôi đang làm việc.
-
Anh có thể đợi em hết giờ làm.
-
Có thể tôi sẽ phải làm thêm giờ! - Phương Đường nói dối.
-
Đến khoảng mấy giờ?
-
Tám giờ!
-
Tám giờ cũng chưa muộn lắm. Chúng ta vẫn có đủ thời gian ăn một bữa cơm tối! -
Giọng điệu của Chu Lệ Văn rất ấm áp và thân tình, giống như hồi đầu lúc anh ta
mới theo đuổi cô vậy.
-
Có chuyện gì anh cứ nói luôn qua điện thoại đi!
-
Anh nghĩ gặp mặt sẽ tốt hơn, chuyện này trong chốc lát khó mà nói rõ được! -
Chu Lệ Văn kiên trì thuyết phục.
-
Thôi được rồi, ăn ở đâu?
-
Nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố ấy! Em thấy thế nào? - Chu Lệ Văn lịch sự
hỏi ý kiến của cô. Phương Đường mãi mãi không thể quên nhà hàng đó, chính ở nơi
đó cô đã nhìn thấy Chu Lệ Văn và người đàn bà khác đi với nhau. Món ăn Pháp,
một sự đãi ngộ mà trước đó, khi cô và Chu Lệ Văn yêu nhau, cô chưa từng được
thưởng thức bao giờ, lần này cuối cùng cũng có cơ hội lấy lại sự công bằng cho
bản thân rồi.
-
Ok, không cần phải đến đón tôi, có thể tôi còn phải ra ngoài. Thế này nhé, có
thể khoảng tám rưỡi tôi sẽ qua đó! - Ok, vậy hẹn gặp em tối nay!
Hết
giờ làm, Phương Đường không bắt xe buýt về nhà như thường lệ mà bắt taxi, vội
vàng trở về nhà, sau đó lao vào trong nhà vệ sinh, tắm gội sạch sẽ rồi sấy khô
tóc.
Lúc
Đỗ Tư Phàm về, cô đang ngồi trước gương trang điểm: “Anh về đúng lúc lắm, mau
mau giúp em trang điểm đi, em tự làm chậm quá!”
Đỗ
Tư Phàm đón lấy hộp phấn trên tay cô: “Em định ra ngoài à?”
-
Đúng, phải rồi, hôm nay em không thể nấu cơm cho anh được! - Phương Đường cảm
thấy hơi áy náy.
-
Trông có vẻ em sắp gặp một người rất quan trọng, nếu không đã không long trọng
như thế! - Đỗ Tư Phàm nói.
-
Em phải đi đánh trận! - Phương Đường không nói cho Đỗ Tư Phàm biết cô đi gặp
Chu Lệ Văn, bởi vì cô nghĩ đây là việc riêng của mình. Cô từng đánh mất sự tự
tôn của mình ở trước mặt Chu Lệ Văn, bây giờ cô phải tìm lại sự tự tôn đã mất
của mình ở gã đàn ông từng làm tổn thương trái tim cô.
Phương
Đường mặc chiếc váy mà Đỗ Tư Phàm tặng cho cô, ngắm nghía mình ở trong gương
với vẻ vô cùng hài lòng: “Đi ăn đồ ăn Pháp, mặc chiếc váy này có phải hơi khoa
trương quá không nhỉ?”, cô phải xuất hiện trước mặt Chu Lệ Văn trong bộ dạng
chói lòa nhất, phải khiến cho anh ta thấy cô có thể sống tốt hơn nhiều khi
không có anh ta, hơn nữa phải khiến cho anh ta cảm thấy bỏ rơi cô là một sai
lầm lớn nhất trong cuộc đời.
Đỗ
Tư Phàm nhìn Phương Đường liên tục luyện điệu bộ trong gương, chợt như nghĩ ra
điều gì đó.
Sự
xuất hiện của Phương Đường quả thực khiến cho Chu Lệ Văn không khỏi kinh ngạc:
“Quen em bao nhiêu năm nay mà anh không phát hiện ra em lại xinh đẹp như vậy!”
Nghe
Chu Lệ Văn nói vậy, Phương Đường cảm thấy vô cùng hài lòng. Phụ nữ thích nghe
nhất chính là những lời khen ngợi đầy nuối tiếc của người yêu cũ: “Tôi trước
đây đã không hiểu rằng: ở trước mặt người đàn ông của mình càng không thể tùy
tiện như ở trước mặt những người đàn ông khác.”
Chu
Lệ Văn cười bối rối, sau đó lịch sự kéo ghế cho Phương Đường, để cô ngồi xuống
rồi gọi phục vụ mang menu lên: “Em muốn ăn gì? Ở đây có món cá tuyết và gan
ngỗng rất ngon!”
-
Anh có vẻ hiểu rõ chỗ này, chắc là khách hàng thường xuyên nhỉ?
-
Anh cũng đến đây vài lần.
-
Tôi đã nhìn thấy anh với vợ của anh đến đây ăn mà! - Bắt đầu ở nơi này, sự nghi
ngờ của Phương Đường đã dậy lên.
Sắc
mặt Chu Lệ Văn có chút thay đổi: “Khó khăn lắm chúng ta mới gặp được nhau, đừng
nhắc đến những chuyện không vui trước đây!”
Phương
Đường thức thời không tiếp tục nhắc đến những chuyện cụt hứng đó, cô gọi một
suất “Mái tóc thiên sứ”, một suất canh và một suất điểm tâm.
-
Công việc mới thế nào?
-
Cũng được, vừa hết thời gian thử việc!
-
Có thể thấy là em rất thích công việc này!
-
Cũng không hẳn là thích hay không, chỉ cảm thấy mình phải cố gắng kiếm tiền tự
nuôi bản thân. Có việc là phải làm cho nghiêm túc!
-
Em vẫn là một nhân viên cần cù và an phận!
Phương
Đường không muốn nói đến những chủ đề chẳng chút ý nghĩa này nữa: “Hôm nay anh
tìm tôi đến đây là có việc gì?”
Chu
Lệ Văn thở dài, mím môi điều chỉnh lại tâm trạng của mình: “Tâm trạng anh không
tốt, muốn tìm người nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tìm em tâm sự là tốt
nhất!” - Anh không sợ tôi sẽ chửi bới anh à?
-
Em sẽ không làm như vậy đâu. Em là một người rất có giáo dục mà!
Nghe
Chu Lệ Văn nói vậy, Phương Đường cười khẩy trong bụng: Hồi đó nếu cô được giáo
dục tốt đã không cần quỳ dưới đất chẳng chút tôn nghiêm nào để cầu xin anh ta
hồi tâm chuyển ý như thế. Có lẽ cái “giáo dục” mà anh ta nói đến chính là không
bao giờ làm cho anh ta mất thể diện ở trước mặt người khác.
Chu
Lệ Văn bắt đầu rủ rỉ: “Phương Đường, có một câu này nói ra chưa chắc em đã tin,
nhưng sự thực là: cho dù là trước đây hay bây giờ, người phụ nữ anh yêu nhất
vẫn là em!”
Phương
Đường giật mình ngẩng đầu lên nhìn đối phương, chỉ thấy ánh mắt anh ta đầy u
uất và trầm buồn, giống như một lão nông có thu hoạch bội thu nhưng lại chẳng
có đường tiêu thụ: “Lúc đó anh bỏ đi tuyệt tình lắm mà, giờ chạy đến nói với
tôi những điều này, anh không thấy rất buồn cười sao?”
-
Chắc em cũng hiểu rõ, lúc đó chúng ta đã chuẩn bị cưới đến nơi rồi! - Chu Lệ
Văn nói.
-
Nhưng kết cục là anh đã cưới một người khác.
-
Phương Đường, em để cho anh nói rõ đầu đuôi sự việc đã nào! - Chu Lệ Văn khẩn
cầu.
Phương
Đường không nói gì thêm, nhân viên phục vụ bê món ăn “Mái tóc thiên sứ” cô gọi
lên, những sợi mì óng ả dính đầy nước sốt xanh đen. Cô cúi xuống bắt đầu ăn,
không buồn nhìn mặt người đàn ông ngồi đối diện.
Chu
Lệ Văn lại nâng cốc rượu champagne lên, nhấp một ngụm rồi bắt đầu nói: “San San
là con gái của một khách hàng của anh, có một lần anh mời người khách đó đi ăn
cơm, ông ta đã dẫn con gái theo, thế là anh quen với San San. Bởi vì mối quan
hệ làm ăn, anh luôn không dám đắc tội với San San, nhiều khi cô ấy có những đòi
hỏi rất quá quắt nhưng anh cũng không tiện từ chối. Một hôm, cô ấy đột nhiên
gọi điện cho anh, nói là sinh nhật cô ấy, mời anh đến tham dự. Lúc ấy anh không
nghĩ ngợi nhiều mà nhận lời ngay. Hôm đó có rất nhiều thanh niên, mọi người
cùng hát và uống rượu, những người đó hình như đều nhắm vào anh, liên tục rót
rượu cho anh, kết quả anh đã say. Về sau anh đã không kiềm chế được mình, anh
và San San đã “tình một đêm” với nhau. Sau hôm đó, anh vốn nghĩ mọi người đều
là người lớn, đều có thể tự chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân. Nào ngờ
San San không chịu bỏ qua cho anh, hơn nữa còn dùng chuyện này để khống chế
anh, bắt anh phải ở bên cô ấy. Về sau nữa cô ấy nói với anh cô ấy đã có thai,
muốn kết hôn với anh. Anh hết cách, đành phải phụ em!”
Phương
Đường ăn hết sạch thức ăn ở trong đĩa, bắt đầu ăn đồ tráng miệng.
-
Xin lỗi em, anh không cố ý làm tổn thương em. Đều tại hôm ấy anh say rượu! -
Chu Lệ Văn hối hận nói.
Phương
Đường vốn tưởng rằng việc Chu Lệ Văn làm tổn thương cô vẫn là một tảng đá đè
nặng lên trái tim cô, nhưng đến hôm nay cô mới phát hiện ra, tảng đá ấy đã bị
chuyển đi từ lâu rồi. Cô có thể thản nhiên ăn uống ngon lành ở trước mặt anh
ta, khi nghe thấy anh ta nói những lời lẽ đau đớn ấy.
-
Phương Đường, em có nghe anh nói không đấy? - Cuối cùng, Chu Lệ Văn dè dặt hỏi.
-
Có chứ, không sót chữ nào! - Cô xúc một thìa kem bỏ vào miệng - Ăn đồ ngọt có
thể khiến tâm trạng nhẹ nhõm, anh có muốn gọi một suất không?
-
Không cần đâu! - Chu Lệ Văn không thể biết được rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.
-
Nếu hôm nay anh mời tôi đến đây là để nói xin lỗi vì những tổn thương mà anh đã
gây ra cho tôi, vậy thì tôi chấp nhận! - Phương Đường vốn nghĩ rằng cả đời này
sẽ không thể tha thứ cho Chu Lệ Văn, nào ngờ cô lại nhẹ nhàng mỉm cười với vết
thương quá khứ này. Hôm nay cô đến đây là để tìm lại sự tôn nghiêm của chính
mình, nhưng lại phát hiện ra tôn nghiêm đều là do mình tự đem đến cho mình, cho
dù trước đây cô đã có hành động nực cười gì, chỉ cần bây giờ cô biết cách phớt
lờ nó, không để tâm đến nó, sự tôn nghiêm của cô tự khắc sẽ trở lại.
-
Phương Đường, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? - Đây là câu nói thứ hai
của Chu Lệ Văn khiến cho cô cảm thấy bất ngờ.
-
Anh đã kết hôn rồi đấy! - Phương Đường nhắc nhở.- Anh có thể ly hôn! - Chu Lệ
Văn nhanh nhảu thề thốt.
-
Anh với cô ta thậm chí đã có con với nhau rồi!
-
Đứa bé ấy không phải là con anh! - Lần thứ ba Chu Lệ Văn khiến cô bị sốc.
Hiểu
rồi, hiểu hết rồi. Cuối cùng Phương Đường cũng hiểu tại sao Chu Lệ Văn lại chạy
đến đây yêu cầu nối lại tình xưa với cô, đó là bởi vì anh ta đã bị người đàn bà
khác lừa dối, vì vậy anh ta hối hận rồi, giờ muốn quay trở lại với bạn gái cũ,
nôn nóng đến mức chưa kịp ly hôn đã chạy đến ăn năn với cô.
Phương
Đường đột nhiên cảm thấy người đàn ông ngồi trước mặt mình chẳng tử tế chút
nào, thậm chí còn có phần tiểu nhân, thật không hiểu hồi đầu tại sao mình lại
thích anh ta, thậm chí còn một lòng một dạ muốn lấy anh ta, lúc thất tình còn
khóc tối tăm mặt mũi.
Phương
Đường ngồi thẳng người, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Chu Lệ Văn: “Xin lỗi nhé,
tôi đã lấy chồng rồi!”
-
Làm gì có chuyện đó? Anh chẳng biết gì về chuyện này hết! - Chu Lệ Văn không
dám tin.
-
Anh từng gặp chồng tôi rồi đấy, chính là người đàn ông đã cầu hôn tôi tối hôm
đó ở Cổ Trấn.
-
Anh ta thì có gì tốt chứ? Trông bộ dạng có vẻ chẳng chín chắn chút nào, anh ta
không thể mang lại hạnh phúc cho em!
Phương
Đường càng lúc càng cảm thấy ghê tởm Chu Lệ Văn, nhưng cô vẫn giữ thái độ tử tế
với anh ta: “Nói xấu chồng tôi trước mặt tôi không phải là hành vi mà một người
đàn ông lịch sự nên có đâu!”
-
Xin lỗi em! - Chu Lệ Văn cũng tự thấy mình đã lỡ lời.
-
Đàn bà như đóa hoa tươi, gặp phải người đàn ông tốt sẽ trở nên tươi tắn, sẽ nở
tuyệt đẹp; gặp phải người đàn ông xấu sẽ hủy hoại nó, sẽ bị héo úa, tàn tạ. Tôi
gặp được chồng tôi, hơn nữa không cần biết cuộc hôn nhân với anh ấy có thể kéo
dài được bao lâu, nhưng tôi vì anh ấy mà đã thay đổi rất nhiều. Xét từ phương
diện này mà nói, anh ấy là một người đàn ông tốt!
Chu
Lệ Văn nghe ra hàm ý của câu nói đó: “Ý em muốn nói anh là một người đàn ông
xấu?”
-
Con đường của mỗi người đều do bản thân lựa chọn, nếu đã chọn rồi nên chịu
trách nhiệm về hành vi của mình. Cho dù hồi đầu vì nguyên nhân gì mà anh lựa
chọn chung sống với San San, cô ta cuối cùng vẫn là người phụ nữ mà anh lựa
chọn, hãy đối xử tử tế với cô ta! Có thể thấy cô ta quản lý anh rất chặt, trước
đây anh luôn phải nhường nhịn cô ta, điều đó cho thấy anh cũng có tình cảm với
cô ta. Chúc anh hạnh phúc!
-
Em đang cười nhạo anh đấy à?
Phương
Đường lắc đầu, thành khẩn nói: “Tôi không cần thiết phải cười nhạo anh. Anh đã
từng là người đàn ông mà tôi yêu, cười nhạo anh khác gì cười nhạo mình. Tôi
thành tâm thành ý mong anh có thể sống hạnh phúc. Anh có một nhược điểm, luôn
không biết trân trọng hạnh phúc mà mình có trong tay, trước đây với tôi đã thế,
với bà xã anh hiện giờ cũng như thế. Hãy học cách trân trọng phụ nữ, có như vậy
người phụ nữ bên cạnh anh mới càng trở nên đẹp hơn!”
Lúc
Phương Đường về đến nhà, Đỗ Tư Phàm đã đi ngủ. Ngày hôm sau, lúc cô còn ngủ,
anh đã đi từ rất sớm, đến tối muộn mới về, sau đó im lặng ăn cơm, ăn xong đi
tắm, rồi ở lì trong phòng không chịu ra. Ngày thứ ba có đỡ hơn một chút, nhưng
vẻ mặt vẫn rất gượng gạo, thái độ lạnh lùng. Phương Đường cứ phải kiếm chuyện
làm quà với Đỗ Tư Phàm nhưng anh chỉ thờ ơ ậm ừ đáp lại.
Anh
làm sao thế nhỉ?
Chủ
nhật, Yên Lạc kéo Phương Đường đi dạo phố mua đồ, nhìn thấy một cửa hàng đồ lót
liền kéo cô vào trong đó, hào hứng lựa chọn đồ lót, thậm chí còn chọn toàn
những bộ đồ lót màu đẹp, kiểu dáng gợi cảm.
Phương
Đường cười hi hi: “Em với cái anh chàng thạc sĩ hóa học đã có một bước nhảy vọt
về chất rồi đấy!”
-
Dựa vào đâu mà chị nói vậy?
-
Đồ lót sexy thế này, không phải mặc để cho mình ngắm, mà là cho người khác
ngắm. Khi một cô gái đột nhiên kén chọn đối với nội y, cho thấy cô ta đã có bạn
trai!
Yên
Lạc cười phá lên: “Ý của chị là chị với anh nhà chị vẫn ‘ăn chay’ chứ gì?”
Phương
Đường lườm Yên Lạc.
-
Anh chị là vợ chồng đấy, sao có thể chẳng có chút tiến triển gì. Sao? Chị không
chịu ư?
-
Hôm mới cưới, chị yêu cầu ngủ riêng, kết quả là đến hôm nay vẫn đang ngủ riêng!
-
Hai người vẫn nhịn được cơ à! - Yên Lạc ăn nói chẳng chút e dè - Có một đại mỹ
nam ngủ ngay ở phòng bên cạnh mà chị không mơ tưởng gì sao?
Phương
Đường né tránh vấn đề này: “Thế em với anh chàng thạc sĩ kia thì sao? Là anh ta
quyến rũ em thành công hay là em quyến rũ anh ta thành công hử?”
Câu
trả lời của Yên Lạc khiến Phương Đường sốc nặng: “Em mượn rượu giả say, ‘thịt’
anh ấy rồi!” - Em ghê gớm thật đấy!
-
Rượu là một thứ tuyệt vời, khi chị có hứng thú với một ai đó, lại không thể bỏ
cái sĩ diện của mình sang một bên, có thể giả bộ say rượu để bộc bạch hoặc ra
tay với người đó. Nếu khiến người khác bất mãn, chị hoàn toàn có thể lấy cớ là
do mình say rượu, thế là trốn hết được trách nhiệm!
-
Nếu một người đàn ông nói rằng anh ta vì say rượu mà xảy ra tình một đêm với
một người đàn bà khác, có đáng tin không?
- Em chẳng bao giờ tin.
Đàn ông mà say thật thì chẳng làm được gì hết. Anh ta có thể tỉnh táo để có
tình một đêm với người khác cho thấy anh ta chưa say hoàn toàn. Nói thế này đi,
rượu có thể khiến người ta bạo gan chứ không thể thay đổi bản chất của một
người. Nếu người đàn ông đó đã xảy ra chuyện gì với một người đàn bà khác sau
khi say rượu, thực chất trước khi say bọn họ đã có ý với nhau rồi, chẳng qua
chỉ là mượn rượu để khích lệ cái khát vọng ở trong nội tâm, vì vậy mới có tình
một đêm!
- Không có ngoại lệ sao?
- Phương Đường liền kể cho Yên Lạc nghe những lời ăn năn của Chu Lệ Văn.
Yên Lạc khinh bỉ nói:
“Anh ta đang thoái thác trách nhiệm đấy. Chị có nghe ai nói một thanh niên trẻ
sau khi uống say đã tình một đêm với một mụ già xấu xí và xa lạ bao giờ chưa?”
- Chưa.
- Nếu bình thường Chu Lệ
Văn chẳng có chút ý đồ nào với cô San San kia, sao có thể để xảy ra chuyện đó
với cô ta? Bây giờ anh ta nói mình như thể một nạn nhân, thật hết chịu nổi anh
ta! Chị không mềm lòng mà giảng hòa với anh ta đấy chứ? - Yên Lạc rất lo Phương
Đường sẽ động lòng mà quay lại.
- Không đâu, giờ nhìn
thấy anh ta chị đã không còn cảm giác như xưa nữa rồi!
- Chúc mừng chị, chị đã
cai được cái thói quen xấu là Chu Lệ Văn rồi đấy!
Tình yêu cũng là một
dạng thói quen, nhiều lúc chúng ta không rời xa được người này không phải bởi
vì chúng ta yêu anh ta quá nhiều, mà là bởi vì chúng ta đã quen với sự tồn tại
của anh ta. Cuối cùng Phương Đường cũng đã hiểu được hàm ý của câu nói này.
Đỗ Tư Phàm vẫn tiếp tục
lạnh nhạt với cô, cô thậm chí còn không biết tại sao tâm trạng của anh lại tồi
tệ như thế. Mỗi tối trước khi đi ngủ, cô đều đứng một lát ở trước cửa phòng
anh, đôi lúc còn có ý nghĩ xông vào trong đó.
Cô đã rất để tâm đến
người đàn ông này, tâm trạng của anh luôn ảnh hưởng đến cô. Cô thậm chí còn
tưởng tượng muốn uống thật say rồi xông vào trong đó, cấu cắn anh thật mạnh,
dùng sự điên khùng để hóa giải sự lạnh nhạt giữa hai người. Nhưng cô không làm
được, cô sợ bản thân mình làm vậy sẽ khiến anh khinh thường.