Tiểu Thần - Chương 1 - Phần 3

-
Tiểu Nghi! Mấy hôm nay, cô đã quen nơi ở mới chưa? Mọi thứ ở dược phòng như thế
nào? Có cần ta sắp xếp gì thêm không?

Nhị
gia ngồi trên chiếc ghế lớn một cách rất thoải mái, trước mặt là nữ thầy thuốc
mới của Phong Gia. Phong Hoan là tổng quản mọi sự vụ, trực tiếp quản lý dược
phòng. Tuy làm việc cùng Tiểu Nghi chưa lâu nhưng mỗi lần nói chuyện Nhị gia
đều có cảm giác rất dễ chịu.

-
Nhị gia! Cám ơn người đã quan tâm! Dương lão là tiền bối của Tiểu Nghi đương
nhiên sắp xếp mọi thứ ở dược phòng rất tốt. Các loại dược liệu không chỉ có đầy
đủ số lượng, chủng loại, ngay cả việc bảo quản cũng không có gì phải lo lắng.
Những người ở dược phòng đều hiểu biết nhiều về thảo dược, tính tình cẩn thận,
chăm chỉ, rất phù hợp với công việc này. Chỉ có điều nếu muốn thực hiện phương
châm phòng bệnh của Tiểu Nghi, có lẽ sẽ cần phải chuẩn bị thêm một số thứ.

-
Cô cần gì cứ nói, ta sẽ tùy theo khả năng mà đáp ứng.

-
Nhị gia! Thật ra điều cần nhất chính là sự ủng hộ của người. Cây cỏ cần thiết
không phải khó tìm, muốn nấu thuốc cũng rất đơn giản. Nhưng chuyện phòng bệnh
không phải chỉ một mình thầy thuốc có thể làm được, còn phải xem người khác có
muốn hay không.

Phong
Hoan rót một chén trà, ra hiệu cho Tiểu Nghi ngồi xuống.

-
Ta nghe nói Thập đệ đã đến chỗ của cô? Đệ ấy có quấy phá gì không? Thập đệ bị
bệnh từ nhỏ, rất ghét uống thuốc cho nên các đại phu đến Phong Gia làm việc
thường gặp không ít trở ngại. Cô đừng chấp nhất đệ ấy.

Tiểu
Nghi vừa nghe Phong Hoan nhắc đến, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Thập gia
ngang bướng vội vã rời khỏi dược phòng thì khẽ bật cười. Thấy Phong Hoan ngạc
nhiên, nàng liền giải thích:

-
Thập gia không quấy phá gì cả nhưng nghe đến uống thuốc thì bỏ chạy còn nhanh
hơn cả gió cuốn qua thềm.

-
Ha… ha… ha - Phong Hoan cười thật sảng khoái. Chợt nhớ ra một chuyện quan
trọng, Nhị gia vội quay sang nói với Tiểu Nghi:

-
Ngày mai có lẽ ta sẽ gọi cô đến điện Khán Vân, đại ca vànhững huynh đệ khác
muốn gặp cô nương. Ta cũng cần báo một số chuyện của dược phòng cho đại ca
Phong Ngạo.

-
Nhị gia! Tiểu Nghi hiểu rồi!

*
* *

Tối
ngày kế tiếp, bốn huynh đệ Phong Ngạo, Phong Hoan, Phong Nhàn, Phong Ái cùng có
mặt ở tại điện Khán Vân. Tam gia Phong Bình bận ra ngoài tuyển quân chưa trở về
thành, Tứ gia Phong Cương đang trên đường thị sát tình hình dân chúng, còn Thất
gia Phong An vẫn đang chu du tới các vùng đất khác.

Phong
Ngạo ngồi ở chính giữa, khẽ hớp một ngụm trà, đưa mắt nhìn khắp một lượt các
huynh đệ đang ngồi ở hai bên.

-
Phong Hoan! Đệ đã chọn nữ thầy thuốc này, đương nhiên có lí do của đệ, ta sẽ
không can thiệp. Nhưng dược phòng trước nay vẫn ổn, có việc gì cần phải thay
đổi?

Phong
Hoan chưa kịp trả lời đã bị Phong Ái giành lên tiếng trước:

-
Đệ lại cảm thấy lần này Nhị ca đã chọn nhầm người. Chúng ta còn chưa rõ cô
nương Tiểu Nghi kia có biết chữa bệnh hay không, nhưng với người đang khỏe mạnh
như đệ mà lại muốn kê đơn mỗi ngày đủ năm chén thuốc thì quả đúng là một trò
cười. Sao lại có chuyện vô lí như vậy?

-
Đệ còn dám lên tiếng? Tại sao đệ lại tùy tiện đến chỗ người ta la hét? Dù sao
đối với thầy thuốc của thôn Nhã Y cũng phải có chút tôn trọng, đệ tưởng mình
đang ở chốn tửu lầu khách điếm hay sao?

Bị
Phong Ngạo trừng mắt nhìn, Phong Ái vội vàng rụt cổ ra sức chống chế:

-
Đệ không quấy phá, chỉ định đến đó xem bản thân có bịbệnh gì không thôi.

-
Bệnh của đệ tất cả chúng ta không phải đều rõ ràng sao,cần gì phải chẩn đoán?
Bệnh của đệ là lười biếng, ham chơi, không có trách nhiệm!

Phong
Ngạo mắng một hồi, nhìn thấy tiểu đệ nhỏ tuổi nhất của mình cúi đầu ra vẻ hối
lỗi thì lại cảm thấy tội nghiệp đành tạm bỏ qua, quay sang Phong Hoan chờ nghe
câu trả lời.

-
Đại ca! Tiểu Nghi từng nói: chữa bệnh là hạ sách, phòng bệnh là thượng sách. Đệ
cảm thấy rất có lý cho nên muốn giúp đỡ cô ấy thực hiện theo phương châm này,
khiến cho người trong thành của chúng ta biết lo xa vì sức khỏe, không bị bệnh
tật thường xuyên hoành hành. Hiện nay đang là lúc thời tiết thuận lợi, Tiểu
Nghi muốn tranh thủ thời gian thực hiện một số thay đổi trong cách sinh hoạt
hằng ngày của mọi người.

Phong
Ái lập tức kháng nghị:

-
Lại còn muốn thay đổi thói quen của chúng ta? Cô nương này điên rồi, nghĩ rằng
mình là ai chứ? Chẳng qua là một thầy thuốc lại muốn can thiệp vào nhiều chuyện
như vậy, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì? Đại ca! Đệ nghĩ huynh nên cẩn thận với
người này, chẳng phải các trưởng lão ở thôn Nhã Y không muốn cô ta đến đây sao?
Việc này nhất định là có lí do. Có thể cô nương này tính tình kì quái, làm việc
không biết chừng mực cho nên mới không được chấp nhận!

Ánh
mắt Phong Ngạo đột nhiên trở nên sắc lạnh, nghiêm giọng hỏi nhị đệ của mình:

-
Có chuyện này sao?

Phong
Hoan thẳng thắn gật đầu:

-
Phải, đúng là có chuyện này. Nhưng đệ cũng đã tìm hiểu rõ ràng. Quả thật Tiểu
Nghi rất giỏi y thuật, còn là học trò được Niên lão yêu thương. Khi ở thôn Nhã
Y, dù chưa được trưởng lão chính thức cho phép ra ngoài hành y Tiểu Nghi cũng
đã là một nữ thầy thuốc nổi tiếng ở các vùng xung quanh. Huống chi, cô ấy là
người đứng đầu kì sát hạch vừa qua. Các trưởng lão phản đối vì cho rằng Tiểu
Nghi là nữ thầy thuốc, còn quá trẻ tuổi sẽ không được lòng Phong Gia. Hơn nữa,
Tiểu Nghi không phải có tính tình kì quái, cô ấy có cách suy nghĩ riêng, không
giống những đại phu bình thường chỉ lo chữa bệnh. Nhưng mà, Thập đệ… làm sao đệ
biết chuyện này? Ta vẫn định hôm nay mới nói rõ cho đại ca kia mà?”

-
Chẳng qua đệ hỏi thăm một số người ở dược phòng, nghe bọn họ nói khi Dương lão
nhìn thấy Tiểu Nghi thì có hỏi tại sao cô ấy có thể vượt qua sự phản đối của
các trưởng lão đến được nơi này. Đệ không nghĩ nguyên nhân phản đối là như vậy
Thập Lang phân trần.

-
Thôi được, nhị đệ gọi cô nương ấy đến đây!

Phong
Hoan lập tức theo lời đại ca, cho người đến dược phòng gọi nữ thầy thuốc mới
của họ.

Tiểu
Nghi chẳng mấy chốc đã xuất hiện, vẫn mặc bộ y phục màu xanh đơn giản như lúc ở
Nhã Y. Bước vào phòng, nàng cung kính cúi người:

-
Tiểu Nghi bái kiến các vị chủ nhân!

Phong
Ngạo quan sát nữ thầy thuốc đang ở trước mặt. Nàng không xinh đẹp diễm lệ nhưng
phong thái so với nữ nhi bình thường có phần khác biệt. Gương mặt tươi sáng
điềm tĩnh mà vẫn thoáng có nét tươi vui. Ánh mắt trong vắt không hề che giấu
tâm tư nhưng cũng không đọc ra được đang suy nghĩ gì. Cả con người nàng toát
lên một sự thanh thản, bình yên.

-
Tiểu Nghi! Ta nghe nói cô muốn cùng Nhị gia Phong Hoan thực hiện phương châm
phòng bệnh là thượng sách, vậy thật ra cô muốn làm những gì, nói ta nghe thử.

Tiểu
Nghi cũng đã âm thầm quan sát người ở trước mặt và các huynh đệ ngồi ở hai bên,
nét mặt mỗi người đều cho thấy rõ thái độ của họ đối với bản thân nàng. Nhị gia
thì không cần phải nói, ánh mắt thân thiện, thoải mái dựa vào ghế. Ngũ gia
Phong Nhàn là con người nho nhã, chỉ im lặng quan sát, thái độ trung dung. Thập
gia không thèm liếc mắt, ngoảnh mặt sang nơi khác tỏ vẻ bất bình. Còn người ở
trước mặt, cao cao tại thượng, phong thái đầy quyền uy, lời nói có mấy phần
khách khí nhưng từ sắc mặt lại toát ra vẻ lãnh đạm, khó gần, hình như còn có
vài phần xa cách đề phòng đối với nàng. Tiểu Nghi tự biết không thể trò chuyện
một cách thoải mái, nhất định phải giữ chữ “kính” làm đầu.

Nàng
im lặng một lát, lúc này mới trả lời:

-
Thưa chủ nhân! Tiểu Nghi đã nói với Nhị gia, dược phòng rất tốt, mọi thứ đều có
đầy đủ không có gì phải phiền trách. Tiểu nữ chỉ nghĩ nên làm thêm một số việc
để giúp mọi người nâng cao thể chất. Những gì các chủ nhân dùng hàng ngày xét
về lâu dài sẽ ảnh hưởng lớn đến sức khỏe. Cây cỏ mà chúng ta ăn căn bản đều có
những thứ rất cần thiết cho cơ thể, so với thảo dược chữa bệnh lại càng quan
trọng hơn. Rau quả trong nhà bếp rất tươi ngon, chỉ là nên đa dạng về chủng
loại hơn một chút. Rau củ không chỉ có một màu xanh còn có trắng, đỏ, cam, tím
cũng nên thường xuyên được sử dụng. Ví như các vị tướng sĩ hay ăn thịt, uống
rượu là chuyện vốn khó tránh khỏi, nếu muốn tăng sức lực dẻo dai, giảm đi bệnh
tật thì bữa ăn hàng ngày nên có thêm nhiều rau xanh một chút. Làm như vậy nhất
định chỉ có lợi, không có hại.

-
Ngoài ra, Tiểu Nghi sẽ lựa chọn một số loại cây cỏ có nhiều dưỡng chất nhất,
đem đi điều chế với số lượng lớn. Sau đó các chủ nhân có thể dùng hàng ngày
giống như đang dùng thức ăn, hoàn toàn không cần chờ có bệnh mới uống thuốc.
Tất cả những việc này phải có sự đồng ý của chủ nhân, cũng cần các vị chấp
thuận sử dụng chúng thường xuyên mới có kết quả. Tiểu Nghi chỉ nói ra cách nghĩ
của bản thân, nếu quả thật đã gây ra nhiều phiền phức, mong chủ nhân tha tội.

Phong
Hoan nhanh chóng nhận ra cách nói chuyện của Tiểu Nghi với đại ca Phong Ngạo
hoàn toàn khác biệt so với khi nàng trò chuyện cùng mình. Rõ ràng Tiểu Nghi hết
sức giữ lễ, vừa kính trọng vừa có phần giữ khoảng cách, còn phân biệt rất rõ
ngôi vị chủ tớ với Phong Ngạo, cảm giác thân thiện trong lúc trò chuyện kém xa.
Thập Lang cũng nhận thấy điều khác lạ, còn lẩm bẩm:

-
Thật khéo giả vờ, lúc nói chuyện với ta sao không thấy kính cẩn như vậy? Bây
giờ còn luôn miệng gọi là chủ nhân.

Phong
Ngạo không hề bỏ sót biểu hiện của hai tiểu đệ nhưng không có phản ứng gì,
dường như âm thầm tán đồng thuận ý đối với sự hiểu rõ vai vế của người con gái
trước mặt. Sau khi Tiểu Nghi trình bày xong, Phong Ngạo suy nghĩ một chút rồi
nói:

-
Được! Những việc này cũng không khó khăn, cứ tùy ý mà làm. Mọi việc cô nương cứ
tự thu xếp với Nhị đệ, chỉ cần không phải là việc vượt quá sức thì không cần
hỏi ý kiến của ta.

-
Tiểu Nghi biết rõ, đa tạ chủ nhân đã đồng ý. Tiểu nữ xin phép cáo lui.

Phong
Ngạo gật đầu, Tiểu Nghi cúi người hành lễ rất đúng mực với mọi người ở điện
Khán Vân rồi nhanh chóng rời đi.

-
Cô nương này có phong thái khác người, tuy nhận mình làkẻ dưới nhưng lại không
hạ thấp bản thân, cung kính mà không e sợ, hơn nữa nói chuyện rất có lí lẽ,
hiểu biết. Đệ cảm thấy nhất định vì phong thái này nhị ca mới muốn thu nhận cô
ấy.

Lúc
này, Ngũ gia nhà họ Phong mới lên tiếng, liền nhận được ánh mắt tán thưởng của
Phong Hoan. Phong Ngạo khẽ hớp một ngụm trà, sắc mặt thâm trầm, chậm rãi nói:

-
Phong thái đặc biệt cũng tốt nhưng quan trọng nhất là biếtlàm việc và giữ bổn
phận của mình…

*
* *

Tại
phủ đệ của Thập gia nhà họ Phong, một bàn ba người vốn đang trò chuyện ăn uống
vui vẻ, nhìn thấy bóng dáng áo xanh Phong Ái lập tức nhíu mày khó chịu:

-
Lại là cô? Cô muốn gì đây?

Tiểu
Nghi không hề vì thái độ này mà cảm thấy bối rối. Nàng thản nhiên hành lễ với
ba người:

-
Xin chào các vị chủ nhân!

Phong
Hoan lên tiếng nhắc nhở:

-
Thập đệ! Sao đệ lại ăn nói khó nghe như vậy? Tiểu Nghià, cô đến có chuyện gì?
Không có đại ca ở đây, cô không cần phải quá giữ lễ nghi. Đừng luôn miệng gọi
chủ nhân.

Tiểu
Nghi gật đầu tỏ vẻ biết ơn. Nàng đưa mắt nhìn Phong Ái, giải thích:

-
Tiểu nữ đưa thuốc bổ đến cho Thập gia, loại này uống tốtnhất là sau khi ăn
xong. Lần trước người của dược phòng đã đưa thuốc đến nhưng mà… thuốc bị đổ mất
rồi, nên bây giờ tiểu nữ tự mình đem đến!

Phong
Ái lập tức đùng đùng nổi giận:

-
Rốt cuộc cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định? Ta đã nói rồi, ta không muốn uống. Có
đem bao nhiêu lần đến cũng vô ích. Ta không mắc bệnh, sao phải uống thuốc làm
gì?

-
Thập đệ! Đệ đừng ngang bướng nữa…

-
Nhị ca! Huynh đừng xen vào chuyện này! Cô nương nàyỷ mình là thầy thuốc của
Phong Gia, làm việc không hỏi ý kiến ai. Lần trước sai người mang thuốc đến đệ
đã từ chối, bây giờ vẫn ngoan cố không chịu từ bỏ. Huynh đừng nên dung túng,
nếu không người này sẽ không biết thân phận của mình là gì, lại tiếp tục làm
trái ý chúng ta.

Tiểu
Nghi không nói nhiều, nghe xong mấy lời này lập tức hỏi thẳng vào vấn đề:

-
Vậy…Thập gia nhất quyết không uống thuốc này?

-
Phải, ta tuyệt đối không uống! Không uống!

Phong
Ái vì một chén thuốc mà tỏ ra rất cương quyết, chẳng khác gì tử sĩ giữ gìn khí
tiết. Phong Hoan vì thái độ của tiểu đệ đành phải lắc đầu chán nản, không biết
làm sao can ngăn. Ngũ gia Tịnh Thủy lại chỉ bàng quan ở bên cạnh, ngồi xem trò
vui.

-
Nếu vậy, bữa cơm thường ngày của Thập gia nên bớt ăn thịt uống rượu, không nên
sa đà quá chén, ăn thêm nhiều rau xanh một chút, như vậy mới có thể giúp cải
thiện được sức khỏe.

-
Ta không thèm! Ta chỉ thích ăn thịt uống rượu. Cô đừng hòng quản được chuyện
này! Còn không mau lui ra?

Phong
Hoan không biết nên làm sao với tên tiểu đệ ngang ngược đánh không được, mắng
không xong này, chỉ biết buông một câu:

-
Đệ thật là…

Tiểu
Nghi không hề giằng co, lập tức mang khay thuốc rời khỏi:

-
Thôi được! Vậy tiểu Nghi xin cáo lui trước.

Nhưng
chưa đi đến cửa, nàng đã quay đầu trở lại nói với Phong Hoan:

-
…còn một chuyện nữa Tiểu Nghi muốn xin phép Nhị gia.

Phong
Hoan cảm thấy ái ngại, lập tức đáp ứng: - Cô cứ nói.

-
Ngày mai chúng ta tạm thời hoãn lại việc ra vùng ngoại thành xem xét việc trồng
trọt thảo dược có được không? Tiểu Nghi muốn lên ngọn núi Lĩnh Thiên ở phía Tây
để hái thêm thuốc.

Phong
Hoan không khỏi ngạc nhiên:

-
Tiểu Nghi! Vì sao lại gấp như vậy, chỗ cô đã hết dược liệu rồi à?

-
Không phải đâu Nhị gia! Thuốc vẫn còn khá nhiều nhưng Thập gia của chúng ta
không chịu dùng thuốc bổ để tăng sức khỏe, cũng không chịu thay đổi việc ăn
uống. Cứ như vậy thời gian sắp tới, lúc tiết trời thay đổi, nhất định Thập gia
sẽ trở bệnh. Trên núi Lĩnh Thiên ở phía Tây có rất nhiều thảo dược phù hợp để
trị những bệnh Thập gia thường mắc phải. Đây là thời điểm mà các loại dược liệu
này sinh sôi mạnh nhất, đợi đến lúc thời tiết thay đổi cũng sẽ có nhiều người
mắc bệnh, e là không có sẵn nhiều thuốc như vậy. Tiểu Nghi muốn lên núi hái về
để tích trữ, đến lúc cần cũng không phải lo tìm thuốc khắp nơi.

- Cô nói cái gì? Dám bảo là ta sẽ trở bệnh… ta… ta…

Phong Ái vừa giận vừa xấu hổ, nói không nên lời.

Tiểu Nghi ung dung đáp:

- Đây chẳng phải là chuyện vẫn xảy ra hàng năm sao? Theo
dự đoán thì tiết trời năm nay sẽ khắc nghiệt hơn, bệnh của Thập gia cũng vì vậy
mà trở nên không dễ chịu. Đến lúc đó, mỗi ngày ngoài ăn thịt uống rượu, e là
mỗi bữa Thập gia đều phải uống một chén thuốc lớn. Như vậy chỉ cần vài ngày thì
e là ngay cả ăn cũng không nổi. Nhưng người đừng lo, Tiểu Nghi nhất định chuẩn
bị đủ thuốc cho người.

- Tiểu Nghi! Đợi đến lúc mắc bệnh thì không tốt, có cách nào
tránh được không? - Phong Hoan lập tức hiểu chuyện, thuận nước đẩy thuyền.

- Phải dùng thuốc này!

- Cô muốn dọa ta? Đừng hòng! - Kẻ ngang bướng vẫn một mực
cứng đầu.

- Thập gia quá lời, tiểu nữ không dám! Nhưng thân là thầy
thuốc của Phong gia, đương nhiên phải có chút hiểu biết cơ bản. Tiểu Nghi không
đem bệnh tật ra nói đùa, càng không thể thiếu sự chuẩn bị. Tiểu Nghi chỉ xin
phép Nhị gia dành một ngày để hái thêm thuốc, có lẽ cũng không phải là chuyện
lớn!

Lúc này, Ngũ gia Phong Nhàn mới cười cười, nói một câu:

- Thập đệ! Y thuật của Tiểu Nghi cô nương rất uyên thâm.
Đệ đừng ngang bướng nữa, mau uống thuốc đi.

- Đệ…

Phong Hoan lập tức chặn đầu:

- Muốn đợi đến lúc bệnh không rời khỏi giường thì mới
chịu uống thuốc à? Bây giờ phòng ngừa có chuyện gì không tốt, đừng để ta phải
báo lại với đại ca.

Phong Ái quả thật bị dọa cho sợ, lại nghe nhắc đến đại ca
lập tức miễn cưỡng cầm chén thuốc trên khay, nhìn Tiểu Nghi lộ rõ vẻ chán ghét
nói xẵng một câu:

- Thôi được! Uống thì uống, chẳng qua chỉ xem như một chén
nước lã thôi!

- Thập gia…

Tiểu Nghi vừa định lên tiếng đã thấy Phong Ái nhanh chóng
đưa chén thuốc lên miệng rồi lại vội vàng bỏ xuống, vẻ mặt chẳng khác nào vừa
uống thuốc độc. Nàng chỉ biết ngao ngán nói tiếp câu còn dang dở:

- …Tiểu Nghi muốn nói thuốc này có vị hơi khó uống một
chút. Ban đầu Thập gia có thể chưa quen.

- Một chút? Thứ này vừa nuốt vào đã thấy miệng toàn mùi
chua! Như vậy sao có thể ăn ngon miệng được? Mỗi lần ta chỉ uống chừng này
thôi, phần còn lại cô mang về đi!

Không phải dễ dàng có được thuốc này, đã phải mất bao
công sức mà Phong Ái chỉ vừa hớp một ngụm đã vội bỏ. Cả một chén thuốc đầy
chẳng lẽ lại đổ đi? Phong Hoan muốn mắng cho tiểu đệ mình một trận nhưng nữ
thầy thuốc của Phong Gia đã lên tiếng:

- Thập gia! Thuốc này phải sắc rất lâu, tốn rất nhiều
thảodược và công sức mới được một chén. Thôi thì chuyện đó xem như cũng không
đáng kể. Chỉ có điều người uống ít như vậy sẽ không có tác dụng gì nhưng lại bị
mùi vị của thuốc làm cho bản thân khó chịu. Nếu vậy có khác gì mất xôi mà không
bắt được chuột, rất thiệt thòi cho người! Tiểu Nghi nghĩ hay là không uống thì
hơn. Ngày mai để tiểu nữ đi hái thuốc thì Thập gia không cần vất vả nữa!

Tiểu Nghi thản nhiên đặt chén thuốc vào khay, không chút
lưu luyến quay lưng bước đi.

- Nè!

Sau khi lớn tiếng gọi, Thập gia đầy uất ức miễn cưỡng rời
khỏi bàn, cố gắng không thèm nhìn đến mấy vị ca ca bên cạnh đang cố nén cười,
ánh mắt đằng đằng sát khí bước lại cầm chén thuốc lên tự uống cho đến khi cạn
sạch. Uống xong còn mạnh tay đặt xuống, mắt không thèm nhìn người trước mặt, ra
vẻ bản thân bị quấy nhiễu mà than vãn:

- Đã được chưa? Sao Phong Gia chúng ta lại có một nữ thầy
thuốc phiền phức như cô? Đúng là xui xẻo!

Tiểu Nghi nhìn chén thuốc sạch nhẵn dường như rất vừa ý.
Không có vẻ gì phiền lòng với lời trách mắng vừa rồi, nàng mỉm cười hết sức
chân thành nói:

- Thập gia! Xin lỗi đã làm người phiền lòng! Những thầy
thuốc như chúng tôi cũng vì gặp phải một số bệnh nhân phiền phức cho nên mới
trở thành như vậy. Tạ ơn Thập gia không trách tội!

- Cô… ý cô mắng ta là phiền phức sao?

- Tiểu Nghi nào dám! Thuốc đưa đến cho Nhị gia, Ngũ gia
đều được dùng ngay, tuy rằng với Thập gia còn phải nói thêm mấy lời nhưng chẳng
phải cũng đã uống hết rồi sao? Đương nhiên, Thập gia không phải là một bệnh
nhân phiền phức!

Sau cùng tiểu cô nương còn vui vẻ nhắn lại một câu trước
khi ra khỏi cửa:

- Thập gia có thể ăn xong rồi mới dùng thuốc, như vậy sẽ
không ảnh hưởng đến khẩu vị!

- Huynh… các huynh xem rõ ràng người này muốn trêu chọc
đệ, nói năng nghe bùi tai đến như vậy cuối cùng cũng ám chỉ đệ là kẻ phiền
phức, làm người ta tức chết mà không nói được một câu. Chúng ta gặp phải thầy
thuốc như vậy đúng là không còn ngày nào vui sướng!

Nhìn vị tiểu đệ ham chơi bất trị đang ấm ức vì lần đầu
tiên bị người ta làm cho tức giận lại không có cách nào đối phó, cuối cùng Nhị
gia và Ngũ gia của nhà họ Phong thật sự không thể nhịn được, phá lên cười.
Phong Hoan tỏ vẻ vô cùng hài lòng.

- Thập đệ! Có Tiểu Nghi ta lại cảm thấy tâm tình rất
thoải mái, đệ xem mối quan hệ của mấy người chúng ta cũng tốt hơn trước nhiều.
Trước đây nhắc đến đệ, ta chỉ nghĩ đến rắc rối nào cần phải giải quyết, nhưng
bây giờ nhớ đến cảnh đệ bị một cô nương trêu chọc đến mức không nói được gì như
hôm nay có lẽ ta sẽ cười suốt cả ngày, quả là rất tốt có phải không?

- Huynh… huynh đúng là bênh vực người ngoài bắt nạt người
nhà!

- Ấy! Bây giờ, Tiểu Nghi là người của thành Phong Tụ,
còn là thầy thuốc của chúng ta, sao gọi là người ngoài được.

Ngũ gia Phong Nhàn xen vào một câu, khiến cho Phong ái
không biết nói gì đành phải nuốt giận vào trong nhìn hai vị ca ca của mình vui
cười sảng khoái.

* * *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3