Tiểu Thần - Chương 1 - Phần 2

Ngày
hôm sau, Tiểu Nghi vừa đến miếu thờ tổ tiên trong thôn đã nhìn thấy Triệu Lương
đang ngồi ủ rũ bên bệ cửa. Không nỡ lòng làm ngơ, nàng đành phải ngồi xuống bên
cạnh hỏi thăm một câu:

-
Triệu thúc! Vài ngày nữa người sẽ đến Phong Gia?

Triệu
Lương ảo não gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó rồi dường như cảm thấy có lỗi quay
sang nói:

- Ta nghe con muốn đến đó, xin lỗi con!

Tiểu Nghi nhìn nét mặt người bên cạnh trong lòng muốn
cười một tiếng nhưng lại không nỡ làm Triệu thúc kia phiền lòng. Người muốn đi
phải ở, muốn ở phải đi. Tất cả đều là vấn đề nan giải. Nhưng người không được
chọn như nàng vẫn còn vui vẻ ở đây, kẻ đã được chỉ định đích danh hóa ra lại vô
cùng sầu não. Đương nhiên, người phải an ủi quan tâm kẻ khác lúc này không thể
là vị Triệu thúc kia, Tiểu Nghi lắc đầu khẽ nói:

- Đừng lo, con biết tự thu xếp cho mình. Con chỉ quan tâm
thúc có muốn đến Phong Gia hay không?

- Các trưởng lão tuổi cao không muốn ra ngoài, người
quátrẻ lại sợ không đủ sức chăm sóc nhà họ Phong, cuối cùng đem ta ra làm kẻ
thế mạng. Ta đã ở Nhã Y bao lâu nay, thật sự không hề muốn đến chốn hỗn độn thị
phi đó làm việc, huống chi…

- Huống chi một khi đã đến Phong Gia sẽ phải ở đó rất
lâu,e là không thể mỗi ngày đều đến thăm Hà cô cô - Tiểu Nghi nhanh nhảu tiếp
lời, nói xong vội lấy tay che miệng cười có ý trêu chọc.

Triệu Lương đỏ mặt xấu hổ, trách mắng:

- Con đã biết rõ lòng ta nghĩ gì, còn cố tình nhắc đến!

- Triệu thúc, người thật sự muốn ở lại? - Tiểu Nghi
nghiêm túc hỏi

Triệu Lương cảm thấy tuyệt vọng, chán nản thốt ra một
câu:

- Nếu có cách nào đổi lại giữa ta và con, dù có phải giảm
một nửa sức khỏe ta cũng cam lòng!

- Triệu thúc đừng xem nhẹ bản thân. Con sẽ nghĩ cách,
đượckhông? - Vỗ nhẹ vai an ủi người bên cạnh, Mạc Quân Nghi đứng dậy bước vào
bên trong.

Một lời như cởi tấm lòng, Triệu Lương mừng rỡ nhìn theo
bóng dáng tiểu cô nương đi xa, nhen nhúm một niềm hi vọng mới. Tuy còn nhỏ tuổi
nhưng tính cách Tiểu Nghi rất đặc biệt. Cô nương này nói được làm được, không
buông lời với người khác một cách thiếu suy nghĩ, lại rất mưu trí. Có được một
câu “nghĩ cách” của Tiểu Nghi đúng là chuyện đáng mừng.

Vừa gặp vị Triệu thúc kia hôm trước, ngay hôm sau tiểu
Nghi đến thẳng nhà khách đặc biệt của thôn Nhã Y xin cầu kiến Nhị gia họ Phong.

Tính tình Phong Hoan vốn cởi mở, dễ gần, đối với những
thầy thuốc của thôn Nhã Y càng có phần kính trọng nên rất sẵn lòng tiếp kiến.
Nhã Y xưa kia không thuộc về đất Phong Gia, vốn chỉ là một thôn nhỏ tách biệt
nằm tiếp giáp với điểm cực nam của đất đai nhà họ Phong. Theo lịch sử ghi
chép, người ở Nhã Y tinh thông y dược trở thành các bậc danh y nổi tiếng trong
thiên hạ từ bốn trăm năm trước. Thôn nhỏ này như hoa lạc giữa rừng gươm, xưa
nay thong dong với thế sự chưa từng phục tùng ai. Cho đến cách đây một trăm năm
họ vì chịu ơn của Phong Gia mà đồng ý gọi là chủ nhân. Từ đó thầy thuốc đứng
đầu ở thành Phong Tụ đều là người của Nhã Y đưa đến. Năm nay, đại phu họ Dương
tuổi cũng đã cao, sức lực suy giảm đột ngột xin được phép trở lại quê nhà trước
thời hạn đã định. Chăm sóc sức khỏe là khâu quan trọng, phòng dược ở thành
Phong Tụ một ngày bỏ trống là chuyện không thể chấp nhận, nếu đại ca Phong Ngạo
biết được nhất định sẽ trách mắng. Vì vậy Phong Hoan phải tự mình đến đây tìm
người sẵn sàng thay thế.

- Tiểu Nghi xin bái kiến Nhị gia!

Phong Hoan ngước mắt nhìn, gật đầu đáp lễ. Vị cô nương
trước mặt mặc một bộ y phục xanh nhạt quen thuộc ở Nhã Y trông khả ái dễ nhìn,
không phải rất xinh đẹp nhưng cung cách có phần khiến người ta chú ý. Nàng ấy
khẽ cúi chào, dáng vẻ tôn trọng mà không quỵ lụy, hành lễ với người khác mà vẫn
có nét cao quý. Có lẽ đây chính là cốt cách của nữ thầy thuốc Nhã Y chăng?

Chỉ tiếc dung mạo vẫn thiếu một chút diễm lệ.

Tiểu Nghi khẽ cười trước ánh mắt chăm chú của Phong Hoan,
tự nhiên nói một câu:

- Nhị gia chưa từng đối mặt với nữ thầy thuốc thôn Nhã
Y,cảm thấy có chút khác lạ? Có phải Ngài đang thắc mắc liệu tất cả họ đều có vẻ
ngoài bình thường giống như người đang đứng trước mặt ngài, đúng không?

Phong Hoan nghe nói cảm thấy có chút thích thú. Cô nương
kia giống như nhìn thấu tâm tư người khác, tự nhận mình “bình thường” một cách
rất đơn giản. Khiêm tốn nhưng không xem nhẹ bản thân, thành thật mà cũng có mấy
phần vui đùa.

Nàng lấy lại vẻ điềm đạm, tự xưng tên:

- Tiểu nữ là Mạc Quân Nghi thường gọi là Tiểu Nghi, cũng
là thầy thuốc vừa qua sát hạch của thôn Nhã Y.

- Cô nương có việc gì cần gặp ta? - Trong khi hỏi
PhongHoan vẫn từ tốn quan sát người trước mặt.

- Xin hỏi ngài, Phong Gia có nhận nữ thầy thuốc như tiểu
nữ không?

Phong
Hoan có chút ngạc nhiên:

-
Chuyện này… chẳng phải việc sắp xếp người đến thay thếDương thần y ở chỗ chúng
ta là do các trưởng lão ở thôn cô nương quyết định hay sao? Cô nương nên tự
mình đến hỏi bọn họ mới phải!

Nàng
ấy không chút bối rối, từ tốn đáp:

-
Nhị gia! Tiểu Nghi là người đứng đầu trong kì sát hạch,theo thông lệ có thể tự
mình lựa chọn nơi muốn đến hành y. Lần này tiểu nữ muốn đến chính là Phong Gia
nhưng các bậc trưởng lão cho rằng một nữ thầy thuốc, lại còn trẻ tuổi sẽ không
làm cho các vị hài lòng nên không chấp thuận. Vì vậy Tiểu Nghi đến đây xin gặp
Nhị gia.

Mặc
dù cảm thấy thích thú với vị cô nương thẳng thắn, can đảm trước mặt, Phong Hoan
vẫn tuân theo quy tắc, khẽ lắc đầu:

-
Người quyết định là các trưởng lão, ta vốn không nên, cũng không muốn can thiệp
vào. Tốt nhất cô nên trở về đi.

Nàng
ấy dường như đoán trước việc này, khẽ cười:

-
Họ cũng chỉ là người ở giữa, tùy theo ý muốn của Phong Gia mà làm việc. Nếu
Tiểu Nghi cố gắng đến thuyết phục sẽ chỉ làm các trưởng lão thêm khó xử, chi
bằng nên đến tận gốc rễ để giải quyết vấn đề. Chỉ cần Phong Gia đồng ý, thôn
Nhã Y nhất định sẽ làm theo. Nhị gia! Tiểu Nghi vẫn xin hỏi câu lúc nãy: các vị
có thể nhận nữ thầy thuốc như tiểu nữ không?

Phong
Hoan hơi nhíu mày, giả vờ không hài lòng:

-
Cô nương đem chuyện khó xử của Nhã Y chuyển thành việc lựa chọn của Phong Gia,
cũng giúp các người phủi tay hết trách nhiệm. Làm như vậy có phải là lợi mình,
hại người quá hay không?

Tiểu
Nghi không chút e sợ lập tức đáp lời:

-
Đúng là lợi mình, nhưng chưa hẳn đã hại người. Nhị gia còn chưa biết rõ năng
lực của Tiểu Nghi làm sao biết được là Phong Gia sẽ có lợi hay hại? Tiểu Nghi đã
vượt qua kì sát hạch khó nhất của thôn Nhã Y, cũng là người đứng đầu cho nên về
mặt y thuật có thể tạm thời không bàn đến. Vấn đề còn lại chính là Tiểu Nghi có
thể vượt qua hai trở ngại: là nữ thầy thuôć và còn trẻ tuổi hay không?

Phong
Hoan gấp hết các thư từ đang xem dang dở lại, ngẩng đầu khoanh tay tỏ ý chăm
chú lắng nghe:

-
Trả lời rất tốt, vậy cô nương nói thử xem, làm sao giải quyết hai gút mắc này!

Tiểu
Nghi khẽ cười, ung dung giải thích:

-
Thứ nhất, tìm thầy thuốc là để chăm sóc sức khỏe, không cần bận tâm đến việc có
phải là nữ nhi hay không, quan trọng nhất phải biết làm việc. Thứ hai, hiểu
biết hay kinh nghiệm không phải dựa vào tuổi tác, quan trọng nhất là sự trải
nghiệm của bản thân. Nhị gia còn trẻ tuổi đã nắm trong tay mọi sự vụ của Phong Gia,
nhất định nắm rõ quy tắc này hơn ai hết. Như vậy hai vấn đề trên nói lớn không
lớn, nói nhỏ không nhỏ, có thể gọi là gút mắc khó giải cũng có thể nhẹ nhàng
cho qua. Tất cả hoàn toàn tùy thuộc vào việc suy nghĩ cố chấp trong tâm mỗi
người lớn đến mức nào.

Tiểu
Nghi nói xong lại im lặng. Nhị gia Phong Hoan ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng
rời khỏi chỗ ngồi, bước đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Xung quanh thôn
Nhã Y đều là những cánh đồng thảo dược trải dài ngút tầm mắt, bên trên là bầu
trời xanh trong, bên dưới các bóng cây xanh mát dịu mắt khiến cho tâm tư con
người cảm thấy bình an. Trong cơn gió còn thấy thoang thoảng mùi nồng nồng,
thơm thơm của cây thuốc. Nắng ở đây cũng vàng hơn những nơi khác như để giúp họ
dễ dàng phơi thảo dược. Có thể nói là một bức tranh phong cảnh hữu tình!

Một
người thong dong ngắm cảnh, một người đứng yên. Trong phòng không một tiếng
động. Thời gian trôi qua lặng lẽ.

Không
biết qua bao lâu, cuối cùng Phong Hoan cũng quay người nhìn vị nữ y họ Mạc,
phát hiện khuôn mặt thiếu nữ vẫn điềm tĩnh ung dung, dường như nàng ấy không
phải đang cố gắng chờ đợi, trái lại rất thản nhiên nhìn ngắm mọi vật xung
quanh.

Phong
Hoan khẽ hắng giọng, ôn tồn lên tiếng:

-
Xem ra cô rất kiên trì. Nếu đã như vậy, ta muốn hỏi cô ba câu. Nếu như có thể
làm ta hài lòng, chuyện này Nhị gia ta sẽ giúp cô thu xếp.

-
Đa tạ ngài! Tiểu Nghi xin lắng nghe - Nàng mỉm cười tỏ ý biết ơn.

Phong
Hoan ngẫm nghĩ một giây, đưa ra câu hỏi đầu tiên:

-
Thứ nhất, bản thân cô nương xem quy tắc nào là quan trọng nhất khi chữa bệnh?

Tiểu
Nghi không chút ngần ngại đáp lời:

-
Rất đơn giản, chữa bệnh là hạ sách!

-
Chữa bệnh là hạ sách? - Phong Hoan kinh ngạc không hiểu.

-
Chữa bệnh là hạ sách, phòng bệnh là thượng sách. Bình thường không chăm sóc sức
khỏe, đến lúc mắc bệnh mới vội vã quan tâm, như vậy có ích gì? Tùy theo may
rủi, có thể chữa lành được bệnh hay không vẫn chưa biết chắc, nhưng khi lãng
phí rất nhiều thời gian khổ sở, đau đớn vì bệnh tật, chẳng phải đã mất đi bao
nhiêu cơ hội để vui vẻ sao. Phần lớn mọi người đợi đến lúc có bệnh, bị hoàn
cảnh bắt buộc mới bỏ tâm, bỏ sức tìm thầy tìm thuốc, hao tốn bao nhiêu cũng
không màng. Lúc bình thường chỉ cần một chút sức lực, một chút hao phí tự chăm
lo cho mình lại tiếc nuối không muốn bỏ ra. Nghe rất nghịch lí nhưng cách làm
này đã trở thành thói quen, cũng không mấy ai cảm thấy nó kì lạ nữa.

Phong
Hoan gật gù:

-
Nghe rất có lí. Vậy câu hỏi thứ hai là: nguyên tắc cơ bản nhất để phòng bệnh
của cô nương là gì?

-
Kiên nhẫn. Người muốn phòng bệnh phải kiên nhẫn,người muốn giúp người ta phòng
bệnh càng phải kiên nhẫn.

-
Tại sao?

-
Chính là vì dùng thuốc để chữa bệnh, chữa được hay không, hiệu quả ít hay nhiều
cũng có thể nhìn thấy trước mắt. Nhưng phòng bệnh tức là không để bệnh tình
phát sinh, đã không phát sinh thì làm gì có thể biết nhiều hay ít. Còn nữa, sức
khỏe không phải chỉ là chuyện một ngày, phòng bệnh đương nhiên cũng phải lâu
dài. Huống chi phòng bệnh mỗi ngày không cần tốn nhiều tâm sức, cho nên càng dễ
bỏ sót. Vì vậy kẻ muốn phòng bệnh phải tự biết hai chữ kiên nhẫn. Người muốn
giúp người khác phòng bệnh càng phải kiên nhẫn hơn, không chỉ tự mình hiểu rõ
quy tắc mà càng phải nhẫn nại giải thích cho người khác hiểu - Tiểu Nghi không
chút e dè, thẳng thắn nhìn người trước mặt cười nhẹ:

-
Giống như bây giờ Tiểu Nghi đang giải thích cho Nhị gia. Phong Hoan bị những
lời này khiến cho sửng sốt trong thoáng chốc, không nghĩ bản thân lại bị nàng
ấy đem ra trêu chọc, nhưng trong lòng không cảm thấy chút tức giận, chỉ cười
cười nói:

-
Cũng phải, xem ra Tiểu Nghi cô nương có rất nhiều suy nghĩ khác biệt. Nếu ta
đưa cô về thành Phong Tụ làm thầy thuốc, có lẽ sẽ có những kết quả bất ngờ.
Nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng, làm sao có thể chắc chắn cô nương sẽ không làm
ta thất vọng? Cô nương trả lời vấn đề này, xem như đã hoàn thành ba câu hỏi của
chúng ta.

Lần
này, Tiểu Nghi trầm tư suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu:

-
Nhị gia, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối chắc chắn. Nếu Tiểu Nghi
hứa với ngài sẽ không làm Nhị gia thất vọng, chẳng qua cũng chỉ là lời nói gió
bay mà thôi, có tác dụng gì? Tiểu Nghi chỉ có thể cam đoan sẽ tận lực làm việc,
hết lòng vì nhà họ Phong. Về phần Nhị gia, nếu đã muốn thứ mình chưa từng có,
đương nhiên phải làm những việc chưa từng làm. Hôm nay người đưa ra quyết định
cũng là cho bản thân thử một lần làm điều mới lạ, dù kết quả có như mong đợi
hay không cũng sẽ nhận được đáp án. Có thu hoạch rõ ràng luôn tốt hơn mãi mãi
không biết bỏ lỡ điều gì. Huống chi thầy thuốc của thôn Nhã Y rất nhiều, nếu
người thật sự bị Tiểu Nghi làm cho thất vọng, lúc nào cũng có thể đến đây tìm
người thay thế.

-
Thôi được - Phong Hoan tươi cười rót một chén trà, không nhìn nữ thầy thuốc
kia, thản nhiên buông một câu:

-
Ta sẽ suy nghĩ chuyện này, hai hôm nữa cô nương có thể biết kết quả.

Mạc
Quân Nghi không có vẻ gì thất vọng, chỉ cúi người chào rồi nhẹ nhàng cất bước.
Chưa ra khỏi cửa, nàng đã nghe thấy tiếng người bên trong hỏi với theo:

-
Nếu ta vẫn không chấp nhận, cô nương định sẽ làm gì?

-
Nếu không có duyên với Phong Gia, vậy thì cứ đợi lần sau. - Tiểu Nghi khẽ xoay
người, trả lời một cách cung kính.

-
Cô nương đã vất vả đến tận đây nói nhiều lời với ta, tại sao lại có thể thản
nhiên từ bỏ?

-
Việc cần làm cũng đã làm, mọi thứ còn lại cứ để tùyduyên. Có thể đến Phong Gia
là chuyện tốt, ở lại Nhã Y cũng có giá trị, cần gì phải quá khổ sở khăng khăng
bám theo một cách nghĩ!

Tiểu
Nghi nói xong ung dung rời khỏi.

Hai
ngày sau, đoàn người của nhà họ Phong chuẩn bị lên đường trở về mang theo nữ
thầy thuốc được Nhị gia Phong Hoan chỉ đích danh: Mạc Quân Nghi.

Các
trưởng lão ở thôn Nhã Y có phần e ngại, muốn nói vài lời can ngăn nhưng Nhị gia
chỉ nói một câu:

-
Đây là lựa chọn của nhà họ Phong, sẽ không trách tội bất kì ai.

Cho
nên, chuyện này xem như đã được quyết định.

Người
vui vẻ nhất ngoài Mạc bà bà còn có Triệu thúc, quả thật giống như từ trong cõi
chết sống lại, liên tục đa tạ tiểu cô nương.

Mọi
người đều muốn biết Mạc Quân Nghi đã làm cách nào định được cục diện như ý,
nhưng cho đến lúc rời khỏi nàng cũng chỉ cười nhẹ, không nói lời nào.

Mạc
lão bà đưa tiễn người thân cho nên trong lòng có phần buồn bã, nhưng vừa nghe
Tiểu Nghi nhờ cậy sư phụ Niên lão ở nhà chăm nom giúp đỡ, thường xuyên sang trò
chuyện cùng mình giải khuây thì nổi cơn tức giận, lập tức mắng nàng rảnh rỗi lo
chuyện không đâu. Vì một câu này mà Mạc lão bà cãi nhau với Niên lão khiến cho
bao nhiêu phiền muộn trong lòng cũng tạm thời quên mất.

Tiểu
Nghi đem theo một ít vật dụng đơn giản, sau khi từ biệt mọi người liền nhanh
chóng lên đường theo đoàn người của Nhị gia trở về thành Phong Tụ…

*
* *

Thành
Phong Tụ do bảy anh em nhà họ Phong làm chủ, là thủ phủ của đất Phong Gia. Mức
độ phồn hoa vào loại hiếm thấy. Đây là nơi khiến cho tất cả những kẻ đứng đầu
các vùng khác phải nghiêng mình kính nể, cũng làm cho bao khách thập phương
phải ngưỡng mộ ước ao.

Thành
Phong Tụ phân chia làm ba khu vực rõ rệt, bắt đầu từ cột mốc đầu tiên của thủ
phủ này cho đến khi vào được nơi ở của bảy anh em nhà họ Phong phải trải qua ba
lớp tường thành. Nhìn từ trên cao, chúng tựa như những đường vân trên một lát
gỗ vừa được xẻ ra từ thân cây to.

Khu
vực đầu tiên là nơi trú ngụ của quân bảo vệ thành do Tam gia Phong Bình thường
xuyên cai quản. Binh lực Phong Gia hùng hậu lại tinh nhuệ được phân bố khắp nơi
trên lãnh thổ mà khu vực này ở thành Phong Tụ chính là đầu não chỉ huy. Đội quân
Phong Gia kỉ luật nghiêm minh, anh tài vô số, quan hệ giữa chủ tướng và thuộc
hạ gắn bó như anh em một nhà. Chủ nhân Phong Ngạo đã từng nói: dùng binh là để
bảo vệ bản thân, tuyệt đối sẽ không tự mình ra quân chinh phạt nơi khác. Nhưng
một khi kẻ nào xâm phạm, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó không còn cố hương để trở
về. Chỉ cần cảm nhận hào khí luyện binh hàng ngày đủ biết Phong Gia hùng mạnh
đến nhường nào, cũng hiểu được tại sao bao nhiêu năm nay khắp nơi phân tranh
nhưng lại chưa từng có một thế lực nào dám động đến đất Phong Gia.

Qua
khỏi khu vực này, bước vào vòng tường thành thứ hai chính là nơi dân chúng của
thành Phong Tụ sinh sống, cũng là khu vực rộng nhất. Bao nhiêu hàng hóa trao
đổi mua bán từ khắp nơi đều có mặt ở chốn này. Ngày ngày các cửa tiệm, khách
điếm, hàng quán đều diễn ra cảnh tượng buôn bán sầm uất, người qua kẻ lại tấp
nập. Cuộc sống của dân chúng nơi đây không phải sung túc thì cũng đủ ăn đủ mặc,
người nghèo khó rất ít, quả là khiến cho người ta mơ ước.

Bước
qua cổng thành cuối cùng, điện Khán Vân hiện ra ngay trước mắt là nơi các huynh
đệ Phong Gia bàn bạc đại sự. Nơi này trang nghiêm, canh phòng cẩn mật, kẻ ra
vào đều là thuộc hạ thân tín hàng đầu của huynh đệ Phong gia. Mỗi ngày, các đối
sách cai quản lãnh thổ, đời sống dân chúng, tin tức từ bốn phương tám hướng đều
được tập trung về nơi này, cũng từ đây mà truyền xuống bên dưới. Điện Khán Vân
là trung tâm được nối thẳng đến bảy phủ đệ riêng biệt của họ và nơi đặc biệt
dành cho khách theo hình cánh quạt. Phía sau là khu vực dành cho nhà bếp, dược
phòng, chỗ ở của các gia nhân hầu hạ hằng ngày… nằm cạnh một khu vườn cực kì
rộng lớn tràn đầy hoa thơm cỏ lạ. Sâu bên trong vườn còn có một nơi gọi là
Thính Phong các, vốn dành cho huynh đệ nhà họ Phong đến nghỉ ngơi vào lúc rảnh
rỗi.

Mấy
hôm nay, tin tức được các gia nhân ở đây chú ý nhất là việc Nhị gia Phong Hoan
trở về từ thôn Nhã Y, mang theo nữ thầy thuốc đầu tiên của nhà họ Phong, cũng
là nữ y đầu tiên bước qua khỏi cánh cổng cuối cùng của thành Phong Tụ.

Không
chỉ có các gia nhân mà ngay cả những chủ nhân còn lại cũng khó tránh khỏi ngạc
nhiên nhưng vì việc công bận rộn vẫn chưa kịp hỏi rõ. Đương nhiên, Thập gia
Phong Ái là một ngoại lệ:

-
Mạc Quân Nghi! Nữ thầy thuốc mới của chúng ta đâu rồi?Thập gia ta muốn gặp cô!

Tiểu
Nghi đang xem xét các dược liệu trong dược phòng. Số lượng chủng loại quả thật
rất đa dạng, đã kiểm tra suốt một ngày mà vẫn chưa xem hết. Dược liệu ở đây
được thôn Nhã Y thường xuyên cung cấp, chất lượng vào loại hàng đầu. Đang tập
trung làm việc lại nghe tiêńg người không ngừng kêu réo tên mình, lúc nàng
ngước lên nhìn xung quanh đã thấy các gia nhân giúp việc khác ở trong dược
phòng khẽ che miệng cười.

-
Là ai đang gọi ta? - Tiểu Nghi nhìn Xuân Hảo, nữ tỳ được Nhị gia Phong Hoan sắp
xếp ở bên cạnh nàng hầu hạ.

-
Nghi tỷ! Đó là Thập gia của chúng ta. Tỷ mau ra xem, nếu không ngài ấy sẽ không
chịu bỏ đi - Xuân Hảo cố nén cười, khẽ đáp.

Tiểu
Nghi chưa kịp lên tiếng đã lại nghe thấy tiếng la hét chói tai:

-
Nữ thầy thuốc! Thập gia đến cho cô xem bệnh, còn không mau ra đây đi!

Tiểu
Nghi nhanh chóng bước sang gian nhà trống ở cạnh dược phòng. Vừa bước vào nàng
đã nhìn thấy một nam nhân dáng vẻ tuấn tú thanh nhã, gương mặt có phần thư sinh
trắng trẻo đang tựa vào ghế vắt chân lên bàn. Người vừa thoáng thấy nàng liền
vội vàng bật dậy, không thèm nói câu nào lập tức chạy đến bên cạnh vừa đi vòng
quanh vừa mở to mắt nhìn từ trên xuống dưới không chút khách sáo. Tiểu Nghi im
lặng, điềm nhiên để mặc kẻ kia quan sát. Sau một hồi, người này buông một câu
than thở:

-
Ta còn tưởng mỹ nữ khó gặp, khiến cho Nhị ca phải ngây ngất đến mức đưa về
Phong Gia làm thầy thuốc cho mấy huynh đệ ta. Hóa ra chỉ là một cô nương rất
bình thường, so với những nữ nhi xinh đẹp mà ta thường gặp còn kém xa. Uổng
công Thập gia hôm nay đến đây, còn bỏ mất một buổi thưởng đàn ngắm hoa cùng các
bằng hữu!

Giọng
điệu có vẻ thành thật, nghĩ gì nói đó, mặc dù không có bụng dạ xấu nhưng dùng
những lời như vậy rõ ràng hoàn toàn không để ý đến việc sẽ làm tổn thương một
cô nương. Nữ tỳ Xuân Hảo đứng bên cạnh từ nãy đến giờ cảm thấy ấm ức cho Tiểu
Nghi, trong lòng thầm mắng người được mệnh danh Thập Lang kia là kẻ chỉ biết
ham thích vẻ đẹp bên ngoài. Nhưng người bị chê bai lại không có chút phản ứng,
đợi đến khi Phong Ái phàn nàn xong nàng mới cười nhẹ, an ủi một câu:

-
Để cho Thập gia phải thất vọng thật là thất lễ. Lần sau muốn không phí công vô
ích, Thập gia đừng mới nghe qua đã vội chạy đến, càng không nên tự mình tưởng
tượng trước trong đầu. Người chỉ cần bình tĩnh một chút, hỏi thăm một vài gia
nhân bên cạnh là có thể biết rõ. Sự thật ở trước mắt, Thập gia cũng đừng quá
phiền não làm gì chỉ khiến bản thân thêm thiệt thòi. Bây giờ Thập gia gấp rút
lên đường, có lẽ vẫn kịp cùng các bằng hữu thưởng hoa chăng?

Phong
Ái kinh ngạc đến mức không nói thành lời. Tuy là thuộc hạ của Phong Gia, nhưng
cô nương ấy có cần nhẫn nhịn đến mức này không, thậm chí trên mặt một chút buồn
phiền, oán giận cũng không thấy, còn ung dung khuyên nhủ như thể người vừa bị
chê bai là một ai khác. Xuân Hảo đứng bên cạnh còn có chút phản ứng phù hợp
hơn.

Tiểu
Nghi không bận tâm đến vẻ mặt kì lạ của Phong Ái, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nói
tiếp:

-
Thập gia! Người đến rất đúng lúc, Tiểu Nghi còn định đến gặp người!

-
Gặp ta? - Thập gia lại kinh ngạc thêm một lần nữa.

Nữ
thầy thuốc rất vui vẻ gật đầu:

-
Tiểu Nghi đã nghe Nhị gia nói qua về tình hình sức khỏe của Thập gia. Nhị gia
nói từ nhỏ sức khỏe người hơi kém, hàng năm khi thời tiết thay đổi thường bị
bệnh kéo dài không khỏi. Sức lực cũng không được dẻo dai như người bình thường.

Phong
Ái nghe thấy trong lòng khó chịu, tự lẩm bẩm một mình: “Nhị ca nói nhiều như
vậy với cô làm gì?”, chợt nhớ ra người này là thầy thuốc mới của nhà họ Phong,
Thập gia nhăn mặt phiền chán nói một câu:

-
Cô nương muốn nói gì? Bây giờ ta không bị bệnh, đang rất khỏe mạnh.

Tiểu
Nghi nghiêm nghị lắc đầu:

-
Đợi đến lúc bị bệnh thì không còn gì để nói. Tiểu Nghi muốn giúp Thập gia nâng
cao sức khỏe, làm cho sức lực được dẻo dai, sau này mỗi năm không cần lo thời
tiết thay đổi. Muốn vậy, từ nay hàng ngày Thập gia cần uống một số thang thuốc
đặc biệt do Tiểu Nghi kê đơn, có lẽ một ngày chỉ cần uống năm chén là đủ…

-
Cái gì? Một ngày uống năm chén thuốc? Nếu vậy có khác gì ta đang bị bệnh, nhưng
hiện giờ rõ ràng ta đang rất khỏe, tại sao phải dùng thuốc làm gì? Không uống!
- Thập Lang lập tức lên tiếng phản đối, tỏ vẻ thà chết cũng không làm theo.

-
Không phải, hai chuyện này rất khác nhau. Bị bệnh uống thuốc là lúc cơ thể đã
suy yếu, sẽ rất mệt mỏi. Bây giờ Thập gia đang rất khỏe mạnh. Gọi là thuốc
nhưng thật ra chỉ là chọn một số loại cây cỏ lành tính có thể dùng như thức ăn
đem nấu cô đặc lại để nâng cao hiệu quả. Sử dụng trong thời gian dài sẽ làm thể
chất tốt hơn. So với thuốc vừa đắng vừa khó ngửi, loại thức uống này có mùi vị
dễ chịu hơn rất nhiều, có thể chua nhẹ, ngọt, chát hoặc không có mùi vị gì. Chỉ
cần dùng một thời gian Thập gia sẽ quen ngay. Tiểu Nghi cũng đã nói qua với Nhị
gia về việc này, hình như Nhị gia rất tán thành.

Tiểu
Nghi không chút buồn bực, trái lại kiên nhẫn giải thích. Nhưng Phong Ái giống
như trẻ con, vừa nghe đến thuốc đã sợ xanh mặt, vội vội vàng vàng xua tay:

-
Ta không uống, ta không uống! Cô nương đừng làm phiền ta!

Phong
Ái nói xong đã nhanh chóng rời dược phòng, vội vàng chẳng khác đang bị kẻ thù
đuổi ở sau lưng, khiến cho Xuân Hảo phải che miệng cố nén cười. Tiểu Nghi nhìn
theo bóng người đi xa chỉ biết vui vẻ lắc đầu, quay sang nói với Xuân Hảo: -
Thời gian tới chúng ta phải thường nấu thuốc cho Thập gia, muội hãy bảo mọi
người chuẩn bị thêm một lò nấu thuốc, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến các công
việc khác.

Xuân
Hảo ngạc nhiên buột miệng hỏi:

-
Nghi tỷ, thật sự phải cho Thập gia uống thuốc ư, muội còn tưởng…

-
Muội nghĩ ta đang đùa, hay nghĩ ta đang dọa Thập gia? Tiểu Nghi đột nhiên dừng
lại, ngẫm nghĩ điều gì rồi nói một cách thành thật:

-
Thật ra ta có dọa Thập gia một chút. Không đến mức mỗi ngày phải dùng năm chén
thuốc, có lẽ chỉ hai hoặc ba chén thôi. Ta không ngờ lại khiến Thập gia sợ đến
mức bỏ chạy không dám quay đầu.

Xuân
Hảo ngẩn ra một lúc, cuối cùng phải phá lên cười, Tiểu Nghi cũng không nhịn
được cười theo. Âm thanh vui vẻ của họ theo làn gió lan khắp dược phòng…

*
* *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3