Nếu đa tình, cười với ta - Chương 10

Chương 10.1

Ngồi trong Đông Húc Biệt Uyển, Lục Minh Triêu đứng trước cửa sổ, không nói
gì, chỉ yên lặng nhìn bầu trời cao vời vợi qua cánh cửa sổ kia.

Đằng sau truyền đến tiếng mở cửa, bước chân quen thuộc bước vào, nhưng hắn
không quay đầu lại, chỉ trầm giọng nói: “Ta không có hứng thú nghe ngươi nói gì
nữa.”

Giọng nói âm trầm chuyển sang vẻ lạnh lùng xa cách. “Đi ra ngoài cho ta!”

“Ta có thể ra khỏi Đông Húc Biệt Uyển, nhưng ta muốn biết rõ hơn, ngươi có
muốn ta ra khỏi Lục gia không?” Nhan San San bình tĩnh hỏi: “Có muốn bỏ người thê
tử như ta không?”

Người đằng trước đưa lưng về, yên lặng không trả lời.

“Nếu như đây là ý của ngươi thì bây giờ nói cho ta biết.” Nhìn bóng lưng to
lớn kia, nàng nói, “Ta sẽ như ngươi mong muốn!”

“Như ta mong muốn!” Lục Minh Triêu trào phúng cười lạnh. “Sao không nói rõ
ra đây là hi vọng của ngươi, ta hưu thê, vậy thì có thể thành toàn cho ngươi và
Tô Thiếu Sơ rồi.”

“Ngươi định bỏ ta sao?” Nàng hỏi lại lần nữa.

“Nói cho ta biết, ngươi đã ngoại tình bao lâu rồi? Cho ta đội mũ xanh bao
lâu rồi?”

“Ta không có!” Nhan San San
nghiêm nghị đáp lại.

Đối với hưởng ứng này của
nàng, Lục Minh Triêu lạnh giọng nghiến răng, “Đến bây giờ vẫn còn nói những lời
này với ta, chẳng lẽ đợi đến khi ta bắt gian ngươi và Tô Thiếu Sơ lên giường
mới là có sao?”

“Ta không có, càng không thể
cùng với Thiếu Sơ!”

“Không thể!” Lục Minh Triêu
bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt lạnh lùng như khóa chặt thê tử trước mặt!
“Ngươi để hắn hầu hạ ngươi tắm rửa thay quần áo, ngươi cho hắn ôm ngươi, ngươi
trần truồng trong lòng hắn, những hành động dâm đãng vô sỉ của ngươi và Tô
Thiếu Sơ đều là ta tận mắt nhìn thấy, còn muốn ta tin rằng hai ngươi
không-thể-nào?”

“Đúng!” Ánh mắt Nhan San San
kiên định nhìn hắn! “Ta và Thiếu Sơ, không-thể-nào!”

Nghe thấy lời phủ nhận của
nàng, Lục Minh Triêu thật sự rất muốn cười to cho nỗi đau này, hắn cứ như vậy
mà trao ra tình cảm, đúng là vừa hoang đường vừa buồn cười!

“Nhan San San, những chuyện
xảy ra tối nay đã đủ để ta thấy rõ về ngươi, cho dù có nói dối thế nào nữa cũng
không được đâu!”

“Cho nên ngươi muốn bỏ ta
sao?” Nàng chỉ muốn hắn trả lời chuyện này.

Lục Minh Triêu nhìn đôi mắt
xinh đẹp đang nhìn thẳng vào hắn, vẫn cao ngạo như thế, vẫn mạnh mẽ như thế,
hắn thật sự nghi ngờ, sợ rằng cho dù có bị bắt gian tại trận, nàng cũng sẽ cây
ngay không sợ chết đứng nói: không có!

Nhan San San cần người trượng
phu giả điên đến mức này như hắn sao? Nàng cần một quan hệ vợ chồng buồn cười
hoang đường như thế này sao?!

Nặng nề nhắm mắt lại, Lục
Minh Triêu quyết định, “Ta muốn ngươi rời khỏi Lục gia!”

Bên trong phòng bỗng im bặt
lại, không ai nói gì thêm, những lời này không khác gì nói với Nhan San San: Hắn
muốn hưu thê!

Lục Minh Triêu quay lưng lại
lần nữa, chậm rãi nói: “Bây giờ!”

Một lát sau, tiếng của Nhan
San San truyền đến, “Ta đã biết rồi.”

Không có lời nói dư thừa,
không có lời cãi lại dư thừa, nàng xoay người bước đi, không một chút do dự.

“Đứng lại!” Lục Minh Triêu
bỗng xoay người quát lên.

Bóng dáng đang bước đi không
dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

“Nhan San San, ngươi đứng
lại!”

Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, đi
ra khỏi phòng, đi tới cửa phòng lại bị một cánh tay kềm chặt lại!

“Lục Thiếu tông chủ, xin
buông tay!” Thân thể bị kềm chặt đến không thở nỗi, càng không thể động đậy,
bỗng truyền đến giọng nói cứng nhắc lạnh lùng của Nhan San San.

“Không được đi… Ta không cho
ngươi đi…”

“Là ngươi muốn ta đi, ta sẽ
rời khỏi Lục gia, vĩnh viễn rời xa ngươi!” Ở trong lòng hắn, Nhan San San nắm
lấy vạt áo của hắn, vẻ mặt như muốn khóc, “Ngươi muốn ta ở cùng ai, ta sẽ ở
cùng với người đó, mọi chuyện đều như ngươi mong muốn, vậy ngươi vui vẻ
chưa?”

“Ta vui vẻ sao?!” Lục Minh
Triêu không khống chế được cười điên cuồng, rống lên với nàng, “Người vui vẻ là
ngươi, người muốn mau chóng ở cùng với Tô Thiếu Sơ chính là ngươi…”

“Tên ngu ngốc này, ngu ngốc…”
nàng đánh hắn!

“Ta sẽ không cho ngươi đi!”
Lục Minh Triêu giữ lấy hai gò má của nàng, giọng nói khàn khàn gầm lên, “Không…
cho, cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ có thể ra khỏi Đông Húc Biệt Uyển, ngươi
muốn làm dâm phụ thì làm ở đây đi!”

Lục Minh Triêu hôn nàng,
không còn dịu dàng như trước, nó giống như một hình phạt để hành hạ nàng, không
chút lưu tình, làm cho nàng cảm thấy đau, nhưng Nhan San San chỉ nhắm chặt mắt
chấp nhận, bởi vì nàng cảm giác được, hắn đang chịu một nỗi đau còn lớn hơn cả
nàng!

“Minh Triêu…” Rốt cuộc đôi
môi cũng được buông ra, Nhan San San vỗ về khuôn mặt của hắn, ôn nhu nói:
“Ngươi đừng khó chịu, hãy nghe ta nói, chuyện này không phải như ngươi nghĩ, ta
và Thiếu Sơ…”

“Đừng nói đến cái tên này với
ta nữa!” Hắn lắc lắc hai vai nàng một cách tức giận, “Ngươi có hiểu tình cảm
của ta đối với ngươi không… ngươi có hiểu ta nâng niu, quý trọng ngươi bao
nhiêu không… tại sao ngươi lại làm ra những chuyện như thế này… tại sao?”

“Ta hiểu!” Không đành lòng
nhìn hắn điên cuồng như vậy, nàng quyết định không để ý đến lời hứa hẹn đó nữa,
nói mọi chân tướng ra cho hắn biết! “Ngươi hãy nghe ta nói…”

“Ngươi hiểu không? Ngươi có
hiểu hay không? Không có ai yêu ngươi hơn ta, không có ai giống như ta, trao
cho ngươi toàn bộ trái tim của mình…” Nói xong lời cuối cùng, Lục Minh Triêu
không thể khống chế được đau đớn nữa! “Ta không phải loại người thề sống thề
chết yêu ngươi, không phải là người đem đến niềm vui cho ngươi rồi bảo là yêu
ngươi, mà là ta biết ngươi muốn cái gì… trao cái gì cho ngươi… ta dám nói… trên
đời này… chỉ có ta quan tâm đến nụ cười của ngươi nhất… ai cũng không thể bằng
Lục Minh Triêu ta… ngươi hiểu không… Nhan San San!”

Lần đầu tiên, nghe hắn bày tỏ
nội tâm của mình, Nhan San San cười, “Ta hiểu, cho nên ta mới không tiếc thủ
đoạn muốn ngươi cưới ta!”

“Rốt cuộc ngươi đang có ý gì?
Đang chơi trò gì?” Lục Minh Triêu lại ôm chặt nàng, hận rằng không thể ép chặt
cả người nàng vào thân thể hắn, như vậy thì không ai có thể đoạt nàng đi
nữa!

Lục Minh Triêu vùi mặt vào
tóc nàng, hắn thật sự không thể rời khỏi nàng!

“Ta đúng là tên đần độn, vì
sao ngươi hành hạ ta như vậy, vì sao ngươi làm ra những chuyện như vậy, ta vẫn…
yêu ngươi!” Hắn đau khổ lẩm bẩm nói.

“Minh Triêu, ta đúng là có
chủ ý với ngươi, đang bỡn cợt ngươi, nhưng ngươi biết không? Ở trên đời này, không
có người đàn ông nào giống như Lục Minh Triêu ngươi, làm cho ta hao hết tâm
cơ!”

Cánh tay đang ôm nàng có chút
ngẩn ra, làm nàng phải ôm hắn lại, vuốt ve những lằn ranh trên ngực hắn.

“Ta cũng lo lắng không biết
rằng trong lòng ngươi có ta hay không, ta cũng lo lắng rằng ngươi có thời thời
khắc khắc nhớ ta hay không, những ngày chờ ngươi phát hiện tình cảm của mình
thật sự quá dài, ta lo lắng không biết khi nữ nhân khác xuất hiện, vì không để
chuyện như vậy xảy ra, ta phải chặt đứt từng cơ hội, ta muốn mắt của ngươi,
trong lòng của ngươi chỉ có thể có ta, cho dù là chuyện làm ngươi nhức đầu,
phát điên; đối với ngươi, ta rất tham lam, ta muốn ngày nào ngươi cũng phải
quan tâm ta, hai người chúng ta, ta mới là người chuyên chế nhất, đúng không?”

“San San…” Lời so sánh này
còn thẳng thừng hơn lời bày tỏ, nhất thời làm cho Lục Minh Triêu ngẩn ra.

Lúc này tiếng gõ cửa truyền
đến, không đợi bên trong người trong phòng đáp lại, cánh cửa đã bị đẩy ra,
là Tô Thiếu Sơ!

“Xin quấy rầy hai vị một
chút.” Nhìn đôi vợ chồng son ôm chặt nhau, ánh mắt như muốn giết người của Lục
Minh Triêu bắn đến, Tô Thiếu Sơ đành phải hỏi thăm một chút. “San San, Lệ Nhi
nói mấy cái yếm kia là làm cho ta, ta lấy ba cái, mà cũng muộn rồi, không làm
phiền hai người tìm hiểu nhau nữa.”

Tô Thiếu Sơ vừa nói xong, mọi
người trong phòng đều kinh ngạc, bao gồm cả Lục Minh Triêu!

“Tô… Tô Thiếu Sơ mặc yếm?!”
Đầu óc Lục Minh Triêu xoay chuyển, khó khăn hỏi: “Hắn… dùng cái đó là sao?” Tuy
là người yêu đi nữa, nhưng tặng một cái yếm của nữ nhân cho nam nhân là chuyện…
rất thất lễ!

“Là Tô Thiếu Sơ muốn dùng
mà.” Nhan San San trả lời.

“Hắn, muốn, dùng?!” Thân thể
chấn động không ngừng, làm cho Lục Minh Triêu suýt nữa á khẩu, “Tô… Tô Thiếu Sơ
có sở thích kì quặc này sao?” Uổng cho hắn còn có vẻ ngoài tuấn tú thư sinh như
thế.

“Ngươi đừng có nói nhảm,
Thiếu Sơ rất bình thường, yếm này là của ai, ngươi cứ hiểu đến đó là được.” Vì
sợ nàng phá hủy lời hẹn, đành phải để Thiếu Sơ ấm ức, dùng cách này để chứng
minh.

“Ặc!” Cái yếm của ai? Còn
phải nói sao? Dĩ nhiên là không phải của nam nhân, chính là của…”

“A!” Nhìn đến đôi mắt thanh
nhã bối rối của Tô Thiếu Sơ, Lục Minh Triêu phát ra một tiếng la quái lạ!

“Đã nói là không thể nào mà,
tại ngươi, không chịu cho ta giải thích!” Nàng vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ. “Ta
đã hứa rằng không thể nói ra, đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu thì ta không còn
cách nào cả!”

“Nhưng… nhưng… lấy thân phận
đó ở bên cạnh Hoàng thái tử!” Hắn không thể tin được, “Đó là lừa gạt hoàng
thất, tội danh không nhỏ!”

“Ngươi biết cái gì!” Nhan San
San đẩy hắn ra. “Tóm lại, Thiếu Sơ không có lừa gạt, chỉ là không thể nói thật
ra thôi.”

“Ta hỏi ngươi, có bao nhiêu
người biết?” Chuyện này đúng là đáng sợ, hơn nữa mọi người đều là bạn bè cùng
nhau lớn lên!

“Trừ người của Tô gia ra thì
là… ngươi!”

“Chuyện này, Tam hoàng tử… biết
không?” Khi hiểu ra chân tướng rồi, hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy, lời nói và
hành động của Chu Dục với Tô Thiếu Sơ rất kì lạ.

“Hắn có nghi ngờ!” Nhan San
San hơi nghĩ ngợi nói: “Thiếu Sơ là mục tiêu của hắn, nhưng hắn không đơn giản
như mặt ngoài đâu.”

“Chẳng lẽ hắn có mục đích
khác với Thiếu Sơ?” Bên ngoài có rất nhiều lời đồn nhảm về Tam hoàng tử, truyền
rằng hắn thích nam sắc, mà nữ tư cũng không chê, hắn cứ nghĩ Chu Dục chỉ có ý
đó với Tô Thiếu Sơ, dù sao thì Tô Thiếu Sơ có phong thái hơn người, vừa tiêu
sái như thiếu niên, vừa thanh nhã như thiếu nữ, trở thành mục tiêu của Chu Dục
cũng không lạ.

“Khi còn bé, Thiếu Sơ suýt
nữa đã chết trong tay hắn, may mà giả chết tránh được một kiếp, cũng vì vậy mà
Thiếu Sơ không thích đến gần Chu Dục!” Nhan San San hừ lạnh.

“Tóm lại, Chu Dục là người có
nhiều tâm cơ, ít nói chuyện một chút thì cũng tốt hơn.”

Chương 10.2

Nghe đến chuyện này, Lục Minh
Triêu ngạc nhiên, Tô Thiếu Sơ và San San bằng tuổi, Tam hoàng tử Chu Dục lớn
hơn bọn họ chín tuổi, khi còn bé suýt nữa chết trong tay Chu Dục, là chuyện gì
mà nghiêm trọng đến thế? Hắn nhớ là lúc nhỏ, Tô gia và Tam hoàng tử đâu có ân
oán gì?!

“Tướng công!” Nhan San San
chợt kín gọi, sắc mặt u ám nhìn hắn, “Cảnh cáo ngươi, chuyện của Thiếu Sơ, từ
giờ trở đi ngươi cứ vờ như không biết, nếu có chuyện xảy ra… hừ, diệt khẩu là
lựa chọn bất đắc dĩ!”

Vừa rồi còn nằm trong lòng
hắn, lời nói sắc mặt động lòng người, vậy mà bây giờ, không khí cảm động hoàn
toàn biến mất hết, hơn nữa còn là vì… Tô Thiếu Sơ!

Chết tiệt, biết hết chân
tướng thì sao? Vẫn lo cho Tô Thiếu Sơ như trước, làm cho hắn vừa bực vừa nghẹn!

“Ngươi còn vì… tiểu tử thúi
họ Tô kia mà diệt khẩu với trượng phu của mình?!” Suýt nữa nói ra từ không nên
nói, nhìn thấy nét mặt San San thay đổi, hắn nhanh chóng đổi cách gọi.

“Ngươi không biết, tình bạn
đáng quý hơn tất cả!”

“Vậy còn tình vợ chồng, không
biết nương tử để ở đâu?” Cho dù có biết thân phận thật của Tô Thiếu Sơ đi nữa,
hắn vĩnh viễn cũng ghen tức với Tô Thiếu Sơ.

“Minh Triêu, làm đàn ông thì
phải rộng lượng một chút, cho dù tình vợ chồng có to lớn đến đâu, thì cũng phải
xếp sau tình bạn!” Nhan San San rất nghĩa khí, đành chịu vậy! “Ta có thể có lỗi
với ngươi, nhưng không thể làm chuyện gì sai với bạn bè!”

Gân xanh bắt đầu xuất hiện
trên trán, Lục Minh Triêu tự nói với mình, nhẫn, bây giờ đã biết rõ quan hệ của
ái thê và Tô Thiếu Sơ không phải là tình yêu nam nữ rồi, vậy hắn có thể đoạt
lại trái tim của nương tử, sớm muộn cũng có một ngày, San San sẽ đặt tình cảm
vợ chồng lên đằng trước!

“Nói cho ta biết, đêm tân
hôn, Tô Thiếu Sơ nâng mặt ngươi lên, dựa vào ngươi rất gần, là đang làm gì đó?”
Nhìn từ xa, rất giống như hai người đang ôm vào nhau, hại hắn phát điên đêm tân
hôn!

“Thì ra hôm đó ngươi đứng bên
ngoài nhìn lén!” Khó trách đêm đó hắn lại bất thường như vậy!

“Ngươi còn chưa trả lời câu
hỏi của ta, hôm đó ngươi và hắn thật quá… mờ ám!” Cho dù biết thân phận của Tô
Thiếu Sơ thì sao, chuyện như vậy, phải xem xem hai bên có hứng thú hay không mà
thôi, “Còn gần đến nỗi giống như sắp hôn môi vậy, rốt cuộc đang làm gì?”

“Gần lắm sao? Có sao? Còn gần
đến nỗi suýt hôn môi?” Nhan San San nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới
nhớ ra. “Hình như là có, lúc ấy Thiếu Sơ phá tóc ta, hại ta lúc ấy không nhìn
thấy gì, hắn thừa cơ, cố ý đẩy ta, làm cho gương mặt ta loạn hết cả lên, cho
nên ta mới nắm chặt hông của hắn, để mọi người cùng ngã xuống… Minh Triêu,
ngươi làm sao vậy?” Sao mắt đột nhiên lấp lánh lên thế này?

“Không có gì, không có gì!”
Không ngờ, chuyện làm cho lòng hắn canh cánh suốt nửa năm, thì ra chỉ là một sự
vô tình buồn cười!

Hơn nữa, hình ảnh lúc ấy,
nhìn điệu bộ hai người tình chàng ý thiếp như vậy, ai mà không tin được cơ
chứ?!

Cũng nhờ San San giải thích,
Lục Minh Triêu nhớ lại lúc ấy hình như nàng có la lên: Coi chừng cái ghim… Trời
ạ! Sau khi chuyện này đã rõ ràng rồi, hắn thật sự không biết nên khóc hay nên
cười nữa!

“Hừm… Hắt xì!” Nhan San San
đè mũi xuống, “Đều tại ngươi, hại ta vội vàng chạy tới, quần áo còn chưa mặc
xong, lần này mà bị bệnh thì ta tìm ngươi tính sổ!”

“San San, sao người ngươi
lạnh thế này.” Lục Minh Triêu nắm lấy đôi tay nhỏ bé lành lạnh của nàng, ấm
giọng nói.

“Minh Triêu…” Nhan San San
nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, cùng đôi tay đang vỗ về trán, cổ nàng. “Sắc
trời đã muộn, ta cũng không sao cả, ngày mai là Trung thu, cả ngày đều bận bịu,
ta muốn về… Tây Hà Các trước.” Gương mặt Nhan San San bắt đầu ửng hồng, nhìn
thấy tay hắn bắt đầu vuốt ve xuống gáy, bắt đầu có chút… lỗ mãng.

“Ta không cho phép!” Lục Minh
Triêu bắt lại cổ tay của nàng.

“Minh Triêu!”

“Đã hơn mười ngày rồi, ngươi
cũng biết ta muốn ngươi thế nào mà, chẳng lẽ người còn muốn trận cãi vã nhảm
nhí này tiếp tục sao?” Hắn hôn lên trán nàng, thì thầm nói: “Cho dù ngươi có
chửi ta thú tính, muốn ta làm nô lệ, ta cũng cam lòng, tối nay cho dù có thế
nào ta cũng không cho ngươi đi, San San…”

Nhan San San che miệng cười
nhẹ.

“San San?”

“Gọi nương tử.” Nàng nở nụ
cười xinh đẹp.

“Nương tử.” Lục Minh Triêu
biết điều nghe theo.

“Ôm ta.” Nhan San San đưa tay
ôm chặt cổ hắn, để hắn bồng mình lên.

“Ngươi đồng ý sao?!” Hắn
cười, cúi đầu hôn lên cổ nàng, sau đó đi về phía chiếc giường bên cạnh.

“Nể mặt tướng công ngươi,
ngay cả tôn nghiêm cũng không tiếc, nếu ta còn không thành toàn thì ngươi cũng
quá đáng thương rồi!”

“Nương tử, người có thể dụ dỗ
Lục thiếu tông chủ ta làm “nô lệ” chỉ có mình ngươi, không có người khác!” Đừng
nói như hắn là sắc quỷ vậy được không?

“Ai biết ngươi nói thật hay
giả.” Lời ngọt thì thích nghe, ai cũng đều như thế, nàng khẽ cắn vào tai hắn.

Lục Minh Triêu cũng khẽ cắn
lại, nhưng là cắn môi nàng, “Ta lập tức chứng minh, tình cảm của ta nhiều như
thế nào.”

Lúc này, chỉ còn lại ngọt
ngào, không còn bất kì lời nói gì, chỉ có hai đầu lưỡi quấn chặt vào nhau, từ
từ đốt lên dục hỏa khắp người.

***

Vĩnh Lạc cung nằm phía sau
đường mòn trong ngọn núi trong rừng trúc, được xây dựng hoàn toàn bằng trúc,
dưới bóng đêm, ánh trăng sáng hòa hợp cùng làn sương mù mỏng manh, làm cho rừng
trúc càng lộ vẻ kì bí, huyền ảo.

Gió đêm lướt nhẹ qua tấm
màng, gió thu mát mẻ cũng theo đó mà len vào, cô gái trong phòng đặt bút xuống,
đứng dậy muốn đóng cửa sổ lại, nhưng đi chưa được mấy bước, một trận gió mạnh
thổi qua làm cho nàng lảo đảo, té nhào xuống khay đặt bình trà, huyết khí từ
trong cơ thể dâng lên, làm cho nàng khó chịu che ngực lại, đau khổ cắn chặt
răng, sau cùng không chịu được nữa, nàng phun ra máu!

“Sư phụ!” Người vừa đẩy cửa
vào lập tức chạy lên, điểm huyệt giúp nàng, giúp khí huyết đang sôi trào trong
cơ thể của cô gái được thăng bằng lại.

“Sơ Nhi!” Sau khi thân thể
tốt lên một chút, nàng gọi.

“Tử Đồng thường chăm sóc cho
người đâu rồi?”

“Sắp đến lễ nên ta cho nàng
ấy về nhà thăm gia đình.”

“Sao người không nói cho con
biết, con sẽ phái người đến chiếu cố người.” Đỡ nàng về chỗ ngồi, giọng nói của
người vừa đến mang theo chút lo lắng.

“Có mấy ngày thôi, ta ứng phó
được, hơn nữa, trong Vĩnh Lạc cung đều có người mang đến ba bữa cơm, không có
gì đâu.” Nàng cười, sau đó đổi đề tài, “Đêm nay gió lớn, sao con lại đến đây?”
Mái tóc pha màu sương gió, đã qua nhiều năm, quần áo tuy mộc mạc như không giấu
đi được khí chất thanh nhã của nàng.

“Ngày mai là Trung thu rồi,
con mang đến lễ vật tặng người, cả thuốc của người nữa.” Mở chiếc giỏ bằng trúc
ra, lấy thuốc ra. “Con muốn thân thể của người phải thật khỏe, người uống một
viên trước đi! Sư phụ.”

Dương Vân Tiên mỉm cười nhận
lấy thuốc, uống vào với nước.

“Sao vậy?” Nhìn thấy nàng
ngồi xổm xuống, gối mặt lên đùi nàng, nàng ôn nhu vỗ về.

“Sư phụ, người sẽ không có gì
đâu, con sẽ tìm viên kì châu để người không còn bị bệnh tật hành hạ nữa!”

“Tìm không được thì thôi, nhưng
cướp cống phẩm là tội lớn, cả đời này, có thể có con và San Nhi làm bạn, ta đã
thỏa mãn lắm rồi!”

“Không, con nhất định sẽ lấy
viên kì châu để cứu người.”

Ai... Tính tình của Sơ Nhi,
thậm chí còn mạnh mẽ, bướng bỉnh hơn cả San Nhi.

***

Khi ánh mặt trời chiếu vào
cửa sổ, cũng là lúc Nhan San San tỉnh giấc.

“Nương tử, ngươi cứ ngủ thêm
một lát nữa.” Lục Minh Triêu gẩy tóc nàng ra, hôn lên đôi vai trần của nàng,
“Ngủ đến trưa cũng được.” Dù sao thì sau buổi trưa, công việc mới bắt đầu bận
bịu.

“Vậy tướng công ngươi cũng
vậy đi!” Nhìn thấy hắn nằm nghiêng nhìn mình, nàng nhắm mặt lại đáp.

“Nương tử, lúc ngươi mơ ngủ
còn hấp dẫn ta hơn lúc ngươi tỏ ra quyến rũ nhiều.” Lục Minh Triêu vỗ về da
thịt trắng nõn mềm mịn của nàng.

Nàng vốn là đang nhắm mắt,
nghe vậy cố vén con ngươi lên. “Đừng nói với ta là ngươi nhìn suốt cả một đêm
đấy?”

“Khụ, chỉ là từ trước trời
chưa sáng thôi.”

“Trời… chưa sáng!” Tối qua
hắn đòi hỏi nàng suốt đêm, cuối cùng, thấy nàng mệt mỏi mới buông tha cho, vậy
mà hắn còn có thể nhìn nàng từ khi trời chưa sáng đến giờ, vậy thà là nói rõ
không có ngủ luôn đi, “Ngươi … thật có tinh thần.” Nàng không chơi với hắn nữa,
nhắm mắt lại dưỡng thần vậy.

“San San.” Hắn khẽ gọi. “Tối
nay ngươi cũng ở Đông Húc Biệt Uyển nhé?”

“Để xem…”

Ý thức nửa tỉnh nửa mê, cảm
giác được bàn tay hắn bắt đầu rong chơi khắp thân thể của nàng, lực đạo chỉ như
đấm bóp, phủ lên toàn thân nàng, cho dù đôi tay này mang theo ý đồ rõ ràng,
nhưng Nhan San San vẫn sung sướng hưởng thụ, chủ động đẩy thân thể lên nghênh
đón hắn.

Nói về đấm bóp, tướng công
của nàng làm là tốt nhất, luôn khiến cho nàng rất hài lòng.

“Vậy hôm nay ngươi cũng đừng
trở về Tây Hà Các nữa đi.” Thử hỏi xem.

“Ừ.” Nể mặt hắn tận tâm tận
lực chăm sóc cho kiều thê thế này, mở con đường sống cho hắn. “Nếu như ngươi
không cho Chu Dục tham gia nghi thức, có thể ta sẽ xem xét lại.” Hừ! Lễ truy
điệu cử hành ở Lục gia thì có liên quan gì đến nghi thức chứ, cho nên không thể
cho Chu Dục tham gia vào!

Vuốt ve hai tay của nàng,
nói: “Nương tử, chuyện này ngươi cứ nhịn đi! Nghi thức lần này phải cùng bổ một
quả bưởi do Tam hoàng tử trao, là một quả bưởi độc nhất vô nhị đó!”

“Chỉ là một trái bưởi da xanh
thôi, có gì thần kì chứ!” Nàng tức giận, đẩy tay hắn ra.

Xì! Chỉ có một trái bưởi cũng
có thể làm nghi thức, đúng là độc nhất vô nhị!

“Nương tử, quả bưởi này thật
sự không phải bình thường, bên trong nó giấu kì châu được Đông Vực tiến cống,
Đà La Ni châu.” Lục Minh Triêu cười dụ dỗ ái thê, “Theo ý của Tam hoàng tử,viên
Đà La Ni Châu thật sự sẽ được bí mật giao cho Bình quận chúa, cho nên mới giấu
nó trong quả bưởi đó, để tránh tai mắt của người ngoài.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3