Trà trộn phòng con gái - Phần 27

Tôi nghĩ ngợi một lúc, nhìn cô ấy:
“Có thể tôi không có được dũng khí như bố chị”.

Trình Tư Vy cười gượng gạo,
không nói thêm gì nữa.

Đi qua con đường lát đá lúc nãy
còn đông vui tấp nập mà giờ đã lạnh vắng người qua lại, chúng tôi trở lại ngõ
nhỏ nơi lúc trước đỗ xe.

Trong ánh sáng nhập nhoạng,
chúng tôi chuẩn bị mở cửa xe, đột nhiên, phía sau vọng đến một tiếng hét: “Đứng
yên!”.

Tôi quay lại, nhìn thấy tên kẻ
cắp mặt đen với mái tóc xoăn màu nâu đã bị tôi đánh cho bỏ chạy ban sáng đứng
dưới ánh đèn lờ mờ cách đó vài mét. Sau lưng hắn là mười mấy tên đồng bọn tay cầm
dao cầm gậy.

Tôi thầm nghĩ gay go rồi. Tôi
và Trình Tư Vy không những bị bọn chúng theo dõi, lúc này đây còn bị bao vây.

Bây giờ bọn chúng nhìn thấy tôi
và Trình Tư Vy đứng cạnh chiếc Porsche màu đen, kích động muốn nhảy ra thách thức,
ngỡ rằng đã bắt được con cá sộp.

Trình Tư Vy lấy trong túi ra
chiếc ví da, vứt cho bọn chúng: “Lấy tiền đi, đừng có làm hại người”.

Tên đầu sỏ bắt lấy chiếc ví:
“Cô em ngoại quốc hóa ra cũng biết tiếng Trung cơ đấy. Nhưng, người đẹp này,
ngoài tiền ra, người và xe, anh đều cần!”.

“Vy, chị vào trong xe ngồi đi”.
Tôi hơi quay đầu lại, bình tĩnh nói với Trình Tư Vy.

“Nhưng anh…”. Trình Tư Vy do dự
nhìn tôi.

“Mẹ kiếp đừng có rầy rà nữa,
xông lên!”. Tên đầu sỏ hét lên.

Tiếng hắn vừa dứt, mười mấy tên
cướp nhãi nhép tay cầm vũ khí lập tức xông tới như lũ sói đói.

Cầm đầu chính là tên kẻ cắp mặt
đen tóc xoăn, hắn chạy thẳng về phía Trình Tư Vy. Thấy hắn liều mạng xông đến,
tôi quay một vòng, đá hắn một cú, chuẩn xác đá trúng đầu hắn!

Tên trộm mặt đen ngã ngửa về
phía sau, mồm còn hứ hứ hai tiếng, lập tức ngất lịm đi. Hắn không biết rằng ban
ngày, tôi còn chưa dùng hết sức.

Tôi thuận đà quay người, đóng cửa
chiếc xe Porsche lại, để Trình Tư Vy ngồi yên bên trong.

Những tên còn lại lặng người một
lúc, đột nhiên hò hét xông về phía tôi.

Bọn chúng đều là những tên cướp
liều lĩnh, tôi cũng liều luôn, tiến lên phía trước đấm đá túi bụi. Trong bọn
chúng có hai thằng ngã xuống, nhưng chiếc sơ mi của tôi bị chúng xé rách mấy chỗ,
vai và cánh tay cũng bị gậy của bọn chúng đập trúng! Nếu như không phải tôi đã
từng luyện tán thủ cơ thể có thể coi là rắn chắc, thì sớm đã bị bọn chúng đánh
gục rồi!

Bỗng nhiên, một cảm giác lành lạnh
sượt qua eo tôi!

Cũng chính lúc này, chiếc
Porsche màu đen đột nhiên sáng đèn, bánh xe ma sát với mặt đường, chuyển động một
cách dữ dội.

Trình Tư Vy lái chiếc Porsche,
mạnh mẽ lao ra khỏi cái ngõ nhỏ!

Cánh cửa bên sườn xe cố ý mở
ra, tôi hiểu ý đồ của Trình Tư Vy, liền nhảy vào trong xe, tiện đà giật lại chiếc
ví da của Trình Tư Vy từ tay một tên trộm còn đang ngơ ngác.

Chiếc Porsche lao đến, có ai
dám dùng máu thịt của mình để ngăn cản chiếc xe chứ?

Trong tiếng chửi rủa của lũ kẻ
cướp, chúng tôi lao ra khỏi con ngõ, rẽ ra đường lớn.

Chiếc xe chạy thẳng qua ba giao
lộ, Trình Tư Vy mới dám thở phào một cái.

“Ví của chị này”. Tôi đưa chiếc
ví ra trước mặt cô ấy.

Trình Tư Vy giơ tay đón lấy, sau
đó nhìn tôi mặt mũi đầy mồ hôi, hỏi: “Anh không sao chứ?”.

“Không sao, ra mồ hôi đầy người
thôi”. Tôi cười với cô ấy, nói.

Trình Tư Vy nhìn tôi vẻ đầy
khâm phục: “Không ngờ anh đánh nhau giỏi đến vậy”.

“Bây giờ thì biết tôi không phải
là thư sinh yếu đuối rồi chứ?”. Tôi nói nửa pha trò.

Trình Tư Vy cúi đầu cười,
nghiêng đầu nhìn chiếc ví da vẫn còn chưa bị sây sát, than thở: “Nếu như anh
không đi cùng tôi, chỉ e tôi hôm nay ít nhất cũng mất một chiếc ví da. Trải qua
việc này, từ sau tôi không dám ra ngoài buổi tối nữa”.

Thấy cô ấy lo lắng đến vậy, tôi
an ủi: “Không cần phải lo lắng, trị an của Bình Hải vẫn rất tốt. Nhưng ở khu phố
cổ thì có chút hỗn loạn”.

Cô ấy mở to đôi mắt hút hồn,
nhìn tôi, rút ra mấy tờ giấy: “Lau đi, nhìn anh xem, khắp mặt toàn là mồ hôi”.

Nhớ lại cảnh nguy hiểm hỗn loạn
ban nãy, tôi khó mà trấn tĩnh lại ngay được. Tôi không phải là mình đồng da sắt,
cũng là người bằng xương bằng thịt, có tim có gan. Chỉ là do tình huống lúc đó,
nếu không liều lĩnh đánh đấm một phen, e là khó mà thoát thân, cũng không biết
bọn chúng sẽ làm gì Trình Tư Vy.

Bây giờ tĩnh tâm lại, tôi một
mình đánh lại mười mấy tên, đúng là đã bộc lộ toàn bộ tiềm lực của bản thân.

Lúc này phần eo của tôi bắt đầu
đau rát, tôi cúi đầu nhìn nhanh một cái, giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục
nói chuyện với Trình Tư Vy về vài chủ đề không liên quan.

“Tôi đưa anh về chỗ anh ở
nhé?”. Khi vào đến trung tâm thành phố Bình Hải, Trình Tư Vy hỏi tôi.

“Không cần đâu, dừng ở ngã rẽ
phía trước cho tôi xuống. Chỗ này cách chỗ tôi ở rất gần, chị không cần phải
mua đường đâu, tôi tự về nhà được rồi”. Tôi nói.

Trình Tư Vy cũng không miễn cưỡng,
dần dần giảm tốc độ, tấp vào ngã rẽ trước mặt.

“Hay là… Anh đến khách sạn tôi ở
nghỉ một lát đã?”. Cô ấy nghĩ một lúc, đột ngột hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, cười với cô ấy.

Chiếc xe dừng lại bên đường,
Trình Tư Vy mở túi đưa cho tôi mấy quyển sách cũ mà tôi mua.

Tôi cầm sách, mở cửa chuẩn bị
bước xuống.

“Lương Mân,” Trình Tư Vy ngồi ở
ghế lái xe, đột nhiên gọi tôi, khi tôi quay người, cô ấy chỉ nói một câu khách
sáo: “Cảm ơn anh”.

Đêm lạnh như nước, Trình Tư Vy
trong ánh đèn mờ ảo, đẹp đẽ mà yên lặng.

“Tôi về đây”. Tôi khẽ nói một
câu, bước một chân ra ngoài xe.

Cô ấy níu cánh tay tôi lại. Những
móng tay mỏng manh, vừa lạnh vừa sắc.

Cô ấy nhìn tôi, đột nhiên tiến
lại gần, hôn nhẹ lên môi tôi.

“Về sớm đi”. Tôi mở cửa xe.

“Này”. Cô ấy đột nhiên kéo tôi
lại, đưa cho tôi một tập tài liệu.

“Cái gì thế?”. Tôi nhận lấy, hỏi
lại cô ấy.

“Bản quyền xuất bản tiểu thuyết
của Carl Sura”.

Đứng ở ngã rẽ, tôi lấy tay ôm
eo, nhìn theo chiếc đèn hậu màu đỏ của chiếc Porsche đen dần khuất đi trong tầm
mắt, cầm tập tài liệu tiếp nhận bản quyền nặng trịch, có chút ngỡ ngàng.

Trong tay đã có thứ gì đó ướt ướt
chảy ra, tôi vẫy tay bắt một chiếc taxi, sau đó trở về Lam Kiều Hoa Uyển.

“Anh bạn, anh đem cái gì lên xe
vậy, có mùi gì thế?”. Người lái xe ngồi ở hàng ghế trước vừa lái xe, vừa hỏi
tôi.

“Là mùi của bên ngoài thì phải?”.
Tôi dựa vào ghế, hạ kính xe xuống, nhìn ra cảnh đêm của thành phố, bình tĩnh
nói.

Rất nhanh, xe taxi đã đến Lam
Kiều Hoa Uyển. Tôi bảo lái xe chở thẳng tôi đến cửa chung cư số 18, trả xong tiền,
cầm những quyển sách cũ mua được xuống xe.

Trong chung cư, đèn điện sáng
trưng, bọn họ vẫn chưa đi ngủ. Tôi mở cửa bước vào, giả vờ không nhìn thấy
Trình Lộ và Tô Tô ở phòng khách, đi thẳng về phòng mình.

“Anh Tiểu Mân!”. Tô Tô bỗng gọi
tôi.

Tôi nhìn cô bé một cái, vẫn đi
thẳng về phòng.

“Anh Tiểu Mân, tay anh cầm gì vậy?”.
Cô bé không để ý đến vẻ lạnh nhạt của tôi, hiếu kỳ chạy đến, chắn trước đường
tôi đi.

“Mua ở hiệu sách cũ, em cầm lấy
mà xem”. Tôi đưa những thứ trong tay cho cô bé, vòng qua cô, đi về phòng.

“Anh Tiểu Mân, em bỗng nhớ ra tối
qua quên một việc!”. Tô Tô dường như không có chút hứng thú với đống sách cũ,
chặn tôi lại, cười hi hi nói.

“Cái gì?”. Tôi vừa tiếp tục đi
về phòng vừa hỏi qua loa.

“Quên kiểm tra xem anh có mặc
cái quần lót màu đỏ mà em mua tặng không!”. Tô Tô cười ha ha hỏi tôi.

Cô bé vừa nói vừa đến kéo quần
của tôi.

“Tô Tô, đừng đùa nữa”. Tôi giơ
tay ngăn cô bé lại.

“Á!”.

Đột nhiên, đồng tử đẹp đẽ trong
mắt Tô Tô mở to. Cô cúi xuống nhìn chất lỏng màu đỏ tươi còn đang nóng hổi
trong tay mình, hét lên đầy sợ hãi và kinh hoàng.

“Anh Tiểu Mân, làm sao anh lại
bị thương vậy?”. Trong giọng nói của Tô Tô rõ ràng có tiếng khóc, tiếng hét lên
sắc nhọn.

Tôi cố cười: “Không sao, trên
đường về không cẩn thận bị ngã, em mau đi rửa sạch máu ở tay đi, đừng làm bẩn đồ
đấy”.

Tô Tô lắc đầu, sợ hãi nhìn tôi,
cô bé vừa nắm cổ tay tôi, vừa hét lên về phía phòng của Hiểu Ngưng: “Chị Hiểu
Ngưng! Mau ra đây! Anh Tiểu Mân bị thương!”.

Thấy phòng Hiểu Ngưng mãi không
có động tĩnh gì, Tô Tô bỏ tôi ra, vội vàng chạy qua bên đó.

“Á…”. Bên trong lập tức vọng ra
tiếng hét kinh hãi của Hiểu Ngưng. Rõ ràng, tay Tô Tô đầy máu, đã làm cho cô ấy
khiếp sợ.

Rất nhanh, Hiểu Ngưng từ trong
phòng chạy ra, không nói câu nào cởi ngay áo tôi ra, kiểm tra vết thương của
tôi.

Chỉ nhìn thấy máu tươi từ vết
thương từng giọt từng giọt chảy ra ngoài, dù tôi đã dùng tay bịt lại, nhưng máu
vẫn theo ngón tay tôi nhỏ xuống nền nhà.

Trình Lộ nghe thấy tôi bị
thương, cũng vội vàng đi tới. Cô ta nhìn thấy những giọt máu trên sàn nhà và một
mảng máu loang trên áo tôi, cũng sợ đến nỗi mày chau cả vào.

Còn Linh Huyên nghe thấy tiếng ồn
ào và tiếng hét ở phòng khách, cũng ra khỏi phòng. Cô ấy nhìn thấy những vết
máu, phản ứng giống hệt Trình Lộ, bịt miệng lại, nhìn tôi vẻ kinh hãi.

“Chị Hiểu Ngưng, chị mau cứu
anh ấy!”. Tô Tô không để ý đến máu trên tay mình, co kéo Hiểu Ngưng, miệng phụng
phịu, gần như khóc đến nơi.

Đúng thật là, cứ làm như tôi sắp
chết đến nơi ấy. Tôi vừa phàn nàn phản ứng của Tô Tô có hơi quá, lại vừa cảm động
trước tấm lòng chân thành không hề giả dối của cô bé.

Hơn nữa, chịu đựng gần nửa tiếng
đồng hồ, vết thương ở eo của tôi càng ngày càng đau, máu chảy ra ngày càng nhiều.
Cũng vì lý do đó, nên tôi mới không để cho Trình Tư Vy đưa tôi về mà giữa đường
đòi xuống xe. Nếu không, máu của tôi chảy ra, thấm vào ghế của chiếc xe
Porsche, cô ấy sớm muộn cũng sẽ phát hiện. Tôi không muốn cô ấy lo lắng, cũng
không muốn cô ấy cảm thấy có lỗi, nên mới cố chịu đựng không thể hiện ra, đến
khu trung tâm thành phố liền yêu cầu xuống xe.

Nhưng lúc này, vết thương hình
như theo nhịp chuyển động của tôi mà hơi rách ra thêm, đau đớn vô cùng.

“Đưa anh ấy vào phòng, mình sẽ
xử lý”. Hiểu Ngưng nhanh chóng kiểm tra vết thương của tôi, căn dặn bọn Tô Tô.

Tô Tô và mọi người không dám chậm
trễ, lập tức dìu tôi vào phòng. Tô Tô ở bên trái, Linh Huyên ở bên phải, ngay cả
Trình Lộ luôn chống lại tôi cũng lo lắng đứng bên cạnh tôi, bởi vì không có chỗ
nào cho cô ta giúp đỡ, nên cô ta chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy lưng của tôi.

Về đến phòng mình, tôi vừa ngồi
xuống sau một hồi luống cuống dìu đỡ của họ, Hiểu Ngưng liền cầm một đống thuốc
nước và một cuộn băng gạc đi tới.

“Mọi người đi ra cả đi, ở đây
giao cho mình được rồi”. Cô ấy trấn tĩnh nói.

Hiểu Ngưng là người chuyên nghiệp
nhất trong tình huống này, Tô Tô và mọi người không dám có bất kỳ phản kháng
nào, lần lượt đi ra khỏi phòng tôi.

Khi bọn họ rời khỏi phòng, Hiểu
Ngưng cầm băng gạc và thuốc, ngồi bên giường của tôi, bảo tôi: “Cởi áo ra”.

Tôi giơ một tay lên, tay còn lại
chỉ vào vết thương, ra hiệu cho cô ấy, lúc này tôi không có cách nào tự cởi áo
ra cả.

Hiểu Ngưng không còn cách nào,
khẽ thở dài một tiếng, tiến đến phía trước, nắm lấy áo tôi, giúp tôi nhẹ nhàng
cởi ra. Cô ấy ở rất gần tôi, vì phải dùng sức giúp tôi cởi áo, cả nửa thân trên
dường như sắp áp vào mặt tôi.

Mái tóc ngắn làm nổi lên khuôn
mặt thanh tú, vì phải dùng sức nên cô ấy hơi thở gấp. Khuôn ngực cao, tròn mà mềm
mại của cô nghiêng nghiêng về phía trước, suýt nữa đè lên mặt tôi.

Cuối cùng, chiếc áo thấm đầy
máu của tôi cũng được cô ấy cởi ra. Cô ấy nhìn vào thân thể cũng được coi là cường
tráng của tôi, mặt hơi đỏ lên, rồi lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lạnh
băng thường ngày, dùng một chiếc khăn ướt lau sạch máu đọng quanh vết thương,
sau đó lấy một chai thuốc nước màu vàng, thấm đẫm một cục bông, bôi lên quanh vết
thương của tôi.

“Á…”. Thuốc thấm vào vết thương
của tôi, đau buốt từng cơn. Tôi không ngờ sự kích thích của loại thuốc sát
trùng này mạnh đến vậy, không kìm được tôi kêu lên.

Hiểu Ngưng liếc nhìn tôi vẻ coi
thường, còn tôi nghĩ mình chỉ vì một tý đau đớn này mà cũng kêu, liền cảm thấy
rất xấu hổ, ngượng ngùng vô cùng.

“Vết thương ngoài da”. Hiểu
Ngưng nói.

Câu này nghe có vẻ không có ý gì,
nhưng lại làm cho tôi càng mất mặt, dường như những tiếng hò hét lúc nãy ở
phòng khách đều do tôi cố ý gây nên.

Nhưng thái độ của cô ấy dù có
hơi lạnh nhạt, thủ thuật lại hết sức tỷ mỷ. Cô ấy dùng tay đo vết thương của
tôi, phát hiện thấy miếng dán không có cách nào băng kín được vết thương, nên lấy
băng gạc ra, kéo ra một đoạn, cuốn quanh phần eo của tôi, từng vòng từng vòng một.

Tôi phối hợp với cô ấy, hai tay
giơ lên cao, giống như một con cua lớn vừa được kéo lên bờ.

Tay Hiểu Ngưng rất lanh lẹ, từng
vòng từng vòng rất dịu dàng. Cô ấy áp sát tôi, hai tay liên tục đan vào nhau ở
phần bụng và lưng của tôi, cả người dường như sắp sà vào lòng tôi vậy, làm cho
tôi cảm thấy rõ ràng sự dịu dàng của cô.

Khi tôi đang cúi đầu, ngắm nhìn
chiếc cổ nõn nà của cô ấy nghĩ ngợi linh tinh thì cô ấy đột nhiên dùng lực thắt
chặt dải băng ở eo tôi.

“Á!”. Vết thương của tôi đột ngột
bị đè nén, bỗng chốc đau đến nỗi tôi lại kêu lên lần nữa.

Hiểu Ngưng cầm kéo, cắt đi phần
cuối của dải băng.

Cứ nghĩ đến việc tôi lại kêu to
lần nữa trước mặt Hiểu Ngưng, càng cảm thấy mất thể diện, chỉ có thể giả vờ
quên đi việc vừa xảy ra, giơ tay sờ phần eo vừa được băng bó, ngượng ngùng ho
vài tiếng.

Cái cô Hiểu Ngưng này, lẽ nào
biết được bụng mình nghĩ gì? Tôi xoa xoa phần băng ở eo, nhìn cô ấy, bụng đoán
già đoán non.

“Đây không phải là vết thương
do bị ngã, mà là dao đâm”. Cô ấy vừa thu dọn đồ đạc, vừa nhìn tôi, “Nói thật ra
xem nào”.

Hóa ra khi nãy đột ngột thắt chặt
dải băng, là cô ấy cố ý trừng phạt tôi vì đã nói dối Tô Tô.

“Nhất định phải nói à?”. Tôi
nhìn cô ấy vẻ ngại ngần. Ý tứ trong lời nói của tôi rõ ràng là không muốn giải
thích.

Hiểu Ngưng cười vẻ lãnh đạm như
mọi khi, rồi ôm các loại dao, băng gạc, chai thuốc vào lòng, mở cửa đi ra khỏi
phòng tôi.

Thì ra cô ấy không hề có ý truy
hỏi đến cùng. Đúng là cô gái vừa lạnh lùng như nước lại vừa làm cho người ta cảm
thấy thật dễ chịu.

“Anh Tiểu Mân…”. Hiểu Ngưng vừa
ra khỏi phòng, Tô Tô lập tức quan tâm chạy ngay vào.

Trong tay cô bé cầm mấy quyển tạp
chí và sách cũ mà tôi mua hôm nay: “Cái này là của anh, em mang vào cho anh đây
này”.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã
của Tô Tô, lại nhìn thấy Linh Huyên và Trình Lộ cũng theo cô bé đi vào thăm
tôi, trong lòng tôi rất cảm động.

Đây giống như cảm giác ở “nhà”.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi tỉnh
dậy sờ eo mình, cách ba lớp băng gạc, dường như cảm giác vết thương không còn
đau nữa. Phương pháp trị liệu của Hiểu Ngưng thật lợi hại.

Tôi đứng lên mặc quần áo, làm vệ
sinh cá nhân rồi đi ra khỏi phòng.

“Vết thương đỡ tý nào chưa?”.
Linh Huyên nhìn thấy tôi đi ra, hỏi tôi đầu tiên.

“Khỏi nhiều rồi, vốn là vết
thương nhẹ, bị Tô Tô hô hoán lên đấy thôi”. Tôi cười với cô ấy. Thực ra vết
thương không nhẹ, nhưng tôi không muốn Linh Huyên lo lắng.

Tô Tô giống như một chú thỏ nhỏ
gặm bánh mỳ, nhìn thấy tôi tinh thần sung mãn, tinh nghịch lè lưỡi với tôi.

Trình Lộ cũng nhìn tôi đầy vẻ
quan tâm, chỉ là không nói ra mà thôi.

“Trình Lộ, hôm nay tôi muốn xin
nghỉ”. Tôi nói.

“Một vết thương nhỏ mà đòi nghỉ
hả?”. Trình Lộ hôm qua chính mắt nhìn thấy tôi chảy máu, vừa nãy còn có chút lo
lắng, đột nhiên trở mặt vô tình, cố ý hỏi lại tôi một cách lạnh nhạt.

“Chị Lộ Lộ, hôm qua anh Tiểu
Mân chảy nhiều máu lắm!”. Tô Tô lập tức nói giúp tôi.

“Đúng đấy, cậu phê chuẩn cho
anh ấy nghỉ hôm nay đi”. Linh Huyên cũng đi đến, đứng cạnh tôi.

Trình Lộ nhìn họ, miễn cưỡng ra
dáng giám đốc, nói với tôi: “Được thôi, cứ cho là hôm qua anh đã xin phép tôi
nghỉ trước rồi, hôm nay không tính là anh bỏ việc, tính cho anh nghỉ không
lương”.

Cầm lông gà làm lệnh tiễn, còn
coi mình là Thiên Bồng Nguyên Soái chắc. Nhưng cũng có mấy người ở cùng cấp
trên của mình dưới một mái nhà đâu?

Tôi lườm cô ta, ném cho cô ta
thứ mà tôi cầm trong tay.

“Cái gì đây?”. Trình Lộ rút ra,
nhìn thấy toàn tiếng Anh chi chít, hỏi tôi.

“Hợp đồng đại diện xuất bản tiểu
thuyết của Carl Sura”. Tôi hờ hững nói.

“Thật á?!”. Trình Lộ cầm mấy tờ
giấy, kích động đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên.

“Trình Tư Vy giúp lấy được, cô
tìm cách cảm ơn chị ấy đi. Hôm nay trước hết cô giải quyết cho xong cái hợp đồng
này, tôi ở nhà thử dịch trước một ít xem sao. Nhanh chóng xuất bản, tranh thủ lấy
chút danh tiếng, sẽ có lợi cho việc chúng ta có được dự án bản quyền”.

Tiếng tăm của Carl Sura đến nay
đã vang lừng, là ứng cử viên sáng giá cho giải Nobel năm nay, tầm ảnh hưởng của
ông ta trong giới xuất bản cũng như trong giới văn hóa không hề nhỏ hơn Tom
Cruise trong giới điện ảnh.

Nếu có thể trở thành người đại
diện xuất bản bản tiếng Trung của ông ấy thì cũng giống như trở thành người quản
lý của Tom Cruise vậy, nói trắng ra là tiền tài như nước, nói văn vẻ thì là tiếng
tăm vang dội.

Linh Huyên ở trong bếp thái rau
thật thành thục, hương thơm tự nhiên của rau xanh vượt ra phòng bếp bay vào
phòng khách.

Linh Huyên đúng là điển hình của
mẫu phụ nữ vợ đảm mẹ hiền, vừa xinh đẹp lại hiểu biết, có nghề nghiệp ổn định,
không những đảm việc nhà, mà còn không hề cứng nhắc, già nua, chàng trai nào lấy
được cô ấy, đúng là hạnh phúc cả đời.

Tôi nhìn qua cửa kính phòng bếp
thấy mái tóc dài bồng bềnh theo nhịp động tác cô thái rau, không khỏi có chút
xao xuyến.

“Có cần anh giúp gì không?”.
Tôi đẩy cửa bước vào.

“Không cần đâu, anh cứ làm việc
của anh đi”. Linh Huyên cười với tôi thật ngọt ngào.

“À, cái eo của anh đã đỡ tý nào
chưa?”. Cô ấy đột nhiên hỏi.

Tôi xoa xoa eo: “Đã tháo băng
ra rồi, không đau nữa”.

Linh Huyên cười thoải mái: “Thế
thì tốt”.

Cô ấy rất nhã nhặn mà chân
thành, không hề có chút giả dối. Cô ấy biết tôi và Trình Lộ phải thức đêm, đặc
biệt làm đồ ăn đêm cho chúng tôi, cùng chúng tôi chia sẻ lo lắng, thật là biết
đồng cảm với người khác.

“Anh cũng không đi xem Trình Lộ
thế nào, cô ấy về là chui tọt vào phòng làm việc rồi”. Linh Huyên nói.

Tôi so vai: “Anh không muốn làm
phiền cô ấy”. Nhìn thấy sắc mặt Linh Huyên chùng xuống, tôi vội nói: “Được rồi,
anh đi xem xem cô ấy thế nào”.

Con gái thật kỳ lạ, ví dụ như
Hiểu Ngưng và Linh Huyên, tôi đối với Trình Lộ có hơi tốt một chút, bọn họ liền
tỏ ra rất hài lòng. Nhưng tôi tiến thêm một bước quan tâm đến Trình Lộ, bọn họ
dường như lại không bằng lòng.

Đi đến phòng của Trình Lộ phải
đi qua phòng Tô Tô, nhìn qua cửa, tôi thấy Tô Tô đang ngủ gật trước màn hình
tinh thể lỏng, nước dãi sắp chảy từ miệng ra bàn đến nơi rồi. Cô bé này đúng là
một con sâu lười, tôi nhờ cô bé làm giúp bìa cho cuốn sách mới, lúc này còn
chưa đến nửa đêm, cô bé đã ngủ mất rồi.

Tôi đi vào, nhẹ nhàng bế cô bé
lên, đặt vào trong chăn. Tóc cô bé rất suôn mềm, lọt qua kẽ tay tôi, vô cùng dễ
chịu. Cô bé mặc bộ đồ ngủ con thỏ rất dễ thương, không những chất vải mềm mại
như lông thỏ, mà chiếc mũ đằng sau còn có thêm hai cái tai thỏ, làm cho người
ta vừa thấy đến là bó tay với cô bé lại vừa thấy buồn cười.

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng Tô Tô
lại, khi đi qua cửa phòng của Hiểu Ngưng, tôi nhìn thấy cô ấy đang chuyên tâm
viết báo cáo. Cô ấy hơi nghiêng đầu, cặp lông mày lá liễu hơi chau lại, thỉnh
thoảng lại dừng bút, suy nghĩ hồi lâu. Trông cô ấy cứ như đang trải qua một kỳ
thi quan trọng vậy.

Mái tóc ngắn che đi một nửa
khuôn mặt thanh tú, mỗi nhịp cô viết trên giấy mái tóc lại nhịp nhàng lay động
theo. Qua lần áo ngủ thấy rõ từng đường nét cơ thể cô ấy, đôi bàn chân nhỏ trắng
nõn nà giẫm lên trên đôi dép, hai đùi khép vào, hình như vì đang cố suy nghĩ
nên cả cơ thể đều căng thẳng.

Không biết vì sao, tôi rất
thích dáng Hiểu Ngưng ngồi yên lặng suy nghĩ. Cô ấy làm tôi nhớ đến một người.

Hiểu Ngưng thấy tôi ở ngoài cửa
nhìn, cũng nhìn lại tôi. Tôi lập tức tăng tốc, lướt qua phòng cô ấy.

Cuối cùng, tôi cũng đến được
phòng Trình Lộ.

Chỉ thấy Trình Lộ đang cắn bút,
vắt óc ra để nghĩ từ.

Cộc cộc. Tôi bưng hai bát cháo,
một bát đặt trước mặt cô ta, một bát đặt trước tôi.

“Đi một vòng hết chỗ họ, cuối
cùng cũng nghĩ đến chỗ tôi hả?”. Trình Lộ ngẩng đầu lên, nói một cách chua
chát.

“Ghen à?”. Tôi cười, nhìn mấy
trang sách trong tay cô ta, “Được bao nhiêu rồi?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3