Trà trộn phòng con gái - Phần 23
Khắp quảng trường bày các loại
đồ điểm tâm và hoa quả, cho mọi người tự do lấy ăn. Tôi và Tô Tô tìm khắp xung
quanh, cuối cùng cũng tìm được ba người bọn Linh Huyên.
“Sao mà chậm chạp thế? Nếu như
không biết trước đây là trường của hai người, còn tưởng hai người bị lạc đường
nữa đấy”. Linh Huyên nói với tôi và Tô Tô.
Tô Tô lè lưỡi, cười hì hì, cũng
không giải thích gì.
“Sao thế, không đến nỗi nhạt nhẽo
phải không?”. Tôi hỏi Linh Huyên.
“Cũng được, lúc nãy bọn em làm
một thí nghiệm, đứng tách nhau ra, xem ai được người khác bắt chuyện nhiều nhất”.
Linh Huyên cười và nói.
“Kết quả thế nào?”. Tôi vừa cười
vừa hỏi.
“Trình Lộ mười hai lần, Hiểu
Ngưng mười lăm lần, em thảm hại nhất, chỉ có tám lần”. Linh Huyên cười tít mắt
nói.
“Ồ, xem ra chị Hiểu Ngưng được
yêu thích nhất rồi!”. Tô Tô chạy tới níu lấy Hiểu Ngưng, “Nhưng chị Linh Huyên
cũng đừng thất vọng, chị đeo kính, trông rất điềm đạm, mọi người lại cứ tưởng
chị là cô giáo! Chị Lộ Lộ có dáng vẻ của các chị khóa trên, những chàng trai
nhát gan không dám bắt chuyện đâu”.
Bùm!
Lại là một đợt pháo hoa màu trắng
vụt sáng, hướng sự chú ý của mọi người đến sân khấu được dựng phía trước.
Đèn trong thư viện vụt tắt,
trên nóc sáng lên hai chiếc đèn mặt trời năng lượng cao, đan chéo nhau chiếu xuống,
thắp sáng khắp cả sân khấu.
Người xem giờ mới nhìn rõ, phía
trên có một ban nhạc, đã được sắp xếp ngồi ở đó từ sớm.
“Aaaaaaaa…”. Các cô nữ sinh hò
hét tiến về phía sân khấu.
“Ban nhạc Bá Hổ của trường, hát
chính là Vạn Lý sinh viên năm tư Học viện Thương mại Quốc tế”. Tô Tô nói với
tôi.
“Anh biết cậu ấy”. Tôi gật gật
đầu, nắm tay Tô Tô tiến đến gần sân khấu, bọn Linh Huyên cũng đi theo.
Tùng, tùng, tùng, tùng, tùng,
tùng…
Một hồi trống rộn ràng vang
lên, mở đầu cho buổi trình diễn của ban nhạc. Tôi chú ý đến anh chàng tướng mạo
cũng khá ngồi gõ trống, nhưng chưa gặp bao giờ, có lẽ là khi tôi tốt nghiệp rồi
thì cậu ta mới vào trường.
Vạn Lý thành lập được ban nhạc
Bá Hổ năm ấy cũng có một phần công lao của tôi. Ban đầu, cậu ấy muốn lập ban nhạc,
nhưng nói thế nào nhà trường cũng không đồng ý, cậu ấy không có thiết bị cũng
không có địa điểm, các thầy cô phụ trách các vấn đề liên quan cậu ấy cũng đã hỏi
hết nhưng đều không có tiến triển gì, cuối cùng mới tìm đến tôi.
Tôi thấy cậu này có trình độ
khá mà lại có lòng nhiệt tình, nên nhét thêm một tiết mục vào chương trình dạ hội
tết Nguyên Tiêu của trường năm đó, sắp xếp cho cậu ấy cùng ban nhạc có cơ hội lộ
diện. Sự việc không ngoài dự đoán của tôi, Vạn Lý chuẩn bị hết sức công phu và
kỹ càng, sau đó cùng ban nhạc biểu diễn làm chấn động cả hội trường, trở thành
tiết mục duy nhất mang lại ấn tượng sâu đậm cho mọi người đêm ấy.
Hôm ấy, các vị lãnh đạo mà trường
được mời đến đều tán dương không ngớt tiết mục của Vạn Lý, đương nhiên, tiếp
theo đó việc thành lập ban nhạc của Vạn Lý cũng thuận buồm xuôi gió.
Đến nay tôi đã tốt nghiệp, còn
cậu sinh viên năm hai ấy giờ cũng đã học năm tư, ở Học viện Thương mại Hoa Đông
tên tuổi nổi như cồn, thậm chí trong thành phố Bình Hải cũng có chút tiếng tăm.
Ban nhạc thường đến những quán bar cao cấp biểu diễn, tiếng tăm cũng khá, và
cũng vì thế Vạn Lý từng được đài truyền hình phỏng vấn.
Theo tiết tấu cao của nhịp trống
dần dần lắng xuống, ghita và bass cùng hòa nhịp, nhưng so sánh thì thấy, biểu
hiện của họ không được hoa lệ như nhịp trống ban nãy.
“Tôi từng hoài nghi tôi đi giữa
sa mạc, không có bất cứ kết quả gì dù cho chỉ là trong giấc mộng, định giang
cánh bay thì gió lại ngừng…”.
Khi Vạn Lý cầm micro bước ra
phía trước, tất cả khán giả đều hét ầm lên.
“Hát hay quá”. Trình Lộ đứng cạnh
tôi thốt lên một câu. Hiểu Ngưng và Linh Huyên nhẹ nhàng gật đầu, tán đồng với
ý kiến của Trình Lộ.
Bên cạnh sân khấu, có người ném
ra những que phát sáng. Mọi người đưa tay ra bắt lấy que phát sáng, khua tay
theo nhịp bài hát.
Tô Tô cũng nhẩy lên, bắt lấy mấy
que phát sáng, tiếp đó vui vẻ chạy lại chỗ tôi, lần lượt phát cho chúng tôi.
“Buổi dạ hội này tiêu tốn không
ít tiền”. Trình Lộ cầm que phát sáng được phát miễn phí, lại nhìn những người
xung quanh đang tùy ý lấy điểm tâm hoặc hoa quả, nói.
“Đều là Tam công tử bỏ tiền đấy”.
Một cô sinh viên không quen lên tiếng nói. Sau đó, theo đà cao trào của ca
khúc, cô sinh viên ấy lại vừa nhảy nhót vừa hò hét cùng các bạn của mình.
“Biển trời bao la, sau khi đã
dũng cảm hãy kiên trì, đập vỡ chiếc khóa của định mệnh. Những người lạnh nhạt,
cảm ơn các bạn đã từng xem thường tôi, để tôi không cúi đầu, càng sống có ý
nghĩa hơn!”.
Chiếc đèn mặt trời trên nóc thư
viện xoay tròn không chút quy luật, và cuối cùng trên sân khấu Vạn Lý hét lên đến
lạc giọng.
Những người lạnh nhạt, cảm ơn
các bạn đã từng xem thường tôi, để tôi không cúi đầu, sống càng có ý nghĩa hơn!
Tôi tán thưởng nhìn Vạn Lý đang
nhắm mắt đắm mình theo bài hát, nghe cậu ta hết lần này đến lần khác lặp lại ca
từ, trong lòng hình như có chút kích động.
Quả bóng trên nóc thư viện vỡ
ra, vô số hoa đủ màu sắc rơi xuống.
Hàng trăm người ở quảng trường
cùng lúc hò hét một cách vui sướng.
Hát xong một bài, Vạn Lý dường
như hơi mệt, cậu ấy đặt micro xuống, giơ tay đứng dậy.
Tiếng hoan hô vốn đang dần dần
lắng xuống, lại lập tức vang dội.
Cậu này, đúng là có chút phong
thái của một ngôi sao. Tôi cười cười nhìn Vạn Lý trên sân khấu.
Trong ấn tượng của tôi, cậu ta
vẫn là cậu em khóa dưới đầy lòng nhiệt tình, tôi vẫn còn nhớ rõ đôi mắt đầy
thành khẩn hy vọng tôi giúp đỡ và vẻ mặt không cam tâm từ bỏ của cậu ấy.
Phụt! Ánh đèn chói mắt của chiếc
đèn mặt trời vụt tắt, đèn trong thư viện lại dần dần sáng lên. Thành viên của bạn
nhạc đổi sang chơi những bản nhạc nhẹ nhàng và tình cảm. Còn Vạn Lý thì đi xuống
sân khấu, nghỉ ngơi một lát. Những sinh viên tập trung ở trước sân khấu dần dần
tản ra, vừa nói chuyện vừa đi ra lấy đồ ăn.
“Anh Tiểu Mân, chúng ta đi lấy
đồ ăn đi”. Tô Tô kéo tôi, đi về phía bên trái của quảng trường.
Đúng lúc này, Vạn Lý cũng đang
chuẩn bị đi đến đó lấy ít đồ uống và hoa quả cho nhuận họng, nhìn thấy tôi, cậu
ta có vẻ hơi ngạc nhiên.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi không thể
tránh đi được nữa, chỉ có thể khẽ giơ tay ra hiệu, khẽ mỉm cười.
“Anh Tiểu Mân?”. Cậu ta tiến lại
hỏi vẻ không chắc chắn.
Tôi cười với Vạn Lý: “Hát hay lắm!”.
“Có đúng anh không?”. Cậu ta
kinh ngạc mở to mắt.
“Ừ, anh qua đây chơi”. Tôi khẽ
bỏ cánh tay nhỏ nhắn của Tô Tô ra, hướng về phía cậu ta nói.
Trên khuôn mặt Vạn Lý phút chốc
lộ vẻ vui mừng khó tả, quay nửa người: “Em phải lên sân khấu tuyên bố! Nói rằng
anh đã quay lại”.
Nghe cậu ta nói vậy, tôi vội
vàng kéo cậu ta lại: “Không cần, anh chỉ quay về thăm trường chút thôi, với lại
ở đây cũng không có mấy người quen biết anh”.
“Ai nói thế, năm ba, năm tư, ai
mà không biết anh?”. Vạn Lý tranh luận. Dường như trong nháy mắt, chàng sinh
viên đẹp trai năm tư vừa nãy vẫn còn đầy phong độ trên sân khấu, trước mắt tôi
đột nhiên biến thành cậu thiếu niên lòng đầy nhiệt tình của hai năm về trước.
“Thôi thôi, chỉ là về thăm lại
thôi mà”. Tôi nhìn cậu ta, “Dạo này thế nào, sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?”.
“Vâng ạ, thời gian ở trường
cũng không còn nhiều nữa. Các bạn cùng lớp đều đang đi thực tập, gần đây em
cũng không hay ở trường, mấy ngày nay nếu như không phải chuẩn bị cho tiết mục,
em cũng không ở trường, chắc đã không gặp được anh rồi”. Vạn Lý bất lực nói.
Lúc này, bọn Trình Lộ thấy tôi
và Tô Tô đi lấy hoa quả lâu quá không quay lại liền đi tới.
Vạn Lý nhìn bọn họ, tiếp tục hỏi
tôi: “Anh Tiểu Mân, anh thế nào, đã đi làm rồi ạ? Từ khi anh tốt nghiệp em chưa
gặp lại anh lần nào. Chúng em đều đồn nhau, nói anh đã đi Bắc Kinh, vào làm ở
trụ sở chính của Ngân Hàng Trung Quốc”.
“Ban đầu cũng có dự định như vậy,
sau đó lại không đi nữa, ở lại Bình Hải luôn”. Tôi nói.
“Tại sao? Chẳng phải năm ấy anh
nhận được giấy mời của họ rồi sao? Em nhớ lúc ấy cả trường đều xôn xao, anh
nghĩ xem, là trụ sở chính của Ngân hàng Trung Quốc ở Bắc Kinh cơ mà”. Vạn Lý
không hiểu, nhìn tôi.
“Không muốn đi, lười quá, quen
với Bình Hải rồi”. Tôi cười trả lời Vạn Lý.
“Hả? Anh Tiểu Mân, anh giỏi thế
cơ á?”. Tô Tô lần đầu nghe được việc này, ngạc nhiên nhìn tôi.
Không chỉ có cô bé, Trình Lộ
cũng tỏ rõ vẻ mặt khó mà tin nổi. Nhưng việc này không phải do tôi nói ra, mà
là một người khác, cô ta không thể không tin.
Còn Hiểu Ngưng và Linh Huyên
đương nhiên cũng hơi ngạc nhiên.
Vạn Lý nhìn Tô Tô đứng bên cạnh
tôi, nói: “Đây là Tô Tô phải không?”.
Tô Tô cười với Vạn Lý, nhận thấy
mình không nên xen vào cắt ngang cuộc nói chuyện giữa tôi và Vạn Lý, ra vẻ
ngoan ngoãn nép vào bên tôi.
Tôi không ngờ Vạn Lý lại nhận
ra Tô Tô, lòng thầm nghĩ Tô Tô chắc cũng có chút tiếng tăm trong trường.
“Ai là bạn gái của anh?”. Vạn
Lý nhìn ba người đẹp đứng sau tôi, hỏi.
Vốn không định nói leo, nhưng
không chịu nổi, Tô Tô cười hi hi, nói: “Anh đoán xem?”.
Vạn Lý nhìn lần lượt từ Trình Lộ,
Linh Huyên rồi Hiểu Ngưng, lắc đầu nói: “Không đoán được”.
“Thế anh thấy, ai hợp với anh
Tiểu Mân nhất?”. Tô Tô tinh nghịch hỏi tiếp câu nữa.
Cũng không biết là vì sắc đẹp của
ba người họ tương đồng hay là vì không muốn do đoán sai mà mạo phạm đến tôi, Vạn
Lý nhìn lại ba người một lần nữa, rồi lắc đầu.
“Em thế nào, sau khi tốt nghiệp
có dự định gì?”. Tôi chuyển chủ đề, hỏi cậu ta.
“Em muốn đi Bắc Kinh thử xem thế
nào”. Cậu ta tiếp tục pha trò nói: “Vốn định tới nương nhờ anh, không ngờ anh ở
lại Bình Hải”.
“Ừ, bây giờ làm bên xuất bản,
tuy tiền kiếm không nhiều nhưng lại khá nhàn nhã”.
Vạn Lý khẽ thở dài: “Thật là tiếc,
biết bao người đánh nhau sứt đầu mẻ trán để vào cho được Ngân hàng Trung Quốc,
anh lại lãng phí mất một cơ hội. Em mà có năng lực xuất sắc như anh, cũng không
cần lập ban nhạc như bây giờ nữa”.
“Miệng nói thế nhưng lòng thì
không thế, anh biết đam mê lớn nhất của em là âm nhạc, làm việc mà mình thích
cũng là lý tưởng của đời người mà. Với lại, nếu không thích sách, anh cũng
không gia nhập ngành xuất bản”. Tôi nhìn đôi mắt đầy thần thái của Vạn Lý dưới
ánh đèn, lại nhìn sân khấu ngay sau lưng cậu, “Bao giờ lại lên hát tiếp?”.
“Bây giờ luôn!”. Vạn Lý lấy một
cốc bia từ tay của một nam sinh vừa đi qua, ngửa đầu uống cạn, rồi vứt cốc đi,
quay người chạy về phía sân khấu.
“Không ngờ anh Tiểu Mân còn
quen cả Vạn Lý”. Tô Tô không giấu nổi sự vui sướng lẫn ngạc nhiên nhìn tôi,
nói.
“Hứ, không ngờ có người còn có
vận may suýt nữa vào được trụ sở chính của Ngân hàng Trung Quốc”. Trình Lộ lườm
tôi, không phục nói.
Âm thanh chói tai của micro
đang được điều chỉnh vang lên.
Mọi người quay đầu lại, thấy Vạn
Lý lại có mặt trên sân khấu, tự động vây lại.
Vạn Lý cầm micro, đi đến gần đường
biên của sân khấu, nhưng không vội hát ngay mà vang giọng nói: “Những người
quen tôi đều biết, tôi không bao giờ hát liên tiếp. Nhưng hôm nay tôi phá lệ,
hát liền ba bài, dù cho họng có bị khản đặc cũng không vấn đề gì”.
Ồ… Dưới sân khấu xì xào bàn
tán.
Với dáng dấp của một ngôi sao,
Vạn Lý cầm micro tiếp tục nói: “Tôi làm vậy là vì muốn tặng ba bài hát này cho
một đàn anh ở phía dưới mà tôi vô cùng kính trọng. Anh không muốn tôi nói tên
anh nên hôm nay tôi cũng không chỉ rõ anh là ai. Nhưng tôi nhất định phải nói,
không có anh chắc chắn không có tôi. Tôi và anh chỉ có vài tháng quen biết, vì
mấy tháng sau khi tôi quen anh, anh đã tốt nghiệp. Nhưng, tại đây, tôi Vạn Lý
xin thề, hai mươi năm nữa, bốn mươi năm nữa, anh vẫn mãi là đàn anh của tôi”.
Không biết cảm giác của người
khác thế nào, chỉ biết khi nghe những lời này của Vạn Lý, tôi cảm thấy rất vui.
Đúng là tôi và cậu ấy chỉ có vài tháng quen biết, nếu không phải là hôm nay gặp
nhau ở đây, e rằng tôi cũng không mấy khi nghĩ đến cậu ấy.
Năm ấy chính vì tôi nhìn thấy
cái gọi là lý tưởng lấp lánh trong trái tim của cậu ấy, mới quyết định giúp một
người không hề quen biết, một cậu nhóc vừa cầu xin người khác lại vừa toát ra vẻ
ngạo nghễ thậm chí còn dám tranh luận với người giúp cậu ta có cơ hội trình diễn
về những chi tiết trong tiết mục.
Tính khí của cậu ta lúc đó,
trong mắt bất kỳ người nào cũng đều chỉ là một cậu nhóc không hiểu chuyện, chỉ
biết đến ban nhạc của mình mà không nghĩ đến cảm xúc của người khác.
Hai năm trôi qua, cậu ấy đã trưởng
thành, không còn là cậu bé năm hai hấp tấp, ngược lại đi đến đâu cũng có dáng vẻ
của một người lãnh đạo.
“Đàn anh của Vạn Lý là ai thế?…”.
Sinh viên sôi nổi bàn tán, tiếng
xì xào lan khắp quảng trường.
Nhưng, ngay cả Vạn Lý trên sân
khấu còn không có cách nào tìm được tôi trong biển người này, chứ đừng nói đến
những người khác, làm sao mà biết được người đàn anh mà Vạn Lý nói rút cuộc là
ai.
“Bài hát đầu tiên tặng cho anh,
Ba mươi nghìn inch của Dick and Cowboy(*)”. Vạn Lý giơ cao micro, âm nhạc vang
lên, ánh đèn chói mắt lập tức tập trung chiếu vào Vạn Lý.
(*) Dick and Cowboy: Ca sĩ nhạc
rock nổi tiếng của Đài Loan (BTV).
“Thành phố mơ hồ dần dần bay khỏi
tầm mắt tôi, hơi thở nhắc nhở rằng tôi còn đang sống, máy bay đang chống lại lực
hút của trái đất còn tôi đang chống lại lực hút của em…”.
Sau khi nhuận giọng bằng bia,
giọng của Vạn Lý khác hẳn.
Rất nhanh, không chỉ có tôi, mà
tất cả những người có mặt lúc ấy đều cảm thấy Vạn Lý đang hát hết sức mình! Giọng
hát của cậu ấy che lấp cả tiếng loa, xuyên thẳng vào lòng mỗi người.
Cậu ấy không hề cho mình nghỉ một
phút nào, hát xong Ba mươi nghìn inch giọng đã khàn, Vạn Lý lập tức hát tiếp
bài Những tháng năm huy hoàng của Beyond(*)!
(*) Beyond: Ban nhạc rock người
Hoa nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng lớn ở châu Á, thành lập năm 1983 ở Hồng Kông,
tan rã năm
Đón chào những tháng năm huy
hoàng, trong mưa gió hãy nắm chặt tự do… Một đời trải qua những tranh đua do dự,
tự tin có thể thay đổi tương lai…
Xuyên qua tiếng hát vừa đầy lý
trí vừa có chút buồn thương của Vạn Lý, tôi dường như có thể tưởng tượng ra cảnh
Vạn Lý đeo ba lô đến Bắc Kinh để ra nhập “đoàn quân bắc tiến”.
Khi hát đến bài thứ hai, Vạn Lý
đã làm hầu hết mọi người cảm động, nhất là những sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp,
vừa xem Vạn Lý biểu diễn trên sân khấu vừa sụt sùi.
Có lẽ do đã hát quá sức, hát
xong bài thứ hai Những tháng năm huy hoàng, giọng Vạn Lý đã có hiện tượng khàn
khàn.
Nhưng cậu ấy vẫn không nghỉ, tiếp
tục hát bài One night in Beijing, giọng cực cao, không hề bị lạc điệu, thậm chí
còn có phần vượt lên cả trình độ của ca sĩ biểu diễn chuyên nghiệp!
Tôi lo nếu cậu ta cứ tiếp tục
hát một cách điên cuồng thế này, có khi nào hát đến nỗi máu trong cổ họng cũng
chảy ra không.
May sao, cậu ấy đã hát thành
công mỹ mãn bài thứ ba, khi đến cuối bài giọng cậu ấy thật sự khàn đặc. Khi
giai điệu cuối bài hát còn tiếp tục, cậu ấy cầm micro định nói gì đó, nhưng giọng
đã khàn không thể nói được, chỉ còn cách lùi lại, đưa micro cho thành viên khác
của ban nhạc.
Tiếng vỗ tay như thủy triều
vang lên, tặng cho người đứng đầu ban nhạc sắp tốt nghiệp. Tôi không biết Vạn Lý
có buổi biểu diễn tạm biệt trước khi tốt nghiệp không, nếu có, tôi nhất định sẽ
đến xem.
Vạn Lý đi đến bên rìa sân khấu,
dứt mạnh một sợi dây thừng.
Đột nhiên, tất cả bóng bay đầy
màu sắc treo xung quanh chầm chậm rơi xuống.
“Lễ Tình nhân vui vẻ!”. Vạn Lý
hét to một câu bằng giọng nói đã khản đặc của mình.
“Lễ Tình nhân vui vẻ… lễ Tình
nhân vui vẻ…”. Hàng trăm sinh viên nối tiếp nhau đáp lại.
Những đôi yêu nhau tay nắm chặt
tay, dẫm lên những quả bóng bay rơi trên đất. Ban nhạc của Vạn Lý đang chơi những
giai điệu ngày lễ nhẹ nhàng vui vẻ. Bầu không khí của lễ Tình nhân hôm nay
không thể nào náo nhiệt hơn được. Mọi người đều hưng phấn đến cao độ.
Tô Tô cũng kéo tay tôi, cố giẫm
vỡ những quả bóng bay dưới chân. Linh Huyên nắm tay kia của tôi, Hiểu Ngưng nắm
lấy vai tôi, còn Trình Lộ thì bám vào Hiểu Ngưng, bọn họ cũng tranh nhau dẫm những
quả bóng bay bay đến chân mình.
Điều mà không ai ngờ được là,
trong mỗi quả bóng bay đều có một món quà nhỏ, phiếu ưu đãi, mỹ phẩm cỡ nhỏ,
dao cạo râu, và tiền mặt năm tệ, mười tệ, điều đó làm mọi người vô cùng vui sướng.
Bùm!
Chính vào lúc mọi người đang phấn
khởi cúi xuống nhặt những món quà nhỏ, mọi ánh đèn đều vụt tắt, một luồng ánh
sáng màu trắng bạc lại lần nữa xuất hiện nơi sân khấu, kéo dài nửa phút đồng hồ,
chiếu sáng rực rỡ khắp quảng trường.
Một ánh lửa sáng chói vụt lên bầu
trời.
Bùm…
Một hình cầu màu vàng khổng lồ
nổ ra trên bầu trời cao hàng trăm mét. Cùng với đó là tiếng nổ vang lên không
ngớt.
Không ai ngờ được, sau màn hiệu
ứng ánh sáng bạc trên sân khấu lại có pháo hoa thật.
Lại tiếp tục có ba quả cầu lửa
nhỏ xinh kéo theo chiếc đuôi, bay lên không trung từ phía mặt hồ.
Ba quả pháo hoa màu sắc khác
nhau nở xòe ra trên không trung, chiếu sáng khuôn mặt của mọi người ở quảng trường.
Cùng lúc đó, pháo hoa tầm thấp ở
phía hồ nhân tạo cũng lần lượt được bắn lên, pháo hoa tầm thấp, tầm cao, cộng
hưởng với nhau, cộng thêm sự phản chiếu xuống mặt hồ, không thể tả hết được sự
kỳ diệu của cảnh tượng ấy.
Pháo hoa liên tục được bắn lên,
kéo dài hơn mười phút đồng hồ. Đèn hoa rực rỡ, lòng người cũng rực rỡ theo.
“Lần dạ hội này, chi phí cũng
khá lớn nhỉ”. Linh Huyên đứng bên cạnh tôi khé nói. Cô ấy nép vào tôi, cõ lẽ là
vì lạnh, nắm chặt năm ngón tay của tôi.
Khoảnh khắc sau cùng, một lượng
lớn pháo hoa được phóng lên cùng lúc.
“Thật đẹp…”. Tô Tô khoác tay
tôi, ngẩng đầu nhìn lên những bông hoa chói mắt đang nhanh chóng biến mất trên
không trung, xuýt xoa.
Trong ánh sáng của pháo hoa Hiểu
Ngưng và Trình Lộ ở bên cạnh đang nắm tay nhau, khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện có một
vẻ đẹp mơ hồ.
Có người bắt đầu đi phát những
cây pháo bông nhỏ, đám sinh viên nhảy nhót bắt lấy, rồi chuyền tay nhau và cùng
đốt lên. Nửa phút sau, trong tay tất cả mọi người đều cầm một vài cây pháo
bông, từng cây được đốt cháy, tỏa ánh sáng lung linh.
Dù cho bị ngập chìm trong màn
khói, nhưng bầu không khí ấm áp này thực sự rất khó có thể tả được bằng lời.
Cái mà tôi thấy khâm phục hơn chính là họ lại được nhà trường cho phép bắn pháo
hoa quy mô lớn trong khuôn viên trường.
Tuy quảng trường nằm ở bán đảo
hồ nhân tạo phía trước thư viện, ba mặt là nước, nhưng nếu như cây pháo hoa nào
bắn lên không trung gây cháy, đều có thể lan sang khu ký túc xá hoặc khu giảng
đường ở xung quanh. Nếu không thì phải có sự tính toán và chuẩn bị hết sức kỹ
càng, đảm bảo hoàn toàn không có bất cứ sơ sảy gì.
“Ai cho phép các em bắn pháo
hoa vậy!”. Đúng lúc tôi đang nghĩ như vậy thì các chú bảo vệ của trường đi xe
điện, đồng loạt xông đến.
Thấy cảnh này, các sinh viên vứt
ngay cây pháo bông trong tay đi, chạy toán loạn. Khung cảnh ấm áp vừa rồi bỗng
chốc trở nên hỗn loạn.
Trong cảnh hỗn loạn này, tay
chơi trống trong ban nhạc Bá Hổ đột nhiên đứng dậy, cầm micro lên, cao giọng
nói: “Tô Tô, em biết được tấm lòng anh rồi đấy! Tất cả đều là anh chuẩn bị cho
em! Tốn bao nhiêu tiền anh cũng không quan tâm, xin lỗi… mấy ngày trước anh đã
nổi giận với em”.
Những sinh viên đang định trốn
nghe thấy những câu tỏ tình này, lập tức dừng lại, quay đầu nhìn tay chơi trống
trên sân khấu.
“Ha ha, cái này gọi là tuổi trẻ…”.
Linh Huyên cười tít mắt nhìn Tô Tô, cố ý ra vẻ than thở.
“Chị Linh Huyên, chị đừng nói
linh tinh, em không quen anh ta”. Tô Tô chu đôi môi nhỏ lại, nhõng nhẽo nói.
Trình Lộ xen vào, xoa xoa đầu của
Tô Tô: “Không quen cậu ta, cậu ta có dốc hết tâm sức làm cho em một buổi dạ hội
thế này không? Động lòng rồi phải không, cô nhóc? Có phải cũng muốn cho cậu ta
một cơ hội không?”.
“Tô Tô, nếu như hôm nay em thật
sự cảm thấy vui, hãy lên đây”. Tay chơi trống nói. Người hát chính Vạn Lý lùi về
phía sau, khoanh tay, chỉ cười.
Tô Tô kéo cánh tay tôi, do dự
nhìn lên sân khấu.
“Lên đi kìa!”. Không biết là cậu
sinh viên nào xúi.
“Lên đi!”. “Lên đi!”.
Những tiếng hô lộn xộn ngày
càng nhiều.
Tô Tô càng nắm chặt cánh tay
tôi, lắc đầu nguây nguẩy.
“Lên đi… Lên đi…”. Những tiếng
hô nhốn nháo, dần trở thành tiếng đồng thanh.
“Tôi không lên!”. Cuối cùng
không chịu nổi áp lực, Tô Tô hét to lên một tiếng, trốn sau lưng tôi.
“Ồ…”. Mọi người ồ lên.
“Tô Tô cô ấy có bạn trai rồi,
Tam công tử cậu bỏ cuộc đi!”. Không biết là ai hét lên.
Những tiếng hô láo nháo tương tự
mỗi lúc một nhiều.