Từ Hy Thái Hậu - Chương 2 phần 01

2. TỪ HY

(Tây cung Thái hậu; Hiếu Khâm)

Theo tục lệ cổ truyền, trong tháng đầu nàng phải tự
nuôi nấng, chăm nom; không ai kể cả người vú nuôi, được ẵm đứa trẻ ra khỏi
ngưỡng phòng.

Những gian phòng như bát úp, xung quanh chiếc sân
rộng lớn, trồng toàn mẫu đơn, hoa đỏ chói, Yehonala phải ngồi cấm cung trong
phòng. Nàng rất sung sướng, chứa chan hạnh phúc, trên được vua yêu dấu, dưới
được mọi người quý mến, tâng bốc nàng là một hiền mẫu. Đứa trẻ sơ sinh được mọi
người trầm trồ khen ngợi, nào là thằng nhỏ ẵm nặng tay, da dẻ hồng hào, hai mắt
sáng, đĩnh ngộ, thông minh. Tất cả triều thần, văn võ bá quan, hoàng thân quốc
thích, đủ mặt đến thăm mẹ con nàng, duy chỉ có Sakota không đến. Thái độ khó
hiểu của Sakota, nàng rất thắc mắc, thấy nhói đau như chiếc gai đâm vào
tim.

Theo lẽ bà Hoàng Thái hậu phải đến trước tiên, coi
xem đứa trẻ thế nào và long trọng thừa nhận là Thái tử. Nàng viết thư cáo lỗi,
thoái thác, lấy cớ nàng không đến chơi thăm cháu vì tuổi nàng xung khắc với
tuổi thằng nhỏ, nàng phải kiêng cử. Yehonala nhận được lá thư ngệch ngoạc có
mấy chữ, nàng giận lắm. Nàng cố chờ cho đầy tháng thằng nhỏ xem sao. Ba hôm
trước khi đầy tháng con, nàng viết cho Sakota một lá thư, sai Lý Liên Anh đem
đến.

“Chị không đến thăm em và cháu, em nghĩ em cũng cần
phải ẵm cháu đến để xin chị ra ân che chở, giúp đỡ cho cháu vì theo tục lệ và
luật pháp, đứa trẻ là con chung của chị em chúng ta.”

Nàng nói đúng, bà Hoàng Thái hậu đương nhiên có bổn
phận trong nom đứa trẻ, dù không phải con ruột bà. Yehonala vẫn nghi ngại bọn
thái giám sàm tấu những lời gièm pha, trí non nớt của Sakota không suy xét,
sinh lòng đố kị. Ở trong cấm thành đầy rẫy những chuyện kéo bè, kéo đảng, ngấm
ngầm định hại lẫn nhau, họ nịnh hót gièm pha bọn người có quyền thế, gieo rắc
sự nghi ngờ, dựa thế vào bọn người có thể trục lợi riêng tư.

Vì con, Yehonala nhất định không muốn có chuyện xích
mích với Sakota, mặc dù Sakota đối xử với nàng thế nào, nàng vẫn cố giữ tình
thân thiện. Vì lẽ đó, Yehonala quyết định ẵm con đến chơi người chị họ.

Nàng đã sửa soạn từ lâu, đề phòng mọi thứ rất chu
đáo cho con xuất cung, đi chơi. Nàng sai Lý Liên Anh đến mua ở tiệm kim hoàn
nào khéo nhất ở ngoài phố, một chiếc dây chuyền nhỏ bằng vàng, có một chiếc
chìa khóa nhỏ xíu cũng bằng vàng, để đeo vào cổ con. Nàng cũng đeo ở cổ một sợi
dây chuyền, có gắn một chiếc chìa khóa nhỏ. Nàng đeo luôn trong người không bao
giờ tháo ra. Chiếc khóa, chìa khóa sợi dây chuyền biểu hiện sự trói buộc thằng
nhỏ phải ở trên trần thế này. Như thế cũng vẫn chưa đủ, thằng nhỏ phải làm con
nuôi tượng trưng cho những gia đình, có con cháu đầy đàn ở trong các tộc phái.
Nàng cảm thấy như cô đơn, không có ai là người tâm phúc. Nàng đắn đo, suy nghĩ
tự vạch ra một đường lối để nương theo. Nàng chọn trong toàn quốc, một trăm gia
đình quý phái, phúc đức, tặng mỗi gia đình một tấm lụa toàn tơ, mỗi gia đình
cắt lại một miếng lụa nhỏ, nàng cho chắp một trăm miếng lụa nhỏ đó để may áo
cho con. Chiếc áo tượng trưng cho một trăm gia đình quý phái, phúc đức gom góp
lại, như thế các tà thần, ác quỷ cũng không dám hãm hại đứa trẻ. Ai cũng biết
những tà thần, ác quỷ rất đố kị những đứa trẻ trai, đẹp đẽ, chúng gieo rắc bệnh
tật hay gây tai họa sát hại. Bọn tà ma, ác quỷ sợ nếu cho lũ trẻ đó sống, sau
này lớn lên sẽ là những địch thủ lợi hại của chúng.

Ba ngày trước ngày đầy tháng con, Yehonala ẵm con
đến chơi chị Sakota. Nàng mặc chiếc áo vóc mới, màu hoàng triều, thêu những
bông lựu nhỏ màu đỏ chói, đầu đội chiếc mũ miện bằng vóc đen có gắn hạt trai.
Trước khi đánh phấn, xức dầu thơm, nàng xoa trên da mặt mỡ trừu nước. Nàng lấy
ngọn bút lông, thấm vào mực kẻ đôi lông mày cong vút. Đôi môi nàng tô son đỏ
chót. Trên mười ngón tay, nàng đều đeo nhẫn, ngón tay cái đeo nhẫn ngọc thạch
lớn. Những chiếc ống nhỏ như tháp bút bằng vàng cẩn ngọc được chụp lên các đầu
ngón tay để bảo những móng tay dài. Hai bên tai đeo đôi bông bằng cẩm thạch và
hạt trai. Đôi giày cao gót và chiếc mũ miện làm nàng cao hẳn. Nàng trang điểm
xong, nom nàng tuyệt đẹp, các thể nữ trầm trồ khen ngợi.

Nàng ẵm con, thằng nhỏ mặc áo vóc màu đỏ tươi, thêu
những con rồng nhỏ bằng kim tuyến. Hai mẹ con ngồi song loan đến cung bà hoàng
hậu. Bọn thái giám đi trước báo tin, a hoàn, cung nữ đi theo hầu song loan. Khi
đến nơi, Yehonala ở trên song loan bước xuống, đi thẳng vào cung. Trong phòng
tiếp tân, nàng thấy Sakota người xanh xao, mặt mày hốc hác, vì từ khi sanh công
chúa, vẫn chưa bình phục như xưa. Da dẻ bà khô đét, hai bàn tay gầy còm, nhỏ
như bàn tay con nít.

Đứng trước Sakota gầy còm, ốm yếu, Yehonala người to
lớn, nước da hồng hào, mạnh mẽ, tươi tốt, như một bông hoa mới nở.

Sau mấy lời chào hỏi xã giao, Yehonala nói:

- Em đến thăm chị, nhân tiện cũng nói về thằng nhỏ.
Vẫn hay em sanh nó ra, nhưng bổn phận của chị đối với nó còn nặng hơn em. Em
đến xin sự che chở, giúp đỡ của chị cho đứa con chung của chúng ta.

Sakota ngồi trên chiếc ghế bành, hơi nhích người
nhỏm dậy, khẽ nghiêng đầu, nói giọng có vẻ buồn buồn:

- Suốt một tháng nay, em mới bước chân ra khỏi
phòng, em ngồi xuống nghỉ ngơi cho khỏe.

Yehonala trả lời:

- Em chưa thể nào nghĩ được trước khi nhận lời hứa
chắc chắn của chị về đứa trẻ của hai chúng ta.

Yehonala vẫn đứng yên, hai mắt hoăm hoắm nhìn thẳng
vào Sakota. Hai mắt nàng đen và sáng hơn mọi lúc.

Sakota gieo mình ngồi bịch xuống ghế, lắp bắp
nói:

- Nhưng... Nhưng làm saọ… Em phải nói thế. Chị em
chúng ta không phải chung một huyết thống ư? Hoàng thượng chẳng phải là chung
của hai chị em mình đó sao?

- Em đến khẩn cầu chị cho con em, chứ không phải cho
em. Thực ra riêng phần em, em không cần ai hết. Em chỉ muốn chắc chắn một điều,
chị đứng về phía mẹ con em. Chị đừng có ý gì chống lại mẹ con em.

Cả hai người đều hiểu ngầm ý nghĩ của nhau. Yehonala
muốn được lời hứa của Sakota không âm mưu khuynh đảo con nàng lên ngôi Đông
cung Thái tử kế vị phụ vương sau này. Sakota cố tình làm thinh vì nàng biết
hiện nay một âm mưu đang manh nha nên nàng muốn tránh không hứa hẹn gì
hết.

Yehonala đưa con cho a hoàn bế.

- Chị đưa tay cho em.

Nàng nắm tay Sakota, với một giọng nhẹ nhàng nhưng
rất cương quyết, nàng bảo Sakota:

- Chị với em không ai có thể làm li tán, chia rẽ
được hai chị em chúng mình. Số trời đã định, chúng ta phải cùng chung sống ở
đây, chúng ta bao giờ cũng phải giữ tình máu huyết, phải thương yêu, giúp đỡ
lẫn nhau, không bao giờ có thể là cừu địch, ám hại lẫn nhau.

Nói xong, nàng chờ Sakota trả lời. Sakota ngập ngừng
không chịu trả lời khiến Yehonala nỗi lòng căm tức lên đến cực độ, hai con mắt
nàng long lên, nàng nắm chặt hai bàn tay yếu đuối, mềm mại, Sakota đau quá, rơm
rớm nước mắt. Yehonala chỉ nhắc lại một thói quen khi xưa lúc hai người còn
nhỏ, mỗi khi Sakota hờn dỗi, bảo không nghe nàng bóp tay cho đến khi Sakota đau
quá, phải khóc nàng mới thôi.

Yehonala thấy Sakota khóc, lờ như không biết, không
xin lỗi; a hoàn bưng chén trà lại, nàng không uống.

Yehonala lấy lại sự bình tĩnh, nàng nói:

- Em không muốn ở lại đây lâu. Em đến để xin chị hứa
cho em một điều, bao giờ em đã được lời hứa của chị. Lời hứa của chị, em giữ
trọn đời em và đời con em. Em cũng xin hứa với chị như vậy.

Nàng có tính rất hách dịch, kiêu ngạo, đưa mắt nhìn
khắp gian phòng, những người ngồi trong đó. Nàng ôm con đi ra, kéo lê chiếc áo
thêu dài quét đất.

Chiều hôm đó, sau khi đứa trẻ đã được bú no nê, ngủ
trên tay vú em, nàng cho gọi Lý Liên Anh đến. Nàng truyền cho triệu thái giám
chưởng quản An Đắc Hải.

Viên chưởng quản thái giám đến, tâu:

- Tâu lệnh bà, hạ thần đang bận hầu Hoàng thượng
trong nội tẩm.

- Cho miễn.

Nàng ngồi bệ vệ trên chiếc ghế bành chạm như chiếc
ngai, ngón tay chỉ An Đắc Hải ngồi xuống ghế, cho các thể nữ lui ra ngoài, giữ
lại Lý Liên Anh và một a hoàn thân tín.

Lý Liên Anh làm như định lui ra ngoài, nàng truyền
cho phép ở lại.

- Câu chuyện ta muốn nói ở đây là muốn nói với cả
hai người, ta tin cẩn vào hai ngươi, coi hai ngươi như cánh tay trái, cánh tay
mặt của ta.

Nàng khởi mào câu chuyện, hỏi những mưu mô của bọn
người trong cấm thành, nghe bọn a hoàn thuật lại, nàng chỉ biết lõm bõm. Nàng
hỏi viên thái giám:

-Những lời đồn đại có đúng không, có thật bọn chúng
âm mưu, truất phế ngôi báu của con ta, một mai..

Nói đến đây nàng ngừng lại, vì nói đến Hoàng thượng
không ai được nói đến tiếng “chết.”

Viên chưởng quản thái giám, hai tay xoa chiếc đầu ta
như cái giành, nói:

- Đúng thế ạ.

- Có gì, biết gì, cho phép mi nói.

- Tâu lệnh bà, tất cả các tộc phải có quyền thế ở
đây đều nói với sức khỏe của đức Kim thượng, ngài không thể nào có được một
người con phốp pháp, mạnh khỏe như thế tử.

- Hoàng hậu sanh công chúa ốm yếu, mấy vị thân vương
đã có manh tâm làm phản, họ nói ra miệng họ sẽ cưỡng đoạt ngọc tỉ khi đức vua
băng hà. Chao ôi! Triều đại này không được lâu dài, vua còn trẻ quá, Hoàng Thái
hậu lại rất nuông chiều. Lúc còn nhỏ Hoàng Thái hậu cho ăn nhiều chất ngọt, lại
dùng nha phiến để chữa dạ dày. Năm đức vua chưa đầy mười hai tuổi, bọn hoạn
quan đã làm ngài hư hỏng, tập nhiễm tính dâm đãng. Năm ngài mười sáu tuổi tinh
khí đã khô kiệt. Có thế nào kẻ hạ thần xin trình bày như vậy.

Nói đến đó, viên thái giám xòe hai bàn tay đặt trên
hai gối, nói rất nhỏ, Lý Liên Anh phải cúi thấp để nghe.

Với nét mặt nghiêm nghị, đượm vẻ buồn buồn, hắn
tâu:

- Tâu lệnh bà, để tránh hậu họa, phải tiên liệu biết
ai là bạn, ai là thù.

Trong khi viên thái giám tâu trình, Yehonala ngồi
rất bình tĩnh, nhìn thẳng viên thái giám, nét mặt thảnh nhiên không để lộ vẻ lo
sợ.

- Người nào đối nghịch với ta?

- Tâu lệnh bà, trước hết phải kể tên thơ mật vụ Tải
Thản.

- Tải Thản? Ta đã triệu dụng con y vào hàng thể
nữ.

- Tâu lệnh bà lại còn người cháu của hoàng thượng
Đoan Hoa và thân vương Túc Thuận. Tâu lệnh bà, ba người này là những cừu địch
lợi hại nhất từ khi lệnh bà sanh hạ Thái tử.

Nàng gật đầu, nàng không ngờ, không tưởng đến sự
nguy hiểm đó. Một mình nàng phải đối phó với những thân vương. Anh em họ hàng
ruột thịt với Hoàng thượng. Nàng ngẩng cao đầu hỏi:

- Thế những người nào là bạn của ta?

Viê chưởng quản thái giám đằng hắng ho.

- Tâu lệnh bà, trước hết phải kể Cung thân vương
dịch Hoàng Tế, Hoàng đệ của Thiên tử.

Nàng nghĩ: “Thật chăng, hắn là bạn ta, đứng về phía
ta. Nếu thế một mình hắn còn hơn bao nhiêu kẻ khác”. Nàng con trẻ, thấy hơi có
chút hi vọng, mừng lắm hai má ửng hồng.

An Đắc Hải nói:

- Tâu lệnh bà, Cung thân vương Dịch Tế có nói chuyện
với một người bạn trong tộc phái, người đó có nói lại cho hạ thần biết. Cung
thân vương nhận xét tướng mạo và khiếu thông minh tuyệt luân của lệnh bà, một
là lệnh bà sẽ đem lại sự cường thịnh hai là sự sụp đổ hoàn toàn của triều
đại.

Yehonala lắng tai nghe viên thái giám tâu trình,
nàng cân nhắc từng lời nói, ngồi yên suy nghĩ hồi lâu. Nàng thở dài rất não
ruột nói:

- Nếu ta đem lại sự cường thịnh cho quốc gia, điều
cần nhất phải có vũ khí.

- Tâu lệnh bà, đúng vậy.

- Có hùng binh, tướng giỏi, có vũ khí đầy đủ, dẹp
được bọn ngoại xâm, nội biến mới đem lại sự phú cường, trăm họ an vui.

- Tâu lệnh bà đúng vậy.

- Thôi cho người cáo lui, liệu trình với Hoàng
thượng, Thái tử bị người ta hãm hại. Nhà ngươi tâu lên Hoàng thượng một mình ta
có thể bảo vệ được Thế tử. Hoàng thượng cất nhắc ta lên một địa vị ngang hàng
với Hoàng hậu để chặn đứng những mưu toan có thể hại Thế tử hay những âm mưu
phản loạn, chiếm đoạt ngôi chí tôn.

Viên chưởng quản thái giám rất thán phục những kế
hoạch khôn ngoan thần diệu đó. Lý Liên Anh múm mím cười, bẻ khục tay tỏ vẻ khâm
phục.

- Tâu lệnh bà, hạ thần cố thuyết phục đức vua để ra
ân tưởng thưởng lệnh bà. Ngoài nhân ngày đầu tháng Thế tử, có lẽ không có ngày
nào hợp hơn ngày đó để sắc phong lệnh bà.

Yehonala gật đầu nói:

- Hôm lễ đầy tháng Thế tử rất hợp.

Nàng để ý nhìn hai con mắt sâu hắm, dưới cái trán
của tên thái giám. Một nụ cười chớm nở trên vành môi, hai con mắt to đen lánh,
long lanh sáng ngời lộ vẻ khôn ngoan, tinh quái.

Vào đêm trăng tròn, Thế tử đã được một tháng. Bao
nhiêu lo ngại tai biến có thể xảy ra, trong một tháng trời, nay đã được qua.
Những bệnh các trẻ sơ sinh thường bị mắc phải như đi tướt, ọc sữa, ho, nóng
sốt... Hôm đầy tháng, Thế tử được mạnh khỏe, người phốp pháp, lúc nào cũng hau
háu đòi ăn, ngày đêm người vú phải túc trực, sẵn sàng cho bú. Người vú này,
Yehonala đã tự lựa chọn lấy, một người đàn bà trẻ, nhà quê, người Tàu, đẻ con
so, sữa người đó rất hợp để nuôi Thái tử. Nàng không cần đến các ngự y để coi
sức khỏe của người vú, nàng tự xem xét lấy, nếm sữa của người đó, xem có chua
không, ngửi hơi thở để xem trong người có bệnh tật gì không? Nàng chăm nom
người vú, cho ăn uống ngon lành, đầy đủ. Thế tử lớn như thổi, khỏe mạnh, thịt
rắn chắc như con một người đi cày.

Ngày đầu tháng Thái tử là một ngày khánh lễ, Thiên
tử xuống chiếu cho toàn dân trong nước liên hoan, mở các hội hè. Trong cấm
thành, tiệc tùng ăn uống, du hí suốt ngày. Nhà vua sai thái giám đến hỏi nàng,
trong các cuộc du hí, nàng thích nhất thứ gì?

Nàng bảo An Đắc Hải để tâu lên đức vua:

- Ý ta muốn được coi một vở tuồng. Từ khi ta vào
trong này, chưa được coi tuồng lần nào. Cố Hoàng Thái hậu ghét bọn đào kép. Hồi
còn Thái hậu, ta chưa lần nào ngỏ ý đó rồi tiếp theo sau những tháng ngày có
tang chế, các cuộc du hí bị cấm chỉ. Bây giờ Thiên tử ra ân cho ta được mãn
nguyện sở thích đó.

Nhìn khuôn mặt nàng hồng hào, có vẻ ngây thơ, hai
con mắt tuyệt đẹp, An Đắc Hải nghe nàng nói chỉ mỉm cười.

- Tâu lệnh bà, chắc chắn Thiên tử bây giờ không từ
chối ý thích của lệnh bà.

Hắn nheo mắt, đầu gật gù, ý muốn ngầm bảo, nàng còn
được thưởng một cái gì quan trọng gấp vạn lần một vở tuồng. Hắn vội vàng cáo
lui để đệ trình lên đức vua ý nguyện đó.

Ngày hôm mở hội ăn mừng đầy tháng Thế tử, tất cả sở
nguyện, ước mong lớn nhỏ nàng đều toại nguyện. Hoàng thượng chọn đại điện Quang
Huy làm nơi hành lễ và tiết trào.

Mới khoảng đầu giờ Tí, các triều thần, quan lại ở
bốn phương trong nước đã tề tựu ở đại điện, các thái giám tấp nập, đi đi lại
lại lo việc đèn đóm. Những chiếc đén lồng lớn treo ở rầm trên trần sơn son
thiếp vàng, chạm trổ những rồng năm móng. Ánh đèn lung linh làm nổi bật những
phẩm phục, xiêm y thêu kim tuyến, những đồ châu báu, kim cương, bạch ngọc, gắn
ở ngai rồng. Trong muôn màu, nghìn tía, màu đỏ sẫm xen lẫn với màu hồng, màu
lục... Vàng bạc ngọc ngà chiếu lên muôn màu sắc.

Mọi người tề tựu đông đủ, túc trực, chờ Thiên tử lâm
trào. Vào giờ Dần, ngọc giá xuất hiện, cờ tiết mao phủ việt đi đầu, lính ngự
lâm quân, quần áo nỉ đỏ. Đi đầu là các thân vương, tiếp theo các thái giám, cứ
hai người một đi rất chậm, mặc áo màu hồng, thắt lưng mạ vàng. Ở giữa mười hai
người khênh chiếc ngọc liễn, sơn vàng, Hoàng thượng ngự ở trong. Tất cả mọi
người hiện diện phủ phục, đều rập trán xuống đất, tung hô:

- Vạn tuế... Vạn tuế...

Hoàng thượng bước xuống kiệu, tay mặt vịn vào Hoàng
tùng đệ, tay trái vịn vào viên cơ mật đại thần Tải Thản. Hoàng thượng bước lên
ngồi an tọa trên ngai rồng.

Ông vua ngồi rất uy nghi trên ngai, hai bàn tay xòe
đặt trên hai đầu gối. Ngài tiếp trước nhất các thân vương. Bọn thái giám đem
các cống phẩm của các thân vương, đình thần để mừng ngày đầu tháng Thái tử.
Những đồ cống hiến bày trên những chiếc mâm lớn bằng bạc có người khênh. Một
thân vương đọc to bản danh sách những món đồ cống hiến của mình.

Sau lưng ngai rồng có kê một chiếc bình phong bằng
gỗ thưa, chạm trổ, sơn son thiếp vàng, những con rồng ngũ trảo. Tấm bình phong
đó che khuất Yehonala, Hoàng thượng và các thể nữ tiếp tùng. Khi tiếp nhận xong
các tặng phẩm, đức vua truyền cho vời Yehonala đến bái yết và để nhận món tặng
phẩm riêng của nàng. Viên chưởng quản thái giám đến trước mặt nàng để chuyển
đạt lời triệu thỉnh và hướng dẫn nàng đến trước bệ rồng.

Nàng đứng bình thân, người cao lớn, uy nghi, đầu ngẩng
cao, mắt nhìn thẳng, đứng một lúc rồi thủng thẳng quỳ xuống, đặt hai bàn tay
xuống nền gạch, cúi đầu.

Hoàng thượng cất tiếng nói:

- Hôm nay, nhân ngày khánh hỉ của Thái tử, trẫm
tuyên phong mẫu thân của Thái tử lên ngôi Tây cung Thái hậu, tước vị và quyền
hành ngang với Hoàng hậu. Để khỏi có sự ngộ nhận, Hoàng hậu được tuyên phong Từ
An Đông cung Thái hậu. Mẫu thân Thái tử được tuyên phong Từ Hy Tây cung Thái
hậu. Đó là quyết định của trẫm. Quyết định này được ban bố trên toàn quốc, thần
dân được thông báo.

Nghe mấy lời châu ngọc của vua phán, Yehonala sung
sướng quá, nở nang mày mặt. Bây giờ, ai có thể ám hại được nàng? Nàng đã được
chính thức sắc phong trước mặt văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích. Ba lần
rồi ba lần nữa, nàng rập trán xuống hai bàn tay đặt trên nền gạch, trước ngai
vàng, bệ ngọc. Nàng đứng dậy, chờ thái giám đưa cánh tay, nàng vịn trở về hậu
trường. Khi đã ngồi xuống ghế, nàng liếc mắt nhìn Sakota, Sakota không nói một
lời nào với nàng.

Trong khi đức vua giáng chỉ phong tước, tất cả đình
thần, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích đứng yên, trong điện phẳng lặng,
chỉ có tiếng vua ban xuống.

Kể từ ngày hôm đó, Yehonala lên ngôi Tây cung Thái
hậu.

Chiều hôm đó, Từ Hy Thái hậu được vua vời đến... Đã
ba tháng nay, hai tháng trước ngày sinh Thái tử, một tháng sau ngày sinh, nàng
chưa được vua cho vời đến. Nàng rất sung sướng nhận thấy được vua sủng ái,
không những đã sinh được hoàng nam mà cũng vì chính nàng. Nàng biết rõ trong ba
tháng vắng bóng nàng ở long sàng, vua đã cho vời hết cung tần này đến cung tần
khác, người nào cũng muốn được vua sủng ái mà bỏ quên nàng.

Chiều nay, nàng không biết bọn cung tần được triệu
vào hầu có cảm hóa được lòng vua không?

Nàng vội vàng sửa soạn, theo viên thái giám đến đó,
đứng chờ ở trước cửa cung.

Xa vắng con, nàng thấy rất khổ tâm. Giường của thằng
nhỏ kê sát giường nàng. Gian phòng được xây cất trước khi sanh hạ thằng nhỏ,
nàng thấy khó chịu phải nằm xa giường con. Dù cho một đêm, nhất là đêm đó, nàng
phải ngủ xa con. Nàng sửa soạn phấn sáp xong, đeo đồ nữ trang, xức dầu thơm,
mặc chiếc áo hồng. Trước khi đi, nàng đứng nhìn coi, đức trẻ trai kháu khỉnh,
bụ sữa, đang ngủ say trên chiếc đệm lụa. Hai người đàn bà ngồi túc trực bên
giường thằng nhỏ, người vú em và một a hoàn. Trước khi ra đi, nàng ân cần dặn
bảo hai người:

- Trong khi vắng tôi, tôi tuyệt đối cấm hai người bỏ
đi dù chỉ trong giây lát. Đến tảng sáng, khi tôi trở về thấy thằng nhỏ đau ốm,
làm sao hay khóc lóc, hai người sẽ mất đầu với tôi. Hai người nghe hiểu
chưa.

Hai mụ đàn bà thấy thái độ hung dữ của cô chủ, hết
sức kinh dị. Người vú em sợ thất thần, a hoàn thấy lạ quá bình nhật cô chủ rất
hiền hòa, sao hôm nay cô dữ thế? Mụ này nói nhỏ với người vú em:

- Từ khi cô này sanh được đức con trai, cô ta có vẻ
lên mặt, tính hung dữ như con cọp cái.

Người vú em thưa với cô chủ:

- Xin lệnh bà an tâm chúng con xin hết lòng trông
nom Thái tử, không dám một giây phút sao lãng.

Muốn được chắc chắn, Từ Hy bảo Lý Liên Anh:

- Nhà ngươi phải ngồi thức ở cửa phòng suốt đêm nay.
Nhà ngươi phải tỉnh táo, không để cho một người nào được phép ngủ say.

Người vú em thưa:

- Chúng con xin cam đoan theo đúng lời chỉ dạy của
lệnh bà.

Từ Hy dùng dằng mãi chưa thể dứt ra đi, nàng cúi
xuống nhìn con, da dẻ hồng hào, hai má phinh phính, đôi môi dày hai con mắt to,
hai tai to, có thành quách, tướng mạo rất đẹp, thông minh, đĩnh ngộ. Thằng nhỏ
nhờ ai được đẹp đẽ, tuấn tú. Nếu nó giống mẹ nó, nó không được hoàn toàn như
thế. Giống cha nó ư?... Nàng nghĩ đến đó, ngừng ngay lạị… Nàng nắm bàn tay
thằng nhỏ, duỗi mấy ngón tay nó, khi ngủ, mấy ngón tay quặp lại, nàng đưa lên
mũi ngửi lấy lòng bàn tay con, dáng điệu của mấy người mẹ nựng nịu con. Ôi!
Hiện nay nàng có cả một kho tàng quý báu.

- Tâu lệnh bà...

Tiếng nói An Đắc Hải đứng ở ngoài cửa, hắn thấy lâu,
nóng ruột, giục. Bây giờ nàng đã biết hai người thái giám này thuộc phe nàng
trong những đợt sóng ngầm ở trong hoàng thành, nên đối với hắn nàng rất mềm
mỏng, nương nhẹ.

Nàng dừng lại một chút ở trước bàn đánh phấn, chọn
hai món quà, một chiếc nhẫn vàng và một chiếc vòng cẩm hạt trai để cho con a
hoàn và người vú em, tưởng thưởng sự trông nom, săn sóc cho con nàng. Nàng vội
vàng đi ra, cho Lý Liên Anh đứng ở ngoài cửa một đồng tiền vàng, không nói một
câu nào. Nàng đi với An Đắc Hải, Lý Liên Anh ở lại để bảo vệ Thái tử.

Nàng cũng đem theo vàng để cho viên chưởng quản thái
giám. Nàng chưa cho vội, còn xem thái độ Hoàng thượng đối tiếp đãi nàng thế
nào. Nếu mọi việc được tốt đẹp, nàng sẽ có thưởng cho tên thái giám. Người thái
giám cũng hiểu ý đó. Nàng đi qua những hành lang nhỏ hẹp, bây giờ đã trở nên
quen thuộc.

Ông vua nói:

- Đến gần đây, cạnh trẫm.

Đến phòng ông vua, nàng đứng ở ngưỡng cửa để Hoàng
thượng có dịp ngắm nghía, thưởng thức sắc đẹp, diễm lệ, cường tráng của nàng.
Nàng thủng thẳng tiến lại gần vua với một dáng điệu thướt tha, yểu điệu như để
khêu gợi. Thực ra trong lòng nàng không có một chút gì sợ sệt, tôn kính, nàng
đã biết rõ chân tướng ông vua, nhưng bề ngoài nàng làm ra vẻ như bẽn lẽn, rụt
rè. Đó là một lợi khí sắc bén của nàng để chinh phục tâm hồn người đàn ông, tâm
trí bạc nhược như ông vua này. Không ai có thể bảo nàng là gian ngoan, quỷ
quyệt.

Khi nàng đến bên long sàng, một chiếc giường rất
lớn, rộng như cả một gian phòng, xung quanh có căng rèm bằng vóc vàng, tua bằng
vàng. Đến gần nhìn rõ mặt ông vua, đột nhiên nàng thấy xúc động, nghĩ thương
hại cho con người đang chờ nàng, như một tên tử tội, tử thần sắp đón đi. Ông
vua tuy còn ít tuổi, song như sức đã tàn lực đã kiệt, cơ thể bị suy nhược trước
tuổi.

Nàng vội vàng rảo bước lại gần, hốt hoảng,
nói:

- Hoàng thuợng đau hả? Sao thần thiếp không nghe
thấy ai nói?

Dưới ánh sáng của mấy cây bạch lạp cắm trên giá đèn.
Ông vua nom tiều tụy quá, nước da vàng như nghệ, người gầy đét, trơ xương, nói
thật nom như một xương người, ngồi tựa trên mấy chiếc gói bọc vóc vàng. Hai bàn
tay mở rộng, lạnh ngắt như không còn cử động được đặt trên chiếc gối. Nàng ngồi
ở mép giường, ủ hai bàn tay lạnh ngắt vào trong lòng bàn tay nóng ran và mạnh
mẽ của nàng.

Nàng có vẻ lo lắng, hỏi:

- Hoàng thượng có mệt lắm không?

- Trẫm không đau nhưng thấy người yếu quá.

Nàng lại gặng hỏi:

- Thế bàn tay này?

Nàng nhấc bàn tay trái của vua, nói:

- Bàn tay này, thiếp thấy lạnh và cứng hơn bàn tay
mặt?

Ông vua có vẻ luyến tiếc, buồn buồn:

- Trẫm không thể sử dụng bàn tay đó như lúc
trước.

Nàng kéo ống tay áo của vua lên, nom thấy cẳng tay
trơ xương như cái que, da vàng nghệch như ngà voi lên nước, chiếc áo vóc phủ
kín.

Nàng nói giọng như rên rỉ:

- Tình trạng Hoàng thượng như thế này, lạ quá, thần
thiếp không nghe thấy ai nói.

- Có gì đâu. Nửa người phía trái, máu không chảy
đều, nên phát lạnh.

Ông kéo nàng lại sát người.

- Lại đây em, lên giường không một cung tần nào làm
cho ta được thỏa mãn. Chỉ có quý phi, một mình quý phi, ta được vừa ý.

Nàng thấy ngọn lửa tình của ông bốc lên ngùn ngụt ở
hai con mắt sâu hoắm, nàng vội vàng cởi áo, trèo lên giường để chiều theo ý
muốn. Cuộc truy hoan kéo dài cho đến nửa đêm, nàng cảm thấy lòng buồn
quá.

Một nước rộng lớn, bao la, dân số đông đảo, đặt dưới
quyền trị vì của một người đàn ông ốm yếu, tinh thần bạc nhược, dâm dục quá
độ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3