Trà trộn phòng con gái - Phần 20

“Anh Tiểu Mân, ngày mai anh hãy
đi có được không?”. Chị Linh Huyên còn có hai món chưa dạy anh cách nấu nữa.
Hôm nay đến lượt anh nấu cơm mà, anh có nhớ không?”. Tô Tô nói.

Tôi lắc đầu, trái tim như bị
ong châm. Ở đây, Linh Huyên thực sự đối với tôi rất tốt, tôi lựa chọn ra đi, đối
với cô ấy có lẽ cũng là một cú sốc.

“Haizz, thôi bỏ đi. Anh Tiểu
Mân, anh chuyển ra ngoài nhất định phải sống thật vui vẻ đấy”. Tô Tô biết không
khuyên tôi ở lại được, cuối cùng đành bỏ cuộc

“Anh biết rồi, em cũng phải
ngoan ngoãn nghe lời các chị ấy đấy, làm việc gì cũng không được tùy tiện theo
cảm tính biết chưa”. Tôi nói với cô bé như dặn dò một đứa trẻ.

Tô Tô gật gật đầu, không còn vẻ
hoạt bát lanh lợi như lúc chạy xộc vào phòng tôi nữa, buồn bã bước ra.

Nhìn Tô Tô đi ra ngoài, lồng ngực
tôi như vừa mất đi thứ gì đó, có chút trống rỗng. Tôi thở dài, đứng dậy chuẩn bị
mọi thứ, rồi xách túi lên đi ra ngoài.

Bốn người họ đang ăn sáng, thấy
tôi xách đồ ra, đều không nói câu nào, chỉ ngồi nhìn trân trân.

“Trình Lộ, tôi đến công ty trước
đây”. Đột nhiên tôi không dám nói chuyện với họ, nói một câu với Trình Lộ đang
ngồi ở giữa, rồi thay giày, xách đồ bước ra khỏi nhà.

“Hôm nay tôi không đến công ty
đâu”. Bỗng nhiên Trình Lộ lên tiếng.

“Tại sao?”. Tôi quay đầu lại, đứng
ở cửa chung cư hỏi cô ta.

“Bực mình”. Cô ta thốt ra hai
tiếng.

“Chìa khóa này, trả cho cô”.
Tôi đứng đó vài giây, tách chiếc chìa khóa chung cư ra, để trên sàn nhà chỗ cửa
ra vào.

Trong ánh mắt của họ, tôi chầm
chậm đóng cánh cửa chung cư lại.

Tôi không biết Trình Lộ có thể
bực mình chuyện gì được, tại tôi giả làm bạn trai của Hiểu Ngưng suýt nữa làm hỏng
kế hoạch của cô ta, hay là vì tôi đột ngột đòi chuyển ra ngoài, không những thế
còn thực sự chuyển đi ngay ngày hôm sau, hay là vì chuyện của công ty?

Tôi đến văn phòng, mấy đồng
nghiệp của phòng bản quyền đã đến từ rất sớm và đã bắt đầu làm việc. Tôi chào hỏi
họ rồi đến ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Đối diện với chỗ ngồi trống
trơn của Trình Lộ, bên ngoài trời vẫn đang lấm tấm mưa, tự nhiên tôi không có
chút hứng thú làm việc nào cả.

Mơ mơ màng màng ngồi làm đến
khi hết giờ, rời khỏi công ty, tôi lái xe đến “Roma chí tôn” căn nhà mới mà Đại
Bính tìm cho tôi. Khi đi qua gần Lam Kiều Hoa Uyển, tôi rất muốn vào xem thế
nào, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được.

Tôi đến siêu thị mua một ít đồ
dùng cần thiết, nhân tiện mua một chút đồ ăn sẵn, một ít thịt và rau, vài chai
rượu, chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới.

Lúc tôi đến chung cư, Đại Bính
đang mồ hôi nhễ nhại trên chiếc máy tập cạnh cửa sổ.

“Hi, mấy thứ này nặng đô thật đấy”.
Cậu ta đạp bánh xe đạp như đạp phong hỏa luân(*), quay đầu nhìn tôi, thở hổn hà
hổn hển nói.

(*) Phong hỏa luân là bánh xe lửa
có thể lướt bay nhanh như gió của Natra Thái tử.

“Cậu xuống ngay cho tớ, cái
thân xác to như trâu như bò của cậu sẽ làm hỏng mấy thứ đó mất”. Tôi tắt nguồn
điện, kéo cậu ta xuống.

Trong phòng, ngoài cái thân xác
mồ hôi mồ kê nhễ nhại đang tỏa ra mùi chua của cậu ta ra, tất cả những thứ còn
lại đều khiến tôi vô cùng hài lòng.

“Căn phòng này không tồi chứ?”.
Đại Bính lại nói với tôi như đang kể công.

“Mau đi tắm đi! Hôi như lợn ý!
Tớ đi nấu cơm”. Tối lấy ngón tay kéo kéo chiếc áo sơ mi trên người cậu ta.

“Cái gì? Cậu còn biết nấu ăn nữa
á?”. Đại Bính béo ị nhảy chồm lên, giọng điệu vô cùng kinh ngạc, “Mặt trời mọc
đằng tây rồi sao?”.

“Nấu hai món thôi mà”. Tôi nhấc
chân lên, đạp cậu ta vào nhà tắm, chân tôi dang đi dép trong nhà nên chắc chắn
không làm tên Đại Bính mông to vai rộng thấy đau.

“Biết không, hệ thống trong
phòng tắm của cậu ta đều nhập khẩu từ Pháp đấy, hết tận ba trăm nghìn đấy!”. Đại
Bính nói một câu đầy đắc ý, ôm mông, vui vẻ chạy vào nhà tắm.

Hệ thống nhà tắm ba trăm nghìn
tệ, nói thật tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ. Nhưng nhìn tổng thể trang trí của
căn nhà này, không có một hai triệu chắc chắn không thể làm được. Thảo nào mà
chủ của nó lại sợ bọn trộm cắp, nhờ Đại Bính tìm người đáng tin cậy cho thuê.

Rất nhanh, tiếng nước chảy và
tiếng bước chân của Đại Bính từ trong nhà tắm vọng ra.

Tôi xách túi rau và thịt vào
nhà bếp, rửa sạch rồi bắt đầu thái. Căn bếp này không có gì đặc biệt hơn căn bếp
trong nhà Tô Tô, chắc là chủ nhân của nó không thường xuyên sử dụng lắm.

Cho dầu vào chảo đun sôi, rồi đổ
rau đã thái còn đầy nước vào chảo. Trên chảo phát tiếng xèo xèo, khói bốc lên,
tôi vội vàng cầm chiếc xẻng bên cạnh đảo đi đảo lại.

Mấy loại gia vị như xì dầu, muối
đều đã sắp xếp theo thứ tự bên cạnh như lời Linh Huyên nói lần trước, căn chuẩn
thời gian, đổ lần lượt vào.

Đổ rau ra đĩa, tiếp theo là món
sườn, tôi lấy sống dao đập cho sườn mềm ra, cho đường, dầu, mỳ chính, dầu vừng
và chút ớt đỏ vào, sau đó cho vào nồi hấp.

“Sao không ra ngoài ăn?”. Đại
Bính từ bên ngoài nói vọng vào.

Tôi bê thức ăn ra ngoài, thấy Đại
Bính đã cầm đũa, còn ăn vụng chỗ thức ăn sẵn mà tôi mua nữa. Cậu ta mặc áo
choàng tắm màu trắng, dáng vẻ thoải mái.

“Trời mưa nên không muốn ra
ngoài ăn”. Tôi ngồi xuống, lấy một tấm thảm đặt trên sàn nhà, rồi mở chai rượu
ngon, “Dạo này cậu với người phụ nữ kia thế nào rồi?”.

Ngày trước khi còn ở cùng Đại
Bính, bọn tôi đều thích ngồi trên sàn nhà uống rượu, lấy hai món đồ nhắm, mở một
chai rượu, như vậy cũng có thể ngồi ngâm nga đến tận nửa đêm, hôm sau cuốn chiếu
lại, vứt tất cả vỏ chai rượu, thức ăn thừa vào thùng rác, khỏi phải dọn dẹp.

“Rất tốt, chỉ có điều quản lý tớ
nhiều quá”. Đại Bính cầm cốc lên cho tôi rót rượu, rồi nhặt hai hạt lạc ném vào
mồm, sau đó nhìn tôi, “Cậu thì sao? Qua Tết mọi người đều nhảy việc, cậu có
nghĩ đến chuyện này chưa?”.

“Tạm thời làm ở đây vẫn rất ổn,
không muốn nhảy chỗ khác. Năm nay cậu thế nào, từ hồi tết Dương lịch đến giờ đã
ba tháng rồi, có khách sộp nào không?”. Tôi nhấp một ngụm rượu, hỏi cậu ta.

“Hôm nay cũng tạm được, nhưng
những người đến tìm tớ không phải oán phụ thì cũng là quả phụ, chỗ tớ sắp trở
thành nơi “Trò chuyện đêm khuya” rồi. Toàn những chuyện tâm lý lặt vặt vớ vẩn,
mấy chuyện ông ăn chả, bà ăn nem… đều đến tìm tớ…”. Nói đến công việc, Đại Bính
trút cả bồ tức giận.

“Ha ha ha…”. Tôi cười ngặt nghẽo,
“Đại Bính, cậu có tiềm năng đấy”.

“Tớ bảo, cậu nếu có cơ hội thì
nhảy việc đi. Tuy khủng hoảng tài chính, nhưng với thực lực của cậu, đổi công
ty dễ như đi cầu, chả có gì khó khăn cả. Công ty của cậu bây giờ không được nhiều
tiền, lại vất vả. Hay là ra mở một cửa hàng nho nhỏ như tớ này!”. Đại Bính rướn
cổ lên uống rượu, sau đó gắp mấy cọng rau bỏ vào mồm, “Món rau xào này cũng được
đấy!”.

“Mở cửa hàng há? Tớ làm gì có
nhiều tiền thế. Sếp đối xử rất tốt với tớ, tớ cũng muốn báo đáp anh ấy. Gần đây
có một kế hoạch lớn, muốn đi cũng phải chờ làm xong vụ này đã”. Tôi nói.

Đại Bính gật đầu: “Ừ, cậu nghĩ
thế nào cũng được. Ở cùng với cậu lâu năm, tớ biết cậu rất giỏi tính toán. À,
chuyện của Tô Tô, cậu biết chưa?”.

“Chuyện gì cơ?”. Tôi hỏi cậu
ta.

Đại Bính biết mình lỡ mồm lỡ miệng,
lập tức lắc đầu, “Không có gì, không có chuyện gì đâu”.

“Tiểu tử, nói mau! Rốt cuộc là
có chuyện gì?”. Tôi giơ tay ra, nắm lấy cổ cậu ta.

“Bỏ tay ra! Bỏ tay ra! Tớ sắp bị
cậu bóp cổ mà chết đây. Cũng không phải chuyện gì to tát, cậu lại đã chuyển đi
rồi, hỏi mấy chuyện này làm gì chứ?”. Đại Bính cố hết sức cậy tay tôi ra, rồi
thở hổn hển.

“Cậu nói cho tớ biết, là chuyện
tốt hay chuyện xấu?”. Tôi nhìn chằm chằm cậu ta, nói.

“Không phải chuyện gì xấu cả,
chỉ là Tô Tô rất sợ sấm, con bé đến chỗ tớ, cũng đã trị liệu mấy lần, nhưng
chưa có chuyển biến tích cực”. Đại Bính ôm họng nói.

“Loại lang băm như cậu thì chữa
được bệnh gì chứ?”. Tôi lườm cậu ta một cái.

Tiếp đó, tôi lại nghĩ đến một
chuyện: “Đại Bính, tớ luôn rất hiếu kỳ về một vấn đề, cậu nói xem, phụ nữ có thể
thích gay không?”.

“Cái gì, cậu còn chưa từ bỏ
sao? Lúc đầu chính cậu bảo tớ tìm hộ phòng, muốn chuyển ra ngoài ở”. Đại Bính
nhai miếng lạp sườn, lười biếng nói.

Cậu ta thấy sắc mặt tôi trở nên
nghiêm nghị, vội vàng nói: “Trên góc độ tâm lý học mà nói, khả năng này có thể
xảy ra. Thực ra gay không phải loại nói giọng đàn bà ỏn à ỏn ẻn, nhiều lúc có
khi còn là mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt các chị em nữa”.

“Nói tiếp đi”. Tôi vừa ăn, vừa
nhìn cậu ta.

“Tâm lý học phân tích rằng, phụ
nữ có thể yên tâm khi yêu gay, mà không sợ bị phản bội, loại tâm trạng này, nếu
không tiết chế kịp thời, càng lún sẽ càng sâu. Cũng có nghĩa là phụ nữ rất dễ
yêu gay”. Nói đến đây, cậu ta nhìn tôi, “Sao thế, bọn họ thích cậu hả?”.

Tôi trầm ngâm, không trả lời cậu
ta.

“Có điều tớ phải nhắc nhở cậu,
tình cảm của phụ nữ đối với gay, chỉ xây dựng trên cơ sở cho rằng cậu là gay, một
khi thân phận gay không còn nữa, tất cả những tình cảm trước đó cũng tan thành
mây khói. Cậu biết đấy, thực ra phụ nữ rất gian xảo, không có người phụ nữ nào
không khát vọng yêu thương, nhưng lại sợ bị tổn thương. Trước mặt người đàn ông
không cần cảnh giác, phụ nữ rất yếu đuối, có thể thoải mái theo đuổi nhu cầu
tâm lý của mình, hoặc là… chuyện ấy…”. Đại Bính nói tiếp.

“Ừ…”. Tôi gật gật đầu, phát hiện
Đại Bính không đến nỗi bất tài vô dụng, lập tức hỏi cậu ta, “Chuyện ấy là chuyện
gì?”.

“Chính là sự tiếp xúc ở một mức
độ nhất định… cả hai đều rất thận trọng, ở vị trí an toàn, cho dù xảy ra chuyện
gì, cũng có thể đem vấn đề thân phận ra an ủi bản thân. Trong phức cảm
Oedipus(*) con trai và mẹ yêu nhau, phản đối chưa chắc đã là sự nguy hiểm của
hiện thực, phụ nữ thích gay, cũng tương tự như vậy”.

(*) Phức cảm Oedipus: Trong thần
thoại Hy Lạp, Oedipus là người đã phạm phải tội giết cha lấy mẹ mà không hề biết.
Sau khi phát hiện ra sự thật tàn khốc đó, Oedipus đã tự chọc mù mắt và bỏ đi
lang thang để tự trừng phạt mình. Trong phân tâm học, tên của Oedipus được dùng
để chỉ một loại phức cảm, gọi là phức cảm Oedipus. Nói một cách vắn tắt, phức cảm
Oedipus là một trạng thái tâm lý phức tạp nảy sinh ở trẻ nhỏ từ ba đến năm tuổi
trong giai đoạn hình thành tâm lý giới tính: Đứa trẻ vừa có biểu hiện yêu mến
người sinh thành ra mình, thuộc giới tính khác mình, vừa có lòng đố kỵ và căm ghét
bậc phụ huynh cùng giới tính với mình.

Đại Bính càng nói, tôi càng mơ
hồ.

“Này, tớ hỏi cậu, cậu đã làm gì
với họ rồi?”. Đột nhiên Đại Bính mở to mắt nhìn tôi, hỏi.

“Không có gì, chỉ là không cẩn
thận ngủ với nhau một đêm thôi”. Tôi thản nhiên đáp.

“Cùng phòng? Cùng giường? Thế
thì cậu chết chắc rồi, lòng hận thù của đàn bà mạnh lắm đấy!”. Đại Bính khoa
trương nhảy dựng lên.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra xương sườn
hấp cũng chín tới rồi, liền đứng dậy, vào bếp bưng đĩa sườn nóng hổi ra.

“Cậu đừng có ôm mộng hão huyền
nữa, còn đùa nữa là sẽ vượt qua giới hạn, cậu chết không có chỗ chôn đấy”. Đại
Bính nhìn tôi, cảnh báo.

Tôi lắc đầu, không nói gì. Trên
thực tế, tôi chỉ cảm thấy bản thân có chút nguy hiểm. Theo như Đại Bính nói, nếu
phụ nữ có thể yêu gay, thì tình hình còn phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều.

Đại Bính cầm đũa lên, gắp một
miếng sườn bỏ vào mồm.

“Trời ơi!”. Cậu ta lại nhảy dựng
lên.

Tôi nhìn cậu ta: “Bây giờ tớ
đang rất phiền lòng, cậu đừng có gây chuyện nữa. Không ngon thì đừng có ăn nữa”.

“Mẹ ơi, cậu học ở đâu vậy? Ngon
chết đi được!”. Đại Bính kinh ngạc nhìn tôi.

Bộp bộp bộp…

Bên ngoài trời lại bắt đầu mưa.

Nhìn Đại Bính ăn mấy món tôi nấu
một cách ngon lành, tự nhiên tôi nhận ra, tôi đã không còn là Lương Mân trước
đây nữa.

Tôi nghĩ ngợi một lúc, nắm lấy chiếc
túi bên cạnh đứng lên.

“Cậu đi đâu đấy?”. Đại Bính hỏi.

“Dọn về”. Tôi ném lại hai tiếng,
xách túi đi ra khỏi căn chung cư.

Những hạt mưa như những con
sóng biển táp vào cửa kính chắn gió của tôi, tiếng sấm ùng ùng vang dội trên bầu
trời.

Tôi lái xe thật nhanh trên đường
lớn, trong lòng trống rỗng.

Con đường quen thuộc lướt qua
hai bên, tôi xuyên qua thành phố, trở về Lam Kiều Hoa Uyển.

Ding ding ding ding ding… Chiếc
điện thoại treo trên xe đổ chuông.

Đại Bính vừa rồi không đuổi kịp
tôi nên gọi điện thoại: “Lương Mân, cậu lên cơn thần kinh hả? Sao lại đòi quay
về?”.

“Tớ về trả nợ”. Tôi nói với cậu
ta trong điện thoại.

“Trả nợ? Trả nợ gì?”. Đại Bính ở
đầu dây bên kia hỏi tôi.

Tôi im lặng vài giây: “Món nợ
ân tình. Cứ coi như một giấc mộng đẹp, tớ không muốn tỉnh dậy sớm”.

“Giấc mộng đẹp cái con khỉ ấy!
Đừng trách Đại Bính này không cảnh báo trước, cậu xong rồi, cậu mà chơi tiếp sớm
muộn gì cũng bị họ giết sống!”. Đại Bính hò hét trong điện thoại, “Còn nữa, căn
phòng này làm thế nào?”.

“Cho cậu ở đấy, cậu đã có người
yêu rồi, mau dọn khỏi cái ổ chó của cậu đi!”. Tôi trả lời.

“Này, tớ hỏi cậu một câu thật
lòng, cậu dọn về, có phải vì muốn nhường căn phòng này cho tớ không?”. Đại Bính
nói.

“Một nửa nguyên nhân. Cậu cứ
yên tâm mà sống ở đó đi. Nếu chỗ Tô Tô không thể sống được nữa tớ sẽ tìm chỗ
khác”.

“Được, cậu cũng trượng nghĩa đấy”.
Đại Bính nói giọng đầy khâm phục trong điện thoại.

“Nói thật, căn phòng tốt như vậy
mà cậu nhường cho tớ, tiểu tử cậu còn trượng nghĩa hơn cả tớ. Nếu tớ mà ở lại,
thì thật có lỗi với cậu. Không nói nữa, nhớ tập luyện hàng ngày, đống mỡ trên bụng
cậu, có thể làm phao cứu sinh rồi đấy. Để hôm khác tớ lại đến mời cậu đi uống
rượu”. Tôi nói.

“Haizz, được”. Đại Bính ngắt điện
thoại.

Bộp bộp…

Những giọt mưa khác lại dồn dập
đổ tới.

Những căn phòng chung cư mái đỏ
của Lam Kiều Hoa Uyển mơ hồ dần xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Tôi rẽ vào tiểu khu một cách
điêu luyện, dừng xe trước căn chung cư nhỏ của Tô Tô. Tôi vác chiếc túi ra khỏi
xe, đứng ở cửa bấm chuông.

Rất nhanh, mưa làm toàn thân tôi
ướt đẫm, những tia chớp thoắt ẩn thoắt hiện trên bầu trời.

Ding dong! Ding dong!

Mãi không có ai ra mở cửa, tôi
lại bấm chuông một lần nữa.

Hai phút sau, tôi bị nước mưa
táp vào ướt sũng, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thảm hại như thế.

Cạch. Cuối cùng cửa cũng mở ra.

“Anh Tiểu Mân?!”. Người mở cửa
là Tô Tô, cô bé kinh ngạc, vui sướng nhìn tôi.

Tôi cười ngượng ngùng: “Tô Tô,
anh về rồi đây”.

Giọng điệu này nhẹ nhàng như thể
tôi vừa đi làm về. Nhưng chiếc túi to đùng trên vai chứng minh tôi vừa chuyển đi
giờ lại chuyển về.

“Anh mau vào đi!”. Tô Tô vội
vàng kéo tôi vào. Cô bé hoàn toàn không hỏi tôi tại sao lại về.

Tôi vào nhà, đặt chiếc túi bên
cạnh cửa. Đi rồi lại quay về, tôi cảm thấy rất mất mặt.

Tô Tô nhìn tôi đau lòng: “Anh
Tiểu Mân, chắc anh đứng ngoài lâu lắm rồi hả? Em nghe thấy tiếng chuông cửa,
nhưng cứ tưởng là nghe nhầm”.

“Tự nhiên anh lại dọn về, có phải
rất ngốc nghếch không?”. Tôi vừa vắt nước trên tóc vừa hỏi Tô Tô.

Tô Tô lắc đầu nguầy nguậy, chu
chu miệng, đột ngột bước lên trước một bước, ôm chặt lấy tôi: “Anh Tiểu Mân,
anh quay về là tốt rồi! Em còn tưởng anh mãi mãi không về nữa!”.

“Ngốc ạ, người anh đang ướt, em
ôm anh làm gì?”. Hai tay tôi vỗ nhẹ lên hai bờ vai mềm mại của cô bé.

“Em cứ nghĩ mãi mãi không được
gặp anh Tiểu Mân nữa! Anh Đới Duy đi rồi, anh Tiểu Mân cũng đi, các anh đều
không cần em nữa!”. Tô Tô càng ôm tôi chặt hơn.

Giọng nói của cô bé dần chuyển
từ vui sướng sang thầm thì, lặp đi lặp lại.

Tôi khẽ đẩy cô bé ra, mới phát
hiện Tô Tô đang khóc.

“Cô bé ngốc, khóc gì chứ?”.
Lòng tôi thoáng xót xa, giơ tay lên lau nước mắt cho cô bé, dịu dàng nói.

“Không có, tại dạo gần đây sống
cùng anh Tiểu Mân vui quá, em không nỡ xa anh”. Tô Tô cắn môi, vừa lắc người, vừa
gượng cười, nói.

Dáng vẻ khóc lóc yếu đuối của
cô bé thực sự khiến người khác rất đau lòng. Tôi lau khuôn mặt hoen đầy nước mắt
của cô bé, trái tim vừa rồi còn lạnh lẽo, giờ đã dần trở nên ấm áp.

Thực ra tôi sớm đã cảm thấy, lần
này tôi chuyển đi, người không nỡ rời xa tôi nhất là Tô Tô.

“Ba người kia đâu em?”. Tôi hỏi
Tô Tô.

“Ba chị ấy đều ở trong phòng,
chắc không nghe thấy chuông cửa. Tiếng mưa bên ngoài to quá”. Tô Tô cố gắng cười,
lau khuôn mặt ngấn lệ, “Em đi gọi các chị ấy nhé!”.

“Không cần đâu!”. Tôi vội vàng
gọi cô bé lại.

“Không, phải gọi, phải gọi!”.
Tô Tô vui mừng chạy đến phòng họ, gõ cửa từng phòng một, “Chị Linh Huyên, chị
Hiểu Ngưng, chị Lộ Lộ, mau ra đây! Anh Tiểu Mân về rồi này!”.

Cánh cửa ba căn phòng gần như mở
ra cùng lúc.

Ba cô gái mặc quần áo ngủ, gần
như đồng thời xuất hiện trước cửa phòng mình.

“Anh về rồi hả?”. Linh Huyên bước
lại bên tôi, quan tâm hỏi. Cách chào hỏi này như thể tôi vừa đi làm về, chỉ có
điều về nhà hơi muộn mà thôi.

“Hứ, sớm đã biết anh ta thế nào
cũng về mà”. Trình Lộ lập tức nói.

Hiểu Ngưng không nói gì, lặng lẽ
nhìn tôi.

“Bên ngoài trời mưa to lắm hả
anh?”. Linh Huyên đến trước mặt tôi, thấy toàn thân tôi ướt sũng.

“Dạ, anh Tiểu Mân đứng đợi bên
ngoài rất lâu, lúc đầu em không nghe thấy tiếng chuông cửa”. Tô Tô đứng bên cạnh
áy náy nói.

Trình Lộ nhìn tôi mấy giây, đi
đến sofa, cầm một chiếc chìa khóa ném cho tôi: “Này, cho anh đấy!”.

Tôi xòe tay đỡ lấy chiếc chìa
khóa trong không trung, không biết nói gì.

Linh Huyên nhìn tôi: “Về là tốt
rồi, anh mau đi tắm đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh”.

“Nếu anh bị cảm thì cứ nói với
em một tiếng”. Hiểu Ngưng đột ngột lên tiếng.

“Chị Hiểu Ngưng là bác sĩ gia
đình của chúng ta, anh Tiểu Mân, sau này anh khó chịu chỗ nào cứ tìm chị ấy, đảm
bảo khỏi bệnh!”. Cuối cùng Tô Tô cũng đã khôi phục lại vẻ sôi nổi hoạt bát vốn
có, tươi cười loanh quanh bên tôi, nói.

“Loại người này thì sao mắc bệnh
được?”. Trình Lộ làu bàu một câu, rồi về phòng cô ta.

“Chị Lộ Lộ, chẳng phải đã hẹn
trước hôm nay sẽ tắm chung với nhau sao?”. Tôi Tô hét gọi cô ta.

“Hôm nay tự dưng lại mưa, trời
lạnh rồi, để mai nhé”. Trình Lộ lười biếng đáp lại.

“Vâng, chị Lộ Lộ, mai chị phải
kỳ lưng cho em đấy, hai tuần trước em đã kỳ cho chị rồi”. Tô Tô cong môi nói.

“Nhớ sai rồi, lần trước em kỳ
cho chị mà”. Linh Huyên nói xen vào, rồi mỉm cười nhìn Tô Tô, “Hôm nay hơi lạnh,
chuyện tắm gội để mai về nói tiếp nhé, không biết qua hai tuần, cơ thể em Tô Tô
nhà chúng ta có biến đổi lớn nào không nhỉ?”.

“Chị Linh Huyên đáng ghét, lúc
nào cũng đả kích em”. Tô Tô làm ra vẻ tức giận lườm Linh Huyên một cái.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tô
Tô, Hiểu Ngưng cũng không nhịn được cười.

“Chị Hiểu Ngưng, chị cũng cười
em, cách chị dạy em lần trước chẳng có tác dụng gì cả”. Tiếp đó Tô Tô lại trách
móc Hiểu Ngưng.

“Sao lại không có tác dụng? Chắc
chắn là em xoa bóp sai huyệt rồi”. Hiểu Ngưng để tay lên ngực Tô Tô, “Là ở đây
này”.

“Ha ha, buồn quá!”. Tô Tô ôm ngực,
lùi lại sau hai bước, vừa vặn ngã vào lòng tôi.

Dường như tôi trở về đây, không
khí căn nhà lại trở nên nhộn nhịp tươi vui trở lại.

“Chị Linh Huyên, hôm nay em muốn
ngủ với anh Tiểu Mân”. Đột nhiên Tô Tô nói với Linh Huyên bằng giọng ngọt như
mía lùi.

“Em ấy à, lúc trước còn nói sẽ
ngủ cùng chị, giờ anh Lương Mân về rồi em lại quấn lấy anh ấy”. Linh Huyên khẽ
nhéo mũi Tô Tô, “Được rồi, chỉ cần anh Lương Mân không thấy phiền, em thích ngủ
ở đâu thì ngủ”.

Quả nhiên Tô Tô quay lại nhìn
tôi: “Anh Tiểu Mân, hôm nay em ngủ với anh, có được không?”.

“Ờ…” tôi nhìn cô bé Tô Tô hoạt
bát lanh lợi, trong lòng băn khoăn, nhưng lại không dám đồng ý một cách dễ
dàng, vượt qua ranh giới nửa bước.

Lần trước buôn chuyện với Tô Tô
đến nửa đêm, về sau tôi mệt, mơ mơ màng màng ngủ quên mất lúc nào. Tình trạng
tinh thần hôm nay tốt hơn nhiều so với hôm đó, chỉ sợ…

“Tô Tô muốn ngủ với anh, thì
anh cứ để con bé ngủ phòng anh đi. Con bé này, cứ đến ngày mưa là không chịu an
phận. Em mang chăn của con bé sang phòng anh”. Linh Huyên nói.

“Hả, hai cái chăn ư?”. Tôi hỏi.

“Vâng, không phải vì sợ điều gì
cả, mà tại Tô Tô thích cuốn chăn khi ngủ, để anh bị lạnh thì không hay thôi”.
Linh Huyên vừa nói vừa đi vào phòng Tô Tô. Dường như theo cô ấy, Tô Tô ngủ
phòng tôi không có bất cứ vấn đề gì cả.

“Hi hi…”. Tô Tô vui vẻ cười, cố
tình nói: “Anh Tiểu Mân mau đi tắm đi, tắm rửa sạch sẽ, rồi lên giường đợi em
nhé!”.

Tuy Tô Tô chỉ nói đùa, nhưng lời
nói đó lại khiến lòng tôi hơi chao đảo một chút.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3