Sau tội ác không có hung thủ - Chương 05 phần 2
Chúng tôi lại gần xác chết. Người giúp việc không may mắn của vợ chồng Vigneray độ năm mươi tuổi. Ông ta cao lớn và có vẻ mạnh mẽ với khuôn mặt rộng, mái tóc hoa râm thưa thớt. Mép cạo râu nhẵn thín, chòm râu má để dài, Julien Blanchot là hình ảnh cổ điển của các anh hầu trong các vở hài kịch.
- Tội nghiệp anh ta! - Girard nói vẻ sợ hãi hơn là thương cảm. Quay về phía bạn tôi, anh nói thêm - Anh đã nói đúng, Brunei. A! Giá mà chúng ta đi ngay từ tối hôm qua!
- Than ôi! - Brunei nói, - ai có thể biết trước là muộn có vài giờ mà hậu quả đã nghiêm trọng như vậy? Mà những biện pháp phòng vệ của chúng ta chưa được thực hiện tốt hay sao?
Anh cay đắng mỉm cười.
- Tốt lắm!
- Dù sao những biện pháp đó cũng đã gây trở ngại cho hung thủ. Cũng nực cười là hắn đã phải hì hục với cái cửa. Không mở cửa được, hắn đã tìm ra cách khác, nhưng cách nào? Tôi thú nhận là cách ấy tôi không tưởng tượng được ra.
- Phải, không tưởng tượng được ra. - Brunei nhắc lại. Vẻ ưu tư, anh nói thêm - Không thể tưởng tượng được ra, đấy chính là đặc điểm của hung thủ. Đặc điểm ấy là tiêu cực vì nếu như một mặt các vụ giết người buộc phải có hung thủ, thì mặt khác những điều kiện ngoại cảnh mà trong đó các vụ giết người diễn ra thì lại triệt tiêu sự tồn tại của hung thủ.
- Trong căn hộ ở phố Greuse, hai vụ giết người đã diễn ra mà lại không có hung thủ, bởi vì căn hộ trống không khi mọi người đến mà trên thực tế không thể có chuyện có người từ đó đi ra.
- Cuối cùng, tại đây, lại có vụ giết người nữa, một người đàn ông bị giết - và cả lần này nữa, giả thuyết về sự tự sát không đặt ra - mà cũng không có hung thủ vì thực tế thì cũng không thể có chuyện tên mạt kiếp đó gây ra được tội ác ấy.
Brunei nhai đi nhai lại cụm từ “thực tế không thể có”. Có thể nói là anh ta thấy khôi hài khi nhắc lại những từ ấy cứ như là thú nhận sự bất lực của mình.
- Anh có nghĩ là, tôi nói, người ta có thể tưởng tượng ra một kiểu máy, một loại vũ khí hẹn giờ giấu đâu đó trong căn phòng đó và khi nó...
- Và nó cũng có khả năng nhắm bắn nữa à? - Brunei ngắt lời tôi. - Anh không nghĩ đấy là một cách giải thích kiểu tiểu thuyết sao? Hơn nữa, chúng ta nhẽ ra phải phát hiện ra cỗ máy ấy, vậy mà nhìn quanh mà xem, rất ít đồ đạc, không có tủ tường, không có lò sưởi, vậy thì cỗ máy ấy được giấu ở đâu?
Anh xem xét kỹ lưỡng phòng làm việc, xê dịch cái ghế phô tơi, dành gần nửa giờ cho giá sách, nhấc sách ra và chuyển đồ mỹ nghệ ra khỏi tủ kính. Cuối cùng anh nghiên cứu tỉ mỉ sàn nhà và tường.
- Chả có gì cả, - anh nói và lau mồ hôi trán.
- Đến lúc phải báo cho đồn cảnh sát rồi. - Girard nói. - Anh bạn trung hậu này, trong hoàn cảnh nào cũng không quên những quy định nghề nghiệp.
- Được rồi! Anh đi taxi đến Mans và đưa người lại, - Brunei yêu cầu. - Trong lúc đó, chúng tôi sẽ xem xét toàn bộ ngôi nhà. Tôi cũng không hi vọng gì nhiều, nhưng không được bỏ qua một tí gì cả.
Thanh tra đi khỏi, chúng tôi bắt tay vào việc. Nhưng dù có cố gắng đến mấy, chúng tôi cũng không phát hiện đựợc gì. Nếu như hung thủ có để lại dấu vết trên sàn tiền sảnh thì bây giờ chúng cũng lẫn lộn với dấu vết của chúng tôi. Còn về dấu vết trên cánh cửa phòng làm việc thì nó chỉ chứng tỏ đấy là một người đàn ông khỏe mạnh, thế thôi.
Rất lâu, Brunei xem xét ổ khóa cửa ra vào rồi ổ khóa cổng hàng rào.
- Chỗ này cũng không có gì, anh thì thầm. Tên khốn nạn có chìa khóa nhái hoặc ít nhất là một chìa khóa vạn năng. Mặt khác, trèo qua hàng rào này quá dễ.
Một lát sau, thanh tra Girard quay lại với một thiếu úy và một nhóm cảnh sát. Họ đến trước đoàn Viện công tố Mans một chút.
Tôi không muốn miêu tả nỗi sửng sốt của các nhà hành pháp khi họ được biết chi tiết cuộc phiêu lưu đáng kinh ngạc của chúng tôi tối hôm qua mà họ chỉ mới nghe qua loa.
Chúng tôi dành mười giờ cho các cuộc thảo luận vô bổ và các cuộc tìm hiểu cũng vô bổ nốt. Chiều muộn chúng tôi mới đi ăn trưa cùng với viên dự thẩm.
Trước khi ngồi vào bàn, Brunei yêu cầu được liên lạc với Paris, số điện của bác sĩ Didier. Đến giữa bữa ăn thì anh nói chuyện được.
Anh đi ra khỏi buồng điện thoại với vẻ mặt u tối.
- Bác sĩ vẫn rất dè dặt với mọi tiên lượng. Ông ấy có thể trả lời tối nay.
Chúng tôi ăn chóng cho xong bữa và sau khi đưa viên dự thẩm đến phòng làm việc cùng với các cộng sự của anh ta, chúng tôi lên đường về Paris.
Trên đường về thong thả hơn lúc đi nhiều, chúng tôi chỉ nói chuyện rất ít.
Chúng tôi đi thẳng đến đại lộ Saint Germain và gặp ngay dự thẩm Herberay đi ra khỏi tòa nhà nơi đặt phòng làm việc của anh bạn bất hạnh của chúng tôi.
Gương mặt bối rối của nhà hành pháp chứng tỏ anh ta đã nhận được báo cáo của viện công tố Mans. Nhìn thấy chúng tôi, ông Herberay giật mình và chạy lại trước taxi:
- Trời ơi, có khả năng như vậy à?
- Ông Charasse ra sao? - Brunei hỏi thay cho câu trả lời.
- Thoát rồi! Tôi đã qua chỗ bác sĩ Didier trước đây nửa giờ, trước khi quay lại lục soát ở nhà anh bạn bất hạnh của chúng ta; bác sĩ Didier đã khẳng định, ông Charasse bây giờ đã thoát khỏi mọi nguy hiểm.
Brunei thở dài một hơi nhẹ nhõm đem lại nụ cười tươi trên môi thanh tra Girard. Nhìn ánh mắt lóe lên của anh, tôi hiểu niềm vui sướng đang dâng tràn trái tim anh bạn tôi.
Chúng tôi không phải vội vàng đến gặp bác sĩ Didier nữa. Chúng tôi tình nguyện đưa ông dự thẩm đến sân ga Orfèvres.
Brunei có vẻ vui vẻ, tạm quên đi mọi lo lắng.
- Bây giờ, anh tài, đi chậm thôi để chúng tôi có thời gian nói chuyện.
Nghe câu chuyện của chúng tôi, ông Herberay lấy tay ôm đầu.
- Như vậy, lần này lại ngược lại với vụ trên phố Greuse. Hôm qua, hung thủ “không thể đi ra” khỏi một căn hộ, vậy mà hắn đã không còn ở đó. Hôm nay, “hắn không thể nào đi vào” trong một căn phòng vậy mà hắn đã giết chết ai đó ở trong đó. Cái đó trở nên điên khùng.
Đến lượt chúng tôi hỏi ông ta.
Các cuộc tìm kiếm, không tiến triển được một chút nào. Giải phẫu thi thể Marcel Vigneray và Adèle Blanchot cũng chẳng đem lại điều gì mới mẻ cho cuộc đỉều tra vụ án. Bà Vigneray đã ra khỏi cơn hôn mê nhưng tình trạng của bà vẫn còn rất nguy hiểm và mọi cuộc xét hỏi đều bị cấm. Các thanh tra nhận dạng cũng chẳng thu được kết quả gì trong căn hộ của vợ chồng Vigneray và phòng ở của Adèle. Còn về các cuộc xét hỏi thì chúng cũng chẳng đem lại điều gì ngoài những cái các nhà hành pháp đã biết.
Armand, anh hầu của Roland Charasse khai là anh ta đã pha cà phê cho chủ vào lúc mười một giờ buổi sáng và dọn dẹp phòng làm việc.
Từ lúc đó anh ta không quay lại đại lộ Saint Germain nữa. Người gác cổng của tòa nhà không thấy có điều gì đáng ngờ. Ngôi nhà gồm nhiều phòng làm việc. Hàng ngày anh ta nhìn thấy hàng trăm người vào ra và cũng chẳng chú ý đến họ.
Cũng chẳng có gì chứng tỏ rằng hung thủ chui vào ban ngày. Rất có thể là hắn ta đã lẻn vào phòng làm việc từ buổi tối, trước khi nạn nhân đến một chút.
- Tôi tin chắc là chẳng bao giờ có ai đó trong chúng ta phải chọi lại với một địch thủ mạnh mẽ như thế này - ông Herberay nói sau khi giải thích - phần tôi thì tôi không thể tưởng tượng nổi một quái vật như vậy. Người đàn ông đó đã hạ gục ba người, rồi lại mưu toan giết một nạn nhân thứ tư, rồi đi giết nạn nhân thứ năm ở cách xa hai trăm cây số và lần này cũng khéo léo hơn, chính xác, quỷ quyệt, thậm chí tôi có thể nói là hoàn hảo, tôi cảm thấy như anh ta là một siêu nhân. Thật mạnh mẽ, thật táo bạo, thật tài tình!
- Thế tại sao phải tàn sát, tại sao?
- Chấp nhận là, mà hiển nhiên thế, hung thủ giết hai người hầu chỉ để ngăn họ nói ra, - tôi nói, - chúng ta không thể gắn cho vụ giết hại Roland lí do đó được, bởi vì Roland không biết gì hết. Chúng ta phải cho là hắn ta đã giết Roland chỉ vì anh ấy là anh họ của vợ chồng Vigneray!
Các bạn tôi gật đầu tán thành. Tôi nói tiếp:
- Trong trường hợp này, các anh có nghĩ ba vụ giết người xảy ra trong cùng một gia đình có thể có mục đích là thừa kế một gia sản lớn không?
Lần này Brunei và viên dự thẩm cùng có vẻ không đồng ý, bạn tôi nói:
- Thôi đi! Một người khôn khéo muốn giết người để thừa kế sẽ xắp xếp để che đậy tội ác, cho có vẻ là những cái chết tự nhiên, hoặc ít nhất là tai nạn, hắn sẽ không gây ầm ĩ như thế này. Anh thử tưởng tượng xem báo chí sẽ vào cuộc và chúng sẽ phản ứng ra sao.
- Đúng thế, - ông Herberay xen vào. - Tất cả thành phố Paris chỉ nói đến vụ việc này. Từ mười giờ, người ta đã ra những bản tin đặc biệt thông báo về vụ giết người mới và dư luận đã đặt tên cho hắn là: sát thủ ma. Đúng là phường chèo, nhất là xét về thân nhân của ông Charasse.
- Chuyện gì sẽ xảy ra tí nữa khi người ta biết đến án mạng ở Mans? - Girard lẩm bẩm.
- Hơn nữa, - Brunei nói, - tiếp tục ý tưởng của anh, bạn nghĩ xem biết bao nghi ngờ sẽ đè nặng lên một kẻ thừa kế đút túi một gia sản có được bằng một cái giá đắt đến vậy? Kẻ thừa kế đó còn phải giết thêm mẹ của Marcel Vigneray và cô bé Janine. Không! Giả thiết của bạn chắc chắn không đứng vững! - Anh quay về phía viên dự thẩm - Nhưng điều đó cũng không ngăn tôi phải thận trọng cho người bảo vệ bà nội và cháu gái.
- Cứ yên tâm - ông Herberay nói, mọi sự cần thiết đã được làm bởi các nhà chức trách ở Fálaise. Một sự theo dõi chặt chẽ đã được thiết lập quanh nhà của bà già tội nghiệp. Tôi cũng đã triệu tập bà Vigneray mẹ vào sáng mai. Anh có muốn đến phòng tôi không?
- Tôi sẽ đến đó. Xin cảm ơn ông dự thẩm.
Chúng tôi đi đến Viện công tố.
- À! Còn một việc nữa, ông dự thẩm nói ngày mai, vào hai giờ sẽ khám phòng làm việc của Marcel Vigneray, đại lộ Haussmann. Tôi chờ các vị.
Thanh tra Girard đi cùng ông Herberay. Brunei nói với tài xế:
- Đại lộ Saint Germain.
- Nhưng chúng ta vừa ở đó.
- Chính thế, chúng ta quay lại đấy.
Con người trung hậu đó chẳng còn ngạc nhiên gì nữa và vặn vô lăng ngay. Đến nơi, Brunei trả tiền hậu hĩnh cho viên tài xế tận tụy. Anh này không giấu nổi vẻ hài lòng.
- Ông có cần tôi ngày mai nữa không?
- Tôi hi vọng là không, - bạn tôi buồn bã nói.
Nụ cười của bác sĩ Didier xác nhận ngay tuyên bố của viên dự thẩm. Ông này cũng chẳng buồn trả lời câu chào của chúng tôi.
- Charasse may mắn có sức khỏe tốt. Tôi nghĩ rằng bất cứ ai ở vào địa vị ông ta...
Ông ta dẫn chúng tôi vào một căn phòng màu trắng, sáng sủa. Roland Charasse nằm đó, mặt tái nhợt, mắt nhắm chặt. Anh ta thở to và gấp. Một mảng băng đặt trên trán anh.
Khi chúng tôi vào, bệnh nhân mở mắt nhận ra chúng tôi, anh ta hơi nhổm dậy nhưng lại ngã phịch ra sau và rên lên đau đớn.
- Khổ thân bạn, - Brunei nói và cầm tay anh ta.
- Tôi nghĩ là tôi vừa từ cõi chết trở về.
Toàn bộ cơ thể anh ta biểu lộ nỗi lo lắng sâu sắc.
- Thế nào? - Anh yếu ớt hỏi.
Và vì Brunei ngần ngừ, anh ta nói tiếp:
- Nói đi, anh làm tôi sợ. Tôi khỏe rồi, tôi bảo đảm đấy, tôi có thể nghe tất cả.
- Julien đã bị giết tối qua.
Roland há hốc mồm, nín thở. Trong mắt anh ta, tôi đọc được thấy câu hỏi mà anh ta không dám nói ra. Chính bác sĩ lẩm bẩm:
- Chết ư?
- Chết rồi. - Brunei nhắc lại.
- Khủng khiếp quá! - Didier thốt lên.
Bệnh nhân phủ phục trên gối. Anh ta nằm im, mắt nhắm nghiền như vô cảm.
Cuối cùng, anh nói giọng lạc đi:
- Giải thích cho chúng tôi đi.
Một lần nữa Brunei kể lại chuyến thám hiểm của chúng tôi.
- Nhưng rốt cuộc các anh nghĩ sao? - Bác sĩ hỏi khi anh ngừng lời.
- Chúng tôi phải nghĩ gì đây? Điều bí ẩn này cũng không giải đáp được giống như ở trong căn hộ nhà Vigneray, trong phòng Adèle - Anh la đến điếc tai - Tôi chả có sự giải thích nào. Không giải thích được.
Anh vẫn cầm tay Roland và xiết nhẹ.
- Còn bạn, Roland, bạn biết gì? Việc đó xảy ra như thế nào?
- Ồ, lần này thì không phải là điều bí ẩn. Anh biết là rời các anh tôi đi về nhà. Tôi rã rời, tôi muốn đi nghỉ. Nhưng tôi thấy ngay là không tài nào ngủ được. Tôi như một thằng điên. Thế là tôi đi đến phòng làm việc - Anh ta mỉm cười buồn bã với bác sĩ - Làm việc là cách tốt nhất để tôi bình tĩnh lại. Thế là tôi xem lại các tập hồ sơ. Tôi có một vài vụ án trong tương lai như các anh đã biết. Mọi khi, cà phê giúp tôi không buồn ngủ. Nhưng đêm nay tôi không cần đến nó, vì thế tôi chỉ uống như một cái máy cuối buổi làm việc.
- Chính nhờ ngoại cảnh đó mà anh còn sống - bác sĩ nói - vì cần có thời gian nhiều hơn để thuốc độc ngấm và bạn anh đã can thiệp kịp thời.
Roland nhìn Brunei và tôi một cách cảm động và nói tiếp:
- Hiệu quả thật nhanh chóng. Nó bắt đầu như một cơn co bóp dạ dày. Đói đây, tôi nghĩ, nhưng chẳng mấy chốc, cơn co bóp trở nên cơn đau bỏng rát không dịu đi. Nỗi đau làm bụng tôi xoắn lại. Chưa bao giờ tôi bị như thế này. Tôi muốn đứng dậy. Tôi thấy chóng mặt... Tôi tỉnh dậy trong căn phòng này nhờ sự chăm sóc của bác sĩ, vị bác sĩ mà tôi yêu mến và muốn được trở thành bạn.
- Ước muốn đó sẽ trở thành sự thực nếu chúng ta khôn ngoan không bực tức quá mức, bác sĩ nói và đặt một miếng gạc mới lên trán bệnh nhân.
- Thế bây giờ các anh định làm gì? Vụ điều tra đã tiến hành đến đâu rồi? - Roland lại hỏi sau một phút im lặng.
Brunei bĩu môi.
- Mọi người đều đang lúng túng. Sáng mai sẽ nghe lời khai của bà cô của anh. Sau đó chúng tôi sẽ lục soát phòng làm việc của Marcel. Tôi không giấu anh là tôi cũng chẳng hi vọng gì nhiều. Nhưng biết đâu đấy?
- A! Chữa cho tôi khỏi nhanh lên, bác sĩ, - ông Charasse kêu lên, - để tôi cũng có thể chiến đấu được - Ông ta nói thêm với một nụ cười còn buồn hơn cả một tiếng nấc - Lúc này chỉ có các bạn tôi trả thù cho tôi, chính tôi cũng phải trả thù chứ.
- Than ôi! Chiến đấu chống lại ai, chống lại cái gì, hả Roland tội nghiệp? - Brunei nói.
Đến đó, bác sĩ ra hiệu cho chúng tôi là đừng làm mệt bệnh nhân nữa và chúng tôi nên rút lui, sau khi hứa với Roland là sẽ quay lại thăm anh ta mỗi ngày.
Chúng tôi đi lên khu phố Montmartre và ăn tối trong một quán ăn ở quảng trường Turgot, nơi chúng tôi thấy thích thú bởi bầu không khí quê mùa của nó. Ngay sau khi ăn xong, chúng tôi chia tay để về nghỉ. Chúng tôi hẹn nhau cùng ăn trưa ngày mai để Brunei có thể cho tôi biết ngay lập tức nội dung cuộc thẩm vấn mà anh được tham dự.
Vào khoảng mười giờ tôi đã ngủ say như chết.