Bùi Sơ Ảnh - Chương 09

Chương
9

Sơ Ảnh chấm dứt công việc đang thực
tập, ngày nhận bằng tốt nghiệp cũng là ngày lĩnh giấy đăng kí kết hôn.

Vì cuộc hôn nhân tới bất ngờ này mà
cô bị đám bạn cùng phòng mổ xẻ mấy lần, đặc biệt là Phương Hiểu. Phương Hiểu luôn
miệng nhắc Sơ Ảnh rằng mình là bà mai mối, nhất định không được quên ơn.

Lễ cưới được tổ chức đơn giản, chỉ
mời người nhà. Mặc dù vậy, Cố Diễn Trạch vẫn không tránh khỏi bị chuốc say, Sơ Ảnh
cũng không ngoại lệ. Kết quả, vừa về tới biệt thự, Cố Diễn Trạch liền lao lên giường
mà ngủ, cũng không biết Sơ Ảnh đã đi đâu.

Sau hôm cưới, Sơ Ảnh đích thân xuống
bếp làm cơm trưa. Lẽ ra cô muốn làm bữa sáng nhưng cả hai đều ngủ quên tới tận trưa
mới dậy. Sơ Ảnh nhanh chóng rửa mặt rồi vào bếp chuẩn bị. Cố Diễn Trạch vừa rời
giường thì nghe thấy tiếng động, tắm rửa xong, anh đứng ngoài bếp nhìn cô. Thấy
cô thành thạo thái cà chua, anh định lên tiếng, nhưng cuối cùng lại thôi.

Cố Diễn Trạch ăn cơm xong, Sơ Ảnh
đẩy bát canh đến trước mặt anh.

Anh hơi nhíu mày, sau đó uống một
hơi hết.

“Hôm nay anh ở nhà không?” Sơ Ảnh
vừa thu dọn bát đĩa vừa hỏi.

“Ừ, lẽ ra phải đi hưởng tuần trăng
mật, nhưng công ty gần đây nhiều việc quá. Hôm nay coi như tuần trăng mật tạm nhé.”
Anh đứng dậy, lấy bát từ tay cô: “Để anh! Em nấu cơm, anh rửa bát, như thế mới công
bằng. Nếu không, anh sẽ cảm thấy mình là một kẻ ăn quỵt.”

“Thế thì anh nộp tiền lương cho em
là được!” Cô nửa đùa nửa thật.

“Không được, nếu em thích tiền, chán
anh, em chạy mất thì anh biết đi đâu tìm?”

Lần này cô không nói gì, đứng im nhìn
anh rửa bát.

Có lẽ đây chính là hạnh phúc mà cô
kiếm tìm.

Ngày hôm nay họ không ra khỏi nhà,
cũng không làm việc gì đặc biệt. Cô chỉ nằm gối đầu lên đùi anh và xem phim. Anh
phát hiện ra cô có một thói quen kì lạ: cho dù là thứ đồ vật gì, cô đều không thích
mua về nhà mà chỉ thuê, thậm chí bộ phim cô cực kì thích, cô thà đi thuê về xem
lần thứ hai chứ nhất quyết không mua. Về sau, có lần chợt nhớ đến, anh hỏi cô vì
sao. Cô đáp: Vì quá thích nên mới không mua, để nó ở chỗ người khác, mình mới nhớ
tới nó, chứ mua về rồi sẽ không còn cảm giác nữa.

Anh hoàn toàn bó tay với câu trả lời
của cô. Nhưng chỉ cần cô thích thì anh sẵn sàng chiều ý.

Mới xem được một lúc mà Sơ Ảnh đã
ngủ thiếp đi. Cố Diễn Trạch nhìn bộ dạng ngủ say của cô, trong lòng chợt cảm thấy
ấm áp. Chân anh đã tê, nhưng vẫn duy trì tư thế ban đầu. Anh khẽ vuốt tóc cô, giống
như nó là một món đồ chơi cực kì đáng yêu.

Cuối cùng, anh ngủ quên. Có lẽ vì
ngủ quá say nên khi bị Sơ Ảnh đẩy tay, anh cũng không hề tỉnh.

Sơ Ảnh mở mắt, lúc lâu mới ý thức
được mình đang ở đâu và người trước mặt mình là ai. Cô chưa hết hoảng sợ. Niềm hạnh
phúc mới chạm vào này bỗng chốc biến thành một ngọn núi, nặng nề đè xuống cõi lòng
cô.

Đây là lần đầu tiên, cô mơ thấy người
đó.

Tưởng Phương Vũ uống rất nhiều rượu,
rồi anh đứng dưới trời mưa lớn, gọi điện cho cô.

Anh xông lên kéo tay cô, hỏi dồn dập:
“Vì sao? Vì sao lại là cậu ấy?
Vì sao em lại đối xử với anh như vậy?”

“Bùi Sơ Ảnh, rốt cuộc
em có từng yêu anh không?”

“Bùi Sơ Ảnh, nếu đây
là những gì em muốn, vậy thì anh tác thành cho em.”

Sau đó, anh lên xe.
Cô chạy tới muốn ngăn cản nhưng anh đã lái xe đi. Cô cứ đứng thế, nhìn anh dần biến
mất trong làn mưa trắng xóa. Rốt cuộc, cô ngồi bệt xuống mà khóc, cô không muốn,
không muốn mọi chuyện trở thành thế này.

Anh nói: Nếu đây là
những gì em muốn, vậy thì anh tác thành cho em…

Nhưng em không hề muốn
anh một đi không trở về như vậy…

Ngày hôm sau, khi cô
đang vật lộn với cơn cảm lạnh thì nhận được tin Tưởng Phương Vũ bị tai nạn qua đời.

Chưa bao giờ Sơ Ảnh
trải qua cảm giác đó. Dường như cả thế giới bị nhấn chìm trong tro xám.

Tô Thiên Linh đã hét
vào mặt cô: “Chính mày đã hại chết anh ấy.”

Mày đã hại chết anh
ấy, anh ấy vì mày mà chết…

Nếu đây là những gì
em muốn, vậy thì anh tác thành cho em…

Cơ thể cô run lên càng
lúc càng mạnh. Cố Diễn Trạch rốt cuộc cũng bị đánh thức, anh nheo mắt nhìn cô: “Em
sao thế? Sao mặt tái nhợt thế kia?”

Anh sờ trán cô, sau
đó bị những giọt mồ hôi của cô làm cho giật mình rụt tay về: “Gặp ác mộng à?”

Một lúc lâu sau, Sơ
Ảnh mới định thần lại: “Không, không có gì.”

Cố Diễn Trạch nhìn cô
chạy vào WC, tưởng cô gặp ác mộng nên cũng không nghĩ nhiều lắm.

Sơ Ảnh nằm trên giường,
ánh mắt trống rỗng. Cảm giác sợ hãi đến tê dại này đã rất lâu rồi mới xuất hiện.
Cô vừa nhắm mắt đã thấy vẻ mặt tràn ngập nỗi oán hận của Tưởng Phương Vũ và câu
nói cuối cùng của anh.

Cố Diễn Trạch cảm nhận
được sự khác lạ của cô, nhưng chưa phát hiện ra cô bị làm sao. Buổi tối, anh nằm
xuống cạnh cô, nói: “Chúng ta thuê người giúp việc nhé.”

“Hả?”

“Anh không muốn đôi
tay em bị thương.”

Anh nắm lấy tay cô,
khẽ đặt lên đó một nụ hôn. Sau đó anh trở mình nằm lên người cô, thì thầm bằng chất
giọng hơi khàn: “Mình hoàn thành bài tập còn dang dở hôm qua thôi!”

Toàn thân cô cứng đờ,
lát sau cô đẩy anh ra: “Em… Em đang trong kì…”

Cố Diễn Trạch dừng lại,
nhìn cô hồi lâu, trên mặt anh tràn ngập sự thất vọng.

Anh nằm lại vị trí cũ,
nhịp thở vẫn chưa bình ổn trở lại, tâm trạng không mấy tốt. Anh khẽ lẩm bẩm: “Sao
anh lại xui xẻo như thế!”

Trong màn đêm, Sơ Ảnh
túm chặt góc chăn. Cũng từ giờ phút ấy, giấc mơ kia trở thành nỗi ám ảnh trong lòng
cô.

Cố Diễn Trạch quả nhiên
nói là làm, hôm sau anh tìm về một người giúp việc.

Người này trạc tuổi
cô. Sơ Ảnh có thể hiểu suy nghĩ của anh, ban ngày anh đi làm, cô lại không có công
việc nên anh muốn tìm một người về trò chuyện với cô.

Cô gái kia mau mồm mau
miệng, hơn nữa có vẻ khá hứng thú với Cố Diễn Trạch.

Sơ Ảnh không quen trong
nhà có người lạ nên luôn cảm thấy thiếu tự nhiên.

Chưa đến vài ngày, cô
liền bảo Cố Diễn Trạch sa thải cô ta.

Lúc anh đi làm, Sơ Ảnh
chỉ ở nhà, không muốn đi đâu. Phần lớn thời gian cô dùng để dọn dẹp phòng, gấp,
là quần áo. Cô luôn tìm được niềm vui từ những việc nhỏ nhặt ấy.

Chỉ có điều, song song
với việc chờ anh về nhà, cô lại sợ gặp anh.

Sự mâu thuẫn ấy khiến
cô không biết phải làm sao.

Hôm nay, Cố Diễn Trạch
ăn cơm xong liền đi tắm. Từ sau ngày kết hôn, giờ giấc sinh hoạt của anh vẫn khá
quy củ, tám giờ sáng ra khỏi nhà, năm giờ chiều rời công ty, năm giờ bốn mươi phút
sẽ có mặt ở nhà.

Sơ Ảnh vừa ra khỏi nhà
tắm đã bị anh ôm lấy. Anh mỉm cười, tì cằm vào mái tóc của cô: “Hôm nay có chịu
theo anh không?”

Cảm nhận được cơ thể
cô khựng lại, nụ cười trên mặt anh biến mất. Anh hôn cô, thì thầm: “Hôm nay, có
thể không?”

Thấy vẻ ấm ức của cô,
anh thở dài: “Phụ nữ thật rắc rối.” Sau đó, anh bế cô đặt lên giường, rồi yên phận
nằm ngủ bên cạnh cô, tay ôm lấy eo cô. Anh nghĩ, phụ nữ đúng là nỗi dằn vặt lớn
nhất của đàn ông. Trước đây vốn rất tốt, không nhìn thấy thì không cảm nhận được
gì, nhưng hiện tại, rõ ràng ngay trước mắt mà vẫn phải “nhịn”.

Những ngày tiếp theo
vẫn trôi qua bình lặng như thế, anh đúng giờ trở về, cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.

Sóng yên bể lặng.

Tựa như báo trước một
cơn dông tố.

Sơ Ảnh lau nhà đến ba
lần, lau cửa sổ hai lần, hôm qua cô đã gấp quần áo gọn gàng và giặt ga trải giường.
Cô cảm thấy mình quá nhàn rỗi, không có việc gì để làm, trong đầu toàn suy nghĩ
lung tung, thậm chí cô sợ mỗi lần nhắm mắt lại sẽ hiện ra gương mặt đó.

Sơ Ảnh ngồi trên ghế
nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, nhưng cô không muốn đi ngủ, không muốn nhắm mắt lại.
Cô mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng, chợt nhớ ra đã lâu mình không đi siêu thị,
thế là cô thay quần áo ra ngoài. Cô mua rất nhiều đồ ăn vặt, nào bánh quy, nào sữa,
và cả những món chẳng có tí dinh dưỡng nào, sau đó cô xách túi lớn túi nhỏ quay
về căn hộ.

Cô thuê vài đĩa phim,
vừa xem vừa ăn. Rõ ràng đây là một bộ phim rất vui nhộn, nhưng cô chẳng thể cười
nổi, chỉ lẳng lặng nhìn màn hình và liên tục bỏ đồ ăn vào miệng.

Khi màn hình hiện lên
chữ “hết” và tên các diễn viên cũng lần lượt xuất hiện, cô mới định thần, đổi một
đĩa phim khác. Ngoảnh lại, nhìn thấy kiệt tác của mình, cô mới giật mình nhận ra
mình đã xử lí gần hết số đồ ăn vặt vừa mua, trên bàn chỉ còn lại toàn vỏ xanh xanh
đỏ đỏ, vậy mà vẫn chưa có cảm giác no.

Nhìn cảnh tượng này,
Sơ Ảnh chợt thấy sợ hãi, cô vội vàng thu dọn tất cả, mặt bàn và ghế sofa trở lại
sạch sẽ như lúc đầu. Cô chợt nghĩ tới bản thân mình, liệu có phải cô cũng như vậy,
chưa từng thay đổi…

Hiện tại, cô bắt đâu
phải trả giá vì lỗi lầm của mình rồi.

Cố Diễn Trạch ngồi trên
ghế xoay nhìn ba chữ Bùi Sơ Ảnh trên màn hình di động. Anh nghĩ, vì sao lại là ba
chữ này? Thế là anh liền đổi thành “Bà xã”, nhìn đi nhìn lại, anh cảm thấy cái tên
này đúng là rất thân mật, nhưng lại có vẻ già quá. Sau đó anh đổi tên thành “Sơ
Ảnh”, vẫn chưa hài lòng, cuối cùng anh quyết định để tên cô là “Tiểu Ảnh.”

Mạc Khả quan sát sếp
của mình, nhận ra tâm trạng của anh rất tốt, ngay cả đuôi lông mày cũng thoáng hiện
ra nụ cười. Công việc vẫn đang đợi, cô buộc phải vào quấy rầy sếp mình.

Cố Diễn Trạch dù không
muốn nhưng vẫn phải đi dự tiệc. Những nơi như thế này, người ta nói đủ những lời
hoa mỹ sáo rỗng, cốt là moi được tiền của thiên hạ.

Mọi thứ vẫn như bình
thường, ngoại trừ việc hôm nay anh gặp được một người bạn cũ khi còn học ở Mỹ. Cuộc
hội ngộ này đã quét sạch bao bực dọc đang chôn giấu trong lòng Cố Diễn Trạch.

Thân Thiên Phong vỗ
vai anh: “Nghe tin cậu về lâu rồi nhưng chưa có dịp đến gặp. Hôm nay ra ngoài tụ
tập anh em chút đi.”

“Còn ai nữa?” Cố Diễn
Trạch nhíu mày.

“Mấy thằng bạn cùng
học với tôi hồi trước, ôi dào, cậu quen gần hết chúng nó rồi còn gì.”

Cố Diễn Trạch ngẫm nghĩ
một lúc rồi gọi điện bảo Mạc Khả về trước.

Đến nơi, quả nhiên toàn
là đám bạn quen biết từ lâu, Cố Diễn Trạch tươi cười đi vào.

“Cơn gió nào đưa Cố
thiếu gia đến đây thế này?”

“Người ta đang trong
giai đoạn tân hôn, nào có rảnh rỗi như chúng ta. Cậu thắc mắc cái gì.” Anh chàng
họ Đường đi tới bên cạnh Cố Diễn Trạch, niềm nở nói: “Hôm cậu cưới tôi không về
kịp, hôm nay coi như đền bù nhé!”

Cố Diễn Trạch không
phát biểu gì. Quan hệ giữa anh và mấy người này không thân đến mức ấy, nhưng họ
đã làm trò thì anh cũng tát nước theo mưa thôi.

Sau đó, có vài người
mời rượu anh.

Thân Thiên Phong cười
nói: “Sao chưa gì đã bước chân vào nấm mồ hôn nhân sớm thế?”

“Đằng nào chẳng phải
vào, sớm muộn khác gì nhau.” Cố Diễn Trạch hờ hững đáp.

Thân Thiên Phong nghe
vậy chỉ cười. Trong số những người ở đây chỉ có Cố Diễn Trạch là đã kết hôn, còn
lại bọn họ đều tôn thờ cuộc sống độc thân tự do tự tại.

Thân Thiên Phong chợt
cười một cách gian tà: “Trong số anh em ở đây có ai là đã ‘thất thân’ rồi không?”

Anh ta vừa dứt lời liền
có tiếng cười khẩy của ai đó: “Đùa gì thế? Tôi không còn từ năm mười sáu tuổi rồi.
Các cậu chạy từ Mỹ về có ai mà không nhiễm cuộc sống ở đấy.”

Cả đám cười ha hả.

Chỉ có mình Cố Diễn
Trạch là cảm thấy khó chịu, cổ họng anh khô khốc, anh uống một chén rượu. Đầu óc
hơi choáng khiến anh không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ nhớ cuối cùng tên họ Đường
kia có nhờ anh làm một việc, nể mặt Thân Thiên Phong nên anh đã đồng ý.

Sau đó, có người gọi
đến vài cô gái trẻ đẹp. Một cô ngồi xuống bên cạnh Cố Diễn Trạch, vừa ngửi thấy
mùi nước hoa trên người cô ả, anh đã cau mày bảo cô ả đi chỗ khác.

Anh chợt nhớ ra, hình
như Sơ Ảnh chưa bao giờ dùng nước hoa. Có lẽ vì thế mà anh ghét mùi nước hoa.

Mặc kệ đám đàn ông đang
vui đùa kia, Cố Diễn Trạch đứng dậy ra về trước. Rời khỏi căn phòng, anh cảm thấy
dễ chịu hơn nhiều, mặc dù vẫn còn chút bực bội.

Đứng ngoài cửa lớn anh
mới nhớ ra Mạc Khả đã lái xe về công ty. Gió lạnh thổi tới, khiến anh tỉnh táo hơn
nhiều.

Về đến cổng chung cư,
anh thấy đèn căn hộ vẫn sáng, bước chân anh bất giác nhanh hơn. Mở cửa ra quả nhiên
nhìn thấy cô ngủ trên sofa. Anh có phần tức giận, nhưng nhìn nét mặt dịu dàng của
cô, lại không nỡ trách mắng.

Thức ăn trên bàn đã
nguội ngắt, anh thở dài, vỗ nhẹ hai má cô: “Dậy đi.”

Sơ Ảnh mở mắt, nhìn
anh bằng vẻ ngái ngủ, lúc lâu mới tỉnh táo hẳn: “Anh về rồi đấy à?”

“Chưa ăn cơm à?” Anh
hỏi.

“Đâu, em ăn rồi.” Cô
nhìn anh, chủ động thu dọn đồ ăn trên bàn: “Đây là để phần anh, nhưng chắc không
cần nữa.”

Cố Diễn Trạch bỏ đồ
ăn vào tủ lạnh: “Lần sau anh về muộn thì đừng chờ.”

Sơ Ảnh mở to mắt nhìn anh. Có lẽ nằm
quá lâu ở một tư thế nên cơ thể hơi mỏi, cô thở dài một hơi, rồi cầm áo ngủ đi vào
phòng tắm.

Cố Diễn Trạch nhìn chằm chằm cửa phòng
tắm hồi lâu, sau đó châm một điều thuốc. Bình thường anh không hút thuốc nhưng hôm
nay chẳng hiểu sao rất muốn hút. Nhìn làn khói bay lên, anh cảm thấy lòng vô cùng
phiền muộn.

Sơ Ảnh vừa mở cửa phòng tắm ra liền
bị Cố Diễn Trạch ôm lấy. Anh đẩy cô vào sát tường, làn da vừa được nước nóng tẩy
rửa hơi ửng đỏ, càng tăng thêm sức quyến rũ. Đầu óc anh nhất thời trống rỗng, anh
nghĩ, bất luận thế nào cũng phải có được cô.

Hành động đột ngột này của anh khiến
Sơ Ảnh hoảng sợ, cô đẩy anh ra.

Cố Diễn Trạch siết chặt tay cô: “Em
đừng nói hôm nay vẫn trong kì.”

Sơ Ảnh hơi ngẩn người. Lúc này, anh
đã kịp giằng áo ngủ của cô ra. Cô sợ đến muốn khóc, nhưng chẳng thể bật ra tiếng
kêu. Anh cuồng nhiệt hôn cô, tay lần mò dưới làn váy ngủ của cô. Bỗng nhiên, anh
cảm thấy có gì đó bất ổn, anh buông cô ra, nhìn những ngón tay dính đầy máu của
mình.

Cố Diễn Trạch sửng sốt, ánh mắt phức
tạp nhìn cô.

Anh tự hỏi, rốt cuộc mình bị làm sao?

Nhưng không cần câu trả lời anh cũng
biết, anh đang sợ hãi. Anh kéo lại váy ngủ cẩn thận cho cô, ôm cô vào lòng và nói:
“Xin lỗi, anh xin lỗi. Sau này anh sẽ không như vậy nữa.”

Anh chợt phát hiện ra cô gầy đi.

Anh vỗ về cô rồi bế cô đặt lên giường.
Trông gương mặt cô, đột nhiên anh nghĩ tới một điều, trên đời này, luôn có một người
sẽ là kiếp nạn của người khác.

Từ đêm đó, anh bắt đầu ngủ ở phòng
làm việc.

Hai người đều không nhắc lại chuyện
đã xảy ra.

Thỉnh thoảng anh vẫn tham gia tiệc
tùng nhưng luôn đúng giờ về nhà, hai người nói những chuyện nhỏ nhặt thường ngày.
Tuy nhiên, có những vết nứt không thể nào vá liền được.

Dần dà, anh ít về nhà.

Dần dà, anh gần gũi với người con
gái khác.

Cô biết hết, chẳng qua không biết
mình nên lấy thân phận gì mà hỏi anh. Cô không có tư cách, chưa bao giờ có.

Cô không phải một người vợ tốt, cô
hoàn toàn hiểu rõ điều này.

Nếu cuộc sống chỉ được như vậy, cô
thà lựa chọn sự yên ổn.

Khi Sơ Ảnh lần nữa ra cửa hàng mua
thêm một túi lớn toàn đồ ăn vặt, cô nhân viên bán hàng nhìn cô và hỏi: “Nhà chị
có trẻ con ạ? Gần đây thấy chị rất hay mua đồ ăn vặt về. Trẻ con toàn thích ăn mấy
thứ chẳng lấy gì làm bổ dưỡng này.”

Cô nàng hoàn toàn không biết, đây
là lần cuối cùng được gặp Sơ Ảnh ở đây.

Sau hôm đó, Sơ Ảnh đổi một cửa hàng
khác, chỉ cần đi bộ thêm vài phút mà thôi.

Về tới nhà, cô đứng dưới vòi hoa sen,
để mặc dòng nước chảy trên người mình. Cô nhìn những vết thương ở đùi, có chỗ đã
đóng vẩy, có chỗ vẫn còn ửng đỏ. Cô cầm con dao nhỏ, dùng mũi dao đâm vào làn da
đầy thương tích kia. Máu rỉ ra, sau đó nhanh chóng bị nước rửa trôi.

Sơ Ảnh tắt vòi nước, ngồi xổm xuống
nền nhà. Cô nhìn mình trong gương, đột nhiên bật khóc.

“Mày là kẻ có tội.”

“Mày hại chết anh ấy.”

“Nếu không phải vì mày,
anh ấy sẽ không lái xe đi, càng không xảy ra tai nạn.”

“Bùi Sơ Ảnh, đây là
báo ứng! Mày không có tư cách hưởng hạnh phúc.”

“Mày phải sống trong
đau đớn cả đời này!”

Cô lại cầm dao lên,
lần này rạch một đường dài, máu chảy ra không ngừng. Cô không hề cảm thấy đau, lẳng
lặng lau đi những vết máu kia, rồi rửa sạch, sau đó cô mặc quần áo, ra khỏi phòng
tắm.

Căn nhà lạnh lẽo không
có hơi người.

Như mọi khi, cô mở một
bộ phim buồn tẻ ra xem. Cô tắt đèn phòng khách, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Bộ phim Bức thư từ cô
gái xa lạ.

Mùa đông năm 1984, một
người đàn ông bốn mươi mốt tuổi nhận được một phong thư dày từ một cô gái sắp qua
đời. Trong thư là những lời thổ lộ tình cảm của cô gái dành cho ông. Câu chuyện
bắt đầu từ mười tám năm trước, cô gái mười ba tuổi đem lòng thầm mến vị tác giả
ở cạnh nhà mình. Về sau, vì gia đình có biến cố mà cô gái phải chuyển nhà, nhưng
cô không thể nào quên đi hình bóng người đàn ông kia. Vài năm qua đi, cô gái tìm
về nơi ở cũ, gặp lại ông ta, hiến dâng lần đầu tiên của mình cho người đàn ông ấy.

Thế nhưng ông ta không
hề có chút ấn tượng nào với cô gái từng là hàng xóm của mình. Qua lại không bao
lâu thì ông ta phải đi xa, trước khi đi, ông ta nói quay về sẽ lập tức liên lạc
với cô, thế nhưng cuối cùng, bặt vô âm tín. Cô gái chờ đợi trong sự tuyệt vọng,
rồi phát hiện mình đã mang thai. Sinh đứa con ra, cuộc sống càng thêm khó khăn.
Vì muốn cho con một cuộc sống tốt nhất, cô phải đi theo một người đàn ông giàu có.

Vài năm sau, rốt cuộc
cô cũng gặp lại người đàn ông mình yêu sâu nặng kia. Một đêm vui vẻ, nhưng ông ta
vẫn không nhận ra cô. Đến khi đứa con bị bệnh nặng qua đời, cô mới viết thư kể toàn
bộ mọi chuyện cho ông ta biết.

Sơ Ảnh chăm chú xem.
Đến đoạn cô gái thi đỗ đại học, quay về tìm gặp vị tác giả rồi hai người ở bên nhau,
thực ra chỉ là mình cô gái cho rằng hai người họ đã ở bên nhau. Khi cô ấy đứng bên
cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông mình yêu vui vẻ bên người phụ nữ khác, cô không
hề cảm thấy đau khổ, không hề căm phẫn, trong mắt cô chỉ có sự bình thản và kiên
định.

Đứa con của hai người
qua đời, cô gái quay về tìm gặp người đàn ông kia lần nữa bằng thân phận một cô
gái làng chơi. Khi ngồi bên bàn trang điểm đeo khuyên tai, cô nhìn thấy ông ta bỏ
một tập tiền xuống bàn. Bấy giờ, trong mắt cô hiện lên một nỗi cô đơn và hụt hẫng.
Người mà cô yêu, xưa nay luôn coi cô là một con điếm, một người đàn bà dùng tiền
để mua về.

Ông ta biến cô thành
đàn bà, rồi lại biến cô thành một kẻ ti tiện.

Khi bàn tay xẹt qua
giá sách của ông ta, cô có cảm giác như thời gian đã tuột khỏi bàn tay mình. Từ
khi mười ba tuổi cho đến giờ, trong mắt người đàn ông ấy, cô chỉ là một người xa
lạ.

Cô âm thầm yêu ông ta
suốt thời thanh xuân tươi đẹp của mình, giấu kín tình yêu vào năm tháng tĩnh lặng,
để rồi cuối cùng trở thành thứ tình yêu bị người đời chê cười.

Người đàn ông trầm ngâm
ngắm chiếc bình hoa, mỗi năm cứ đến ngày sinh nhật của ông ta, luôn có một người
gửi hoa đến. Từ sau khi cô gái qua đời, bình hoa trở nên trống không.

Cô gái kia đã coi tình
yêu là toàn bộ mạng sống của mình, còn bản thân cô, chỉ là một kẻ yếu đuối. Tình
cảm thời niên thiếu, có người coi là một giấc mơ, nhưng lại có người sẵn sàng biến
nó thành sự chờ đợi cả đời.

Sơ Ảnh nằm cuộn tròn
người trên sofa, màn hình đã hiện lên dòng chữ hết phim, cô chẳng còn sức lực đâu
để cử động nữa.

Trên bàn bày la liệt
túi bánh bích quy, vỏ hoa quả. Chợt cảm thấy dạ dày cồn cào, cô lao vào WC, nôn
thốc nôn tháo, nôn đến mức trong bụng không còn lại gì.

Ra khỏi WC, Sơ Ảnh mở
tủ lạnh, bên trong còn lại ít đồ ăn, cô cố gắng nuốt vào dạ dày. Cô ngồi xổm bên
cạnh tủ lạnh, nước mắt trào ra như suối, bộ dạng nhếch nhác.

Cố Diễn Trạch về tới
nhà thì thấy cô đang ngồi trên sofa xem phim.

Anh thở dài: “Em chưa
ngủ à?”

“Em ngủ cả ngày rồi,
giờ không buồn ngủ.” Cô hờ hững đáp.

Cố Diễn Trạch mở đèn
phòng khách, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, rồi nhìn đến màn hình ti vi.

“Phim hài à?”

Cô gật đầu.

“Thế sao lại khóc?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh
và cười: “Buồn cười quá, cười đến chảy nước mắt. Anh có muốn xem không?”

Anh nhìn cô mấy giây
mới đáp: “Không.”

Dứt lời, anh vào phòng
tắm, lúc đi ra vẫn thấy cô ngồi xem phim.

“Ngủ sớm đi!” Anh ngồi
sát vào cô, nhưng cô lại lùi người ra một chút.

Cố Diễn Trạch cảm thấy
như bị sét đánh, anh đứng dậy.

“Thế anh đi ngủ trước
đây.” Đi được vài bước, anh ngoảnh đầu lại, thấy cô vẫn duy trì bộ dạng đờ đẫn kia.
Anh siết chặt tay, sau đó đi thẳng vào phòng làm việc.

Cố Diễn Trạch vừa khuất
khỏi tầm nhìn, nước mắt cô liền rơi xuống. Rõ ràng đang xem phim hài, nhưng từ trong
niềm hạnh phúc của người khác, cô lại nhìn thấy sự hèn mọn của bản thân, từ trong
câu chuyện của người khác, nước mắt cô lại chảy ra.

Cô đã tập thành thói
quen quét dọn nhà cửa, xử lí vết thương, cô không biết người tinh tế như anh liệu
có phát hiện ra điều gì không. Nhưng cô luôn tận lực giấu giếm, cô bỏ đầy đồ ăn
vặt vào các ngăn tủ trong nhà, mỗi lần tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cô đều làm bạn với
chúng. Sau đó, cô sẽ phải nghênh đón cơn đau dạ dày ghé thăm. Những lúc nằm trên
giường vật lộn với cơn đau quằn quại, cô đều tự nhủ, đây là sự trừng phạt dành cho
mình, là báo ứng của mình.

Lắm lúc đau quá, cô
không kiềm chế được mà bật khóc, dù sao anh cũng không có nhà, cô không cần sợ bị
anh phát hiện.

Cảm giác đau đớn khiến
cô tưởng rằng mình sắp chết, sắp được thoát khỏi nỗi dằn vặt này. Nhưng khi mở mắt
ra, cô mới phát hiện, mình vẫn phải tiếp tục đối diện với cuộc sống này.

Từ lúc nào anh bắt đầu
không về nhà?

Hình như là sau khi
cô đọc được một bài báo nói anh đang thường xuyên qua lại với một cô sinh viên.
Xem bài báo đó, cô cảm thấy thật nực cười, vậy là ngày này cuối cùng cũng tới. Cô
đã sớm biết, cuộc đời này, mình mãi mãi không có được hạnh phúc.

Từ sau khi nghe tin
Tưởng Phương Vũ qua đời, cô và hạnh phúc đã hoàn toàn lỡ hẹn.

Vì thế, cô không hỏi
gì hết. Cố Diễn Trạch về nhà, cô vẫn làm cơm, vẫn nói chuyện bình thường. Nhưng
anh càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng hờ hững. Cuối cùng, cô nhận ra, anh
đã không muốn về nhà.

Sơ Ảnh đổi toàn bộ rèm
cửa trong nhà thành màu xanh lá cây. Cô sợ màu trắng, càng không dám lại gần màu
trắng.

Cứ như vậy đi, cứ để
cuộc sống tiếp diễn như vậy đi.

Đã không thể có được
hạnh phúc thì không cần phải tìm hiểu. Biết đâu, cô cũng chưa đến nỗi mất đi cả
sự chờ đợi cuối cùng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3