Người trong ảnh - Chương 34 - 35 (Hết)

Chương ba mươi tư

BỨC THƯ TỪ NAM MỸ

Nhiều tuần lễ qua đi.

Một buổi sáng Frankie nhận được
một phong thư có tem của một nước Cộng hòa ở Nam Mỹ.

Đọc xong, cô mang đến cho Bobby
đang ở trong nhà xứ xem.

Dưới đây là nội dung của bức thư:

“Frankie thân mến, cho phép
tôi gửi cô những lời khen ngợi chân thành nhất. Cô và người bạn lính thủy cũ
của cô đã phá hủy những tham vọng của đời tôi. Tôi đã chuẩn bị những kế hoạch
vững chắc.

Cô có muốn biết những chi tiết
của chúng không. Một phụ nữ đã cố tình chống lại tôi có lẽ không coi thường
những điều tôi muốn nói. Hơn nữa tôi đã có một cuộc sống mới. Roger
Bassington-ffrench đã chết rồi.

Xỉn thú nhận từ lâu tôi đã là
một kẻ bỏ đi. Thời kì ở Oxford tôi đã can tội giả mạo chữ ký của cha tôi. Ông
già đã từ bỏ tôi và gửi tôi sang thuộc địa.

Ở đây tôi đã gặp Moira và băng
nhóm của cô ta.

Cô ta có thể làm mọi việc từ
năm mười lăm tuổi. Khi gặp tôi, cô ta đang có ý định trở về nước Anh vì cô đang
bị cảnh sát truy lùng.

Sau khi sống chung với nhau,
chúng tôi đã lập một số kế hoạch hành động. Trước hết cô ta lấy bác sĩ
Nicholson. Qua cuộc hôn nhân ấy, cô ta đi vào tầng lớp thượng lưu của xã hội.
Cảnh sát đã mất dấu vết của cô ta. Nicholson tới nước Anh với ý định lập một
trại cai nghiện ma túy.. Ông ta muốn tìm một ngôi nhà không nhiều tiền lắm.
Moira gợi ý cho chồng mua lại lâu đài La Grange.

Cô ta vẫn làm việc với băng
nhóm trong việc buôn bán chất ma túy. Không biết gì, ông Nicholson trở thành
người có ích cho vợ.

Tôi vẫn ấp ủ hai tham vọng:
trở thành giàu có và là chủ nhân lâu đài Merroway. Thời vua Charles đệ nhị,
dòng họ Bassington-ffrench vốn được trọng vọng. Sau đó gia đình bị phá sản. Tôi
cảm thấy mình cần có một vai trò lớn trong xã hội. Muốn vậy, tôi phải có rất
nhiều tiền.

Moira tới Canada rất nhiều lần
để “thăm gia đình”. Yêu quý vợ, ông Nicholson tin vào tất cả những gì cô ta
nói. Để buôn lậu, cô ta mang một cái tên giả: Bà Templeton. Dưới cái tên này cô
ta gặp ông Savage. Cô ta biết rõ công cuộc kinh doanh và tài sản kếch xù của
ông này. Moira quyến rũ ông nhưng không để ông quá đỗi mê muội.

Chúng tôi lập một kế hoạch chi
tiết như cô đã rõ. Người đàn ông có tên là Cayman đóng vai người chồng.
Moira mời ông Savage đến Tudor Cottage.

Lần thứ ba tới đây, ông ta bị
chúng tôi sát hại... Xong việc, có tiền, trước mắt mọi người, cô ta ra nước
ngoài... Thực tế là cô ta về làng Staverley và sống trong lâu đài Grange.

Trong lúc ấy tôi thực hiện kế
hoạch của mình.

Trước hết tôi muốn loại trừ
Henry và đứa con trai của anh ta. Tôi không gặp may, hai vụ tai nạn giả để
làm chết thằng bé Tommy không thành công. Tôi quay lại Henry. Sau vụ ngã ngựa
trong một cuộc đi săn, anh ta đau đớn vì chứng thấp khớp. Tôi khuyên anh
ta dùng moóc-phin và anh ta đã mắc nghiện. Anh ta không nghi ngờ gì cả... Đây
là con người có tâm hồn trong trắng. Mục đích của tôi là đưa anh ta tới lâu đài
La Grange để chữa bệnh. Moira sẽ tạo ra một “vụ tự sát” mới. Còn tôi, tôi ở
ngoài mọi sự nghi ngờ.

Nhưng rồi cái lão Carstairs
mất dạy xuất hiện. Hình như Savage đã viết thư cho Carstairs, bạn mình, ở trên
tàu: ông ta nói về bà Templeton và kèm theo một tấm ảnh của người này. Lúc đó
ông Carstairs đang tham gia một cuộc săn bắn lớn. Khi trở về châu Phi, ông ta
nhận được tin về cái chết và những ý định cuối cùng của ông Savage. Ông
Carstairs không tin rằng bạn mình mắc chứng ung thư và nội dung bản di chúc
không phù hợp với tính cách của bạn mình. Ông Savage là một nhà kinh doanh,
tinh thần vững vàng. Nếu mê một người phụ nữ thì ông ta cũng không coi thường
gia sản của mình, tặng hết cho người phụ nữ ấy và phần nhỏ làm công tác từ
thiện. Ý kiến tặng tài sản cho hội từ thiện là của tôi, cái đó để tránh mọi
nghi ngờ.

Carstairs trở về nước Anh để
làm sáng tỏ vụ này. Từ đầu chúng tôi ít quan tâm đến lão. Bạn bè đưa lão tới
lâu đài Merroway. Thấy trên chiếc đàn dương cầm có tấm ảnh của Moira lão nhận
ra đây là người phụ nữ mà Savage đã gửi cho lão. Hắn tới Chipping Somerton để
bắt đầu điều tra.

Moira và tôi bắt đầu lo
ngại... Tôi hi vọng mọi chuyện dần lắng dịu đi, nhưng Carstairs rất bướng bỉnh
và rất khôn khéo.

Tôi theo dõi lão ở Chipping
Somerton. Lão không chỉ tìm được bà nấu bếp Rose Cludleigh, mà còn biết bà hầu
phòng Evans đang ở phía bắc nước Anh đã kết hôn và sống ở làng Marchbolt.

Tình huống đối với tôi thật là
gay cấn. Nếu lão Carstairs biết được Templeton và Moira Nicholson chỉ là một
người thì vấn đề càng phức tạp hơn nhiều.

Tôi quyết định thủ tiêu
Carstairs; lần này sự may mắn thuộc về tôi. Tôi đi sau lão khi sương mù từ dưới
biển đang bốc lên. Tôi tiến đến gần lão và bằng một cú đẩy tôi ném lão vào
không trung...

Nhưng lại có một vấn đề khác
đặt ra: Tôi muốn biết trong người lão có giấy tờ gì nguy hiểm cho chúng tôi
không. May mắn là anh bạn của cô đã tạo thuận lợi cho ý định của tôi; anh ta đã
để mình tôi ngồi bên xác chết trong một thời gian ngắn. Carstairs có một tấm
ảnh của Moira trong túi. Tôi lấy tấm ảnh ấy và thay vào đó tấm ảnh của một phụ
nữ đồng bọn của cô ta.

Tất cả diễn ra tốt đẹp. Người
em gái giả và người em rể tới nhận xác người anh. Lần này thì Bobby, bạn cô, đã
làm hỏng kế hoạch của chúng tôi. Hình như trước khi tắt thở Carstairs đã nói
vài lời gì đó. Lão đã nói đến cái tên Evans... và Evans lại đang làm việc ở nhà
xứ.

Chúng tôi bắt đầu lúng túng.
Moira muốn rằng con trai ông mục sư không thể gây khó khăn cho chúng tôi được
nữa; chúng tôi đã đi quá xa. Kế hoạch của chúng tôi thất bại. Thế là Moira chịu
trách nhiệm loại bỏ anh ta.

Cô ta đến làng Marchbolt bằng
xe hơi và đợi dịp để hành sự. Cô ta cho một lượng lớn mooc-phin vào chai bia
trong khi anh ta đang ngủ. Nhưng anh chàng ngu ngốc ấy không chết. Đúng là vận
đen bám riết lấy chúng tôi.

Như đã nói, câu chuyện giữa cô
với bác sĩ Nicholson đã gây ra cho tôi một vài nghi ngờ. Cô cũng có thể hình
dung ra sự sững sờ của Moira trong cái đêm giáp mặt với Bobby. Cô ta nhận ra
ngay đây là ai vì cô đã nhìn thấy anh ta lúc đang ngủ. Không lạ lùng gì khi
biết cô ta đã run sợ đến phát điên lên, nhưng lấy lại lòng can đảm cô ta chơi
vở hài kịch.

Moira tới quán trọ thú nhận
với Bobby rằng ông Carstairs đã yêu cô và chồng cô, một người ghen ghê gớm,
đang đe dọa cô. Cô ta cố gắng chứng minh tôi là người vô tội. Về phần mình tôi
mô tả cô ta là con người yếu đuối, không có khả năng tự vệ, và Moira có thể tự
kết liễu đời mình nếu ai đó đe dọa tính mạng cô.

Tình huống thật ỉà nghiêm
trọng. Chúng tôi đã có tiền. Với thằng bé Tommy thì không có gì phải vội vàng.
Nhưng cô và Bobby là mối đe dọa thực sự với chúng tôi vì những nghi ngờ của cô
quay về lâu đài La Grange.

Có thể cô cho rằng anh Henry
đã tự sát. Không, chính tôi đã giết anh ta! Khi nói chuyện với cô ở ngoài vườn,
tôi biết là không thể để lỡ thời gian... tôi vội vã hoàn thành kế hoạch của
mình.

Chiếc phi cơ bay ngang trời
lúc ấy đã tạo thuận lợi cho tôi. Tôi vào văn phòng, ngồi bên Henry đang viết.
Tôi nói: “Anh nghe đây...!” và bắn thẳng vào người anh ta. Tiếng máy bay đã át
tiếng súng. Sau đó tôi viết bức thư tuyệt mệnh, lau dấu vân tay trên khẩu súng
lục rồi nhét súng vào tay Henry. Tôi nhét chìa khóa vào túi anh ta và ra khỏi
cửa sau khi đã khóa cửa bằng chìa khóa phòng ăn. Hai chiếc chìa khóa này có thể
dùng chung được.

Tôi đặt một quả pháo trong lò
sưởi, ngòi pháo dài, chỉ nổ bốn phút đồng hồ sau đó.

Mọi việc diễn ra theo đúng ý
đồ của tôi. Tôi đang ở trong vườn với cô thì có tiếng nổ. Một vụ tự sát “không
bàn cãi được nữa”. Bác sĩ Nicholson khốn khổ bị nghi ngờ. Có thật là ông ta tới
để lấy chiếc can để quên không? Sự hăng hái theo tinh thần hiệp sĩ của Bobby đã
làm phiền Moira và cô ta đã bỏ đi nơi khác. Những lời gỉải thích về sự vắng mặt
của vợ mình của Nicholson làm cho cô nghi ngờ ông ta hơn

Nơi Moira tỏ ra kiệt xuất là ở
Tudor Cottage. Theo động tĩnh, cô ta biết là tôi đang bị trói chặt. Cô ta uống
một liều moóc-phin và nằm lên giường. Khi cô và Bobby xuống nhà gọi điện thoại
thì cô ta lên kho đồ cũ cắt dây trói cho tôi rồi lại trở về giường nằm. Thuốc
ngấm và cô ta mê đi.

Khỉ tỉnh lại, sợ rằng cô và
Bobby đã biết chỗ ở của bà Evans. Gặp bà ta cô sẽ biết đây là vụ tự sát và bản
di chúc là giả. Hơn nữa cô ta cũng nghi ngờ lão Carstairs đã viết thư cho bà
Evans trước khi tới làng Marchbolt. Moira nói mình sẽ tới một bệnh viện ở
Londres nhưng thực tế là trở về làng Marchbolt và cô với Bobby đã gặp cô ta ở
cổng nhà xứ.

Kế hoạch của Moira có giản đơn
phần nào và cô ta cho rằng mình sẽ thoát tội. Cô người hầu không thể mô tả rõ
người đã ngồi cùng bàn với cô và Bobby được trong khi đó cô ta vẫn nằm trong
một bệnh viện ở Londres. Nhưng cô và Bobby đã lột mặt nạ của Moira... Trong quá
trình điều tra, có thể cô ta sẽ lún sâu vào vụ này.

Tôi bắt đầu mệt mỏi về cô ta,
tôi không hiểu là cô ta có nghi ngờ gì về điều đó không...

Bây giờ tôi đã có tiền... tiền
của tôi!

Sau đám cưới của chúng tôi,
tôi sẽ tìm cách xa lánh cô ta.

Tôi đã sẵn sàng sống một cuộc
sống khác... nhờ vào cô và anh chàng Bobby ngốc nghếch của cô

Tôi có thành công không? Tôi hi
vọng là như vậy... Dù sao thì cô cũng nên tin rằng tôi sẽ làm lại từ đầu cho
đến khi thành công mới thôi.

Vĩnh biệt Frankie, cũng có thể
là tạm biệt, biết đâu đấy?

Kẻ thù, tên phản trắc và con
người bỉ ổi của cô.

Roger Bassiligton-ffrench.

Chương ba mươi nhăm

TIN MỚI Ở NHÀ XỨ

Bobby trả lại bức thư cho
Frankie.

- Đây là con người đáng chú ý -
Frankie nói.

- Anh ta có cái năng khiếu làm
hài lòng cô - Bobby lạnh lùng nói.

- Anh ta có vẻ đáng mến và Moira
cũng vậy.

Bobby đỏ mặt.

- Điều kì cục nhất là suốt thời
gian ấy, bà Evans vẫn ở trong nhà xứ... Theo cô thì chắc chắn ông Carstairs đã
viết thư cho bà Evans tức là bà Roberts, đúng không?

- Đúng. Ông ấy báo tin về sự đến
thăm của mình để hỏi về mụ Templeton mà ông cho rằng là người trong băng nhóm
lừa đảo quốc tế đang bị cảnh sát truy nã. Bà ta không nghi ngờ gì về người rơi
từ vách núi xuống dưới vực có cái tên là Pritchard. Cái căn cước giả ấy thật
khôn ngoan. Bà ta làm thế nào biết được đây lại là ông Alan Carstairs. Đây là
sự lập luận của một tâm hồn trong trắng.

- Bà Evans cũng đã nhận ra đây là
ông Cayman - Bobby nói. - Xem báo xong bà ta nói với chồng: “Thật là lạ
lùng - Bà ta nói - Người này rất giống với cái ông đã gặp chúng ta”.

- Thật phức tạp. Roger
Bassington-ffrench cũng bị lột mặt nạ một đôi lần, nhưng vì ngốc nghếch nên tôi
đã không chú ý đến.

- Thế nào?

- Khi bà Sylvia nói người trong
tấm ảnh trên báo rất giống với ông Carstairs đã tới nhà chơi nhưng Roger lại
nói thiếu gì người giống nhau.

- Frankie, làm thế nào mà cô nhận
ra bộ mặt thật của Moira?

- Nhờ vào ý kiến người ta nói về
mụ Templeton. Ai cũng bảo: “Bà ta rất đẹp, rất khêu gợi...” Khi gặp mụ ở nhà
xứ, tôi đã có ý nghĩ: nếu Moira là Templeton thì sao?

- Xin có lời khen ngợi, Frankie!

- Bà Sylvia khốn khổ vì báo chí
nhưng bác sĩ Nicholson vẫn trung thành với bà. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu việc
này kết thúc bằng một đám cưới.

- Tất cả đã kết thúc tốt đẹp -
Bobby nói - Nhờ vào cha cô, xưởng sửa chữa ôtô của Badger đã được phục hồi và
tôi có một tương lai rạng rỡ ở thuộc địa... Cô nghĩ xem: giám đốc một đồn điền
trồng cà phê ở Trung Phi? Tôi vẫn mơ cái địa vị đó.

Anh nghỉ một lát rồi nói tiếp:

- Khách du lịch sẽ đến thăm
Kenya.

- Cũng còn những người khác tới
đó nữa - Frankie nói thêm với vẻ chất phác.

Bobby đỏ mặt. Anh ngập ngừng và
hỏi lại:

- Đúng như vậy chứ, Frankie?...
Cô không sợ chuyến đi ấy sao?

- Không sợ chút nào. Tôi đã quyết
định không để anh đi một mình.

- Frankie, anh yêu em, nhưng anh
đau đớn trong câm lặng vì đây là mối tình không thể có!

- Vì vậy mà anh khó chịu trong
khi chúng ta chơi gôn ư?

- Anh đã thất vọng.

- Hừ! Thế còn chuyện anh với
Moira thì sao?

Bobby tỏ vẻ bối rối:

- Bộ mặt của mụ ta đã mê hoặc
anh...

- Mụ ta đẹp hơn em.

- Không đúng... Bộ mặt mụ ta
quyến rũ anh một cách nào đấy. Nhưng khi chúng ta bị nhốt trong nhà kho, anh đã
thấy rõ sự can đảm của em. Anh chỉ nghĩ đến em. Lúc ấy em thật rực rỡ!

- Xin thú nhận là em đã biết cái
đó... nhưng em không muốn làm tăng sự say mê của anh.

- Anh say mê em, em yêu. Anh say
mê em và không bao giờ hết say mê. Em tin chắc rằng em không buồn khi tới Kenya chứ?

- Em rất hài lòng khi được sống
bên canh, Bobby. Em sẽ sống khắc khoải khi không có anh.

- Frankie!

- Bobby!

Ông mục sư mở cửa để các nữ tín
đồ vào làm lễ.

- Xin mời các bà vào đây!

Nhưng rồi cha lại đóng sập ngay
cửa lại rồi lẩm bẩm:

- Không... một trong những đứa
con trai của tôi. Nó là... chồng chưa cưới.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com/ - gác nhỏ cho người yêu
sách.]

Một người trong số nữ tín đồ cười
ranh mãnh.

- Một chàng trai tốt - Cha xứ nói
tiếp - Và rất đứng đắn... Nó sẽ quản lí một đồn điền trồng cà phê ở Kenya
bên Trung Phi.

Một nữ tín đồ nói vói một bà
khác:

- Bà thấy không? Anh chàng đang
hôn tiểu thư Frances Denvent, đúng không?

Một tiếng đồng hồ sau, tin về lễ
đính hôn của Bobby và Frankie đã bay khắp làng Marchbolt.

HẾT

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác sách:

Xù Risan – vivian.nguyen – tuongmy

(Tìm – Chỉnh sửa – Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3