Có cần lấy chồng không? - Chương 20

CHƯƠNG 20

PHIỀN NÃO

Bà dì
bất ngờ ghé thăm, mấy ngày khó chịu nhất trong tháng của phụ nữ lại biến thành
những ngày thoải mái của Đỗ Lôi Ty. Không chỉ có thím Ngô ngày ngày nấu canh gà
bổ máu cho cô, mà quan trọng nhất là, sếp tổng cũng không dám đụng đến cô.

Sếp tổng
từ sau cái đêm kinh tâm động phách kia đối xử với cô đặc biệt tốt.

Trước
kia cô ăn nói bất cẩn tí là sếp tổng không vui, còn bây giờ, khi nghe cô than
vãn với lão Dư rằng sếp tổng thế này thế kia, sếp tổng nghe thấy, anh cũng chỉ
cười mà không nói gì.

Trước
kia sếp tổng nói chuyện thường đanh mặt lại, không biết từ lúc nào mà thường
xuyên cười với cô, nụ cười ấy tự nhiên không giống đang che giấu âm mưu nào cả.

Hồi
trước sếp tổng đi đâu cũng chẳng nói gì với cô, bây giờ mỗi sáng đều dặn dò cô
vài câu rồi mới chịu đi.

Tóm lại,
sếp tổng đại nhân đã khác hẳn lúc trước.

Chính
vì thế mà Đỗ Lôi Ty luống cuống.

Mỗi lần
chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, cô không nén nổi căng thẳng. Hễ
thấy anh tiến lại gần là sẽ bất giác tránh ra, ngay cả nghe tiếng bước chân vững
vàng của anh cũng sẽ thấy tim đập nhanh kỳ lạ.

Mấy
ngày trôi qua như thế, Đỗ Lôi Ty xưa nay ăn ngon ngủ ngon suýt nữa thì mắc chứng
suy nhược thần kinh.

Đỗ
Lôi Ty quyết định đem băn khoăn của mình ra hỏi baidu đại thần.

Lấy
nickname: “Tôi phiền tôi phiền tôi rất phiền”, Đỗ Lôi Ty đặt câu hỏi: Có một
người luôn ngang ngược với tôi, lúc nào cũng lạnh lùng với tôi, còn ép tôi làm
một số chuyện tôi không thích làm. Bỗng một ngày, anh ta đối xử với tôi rất tốt,
cũng không giận tôi nữa, thường xuyên cười với tôi, nhưng tôi lại cảm thấy rất
không quen, đó là vì sao?

Mấy
tiếng đồng hồ sau, comment lần lượt xuất hiện.

Bạn
có nickname “Tôi yêu chân trời” trả lời - chuyện ngoài không quyết hỏi google,
chuyện trong không quyết hỏi baidu, với chuyện nhà của bạn thì nên hỏi Chân Trời!
Các chị em, Chân Trời hoan nghênh bạn!

Đỗ
Lôi Ty: Nhà cái đầu bạn chứ chuyện nhà gì!

Nickname
“Tôi mới là Vạn Phong[7] thật!” trả lời – Cô gái này, tâm tư của cô lại có vấn
đề phải không?

Đỗ
Lôi Ty: Tên Vạn Phong kia, tôi là Hàn Kiều Sinh [8] đây!

[7] Vạn Phong là tên một MC nổi tiếng trong
giới giải trí của TQ, dẫn chương trình “Hộp thư vườn Eden” của Đài truyền hình
nhân dân Chiết Giang

[8] Hàn Kiều Sinh – bình luận viên thể thao nổi
tiếng của Đài truyền hình trung ương

Cẩn
thận tôi ném một loạt bóng vào đầu cho cậu chết bây giờ!

Nickname
“Hầu Tổng” trả lời - Bạn như thế là vì chịu ảnh hưởng của bức xạ điện thoại,
mau đến mua điện thoại di động mặt kính saphia của chúng tôi, là hàng chính
hãng Italia, hai mươi bạn gửi email đến sớm nhất sẽ giảm giá ba trăm tệ, chỉ
bán 699 tệ! Nếu bạn còn chê đắt chúng tôi sẽ tặng thêm cho bạn tai nghe
Bluetooth…

Đỗ
Lôi Ty: Ông chủ ơi, cho tôi một bát mì “đầm đìa nước mắt”!

Nickname
“Giày da nhỏ” trả lời - Đừng nói nữa, tình hình của bạn rõ ràng là bạn có
khuynh hướng thích được ngược đãi, thừa nhận đi! Thực ra bạn là một M[9] Đỗ Lôi
Ty: …

[9] Viết tắt của Masochism = những người
thích bị ngược đãi

Đọc
qua những câu trả lời vớ vẩn ấy một lượt, Đỗ Lôi Ty vẫn không thấy hết phiền muộn,
đang định bỏ cuộc thì phát hiện ra lại có thêm một comment nữa tự bao giờ.

“Theo
tôi thấy thì người đó đã yêu bạn rồi.” Nickname - Tử Hà Tiên Tử.

Lúc
thấy câu trả lời đó, Đỗ Lôi Ty thực sự giật bắn mình, sếp tổng yêu cô? Làm… làm
sao có thể?

Nói
đơn giản từ “phần cứng” nhé, sếp tổng có một phần tư dòng máu Italia, là một tập
hợp khí chất cao quý của phương Đông và sự gợi cảm của phương Tây, đừng nói là
gương mặt ấy, mà chỉ với sáu múi cơ ở bụng thôi, cô đã không biết mất bao nhiêu
máu mũi rồi. Còn cô? Tướng mạo bình thường, dáng người bình thường, vòng một
bình thường, tóm lại hình như chỗ nào cũng bình thường… Một người như cô, sếp tổng
làm sao thích được?

Lại
nhìn từ phần mềm nhé:

Gia
thế thì khỏi cần so sánh, ngoài ông bố suốt ngày ca bài “là truyền nhân đời thứ
bốn mươi tám của Đỗ Phủ” ra, nhà họ hình như chẳng có gì nổi trội. Hơn nữa,
theo tính toán của bố cô thì sếp tổng rất có thể là hậu nhân của tướng quân
Liêm Pha, thế thì nhà họ cũng chẳng có gì là xuất sắc.

So về
học lực, cô là một cử nhân bình thường khoa Báo chí, tất nhiên không thể so với
sếp tổng đã từng du học về.

So về
năng lực…

Thôi,
so sánh như thế đúng là tự sỉ nhục bản thân.

Nghĩ
đi nghĩ lại, Đỗ Lôi Ty thật không hiểu ra sếp tổng rốt cuộc thích mình ở điểm
nào? Chẳng lẽ sếp tổng thích cô là vì cô rất ngốc, rất ngây thơ?

“Đỗ Đỗ,
em thật quá ngốc, quá ngây thơ.” Tháng trước những lời sếp tổng đã nói văng vẳng
bên tai, nói thế thì, chắc là chê cô ngốc thật?

Ngay
cả khả năng cuối cùng cũng bị loại bỏ, Đỗ Lôi Ty thực sự không thể tin rằng, sếp
tổng đại nhân lại thích cô.

Anh
“ăn” cô chắc là do đậu hủ non ăn nhiều rồi, thỉnh thoảng ăn đậu hủ thối, muốn đổi
khẩu vị chăng? Còn về hiện nay đối xử tốt với cô, e rằng do cảm giác mới mẻ
chưa hết chăng…

Nghĩ
thế, Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy buồn bã, lồng ngực nặng trĩu rất khó chịu.

Cô lồm
cồm bò xuống giường, mang dép lê vào, định ra vườn hoa đi dạo.

Do
“bà dì” đến thăm nên sếp tổng không cho cô đi làm, còn nói lúc này cơ thể yếu,
nên ở nhà. Nếu mỗi cô gái đều không đi làm vào những ngày “bà dì” đến thăm
thì?

Đang
giữa trưa, lại là mùa hè, thời tiết rất nóng bức, nhưng mấy hôm nay do bị ảnh
hưởng bởi trận bão mà thành phố A có mấy trận mưa trút xuống nên không khí cũng
dễ chịu hơn nhiều.

Lúc Đỗ
Lôi Ty ra khỏi nhà thì Tiểu Phương đang rửa xe trong vườn, thím Ngô dẫn đứa
cháu Lượng Lượng ra nghịch nước ở hồ phun nước.

Vừa
thấy Đỗ Lôi Ty xuất hiện là Tiểu Phương run rẩy: “Phu nhân, phu nhân tha cho
tôi, đừng bảo tôi lái xe nữa!”

Nhắc
đến chuyện đó, Đỗ Lôi Ty cũng thấy hơi xấu hổ. Hôm đó cô nằng nặc bắt Tiểu
Phương làm tài xế, hại hai người mắc kẹt ở cái nơi nuôi vịt kia, sau đó một
mình cô ngồi xe bò đến đón sếp tổng, bỏ lại Tiểu Phương ở đó chờ đợi, đúng là
hơi quá đáng.

Nhưng
cũng không thể trách cô cả được, nếu không vì sếp tổng tự dưng rỗi hơi bảo cô đến
đón, Tiểu Phương cũng không cần mắc lại ở cái làng ấy cả buổi chiều, bị ba mươi
mấy con trâu nước tham quan rất thê thảm. Nói cho cùng thì vẫn là lỗi của sếp tổng!

Đỗ
Lôi Ty cười híp mắt: “Tiểu Phương à, yên tâm! Phí kéo xe lần trước tôi sẽ bảo sếp
tổng trả lại cho cậu!”

“Đừng!”
Tiểu Phương cuống lên, “Phu nhân, phu nhân đừng bao giờ nói sếp biết tôi đã lái
xe đưa phu nhân đến nhầm chỗ, nếu ngài ấy biết thì chắc chắn sẽ đuổi việc tôi!
Tôi vẫn chưa cưới vợ mà!”

Đỗ
Lôi Ty hơi choáng: “Thực ra sếp tổng… cũng không vô lý như thế chứ?”

“Phu
nhân, phu nhân sai rồi, nếu là người khác thì sếp tổng có lẽ nhiều nhất cũng chỉ
trừ lương tôi, nhưng phu nhân thì khác! Cô là phu nhân sếp tổng, nếu ngài ấy biết
suýt nữa tôi làm cô bị lạc thì công việc này của tôi cũng mất luôn!”

“Tôi…
khác?” Đỗ Lôi Ty có vẻ băn khoăn.

“Không
phải thế à!” Thím Ngô bên cạnh xúm lại, “Phu nhân, cô không biết thiếu gia nâng
niu cô nhường nào đâu!” Nâng niu?

Câu
này có từ bao giờ thế?

Thím
Ngô đằng hắng giọng, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Phu nhân, cô còn nhớ hôm đầu
tiên cô đến đây không, những món ăn trên bàn và sau này có gì khác?”

Đỗ
Lôi Ty hoang mang: “Có… có gì khác ư?”

“Chẳng
lẽ cô không phát hiện ra là thức ăn càng ngày càng hợp khẩu vị của cô?”

Nói đến
đó, Đỗ Lôi Ty cũng cảm thấy thế thật, cô gật gù: “Hình như là vậy…”

“Không
phải hình như! Mà là chắc chắn!” Thím Ngô khoa tay múa chân, “Bắt đầu từ hôm đầu
tiên cô đến, thiếu gia đã dặn tôi chú ý đến thói quen ăn uống của cô, nhớ kỹ những
món cô thích mỗi ngày, như thế cô sẽ không khó ăn nữa!”

Thím
Ngô nói xong, Đỗ Lôi Ty ngẩn ngơ.

Thì
ra… sếp tổng lại tinh tế như vậy…

“Không
chỉ thế đâu! Cô có chú ý đến gối đầu trên giường cô không? Dạo cô đến, cô nói rằng
gối đầu hơi cứng, ngủ không ngon lắm. Hôm sau gối đầu đã mềm hơn đúng không?

Đó là
do thiếu gia dặn chúng tôi đổi đấy!” Gối đầu?

Đỗ
Lôi Ty lại nhớ đến hôm ấy mình ngủ nướng đến tận trưa. Sếp tổng giận dữ, hỏi cô
tại sao ngủ muộn như thế, cô không tìm ra lý do, đành nói là gối đầu quá cứng,
buổi tối ngủ không được. Không ngờ chỉ một cái cớ vô tâm đó mà anh cũng nhớ…

Không
biết vì sao, trái tim bỗng thấy ấm áp…

“Còn
lúc thiếu gia tiễn công chúa đi, cô bé vừa khóc vừa gào thét, kéo tay áo thiếu
gia không chịu đi. Nhưng thiếu gia biết cô giận, cứ bắt lão Phương khiêng công
chúa vào xe, đưa về nhà…”

Và cứ
thế, Đỗ Lôi Ty ngồi trong vườn, nghe thím Ngô nói cả buổi chiều về chuyện sếp tổng
đối xử tốt với cô thế nào, cuối cùng Đỗ Lôi Ty cũng nghi ngại. Không lẽ cô lại
vô tâm vô tính đến mức đó? Bên cạnh có một sếp tổng tốt như vậy, mà cô lại còn
chê bai này nọ…

Đang
suy nghĩ thì thím Ngô đã đúc kết: “Phu nhân, bây giờ cô chính là người mà thiếu
gia yêu quý nhất!”

Người
sếp tổng yêu quý nhất? Danh xưng đẹp đẽ đó chụp lên đầu Đỗ Lôi Ty, cô hơi
choáng váng, và cứ choáng váng mãi cho đến tận chiều tối.

***

Lúc
chạng vạng, sếp tổng trở về!

Thấy
Liêm Tuấn, Đỗ Lôi Ty hơi ngượng ngập.

Nhưng
Liêm Tuấn không để ý lắm, chỉ nói: “Em lên lầu thay quần áo đi.”

Thay
quần áo? Đỗ Lôi Ty nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngại.

Thấy
thế, Liêm Tuấn nói gọn: “Hôm nay chúng ta đi ăn ngoài.”

***

Một cảnh
nhỏ giữa thím Ngô và lão Dư.

Thím
Ngô: “Lão Dư, hôm nay tôi thêm mắm dặm muối lừa phu nhân, liệu có ổn không?”

Lão
Dư: “Hừm… mấy chuyện trước đó cũng phải có thật chứ?”

Thím
Ngô: “Nhưng lúc nãy tôi lừa phu nhân, vì cô ấy không thích ăn cay, thiếu gia nhịn
không ăn cay thì liệu có khoa trương lắm không? Thực ra thiếu gia còn ăn cay
kém hơn cả phu nhân…”

Lão
Dư: “Cái này… chắc phu nhân sẽ không phát hiện đâu?”

Thím
Ngô: “Tôi còn nói với phu nhân, vì cô ấy không thích uống sữa nên lâu lắm rồi bữa
sáng không có món sữa mà thiếu gia thích nhất. Thực ra là vì thiếu gia hễ uống
sữa là sẽ dị ứng…”

Lão
Dư: “…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3