Có cần lấy chồng không? - Chương 18 - 19

CHƯƠNG 18

MÃN HẠN, RA TÙ!

Trong
các tiểu thuyết ngôn tình, phần nhiều các đôi tình nhân sau khi hưởng thụ một
đêm hạnh phúc bên nhau sẽ đón một buổi sáng ánh nắng rực rỡ. Nữ chính tỉnh dậy,
nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, đang lúc nghĩ ngợi linh tinh thì
nam chính quấn tấm khăn tắm ra khỏi, nhìn nữ chính bằng ánh mắt dịu dàng tình cảm
như nước, yêu chiều hỏi: “Còn đau không?”

Nữ
chính gò má ửng hồng, cúi đầu cụp mắt, tim đập thình thịch.

Tình
cảnh đó khiến nam chính không kìm được lại đẩy nữ chính ngã ra giường, tiện thể
lộ ra nụ cười tà ác vạn năm không đổi: “Em thơm quá, anh muốn nếm thử lần nữa…”
Tiếp theo đó là abc xyz!

Trong
tiểu thuyết viết thế, Đỗ Lôi Ty cũng nghĩ thế, thế là khi cô mở mắt ra, nhìn thấy
ánh nắng rực rỡ chiếu vào qua cửa sổ, nghe tiếng nước chảy bên ngoài vọng vào,
cô bắt đầu sốt ruột.

Nhớ lại
tối qua, cái đêm kinh tâm động phách ấy, khí huyết như từ gót chân phóng vụt
lên đỉnh đầu, da dẻ Đỗ Lôi Ty từ trên xuống dưới bắt đầu đỏ đến phát sốt.

Trước
kia cô cứ nghĩ sếp tổng đại nhân là nhà tư bản cay nghiệt, lạnh lùng, cố chấp,
có thù tất báo, không ngờ sau đêm qua cô mới phát hiện rằng, hóa ra cay nghiệt
chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, lạnh lùng nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là tiểu
tiết, cố chấp cũng trong phạm vi cô chấp nhận được, bản chất ác liệt nhất của sếp
tổng hóa ra là – lưu manh!

Sao
anh có thể đẩy cô lên giường mà chưa được sự đồng ý của cô? Đẩy ra thì thôi, lại
còn bịt miệng cô lại, bịt lại rồi còn liếm, liếm rồi còn cắn, cắn rồi còn…

Không
được rồi, nếu nghĩ nữa thì cô lại chảy máu mũi mất.

Thực
ra đó cũng không phải là chuyện Đỗ Lôi Ty buồn bực nhất, mà cô tức là, cô lại để
mặc cho sếp tổng ăn mình sạch sẽ, còn bản thân cô thì ngay cả một tí vụn đậu hủ
cũng không ăn được, và rồi cả vết bớt hình dâu trong truyền thuyết kia cũng
không thấy được!

Ôi
đau buồn quá! Ôi đau buồn quá đi!

Đang
đau khổ thì có một giọng nói đang gào trong lòng: Một việc thê thảm như thế,
tuyệt đối không thể để xảy ra lần nữa!

Thế
là Đỗ Lôi Ty quyết định: trước khi sếp tổng tắm xong, mau chóng chuồn đi!

Cô quấn
chăn, nhanh chóng trèo xuống giường, mắt đảo lia lịa, nhìn thấy quần áo ngổn
ngang khắp nơi bên giường, cúc áo rơi đầy đất. Mặt thoắt cái đỏ bừng…

Sếp tổng
mua quần áo chất lượng kém cho cô, rõ ràng là để tiện lột ra mà!

Còn
nói không phải lưu manh? Đúng là một con quỷ dâm tặc!

~(>_<)~

Do quần
áo hôm qua không thể mặc được nữa, nên Đỗ Lôi Ty đành quấn chăn nhảy lò cò đi lấy
quần áo khác, đúng lúc đó, tiếng nước bên ngoài ngừng hẳn, sếp tổng đã tắm
xong!

Đỗ
Lôi Ty cuống lên, cũng mặc kệ quần áo của mình, tiện tay vớ lấy áo sơ mi trắng
đầu giường, mặc vào với tốc độ nhanh nhất trong đời, mới mặc vào đã choáng
váng!

Cái
này hình như là… áo của sếp tổng -_-|||

Bị
người ta ăn cả buổi tối, sáng dậy còn mặc áo của người ta, rõ ràng là đang mời
chào: Anh đến ăn em lần nữa đi!

Đỗ
Lôi Ty, sao mày ngốc thế hả mày!

Sau
khi thầm mắng mình, Đỗ Lôi Ty lại bắt đầu cởi ra, dù sao đi nữa cũng không thể
hỗ trợ cho tên lưu manh kia được! Tiếc là, đã quá trễ!

Khi
cúc áo mới cởi một nửa, cửa phòng bỗng mở ra, Liêm Tuấn mặc một chiếc áo khoác
tắm xuất hiện, bóng dáng cao to che khuất ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, đôi
mắt dài nhìn cô chằm chằm.

Đỗ
Lôi Ty hóa đá.

Thấy
cô, anh không nói gì, chỉ chậm rãi đi vào, đến khi tới trước mặt cô, bóng dáng
cao lớn trùm lên người cô, ánh mắt nóng bỏng như khiến cô tan chảy, nét cười ẩn
hiện bên khóe mắt khiến cô nín thở.

Nhìn
đi! Y hệt tiểu thuyết nói, lại bị ăn nữa chứ gì? Bị ăn một lần là sự cố, bị ăn
lần nữa thì cả đời này mày đừng mơ thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của sếp tổng!

Đỗ
Lôi Ty ơi là Đỗ Lôi Ty, mày xem bao nhiêu truyện ngôn tình, lãng phí vô dụng
quá!

Đúng
lúc Đỗ Lôi Ty tuyệt vọng thì Liêm Tuấn bỗng đưa tay lên, ngón tay thon dài giữ
lấy bàn tay cô lúc nãy vì quá sợ hãi nên chưa kịp rời khỏi cúc áo.

Một
cúc, hai cúc, ba cúc… Ủa!

Sếp tổng
sao không cởi cúc áo cô?

Anh
không những không cởi mà ngược lại còn giúp cô cài lại những cúc áo mà cô vừa cởi
ra, cài xong còn chỉnh lại cổ áo, che đậy hết những vết đo đỏ còn lưu lại trên
cổ cô từ tối qua.

Đối
diện với tình tiết không giống tiểu thuyết nói này, Đỗ Lôi Ty có phần lóng
ngóng.

Chẳng
lẽ vì tối qua sếp tổng do tối trời nên mờ mắt không nhìn rõ, sáng nay nhìn rồi
mới phát hiện ra thứ mà anh đã ăn không phải đậu hủ non mà là đậu hủ thối, nên
anh hối hận?

Nghĩ
thế, Đỗ Lôi Ty bỗng thẹn quá hóa giận.

Khỉ
thật! Đậu hủ thối cũng là đậu hủ mà! Trên thị trường thì đậu hủ thối còn đắt
hơn đậu hủ non gấp mấy lần! Anh muốn không gánh trách nhiệm? Đừng mơ!

Gió
đang gào, ngựa đang hí, Đỗ Lôi Ty đang gầm!

Đang
định nổi cơn thì bỗng nhiên, một giọng nói còn phẫn nộ hơn cô bỗng vang lên.

“Sao
chị lại ở đây?”

Đỗ
Lôi Ty giật mình, cơn giận mới được nhen nhóm bỗng bị dập tắt, nhìn bóng dáng
nhỏ nhắn xinh xắn ngoài cửa, miệng cô bỗng biến thành hình chữ O.

Hác
công chúa!

Đôi mắt
hình quả hạnh trợn trừng, long lanh nước như đang tóe lửa, mặc một bộ áo xường
xám nhỏ màu hồng phấn, Hác công chúa đứng ở cửa, con thỏ trong tay bị cô bé ôm
chặt đến độ biến dạng.

Phía
sau, lão Dư cười khà khà: “Thiếu gia, phu nhân, chúng tôi đến đón hai người về.”

Chẳng
trách sếp tổng lúc nãy muốn giúp cô mặc quần áo vào, thì ra là lão Dư đến đón họ
“ra tù”. Nhưng đón thì đón đi, tại sao còn dẫn cô nhóc kia đến? Vừa nhìn thấy
Hác công chúa là Đỗ Lôi Ty đã thấy đầu to hẳn ra, lờ mờ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện
gì đó.

Quả
nhiên Hác công chúa ném con thỏ trong tay, lao đến, chỉ vào Đỗ Lôi Ty, hét lên:
“Sao chị lại ở trong phòng anh họ tôi? Chị… chị mặc cái gì trên người thế kia?”

Đỗ
Lôi Ty khiếp đảm, không kìm được trốn ra sau lưng Liêm Tuấn.

Cảm
nhận thấy cô gái sau lưng đang cần sự che chở của mình, Liêm Tuấn bỗng thấy tâm
trạng rất tươi tỉnh.

“Công
chúa.” Giọng nói trầm trầm nhưng mạnh mẽ, thoắt chốc đã trấn áp cô bé.

“Anh
ơi…” Ác quỷ nhỏ thoắt chốc hóa thân thành công chúa nhỏ, đôi mắt to trong veo lấp
lánh, giọng nói ngọt ngào nũng nịu như vắt ra nước được, khỏi phải nói là đáng
yêu biết nhường nào.

Nếu
không vì đã cảm nhận sâu sắc bản chất kinh khủng của cô nhóc kia, Đỗ Lôi Ty chỉ
nghĩ rằng lúc nãy cô đã nhìn nhầm mà thôi.

“Anh
ơi, tại sao chị ta lại ở trong phòng anh?” Hác công chúa thỏ thẻ hỏi.

Liêm
Tuấn cười dịu dàng, giọng nói cũng dịu lại: “Vì cô ấy là chị dâu họ của em.”

Nghe
giọng nói dịu dàng ấy, Đỗ Lôi Ty thất thần.

Chưa
bao giờ nhìn thấy nụ cười hòa nhã đến thế của sếp tổng, chứ đừng nói là giọng
nói dịu dàng kia, lúc nãy còn nghĩ đã hiểu hết bản chất của anh, sao chỉ trong
chớp mắt mà lại thấy anh lạ thế?

Trong
lòng bỗng có cảm giác cay đắng.

“Chị
ta không phải! Hai người rõ ràng là sắp ly hôn rồi!” Hác công chúa hầm hừ.

“Ai
nói với em là bọn anh sắp ly hôn?” Giọng Liêm Tuấn thoắt chốc lạnh hẳn.

Hác
công chúa chỉ tay vào Đỗ Lôi Ty: “Chính là chị ta!”

“Không
phải em, không phải em…” Đỗ Lôi Ty vội huơ tay! Toi rồi, sếp tổng nếu biết cô
đã thề câu ác độc rằng nếu không ly hôn sẽ sinh con không có mông trước mặt cô
nhóc kia, không biết liệu có giận đến độ thổ huyết không.

“Chị
lừa gạt!” Hác công chúa hét lên, “Rõ ràng hôm đó chị đã nhận lời tôi! Chị nói nếu
không ly hôn thì… ối…” Miệng cô bé đã bị Đỗ Lôi Ty bịt lại.

“Em
chỉ nói đùa thôi, anh đừng nghe nó! He he… he he he…” Cô lúng túng cười, bấn thần
bị cô nhóc cắn cho một phát, “ui da” một tiếng buông lỏng tay ra.

“Anh
họ, chị ta đã nói sẽ ly hôn với anh trước mặt em! Em không gạt anh đâu!”

Hác
công chúa nói xong, tức tối nhìn Đỗ Lôi Ty: “Chị là đồ xấu, cả trẻ con cũng lừa!
Không xứng làm chị dâu tôi! Đồ xấu xa, đồ xấu xa, đồ xấu xa!”

“…”

Đỗ
Lôi Ty nghẹn lời.

“Đừng
nói nữa.” Liêm Tuấn bỗng cắt đứt lời chỉ trích của Hác công chúa, giọng nói lạnh
đến đáng sợ.

“Anh
họ…” Hác công chúa ngân ngấn nước mắt, vẻ mặt ấm ức.

“Em…”
Đỗ Lôi Ty mở miệng.

“Sao
mỗi chuyện bé tí này đã khóc rồi?” Liêm Tuấn cúi xuống, tay véo má cô nhóc, giọng
cũng dịu lại, “Về nhà với anh họ nhé?”

“Chuyện
đó… thực ra em…” Đỗ Lôi Ty tiếp tục chen vào.

“Vâng!”
Cô nhóc cười vui vẻ, đôi mắt cong cong vẫn còn ngấn nước mắt.

Đỗ
Lôi Ty: “Thực ra…”

“Lão
Dư, chúng ta đi thôi.” Liêm Tuấn nhìn lão Dư.

“Vâng,
thiếu gia!”

Hác
công chúa kéo tay Liêm Tuấn, nhảy nhót ra ngoài: “Oh yeah, về nhà thôi!”

Đỗ
Lôi Ty: “…”

Và thế
là, Đỗ Lôi Ty sai lời hứa của chúng ta cuối cùng đã bị sếp tổng phớt lờ hoàn
toàn.

Đang
có một màn tình cảm quấn quýt quyến luyến bên nhau, bỗng diễn biến thành một bộ
phim mì ăn liền nhảm nhí cướp đoạt tình yêu ông anh của cô em họ, nữ chính nghẹn
lời không nói được gì, chỉ có thể nói là sân khấu của cuộc đời thực sự quá rộng
lớn!

CHƯƠNG 19

LÀM LÀNH

Một
buổi tối đẹp trời, có lẽ những phu nhân nhà giàu của những nhà khác đang ngồi
xung quanh bàn chơi mạt chược, cho dù là những bà thím trong các tiểu khu suốt
ngày mắng nhiếc ông chồng vô dụng, có lẽ cũng đang vừa cắn hạt dưa vừa xem
tivi. Chỉ mỗi Đỗ Lôi Ty vừa mới tăng cấp thành sếp tổng phu nhân đích thực,
nhưng lại khoanh chân ngồi trên giường đánh… tiểu nhân.

Đạo cụ
là con chó bông đầu giường, ngoài ra có thêm đôi dép lê.

“Đánh
cái đầu tiểu nhân này! Dám phớt lờ ta!” Đỗ Lôi Ty đánh một lúc, nhớ lại sáng
nay từ khách sạn ra, sếp tổng không nhắc gì đến cô như thể không quen biết,
cũng không nhớ xem tối qua đã đối xử với cô thế nào! Quả nhiên Chu Dao Phi nói
đúng, đàn ông có tiền đều không đáng tin!

“Đánh
cái tay tiểu nhân này, cho anh hết ôm em họ!” Sếp tổng phớt lờ cô thì thôi, lại
còn bế con bé Hác công chúa đáng ghét, vẻ mặt ông anh tốt bụng lắm ấy, trở
thành một ví dụ trái ngược với thái độ đối với cô. Con bé ác độc kia thì rất đắc
ý, đuôi muốn dựng thẳng lên trời, ánh mắt nhìn cô như nhìn vợ bé ấy.

Mi mới
là vợ bé, cả nhà mi đều là vợ bé!

Đỗ
Lôi Ty gào thét trong lòng, lại cầm dép lê lên đánh vào bụng chó bông: “Đánh bụng
đồ tiểu nhân, xem có cơm mà ăn không?”

Nói
ra thì càng tức, tối qua dù sao cô cũng phối hợp làm “thể dục kịch liệt”, sếp tổng
lại ngay cả thức ăn cũng không gắp cho cô miếng nào, cứ gắp cho Hác công chúa,
bảo ăn nhiều để bổ sung dinh dưỡng. Hại cô ở cạnh nhìn đến nỗi chẳng lòng dạ
nào ăn, chưa ăn được mấy đã tức tối chạy lên lầu.

Gặp
phải người đàn ông ác độc như thế, đúng là tức đến no!

“Đánh
chân đồ tiểu nhân, dám không đuổi theo ta lên lầu!” Cô hậm hực vứt đũa chạy lên
lầu, đóng sầm cửa lại, sếp tổng ngay cả đuổi theo cũng không, còn cười nói và
ăn cơm với Hác công chúa nữa chứ.

Trời
xanh ơi, đất dày ơi! Sếp tổng dẫn hồ ly tinh đến chọc tức cô thì thôi, tại sao
đối thủ lại là một Loli măng sữa chứ? Quá đáng nhất là, ngay cả một con bé chưa
dứt sữa mà cô cũng thua thảm hại.

Bi ai
ơi là bi ai!

Thế
là Đỗ Lôi Ty lại nhớ đến lời Đại Châu quầy vàng bạc nói: “Tuy chỉ là một nấm mồ
nhỏ, nhưng chí ít cũng có chốn dung thân chứ? Còn hơn là đợi khi chồng có vợ
bé, để người khác nằm trong lăng mộ hào hoa của bạn, còn mình thì phơi thây
ngoài đồng hoang.”

Tình
trạng hiện nay của cô cũng chẳng khác với phơi thây ngoài đồng nữa.

Càng
nghĩ càng tức, không nhịn được lại cầm dép lê lên đánh đập, đến mức tay sắp co
rút lại mới nghe giọng nói bất lực vang lên phía sau: “Em đánh đủ chưa?”

Đánh
quá hung phấn, ngay cả khi Liêm Tuấn mở cửa bước vào, đứng sau lưng cũng không
nhận ra, quả thật một khi tâm trạng con người bất ổn thì rất dễ tiến vào cảnh
giới biến thái tự khép kín.

Đỗ
Lôi Ty giật thót: “Anh… anh vào từ bao giờ?”

“Lúc
em đánh tay anh.”

“…”

“Sao
không đánh nữa?” Liêm Tuấn vừa nói vừa ngồi xuống giường.

Đỗ
Lôi Ty cảm nhận rõ một bên giường lún xuống, tâm trạng bất giác căng thẳng.

Căng
thẳng thì căng thẳng, nhưng cơn giận đầy bụng vẫn không tan, cô cứng miệng: “Em
có cho anh ngồi đâu, anh ra ngoài đi!”

Liêm
Tuấn cười không nói, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt như cười như không khiến cô nổi
da gà.

“Anh
ra ngoài chơi với em họ đáng yêu của anh đi! Đừng có ở chỗ em, nam nữ thụ thụ bất
thân!” Đỗ Lôi Ty vừa nói vừa đưa tay ra đẩy anh, bất ngờ bị anh nắm lấy.

“Thứ
nhất, nhà này là của anh, anh muốn ngồi đâu thì ngồi. Thứ hai, anh đã bảo lão
Phương đưa công chúa về rồi.

Thứ
ba…” Liêm Tuấn nói đến đó thì im lặng, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, sức
tay tăng thêm vài phần, nắm chặt bàn tay cô trong lòng bàn tay anh.

Động
tác mờ ám ấy lại khiến Đỗ Lôi Ty nhớ lại cảnh tượng quá kích thích tối qua, vội
vàng rút tay lại nhưng cố sức thế nào cũng không được. Sếp tổng chỉ cần hơi mạnh
tay một tí là chắc chắn cô sẽ ngã nhào vào lòng anh, đến lúc đó thì nếu muốn
thoát ra thì đúng là còn khó hơn lên trời nữa.

Sếp tổng
đại nhân muốn ăn đậu hủ lần nữa là rõ rồi, nhưng hôm nay cô chưa hết giận, sao
có thể để sếp tổng lợi dụng được?

Thế
là đành vòng vo: “Anh nói là… anh đưa Hác công chúa đi rồi?”

“Đúng
thế.” Liêm Tuấn gật đầu, hơi nghiêng người, gác một chân lên chân còn lại, động
tác có vẻ như tùy ý nhưng bàn tay nắm chặt tay cô vẫn không buông.

“Tại
sao? Tiểu hổ đó… à không! Tiểu công chúa chẳng đã nói muốn ở đây một thời gian
ư?”

“Đúng,
nhưng anh không đồng ý.”

Lúc ấy
sự tò mò của Đỗ Lôi Ty cũng dâng lên, mặc kệ tay mình vẫn bị người ta nắm, cô sững
người, hỏi: “Tại sao chứ?” Sếp tổng chẳng phải rất thích cô em họ đó sao? Ánh mắt
nhìn cô nhóc rất dịu dàng, rất yêu chiều.

“Chẳng
phải em không thích nó à?”

Hả? Đỗ
Lôi Ty ngẩn người rồi phản ứng ngay, cô cúi đầu: “Em đâu có…” Quả nhiên tâm trạng
không thoát khỏi đôi mắt lửa của sếp tổng, bây giờ cô cảm thấy mình hơi giống Bạch
Cốt Tinh rồi.

“Em
không phải không thích nó, thế em đang… ghen với nó?”

Câu hỏi
ấy khiến mặt Đỗ Lôi Ty mỗi lúc một nóng, đầu càng cúi gằm, giọng nói nhỏ như muỗi
kêu: “Anh nói bậy…” Tốt thôi, cô thừa nhận mình có chút chút ghen tuông, nhưng
tâm trạng đa phần vẫn là do thái độ của sếp tổng, làm gì có ai tùy tiện ăn thịt
người ta rồi mà ngay cả hỏi một câu cũng không cơ chứ?

Hơi
nóng vô tận truyền đến từ bàn tay được nắm chặt, theo cánh tay lan tỏa khắp người,
nóng bỏng, có cảm giác thật khó nói, không biết nên giận nhiều hơn, hay là vui
nhiều hơn.

Thấy
cô như vậy, sự tức giận vốn có trong lòng Liêm Tuấn cũng mất hết, anh cũng biết
cô ngốc này nói năng lung tung, chưa biết chừng Hác công chúa đã bức cô phải
nói như vậy. Nhưng thấy cô im lặng thừa nhận thì thấy rất khó chịu, chỉ muốn trừng
phạt cô, cho cô biết cái gì là nên nói, cái gì là không nên nói.

Nhưng
thấy cô cứ đanh mặt cả ngày, ấm ức đến độ sắp khóc thì lại thấy không nhẫn tâm,
nên lúc nãy Hác công chúa gào khóc đòi ở lại, anh cũng không mềm lòng. Dù sao
ai nên ở, ai nên đi, trong lòng anh rất rõ.

Liêm
Tuấn thầm thở dài, có phần bất lực, đang định mở miệng nói gì đó thì Đỗ Lôi Ty
đã nhanh hơn anh, ngẩng đầu lên.

“Em
đói.”

Khúc
mắc đã được cởi bỏ, cơn giận cũng biến mất, bụng cũng trống rỗng, lập tức thấy
đói. Chẳng trách ai mà chỉ trách sếp tổng, hại cô tức đến độ cơm cũng ăn không
vào.

“Đứng
lên, anh nói thím Ngô hầm canh gà cho em.”

Thím
Ngô hầm canh gà ngon tuyệt. Đỗ Lôi Ty ăn một mạch ba bát còn cảm thấy chưa đủ,
Liêm Tuấn lặng lẽ ngồi cạnh nhìn cô.

Ăn no
xong, Đỗ Lôi Ty sờ sờ bụng, mới nhớ ra chỉ mải ăn mà cũng không thèm khách sáo
tí nào với sếp tổng, bất lịch sự quá, thế là cô cười hi hi: “Anh có muốn một
bát không?

Mùi vị
rất ngon.”

Liêm
Tuấn lắc đầu: “Em ăn nhiều vào.”

“Em
no rồi.” Đỗ Lôi Ty vỗ bụng, quả nhiên đã căng tròn.

“Ăn nữa
đi, canh này bổ máu.”

Bổ
máu? Đỗ Lôi Ty nhớ lại đêm qua, mặt nóng lên.

Lúc ấy
Liêm Tuấn đã động tay, múc cho cô bát nữa rồi đặt trước mặt: “Ăn nhiều vào, gầy
quá.”

Gầy?
Đỗ Lôi Ty cúi xuống nhìn tay chân nhỏ nhắn của mình, tuy khung xương nhỏ một tí
nhưng thịt vẫn có, đặc biệt là sau khi gả cho sếp tổng, ăn uống ngon lành, cân
nặng rõ ràng cũng tăng.

“Không
gầy, anh nhìn tay em này, toàn là thịt!” Đỗ Lôi Ty giơ tay lên.

“Gầy!”
Liêm Tuấn đưa tay chọc vào cánh tay cô, lắc đầu:

“Lúc
ôm không thoải mái.”

Cách
cách…

Ai đó
có cảm giác tan vỡ.

Thôi,
cứ cúi xuống ăn canh gà của cô đi.

Mải
miết, thế là đã no căng bụng.

“Em
em em… em phải đi vệ sinh!” Đỗ Lôi Ty ôm bụng, phóng thẳng đến phòng vệ sinh,
trong lúc đó do quá gấp rút nên dép lê rơi mất một chiếc, lại còn xô ngã cả
bình hoa gốm sứ yêu quý nhất của lão Dư nữa.

“Trời
ơi! Bình hoa của tôi!” Lão Dư ở một góc tối om nào đó đang nước mắt chan hòa.

“Suỵt!”
Thím Ngô ra dấu, hạ giọng, “Ông hết muốn sống hả? Nếu để thiếu gia thấy chúng
ta nhìn trộm thì chắc chắn sẽ trừ lương đấy!”

Lão
Dư vội vàng bịt miệng, gật đầu vẻ đáng thương.

Tội lỗi!
Sáng nay sau khi nghe ông báo cáo tình hình tiến triển của hai người kia, lão
phu nhân sung sướng cực kỳ. Cứ ngỡ nếu hai người đã ổn định thì ông không cần
phụng mệnh giám sát nữa, ai ngờ lão phu nhân hứng lên, tính buôn chuyện của người
già lại tái phát, cứ đòi biết chi tiết thân mật của hai người. Đáng thương cho
quản gia Dư đã sắp sáu mươi tuổi, thím Ngô cũng năm mươi mấy rồi, mà hai ông bà
phải thậm thụt nấp ở góc tối nhìn trộm tiểu bối thân mật, đúng là mất mặt!

Lão
Dư đáng thương đang thầm lau nước mắt, Liêm Tuấn đã đứng dậy khỏi ghế, đi đến
phòng vệ sinh.

Lúc đến
cửa, Đỗ Lôi Ty mặt trắng bệch xuất hiện.

Liêm
Tuấn thuận thế đè cô vào tường.

Động
tác bất ngờ ấy khiến Đỗ Lôi Ty giật mình: “Anh… anh làm gì thế?”

Không
phải chứ! Chẳng lẽ ứng nghiệm câu nói kia thật, rằng đó là bữa cơm cuối cùng
trước khi chém đầu?

“Ăn
no rồi?” Liêm Tuấn nhướn mày, hỏi.

Quả
nhiên là muốn cho cô ăn no rồi ăn cô! Đỗ Lôi Ty bỗng thấy mình hơi giống một
con ỉn, vui vẻ bị người khác vỗ béo, ăn đến mập mạp trắng trẻo, rồi mới nhận ra
chủ nhân muốn ăn thịt mình.

“Chưa…”
Cô ra sức lắc đầu.

Liêm
Tuấn khóa cô vào giữa hai cánh tay, sau đó đưa tay ra nâng cằm cô lên: “Sau này
còn dám nói những lời đó nữa không?”

“Lời…
lời gì?”

“Hử?”
Liêm Tuấn đã nheo mắt.

“Không
dám nữa! Không dám nữa!” Đỗ Lôi Ty vội vàng lắc đầu, mặc kệ là lời gì, lắc đầu
đã rồi tính.

“Nếu
còn nói thì sao?”

“Còn…
còn nói nữa thì…” Cuống lên thì nhanh miệng, Đỗ Lôi Ty buột mồm: “Nói nữa sẽ
sinh con không có mông!”

Mặt
Liêm Tuấn tối sầm, đưa tay lên: “Nếu em còn dám lấy con trai anh ra thề, coi chừng
mông em đấy!”

“Không
dám nữa! Không dám nữa!” Mắng đi, mắng cái đầu anh! Em đã nói không chỉ một lần
rồi… Không đúng! Cái gì là con trai anh? Rõ ràng là con trai em… Ôi trời! Cái
trò gì thế này?

Đỗ
Lôi Ty đang lấn cấn vấn đề rốt cuộc con trai là của ai, thì sếp tổng bỗng tóm lấy
tay cô, kéo lên lầu.

“Làm…
làm gì thế?”

“Về
phòng, sinh con trai.”

Hả? Đỗ
Lôi Ty sực tỉnh, mặt đỏ bừng, vội vàng ghì chân xuống, không chịu đi, “Không được,
không thể đi!” “Tại sao?” Mặt Liêm Tuấn lại tối sầm.

Đỗ
Lôi Ty ấp úng: “Lúc nãy… có người bà con đến thăm em…”

Liêm
Tuấn bất mãn: “Bà con gì?”

Cô đỏ
mặt ngẩng lên, ngượng ngập nhìn anh: “Bà… bà dì của em…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3