Tầng phía dưới bầu trời - Chương 05

CHƯƠNG 5

ĐỐI TƯỢNG KHẢ NGHI

Chẳng mấy chốc,
khoảng thời gian này

sẽ bị lớp bụi
thời gian bao phủ,

mãi mãi chìm
sâu vào khoảng trống mênh mông gọi là hồi ức.

Có thể chúng
tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại, hoặc nếu có,

cũng chỉ như
những kẻ qua đường đứng nhìn nhau mà thôi.

---oo0oo---

ĐƯỜNG PHI

“Có tin gì mới
không?”.

Tôi hỏi Thiên Luân
trong bữa ăn sáng, cố nén tiếng ngáp dài. Như đã thành thông lệ, không cần biết
đêm hôm trước chúng tôi làm gì, mệt mỏi ra sao thì Khải Nam vẫn sẽ đánh thức chúng
tôi lúc bảy giờ đúng.

Tôi không phủ nhận
đâu, cậu ta quả thật là tay phiền phức nhất thế giới.

“Động đất ở Haiti,
Indonesia dựng tượng Obama”.Chí Bân nói, chồm người qua vai Thiên Luân để đọc ké
tờ báo. “Và một gã đầu bếp đã bị các khách hàng của mình ám sát vì lỡ bắt họ chờ
quá lâu”.

“Mục đó nằm ở đâu?
Sao tôi không thấy?”. Thiên Luân ngạc nhiên hỏi

“Ngay tại đây.
Và gã đầu bếp đó là Khải Nam chứ ai vào đây nữa”.

“Nếu cậu ta nghe
được thì tên bài báo sẽ bị đổi lại là: ‘Bốn thực khách bị ngộ độc thực phẩm vì lỡ
dại chê bai đầu bếp của mình’ đấy!”. Tôi thì thào cảnh báo cậu ta.

Dĩnh Ngôn vừa xuất
hiện ở ngưỡng bậc thang. Thực ra, tôi chỉ nhận ra cô ấy khi Thiên Luân huých vào
vai tôi. Lạ thật, Dĩnh Ngôn và tiếng quát tháo luôn song hành cùng với nhau mà.

Sống cùng một thời
gian rồi nên tôi cũng hơi hiểu hai chị em nhà này một chút. Dĩnh Hân ngây ngô do
mất trí thì không nói, ngay cả Dĩnh Ngôn tôi thấy cũng chẳng phải là người bình
thường tí nào.

Nôm na thì Dĩnh
Ngôn không sở hữu vẻ đẹp tinh tế như Dĩnh Hân, trên người cô mỗi thứ đều vừa chấp
nhận được. Mắt to tròn, sống mũi không cao không thấp, chỉ nụ cười là miễn cưỡng
có thể xem như hút hồn. Thế nhưng cũng chẳng biết vô tình hay hữu ý, chỉ cần ở nơi
có sự xuất hiện của chị em họ, Dĩnh Ngôn sẽ nổi bật hơn hẳn một cách đương nhiên.

Song nói thì nói
thế, chứ so với Dĩnh Hân lúc động lúc tĩnh, hại người khác điên đầu thì tôi nghĩ
tính cách tiểu thư kiêu kì của Dĩnh Ngôn cũng không phải quá tệ.

“Thiên Luân!”.
Cô túm lấy chiếc áo khoác trên giá gỗ, cũng chẳng thèm nhìn về phía tôi mà ra lệnh
một tràng. “Anh chuẩn bị xe đi, chúng ta đi ngay bây giờ”.

“Tôi còn chưa ăn
sáng”. Thiên Luân ấm ức nói.

“Đưa tôi đến trường
rồi anh quay về ăn cũng được”. Cô tiếp, vẻ mặt chẳng chút biểu cảm. Cái dáng vẻ
này thật không uổng cho Chí Bân gọi sau lưng cô là “Nữ hoàng”. “Hôm nay trường tôi
thanh tra. Tôi phải có mặt sớm”.

Thiên Luân bỏ cốc
sữa của cậu ấy xuống, vẻ mặt đầy bất mãn. Tôi biết cậu ấy không thích Dĩnh Ngôn,
mà thực tế thì cậu ấy cũng chẳng thích ai trong chúng tôi cả.

Tôi nhìn theo bóng
Thiên Luân chạy lăng xăng ra ga- ra, suýt đâm bổ vào Hi Văn và Dĩnh Hân vừa đi tản
bộ về. Hi Văn loạng choạng mấy bước trước khi đứng thẳng dậy, giọng bực dọc: “Luân,
làm gì như bị ma đuổi vậy?”.

Nhưng Thiên Luân
cứ chạy một mạch mà chẳng thèm trả lời.

Tôi đưa cốc sữa
lên hớp vài ngụm, Dĩnh Ngôn vẫn đang tất bật với chiếc giỏ xách của mình, đổ ra
cả đống thứ linh tinh, từ son môi, phấn dặm đến hộp phấn bảng. Chẳng biết sao tôi
lại mỉm cười.

“Có gì vui lắm
sao?”. Dĩnh Ngôn giương môi lên cong cớn. Trong lòng tôi thầm thở dài một tiếng.
Sao cô ấy không thể hiền dịu một chút nhỉ?. “Anh không đi à?”.

Tôi giơ tay ra
vẻ đầu hàng, Chí Bân ngồi bên cạnh vội che miệng lại cười không ra tiếng. Tôi liếc
mắt, giơ chân đá vào cẳng cậu ta.

Cậu ta có phải
là kẻ vừa đánh rơi bữa ăn sáng đâu chứ?

“Nhanh nữa lên,
tôi chỉ còn 15 phút thôi”.

Dĩnh Ngôn nhấm
nhẳng từ ghế sau, đến mức làm tôi phát bực. Bên cạnh tôi, Thiên Luân nhấn ga tăng
tốc. Vẻ mặt cậu ấy còn khó chịu hơn một con khỉ vừa bị giật quả chuối chuẩn bị đưa
vào miệng.

“Cô biết hôm nay
phải đi sớm sao không báo trước cho bọn tôi?”. Tôi hỏi. “Giờ lại còn ca cẩm”.

Nếu người theo
cô ấy là Khải Nam hay Hi Văn, hẳn bọn họ sẽ chẳng bao giờ ca thán lời nào. Nhưng
tôi không phải họ. Tôi đã ngán cô tiểu thư này đến tận cổ rồi.

“Tôi là chủ hay
anh là chủ đây?”.

Biết tốt nhất không
nên nói gì, tôi vờ như đang nghịch ngăn tủ trước mặt, tai nghe bluetooth vẫn ra
rả về kết quả bóng đá ngày hôm qua.

Đến đoạn cua gấp,
Thiên Luân bẻ lái, lực quán tính làm cả người tôi nghiêng hẳn sang một bên.

“Anh lái xe kiểu
gì thế hả?”. Dĩnh Ngôn la lên, cái giỏ cô ấy đang cố nhét đồ vào giờ lại rớt ra
vung vãi trên sàn.

“Cô chẳng phải
hối tôi nhanh lên còn gì?”. Thiên Luân đáp. Giọng cậu ta vốn khá trầm, cũng khó
mà nghe ra được có bực bội hay không.

Dĩnh Ngôn tức tối
cúi xuống nhặt chiếc giỏ. Tôi quan sát vẻ mặt cáu kỉnh của cô, không nén được cười.
Người kiêu ngạo như cô ta cũng chỉ có mấy tên lầm lì như Thiên Luân mới trị được
thôi.

Mắt tôi lướt qua
phần đệm chắn giữa tôi và cô, đặc biệt chú ý đến một vệt hoá chất dính lại trên
lớp thảm. Chờ đã nào, nếu tôi nhớ không lầm thì trong hộc tủ chỗ Thiên Luân ngồi
cũng có. Vệt hóa chất nhỏ li ti, đã khô từ đời tám hoánh nào rồi, song tôi vẫn đặc
biệt chú ý đến nó vì màu xanh nhạt đặc trưng. Tôi biết một dạng thuốc mê khi khô
lại sẽ có màu thế này.

Tôi kín đáo đưa
mắt sang nhìn Thiên Luân.

Liệu có thể nào?

---oo0oo---

Chúng tôi thường
đi ngủ lúc mười một giờ hơn. Thường thì tầm giờ ấy, Dĩnh Ngôn sẽ bước xuống nhà
và bảo rằng chúng tôi làm ồn khiến cô ấy không ngủ được, sau đó thì lùa chúng tôi
như lùa đàn vịt. Độ một giờ sau, Hi Văn sẽ trở mình dậy kiểm tra cửa nẻo.

Vậy là tôi chỉ
có thể kiểm tra suy luận của mình vào khoảng hai giờ. Thời gian đó ai cũng đã ngủ
gà ngủ gật rồi.

Hôm nay là cuối
tuần. Vì sáng hôm sau Dĩnh Ngôn không phải đi làm nên chúng tôi được phá lệ thức
trễ một chút. Sau khi tính toán đâu vào đấy, tôi trở xuống nhà thì cả đám người
kia đã túm lại ngồi quanh chiếc tivi rồi. Tuần này có một trận derby[1] bóng đá
khá gay cấn, những phần tử hiếu động ham mê cá cược như Nam và Bân dĩ nhiên chẳng
thể nào bỏ qua được. Song cái tôi chẳng ngờ là Dĩnh Hân cũng ngồi chiếm một chỗ
trên cái ghế đáng ra là của tôi.

[1]"Trận
đấu derby" (tiếng Anh là "local derby" hay "derby game")
là cụm từ ám chỉ những trận thi đấu giữa các đối thủ trong cùng một vùng, một địa
phương. Thông thường thuật ngữ này được sử dụng nhiều trong bóng đá, để chỉ những
trận đấu giữa các câu lạc bộ trong cùng một thành phố, hay một vùng thậm chí có
thể là trong cả một quốc gia.

“Hân”. Tôi gọi,
kéo tay cô bé đứng dậy. “Ngoan, sang bên kia ngồi, nhường chỗ cho anh đi”.

“Sao lại phải nhường?
Chỗ em giành trước mà?”.Nó mím môi dùng dằng đáp.

“Em con gái thì
xem bóng đá làm gì, sang kia tập vẽ đi”. Tôi chỉ chỗ Dĩnh Ngôn đang ngồi, thoáng
cái lại bắt gặp cô ta vừa liếc mình một cái, thành ra hơi chột dạ. “À, anh nhầm,
bên này mới đúng chứ nhỉ?”.

“Không đi!”. Dĩnh
Hân giậm giậm chân.

“Không đi cũng
được, thế thì mai khỏi mua bánh trứng và trà sữa mật ong nhé”.

Vừa nhắc đến trà
sữa mật ong, mặt Dĩnh Hân đã xám xịt ngay. Con bé ngang bướng này về khoản ăn uống
thì cực kì kén chọn. Giống như bánh trứng hay trà sữa chẳng hạn, ngày nào đưa Dĩnh
Ngôn đi làm về, tôi cũng phải ghé mua cho cô bé một phần, nếu không sợ rằng đến
tối cô bé ngủ cũng chẳng ngon. Dĩ nhiên Luân cũng có thể mua, thế nhưng tôi vừa
lườm cậu ta một cái, biết khôn thì tất cả phải giữ im lặng.

Thế là tôi khoanh
tay, hài lòng nhìn Dĩnh Hân ôm gối trườn khỏi ghế sô pha, sau đó lượn lờ sang bàn
nước ngồi đọc danh bạ điện thoại. Đừng hỏi tôi cuốn danh bạ dày cộp đó có gì để
đọc nha, dù sao tôi cũng có phải đứa bị mất trí đâu chứ?

Trận đấu còn chưa
bắt đầu, giọng Dĩnh Hân bên kia đã làm như vô tình cất lên: “Ước gì ngày mai có
người mua thêm kẹo và sô- cô- la cho mình nhỉ?”.

Khóe môi tôi khẽ
giương lên, vô thức đưa mắt sang Thiên Luân đang ngồi cạnh. Tôi giật lấy bịch snack
trong tay cậu ta, cho vài viên vào mồm, tinh thần đầy sảng khoái.

Mười lăm phút sau,
lại có tiếng Dĩnh Hân làu bàu: “Ước gì bây giờ có người chơi với mình nhỉ?”.

Bất giác, Dĩnh
Ngôn đang ngồi đọc sách trên ghế lười cũng phải ngẩng đầu lên, nhưng rồi ngay lập
tức, như ý thức được đó là hành động dại dột, chẳng mấy chốc cô nàng đã cúi đầu
xuống như trước, như thể chẳng có gì liên quan đến mình cả.

Dĩ nhiên phía bên
đây, cả năm thằng con trai chúng tôi đều biết khôn mà im thin thít.

Mười lăm phút sau
nữa.

“Ứớc gì…”.

Đúng như tính toán,
trận đấu kết thúc khá sớm trước khi cả đám chúng tôi lục đục đi ngủ. Lúc hai giờ
mười phút, tôi thận trọng trườn mình khỏi chăn, lẻn ra vườn.

Ga- ra chỉ có mỗi
hai chiếc xe, một của Thiên Luân vì cậu ấy là tài xế, xe kia để dự phòng khi chúng
tôi cần đi đâu đó mà Thiên Luân lại không có nhà. Thường chiếc này do Hi Văn lái.

Tôi chui vào xe
Thiên Luân, lật tấm thảm chân dưới ghế tài xế ra. Đúng như tôi nghĩ, đọng lại dưới
sàn là những vệt xanh nhỏ, thấm lốm đốm qua vải lót. Thanh kẹp phía trên có gói
khăn ướt, song chỉ mới dùng một cái.

Chà, tôi không
nghĩ Thiên Luân có thói quen xài khăn ướt.

Tôi mở đèn dạ quang,
cố gắng mường tượng những tình huống có thể xảy ra.

Thiên Luân với
tay rút tấm khăn ra khỏi bọc, đổ thuốc mê vào đầy khăn nhưng lại quá tay khiến thuốc
mê rơi cả ra ngoài. Cậu ta quay lại đối tượng ngồi sau xe, trong trường hợp lúc
sáng tôi để ý là Dĩnh Ngôn
.

Đến đây, tôi sững
người lại, mím môi đầy khó hiểu. Tại sao cậu ta không thực hiện ý đồ đó của mình?
Lẽ nào vì tôi thường xuất hiện bên Dĩnh Ngôn nên cậu ta không có cơ hội ra tay?

Chờ đã nào. Cái
hôm tôi hộ tống Dĩnh Ngôn và Dĩnh Hân đi mua sắm, có phải Dĩnh Hân đã bỏ ra xe trước
không?

Tôi tựa đầu vào
ghế, sắp xếp lại toàn bộ sự việc ngày hôm ấy. Lúc tôi đưa Dĩnh Ngôn ra thì Thiên
Luân đã đứng sẵn ngoài xe, tay cho thứ gì đó vào thùng rác.

Tôi kiểm tra lại
ngăn cửa xe tức thì.

Tôi chưa từng lái
chiếc Mercedes W211 này, nhưng trong trí nhớ, hình như xe có một túi rác thông dụng
riêng dành cho tài xế. Thi thoảng Thiên Luân cũng có hút thuốc, ngăn chứa gạt tàn
phía trên cũng chỉ lưng một nửa đầu lọc.

Mải suy nghĩ, tay
tôi bất cẩn chạm hụt vào tay nắm cửa, cửa xe mở toang kéo theo tôi ngã nhào ra theo
quán tính. Tôi nằm chồm hổm trên đất, trước mắt là đôi dép lê của ai đó và một ống
hóa chất vừa rơi xuống mặt cỏ ẩm ướt.

“Có phải cậu đang
tìm cái này không?”.

Không cần ngẩng
lên tôi cũng nhận ra giọng Thiên Luân. Khẩu súng chĩa vào đầu lúc này khiến tôi
không thể vỗ tay khen ngợi suy đoán của mình, chiêu dụ rắn ra hang này tuy cũ nhưng
mang ra xài lại cũng không tệ lắm.

Thiên Luân vẫn
mặc sơ sài chiếc áo thun mỏng khi ngủ. Tôi tranh thủ thời gian quan sát cậu ấy,
vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt lại sắc bén, thân thủ cũng nhanh nhạy. Xem ra cũng là một
đặc vụ không tồi. Chỉ là trong lòng tôi vẫn có đôi chút thất vọng.

“Thật ra cậu là
ai?”.Tôi hỏi, hai tay giơ lên ra hiệu cho cậu ấy là tôi sẽ không chống cự.

“Xin lỗi, tôi không
thể cho cậu biết được”. Thiên Luân lạnh giọng đáp. Ánh đèn vàng rọi vào mắt khiến
gương mặt lãnh đạm thường ngày dường như thêm một tầng sát khí âm u.

Dĩ nhiên tôi không
dễ dàng bỏ cuộc như thế, vội tìm cách câu giờ: “Ngay cả nguyện vọng cuối cùng cũng
không thể sao?”.

“Không”.

Tuy nói cứng thế,
song mũi súng trên tay Thiên Luân lại hơi hạ xuống. Chỉ chờ cơ hội đó, tôi vung
tay hất vào tay cậu ấy. Dù bị bất ngờ, song cậu ta vẫn kịp thời cúi xuống né cú
đá tiếp sau đó của tôi, đoạn nhanh nhạy xoạc chân. Tôi tì người qua vai cậu ấy,
lộn một vòng tiếp đất.

Thiên Luân đã lấy
lại được thăng bằng, cậu ấy chĩa súng về phía tôi, song trên ngực cậu ta lúc này
cũng đã có một họng súng khác.

“Cậu… rốt cuộc
là ai?”. Cậu ấy sửng sốt hỏi.

Tôi rút trong túi
quần ra một chiếc nhẫn, chậm rãi đeo vào ngón út tay trái, hết sức chán chường mà
đẩy mặt khắc hình con chim ưng ra trước ánh sáng.

“Là cậu?”. Dưới
ánh sáng vàng vọt, Thiên Luân nheo mắt nhìn chăm chú con chim ưng trên nhẫn một
lúc, cuối cùng cậu ta mới hạ súng xuống, vẻ tức tối. “Sao cậu không đeo nó ngay
từ đầu?”.

“Ha, cái đó tôi
phải hỏi cậu mới đúng”. Tôi bật cười, đút khẩu súng chưa gài đạn vào túi. “Không
phải lão Al. bảo là cậu cũng mang dấu hiệu của tổ chức sao?”.

“Làm gì có. Lão
chỉ nói cậu sẽ chủ động liên hệ với tôi. Mà trong chúng ta, trừ Dĩnh Hân và Dĩnh
Ngôn, cũng chẳng ai đeo nhẫn cả. Cậu không chủ động liên hệ với tôi, tôi cũng hoàn
toàn mất liên lạc với tổ chức. Lúc trước cũng có nghĩ đến Hi Văn. Tôi thử ám hiệu
với cậu ta vài lần nhưng lại chẳng nhận được tín hiệu phản hồi nào cả. Tôi còn tưởng
đâu mình phải tự lập tác chiến rồi”.

“Tôi cũng tưởng
vậy”. Tôi ngồi xổm xuống đất, chống cằm. Nghi vấn trong lòng đã được giải tỏa, song
chẳng hiểu sao cũng không thấy hứng thú như mình đã nghĩ. Nhìn lên vẻ mặt căng thẳng
của Thiên Luân, tôi tiếp: “Chính vì thế mà tôi mới lẻn vào phòng Hi Văn. Vốn đã
cẩn thận lắm rồi, không ngờ cậu ta vẫn có cách phát giác ra được. Cậu ta canh phòng
cẩn mật chỉ làm tôi thêm sinh nghi chứ chẳng nghĩ tới cậu”.

Chúng tôi trố mắt
nhìn nhau hồi lâu, tất cả sự kiện như được xâu chuỗi lại một cách bất ngờ.

Suốt thời gian
dài, tôi cứ nghĩ Hi Văn mới là đồng đội của mình. Trong số chúng tôi thì cậu ấy
nhanh nhẹn, đa mưu túc trí và có những hành động khả nghi nhất. Tuy vậy tôi cũng
không muốn cậu phát hiện ra mình sớm, tôi thích thử khả năng người đồng đội của
mình nhiều hơn.

“Nếu sớm biết là
cậu thì tôi đã không ẩn mình lâu đến vậy”. Tôi nói.

Thiên Luân đang
ngồi trên ghế đá trong vườn, cậu ta nhướn mày giận dỗi: “Ý cậu là năng lực của tôi
không bằng Hi Văn sao?”.

“Không phải vậy”.
Biết mình vừa lỡ lời, tôi đành lấp liếm sang chuyện khác. “Ừm, mà hai tháng nay
cậu đã điều tra được gì rồi?”.

“Cậu tự cho là
mình thông minh mà, cậu nói thử xem”. Thiên Luân đáp. Tuy giọng cậu ta rất lãnh
đạm, nhưng tôi vẫn nghe ra vài phần cáu kỉnh trong đó.

“Đàn ông con trai
không phải vậy mà cũng giận chứ?”. Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy, dàn hòa.

“Không có”.

“Thôi mà, bất quá
tôi cho cậu biết vài thứ mà tôi thu thập được”.

Thiên Luân liếc
xéo tôi, nhưng không tỏ vẻ vờ vĩnh nữa. Cậu hỏi: “Vậy cậu tìm ra được gì rồi?”.

“Ừm, tôi đã dùng
máy dò tìm thiết bị vi tính kiểm tra khắp phòng của Dĩnh Hân và Dĩnh Ngôn. Trong
đống hành lí mà Dĩnh Ngôn đem tới không có gì đáng ngờ, Dĩnh Hân cũng vậy. Tôi đang
nghĩ có khi nào thứ đó nằm trên người họ không?”. Tôi nhảy lên thanh sắt chắn giữa
ga- ra và vườn cây, ngẫm nghĩ một lúc mới tiếp tục. “Thứ lão Al. muốn chúng ta tìm
lại là hai con chip rất nhỏ, cho dù đã tìm hết, tôi vẫn không thể dám chắc họ có
giấu chúng vào đâu đó không. Đây mới là vấn đề khiến tôi lo nghĩ”.

Thiên Luân bước
đến cạnh tôi. Cậu ấy khó chịu rút ra một điếu thuốc, bật lửa thản nhiên. Ánh lửa
âm u tàn tàn trong đêm tối bất giác lại khiến tôi có cảm giác thú vị. Tôi giật lấy
bật lửa trong tay cậu ấy, xoay xoay tròn, lại cười đầy ẩn ý.

“Dấu thuốc mê trên
thảm không phải chính là lần cậu với tôi cùng chị em họ ra thị trấn đấy chứ? Có
cơ hội như vậy, sao lại không làm cho trót?”.

“Không kịp. Tôi
vừa chuẩn bị xong thì cậu đã xuất hiện rồi”. Cậu ta ậm ừ đáp.

Nếu tôi nhớ không
lầm, cậu ta ngồi trong xe với Dĩnh Hân đến gần cả tiếng đồng hồ. Nếu thật sự muốn,
sao lại phải lề mề thế chứ? Nghĩ đến đây, tôi lại có cảm giác bực dọc với lão Al.
Hóa ra lần này lão bắt tôi làm việc với một gã đồng đội không chỉ cù lần mà lại
còn chậm chạp thế này.

“Với tình hình
thế này thì xem ra ý định lúc đó của cậu cũng khá hợp tình hợp lí”. Im lặng lúc
lâu tôi mới lên tiếng. “Chúng ta tìm cách lừa được Dĩnh Hân trước. Thần trí con
bé không tỉnh táo, sau khi thành công thì tùy tiện tìm vài lí do để khiến nó tin
là được. Vấn đề là làm sao loại bỏ được đám người kia”.

“Nếu không thành
công, cô ấy nhận ra chúng ta thì làm thế nào?”.

“Vậy cũng chẳng
còn cách nào khác”. Tôi cười cười, đưa bàn tay lên ngang cổ ra dấu, giọng nói lại
lạnh như băng. “Nếu đã có gan bắt cóc thì phải có gan xử lí hậu họa. Tôi sẽ không
bao giờ để người khác có cơ hội uy hiếp mình”.

Ánh mắt Thiên Luân
có vẻ là lạ, song cậu ấy vẫn không phản bác ý định của tôi. Nói thế nào thì Thiên
Luân cũng đâu phải ngày một ngày hai làm nhiệm vụ, cậu ấy sẽ biết loại bỏ những
chướng ngại không cần thiết.

Cho dù với tôi
hay cậu ấy, cuộc sống cả tháng qua trên hòn đảo này cũng chỉ là một vai diễn ngắn
ngày. Hợp hợp tan tan, chỉ cần nhiệm vụ kết thúc, chúng tôi lại lao đầu vào một
cuộc chiến khác có lẽ còn gian nan hơn gấp bội. Chẳng mấy chốc, khoảng thời gian
này sẽ bị lớp bụi thời gian bao phủ, mãi mãi chìm sâu vào khoảng trống mênh mông
gọi là hồi ức. Có thể chúng tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại, hoặc nếu có, cũng chỉ
như những kẻ qua đường đứng nhìn nhau mà thôi.

Dĩ nhiên, với Thiên
Luân đã vậy, thì những người khác cũng chỉ là nhân vật phụ để thúc đẩy vai diễn
này nhanh chóng hạ màn.

“Tôi nghĩ việc
này nên xem xét lại đã. Trước mắt, tôi và cậu vẫn cứ chia ra, dùng thiết bị dò tìm
đã”. Sau một lúc lâu, Thiên Luân mới lên tiếng. “Dù sao ba người kia cũng không
phải tay mơ, nếu chúng ta ra tay mà không thu lại kết quả, ngược lại càng khiến
họ sinh nghi. Vả lại cậu cũng đừng quên trong nhà có lắp camera, bất cứ sơ hở nào
cũng có thể lọt vào mắt họ cả”.

Tôi xoa cằm không
nói gì. Về lí thuyết thì lời cậu ta có vẻ hợp lí đấy, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy
có gì đó không bình thường nhỉ?!

Không đợi tôi tán
đồng, Thiên Luân đã nhảy xuống đất. Nghĩ cũng đã xong xuôi, tôi ra hiệu cho cậu
ấy về phòng. Cậu ấy ngủ cùng phòng với Khải Nam, nếu nửa đêm không thấy mặt khó
tránh Khải Nam sẽ sinh nghi.

Tôi nhìn theo bóng
lưng Thiên Luân trở về phòng, cũng xoay người bước về phía ngược lại với cậu ta,
quyết tâm trong lòng lại dâng cao thêm một chút.

Nhiệm vụ này, tôi
muốn kết thúc càng sớm càng tốt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3