Tầng phía dưới bầu trời - Chương 03

CHƯƠNG 3

TRANH CHẤP

Tôi đưa tay
vén tóc em sang một bên, bỗng nhiên lại nghĩ:

bất luận trời
và biển mênh mông thế nào,

nhưng khoảng
khắc này lại chỉ có duy nhất hai chúng tôi.

Cứ thế này mãi
cũng không tệ.

--oo0oo—

KHẢI NAM

Thiên Luân và Chí
Bân luôn cho rằng tôi rất giống mấy ông quản gia lắm điều. Thực ra tôi nghĩ mình
chỉ đảm đang thôi, thời buổi này con trai cái gì cũng cần phải giỏi một tí.

Nấu ăn có thể xem
là sở thích lớn nhất của tôi. Tôi luôn hào hứng với việc thử nghiệm những mùi vị
mới và thích cả cảm giác ai đó ăn thức ăn của mình. Đó cũng là lí do khiến tôi luôn
đánh thức mọi người thật sớm để họ có thời gian làm chuột bạch cho món điểm tâm
mà tôi sáng chế. Dù việc này đôi khi phản tác dụng vì Thiên Luân hoặc Dĩnh Ngôn
thường buồn ngủ đến mức chỉ tọng bừa thức ăn vào bụng rồi khen lấy lệ mà thôi.

Bù lại, trong nhà
vẫn có một người biết thưởng thức những món ăn của tôi. Còn ai khác ngoài Dĩnh Hân
nữa chứ?

Cơ thể Dĩnh Hân
khá yếu ớt, lại thêm căn bệnh tim mạch vành nên chế độ ăn uống của cô ấy luôn được
kiểm soát rất nghiêm ngặt. Tuy vậy, thỉnh thoảng vì yêu cầu của món ăn, tôi đều
cho gia vị hơi quá tay một chút.

“Thế nào? Món hôm
nay có vừa miệng không?”. Tôi kéo chiếc đĩa trước mặt con bé ra, hồi hộp hỏi.

“Anh muốn em nói
thật hay nói dối?”. Dĩnh Hân nheo mắt, láu lỉnh đáp trả.

“Nói dối đi”.

“Ừm, trong đời
em chưa từng ăn món gì tuyệt đến vậy đó”. Cô giương hai tay ra làm thành hình vòng
cung khiến tôi không kìm được mà bật ra tiếng cười.

Thế này thì thật
sự quá khoa trương rồi. Tôi cốc vào đầu cô: “Hân này, em tâng bốc cũng có nghề lắm
đấy. Nói thật đi”.

“Hương cà phê trên
bánh hơi nồng quá, hơi đắng”. Dĩnh Hân bĩu môi nói. “Nhưng Khải Nam à, hình như
em không được phép uống cà phê đâu”.

“Đâu phải cà phê,
chỉ là…”. Tôi chống chế. “Chậc, mà lâu lâu dùng một tí cũng đâu có sao”.

“Chí Bân sẽ giận”.

“Ôi dào, Chí Bân
vào thị trấn rồi, chí ít đến chiều Dĩnh Ngôn về thì cậu ta mới về”.

Tôi trấn an. Chí
Bân là bạn thân nhất của Dĩnh Hân trong nhà, nhưng đồng thời cậu ta cũng là hộ lí
cho cô nữa. Thông thường, thực đơn mỗi ngày đều được Chí Bân xem qua. Nếu cậu ấy
cho phép, Dĩnh Hân mới được động đũa đến. Hiếm khi cậu ta vắng nhà, tôi mới có dịp
tự do sử dụng hương liệu như thế.

Chúng tôi đang
ngồi trong vườn nhìn Dĩnh Hân tỉa cành. Đây là sở thích mới nhất của cô ấy sau thời
gian cặm cụi vào việc nuôi kiến và chụp ảnh mây. Hồi mới đến đây, Dĩnh Hân thậm
chí còn vác theo mấy lồng thủy tinh đựng kiến nữa cơ, tiếc là có thể do khác biệt
khí hậu, bọn kiến sống không được lâu, cô cũng vì thế mà buồn mất mấy ngày.

Sau khoảng thời
gian đó, chúng tôi lại chứng kiến Dĩnh Hân đổi sở thích sang chụp ảnh đám mây. Cô
nói, mỗi đám mây đều có một hình dạng khác nhau, ghi lại những khoảnh khắc đó là
điều rất đặc biệt. Cô còn muốn khi trở về thành phố H. sẽ mở một buổi triển lãm
ảnh về mây cho mọi người được thưởng thức. Với khả năng của ba cô, dĩ nhiên tôi
cảm thấy điều này cũng không có gì quá sức tưởng tượng, thế nhưng chỉ mấy ngày cô
lại chuyển sang thích cắt tỉa cành. Cây trong vườn này hầu như đã bị cô ấy cắt đến
trụi lá cả.

“Dĩnh Hân à…”.
Tôi gọi khi thấy cô ấy cứ đờ đẫn nhìn con sâu trên lá cây hồi lâu. “Hôm nay trời
đẹp thế, chỉ ru rú trong nhà thì rất đáng chán. Chúng ta đi dạo một vòng đi”.

“Đi đâu chứ?”.
Cô liếc mắt, không mấy tự nhiên.

“Ra biển nhé. Dĩnh
Hân có muốn ngắm hoàng hôn trên biển không?”.

Dĩnh Hân ậm ừ giây
lát rồi gật đầu.

Thế là tôi lấy
ca nô và kéo cô ấy ra biển.

Tôi dạy Dĩnh Hân
lái ca nô. Cô ấy là một tay lái tồi, lại đãng trí. Có lúc tôi phát cáu vì cô không
thể nào nhớ được bên nào là bên trái, bên nào là bên phải. Kết quả là chúng tôi
suýt đụng phải đá ngầm trong một lần cô ấy rẽ ngược lại hướng mà tôi chỉ. Tôi nổi
điên lên, nhưng Dĩnh Hân lại cười và tát nước biển vào mặt tôi. Thế là hết giận.

Xế chiều, chúng
tôi thả nổi ca nô ngoài biển rồi nằm lẳng lặng nhìn lên vòm trời sắp ngả màu. Dù
Dĩnh Hân cam đoan với tôi đó là màu xanh của Bảo Thạch Lam. Chúng tôi cãi nhau xem
người ta đã lấy tên của đá đặt cho bầu trời hay lấy màu của bầu trời đặt cho đá.
Và vì việc đó cũng như trứng hay con gà có trước nên tôi miễn cưỡng chấp nhận là
cô ấy thắng vậy.

“Ở khoảng cách
này nhìn bầu trời rất gần nhỉ?”. Dĩnh Hân buộc miệng nói. Bàn tay nhỏ nhắn của cô
ấy giơ lên, ánh mặt trời phản chiếu qua những cạnh sắc nhọn của viên kim cương trên
nhẫn, đọng lại trên mặt cô một vầng sáng nhàn nhạt.

“Ừ”. Tôi đáp lời.

Cả tôi lẫn cô đều
thấm mệt sau cả ngày trời ròng rã. Chúng tôi nằm dài trên ca nô, dõi mắt lên bầu
trời dần ngả sang vàng. Mặt trời lặn dần, bắn những tia vàng chói le lói trên mặt
biển, nhuộm màu tấm thảm nước dưới chân chúng tôi.

Thứ ánh sáng tinh
khiết này đột nhiên khiến tôi nhớ đến một cuốncuốn tiểu thuyết của nhà văn Pháp,
Marc Levy. Tôi không phải là người quá kiên nhẫn, vì thế khi được tặng cuốncuốn
sách ấy, tôi chỉ đọc được vài trang rồi lăn ra ngủ, thế nhưng sau này khi có ai
đó nhắc lại, tôi vẫn nhớ đến một câu nói ấn tượng trong sách.

Bình minh bắt
đầu từ đâu?

Cuộc sống trên
thế gian này vì đâu mà sinh ra, lại vì sao mà chết đi?

Lúc nhỏ, khi mẹ
đưa tôi đi học, tôi vẫn vừa đi vừa ngắm nhìn mặt trời bên cạnh mình. Khi đó tôi
cảm thấy thật kì lạ. Tại sao mặt trời lúc nào cũng đi theo tôi? Tại sao những vì
sao chỉ xuất hiện khi mặt trời đã khuất bóng, rốt cuộc thì vũ trụ có hàngtỉ ngôi
sao như thế, tại sao chỉ có con người chúng ta đơn độc trên cõi đời này?

Mãi cho đến những
ngày tháng sau này, khi lần đầu tiên nhìn thấy một sinh mệnh rời khỏi tầm tay, tôi
mới hiểu được trên đời này không phải bất cứ thứ gì cũng tìm được câu trả lời. Không
phải cứ ngược với trắng thì là đen, khác với không thể là có thể. Con người quá
nhỏ bé, giống như một hạt cát giữa sa mạc mênh mông, cứ khăng khăng đi tìm giá trị
của mình mà không nhận ra bản thân nó cũng chỉ là một hạt cát trong vô vàn hạt cát
khác. Cố chấp vùng vẫy cuối cùng cũng chỉ kết thúc trong tuyệt vọng.

Đời này tôi không
muốn làm một hạt cát như thế. Tôi tin rằng, mỗi sinh mệnh trên thế giới này đều
có ý nghĩa riêng của nó. Nếu như vận mệnh quyết tâm chọn tôi, tôi sẽ không vùng
vẫy phản kháng, để rồi nhận lấy kết cuộc bi thương nhất. Đây chính là điều tôi đã
rút ra được sau bài học nhiều năm về trước.

Có lẽ tôi lặng
đi quá lâu khiến cả Dĩnh Hân cũng để ý. Con bé nhích người sang ngồi sát cạnh tôi,
vẻ mặt khó hiểu: “Anh đang nghĩ gì đấy?”.

Tôi lấy lại tinh
thần ngay tức thì, chỉ chỉ vào những vệt cam chói sáng lung linh trên mặt nước.

“Hân thấy nó giống
gì không?”.

Dĩnh Hân lắc đầu,
đôi mắt lại mở to ra nghe tôi nói tiếp: “Em có nghe truyền thuyết về loài phượng
hoàng chưa? Phượng hoàng khi chết sẽ biến thành một đám lửa thật to, tự thiêu đốt
mình cho đến khi trở thành tro bụi. Có người nói, những vệt sáng này chính là những
chiếc đuôi của con phượng hoàng đó”.

Con bé nhìn theo
cánh tay tôi chỉ, hàng mi trên mắt hơi nheo lại: “Thế… đầu phượng hoàng ở đâu?”.

“…”. Tôi suy nghĩ
một hồi mới bật ra được. “Cháy mất rồi”.

“Anh lừa em nhé.
Có phải giống như gà rán, đã bị đem vào KFC rán cả rồi không?”.

“…”.

Tôi ú ớ một lúc,
sau cùng đành phải cười cười, lấy tay xoa đầu con bé.

Tôi quên mất, những
chuyện này chắc hẳn Dĩnh Hân của hiện nay chẳng thể nào hiểu được.

Thật ra, tôi còn
muốn nói rất nhiều thứ, nhưng những lời muốn nói mãi cũng chẳng thốt ra miệng được.
Có lẽ cũng giống như thời gian không thể quay trở lại, một số bí mật tốt nhất là
cứ để bị im lặng vùi lấp đi.

Tôi nhìn sang cô
ấy, màu ráng chiều làm làn da cô trở nên mờ ảo, đôi mi cao vút mơ màng hòa quyện
giữa nền trời.

Công tâm mà nói,
Dĩnh Hân thật sự rất đẹp. Ngũ quan hoàn hảo, ánh mắt sáng lanh lợi, chỉ là thiếu
đi loại khí chất khiến người ta chú ý tới. Bao giờ cũng vậy, có lẽ do xuất hiện
bên cạnh Dĩnh Ngôn, hai chị em họ người tĩnh người động, chúng tôi đã hầu như quên
mất sự có mặt của cô gái này.

Vết thương của
nhiều năm về trước rốt cuộc phải sâu đến thế nào mới có thể khiến một cô gái tinh
tế thay đổi đến nhường này?

Gió biển thổi qua
vạt tai chúng tôi, hất tung vài sợi tóc còn đọng lại trên mái tóc cột hờ của cô.
Tôi đưa tay vén chúng sang một bên, bỗng nhiên lại nghĩ: trên đầu là trời cao, dưới
chân là biển rộng. Mênh mông như thế, tựa như khoảnh khắc này cả thế giới chỉ còn
lại hai chúng tôi.

Cứ thế này mãi
cũng không tệ.

Thời gian lặng
lẽ trôi, cho đến khi tia sáng cuối cùng sắp mất hút phía chân trời xa, chỉ còn lại
vài vệt dài le lói. Tôi bật dậy, vừa định kéo Dĩnh Hân lên thì cánh tay con bé đã
nắm chặt tay tôi. Lòng bàn tay lúc này ướt đẫm mồ hôi run rẩy khiến cảm giác bất
an trong tôi lại lớn dần.

Không ổn rồi.

Dưới ánh sáng mờ
ảo cuối chân trời, tôi thấy làn môi Dĩnh Hân tím tái, đồng tử co giật, còn tay thì
ôm chặt lấy lồng ngực. Tay còn lại cô cứ siết chặt lấy tay tôi, không ngừng lẩm
bẩm: “Khải Nam, em… đau quá. Đau…”.

Trời ạ! Căn bệnh
của cô ấy.

“Em để thuốc ở
đâu?”. Tôi cố sức hỏi, dù đã đoán trước được câu trả lời.

Quả nhiên, Dĩnh
Hân lắc đầu, tay chỉ vào bờ. Lúc nãy chúng tôi đi quá vội, hầu như quên mất túi
thuốc vướng víu đã bị tháo ra, đặt trên bàn đá trong vườn.

Cả đời mình, tôi
không nhớ được rằng đã có lúc nào mình hoảng hốt như thế chưa. Chỉ nhớ rằng tôi
đã ôm chặt lấy Dĩnh Hân, giữ cho cô ấy khỏi cơn co giật, tay kia thì cho nổ máy
ca nô.

Chúng tôi mất đến
gần mười phút mới cập bến, dù tôi đã sử dụng tốc độ cao nhất. Trong suốt khoảng
thời gian ấy, tôi luôn lo sợ Dĩnh Hân sẽ rời khỏi tay tôi, tôi sợ mình đến nơi mà
không còn cô ấy ở bên cạnh. Nhưng khi tôi xốc cô trên hai bàn tay, cô vẫn thở, dù
thoi thóp.

“Bân, Văn, Luân!”.
Vừa nhảy xuống mặt cát, tôi đã thét lạc cả giọng, nhưng căn nhà vẫn im lặng như
thể đang ngủ. Tôi chạy một mạch ra đến phòng khách, vừa chạy vừa tiếp tục hét, nhưng
thanh âm cứ chìm vào thinh không.

Dĩnh Hân của tôi.

“Phi, Ngôn!”. Tôi
thét lên lần nữa, sống mũi bắt đầu cay.

May thay, vừa lúc
ấy, chiếc xe quen thuộc đã đáp gọn ở sân trước. Nghe tiếng tôi gọi, Chí Bân và Dĩnh
Ngôn hớt hải xông vào. Hơi yên tâm, tôi đặt Dĩnh Hân xuống ghế sô pha.

“Cô ấy làm sao
vậy?”. Bân hỏi, song tôi đã chẳng còn sức mà trả lời.

Tôi khụy xuống
bên bức tường, hổn hển nhìn Bân thận trọng kiểm tra mạch dưới hàm cho Dĩnh Hân.
Cậu ấy thở phào một tiếng, nhẹ nhàng lấy thuốc nhét vào miệng cô ấy rồi rút kim
ra từ hộp y tế.

Đường Phi xuất
hiện từ gian nhà sau. Nhận ra việc chẳng lành, cậu ta mới chạy đến.

“Cô ấy không sao
chứ?”. Tôi hỏi.

Chí Bân đã tiêm
thuốc xong. Cậu ấy không trả lời tôi mà nhẹ nhàng xốc Dĩnh Hân trên tay. Phản ứng
này khiến tôi bình tĩnh lại. Nếu thật sự nguy hiểm thì cậu ta đã gọi cấp cứu rồi.

Bân vẫn không nói
tiếng nào với tôi, cứ lầm lì thế mà bế Dĩnh Hân về phòng.

“Hai người đi đâu
cả buổi vậy?”. Dĩnh Ngôn quát. “Chúng tôi về tới nơi chẳng thấy ai. Phi thì bảo
chẳng biết gì cả. Bọn tôi và Văn phải chạy đi tìm khắp nơi”.

“Chúng tôi…”. Tôi
đáp, ấp úng. “Tôi dẫn cô ấy ra biển”.

“Anh có điên không?
Anh biết Dĩnh Hân có bệnh mà vẫn dám mang nó ra biển sao?”.

“Thôi thôi, dù
gì cũng ổn rồi”. Đường Phi xen ngang. “Quan trọng là bây giờ xem Dĩnh Hân thế nào.
Cãi nhau thì có ích lợi gì kia chứ?”.

Dĩnh Ngôn thở dốc,
cô quẳng cho tôi cái nhìn khinh miệt rồi cũng bỏ đi.

Hi Văn và Thiên
Luân trở về nhà lúc trời tối mịt, mệt mỏi đến mức chẳng ai nói với ai câu nào. Chúng
tôi dùng bữa trong im lặng. Tôi biết mọi người lo lắng cho Dĩnh Hân bao nhiêu thì
cũng giận tôi bấy nhiêu. Mọi khi Dĩnh Ngôn, Thiên Luân, Đường Phi vào thành phố,
Chí Bân và Hi Văn luôn túc trực bên Dĩnh Hân. Lần đầu tiên cả Hi Văn và Chí Bân
vắng nhà thì tôi lại để xảy ra chuyện này.

“Từ mai chúng ta
đặt ca cố định đi”. Hi Văn nói, cậu ta đã buông đũa mà chưa động tới miếng cơm nào.
“Đường Phi, cậu theo sát Dĩnh Ngôn, không cần thay ca xen kẽ với tôi như mọi khi
nữa”.

“Này, ý cậu là
tôi đã trông nom Dĩnh Hân không đàng hoàng đó sao?”. Đường Phi cự lại. “Cậu tưởng
chỉ có mình cậu biết lo sao? Tôi cũng đã tìm họ nguyên cả buổi chiều. Điện thoại
cậu ta có gọi được đâu”.

“Nếu cậu để ý kĩ
hơn thì họ đã không thể đi”. Hi Văn lồng lên. Hiếm khi thấy cậu ấy giận dữ như vậy.

Không chịu nổi
nữa, tôi đứng bật dậy: “Được rồi, là lỗi của tôi. Nếu ông chủ yêu cầu ai đó chịu
trách nhiệm thì người đó sẽ là tôi. Mọi người hài lòng rồi chứ?”.

Tôi bỏ mặc họ ở
đó rồi trở lên phòng tìm Dĩnh Hân.

Dĩnh Ngôn vẫn túc
trực ở đầu giường, đôi mắt đỏ hoe, gần như sực tỉnh khi nhận ra tôi bước vào. Tôi
ra hiệu cho cô im lặng rồi kéo chiếc ghế trong góc ra.

Chúng tôi ngồi
cùng nhau hàng giờ, nói đúng hơn, chỉ đơn giản là trố mắt nhìn theo nhịp thở của
Dĩnh Hân. Thỉnh thoảng Hi Văn hoặc Chí Bân ghé mắt vào, nhưng có lẽ vì vẫn còn giận
tôi nên chẳng buồn lên tiếng.

Mãi mới nghe được
giọng Dĩnh Ngôn thì thào: “Lúc nãy… xin lỗi. Tôi biết anh cũng chỉ muốn Dĩnh Hân
được vui”.

“Cô mắng tôi là
đúng mà”. –Tôi đáp lí nhí. “Tôi đã quên mất nhiệm vụ của mình”.

Đoạn đối thoại
ngắn ngủi này rốt cuộc lại xóa tan bầu không khí trầm lắng vốn có nãy giờ. Tôi mỉm
cười nhìn Dĩnh Ngôn rồi cô ấy đáp lại y thế với tôi. Cạnh chúng tôi, Dĩnh Hân rên
lên khe khẽ.

“Dĩnh Hân, em tỉnh
lại rồi!”. Tôi reo lên.

“Ừm”. Dĩnh Hân
ậm ừ, đôi mi chớp nhẹ định thần trước khi mỉm cười nhìn chúng tôi. “Khải Nam à?”.

“Anh đây!”. Tôi
đáp, nắm chặt tay cô ấy. “Đừng vội nói gì cả, vừa mới tỉnh dậy, em nghỉ ngơi thêm
một lát đi”.

“Không được. Em
đói sắp chết mất rồi. Anh không cho em ăn thì em sẽ chết đói thật đó”. Dĩnh Hân
bĩu làn môi vốn đã tái nhợt ra, lại dụi dụi đầu vào tay tôi làm nũng. “Em- muốn-
ăn- dăm- bông!”.

“Tối rồi, ở nhà
không còn dăm bông. Mai anh làm cho em được không?”.

“Dăm bông!”.

Ánh mắt kiên quyết
của cô khiến tôi khẽ thở dài.

“Thôi được rồi.
Anh làm ngay đây, nhưng phải chờ hơi lâu đấy”.

Thoáng thấy đôi
mắt sáng rỡ như mèo thấy mỡ kia, cả tôi và Dĩnh Ngôn đều bật cười.

Nhưng đó cũng chưa
phải là kết thúc cho một ngày đầy rắc rối trong nội bộ chúng tôi.

“Cậu nói đi, cậu
lén lút vào phòng tôi để làm gì?”.

Lúc tôi vừa xuống
nhà túm lấy chìa khóa xe thì đã nghe tiếng Hi Văn hét ầm lên như thế. Cậu ấy nổi
giận khiến cả Chí Bân đang dán mắt vào tivi cũng phải thay đổi ánh nhìn.

“Đừng có ồn ào
thế”. Tôi hạ giọng thì thào. “Dĩnh Hân chỉ vừa mới tỉnh thôi”.

Nhưng Hi Văn không
để tâm tới lời tôi nói. Cậu ta nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Đường Phi. “Nói
đi chứ?”.

“Đủ rồi!”. Đường
Phi và Thiên Luân đang đánh cờ. Cậu ta miễn cưỡng đứng dậy, vài con cờ văng vung
vãi khi cậu ta cố gắng đẩy cái bàn ra. “Cái nhà này có biết bao nhiêu người, sao
cậu cứ chĩa mũi dùi vào tôi thế?”.

“Tôi không ám chỉ
mà tôi nêu đích danh”. Hi Văn khoanh tay trước ngực, giọng điệu như tra khảo.

Tôi hết nhìn cậu
ấy lại nhìn sang Đường Phi, bất giác không biết phải giúp bên nào.

“Chứng cớ đâu?
Bao giờ cậu có chứng cớ thì hãy vác mặt đến đối chất với tôi. Đừng nghĩ ông chủ
cho cậu quyền làm trưởng nhóm thì có thể làm gì cũng được. Cậu nói chuyện không
lí lẽ như thế thì ai nghe đây?”.

“Nếu tôi có chứng
cớ thì đã cho cậu một trận rồi. Cậu nghĩ tôi sẽ đứng đây tranh cãi sao?”.

Cảm thấy bầu không
khí không ổn, cuối cùng cả Thiên Luân cũng đứng dậy, giằng lấy một tay Đường Phi.
Tôi vẫn giữ thái độ nhìn bọn họ. Thôi được, tôi thừa nhận, mình có hơi chút cảm
giác chờ mong xem bọn họ đánh nhau một trận. Cũng lâu rồi không có kích thích gì
để xem. Hơn nữa hai người này hậm hực nhau cũng cả tháng nay, nếu được, đây cũng
coi như là thời cơ tốt để giải tỏa cơn tức giận.

“Cậu không phục
tôi đến vậy sao?”. Hi Văn cau mày. Đến cả tôi cũng cảm nhận được sát khí hừng hực
toát ra từ cậu ấy.

“Tôi nào dám không
phục cậu. Dù sao cũng là người ông chủ chọn”.

Phi nhếch môi,
thản nhiên thừa nhận. Nhân cơ hội này, tôi liếc sang Chí Bân lúc này đang nấp sau
ghế sô pha lén lút xem trò vui. Cậu ta nhận thấy ánh mắt tôi, vội chỉ tay vào Phi,
sau đó giơ lên ba ngón tay.

Thằng nhóc này,
lúc nào rồi còn dám thả đá xuống giếng, bắt cược với tôi sao?

“Được, đã vậy,
chúng ta bầu lại trưởng nhóm đi”. Văn tiếp. “Tất cả chúng ta mỗi người một phiếu.
Nhưng tôi hi vọng bất luận kết quả lần này thế nào cũng không có chuyện như vậy
xảy ra nữa”.

Gương mặt Đường
Phi có vẻ không tin nổi, trong khi Chí Bân phía sau âm thầm thở dài. Chẳng ai ngờ
Văn lại chọn cách này. Thôi được, cậu ta quyết định không đánh thì không đánh, dù
sao bầu chọn lại trưởng nhóm một lần nữa cũng là cách hay để dàn xếp.

Vì phải đi mua
dăm bông cho Dĩnh Hân, tôi đành phải bỏ lỡ tiết mục hay này một chút, lúc trở về
mới bỏ phiếu cho xong. Lúc tôi đến ga- ra, Bân vẫn còn chạy theo kì kèo một hai
đòi cá cược với tôi. Tôi không đồng ý, nhưng vì cậu ta đe dọa đòi sẽ rủ Dĩnh Hân
đang nghỉ ngơi chơi cùng, tôi đành phải thỏa hiệp. Nói cho cùng cũng khó trách Bân
phấn khích đến như vậy. Chúng tôi ở đây lâu ngày vốn đã không có gì kích thích rồi.

Tôi trở về từ thị
trấn thì trời đã tối mịt, nhưng trong phòng khách vẫn còn đủ bóng dáng năm người
kia, có vẻ như phải chờ tôi về để bỏ phiếu cho xong hôm nay mới chịu giải tán vậy.
Tôi thở dài đem thức ăn cất vào ngăn tủ, sau đó mới đi ra hỏi tình hình.

Kết quả có hơi
bất ngờ. Năm người họ, tính cả Dĩnh Ngôn thế mà bất phân thắng bại. Tôi đứng trước
mấy tấm phiếu, có hơi chau mày.

Văn và Phi dĩ nhiên
tự bỏ phiếu cho bản thân mình. Bân bầu cho người cậu ấy cá cược là Phi. Đúng như
tôi nghĩ, Dĩnh Ngôn bỏ phiếu cho Văn.

Bất ngờ ở chỗ là,
Luân thế mà lại bỏ phiếu cho tôi.

Nhìn sang cậu ấy,
tôi chỉ có thể nở nụ cười cầu hòa. Tên nhóc này còn sợ trận chiến không đủ loạn
sao. Biết rõ chỉ mình cậu ấy bầu cho tôi, thế thì có thay đổi được gì cơ chứ.

Cả đám lúc này
đều xoay cái nhìn khẩn thiết về phía tôi. Tôi cười cười, khóe môi có hơi giễu cợt.
Xem đi, Bân đã bầu cho Phi, nếu tôi không bầu cho Văn thì sẽ có lỗi với túi tiền
của mình lắm.

Tôi nói ra đáp
án, Hi Văn và Dĩnh Ngôn gần như thở ra. Phi trợn tròn mắt, song cũng không nói gì.
Đúng vào lúc tôi nghĩ mọi việc đã giải quyết êm đẹp đâu vào đấy, chuẩn bị xuống
bếp hầm lại cháo mang lên cho cô bé kia thì cô đã từ trên phòng nũng nịu chạy xuống.

“Mọi người làm
gì vui vậy? Em cũng muốn chơi”.

Bất giác, cả đám
người trong phòng khách đều lấm tấm mồ hôi hột trên trán.

Chỉ có Bân là nhanh
tay lẹ mắt nhất. Cậu ta kéo lấy tay Dĩnh Hân như thể vị cứu tinh đến. Dĩnh Hân mới
khỏe lại, cũng không nhanh nhẹn là mấy, nhưng cô lại rất hứng thú với việc bỏ phiếu
này, vội xoa tay vào nhau, ánh mắt ngời sáng: “Em cũng được bỏ phiếu, phải không?”.

Cả đám chúng tôi
nhìn nhau, không ai dám lên tiếng phản đối.

“Vậy, em bỏ phiếu
cho anh Phi”.

Chỉ một đáp án
nho nhỏ, nhưng đã khiến biểu cảm trên mặt chúng tôi thay đổi khôn lường. Chí Bân
cười khanh khách vì tìm được đường sống trong chỗ chết, thế nhưng đám người còn
lại chẳng ai cười nổi.

Ba chống ba, cuối
cùng hóa ra vẫn làtỉsố hòa.

Sau đó, tôi không
chịu nổi không khí căng thẳng, vội chuồn đi nấu cháo. Dù sao mọi việc cũng chẳng
liên quan gì đến tôi nữa.Tỉ số hòa, cá cược của tôi và Bân cũng không còn ý nghĩa
gì.

Đúng như tôi nghĩ,
cuộc bỏ phiếu không dẫn đến đâu, cục diện sau đó vẫn đâu hoàn đấy, Văn và Phi vẫn
tranh chấp như trước.

Chỉ là không ai
biết, tối đó, tôi đem cháo lên phòng Dĩnh Hân, tranh thủ lúc cô đang thổi phì phò
vào chén mà hạ giọng hỏi: “Dĩnh Hân thích Phi à?”.

Con bé ngẩng đầu
lên nhìn tôi, cau mày: “Không ghét”.

“Vậy… sao em lại
bỏ phiếu cho cậu ấy?”.

“Vì anh ấy thua
anh Văn một phiếu, nên em bỏ phiếu cho anh ấy”.

“…”.

Cô nương à, rõ
ràng là cô sợ chưa đủ loạn mà?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3