Tầng phía dưới bầu trời - Chương 02

CHƯƠNG 2

TRONG TẦM NGẮM

Khi một sát
thủ chết đi, không chỉ thân xác anh ta

hóa thành ngàn
mảnh nhỏ,

mà cuộc đời
anh ta cũng bị cả thế giới phỉ nhổ và khinh thường,

tiếng xấu để
lại muôn đời.

---oo0oo---

THIÊN LUÂN

Ấn tượng đầu tiên
của tôi đối với Dĩnh Hân là thế này.

Hôm đó, tôi ngồi
ở bãi đỗ xe chờ Dĩnh Ngôn và Đường Phi đi siêu thị, tiện tay mở đĩa CD yêu thích.
Bấy giờ là tròn một tuần lễ kể từ khi chính thức bắt đầu nhiệm vụ, song vẫn chưa
nhìn thấy bất cứ manh mối nào. Dĩnh Ngôn lẫn Dĩnh Hân đều là những cô gái bình thường,
à không, dù họ chẳng bình thường tí nào nhưng cũng không đến mức dễ tiếp cận như
lời lão già truyền tin đã nói. Còn tên đồng sự bí mật của tôi thì vẫn bặt vô âm
tính. Hi Văn, Đường Phi, Khải Nam, Chí Bân và cả tôi, chẳng ai đeo nhẫn cả.

Tôi vỗ vỗ tay vào
vô- lăng, khẽ thở dài.

Vốn là tôi muốn
kết thúc nhiệm vụ càng sớm càng tốt, nhưng lại không biết nên bắt đầu bằng cách
nào. Trong suốt cuộc đời làm sát thủ, tôi đã vào sinh ra tử rất nhiều lần, cũng
đã tham gia rất nhiều vụ mua bán đẫm máu, nhưng trong số những vụ đó, chưa từng
có yêu cầu bắt tôi phải tiếp cận mục tiêu, khiến họ từ từ tin tưởng để đạt được
ý đồ. Tôi nên bắt đầu từ đâu đây?

Tôi châm thuốc,
lặng nhìn đầu lửa đang dần tàn lụi đi trong đêm, bất giác cảm thấy buồn cười.

Cuộc đời sát thủ
lúc còn sống thì oanh oanh liệt liệt. Có bao nhiêu người nghĩ đến được, chúng tôi
thực chất cũng giống như điếu thuốc đang cháy dở này, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản
thân từng chút, từng chút tự mình thiêu cháy chính mình, sau đó tan biến thành tro
bụi.

Khi một sát thủ
chết đi, không chỉ thân xác anh ta hóa thành ngàn mảnh nhỏ, mà cuộc đời anh ta cũng
bị cả thế giới phỉ nhổ và khinh thường, tiếng xấu để lại muôn đời.

Tiếng nhạc vẫn
rền rĩ trong không gian kín, làn khói thuốc len lỏi ra ngoài, chơi vơi trong không
gian im ắng, mang theo một đốm lửa nhập nhòe.

Có lẽ do giai điệu
du dương của bản nhạc, cũng có lẽ vì tâm tình vốn trĩu nặng, tôi hầu như đã quên
đi rằng trong xe vẫn còn một người nữa. Mãi đến khi cái giọng nheo nhéo từ phía
sau cất lên: “Hôi quá, anh quẳng thuốc đi!”.

Dĩnh Hân trồi lên
từ ghế sau, một tay bịt mũi lại, tay kia chộp lấy điếu thuốc trong tay tôi quẳng
ra ngoài cửa kính.

Tôi thẫn thờ nhìn
theo bóng điếu thuốc xấu số, ngây ngốc hỏi: “Cô làm gì thế?”.

“Bân nói tôi không
được tiếp xúc với thuốc lá đâu. Anh hút thuốc ở đây tôi sẽ mách cậu ấy”. Cô nàng
khịt mũi đáp.

Tôi không đáp lời.
Đối mặt với con bé này, xúc cảm của tôi dù thế nào cũng bay biến đi hết. Chiếc bật
lửa trong tay hết mở ra rồi đóng lại, ánh mắt tiếp tục dõi theo từng bóng người
thưa thớt lướt qua cửa sổ. Thoắt cái đã sắp vào thu rồi nhỉ?!

Dĩnh Hân đang lôi
một túi kẹo ra khỏi giỏ, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của tôi, bèn chìa một nắm đến,
cười cười cầu hòa: “Anh ăn kẹo nhé!”.

Tôi hơi bất ngờ,
nhìn cần cổ tay trắng nõn đang chìa ra trước mặt. Bên dưới chiếc dây da cầu kì mang
chút phong cách nổi loạn là những vết sẹo lồi lõm chằng chịt đến đáng sợ, từng vết
từng vết đè lên nhau. Nhìn không giống vết tích do vật nhọn để lại mà có phần giống
dấu răng hơn.

Dĩnh Hân cũng không
để ý đến vẻ mặt kì lạ của tôi, ngượng ngùng tiếp: “Ăn kẹo nhé, ăn rồi đừng giận
tôi nữa”.

Khóe môi tôi khẽ
nhếch lên thành một đường vòng cung, đành cầm lấy một viên trong cái đống cam cam
vàng vàng đó. Dĩnh Hân thấy thế cũng có vẻ mãn nguyện, vội rụt người lại ghế sau
đổ tiếp kẹo trong các hộp khác ra.

Bất chấp việc không
quen dùng kẹo sau khi hút thuốc, tôi vẫn cho một viên vào miệng, cảm nhận vị ngòn
ngọt chua chua lấp đầy khoang miệng, bất giác lại không kìm được mà lén nhìn Dĩnh
Hân qua gương chiếu hậu. Cô bé vẫn ngồi chồm hổm trên ghế, tỉ mẩn phân loại các
loại kẹo màu cam cho vào một túi riêng.

Hôm vừa đến đây,
Dĩnh Ngôn và chúng tôi có trao đổi qua tình hình của cô nàng này. Thực ra Dĩnh Hân
chỉ kém Dĩnh Ngôn một tuổi thôi, cuối năm nay cô ấy sẽ tròn hai mươi ba tuổi.

Khi Dĩnh Ngôn nói
vậy, không chỉ tôi mà cả mấy người còn lại cũng không tránh được bất ngờ. Bởi Dĩnh
Hân cho tôi một cảm giác cô ấy chỉ tầm mười sáu, mười bảy không hơn. Tóc tém quá
tai một chút, vóc người nhỏ nhắn tinh nghịch, hơn nữa thần trí cô ấy lại rất… không
bình thường.

Dĩnh Ngôn nói,
tình trạng em gái mình không phải bẩm sinh, nhưng vì sao ra nông nỗi thế này thì
cô lại không muốn tiết lộ.

Hôm đó, Chí Bân
lén to nhỏ thì thầm với chúng tôi, cậu ấy được mời đến làm hộ lí cho Dĩnh Hân cũng
vì vấn đề này. Thật ra, cô mắc bệnh tim mạch vành. Căn bệnh của cô nảy sinh do một
số biến chứng về rối loạn tâm thần, khiến người bệnh cảm thấy tim bị nghẹt đến không
thở được. Thường người mắc bệnh đều ngoài bốn mươi tuổi, chẳng ai hiểu được tại
sao một cô gái mới đôi mươi như Dĩnh Hân lại mắc phải.

Tôi cứ quan sát
gương mặt tủm tỉm cười của Dĩnh Hân một lúc lâu. Cô gái này lúc nào cũng thản nhiên
như một đứa trẻ, nhưng ai có thể đoán được sau đó chôn giấu bí mật gì? Tại sao tổ
chức lại muốn chúng tôi tìm vật đó trên người chị em họ?

Bãi giữ xe trong
thương xá không lớn lắm, lúc này dường như chỉ có mỗi chúng tôi. Tôi liếc đồng hồ,
đã một tiếng trôi qua mà Dĩnh Ngôn và Đường Phi không biết lúc nào mới trở ra, trong
khi Dĩnh Hân đã bắt đầu gà gục sau ghế.

Tôi thoáng nghĩ,
đây có phải là một cơ hội rất tốt không? Nhân cơ hội này, đánh thuốc mê Dĩnh Ngôn
một chút rồi lục soát người cô ấy. Cho dù cô tỉnh lại, với tính cách của cô, hẳn
cũng chỉ nghĩ mình vừa ngủ gục một giấc mà thôi.

Quyết định đâu
vào đó, tôi mở ngăn tủ, lấy lọ thuốc mê đổ vào đầy chiếc khăn tay. Đưa mắt đảo quanh
một lúc, vẫn không thấy ai lai vãng gần bãi đỗ, tôi bèn quay lại, định kiểm tra
xem cô ta đã ngủ thật hay chưa.

“Dĩnh Hân, hai
người kia có nói bao giờ trở ra không?”.

Chẳng ngờ lúc này
cô cũng đột nhiên ngẩng mặt lên cắt lời tôi: “Anh đang sơn móng tay à?”.

Vẻ thản nhiên của
cô làm cánh tay đang cầm khăn tẩm thuốc mê của tôi bất giác xiết chặt. Không lẽ
cô ta ngửi thấy mùi sao?

“Không”. Tôi đáp,
cố làm mặt thản nhiên. “Sao cô lại hỏi vậy?”.

“Hồi ấy có một
lần bé con của ông tổng giám đốc nào đó đến thăm nhà tôi. Ba bảo tôi chơi với nó,
nhưng nó lại lén chạy vào phòng Dĩnh Ngôn, lấy sơn móng tay của chị ấy sơn đầy mặt”.
Dĩnh Hân cau mày nhớ lại, cái miệng hơi nhăn nhó. “Lúc tôi tìm được nó, vẻ mặt nó
giống hệt anh bây giờ vậy”.

“…”.

Xung quanh không
có tấm gương nào phản chiếu lại, không thì tôi cũng đoan chắc mặt mình đã nổi vài
vệt đen chưng hửng lên rồi.

Khi tôi kịp trấn
tĩnh lại thì Dĩnh Ngôn đã xuất hiện ở cổng siêu thị, theo sát cô ta là Đường Phi

Tôi nhăn nhó thật
sự. Lần này đúng là tôi có hơi hấp tấp, may mà vẫn chưa kịp ra tay, nếu không giờ
này Dĩnh Hân gà gục gọi mãi không dậy thì tôi dĩ nhiên là đối tượng đầu tiên bị
nghi ngờ. Chẳng có thời gian đắn đo lâu, tôi thận trọng liếc qua Dĩnh Hân, đoạn
mở toang cửa giả vờ bước ra để đón Dĩnh Ngôn.

Tôi biết cả năm
người được mời đến đây chẳng ai là tay mơ cả, với Đường Phi càng không thể xem thường.
Nếu hắn đánh hơi thấy gì đó trong xe thì tôi chỉ có nước kết thúc nhiệm vụ sớm.

“Hai người đi Bắc
cực mua gấu đấy à?”. Tôi phàn nàn.

Đường Phi nhún
vai, hất mặt về phía Dĩnh Ngôn rồi im lặng cho đống giỏ xách vào cốp xe. Theo quán
tính tôi nhìn sang cô ấy.

“Nhiệm vụ của anh
không phải là lái xe à? Có gì hay mà nhìn chứ?”. Dĩnh Ngôn quát, ánh mắt lại lườm
lườm Đường Phi.

Nghe thế, tôi cũng
biết đường im bặt. Mấy ngày nay ở chung, không ít thì nhiều, tôi cũng hiểu được
một chút cá tính của Dĩnh Ngôn. Tốt nhất là không nên động chạm đến cô ta quá nhiều.

Liếc sang Đường
Phi bên cạnh, thấy cậu ta đang ngẩng mặt nhìn mây, môi huýt sáo vờ như không. Nhìn
qua cũng đoán được cậu ta lại chọc giận Dĩnh Ngôn rồi bắt tôi lãnh đạn thay rồi.

Từ trung tâm thị
trấn về đến nhà chúng tôi mất hơn năm mươi phút. Thường thì tôi cũng tốn chừng đó
thời gian để đưa Dĩnh Ngôn đến lớp học của cô. Dĩnh Ngôn dạy ngoại ngữ cho một trường
tiểu học trong thị trấn. Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy khá sớm, đưa cô đến nơi rồi
đợi cô ngoài cổng, trong khi Phi hoặc Văn ngồi đọc báo hay uống cà phê trong căng
tin trường, cách lớp cô vài bước chân.

Tôi cũng không
hiểu Dĩnh Ngôn hành xác bản thân và cả chúng tôi như thế để làm gì? Cô ấy dĩ nhiên
chẳng cần tiền, cũng chẳng có lí do để tìm công ăn việc làm ổn định, trừ phi cô
cảm thấy chỉ có chúng tôi để quát tháo là chưa đủ.

“Về rồi đấy à,
xem mọi người mua gì nào?”.

Như thường lệ,
Khải Nam đón chúng tôi ở cổng. Ngoài việc nấu ăn và dọn dẹp, cậu ta còn lôi thôi
như một ông quản gia thứ thiệt, đến mức đôi khi gây phiền toái. Đấy, nhìn vẻ mặt
của cậu ta bây giờ là lại sắp than thở rồi.

Y như rằng!

“Cái nồi lẩu tôi
cần đâu? Không phải tôi đã dặn đi dặn lại rồi sao?”. Cậu ta hét toáng lên ngay khi
vừa kiểm tra mấy thùng hàng. “Thế này thì mai các cậu muốn ăn gì chứ?”.

“Thương xá hết
hàng rồi, đây có phải thành phố đâu mà cái gì anh cũng đòi hỏi thế hả?”. Dĩnh Ngôn
hất hàm đáp trả.

Khải Nam có vẻ
vẫn hậm hực, thế nhưng tranh cãi thiệt hơn với Dĩnh Ngôn chưa bao giờ là ý kiến
thông minh. Thế nên, cậu ấy cũng chỉ dám bĩu môi giận dỗi, sau đó lẳng lặng thu
dọn đồ xuống nhà sau.

Không chỉ cậu ấy,
hiển nhiên tất cả chúng tôi đều chẳng dại gì mà động vào Dĩnh Ngôn cả.

“Hi Văn và Chí
Bân đâu rồi?”.

Đường Phi quắc
mắt hỏi. Vì tất cả chúng tôi đều có nhiệm vụ, thế nên nếu không có lí do đặc biệt
thì mọi người sẽ tụ tập lại dưới phòng khách, cũng là để dễ dàng trông nom hai chị
em Dĩnh Ngôn, Dĩnh Hân hơn.

“Hi Văn! Chí Bân!”.
Đường Phi lại hét gọi, phóng mắt lên phòng họ vốn nằm ngay ngưỡng tầng trên. “Mau
xuống đây. Có mua món mà hai cậu cần này”.

Rầm!

Đáp lời Phi là
âm thanh ầm ĩ như thể cái gì đó to lắm vừa va vào tường. Chưa kịp định thần lại,
tôi đã nghe tiếng Hi Văn rít lên: “Tôi nói lần cuối, đừng động vào đồ của tôi”.

“OK, OK. Có gì
đâu mà phải làm lớn chuyện thế?”. Chí Bân đáp, giọng điệu nhỏ hơn.

Ít phút sau, chúng
tôi nhìn thấy hai người họ nhập bọn cùng. Hi Văn vừa đi xuống vừa nới lỏng cổ áo
sơ mi, trong khi Chí Bân suýt xoa cái cổ. Không mấy khó khăn để nhận ra những vết
bầm hằn lên đó.

Mắt Hi Văn lướt
qua cả đám chúng tôi. Cậu ta buông tiếng ngắn gọn “chào” rồi biến mất sau gian bếp.
Hành động này khiến tôi, Đường Phi, Dĩnh Ngôn - hết thảy ba cặp mắt - đều đổ dồn
vào Chí Bân.

“Này, nói tôi nghe
đi”. Đường Phi ấn Chí Bân xuống ghế, sau đó vắt chân lên chặn đường thoái lui của
cậu ta. “Giữa hai cậu có chuyện gì? Tuần nào cũng đánh nhau là thế nào?”.

“Mà chúng ta chỉ
mới sống chung hơn hơn tuần thôi”. –Dĩnh Ngôn bổ sung, vẻ mặt cô ấy cứ như vừa thông
báo thời tiết, hôm nay có mưa, ngày mai có nắng thôi vậy.

“Ừ, cho là thế”.
Đường Phi đáp vội, lại quay sang Chí Bân. “Nói đi chứ? Cậu có muốn tôi cù lét cậu
đến chết không?”.

“Ấy ấy, đừng…”.
Chí Bân hốt hoảng nói. “Các cậu không được tiết lộ nhé. Tôi phát hiện ra một bí
mật của cậu ta…”.

Nhịp tim tôi đánh
thót một cái.

Bí mật?

Chợt nhớ đến ám
hiệu mà lão Al. đã nói về người đồng đội còn lại. Cả tuần qua, dù đã cố gắng quan
sát nhưng tôi vẫn chưa nhận ra người này là ai. Không lẽ Chí Bân phát hiện ra Hi
Văn chính là sát thủ thứ hai?

“Bí mật gì cơ?”.
Đường Phi gằn giọng, vẻ mặt cậu ấy đã chuyển sang nghiêm túc.

“Đó… đó là… Tôi
nói rồi không được mách lại nhé. Cậu ta sẽ giết tôi mất”.

Tôi nhìn quanh,
cố gắng suy xét xem lúc này có nên cản Bân lại không, song cậu ta đã cười cười,
đá lông nheo với bọn tôi một cách thần bí: “Ảnh Hi Văn bận đồ con gái lúc nhỏ, năm
trăm một tấm, không giảm giá nhé”.

Trong thoáng chốc,
cả phòng khách rộng trăm mét vuông chỉ còn nghe được tiếng cười của Chí Bân.

Mất vài chục giây,
cả tôi lẫn Đường Phi cũng không nén được mà bật cười. Chẳng biết Dĩnh Ngôn làm thế
nào mà vẫn bình tĩnh ngồi sững ra đấy.

“Thằng ôn dịch
này, còn không mang ra đây?”. Đường Phi nói ngay khi ngồi dậy được. “Chắc chắn là
cậu chụp lại rồi phải không hả?”.

“Đừng có mơ, tiền
trao cháo múc nhé, không thì cả cái góc hình các cậu cũng đừng hòng thấy. Vì tấm
hình này mà tôi suýt bị cậu ta giết đấy”.

“Được, năm trăm
thì năm trăm”. Đường Phi rút ví ra, giả vờ đếm. “Nhưng tôi bán cho tạp chí thì cậu
không được đòi tiền thêm”.

“Chia năm - năm
đi”. Chí Bân phụng phịu trả giá.

“Không được!”.

“Ba - bảy”.

“Đừng có mơ!”.

“Được rồi được
rồi, mình hỏi này…”. Tôi nhảy vào, xen ngang cuộc trả giá có vẻ bất hợp pháp này.
“Vậy thứ tư tuần trước Hi Văn gây với cậu vì lí do gì? Đừng nói là cậu lại nghịch
đồ của cậu ấy?”.

“À, không phải.
Thực… thực ra, trưa hôm ấy tôi đã xem một phim kinh dị với Dĩnh Hân”. Không hẹn
mà gặp, cả bốn chúng tôi đồng loạt lướt mắt sang Dĩnh Hân, lúc này đang ôm cuốn
sách dày hơn cả niên giám điện thoại và chúi mắt vào đó. “Thế nên… buối tối tôi
bị mộng du…”.

“Ha ha, không phải
cậu sàm sỡ cậu ta đấy chứ?”. Phi càng lúc càng cười nghiêng ngả, tôi cũng không
ngăn cậu ấy lại. Tảng đá đè nặng trong lòng lúc này đã nhẹ đi ít nhiều. “Cũng đáng
đời, ai bảo cậu ta cứ lầm lầm lì lì thế làm gì. Coi như là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
đi”.

“Thôi đi mà, ai
chả sợ khi xem phim kinh dị chứ?”. Chí Bân giãy nảy phản ứng.

“Cậu hai mươi tư
tuổi rồi, trẻ con gì nữa”. Dĩnh Ngôn nói.

“Mọi người không
thể đối xử với tôi như thế được. Văn đuổi tôi rồi. Cậu ta nói, nếu tối nay tôi không
rời khỏi phòng thì cậu ta sẽ dọn xuống tầng trệt ở với Phi. Trong tối nay tôi phải
đổi phòng đấy”.

“Để cậu ở một mình
là được”. Đường Phi đồng tình. “Không ai chịu nổi cậu đâu”.

“Không thể được,
tôi bị mộng du mà. Tôi không thể ngủ một mình”. Chí Bân tiếp tục rền rĩ như đứa
con nít khóc nhè. Tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem cậu ấy có đút lót không mà
lại được người nghiêm khắc như ông Dương Thái chọn đến đây nhỉ?

Tôi, Đường Phi
và Dĩnh Ngôn nhìn nhau. Hôm đầu đến đây chúng tôi đã bốc thăm chia phòng cả rồi.
Hiện giờ, tôi ở chung phòng với Khải Nam. Đường Phi ngủ một mình ở tầng trệt. Tôi
không thích Khải Nam lắm, cậu ta sạch sẽ và gọn gàng thái quá, nhưng so với Chí
Bân thì Khải Nam quả là người bạn cùng phòng lí tưởng.

“Đừng nhìn tôi,
không có chuyện tôi nhường phòng đâu”. Tôi nhún vai bảo Đường Phi. “Tôi thích căn
phòng hiện tại hơn”.

“Nếu muốn, Chí
Bân có thể ngủ chung phòng với tôi.”.

Một tiếng nói đột
ngột phát ra khiến chúng tôi phải ngó quanh quẩn để tìm ra người vừa lên tiếng,
để rồi môi gần như méo xệch khi nhận ra đó là Dĩnh Hân. Cô ta vẫn chúi mắt vào cuốn
niên giám, tay cầm quả táo cắn dở, hầu như không nhìn vào chúng tôi.

“Phòng mình khá
rộng, nếu thích cậu có thể kê thêm cái giường”.

“Được đấy!”. Chí
Bân thốt lên. “Mình thích cậu, Dĩnh Hân. Ngủ chung phòng thì ta có thể cùng nhau
xem phim kinh dị”.

“…”.

Mất hồi lâu, tôi,
Đường Phi và Dĩnh Ngôn mới hiểu điều đó có nghĩa là gì.

“Dẹp dẹp!”. Dĩnh
Ngôn hét lên thất thanh. “Ngủ chung cái gì chứ. Chí Bân, cậu sẽ dọn sang phòng Đường
Phi. Thế là xong, không tranh cãi”.

“Không được!”.
Đường Phi nói. “Phòng tôi rất nhỏ, làm sao nhét thêm cậu ta được chứ?”.

“Vậy Hi Văn xuống
phòng Đường Phi, Đường Phi lên tầng trên ngủ với Chí Bân. Thế là xong!”.

“Thế thì Hi Văn
hời quá rồi còn gì?!”.

“Tôi quyết định
thế rồi, không tranh cãi!”. Dĩnh Ngôn bịt tai lại, tiếp: “Tôi đi xem giáo án đây,
đừng làm phiền đến tôi khi chưa tới giờ cơm”.

Đường Phi trông
vẫn còn hậm hực khi Dĩnh Ngôn bước ra. Sau bữa cơm, tôi thấy cậu ta mất hút ngoài
vườn. Ít phút sau lại nghe có tiếng cành gãy răng rắc.

Hi Văn và Đường
Phi đổi phòng cho nhau trong lặng lẽ. Thực tình thì không phải tới lúc này mới thấy
rõ là họ không ưa nhau. Cả hai đều là những vệ sĩ giỏi, tài năng, kinh nghiệm ắt
hẳn cũng khó phân thắng bại, song Hi Văn lại được chỉ định làm đội trưởng. Đó cũng
là vấn đề khiến họ hoạnh họe nhau từ những ngày đầu, giờ lại thêm việc này…

“Cậu không ngủ
sớm lấy sức à? Mai còn phải đưa Dĩnh Ngôn đến trường đấy”. Khải Nam nói, cậu ta
vừa tắm xong, vẫn không thèm mặc áo vào mà cứ nghênh ngang qua lại như thế trong
hành lang. Tôi quết tay lên mũi. Tên này có cách hành xử khá lập dị, tính khí lại
thay đổi thất thường. Đến cả tôi cũng khó khăn lắm mới thích ứng được với cậu ấy.

“Hi Văn và Đường
Phi cứ ầm ầm cả đêm như thế cậu nghĩ tôi làm sao ngủ được?”. Tôi nói, thả người
xuống giường như thể rất mệt mỏi. Thực chất, tôi đã dành vài tiếng để thăm dò bãi
đất phía sau biệt thự. Nơi này nằm cách li hẳn với khu dân cư, vài trăm mét mới
có một căn nhà nhỏ dựng tạm, gần hơn một chút là ngọn hải đăng bỏ hoang đã bị bọn
tôi trưng dụng làm nhà kho, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt. Tôi nghĩ đến món đồ tổ
chức muốn tôi tìm kiếm, bất giác lại thở dài.

Xem ra ngày kết
thúc nhiệm vụ vẫn còn xa lắm.

“Đừng có nhắc Tào
Tháo như thế chứ, kẻo…”.

Khải Nam “ối” lên
một tiếng vì vô tình chạm phải ai đó đang đi tới. Tôi hơi rướn người, cố nhìn qua
khe cửa trước khi tiếng Hi Văn vang lên: “Không phải phòng cậu cũng có gương sao?
Cứ phải đứng trước gương ở hành lang để chải đầu à?”.

“Cậu không biết
gương ở hành lang kéo dài bề ngang hơn à?”. Khải Nam đáp, cố sức gồng bắp tay. “Nhìn
có thể đô hơn đấy”.

Hi Văn lầm bầm
gì đó nghe như là “đồ dở hơi”. Khi bước ngang qua cửa phòng tôi, gương mặt cậu ta
trở nên cau có.

“Này!”. Khải Nam
gọi. “Cậu đánh rơi này…”.

Động tĩnh bên ngoài
làm tôi hơi rướn người dậy, vô tình nhìn thấy Khải Nam chìa ra một sợi dây chuyền,
lồng vào một chiếc nhẫn trơn loại mấy mươi đồng thường bán ngoài chợ. Không rõ trên
nhẫn có khắc kí tự gì không, nhưng liên kết với sự việc xảy ra trong chiều hôm nay,
tôi đột nhiên lại nghĩ đến khả năng Hi Văn chính là người đồng đội còn lại.

Tôi bóp bóp trán.
Không phải thật sự là cậu ta đấy chứ? Nếu là cậu ta, sao từ trước đến giờ đều không
có bất cứ động thái nào liên lạc với tôi, hay cậu ta muốn kiểm tra xem năng lực
của tôi thế nào?

Hi Văn chộp lấy
sợi dây, đáp “cám ơn” cụt ngủn với Nam rồi mất hút.

Tối đó, tôi không
ngủ được, lại thầm nghĩ đến biểu hiện kì lạ của Hi Văn trong mấy ngày này. Nếu cậu
ta đã muốn thách đố tôi, tôi cũng không nên khiến cậu ta thất vọng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3