Cung khuynh - Chương 096 - 097

Đệ cửu thập lục chương

Tâm bệnh.

Dung Vũ Ca ôm lấy cổ Cao
Hiên, kia dung nhan vô cùng họa thủy, kia tư thái hết sức câu hồn mê li, tất cả
đối với Vệ Minh Khê đều vô cùng quen thuộc bởi vì Dung Vũ Ca cũng đã từng vô số
lần câu dẫn nàng như thế. Nhưng lần này, dung nhan tuyệt thế kia đã không còn
vì nàng mà nở rộ nữa, cảm giác mất mát mãnh liệt ấy hoàn toàn nhấn chìm Vệ Minh
Khê.

Nhất thời Cao Hiên ngây ngẩn
cả người, từ trước tới giờ nữ nhân này chưa bao giờ dùng dáng vẻ đó đối đãi với
mình, dáng vẻ như đóa hoa xuân nở rộ đầy yêu diễm ấy, lẽ ra lúc này mình phải
vui mừng mới phải, nhưng vì sao vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp? Cũng có
lẽ nữ nhân này chưa từng thuộc về mình, ngay cả khi giờ phút này nàng rất chủ
động, rất tốt, nhưng vẫn không có cảm giác ôn tình bên trong. Cao Hiên là người
đơn thuần, nhưng trực giác lại luôn đặc biệt nhạy cảm.

Cao Hiên chỉ ngây ngốc đứng
đó, dù hắn biết Dung Vũ Ca đối xử với mình rất vô tâm, nhưng ngửi được hơi thở
thơm mát của nàng phả lên mặt mình, tim Cao Hiên vẫn không kìm được mà đập rộn
ràng, quên mất cả mẫu thân đang đứng ở sau lưng.

Môi Dung Vũ Ca nhẹ nhàng lướt
qua sống mũi Cao Hiên, tuy ngoài mặt Dung Vũ Ca có vẻ rất chú tâm vào hành động
thân mật này nhưng trong lòng nàng lại tự nói với bản thân mình rất rõ ràng,
ngoại trừ Vệ Minh Khê ra thì gần gũi với bất kì người nào cũng làm cho nàng cảm
thấy vô cùng ghê tởm, nếu không phải bộ dáng Cao Hiên có bảy phần giống với Vệ
Minh Khê thì sợ là Dung Vũ Ca đã sớm nôn ra rồi. Cũng vì hiểu rõ dù vô luận thế
nào thì thân thể và tâm hồn này đều không thể lãng quên được Vệ Minh Khê, Dung
Vũ Ca lại càng thêm tức giận…

“Đủ rồi, Dung Vũ Ca!”

Vệ Minh Khê sợ hãi khi phải
tiếp tục chứng kiến tình cảnh này, nàng căng thẳng đến mức mọi phòng tuyến
trong lòng đều sắp vỡ tan, có lẽ nàng đã đánh giá quá cao năng lực của trái tim
mình, không ngờ ngay cả một kích nó cũng không thể nào chịu đựng nổi. Giờ phút
này tựa hồ Dung Vũ Ca đang nhắc nhở nàng về những chuyện mà cả hai đã từng trải
qua, cùng Dung Vũ Ca có việc cẩu thả đã là thiên lí bất dung rồi, nên vô luận
Vệ Minh Khê có sám hối bao nhiêu lần thì cũng không thể tiêu trừ được cảm giác
xấu hổ trong lòng. Đưa Dung Vũ Ca đến giường nhi tử, Vệ Minh Khê ngây thơ nghĩ
hết thảy đều sẽ chấm dứt, nhưng rốt cuộc lại càng làm cho tâm linh thêm giày vò,
mà loại thống khổ và áy náy này lại càng đem thần kinh Vệ Minh Khê kéo càng
ngày càng căng, cũng có thể tùy thời sụp đổ đứt đoạn bất cứ lúc nào.

“Vệ Minh Khê, cũng là nhờ phúc
của ngươi, sau khi hưởng thụ qua nam nhân mới biết nam nhân tuyệt vời đến thế
nào...” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, cười, nói ra những lời trái với lương tâm.
Dung Vũ Ca ôm lấy cổ Cao Hiên, cảnh tượng này làm lòng Vệ Minh Khê đau nhói, mà
lời Dung Vũ Ca nói lại càng như một thanh đao sắc nhọn cắm sâu vào lòng Vệ Minh
Khê, lúc mới đâm vào thì không có quá nhiều đau đớn, nhưng khi rút ra rồi lại
vô cùng thống khổ, để lại vết thương máu chảy đầm đìa. Xem ra Dung Vũ Ca đã
thành công khi dữ dội đâm một đao vào trái tim Vệ Minh Khê, đau đến mức thân
thể Vệ Minh Khê cơ hồ chống đỡ không nổi.

Cao Hiên lẳng lặng nhìn mẫu
thân mình, lại xoay lại nhìn Dung Vũ Ca, hắn hoàn toàn không hiểu đây là tình
huống gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu bất an.

“Dung Vũ Ca, ta chỉ hỏi nàng,
có phải nàng đã hối hận hay không?” Vệ Minh Khê chăm chú nhìn Dung Vũ Ca, thanh
âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột cất lên giữa bầu không khí đầy bất an
này.

Hối hận? Cho tới bây giờ Dung
Vũ Ca cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cho tới bây giờ tính tình nàng vẫn là
không sợ trời không sợ đất, thuở ban đầu khi yêu thương Vệ Minh Khê, nàng cũng
biết mình sẽ vì Vệ Minh Khê mà chịu nhiều tổn thương, nhưng tuyệt không nghĩ
tới Vệ Minh Khê sẽ mang đến cho nàng loại đau đớn đến thấu xương như thế này,
đau đến mức làm cho một kẻ vốn không sợ trời không sợ đất, được nuông chiều
phóng túng như nàng cũng bắt đầu sợ đau. Nhưng hối hận sao? Dung Vũ Ca rất dễ
dàng biết được đáp án từ đáy lòng mình, nàng không hối hận đã yêu thương Vệ
Minh Khê, cũng không hối hận vì câu dẫn Vệ Minh Khê mà bất chấp đạo đức luân
thường, cũng không hối hận vì nàng mà phụ tẫn thiên hạ, nhưng ngược lại, nàng
cũng hận Vệ Minh Khê, hận Vệ Minh Khê không đủ yêu mình!

Vệ Minh Khê nắm chặt ống tay
áo của mình, bất lực chờ đợi được tuyên án, hôm nay có thể đi đến bước này cũng
có nghĩa là nàng đã dứt bỏ và dồn ép bản thân đến mức tột cùng trên bờ vực đạo
đức luân thường, có thể nói đây là lúc Vệ Minh Khê thuần túy là mình nhất, cũng
là lúc Dung Vũ Ca dễ dàng làm nàng tổn thương nhất.

Dung Vũ Ca còn quá trẻ, nàng
không hiểu được Vệ Minh Khê đã phải khó khăn thế nào mới đi được đến bước này.
Lúc này, nàng chỉ đơn giản muốn Vệ Minh Khê đau đớn, chỉ là muốn thương tổn Vệ
Minh Khê. Bởi vậy, có những điều rất trân quý nhưng chỉ vì một ý tưởng nhất
thời mà có thể sai một li đi một dặm.

Dung Vũ Ca nhìn vẻ khẩn
trương và sợ hãi lo lắng của Vệ Minh Khê, trong lòng nổi lên khoái cảm được trả
thù, nàng muốn Vệ Minh Khê phải khổ sở hơn nữa, Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê
nói: “Ta… tình nguyện không bao giờ gặp được Vệ Minh Khê, cũng không từng yêu
thương Vệ Minh Khê...” Nhưng Dung Vũ Ca vừa nói ra những lời ấy lập tức vô cùng
hối hận, trong nháy mắt đó, Dung Vũ Ca biết ngay cả tự lừa gạt bản thân mình
nàng cũng thấy khó chịu, nàng đột nhiên biết, vô luận Vệ Minh Khê đối với mình
thế nào nàng vẫn luôn yêu thương Vệ Minh Khê, nàng muốn Vệ Minh Khê đau khổ,
nhưng nói trắng ra thì bất quá nàng chỉ muốn Vệ Minh Khê biết quý trọng mình
hơn mà thôi.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê
cố nặn ra chút tươi cười, vẫn là nụ cười ưu nhã mà năm xưa mình vừa liếc mắt
một cái đã khuynh tâm, nhưng vì sao so với năm đó lại còn sinh ra cảm giác xa
xôi hơn? Nàng bắt đầu thấy sợ hãi, nàng đột nhiên ý thức được nàng có thể thực
sự mất đi Vệ Minh Khê.

Trong nháy mắt mọi phòng
tuyến trong lòng Vệ Minh Khê khi vừa nghe Dung Vũ Ca thốt ra lời kia đều lập
tức sụp đổ, Vệ Minh Khê cực lực che giấu vẻ chật vật của mình, không để cho
thân thể bất lực của mình gục ngã, khẽ nặn ra nụ cười mỉm mọi ngày, cười nhưng
so với khóc còn đau đớn hơn.

Nếu lúc trước còn có tình yêu
của Dung Vũ Ca chống đỡ cho nàng để đánh bại mọi đạo đức luân thường, thì lúc
này Vệ Minh Khê thực sự không còn gì cả, nhìn thấy nhi tử dùng ánh mắt kinh
ngạc nhìn mình, thậm chí còn mang theo vẻ khó hiểu cùng hoang mang bất an, nàng
biết nhi tử đang đợi nàng giải thích, nhưng hiện tại nàng không biết giải thích
gì, cũng không có gì để giải thích cả. Nàng liếc nhìn Dung Vũ Ca, từ trong mắt
Dung Vũ Ca nàng thấy được vẻ lo lắng và bất an, có lẽ giờ phút này Dung Vũ Ca
chỉ đang trả thù mình, nhưng Vệ Minh Khê đã không còn coi chuyện đó là quan
trọng nữa, nếu tình cảm này chỉ còn đem lại cho nhau tổn thương và giày vò, vậy
không bằng chấm dứt đi, trả cho nhau sự tự do.

Nàng mệt quá, nàng mệt mỏi
quá rồi, nàng chỉ muốn nằm xuống ngủ, vĩnh viễn say trong giấc mộng, nàng không
muốn hứng chịu cảm giác tội lỗi nữa, nàng không muốn tổn thương nữa, cũng không
muốn yêu ai nữa, nàng chỉ muốn thoát khỏi thế giới này…

Khoảnh khắc khi Cao Hiên nghe
thấy Dung Vũ Ca nói lời kia, cảm giác thân thể như bị một bồn nước đá dội vào
người, không khỏi cảm thấy rét run, Dung Vũ Ca nói yêu mẫu hậu, một người là
thê tử của mình, một người là mẫu thân của mình, hắn cảm thấy như mình đang
nghe được một chuyện hoang đường nhất trên đời, hắn cần Dung Vũ Ca nói cho hắn
biết nàng chỉ là đang nói đùa, nhưng trong mắt Dung Vũ Ca không có hắn, trong
mắt nàng chỉ tràn ngập vẻ khẩn trương đối với mẫu hậu, ngay cả che giấu cũng
chẳng buồn giấu nữa.

Cao Hiên nhìn về phía mẫu
thân, hi vọng mẫu hậu sẽ cho mình một lời giải thích hợp lí, nhưng Vệ Minh Khê
cũng không đáp lại Cao Hiên. Vệ Minh Khê rất nhanh chống đỡ không được ngã
xuống hôn mê, Dung Vũ Ca lấy tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt Vệ Minh Khê, ôm
lấy nàng, kia tràn đầy tình yêu cùng lo lắng, xem ra ngay cả biện minh gì cũng
không cần nữa. Cao Hiên đột nhiên nhận ra, cũng đột nhiên minh bạch, sau đó sắc
mặt cũng lập tức tái nhợt, nếu có thể, Cao Hiên hi vọng mình chưa bao giờ biết,
thà rằng các nàng giấu giếm mình cả đời còn hơn. Hai nữ nhân mình yêu thương
nhất đều phản bội mình, sao các nàng lại có thể làm như vậy?

Dung Vũ Ca ôm lấy Vệ Minh
Khê, phát hiện nàng thật sự đã gầy đến mức như không còn trọng lượng, chân mày
Vệ Minh Khê nhíu lại tràn ngập đau đớn, Dung Vũ Ca hận không thể tự quăng cho
mình cái tát, rõ ràng người yêu thương Vệ Minh Khê nhất là mình, nhưng người
hành hạ nàng nhất cũng chính là mình!

Dung Vũ Ca ôm chặt lấy Vệ
Minh Khê: “Vệ Minh Khê, quá khứ chỉ là quá khứ, chúng ta bắt đầu lại một lần
nữa được không?” Dung Vũ Ca thì thào tự nói, nước mắt từng giọt nóng hổi rơi
xuống mặt Vệ Minh Khê, nhưng giờ phút này vô luận thế nào thì Vệ Minh Khê cũng
không còn cảm nhận được nữa.

Dù Cao Hiên phẫn nộ nhưng hắn
vẫn là người thiện lương, nhìn Dung Vũ Ca bất lực ôm lấy mẫu hậu mình, trái tim
khẽ nhức nhối, dù cho có hận hai người như thế nào thì các nàng vẫn là hai
người hắn yêu thương nhất, hơn nữa người đang hôn mê kia còn là mẫu thân của
hắn, so với người giờ phút này bất lực như tiểu hài tử là Dung Vũ Ca thì coi
như Cao Hiên vẫn còn tỉnh táo, lập tức kêu người đi thỉnh ngự y.

***

“Thân thể Thái hậu suy yếu,
có chút thương tổn đến nguyên khí, tu dưỡng thêm ít thời gian sẽ không có vấn
đề gì lớn, theo lí thì không thể dẫn đến tình trạng hôn mê bất tỉnh mới phải,
thật là kì quái...” Ngự y lắc đầu, không biết rốt cuộc là tình trạng gì.

“Nếu không có vấn đề, tại sao
nàng vẫn chưa tỉnh?” Dung Vũ Ca quát ngự y, đã qua nhiều ngày mà sao Vệ Minh
Khê vẫn chưa hồi tỉnh? Dung Vũ Ca vô cùng hoảng hốt, cũng vô cùng hận chính
mình.

“Có lẽ là tâm bệnh, Thái hậu
không muốn tỉnh lại...” Ngự y phỏng đoán.

***

Đệ cửu thập thất chương

Lựa chọn của Cao Hiên

“Tâm bệnh sao...”

Dung Vũ Ca lặp lại lời ngự y,
nàng vẫn biết Vệ Minh Khê vừa khiếp nhược vừa yếu đuối, việc Vệ Minh Khê quá
mềm yếu vẫn luôn là vết thương chí mạng của nàng, nhưng không ngờ hôm nay Vệ
Minh Khê cũng hiểu được cái gọi là “bốc đồng tùy hứng,” cứ việc ngủ thiếp đi
như thế, không thèm quản bất cứ chuyện gì nữa. Vệ Minh Khê, nàng thật là đáng
giận! Nhưng cho dù là vậy, tay Dung Vũ Ca vẫn không kìm được vuốt ve khuôn mặt
Vệ Minh Khê, si ngốc ngẩn người.

Cao Hiên lẳng lặng đứng sau
lưng Dung Vũ Ca, cho dù hắn đứng bao lâu, Dung Vũ Ca cũng không hề hay biết, mà
Vệ Minh Khê lại càng không biết. Có lẽ lúc này người đau khổ nhất không phải là
Dung Vũ Ca, thậm chí cũng không phải là Vệ Minh Khê vẫn đang nằm trên giường,
mà chính là Cao Hiên hắn. Cao Hiên cảm giác mũi mình có chút cay cay, vì hắn là
Hoàng đế cho nên hắn không thể khóc, ít nhất không thể khóc ở trước mặt bất
luận kẻ nào.

Thê tử hắn căn bản không hề
để ý gì đến ánh mắt chất vấn và khiển trách của hắn, hoàn toàn xem thường hắn.
Người mình yêu lại yêu sâu đậm mẫu thân của mình, mà bản thân mình lại giống
như một đứa ngốc không biết chút gì, đồng thời bị phản bội như thế, ngay cả
muốn tố khổ cũng không biết tố khổ cùng ai. Nếu trước kia mọi ủy khuất đều có
thể nói với mẫu hậu, nhưng hiện tại thì sao? Mẫu hậu hắn nằm trên giường ngủ
một giấc dài không tỉnh, trốn tránh hết thảy.

Cao Hiên muốn chỉ trích Vệ
Minh Khê và Dung Vũ Ca, nhưng nhìn Vệ Minh Khê vẫn mê man không tỉnh, hắn khẽ
mềm lòng, lại nhìn sang Dung Vũ Ca từ lúc mẫu hậu hôn mê đến giờ nàng vẫn luôn
túc trực bên người, tự mình đút cơm, lau rửa, một Dung Vũ Ca chu đáo như vậy,
thật sự Cao Hiên chưa từng thấy qua. Cao Hiên mềm lòng, mọi chất vấn đều nuốt
trở lại vào bụng, thậm chí còn thấy mình xuất hiện ở đây là quấy rầy các nàng.
Nhưng sao các nàng có thể làm như vậy? Việc các nàng đều là nữ tử còn không
nói, các nàng còn có quan hệ như vậy, đây rõ ràng là nghịch luân, hay cho tới
bây giờ hai nàng đều không nghĩ tới mình? Chẳng lẽ mình đối với các nàng không
có chút phân lượng nào hay sao? Một người là thê tử của mình, một người là mẫu
thân của mình, hai người đều không thể tha thứ!

Tâm tình Cao Hiên rất phức
tạp, tuy hắn hận Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca nhưng đối với các nàng vẫn có tình
cảm sâu đậm, lại không tự chủ được mà mềm lòng, Cao Hiên vốn luôn luôn thiện
lương, nhưng giờ tự nhiên lại phát hiện, nguyên lai tha thứ cho một số người
cũng không phải dễ dàng như vậy.

Cao Hiên mơ hồ biết, nguyên
nhân mẫu hậu hôn mê có đến một nửa là do không dám đối mặt với mình. Cao Hiên
biết Vệ Minh Khê luôn luôn là người hiểu rõ mình nhất, nhưng cũng bởi vì biết
rõ nàng thương yêu mình nên Cao Hiên mới càng khó có thể tha thứ cho Vệ Minh
Khê. Người đã biết rõ mình yêu Dung Vũ Ca như vậy, biết rõ sẽ làm mình tổn
thương, vậy sao người có thể cùng Dung Vũ Ca có loại tình cảm này? Cao Hiên
nhìn Vệ Minh Khê trong khi đang hôn mê tay vẫn nắm chặt lại, chỉ biết ngủ say
không chịu tỉnh khiến cho mình phải lo lắng, trốn tránh mọi trách nhiệm, rõ
ràng là dám làm không dám nhận!

Cao Hiên nhìn Dung Vũ Ca cầm
tay Vệ Minh Khê áp lên mặt nàng nhẹ nhàng ma sát, trong lòng hắn khẽ nhói đau,
chưa bao giờ nàng đối với mình có vẻ ôn nhu và dịu dàng đến thế. Lúc còn bé
Dung Vũ Ca luôn mượn cớ gặp mình để diện kiến mẫu hậu, ở trước mặt mẫu hậu nàng
lại luôn vô cùng ngoan ngoãn và nhu thuận, sợ là việc gả cho mình cũng chỉ vì
mượn mình để tới gần mẫu hậu mà thôi. Cao Hiên nhớ lại ngày đó lúc Dung Vũ Ca
đồng ý lấy mình đã tán dương gương mặt mình thật xinh đẹp, có lẽ cũng bởi vì
mình lớn lên giống mẫu hậu chăng!? Những chuyện trước kia không hiểu, hiện tại
hắn đều đã hiểu, Cao Hiên cảm thấy mình thật đáng buồn, cũng thật đáng thương,
không biết phát tiết vào đâu đành đạp đổ cái bàn gần đó.

Cao Hiên nghĩ, nếu không phải
vì mẫu hậu, sợ là chỉ một câu Dung Vũ Ca cũng lười nói với mình, Cao Hiên càng
nghĩ càng thêm buồn, ngoại trừ thân phận nam tử ra, hắn quả thật không có chỗ
nào có thể so được với mẫu hậu. Cao Hiên nghĩ đến đây, nhãn tình cũng hồng lên,
cố hết sức kìm nén không để cho nước mắt chực chờ trào ra.

Lần đầu tiên Cao Hiên cảm
thấy Dung Vũ Ca thật đáng hận, nàng quá ích kỉ, mặc dù từ rất lâu hắn đã nhìn
thấu tính tình vô cùng ích kỉ của nàng hơn bất kì ai khác, nhưng trước kia vẫn
không thèm để ý, thật không ngờ Dung Vũ Ca lại không kiêng nể gì làm mình tổn
thương đến vậy, làm cho Cao Hiên không có cách nào không hận, nhưng dù vậy, hắn
vẫn hi vọng Dung Vũ Ca có thể an lành.

Một Dung Vũ Ca ích kỉ kiêu
ngạo, lại vô số lần ở trước mặt mẫu hậu mà hạ thấp mình, có lẽ tình yêu của
Dung Vũ Ca dành cho mẫu hậu cũng không kém tình yêu của mình dành cho nàng
là bao.

“Nàng nghỉ ngơi một chút đi,
nàng đã hai ngày không chợp mắt rồi.” Rốt cuộc Cao Hiên vẫn rất mềm lòng với
Dung Vũ Ca, dù hận nàng nhưng vẫn hi vọng nàng tốt đẹp. Cao Hiên cảm thấy mình
xác thực là một đứa ngốc, nhìn thấy bộ dáng bất lực của nàng, Cao Hiên đã hi
vọng mình có thể ôm lấy nàng an ủi đến cỡ nào, để cho nàng không còn thấy khổ
sở nữa, nhưng Cao Hiên cũng chỉ đành cười khổ một mình, người Dung Vũ Ca muốn
ôm vào lòng tuyệt đối không phải là hắn.

“Ta muốn khi nàng tỉnh lại,
người đầu tiên nàng nhìn thấy sẽ là ta, ta sẽ nói với nàng, nàng không cần sợ
nữa, ta sẽ không làm tổn thương nàng, so với bất kì ai trên đời này, ta lúc nào
cũng hi vọng nàng có thể bình an vui vẻ, vô luận nàng làm chuyện như vậy với
ta, ta cũng không hận được nàng, ta chỉ hi vọng nàng có thể yêu ta hơn một
chút, có thể dũng cảm hơn một chút...” Dung Vũ Ca nói xong, nước mắt cũng lã
chã tuôn rơi trên gương mặt tái nhợt của Vệ Minh Khê. Vì sao đến bây giờ nàng
mới hiểu được điều ấy?

Mũi Cao Hiên có chút chua
xót, hắn rất hiểu cảm nhận của Dung Vũ Ca, yêu đến bất lực, cho nên hắn thật sự
mềm lòng, lòng thiện lương đã đánh bại hận ý trong lòng hắn. Tuy hắn không có
được hạnh phúc, nhưng nếu hai người mình yêu thương nhất hạnh phúc thì cũng
tốt, một khắc kia, Cao Hiên thật sự muốn rút chân ra khỏi tình cảm mà ngay từ
đầu vốn không hề có chỗ đứng dành cho hắn, thành toàn cho các nàng.

“Mẫu hậu, người tỉnh lại đi,
nhi thần không hận người đâu, người vẫn là mẫu hậu mà ra nhi thần kính yêu nhất...”
Cao Hiên nói xong, nước mắt liền cuồn cuộn trào ra, trái tim hắn đã bị hai
thanh đao nhọn cắm ngập, chỉ có rút ra thì vết thương mới có thể khép lại,
nhưng khoảnh khắc khi rút ra ấy vẫn đau đớn đến tê tâm liệt phế, mà miệng vết
thương có thể thật sự khép lại sao? Cao Hiên không biết, hắn chỉ cảm thấy mình
thật dư thừa, các nàng sẽ không quá để ý đến sự sống chết của mình, các nàng
mới là hai người yêu nhau.

***

Vệ Minh Khê đang ngủ say, trở
về như lúc còn là một hài tử, cái thời mà nàng cho tới bây giờ cũng không dám
ra ngoài đùa nghịch khi trời đổ cơn mưa tuyết, nhưng hiện tại trong mơ nàng lại
chạy ra ngoài, bốc đồng tùy hứng chơi đùa. Khi thời hài tử qua đi, giấc mơ lại
đi đến thời nàng trở thành thiếu nữ, nàng không muốn làm nữ tử thế gia đại tộc
điển phạm nữa, nàng phải là chính nàng, nàng phải làm một Vệ Minh Khê khác, một
Vệ Minh Khê có thể phóng túng càn rỡ, có thể không sợ trời không sợ đất, có thể
được bình đạm sống cùng Dung Vũ Ca. Có lẽ yêu thương Dung Vũ Ca là điều tất
nhiên, bởi vì Dung Vũ Ca có tất cả dũng khí mà nàng không có.

Nhưng trong mộng lại không có
Dung Vũ Ca, cũng không có Cao Hiên, chỉ có một hài tử dần dần biến thành thiếu
nữ, sau đó mũ phượng khăn trùm lập gia đình, không phải gả cho người là đế
vương chí cao vô thượng, mà chỉ là một thư sinh ôn nhuận như ngọc, chẳng qua
diện mạo thư sinh kia vẫn luôn mơ hồ không rõ, cũng là lí tưởng của Vệ Minh Khê
trước khi gặp được Dung Vũ Ca.

Rồi những giấc mộng kia cũng
dần dần biến mất, nàng mơ thấy Cao Hiên sinh ra, một hài tử so với mình năm đó
tính cách còn mềm yếu hơn rất nhiều, nàng nghĩ, nàng nên bảo hộ hắn thật tốt,
để hắn khòe mạnh bình an trưởng thành, tiếp theo lại mơ thấy cảnh tượng lần đầu
tiên gặp Dung Vũ Ca, cái cảnh tượng mà nàng đã sớm quên lãng. Dung Vũ Ca từ nhỏ
đã có dáng dấp của một mĩ nhân, hai má phúng phính hồng hồng, ngũ quan tinh xảo
vô cùng, vẻ mặt có chút xấu hổ đỏ bừng, thật là xinh đẹp khả ái. Tiểu mĩ nhân
xuất hiện trước mặt mình rất nhiều lần, cùng hài tử mình trưởng thành, rồi tiểu
mĩ nhân kia cũng dần dần trở thành một thiếu nữ khuynh thành tuyệt thế.

“Mẫu hậu, Vũ Ca thật đẹp.”
Cao Hiên mười ba tuổi chỉ ngây ngốc nói thầm với mình, nói xong liền thẹn
thùng đỏ mặt.

Vệ Minh Khê nhìn về phía Dung
Vũ Ca đã mười lăm tuổi, nhất thời nhìn cũng thất thần, đẹp thì có đẹp, nhưng
mặt mày trông cũng rất yêu tà, ngày sau chắc chắn sẽ gây chuyện, không biết vì
sao ngay lúc ấy trong lòng mình đã có chút mâu thuẫn với người thiếu nữ này.

“Vũ Ca nói bộ dáng ta càng
ngày càng giống mẫu hậu, nàng nói ta lớn lên sẽ giống mẫu hậu như đúc, sau này
nàng sẽ gả cho ta.” Mười bốn tuổi, Cao Hiên cười nói vui vẻ.

Vệ Minh Khê nhìn về phía Dung
Vũ Ca cách đó không xa, dung nhan tuyệt thế kia ngày càng họa thủy. Vệ Minh Khê
khẽ nhíu mày, nàng không hi vọng Dung Vũ Ca làm con dâu mình.

Vô số hình ảnh dần hiện lên,
đều là những hình ảnh mà Vệ Minh Khê đã sớm quên lãng.

Một giấc mộng thật dài, như
thể trải qua cả một đời người, ở trong mộng, cảnh tượng một lần lại một lần
thay đổi, mộng cũng dần dần trở nên nhanh hơn, cuối cùng là cảnh tượng lúc Dung
Vũ Ca đang rơi lệ, Vệ Minh Khê đưa tay đón lấy những giọt nước mắt đang cuồn
cuộn rơi xuống, nóng bỏng đến mức khiến trong lòng nàng nhói đau, nàng không
muốn làm cho Dung Vũ Ca phải khóc, khi Dung Vũ Ca cười mới là khoảnh khắc đẹp
nhất.

Vệ Minh Khê chỉ có một ý niệm
trong đầu, không được làm cho Dung Vũ Ca phải khóc thêm lần nữa, cái ý niệm này
làm cho Vệ Minh Khê đột nhiên mở mắt, vừa mở mắt liền thấy được Dung Vũ Ca
trước tiên, cũng lập tức cảm giác được trên mặt có dòng chất lỏng ấm áp. Vệ
Minh Khê khẽ đưa tay vuốt ve hai má Dung Vũ Ca, đầu ngón tay chạm đến dòng lệ
châu nóng bỏng của nàng.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3