Cung khuynh - Chương 007

Đệ
thất chương

Tâm
tình mơ hồ thay đổi.

“Đóa hoa nào cũng tranh nhau khoe sắc, đẹp thì đẹp,
nhưng có xem nhiều hơn thì cũng chỉ có thế.” Vệ Minh Khê nhìn vườn hoa, nhẹ
nhàng nói.

“Muốn xem thì phải xem mẫu hậu dùng tâm tình gì để
thưởng hoa, mẫu hậu là vô tâm xem hoa, bằng không nhất định sẽ gặp một đóa hoa
khiến mẫu hậu thích.”

Dung Vũ Ca ở sau lưng Vệ Minh Khê, khoảng cách rất gần,
gần đến mức Dung Vũ Ca cảm thấy mình chỉ cần duỗi tay ra là sẽ có thể đem nàng
ôm vào lòng. Nhưng mà nàng chỉ có thể đem tưởng tượng khổ sở ấy cất giấu trong
lòng, rõ ràng là gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Chỉ một cái với tay,
sao khó khăn đến thế?

Vệ Minh Khê phát hiện Dung Vũ Ca càng lúc càng tới gần
mình, chẳng lẽ nàng không hiểu quy củ sao. Khoảng cách gần thế này không phải
ai cũng được phép, ngoại trừ đương kim Hoàng thượng là nam nhân có thân phận
còn tôn quý hơn so với mình, bởi vậy mới nói, Dung Vũ Ca luôn quá mức càn rỡ.

Bỗng một cơn gió nhẹ từ đâu thổi tới, mang theo mùi
hương trên người Dung Vũ Ca bay đến mũi Vệ Minh Khê, là mùi mân côi, dung hợp với
hương thơm thiếu nữ đặc hữu trên người nàng, cảm giác thật dễ chịu, so với bất
kì mùi nào Vệ Minh Khê từng ngửi qua đều mang đến cảm giác thư thái hơn.

Dung Vũ Ca thật sự là nữ nhân táo bạo, cố tình đem bản
thân vũ mị mê hoặc lòng người không nói, toàn thân lại phát ra hương khí, sợ là
không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào trên thân thể nàng, Vệ Minh Khê ít khi
nào tâm tình thoải mái đến thế thầm nghĩ.

Dung Vũ Ca nếu như biết Vệ Minh Khê giờ phút này cảm
thấy thân thể của mình có mùi hương dễ chịu, sợ là mừng đến phát khóc. Không uổng
phí nàng mỗi ngày đều ngâm nước tắm cả nửa ngày, sử dụng hoa đào và mân côi để
trưng dụng mùi hương, thiếu chút nữa còn đem cả mật ong bươm bướm bỏ vào ngâm
luôn.

Dung Vũ Ca dĩ nhiên không phải tự nhiên mà biến mình
thành kẻ đỏm dáng như vậy. Trời đất chứng giám, nàng đem toàn thân mình biến
thành mĩ diễm, mục đích duy nhất là để câu hồn nữ nhân nào đó mà thôi, chứ cho
tới tận bây giờ nàng chưa hề tính toán câu dẫn một người nào khác cả. Nếu ai đó
không biết nàng dụng tâm khổ sở như vậy mà lại đem nàng trong mắt trở thành kẻ
lẳng lơ, Dung Vũ Ca cũng không biết nên cười hay nên khóc.

Vệ Minh Khê cố ý tiến về phía trước vài bước, cách
xa Dung Vũ Ca một khoảng. Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê lại tránh né mình, khuôn
mặt xinh đẹp có chút buồn tủi thất vọng. Hoàng hậu cữu mẫu thật là, ta cũng
không hồ đồ đến mức ôm nàng, nàng cần gì chạy xa như vậy? Dung Vũ Ca trong lòng
oán giận thầm nghĩ, ngay cả một chút xíu cơ hội phóng túng cũng không cho mình.

Mẫu hậu không biết nàng thật sự là nữ nhân rất phong
tình sao? Cái miệng nhỏ nhắn của nàng cứ chúm chím chu ra, biểu tình thật là khả
ái.

“Ngày mai bản cung thay Hoàng thượng tuyển tú, Thái
tử phi cũng cùng đến đi, giúp bản cung đưa ra chút ý kiến.” Vệ Minh Khê đột
nhiên quay đầu nhìn về Dung Vũ Ca.

Biểu tình Dung Vũ Ca quả thật rất phong phú, trong
nháy mắt có thể biến hóa thành rất nhiều dạng. Trước đó rõ ràng nàng vẫn còn
chu miệng nhíu mày, chỉ một cái quay đầu lập tức biến thành vẻ tươi cười rạng rỡ,
chói mắt hơn bất cứ đóa hoa kiều diễm nào trong vườn.

Vệ Minh Khê lần đầu tiên phát hiện, Dung Vũ Ca kì thật
cười rất đáng yêu, tựa hồ đối với mình không lúc nào không cười, cười đến mức
làm cho mình lóa mắt, Vệ Minh Khê thầm nghĩ.

Nàng vốn không biết rằng, thực sự Dung Vũ Ca chỉ đối
với một mình nàng mà tươi cười thôi, chỉ duy nhất nàng, không phải với ai cũng
như thế.

Trong lòng Dung Vũ Ca vô cùng mừng rỡ, Vệ Minh Khê để
mình đưa ra ý kiến, đơn giản là kiểm tra xem mình có thể đoán được tâm tư nàng
hay không, về phương diện khác cũng chứng minh Vệ Minh Khê đang coi trọng mình,
tin tưởng mình không phải loại mĩ nhân ngu ngốc.

Nghĩ đến đây, nàng thực sự cười rất vui vẻ, là nụ cười
xuất phát từ chân tâm, nàng vốn không có thói quen ở trước mặt Vệ Minh Khê che
giấu cảm xúc chân thật của mình.

Vệ Minh Khê khẽ nhíu mày, đối với vẻ tươi cười của
Dung Vũ Ca vẫn cảm thấy lóa mắt, phỏng chừng nếu dùng mắt nhìn nàng lâu thêm
chút thì đôi mắt mình cũng sẽ bị thương mất.

Kì thật Vệ Minh Khê thật sự là quá thành kiến, nào
có chuyện nhìn mĩ nữ đến đui mù, chỉ có nhìn mĩ nữ sinh tình sinh cảnh mà thôi.

Vệ Minh Khê thuận miệng lại hỏi Dung Vũ Ca thêm mấy
vấn đề, nhìn qua chỉ là mấy chuyện vặt vãnh không có gì đáng để ý, thực tế đều
là khảo nghiệm Dung Vũ Ca. Nhưng những câu trả lời của nàng lại làm cho Vệ Minh
Khê có chút kinh ngạc, kiến giải độc đáo thậm chí là có chút sắc bén, thông
minh uyên bác giống như phong phạm của mình năm đó.

***

Tiểu Hoa thực sự rất vui vẻ, cuối cùng sau khi vừa đấm
vừa xoa cũng có cơ hội làm việc trong ngày tuyển tú. Không phải lúc nào cũng có
chuyện náo nhiệt thế kia, quan trọng hơn hết là có thể nhìn thấy Hoàng hậu, còn
có tuyệt thế Thái tử phi mà trong cung luôn bàn tán huyên náo, nghe nói lần này
có đến hai mươi tú nữ tư sắc tuyệt trần. Nghĩ đến đây, tâm tình Tiểu Hoa vô
cùng phấn khởi.

Một đám tú nữ tranh nhau khoe sắc, chỉ chờ đợi mỗi ý
chỉ của Hoàng hậu thôi.

“Hoàng hậu nương nương ở ngự hoa viên thiết yến, các
tú nữ mau đến ngự hoa viên chờ.” Thái giám truyền ý chỉ của Vệ Minh Khê, sau đó
dẫn một đám tú nữ vào ngự hoa viên.

Các cung nữ sớm đã chuẩn bị tốt, yến hội cũng có đủ
rượu cùng đồ ngọt, chỉ chờ đợi nhân vật chính hôm nay đến. Sau khi Tiểu Hoa dò
xét được một lúc lâu, rốt cuộc đã thấy được nhóm tú nữ đang đến đây chờ.

Các tú nữ ngồi vào ghế theo trình tự, có người ngồi
nghiêm chỉnh vẻ mặt khẩn trương, có người lại bộ dáng đắc ý nhìn xem tất cả mọi
người. Trong số đó có ba tú nữ nổi bật hơn hẳn trong hai mươi người, một người
toàn thân trắng nõn, như hoa sen tinh thuần không tì vết, một người khác toàn
thân sắc xanh, yếu đuối như tơ liễu, nhưng đặc biệt khiến người ta vừa nhìn đã
trìu mến, còn có một người, một thân hỏa hồng, nóng rực bùng cháy đầy mị hoặc,
chân tướng nhất định là hồ li tinh.

Tầm mắt Tiểu Hoa dừng ở trên người vị hồng y nữ tử mị
hoặc kia, nhớ lại lúc sáu tuổi nàng đã từng ở thanh lâu đệ nhất Dương Châu, may
mắn được biết một hoa khôi cũng có chút giống vị nữ tử kia, bất quá phong tư
nàng so với hoa khôi đó còn xinh đẹp hơn bội phần.

Phu nhân thái thái trong nhà những người giàu có đều
nói thanh lâu nữ tử đều là hồ li tinh, chuyên môn câu dẫn trượng phu người
khác, phá hoại tình cảm phu thê người ta. Năm đó mị tục hoa khôi đó thật để lại
ấn tượng sâu đậm trong lòng cô bé Tiểu Hoa, giờ phút này Tiểu Hoa hi vọng hồng
y nữ tử này không thể trúng tuyển, bằng không nàng cùng Hoàng hậu nương nương
thờ chung một chồng, chỉ sợ nàng gây bất lợi đối với Hoàng hậu nương nương.

Tiểu Hoa đối với lục y nữ tử lại không có cảm giác
gì, Tiểu Hoa luôn không thích những nữ tử mảnh mai, việc này vốn cũng có nguyên
nhân. Khi mới vừa vào cung, cùng nàng tiến cung cũng có một nữ tử thanh mảnh,
cho nên năm đó Tiểu Hoa rất chính nghĩa, thường chủ động giúp nàng làm việc.

Sau đó nhiều năm, nàng tuy giống mình đều là cung nữ
nhưng tay chân rất mềm mại, mà tay mình lại toàn là vết chai. Sau lại cũng
không biết như thế nào, cô ta đụng phải Hoàng thượng, được Hoàng thượng sủng hạnh
một lần, tiện lợi biến thành tiểu chủ tử. Vốn Tiểu Hoa cũng thay ả cao hứng,
nhưng ả lại cười nhạo nàng, nói nàng ngu ngốc, cho nên cả đời đều phải làm nô
tài hạ tiện. Do đó Tiểu Hoa cảm thấy rất buồn lòng, ngày hôm qua cùng mình vẫn
là tỉ muội tình thâm, đảo mắt tất cả liền thay đổi.

Bất quá lục y nữ tử so với cô ta xinh đẹp hơn rất
nhiều, đồng dạng hình dáng như thế, Hoàng thượng ắt hẳn là sẽ thích, nếu lục y
nữ tử này trúng tuyển, đối với nàng kia có lẽ bất lợi?

Bạch y nữ tử còn lại đặc biệt giống hoa sen, cao ngạo
độc lập, cùng bất luận kẻ nào trong cung đều không hợp nhau, tựa như nếu chiếu
rọi người khác, họ sẽ là nước bùn, thuần khiết đến mức làm cho người ta lo lắng
thay nàng.

Đang lúc Tiểu Hoa nghĩ ngợi lung tung thì thanh âm của
thái giám vang lên, Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử phi đến, tất cả mọi người
đồng loạt quỳ xuống.

“Hoàng hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên
thiên tuế!”

Vệ Minh Khê một thân kim sắc cung bào khiến người ta
nhìn không chớp mắt, ung dung đi đến vị trí trung tâm, phía sau Dung Vũ Ca một
thân cung bào đỏ thẫm đi theo. Dung Vũ Ca dọc theo đường đi còn đánh giá sơ qua
những tú nữ đang quỳ dưới đất, nhìn thấy tú nữ một thân hỏa hồng y phục liền khẽ
nhíu mày, sao lại mặc y phục giống mình? Nhưng xem ra cũng chỉ có vài phần tư sắc
mà thôi!

Tiểu Hoa nhìn lén Vệ Minh Khê đang ngồi ở thượng vị,
nhàn tĩnh đoan trang, tuy không đẹp nhất nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua, lại
nhìn sang Dung Vũ Ca. Cứ tưởng rằng ba tú nữ kia đã quá xinh đẹp rồi, không
nghĩ rằng Thái tử phi lại còn đẹp hơn một phần, làm cho không ít tú nữ dưới kia
hoang mang thất sắc.

Sau khi khai yến, Vệ Minh Khê bắt đầu đặt câu hỏi,
nghe như nói chuyện phiếm trong nhà nhưng Dung Vũ Ca biết nhất định không phải
chuyện bình thường. Muốn nhìn thấu một người, ngoài ngôn hành cử chỉ, còn có thể
tiên đoán thông qua việc vấn đáp như thế nào. Vệ Minh Khê vốn xảo diệu không
nói, nàng lại còn liên tục mỉm cười hòa ái, dễ dàng khiến người khác thả lỏng đề
phòng.

Dung Vũ Ca cảm thấy Vệ Minh Khê lợi hại không phải
không có đạo lí. Nàng chẳng những biết tên từng tú nữ, ngay cả gia thế bối cảnh
từng người cũng tra xét rõ ràng. Tuyển tú chẳng những cần mĩ mạo, gia thế bối cảnh
cũng xếp vào phạm vi tuyển chọn. Dung Vũ Ca ở một bên quan sát Vệ Minh Khê nói
chuyện cùng tú nữ, rất nhanh liền liệt kê ra năm người mình chọn, sau đó đưa tới
cho nàng.

Vệ Minh Khê nhìn thoáng qua danh sách Dung Vũ Ca đưa
lên, trong lòng có chút kinh ngạc, năm người đã chọn trúng bốn, Dung Vũ Ca à
Dung Vũ Ca, cũng may chỉ đoán trúng bốn người, nếu là năm mà đoán trúng cả năm,
Vệ Minh Khê ta há có thể lưu lại một người quá biết rõ tâm tư mình sao?

Một người có thể hoàn toàn có thể hiểu được tâm tư của
mình, nếu lưu lại không phải là rước họa vào thân sao?

Ngọ yến thoáng chốc đã xong, Vệ Minh Khê sau khi cho
người tuyên bố danh sách năm tú nữ trúng tuyển liền nhanh chóng bãi giá trở về
Phượng Nghi cung.

Dung Vũ Ca nghe xong danh sách trúng tuyển, vậy mà vẫn
có một cái không đúng. Tuy ngoài ý liệu của nàng, nhưng để ý kĩ lại bên trong
nàng lập tức mỉm cười, mẫu hậu đúng là diệu nhân. Vừa nghĩ vừa vội vã theo Vệ
Minh Khê về Phượng Nghi cung.

“Ngươi có biết vì sao ta không lưu lại Bạch Liên?” Vệ
Minh Khê đột nhiên hỏi Dung Vũ Ca.

“Bạch Liên quá thuần khiết, quá cương thì dễ gãy, nếu
thật sự tiến cung, nàng chắc sống không được lâu, không ngờ mẫu hậu lại thiện
lương như thế.” Dung Vũ Ca cười nói.

“Không phải thiện lương mà là cố ý, năm tú nữ này tiến
cung, quá nửa sống không được lâu.” Vệ Minh Khê lạnh nhạt nói.

“Cho nên mẫu hậu đối với Bạch Liên là thiện ý tha mạng
cho nàng, nhưng ta vẫn thắc mắc vì sao mẫu hậu chỉ đối với mình Bạch Liên mà
như vậy, Đổng Vân Nhu tựa hồ còn cần thiện ý của người nhiều hơn.”

Dung Vũ Ca tươi cười nhìn Vệ Minh Khê, một nữ nhân ở
hoàng cung hai mươi năm vẫn có thể duy trì bổn tâm, vậy trái tim nàng năm đó
còn nhu hòa đến cỡ nào?

“Đổng Vân Nhu chỉ lo cho thân mình, ở trong cung người
như vậy có thể sống thọ nhất.” Vệ Minh Khê buột miệng nói, sao nàng lại bị Dung
Vũ Ca dụ nói ra lời trong lòng?

“Dung Vũ Ca, ngươi cố ý tới gần ta, rốt cuộc là có ý
gì?”

Vệ Minh Khê nhìn vào mắt Dung Vũ Ca nhíu mày hỏi. Nữ
nhân kia nếu là địch nhân của mình, thì nàng chính là địch nhân cường đại nhất.

“Mẫu hậu phải tin tưởng ta không có ác ý, sớm muộn
gì người cũng biết ta suy tính cái gì. Chỉ một chút xíu thời gian mà thôi, người
nhất định phải tín nhiệm ta, ta đối với người là tuyệt đối vô hại.”

Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê thản nhiên cười, rốt cuộc
Vệ Minh Khê vẫn nhịn không được mà hỏi thẳng mình, từng bước từng bước một đến
gần mình không phải sao? Tuy rằng khoảng cách này vẫn là nhỏ bé không đáng kể,
nhưng như thế cũng đủ để Dung Vũ Ca vui vẻ rồi.

“Dung Vũ Ca!”

Thanh âm Vệ Minh Khê trầm xuống. Dung Vũ Ca tuy trả
lời, nhưng có cũng như không, đương nhiên làm Vệ Minh Khê có chút thất vọng. Mà
chính câu hỏi của nàng cũng không rõ ràng, trên thực tế nàng không thể nói với
Dung Vũ Ca rằng mình vô cùng lo sợ nàng. Mặc dù trong lòng cả hai đều biết rõ,
nhưng dù gì đi nữa cũng không nên lật bài ngửa cùng nhau.

“Mẫu hậu nếu có thể chủ động xóa bỏ khoảng cách này,
ta sẽ rất vui vẻ. Mẫu hậu mệt mỏi rồi, nhi thần xin cáo lui!” Dung Vũ Ca chủ động
thỉnh lui, so với nỗi thất vọng nho nhỏ của Vệ Minh Khê, tâm tình Dung Vũ Ca
phi thường không tệ.

“Lui ra đi!” Vệ Minh Khê gật đầu, rốt cuộc cũng
không hỏi được gì.

Vệ Minh Khê vẫn nhìn đi nhìn lại tờ danh sách tuyển
phi mà Dung Vũ Ca đưa lên, nàng vốn không nhận ra mình càng lúc càng bỏ ra quá
nhiều tâm tư để cảnh giới nữ nhân này.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3