Cung khuynh - Chương 005
Đệ
ngũ chương
Bộ
dáng nếu thanh thuần như vậy, làm sao có thể câu dẫn nàng!?
Nếu tìm khắp trong cung sẽ thấy cái tên Tiểu Hoa nếu
không phải một đống người thì cũng có rất nhiều cung nữ tên như thế, danh tự
này trong cung vốn không ít, hơn nữa đều tập trung ở cung nữ cấp bậc thấp nhất.
Cung nữ phân cấp bậc, ngay cả tên cũng chia cấp,
càng là cung nữ cấp thấp thì tên càng thô tục, trên cơ bản chỉ sử dụng nhũ danh
tại quê nhà, đến một lúc đẳng cấp cao hơn một chút, thì tên cũng được thay đổi,
đến cấp cao nhất mới có khả năng được chủ tử ban thưởng cho một cái tên, cái
tên đó là cái tên duy nhất được gọi trong cung, liền thành tên gọi cao nhã nhất
của một nô tài.
Thật bất hạnh cho Tiểu Hoa, tuy rằng đã vào cung mười
hai năm, từ tiểu cung nữ bảy tuổi đến nay đã thành cung nữ thâm niên mà lại vẫn
tên là Tiểu Hoa. Tuy ở trong cung cũng coi như là có chút địa vị nhưng cũng chỉ
là loại không đáng để tâm, chỉ có tiểu cung nữ mới vào cung còn có thể thỉnh
thoảng gọi nàng là Tiểu Hoa tỉ. Đó là do nàng nhẫn nhịn chín năm mới có được
vinh quang này, cho nên thời điểm Tiểu Hoa đươc kêu một tiếng Tiểu Hoa tỉ,
không khỏi sinh ra cảm giác tự hào.
Nguyện vọng lớn nhất của Tiểu Hoa chính là trở thành
cung nữ ở Phượng Nghi cung, hầu hạ Hoàng hậu tôn quý. Mĩ nhân lục cung tuy
không ít, nhưng Hoàng hậu cũng chỉ có một. Được chọn làm cung nữ tiến vào cung Hoàng
hậu đều là vạn dặm mới tìm được một, chẳng những dung mạo không thể kém, lại
còn phải thông minh cơ trí, biết đọc biết viết, tại cung cũng phải có chút thực
lực, ngoài ra phải có chút giao tình với nữ quan tuyển chọn. Nếu được vậy thì
coi như ngươi mới có chút phụ bị ban đầu.
Cho dù vậy, xác suất được chọn vẫn rất mong manh, dù
sao trong cung không thiếu nhất chính là nữ nhân, huống chi cái gì nàng cũng
không có, nguyện vọng này của nàng liền thành ngôi sao xa không biết đến bao giờ
mới với tới được, vì thế Tiểu Hoa vẫn thường nhìn phía Phượng Nghi cung mà thở
dài một phen.
Tiểu Hoa làm cung nữ nhiều năm, kì thật năng lực vốn
cao hơn rất nhiều, nhưng được bố trí đến phi tần nào hầu hạ, chưa được bao lâu
Tiểu Hoa cũng liền bị chủ tử bắt nạt. Tuy địa vị họ không cao nhưng dị thường
hà khắc, nếu chẳng may nói sai một câu liền bị vả miệng đuổi về. Việc này khiến
Tiểu Hoa nhớ lại khi còn nhỏ, từ năm bảy tuổi hầu hạ di thái thái (vợ
bé) cũng không tốt như vậy, cùng nữ tử trong cung đều cùng một loại.
Thế nhưng mọi người đều ca ngợi Hoàng hậu nương nương tài đức sáng suốt, xác suất
tìm được một chủ nhân tốt là quá khó làm cho trong lòng Tiểu Hoa dấy lên ý muốn
nhất định phải hầu hạ người.
Một lần kia, nàng quyết cầm một tháng lương hối lộ mới
có được hạnh ngộ rót rượu cho một vị đại thần trong một lần đại yến, được chính
mắt nhìn thấy Hoàng hậu nương nương.
Khí chất của Hoàng hậu nương nương quả nhiên khiến
cho tâm can Tiểu Hoa một phen chấn động. Hoàng hậu giống như trong truyền thuyết
miêu tả, vừa cao quý vừa đoan trang. Nàng trong lúc căng thẳng khẩn trương đã lỡ
tay làm đổ cốc rượu vào một vị nhất phẩm đại thần, Tiểu Hoa vốn cho rằng mình
nhất định bị phạt nặng, thế nhưng lại được chính Hoàng hậu nương nương trong
truyền thuyết ấy thay nàng giải vây, sau đó còn nở nụ cười hòa ái với nàng, đó
cũng là nụ cười thiện lương nhất mà Tiểu Hoa nhận được từ lúc chào đời tới nay.
Từ đó trong suy nghĩ của Tiểu Hoa, Hoàng hậu nương
nương chính là một vị nữ thần, lòng Tiểu Hoa cũng chỉ có một nguyện vọng, nếu
không được hầu hạ Hoàng hậu nương nương thì cũng không hầu hạ các phi tần khác.
Cung nữ được phân làm hai loại, một loại chuyên môn
hầu hạ chủ tử, chủ tử cấp bậc càng cao, địa vị ngươi cũng càng cao, còn lại đều
phải dựa vào chính mình mà sống, điển hình là những cung nữ cấp bậc thấp nhất,
bắt buộc phải làm việc cho các Tân Giả Khố(3) hay Hoán Y Cục(4) cả đời. Tiểu
Hoa thật lòng muốn vứt bỏ cái lí lịch thâm niên cố đế của mình mà đi tìm một chủ
tử làm chỗ dựa vững chắc, ít ra mình cũng có tiếng nói hơn là đến bây giờ vẫn
là cung nữ giặt giũ quần áo hạ tiện.
(3) Tân Giả Khố: nơi ở của những hoàng tộc phạm tội.
(4)
Hoán Y Cục: nơi chuyên lo việc giặt giũ quần áo cho những người trong hoàng
cung.
Nữ nhân một khi ở chung với nhau, đề tài yêu thích
nhất là những chuyện lớn bé thị phi. Tiểu Hoa cũng không ngoại lệ, chủ đề nàng
đặc biệt quan tâm chính là Hoàng hậu nương nương.
“Thái tử phi khuynh quốc khuynh thành, ta cho tới
bây giờ còn chưa thấy qua ai mĩ lệ giống như Thái tử phi vậy, mà chính các phi
tử khác so ra cũng đều kém hơn người nhiều.”
Đông cung cung nữ tự hào nói, điểm ấy các nàng một
chút cũng không có thổi phồng, Dung Vũ Ca đích thực là tiên nữ lạc giữa chốn
nhân gian.
“Thái tử phi cho dù mĩ lệ như thế nào thì so ra cũng
kém Hoàng hậu nương nương!”
Tiểu Hoa không quên ủng hộ cho Hoàng hậu kính yêu của
nàng.
“Đó là đương nhiên, làm sao mà so với Hoàng hậu
nương nương hiền lành đức hạnh được? Hoàng hậu nương nương chưa bao giờ nghiêm
phạt hạ nhân, đối đãi với chúng sinh đều bình đẳng không nói, mấy ngày trước ta
nghe Thúy Linh tỉ tỉ nói, Hoàng hậu nương nương còn để cho Hoàng thượng tuyển
phi, thử hỏi trong thiên hạ, có ai so được với sự độ lượng của người?”
Hiển nhiên cung nữ ủng hộ Hoàng hậu rất nhiều, Thúy
Linh cung nữ chính là người quét dọn phòng của Phượng Nghi cung.
“Thái tử phi vừa lập không lâu, Hoàng hậu liền thay Hoàng
thượng tuyển tú, gần đây trong cung thật nhiều hỉ sự, nếu trong cung nhân thủ
không đủ, Lục Lục tỉ tỉ liệu có điều ta qua hỗ trợ không?”
Lần trước đại yến, Tiểu Hoa chính là hối lộ cho cung
nữ này, các nàng cùng nhau vào cung vốn có chút giao tình, nay Lục Lục đẳng cấp
so với nàng cao hơn, môn đạo so với nàng lại càng thênh thang.
“Không được, lần trước ngươi cũng nói không thành vấn
đề, vậy mà ngay cả dâng nước cũng làm đổ, hại ta bị thượng cấp la mắng, may là
có Hoàng hậu nương nương nói giùm ngươi bằng không ngươi đã bị trách phạt, lần
này ngươi nói sao ta cũng không thể cho ngươi đi. Lần này tuyển tú so với lần
trước đã cách năm năm, Thúy Linh tỉ tỉ nói Hoàng hậu nương nương rất xem trọng
lần này.”
***
“Hoàng hậu để cho trẫm tuyển tú nữ?”
Cao Hàn nhíu mày hỏi, Hoàng hậu đột nhiên để cho
mình tuyển tú, hắn mới chợt nhớ lại đã năm năm dài chưa hề tuyển qua, nếu là
ngày thường thì nhất định Cao Hàn sẽ thấy biết ơn Hoàng hậu hiền minh, bất quá
lúc này Cao Hàn đã mất hết hứng thú, trên đời này biết tìm đâu ra nhan sắc hoa
nhường nguyệt thẹn như Dung Vũ Ca?
“Hoàng thượng đã năm năm chưa tuyển tú nữ, là ta nên
thay Hoàng thượng làm việc này.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng hồi đáp.
“Thê tử người khác chỉ sợ trượng phu nạp thiếp, cớ
gì nàng lại chủ động đề nghị trẫm, nàng không quan tâm gì đến trẫm sao?”
Dù cho là Hoàng hậu có ý tốt, thế nhưng Cao Hàn hắn
không thể chấp nhận việc trong lòng Vệ Minh Khê không có hắn.
Vệ Minh Khê và hắn rốt cuộc đã trải qua hai mươi năm
phu thê, trong lòng Cao Hàn phân lượng của nàng tự nhiên không kém.
Nam nhân vốn ích kỉ như thế, vừa mong muốn thê tử chỉ
thương yêu một mình mình, vừa mong muốn thê tử thức thời để mình nạp thiếp,
không biết rằng vốn đây là hai điểm đối lập, chỉ khổ cho nữ nhân mà thôi!
“Xưa nay nam tử tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thiên
kinh địa nghĩa, huống hồ người là Hoàng thượng, lại càng không giống những nam
tử khác. Ta thân là thê tử, mặc dù không muốn nhưng vẫn phải nên thay Hoàng thượng
tầm đắc mĩ thiếp để Người khai chi tán diệp.”
Vệ Minh Khê đương nhiên biết, hắn dù phong lưu hoa
tâm nhưng không cho phép ngươi không đem hắn đặt ở trong lòng.
Cao Hàn biết được Vệ Minh Khê không phải là hoàn
toàn không để ý đến tâm tư của hắn, liền cảm thấy Vệ Minh Khê quả nhiên vẫn để
ý đến mình, đó cũng là đương nhiên, hắn là trượng phu của nàng, là lão thiên của
nàng, Cao Hàn tự phụ nghĩ, hơn nữa Vệ Minh Khê tuy trong lòng không muốn, nhưng
vẫn sáng suốt thay mình chủ động nạp thiếp, Hoàng hậu quả nhiên nhận thức được
đại cục.
“Hoàng hậu đúng là hiền thê lương mẫu, cái gọi là
phu thê tri kỉ hiển nhiên cùng thê thiếp thủy chung khác biệt, có Hoàng hậu
thay trẫm để ý hậu cung trẫm rất an lòng, chuyện tốt đẹp này xin giao cho Hoàng
hậu.”
Cao Hàn dang tay ôm Vệ Minh Khê, để Vệ Minh Khê dựa
vào lòng, ôn nhu nói.
Minh Khê dựa vào lòng Cao Hàn, thê thiếp đương nhiên
là hữu biệt. Nam nhân khả dĩ tôn trọng thê tử của hắn cũng không tôn trọng thê
thiếp là vì thê thiếp so sánh với thê tử giống như là món đồ chơi. Huống chi
Cao Hàn là nam nhân tự phụ như vậy, thay hắn tìm nhiều đồ chơi một chút có gì
là không thể.
Nam nhân có mới nới cũ xưa nay không có gì lạ, nàng
không cần Cao Hàn sủng ái, chỉ cần Cao Hàn tôn trọng nàng mà thôi. Dù sao sủng
ái là có hạn, đến nay Cao Hàn sủng ái nữ nhân dài nhất cũng không quá năm năm,
nhưng hắn lại tôn kính mình hai mươi năm, hậu vị vững như bàn thạch.
***
Dung Vũ Ca nghĩ đến Vệ Minh Khê, khóe miệng khẽ nhếch,
lòng dạ Vệ Minh Khê đúng là thâm bất khả trắc. Thay Hoàng đế tuyển tú, nước cờ
này chính là nhất tiễn hạ song điêu, Hoàng đế cữu cữu đối với việc lập Thái tử
phi, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đối với Vệ Minh Khê vẫn có
vài phần oán trách. Hoàng đế cữu cữu nếu oán ý không hóa giải, ngày sau sợ là đối
với Hoàng hậu ngày một xa cách, hậu vị của nàng sẽ không còn vững chắc nữa.
Hậu vị nếu lung lay, Thái tử càng không được Hoàng đế
cữu cữu coi trọng. Vệ Minh Khê tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào kéo
mình xuống dưới, Hoàng đế cũng không được, cho nên tiêu trừ oán ý của Hoàng thượng
là việc phi thường tất yếu.
Thay Hoàng đế cữu cữu tầm đắc mĩ nhân, một mặt là bồi
thường cho nỗi tiếc nuối của cữu cữu vì không chiếm được con mồi béo bở này, mặt
khác càng chứng tỏ Hoàng hậu rộng lượng vô bì, quả thật là biện pháp tốt.
Dung Vũ Ca nghĩ đến lần này Vệ Minh Khê nhất định sẽ
thay cữu cữu tìm vài thê thiếp vô cùng xinh đẹp, lại nghĩ đến âm mưu của Hoàng
hậu cữu mẫu, thay nhi tử đoạt nữ nhân từ trượng phu, lại thay trượng phu mà tìm
nữ nhân phụ bồi, quả nhiên hảo mẫu thân, hảo thê tử mà!
Kì thực trong lòng Dung Vũ Ca hiểu rất rõ, lúc đó
mình xác thực muốn trở thành Hoàng phi. Để tiếp cận Vệ Minh Khê, thiếu chút nữa
ủy khuất bản thân thành tiểu thiếp của cữu cữu, dù sao chỉ có gả vào cung mới
có cơ hội thường xuyên tiếp cận Vệ Minh Khê, cộng với nếu cùng thờ một chồng dĩ
nhiên khoảng cách rất gần, đương nhiên với quan hệ mẹ chồng con dâu hiện tại
thì quả thực cự li cũng không xa. Lúc đó Vệ Minh Khê đồng ý cho nàng làm Thái tử
phi, đúng là có chút ngoài ý muốn của nàng, nhưng mà không thể không đồng ý.
Dung Vũ Ca thở dài một hơi, nàng không có hứng thú
cùng một lão nhân đồng sàng, Cao Hàn cũng không giống như Cao Hiên tốt như vậy,
dễ dàng vũ lộng.
Vệ Minh Khê, thiên hạ lại có người như vậy sao? Dung
Vũ Ca nhắm mắt lại, trong mắt liền hiện lên dung mạo Vệ Minh Khê đoan trang
thanh nhã, Dung Vũ Ca đưa tay muốn chạm vào nàng, rốt cuộc cũng chỉ là hư
không, ảm đạm một màu. Tâm ý không khỏi phiền muộn. Vệ Minh Khê, đến lúc nào
nàng mới thuộc về ta?
Dung Vũ Ca cúi đầu chìm vào làn nước, nghĩ đến Vệ
Minh Khê làm cho tâm và thân thể nàng sinh ra cảm giác đói khát mãnh liệt, Vệ
Minh Khê lúc trên giường có lẽ vô cùng đoan trang, nhất định rất không thú vị,
thế nhưng Dung Vũ Ca tin tưởng, đó là do cùng cữu cữu đồng sàng, nếu đổi lại là
mình nhất định sẽ không giống như vậy.
Dung Vũ Ca lắc đầu, từ năm mười sáu tuổi nàng đối với
Vệ Minh Khê đã nổi lên dục vọng không nên có, nên Dung Vũ Ca biết rằng nàng vì
Vệ Minh Khê thì cái gì gọi là tam trinh cửu liệt cũng đều không quản hết thảy!
Vệ Minh Khê, trong lòng Dung Vũ Ca không ngớt gọi cái tên này, mỗi lần đều mang
đến cho nàng cảm giác bi thương.
Cung nữ hầu hạ hai bên trái phải thầm liếc nhìn Dung
Vũ Ca, trực giác khẳng định Thái tử phi đích thực là yêu tinh chuyển thế, không
một ai dám nhìn thẳng nàng xích lõa thân thể như con cá đang bơi lội trong hồ
nước, da thịt mềm mại, trắng nõn như tuyết, tóc nhung đen tuyền, yêu mĩ diễm lệ
như vậy còn không câu nhân sao, giống như là tinh linh trong nước.
Thân thể Dung Vũ Ca vương chút hoa đào cùng mân côi
nhẹ nhàng bước lên bờ, toàn thân ướt sũng, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân trắng
trẻo thon dài, hết thảy đều hoàn mĩ khiến người ta không thể rời mắt, dù cho là
nữ nhân cũng không tránh khỏi động tâm, thế nhưng bọn họ không ai dám nhìn, liếc
mắt một cái đã biết Thái tử phi đang không vui.
Dung Vũ Ca mỗi ngày lại một kiểu, hoặc là thanh thuần
khả ái, hoặc là quyến rũ yêu mị, hoặc là lãnh diễm bức người, hoặc là cô phóng
cao ngạo, hoặc là đoan trang tao nhã, có thể nói biến hóa đa dạng, nhưng mỗi một
dạng đều làm cho ta cảm thấy, đó mới thật sự là nàng, nhưng cũng không phải là
nàng.
Dung Vũ Ca nhìn mình trong gương xinh đẹp yêu kiều,
vừa lòng gật đầu, hôm nay rốt cuộc cũng đuổi được Thái tử, có thể một mình đi
thỉnh an rồi. Nhìn hình ảnh phản chiếu tựa như yêu nghiệt, khóe miệng Dung Vũ
Ca khẽ nhếch, nàng sẽ thích bộ dạng này chứ?
***
Vệ Minh Khê nhìn thấy bộ dạng Dung Vũ Ca hôm nay lại
thay đổi, không khỏi khẽ nhíu mày, rất giống yêu hồ chuyển thế, tấm lụa mỏng
manh không che nổi thân hình kiều mị, cũng không biết muốn đi câu hồn ai đây.
Tuy rằng nói ở tam cung không thiếu giai lệ, phi tần đua nhau khoe sắc cũng
không ít, nhưng giống Dung Vũ Ca khoe khoang quá mức như vậy thật đúng là không
nhiều lắm, trời cao lại cho Dung Vũ Ca có một gương mặt tuyệt thế, thật sự là
yêu nghiệt mà!
“Thái tử phi đi thỉnh an Hoàng thượng chưa?” Vệ Minh
Khê cũng không hi vọng Dung Vũ Ca lại đi trêu chọc Cao Hàn, bằng không thật
không biết Cao Hàn có thể chống chọi họa thủy này hay không.
“Phụ hoàng bận làm việc lớn, nhi thần sẽ không đi quấy
rầy người, nhi thần chỉ muốn đến thỉnh an mẫu hậu.” Dung Vũ Ca cố tình nhấn mạnh
hai tiếng cuối.
Dung Vũ Ca sẽ nhất định không mặc thế này để lão sắc
qủy kia xem, nếu không không phải là tự tạo phiền toái cho mình sao, ánh mắt
lão nhìn mình thật là ghê tởm.
“Thái tử đâu?”
Nếu không đi thỉnh an Hoàng thượng, Dung Vũ Ca hôm
nay mặc thế này để dụ dỗ ai đây? Vệ Minh Khê có chút không hiểu được, chẳng lẽ
nàng là vì mình sao?
“Thái tử có nhiều chính sự cần xử lí, nhi thần muốn
để cho hắn chuyên tâm nên thay hắn thỉnh an mẫu hậu.”
Dung Vũ Ca nhu thuận nói, tựa hồ như hiền thê quan
tâm săn sóc, trên thực tế nàng mới là người không muốn để Thái tử đến quấy rầy
mình cùng mẫu hậu bồi dưỡng tình cảm.
“Thái tử phi thật lòng quan tâm Thái tử, bản cung rất
vui mừng.”
Vệ Minh Khê gật đầu, Dung Vũ Ca có thể vất vả săn
sóc Thái tử như thế, xem ra sẽ không khi dể Thái tử, như vậy trong lòng Vệ Minh
Khê cũng có chút yên tâm.
Thái tử không ngu ngốc, nhưng cũng không đủ thông
minh, chỉ có thể hi vọng dùng cần cù bù đắp, nếu bên người Thái tử có ai thay hắn
phân giải ưu phiền thì tốt rồi, nghĩ đến đó Vệ Minh Khê có chút thở dài. Chính
mình thiên tư hơn người, Hoàng thượng tư chất cũng phi thường, nhưng Hiên nhi
trừ thiện lương ra thì không phải là một Thái tử thông minh.
“Nhi thần làm Thái tử phi, tự nhiên muốn thay Thái tử
giải ưu phiền!” Dung Vũ Ca chính miệng nói ra mà cũng cảm thấy có chút dối trá.
“Rất tốt.”
Vệ Minh Khê không xác định rõ trong lời Dung Vũ Ca
liệu có phần nào là chân thực, khẽ vuốt cằm, bất quá lúc tầm mắt nhìn thẳng
Dung Vũ Ca, lông mi lại khẽ nhíu.
“Thái tử phi, lần sau tiến cung không nên mặc như thế
này.”
Bộ dạng như hồ li tinh, ai biết Dung Vũ Ca định đi
câu dẫn ai, nàng cũng không muốn thấy nhi tử bị cắm sừng.
“Mẫu hậu thấy nhi thần không đẹp sao?” Dung Vũ Ca
đáp lại nhãn tình của Vệ Minh Khê, ánh mắt cong cong câu hồn, còn bày ra một bộ
dáng vô tội khó hiểu.
Đẹp, chính là quá đẹp nên rất dễ gây họa, như thể
cho dù bất cứ đâu cũng có thể câu hồn người khác, ngay cả mình cũng cảm thấy
yêu nghiệt này đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt, huống hồ để cho Hoàng thượng
hoặc các đại thần nhìn thấy!
“Bản cung cho rằng giống hôm trước thì tốt hơn.”
Vệ Minh Khê hướng Dung Vũ Ca ra vẻ ca ngợi, ngày hôm
trước có lẽ có vẻ an phận hơn một chút.
Dung Vũ Ca nhớ lại, ngày hôm trước, không phải là bộ
dạng thanh thuần sao, thì ra mẫu hậu thích như thế, mẫu hậu quả thực có chút
nhàm chán, bộ dáng nếu thanh thuần như vậy, làm sao có thể câu hồn người? Mẫu hậu
nên mở rộng phạm vi yêu thích ra hơn một chút mới phải.
Nếu mà Vệ Minh Khê biết Dung Vũ Ca suy nghĩ cái gì,
sợ là sẽ tức đến hộc máu mà chết mất. Quả thực là quá càn rỡ mà.
Nhưng mà nếu như nhất thời mẫu hậu không thể chấp nhận
được điều này, nàng sẽ chấp nhận phối hợp với sở thích của mẫu hậu, sẽ thanh
thuần hơn một chút.
***