Asisu nổi loạn - Chương 16 - 17

Chương
16: Trang điểm lộng lẫy

Bỗng nhiên Jamari đứng
phắt dậy: “Nữ hoàng Asisu! Người đang đùa giỡn thần thiếp sao?” Nói xong, xoay
người đi về phía cửa.

“Đứng lại!” Tử Huyền
quát một tiếng chói tai, đám thị vệ nhanh chóng vây quanh chặn cửa cung, ngăn
Jamari lại: “Đùa giỡn ngươi à?... Ngươi không xứng!”

“Ngươi...” Đường bị
chặn, Jamari vừa cuống vừa tức, nổi giận chỉ tay về phía Tử Huyền: “Rốt cuộc
ngươi muốn thế nào?”

Tử Huyền không để ý
tới cô ta, lạnh lùng hạ lệnh cho thị nữ: “Jinna, đem ra đây!”

Yinna lui xuống, một
lát sau bê một khay tròn lên, trên khay được trùm một tấm lụa mỏng, đem tới trước
mặt Jamari.

“Đây là cái gì?”
Jamari cũng không nhấc tấm lụa lên, nhìn Tử Huyền cao cao tại thượng đang ngồi
đằng kia.

Jinna nhìn theo ánh
mắt Tử Huyền, tự nhấc tấm lụa lên, trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt từ tay cô
tỏa ra bốn phía, ánh sáng vàng óng rực rỡ, Jamari theo bản năng nâng tay lên
che tầm sáng, nheo mắt nhìn, hóa ra là một mái tóc vàng óng!

“Đây là...”

“Đây là tóc giả của
cô gái sông Nile.”

“Cái gì?!” Jamari
kinh ngạc ngẩng đầu, “Tóc giả của cô gái sông Nile sao?”

Theo lời đồn đại,
tóc của cô gái sông Nile vàng óng rực rỡ lóa mắt, cực kì hiếm thấy, chẳng lẽ...
lại là tóc giả?

“Đúng thế.” Tử Huyền
hờ hững nhìn Jamari đang ngạc nhiên tột độ: “Hừ, tất cả mọi người đều cho rằng,
nàng ta trời sinh tóc vàng, là hoàng kim công chúa, đáng tiếc, sự thật không phải
là như vậy. Thực ra, ngay cả một cọng tóc, nàng ta cũng không có!”

“Không... Không thể
có chuyện đó... Tất cả các quốc gia, ngay cả các sứ giả đều nhìn thấy, nếu nàng
đội tóc giả, tại sao không có ai phát hiện ra?”

“Ngươi cho là, mọi
người đều có thể tới gần hoàng phi một nước sao? Thực chất, mọi người đều không
thể tiếp cận lại gần để nhìn cho kĩ. Huống hồ, dân chúng không phải là những
người bảo sao nói vậy ư, chỉ cần là tin tức từ hoàng cung truyền ra, xác định
nàng có mái tóc vàng, còn ai dám chất vấn?... Nếu không phải nàng ta lợi dụng
điểm này để tiếp cận Menfuisu, ngươi cho là, bằng sắc đẹp của bản cung, lại có
thể thua dưới tay một con bé nô lệ hay sao?”

Đúng thế, vì sao
hoàng đế Menfuisu oai hùng như thế lại không cưới một nữ hoàng xinh đẹp, mà lại
cưới một con bé nô lệ. Chẳng lẽ mọi chuyện đúng như lời nữ hoàng nói? Có thể lắm...
chẳng qua hoàng đế Menfuisu ham mê mấy thứ kì quái mà thôi!

“Không tin sao?”
Nhìn thấy hết mọi biến đổi trên sắc mặt Jamari, Tử Huyền cười lạnh: “Đây là sự
thật, ngươi có thể không tin! Từ nhỏ Menfuisu sinh sống trong hoàng cung Ai Cập,
hậu cung của tiên đế có vô số người đẹp, hắn đã sớm nhìn chán. Tính nết có chút
cổ quái, chẳng có gì là lạ. Đáng giận chính là hắn lại thích cô gái sông Nile!”

Đứng bật dây, khí
phách vô cùng, Tử Huyền hào hứng như phong sinh thủy khởi(13), càng nói càng
hăng say, “Cô gái sông Nile mượn cớ hầu hạ bên cạnh Menfuisu lén lút tìm hiểu sở
thích của hắn, dần dần hiểu rõ bí mật này, cho nên trong một đêm tối như mực,
nàng cạo bỏ toàn bộ mái tóc, tỉ mỉ trang điểm rồi đột nhập vào hoàng cung...

(13) Phong sinh thủy khởi: gió đi khắp nơi để mọi vật
sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.

Menfuisu chưa từng
nhìn qua một mĩ nữ nào lại có cái đầu bóng lưỡng như thế, nhất thời hưng phấn,
liền hứa để nàng làm hoàng phi... Ôi... cũng là do ta nhất thời sơ ý, ta tiếc
mái tóc dài của mình, tưởng rằng sớm muộn gì ta cũng sẽ làm hoàng phi, tưởng rằng
không ai biết được bí mật này, tưởng rằng... hu hu...”

Jinna vội vàng đi tới:
“Nữ hoàng, xin đừng đau lòng, long thể quan trọng hơn.”

“Ừm...” Tử Huyền chậm
rãi ngẩng đầu, để cho Jamari nhìn thấy giọt nước vương trên khóe mắt nàng.

“...” Nhìn nữ hoàng
như vậy không giống như đang giả vờ, chẳng lẽ hoàng đế Menfuisu thật sự cổ quái
như vậy... nhưng “Không phải nói cô gái sông Nile là con gái của nữ thần, có
năng lực biết trước tương lai hay sao?”

Con nhỏ này sao khó
lừa gạt vậy...

“Hừ, ngươi tin sao?
Cái gì mà biết trước tương lai, con gái nữ thần ư, chẳng qua là muốn để dân
chúng tin nàng ta từ trên trời rơi xuống, xứng đáng làm hoàng phi mà thôi.” Tử
Huyền sửa lại dáng ngồi hoàn hảo, phong cách nữ hoàng cao nha: “Jamari, ta nói
cho ngươi biết nhiều như vậy, chỉ có một mục đích, chính là giao dịch với
ngươi. Lựa chọn ngươi một phần là do cô gái sông Nile cũng rất xinh đẹp, mà ta
thấy ngươi quyến rũ động lòng người, nếu là ngươi, có thể mang tới cảm giác non
trẻ tươi mới cho Menfuisu, nhân cơ hội đó, giành lấy trái tim của hắn.” Bởi vì
ta đánh cược ngươi là mĩ nữ kiêu ngạo đệ nhất vương quốc Assyria.

“Trong cung không
giống những nơi khác, hoàng đế sủng phi tần không thể chỉ có một, khắp nơi thế
lực cần bình quân. Mà hiện tại, hậu cung Ai Cập chỉ có một cô gái sông Nile, mà
ả lại có ý đồ hãm hại ta, chính vì thế, ta sẽ giúp ngươi tranh đoạt địa vị.” Dừng
một chút, “Về phần ngươi, có quyết tâm hi sinh hay không, là do ngươi tự quyết
định, ta cũng không bắt buộc. Cơ hội chỉ có một một, nếu ngươi không nắm bắt,
ta e rằng không có lần thứ hai, ngươi tự mình suy nghĩ đi.”

Nói xong những lời
này, Tử Huyền cũng không để ý tới cô ta, đứng dậy đi về phòng nghỉ...

Một... hai... ba... bốn... năm...

“Nữ hoàng Asisu!”

Ô la la…

“Nghĩ xong rồi
sao?”

“... Vâng, thần thiếp
chấp nhận phối hợp với ngài.” Chỉ cần có được tình yêu của hoàng đế Ai Cập, thì
sau này tóc vẫn có thể dài ra!

“Tốt lắm, ta đã
không nhìn nhầm ngươi, rất quyết đoán.” Ta giỏi quá cơ... Ngay cả bản thân ta
cũng tự thấy phục chính mình...

“Jinna!”

“Vâng.”

***

Mĩ…
… Nữ
Đầu…
… Trọc

...

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Đầu bóng xuất thế...

Tử Huyền vừa lòng
thưởng thức cái đầu ni cô bóng lưỡng, ôi ôi… ta là thiên tài...

“A... Nữ hoàng
Asisu, như vậy, là được rồi chứ?” Jamari không quen cảm giác đầu mình lại nhẹ
như vậy, dè dặt hỏi Tử Huyền đang đi vòng quanh cô.

“À! Thật sự rất
hoàn mĩ!” Lúc này cô muốn thuốc trợ tim lắm rồi, “Không ngờ Jamari ngươi không
chỉ có dung mạo xinh đẹp, ngay cả khung đầu cũng đẹp như vậy, Menfuisu mà nhìn
thấy, chắc chắn sẽ khen ngợi!”

“... Thật ư?” Đối với
Jamari, khích lệ chính là liều thuốc hữu hiệu nhất.

“Tiếp theo cần phải
có chút thay đổi, cũng nghe ta đi.”

Ngay cả đầu còn có
thể thế này, Jamari cắn môi nói “Vâng.”

***

“Ngoài mái tóc vàng
ra, cô gái sông Nile còn có đôi mắt xanh như nước sông Nile, xinh đẹp động lòng
người, ánh mắt của ngươi thì...”

“Thì sao? Nữ hoàng
bệ hạ?” Căng thẳng nhìn Tử Huyền.

“... Không sao, chúng
ta sẽ dùng phấn ám khói trang điểm cho mắt ngươi thành màu xanh là được rồi”

“Phấn ám khói?”

“Đúng thế, có thể
khiến mắt ngươi vô cùng mê hoặc.”

“Thật sao?” Vui sướng
chờ mong có được ánh mắt mê hoặc.

“Ừm!” Trịnh trọng gật
đầu.

“Jinna!”

“Vâng.”

***

“Tốt rồi, khăn đội
đầu màu vàng, ánh mắt màu xanh lam, tóc vàng mắt xanh đã có đủ, chỉ còn thiếu một
chút nữa là hoàn hảo.”

“Thiếu cái gì?”

“Làn da trắng như
tuyết!”

“Chuyện này…”
Jamari cúi đầu nhìn nước da mình.

“Không sao, thực ra
cô gái sông Nile cũng không phải trời sinh da trắng, thực tế là nàng ta đã trộm
của ta rất nhiều mĩ phẩm xa xỉ mới được như vậy. Ôi, tiếc là làn da của ta rất
mẫn cảm với mĩ phẩm, lần này sẽ để cho ngươi dùng.”

“Tạ ơn nữ hoàng bệ
hạ.”

“Jinna!”

“Vâng.”

***

...

Thực ra, đó chính
là bột mì...

Nhìn người trước mặt,
toàn thân bám đầy bột mì, đầu trống trơn, trên khuôn mặt trắng bệch là hai vòng
tròng màu xanh, ở giữa là hố mắt sâu, ánh mắt bên trong đang nhìn cô chằm chằm.

“Khụ!” Trời ạ, làm
ơn đi, có phải ngươi muốn đi “Cos(14)” thành quốc bảo gấu mèo(15) không
thế?

(14) Cos: Cosplay có nghĩa là nhập vai, người “Cos” sẽ mặc
một bộ trang phục mô phỏng theo nhân vật ảo mà họ yêu thích. Không chỉ đơn giản
là khoát trang phục lên người, họ còn phải thực sự “yêu” nhân vật mà mình
“Cos.”

(15) Gấu mèo: hay còn gọi là gấu trúc, là quốc bảo của
Trung Quốc.

Jinna, cấm ngươi
không được cười!

Điềm đạm nhìn
Jamari: “Đúng là khí chất trời sinh, không giống người thường. Ta tin rằng
Menfuisu sẽ không thể thờ ơ trước sức hấp dẫn của ngươi.” Hắn chỉ có thể trực
tiếp nôn ra mà thôi.

“Như thế này ư, thật
sự hoàng đế Menfuisu sẽ thích sao?”

“Hãy tin ta,” Hùng
hồn nhấn mạnh, “Ta là chị của hắn, từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, không ai hiểu hắn
hơn ta. Giờ ngươi cứ ở đây tập múa gì đó đi, làm việc lâu như vậy ta cũng mệt mỏi,
đi nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho tốt, buổi tối ta sẽ đưa ngươi đi tham gia yến
hội.”

Để lại một thị nữ
cam chịu nhìn Jamari nhảy múa tung bột phấn bụi mù, Tử Huyền tao nhã đi ra đại
điện, sau đó...

“Phì! Ha ha ha ha
ha! Ha ha ha ha ha ha ha ha... Rất buồn cười!”

“Ha ha, nữ hoàng bệ
hạ.” Jinna vừa cười vừa nhìn nữ hoàng cười tới mức run cả người.

“Đùa vui lắm! Ta rất
chờ mong tiệc tối a! Ha ha ha...”

“Nữ hoàng thật lợi
hại, khiến cho Jamari tin tưởng, không nghi ngờ gì cả.”

“Ha, ha ha... Đúng
rồi, nhớ là không thể để nàng ta soi gương, còn nữa, trả lại cái khăn trùm đầu
cho Kaputa đi, có lẽ lão đầu heo kia đang tê tâm liệt phế(16) nghĩ nơi này
đào ở đâu ra lắm vàng như vậy.”

(16) Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Ha ha, Menfuisu, chị
sẽ tặng cho em một món quà đặc biệt nha...

Chương 17: Yến
tiệc tan rã.

“Ưm...”
Tử Huyền thoải mái đứng dậy bước ra khỏi bể tắm, “Jinna, tới giờ chưa?”

“Thưa nữ hoàng, tiệc
tối cũng sắp bắt đầu.”

“Ồ... chúng ta cũng
phải mau chuẩn bị thôi, phải mau chóng giới thiệu mĩ nhân “khuynh quốc khuynh
thành” mới được...”

“Vâng.”

Các vương triều Ai
Cập rất biết vơ vét của cải, thế nên toàn bộ hoàng cung Ai Cập đắm chìm trong
vàng son, xa hoa lộng lẫy, ngày ngày múa hát ca mừng cảnh đất nước thái bình.
Vì thế Tử Huyền vừa lầm bầm than xa xỉ ơi là xa xỉ, phá sản ơi là phá sản, vừa
thay đổi y phục, chuẩn bị tham gia yến tiệc, còn không quên mang theo thành quả
cả buổi chiều của cô... một mĩ nhân đủ “khuynh quốc khuynh thành…”

...

Đại sảnh hoàng
cung...

“Hoàng thượng, lần
này hôn lễ bị gián đoạn, chờ cô gái sông Nile trở về, cũng nên tổ chức lại lần
nữa.”

“Đúng thế,
Imhotep,” Menfuisu gật gật đầu, “Cứ chọn sẵn một ngày lành đi, nhưng mà vẫn
chưa xác định được bao giờ Carol mới trở về...”

Minue ngồi bên cạnh,
vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nữ hoàng đi tới cửa cung “Bệ hạ, nữ hoàng tới rồi.”

“Chị!” Menfuisu
nghe thấy vậy, quay đầu, “Chị tới muộn thế.”

Ai da, Menfuisu, chị
tới chậm mới là tốt cho em đó… ha ha ha...

Tử Huyền cười cười
không nói, bước sang bên cạnh một bước, lộ ra một bóng người lúc nãy bị làn
váy của cô che khuất...

“Phụt!”

Menfuisu vừa nâng
li ngậm được một ngụm rượu nhưng không giữ nổi, trực tiếp phun hết ra ngoài.

“Tể... tể tướng đại
nhân! Tại sao trong yến tiệc của hoàng cung lại có thể xuất hiện loại phụ nữ thế
này?” Kaputa nâng tay lên, nhìn chằm chằm vào mớ tóc vàng óng mà bản thân phải
tốn rất nhiều vàng mới chế ra được, vừa liếc nhìn một cái, đôi mắt giống như bị
mù luôn...

“Ka... Kaputa...”
Imhotep muốn giải thích rằng chính ông cũng không biết chuyện gì đang xảy ra,
nhưng giống như bị sét đánh giữa trời quang, hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của
ông, không thể nào nói nên lời.

“Á!” Tetis không để
ý, tay giữ không vững, làm rơi nghiêng bình rượu, ào ào đổ thẳng xuống đầu
Unasu, mà Unasu đang bị kinh hoàng đến mất hồn mất vía, nhờ bình rượu dội vào đầu
mới tỉnh táo lại, rút kiếm ra khỏi vỏ. “Thích khách ư?” Nhưng sao lại có loại
thích khách như vậy chứ...

“Cái gì? Thích
khách!” Minue nghe thấy hai từ “thích khách” phản xạ có điều kiện, phóng vọt tới
muốn giữ cô gái đang dọa mọi người hoảng hốt kia, không ngờ Unasu cũng chạy tới,
sau khi cùng tận mắt nhìn thấy “mĩ mạo như hoa” kia, cả hai cùng luống cuống
chân tay, vì thế...

Binh binh bốp bốp! Keng keng! Hự hự!

“...”

... Sức đề kháng của mọi người kém quá!

Sau khi toàn bộ bụi bặm tan ra, Tử Huyền cũng buông
tay che ở mắt xuống, thưởng thức toàn bộ đại sảnh đang hỗn loạn.

Minue và Unasu ngã bổ nhào một chỗ, va trúng Kaputa,
cái đầu bóng lưỡng của Kaputa đập vào cái bàn vàng, làm toàn bộ rượu đổ tràn xuống
dưới, ướt hết mặt lão, mà cái bàn lại đổ đè lên chân lão làm lão không thể cử động,
miệng rên hừ hừ, tay giữ chặt lấy góc áo bào của Imhotep: “Sau khi ta chết, nhớ
an táng ta và vàng... Ta, ta còn muốn chôn cùng... hai người kia…”

Imhotep lặng lẽ gật đầu...

Mà bên kia...

Vừa rồi Menfuisu mới phun hết rượu ra, phun thẳng
vào lớp hóa trang trên mặt Jamari...
Tử Huyền liếc mắt đánh giá... Chẹp, chất lượng phấn mắt không tốt... Không chống
nước...

Tự thấy vì mình mà xảy ra toàn bộ rối loạn, Jamari
cũng ngơ ngác, chuyện này... trang điểm thế này thật sự đẹp đến kinh hoàng thế
sao?

“Ngươi... Ngươi là ai?!” Cuối cùng cũng bình tĩnh trở
lại, Menfuisu mới mở miệng hỏi.

“Bệ hạ, thần thiếp là Jamari đây mà…” Jamari thẹn
thùng nói.

Nếu là Jamari trước đây, biểu hiện này có lẽ giống
như làn nước mùa xuân, khuấy động lòng người, nhưng lúc này, mọi người chỉ cảm
thấy giống như bị sét đánh ngang tai, “xoẹt” một tiếng, chém đại sảnh ra thành
hai phần... Mà sau khi bị dính nước, lớp phấn mắt lại từ từ chảy thành hai hàng
nước màu xanh nhạt tràn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô...

“Nàng, nàng là
Jamari ư?!”

Menfuisu không thể
tin được, tuy rằng bản thân không để ý, nhưng sắc đẹp của Jamari cũng không tệ,
sao, làm sao có thể biến thành như vậy?

Jamari nhìn hoàng đế
Ai Cập đang khiếp sợ, trong lòng rất đắc ý, lúc trước nữ hoàng cũng nói cho
nàng biết, bản thân thay đổi rất lớn, giống cô gái sông Nile mấy phần, chắc chắn
có thể khiến hoàng đế kinh ngạc, xem ra đúng thế thật! (Menfuisu: (cắn khăn tay) rõ ràng là ta đang sợ hãi mà...)

“... A, ha, Ja...
Jamari, sao nàng lại biến thành như vậy?”

Jamari liếc mắt một
cái, mọi người che mặt chạy mất.

“Bệ hạ, vì thần thiếp
muốn an ủi nỗi cô đơn thiếu vắng cô gái sông Nile của ngài, nên mới cố ý trang
điểm như vậy, ngài có hài lòng không?”

Menfuisu chưa kịp
trả lời, Tử Huyền đã mở miệng trước, “Đúng vậy, Menfuisu, Jamari thật lòng thật
dạ thương em! Vì muốn giúp em bớt đau khổ nhớ Carol, nên mới đến tìm ta, ngay cả
một mái tóc đen mượt cũng vì em mà cắt, em cũng không nên phụ tâm ý của nàng!”

Nghe nữ hoàng góp lời
giúp mình, trong lòng Jamari mừng thầm, bệ hạ, ngài đã biết rồi, đây đều là vì
thiếp yêu ngài…

... Hu hu, chị, hóa
ra là chị!

Trong lòng Menfuisu
ai oán vô cùng, chị, em làm sai cái gì thì chị cứ nói thẳng ra, sao phải tra tấn
mọi người như vậy làm gì...

Ai bảo
ngươi thấy ai đến cũng không kiên quyết chối từ, mặc kệ đám phụ nữ ve vãn bên
người!

Jamari phát hiện
hoàng đế không hề vui vẻ trước sự thay đổi của cô, ngược lại trốn tránh khắp
nơi, trong lòng càng vững tâm. Lúc trước nữ hoàng đã nói, thực ra hoàng đế
Menfuisu rất hay xấu hổ, đặc biệt là ở trước mặt người chàng thích, thậm chí
chàng còn không dám nhìn mặt cô gái kia... Được, cô phải thừa thắng xông lên!

“Bệ hạ, để thần thiếp
nhảy múa hầu ngài một điệu được không?”

Nhảy, nhảy múa?

“Xoẹt!” Lại một tia
sét đánh xuống

“Không, không cần
đâu, Jamari...”

Nhưng Jamari không
đợi Menfuisu nói xong, đã lắc eo, khoa chân múa tay vui sướng đứng dậy, thoáng
chốc, bụi bay mù mịt...

“...”
Bỗng nhiên Tử Huyền nhớ tới một câu hát… Ngàn lời vạn ý em chưa thể nói hết...
Anh vung tay lên cắt đôi một cuộc tình(17)...

(17) Ngàn lời vạn ý em chưa thể nói hết... Anh vung tay
lên cắt đôi một cuộc tình: là một câu hát trong phim “Tân dòng sông li biệt.”

Ơ... Hình như kế tiếp
không phải như vậy... Thôi, quên đi, dù sao, Menfuisu đã hóa đá ngay chỗ!

...

“Hài! Đại tư tế
Kaputa, sao ngài lại bị thương nặng như vậy, nào, để ta đưa ngài tới chỗ ngự y
khám xem thế nào!”

“Đúng, có thể bị
gãy xương rồi! Không thể đi lại được!”

Kaputa yếu ớt muốn
nói, “Thực ra chân thần không sao cả...”

Bốp! Unasu thẳng
chân đạp thêm một cái.

“Đúng thế, thật sự
bị gãy xương rồi, mau, mọi người tới phụ giúp đi!

Vì thế một đám người
hùng hùng hổ hổ khiêng Kaputa đang khóc không ra nước mắt chạy ra ngoài...

Các ngươi, mấy tên
khốn này! Sao có thể để lại mình ta đối diện với tai họa này!
Trong lòng Menfuisu âm thầm hò hét, nhìn đám thần tử chạy như bay, bao gồm cả
Imhotep, lá gan của mọi người đột nhiên to lên rất nhiều, không ai quay đầu lại
nhìn hoàng đế. Bệ hạ, ngài phải thông cảm cho chúng thần, kia kia là món quà mà
nữ hoàng Asisu dũng mãnh dành tặng riêng cho ngài! Chúng thần, chúng thần sẽ
không quấy rầy ngài!

Tử Huyền nhìn những
người khác chen chúc ở lối ra, không quan tâm, vẫn cứ bình thản hưởng thụ bánh
nướng mà cô ưa thích... Cả đại sảnh chỉ còn lại Menfuisu và Minue cố kiềm chế ở
lại, run run đối diện với vẻ đẹp “kinh thế hãi tục” đập thẳng vào thị giác,
(Minue, ngươi quả là trung thần!) nhưng cũng không bao lâu sau, Menfuisu không
chịu được nữa, mở miệng nói...

“Ja… Jamari, nàng
trang điểm thế này...”

“Menfuisu,” Tử Huyền
thản nhiên cắt ngang, “Jamari là người được Carol cứu, lại còn sắp xếp để chăm
sóc em. Phải biết thương hoa tiếc ngọc với mĩ nữ đấy nhé, không thể dùng lời
nói làm thương tổn người ta...”

... Carol…
... Được rồi, ta nhịn!

Nhưng tới lúc
Jamari hưng phấn nhảy múa sán tới bên cạnh hắn, Menfuisu hoàn toàn suy sụp...

Jamari liếc mắt một
cái… giống như sao chổi Halley va vào trái đất…

“...”

Không thể nhịn được
nữa, không cần nhịn nữa! Bỗng nhiên Menfuisu đứng phắt dậy... Nhưng mà giọng
nói của hắn lại vô cùng không hợp với khí thế.

“... Chị, chị à, em
thấy hơi mệt, về tẩm cung trước...” Nói xong nhanh chóng
thoát đi.
Tử Huyền nhìn tốc độ bước đi cực nhanh của Menfuisu, nháy mắt một cái với
Jamari đang sững sờ tại chỗ..

“A! Hoàng thượng, để Jamari hầu hạ ngài nghỉ ngơi!”
Vì thế lại một bóng người cuống cuồng đuổi theo.
“Á” Menfuisu suýt nữa ngã sấp xuống, tốc độ chạy càng tăng nhanh hơn.
Hu hu! Ngươi không cần tới đây a a a a a a a a a... Nếu để ngươi hầu hạ, ta sẽ
gặp ác mộng mất, a a a a a a a a a a a a a...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3