Asisu nổi loạn - Chương 14 - 15

Chương 14: Yến
hội chi tranh

“Cô gái kia chính
là... người lữ hành tên Jamari sao?”

Cuối cùng cũng có một
người chính mắt nhìn thấy Carol, khiến Menfuisu yên lòng hơn rất nhiều, hoàng
cung Ai Cập lại chuẩn bị tiệc tối long trọng. Chờ khi Ari vất vả trang điểm cho
Tử Huyền xong, vị nữ hoàng này chậm rãi đi tới cửa cung đã nhìn thấy vũ nữ bên
người Menfuisu.

Menfuisu... Ngươi
đã là đàn ông có vợ! Làm sao có thể để một người đàn bà khác uốn éo trong lòng
như thế này? Chuyện này nếu để Carol thấy được... Không được, không chỉ vì
Carol, mà còn vì Asisu, phải giữ sự trong sạch cho Menfuisu. Phải để cho ả vũ nữ
này hiểu được, muốn chiếm chồng của người khác, cần phải có một bản lĩnh cao
như thế nào.

“Chị! Chị đã đến rồi!
Mau tới bên này ngồi đi.” Menfuisu nghe thấy tiếng quân lính thông báo, vội chạy
tới đón tiếp Tử Huyền. “Đúng như lời chị đã nói, Carol thật sự đã quay về bên mẫu
thần dưỡng thương.”

Nhìn Menfuisu cười
vui vẻ như vậy, tâm tư Tử Huyền cũng mềm mại hơn, mỉm cười đi tới.

Imhotep cũng rất
vui vẻ. “Nữ hoàng Asisu, xem ra chỉ còn ít ngày nữa cô gái sông Nile có thể
quay về Ai Cập rồi. Đây là đúng là phúc phận mà thần linh ban xuống cho Ai Cập.”
Chung quanh tràn ngập âm thanh nhiệt liệt chúc mừng.

Vũ nữ kia lưu luyến
không rời, đi theo Menfuisu quỳ xuống bên nhuyễn sạp “Tham kiến Nữ hoàng, thần
thiếp là Jamari.” Vừa hành lễ với Tử Huyền, vừa lén lút quan sát cô.

Đây là nữ hoàng Ai
Cập khiến hoàng đế Algol nhớ mãi không quên sao? Quả nhiên là một người rất
xinh đẹp, nhưng ta cũng không thua kém cô đâu!

Tử Huyền chầm chậm
ngồi xuống bên cạnh Menfuisu, phe phẩy chiếc quạt lông vũ, cố ý nhìn cô gái
đang quỳ dưới chân mình kia, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu. “Gì? Jamri à... Cái tên
này hình như ta đã nghe qua ở đâu đó thì phải?”

Những lời này khiến
Jamari đang say đắm vẻ đẹp của Menfuisu lấy lại tinh thần, trong chốc lát, dường
như ngừng thở. Chẳng lẽ nữ hoàng từng nghe tới tên nàng sao? Nguy rồi, nếu để
người ta biết nàng chính là người được hoàng đế Assyria sủng ái nhất thì chết
chắc rồi!

Kìm nén nỗi sợ hãi,
nở nụ cười cứng ngắc. “... Có thể, là trùng tên...”

“Cũng đúng.” Tử Huyền
giữ cây quạt lại. “Cái tên như vậy giống như cỏ dại lan tràn, cũng không hiểu
đám phụ nữ nghĩ thế nào, cái tên này có gì hay ho nhỉ, sao ở đâu cũng thấy người
tên là Jamri, có lẽ đúng là trùng tên rồi!” Cười rất ngây thơ.

“Chị, Jamri là một
vũ nữ, chu du khắp các nước, đương nhiên sẽ đặt cái tên không quá nổi bật rồi.”

“... Vâng.” Miễn cưỡng
trả lời, trong lòng vũ nữ quỳ dưới mặt đất kia có oán thán cũng không thể bộc
phát. Ngay cả vị hoàng đế thiếu niên tuấn mĩ mà cô vừa gặp đã yêu kia lại phụ họa
theo lời nói của nữ hoàng sao?

Từ xưa tới nay, vẻ
đẹp của cô đều khiến người khác hâm mộ, ngay cả hoàng đế Algol cũng nói tên của
cô cũng đẹp giống như con người cô, đây là lần đầu tiên có người không thèm để mắt
tới cô, châm chọc cô như vậy, đáng chết!

Tử Huyền nhìn thấu
tâm tư không cam lòng của Jamri, lại hỏi tiếp. “À, vũ nữ kia... Ngưu đầu cầm
kia là của ngươi sao?”

Ngưu đầu cầm kia
không hề nhỏ, đứng giữa đại điện, khiến người ta phải chú ý.

Nhắc tới Ngưu đầu cầm,
rõ ràng sắc mặc Jamri tươi tỉnh hơn rất nhiều. Đó là nhạc cụ mà cô vẫn lấy làm
kiêu ngạo, chính là báu vật trong hoàng cung Assyria, lúc Algol độc sủng cô đã
ban tặng. Ngày trước, mỗi lần dùng Ngưu đầu cầm này biểu diễn trong hoàng cung
Assyria, không biết có bao nhiêu phi tần trong hậu cung ao ước. Dường như cây
đàn này đã thành biểu tượng của cô, biểu hiện cô không chỉ là một vũ nữ tầm thường,
mà chính là sủng phi được yêu chiều của hoàng đế.

“Vâng, thưa nữ
hoàng bệ hạ, đây là đàn của thần thiếp.”

“Ồ... làm giả thật
giống!”

Đồ giả?!

Đồng tử (con ngươi)
trong mắt Jamri như co lại.

Menfuisu quay đầu hỏi
Tử Huyền. “Sao chị nhìn ra đàn này không phải đồ thật?”

“Ha ha.” Tử Huyền
cười cười với người đã được coi là em trai của cô trong thế giới này, “Một vũ nữ
chu du khắp các nước là một kẻ có thân phận hèn mọn, làm sao có thể có được một
nhạc cụ lịch sự, tao nhã, tuyệt đẹp, giá trị xa xỉ thế này cơ chứ? Có lẽ là mô
phỏng theo một nhạc khí của quốc gia nào đó rồi.”

Menfuisu hiểu ra.
“Chị nói đúng lắm. Jamri, ai chế tạo nhạc cụ này cho nàng vậy, tay nghề không tệ.”

Khuôn mặt Jamari hết
trắng lại đỏ. Tuy bản thân lấy thân phận vũ nữ trà trộn vào hoàng cung Ai Cập,
nhưng tốt xấu gì thì cô cũng là một sủng phi, một mĩ nhân kiêu ngạo nhiều năm.
Nếu không phải chuyến công du tới Ai Cập lần này, nhất định Algol vẫn sủng ái,
ôn nhu chăm sóc cô, trong hoàng cung Assyria còn rất nhiều người nịnh bợ cô mà
dâng tặng biết bao nhiêu vàng bạc châu báu. Cô là ai mà lại đi dùng một cây đàn
làm giả, giá rẻ? Sao có thể như vậy? Hơn nữa bị người mình thích nói ngay trước
mặt như vậy, cảm giác thân phận bản thân thật thấp hèn, khiến trong lòng cô rất
không thoải mái.

“Nhưng ta rất
thích.” Đầu sỏ gây chuyện lại bắt đầu trêu chọc cô. “Tuy là đồ giả, nhưng chế
tác cũng rất tinh xảo.”

Đây chính là loại
đàn báu vật nha! Jamari rất căm tức. Cây đàn này được làm từ một loại cây đã
tuyệt chủng từ lâu chế thành, có tuổi thọ hơn ba trăm năm, tiếng đàn trong trẻo
mà du dương, bất kì loại đàn nào cũng không thể so sánh. Năm đó, nghệ nhân Molly
cũng nhờ cây đàn này mới khiến hoàng đế thứ tư của vương triều Assyria mê đắm,
cô vất vả lắm mới được Algol ban cho. Bây giờ lại bị nói là hàng giả?! Nhưng lại
không thể phản bác, chỉ có thể nuốt hận trong lòng.

“Nếu nữ hoàng
thích, Jamri, ta sẽ thưởng cho nàng một nhạc cụ khác, nàng hãy dâng nó cho nữ
hoàng đi.”

Cái gì? Trong nháy
mắt, sắc mặt vũ nữ trắng bệch, đang muốn mở miệng, lại nghe giọng nói uyển chuyển
của Tử Huyền,

“Sao lại có thể như
vậy được, đây có lẽ là thứ mà Jamari yêu quý.”

Không ngờ nữ hoàng Ai
Cập lại đột nhiên buông tha cho cây đàn của cô, cô đã giữ lại được cây đàn bảo
bối thân yêu, vừa rồi mới oán hận, nay Jamari ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn về
phía Tử Huyền, nhưng...

“Như vậy đi, ngươi
chuyển tới ở trong cung của ta, lúc nào ta muốn nghe nhạc, sẽ cho ngươi mượn.”
Tử Huyền cười rạng rỡ.

Đáng tiếc nụ cười
đó không lọt vào trong mắt Jamari, cảm giác bị đùa giỡn, khiến cho tâm tình cô
trăm mối tơ vò, phẫn nộ tới mức sắp nôn ra máu, Menfuisu ngồi bên cạnh còn tiếp
lời.

“Ý kiến hay, để Jamari
ở trong cung hầu hạ nữ hoàng, thỉnh thoảng còn có thể đánh đàn khiến nữ hoàng
vui vẻ.”

“Không! Hoàng đế
Menfuisu!” Ta là cô gái đẹp nhất Assyria, sao chàng lại không chút do dự mà đẩy
ta ra ngoài như vậy? Hơn nữa, rõ ràng nữ hoàng không ưa cô, nếu rơi vào tay người
này, cô sẽ không còn đường sống!

Jamari cuống quýt
nép sát vào trong lòng Menfuisu. “Là cô gái sông Nile muốn thần thiếp thay nàng
hầu hạ bệ hạ.”

Ngươi đúng là đồ mặt
dày!

“Carol nói như vậy sao?” Menfuisu do dự.

“Vâng, cô gái sông Nile đã căn dặn như vậy.” Nhìn thấy
hắn dao động, Jamari nhân cơ hội góp lời. “Đúng rồi, hoàng thượng vẫn còn chưa
xem qua điệu múa của thần thiếp! Xin hãy để thần thiếp vì ngài mà múa một điệu
đi.” Đợi xem xong điệu nhảy của ta, nhất định ngài sẽ yêu thương ta, ngài sẽ
không để ta rời xa ngài!

Nói xong, rời khỏi nhuyễn sạp, nhẹ nhàng đi tới giữa
đại sảnh, hòa mình trong âm nhạc nhảy múa uyển chuyển.

Hoàng đế Menfuisu, hoàng đế đẹp trai, xin hãy nhìn
thiếp, xin hãy nhìn thiếp, thiếp đã từng rất dễ dàng chiếm được tâm tư của
Algol bệ hạ đó!

Bước chân khẽ lướt nhẽ, vòng eo lắc lư, giơ tay, liếc
mắt, vô cùng hấp dẫn.

“Múa đẹp lắm!”

“Đúng vậy, rất đẹp!”

Tử Huyền nhìn đám đại thần trong sảnh đưởng mê đắm
nhìn theo từng bước nhảy của cô gái kia, quả nhiên Jamari này rất mê người, có
lẽ, cô ta có ý đồ dựa vào sắc đẹp muốn ở lại bên người Menfuisu chăng?

Đáng tiếc, tuy Menfuisu vừa đăng cơ không lâu, ngoài
Carol, hậu cung cũng không giống như những vị hoàng đế khác có ba ngàn gia
nhân, vì bên người phụ hoàng hắn có quá nhiều mĩ nhân, khiến hắn đã sớm miễn dịch
với các cô gái đẹp, nếu không hắn đã sớm kết hôn với Asisu, sao có thể còn đi
chú ý tới một cô nhóc mười mấy tuổi như Carol?

Tử Huyền cười lạnh, quay đầu nói với Menfuisu. “Jamari
nhảy đẹp, đàn cũng giỏi, dạo này chị ở trong cung thấy nhàm chán, mượn người của
em có sao không? Dù sao cũng có nhiều người hầu hạ em, có lẽ Carol cũng không để
ý đâu.”

Ngồi bên dưới, thờ ơ quan sát đã lâu, đột nhiên
Imhotep mở miệng ủng hộ Tử Huyền, “Đúng vậy, nữ hoàng bệ hạ vừa mới khỏi bệnh,
có một vũ nữ ở trong cung hầu hạ cũng sẽ làm cho tâm tình nữ hoàng thư giãn hơn
nhiều, thân thể sẽ mau chóng bình phục.”

Gì? Sao hôm nay lão hồ li này lại như vậy... Hừ, xem
ra ông ta cũng nghi ngờ thân phận của Jamari, sợ cô ả làm hại hoàng đế, nên mới
giao cô ả cho ta, nữ hoàng mà trước kia ông ta cũng không hề coi trọng. Cũng tốt,
dù sao cũng hợp ý ta.

“Nếu chị đã nói như vậy, đương nhiên là được, để
Jamari tới hầu hạ chị đi.”

Vì thế trong lúc Jamari đang đắm chìm trong mộng ảo
dùng điệu múa để mê hoặc hoàng đế, thì số phận cô đã được quyết định rồi.

Liếc mắt nhìn mĩ nhân đang nhảy múa kia, hừm hừm,
Jamari, ta thành tâm mời ngươi tới hoàng cung của ta làm khách. Ha ha… a...

Chương 15: Giao dịch

Nữ hoàng Asisu đúng là có bản lĩnh, nghe nói hoàng đế
Ai Cập hủy bỏ hôn ước với cô ta vì cô gái sông Nile, cứ nghĩ rằng cô ta đã bị
thất sủng, không ngờ lại có bản lĩnh khiến hoàng đế Menfuisu nghe lời! Xem ra,
hoàng đế Algol không phải nhất thời bị vẻ bề ngoài của cô ta thu hút... Tức thật!

“Như vậy, ngươi đã hiểu ngươi phải làm gì rồi chứ?”

“Cái gì?” Vừa rồi chỉ mải suy nghĩ, Jamari không hề
nghe được thị nữ mà Asisu phái tới nói những gì.

Nói nhiều như vậy mà người nghe lại từ tai nọ sang
tai kia như thế, Jinna bực mình, không dùng giọng điệu ôn tồn hòa khí như trước.
“Đơn giản thôi, hiện giờ ngươi đi xách nước đổ đầy bể, chuẩn bị tốt để nữ hoàng
chuẩn bị tắm rửa.”

“Lấy nước?!” Lần này Jamari đã nghe rõ: “Sao có thể
như vậy được? Ta là vũ công, ta không làm việc nặng nhọc như vậy.” Nghĩ cũng
không muốn nghĩ, ta được chiều chuộng tới mức hai tay chưa từng bao giờ làm việc
thấp hèn như vậy. “Ta chỉ đánh đàn nhảy múa, ta sẽ không đi lấy nước. Asisu
đang ở đâu, ta muốn tìm nàng nói rõ ràng!”

Jinna nhíu mày: “Nên nhớ, hiện giờ ngươi là thị nữ,
nói chuyện với nữ hoàng phải dùng tôn xưng, phải lễ phép.” Cũng không chờ cô ta
trả lời, chỉ đường: “Đi theo hướng đông, tới một hành lang rẽ phải, đi qua hoa
viên, quẹo trái một đoạn, lại đi thêm mấy trăm bước, có thể nhìn thấy tẩm cung
của nữ hoàng.”

“Hừ.” Nghe xong lời thị nữ nói, Jamari hất đầu đi về
hướng được chỉ. Asisu đáng ghét, đừng hòng ta lấy nước cho ngươi!

Nhẹ nhàng núp vào một góc khuất không ai nhìn thấy,
Jinna nhún nhún vai, xoay người đẩy cửa lớn bên cạnh đi vào.

“Nữ hoàng Asisu, ngại quá, có lẽ tiểu thư Jamari bị
lạc đường trong cung, nếu ngài muốn gặp cô ấy, có lẽ phải chờ lúc khác.” Cung
kính, rất tự nhiên.

“...” Tử Huyền tựa vào nhuyễn sạp không nói gì nhìn
Jinna, trong lòng xót thương cho Jamari ba giây.

Hài, cô gái đáng thương, nhất định là ngươi đã chọc
giận Jinna rồi, tuy rằng bề ngoài nhìn không ra, nhưng Jinna đúng là kiểu người
phúc hắc nha. Nếu không, trước đó làm sao có thể khiến hoàng tử Izumin bị oan
cơ chứ... chẹp chẹp, chuyện này cũng tốt cho ngươi, giúp ngươi rèn luyện thân
thể...

Đương nhiên, bởi vì Ai Cập là một quốc gia màu mỡ,
hoàng cung này thật sự rất rộng lớn...

“Đúng rồi.” Nhớ ra, liền nói tiếp: “Phái vài người “chỉ
đường” cho cô ta, cẩn thận đừng dẫn tới chỗ Menfuisu.”

Jinna cười cười: “Vâng, thưa bệ hạ.” Lui xuống sắp xếp.

***

“Này! Thị nữ kia!”

Một thị nữ khẽ kêu một tiếng đi ra từ chỗ rẽ, chỉ thấy
Jamari thở hổn hển dựa vào cột trụ, đi cả một buổi sáng khiến chân tay cô mềm
nhũn, nếu không phải từ nhỏ tập nhảy múa có rèn luyện thể lực, e rằng đã sớm
ngã quỵ. “Cung điện của Asisu ở chỗ nào?”

“Đi tới hành lang phía trước, ban công đằng kia
chính là cửa điện.”

Không cần hỏi nhiều, thị nữ đã nói ra đáp án. Jamari
cũng không nghĩ ra có điều gì không ổn, bởi vì trước đó cô từng hỏi qua nhiều
thị nữ, họ cũng đều chỉ đường cho cô.

Chẹp, hoàng cung Ai Cập nuôi một đám nô tì ăn hại, nếu
có ai đến ám sát, nhất định có thể dễ dàng tìm thấy mục tiêu. Trong lòng Jamari
âm thầm khinh thường cung cách cai quản của hoàng cung Ai Cập.

Nhưng, thật may mắn, đi lâu như vậy, rốt cuộc cô
cũng tới nơi...

“...”

Nữ quan chết tiệt! Đây không phải nơi cô đứng ban đầu
sao? Khốn kiếp! Dám đùa giỡn ta à?

Nổi giận đùng đùng
Jamari dùng sức đẩy cửa tiến vào, “Asisu!”

Bên trong, Tử Huyền
đã đợi thật lâu, lười biếng dựa vào nhuyễn sạp, trong tay đang cầm một chùm nho
chín mọng, nghe thấy tiếng động, nhướng mày nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy nữ hoàng
đang nhàn nhã, Jamari càng phẫn nộ, muốn trút giận.

“Ai nha, Jamari! Rốt
cuộc ngươi cũng tới! Ta chờ ngươi lâu quá rồi...” Gương mặt Tử Huyền ngời sáng,
tươi cười tiếp đón người đối diện: “Mau tới đây ngồi đi, nghỉ ngơi một lát...”

Gì? Vừa mới tràn đầy
tức giận, Jamari không kịp phản ứng lại.

Tử Huyền không đợi
Jamari kịp hiểu, liền nói tiếp: “Chẳng lẽ tiểu thư Jamari đang tức giận sao? Thật
ngại quá, là ta dạy dỗ không nghiêm, mới để Jinna làm càn như vậy. Jinna, còn
không mau giải thích với tiểu thư Jamari đi!”

“Vâng”, Jinna từ
bên trong bước ra, cúi người trước Jamari. “Là do Jinan không tốt, khiến tiểu
thư mệt mỏi, thật sự xin lỗi.”

Chuyện này... sao lại
thế này? Jamari ngây người.

“Ừ, Jinna cũng đã
xin lỗi rồi, hi vọng tiểu thư Jamari không so đo với cô ấy...” cười tươi như
hoa, biểu hiện của cô khiến Jamari chỉ có thể ngơ ngác trả lời: “Vâng...”

Nghe được câu trả lời
muốn nghe, Tử Huyền càng cười tươi hơn. “Vậy, mau ngồi đi...”

Tử Huyền cười đến
mê người lại không bố trí phòng vệ, nhưng Jamari lại không tự chủ được lui về
sau từng bước, “Không thể, Jamari là vũ công, thần thiếp đứng ở phía dưới là được
rồi...”

“Ừm... cũng tốt!” Không
gượng ép. “Vậy, tiểu thư Jamari có thể trả lời ta một vấn đề được chứ?”

Không biết là chuyện
gì, nhưng cô nàng vũ công đã có cảnh giác, “Không biết là vấn đề gì ạ?”

Phe phẩy chiếc quạt
lông che đậy, nhìn chằm chằm Jamari, tới khi mĩ nhân bị nhìn chằm chằm tới mức
toát mồ hôi, Tử Huyền nằm trên nhuyễn sạp mới từ từ mở miệng.

“Tiểu thư Jamari...
yêu Menfuisu sao?”

Nữ hoàng muốn thử
cô sao?

Trong lòng Jamari
kinh hãi, lần này thông minh quỳ xuống. “Nữ hoàng bệ hạ, hoàng đế Menfuisu tuấn
mĩ dũng mãnh, bất kì cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ yêu thương. Nhưng nghe nói
hoàng đế chỉ yêu một mình cô gái sông Nile, Jamari cũng không dám mơ tưởng!”

Bình tĩnh lại, rốt
cuộc Jamari cũng ý thức được nơi này là Ai Cập, không phải là Assyria, nếu để nữ
hoàng phát hiện cô mơ tưởng hoàng đế, e rằng sẽ chết thảm...

“Đừng nhắc tới cô
gái sông Nile trước mặt ta.” Đang ngay ngắn trên nhuyễn sạp, Tử Huyền đột ngột
phẫn nộ... “Jamari... ngươi không biết ẩn tình bên trong...”

“Ẩn tình bên
trong?”

“Đúng vậy.” Buông
quạt lông xuống, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy đau thương, Tử Huyền dừng lại một
lúc, cố gắng nói hết. “Hừ, Jamari, chắc chắn ngươi cho rằng Menfuisu đối xử với
ta rất tốt, nói gì nghe nấy.”

Chẳng lẽ không
đúng?

“Ngươi không biết
đó thôi, đây chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài.” Ra vẻ không đành lòng nhắc tới.
“Chỉ cần cô gái sông Nile trở về, hắn sẽ lại không để ý tới ta. Cô gái sông
Nile luôn bất hòa với ta, nhiều lần châm ngòi phá hoại tình cảm chị em ra, ỷ
vào sự sủng ái của hoàng đế, không ngừng xa lánh ta. Cứ tiếp tục như vậy, một
ngày nào đó... Ta sẽ bị tước đi địa vị nữ hoàng Ai Cập!”

Không ngờ cô gái
sông Nile lại có sức hấp dẫn tới vậy?! Nhìn biểu hiện của nữ hoàng mà tự mình
suy diễn thành “ngươi không hiểu được trong lòng ta đau thế nào đâu...”, trước
tin tức bất ngờ này, Jamari vô cùng kinh ngạc.

Ở trên nhuyễn sạp,
Tử Huyền tiếp tục diễn, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà một góc 45°, đột
nhiên trang nghiêm, giống như một cô gái dù bị đả kích tới mức trời súp đất nứt
vẫn kiên cường đứng lên. “Ta không cam lòng, ta không thể ngồi chờ chết!” Nắm
chặt tay, nhìn vũ công quỳ dưới đất, “Jamari, ngươi hãy giúp ta, chúng ta thực
hiện một giao dịch, được chứ?”

Bị ánh mắt chờ mong
lẫn sợ hãi cầu xin sự thương hại của nữ hoàng nhu nhược mà kiên cường kia nhìn
chằm chằm, Jamari không nói được nên lời, “... Giao dịch?”

“Đúng vậy. Đây là mục
đích mà ta cho ngươi tới tẩm cung của ta hầu hạ ta.” Sửa lại dáng ngồi, Tử Huyền
lại đổi sang hình tượng chị gái tốt bụng.

Trời ạ! Nhìn kĩ
thuật diễn xuất cao siêu của nữ hoàng, Jinna âm thầm thét lớn trong lòng. Nữ
hoàng Asisu, nô tì bái phục người! Người quá lợi hại! Người thật vĩ đại!

Vẫy vẫy tay ngăn
ánh mắt rực lửa đủ để đốt cháy cung điện của Jinna. “Ta nhận thấy ngươi rất yêu
thương Menfuisu...”

“...” Jamari không
biết nên trả lời thế nào, nữ hoàng thay đổi như vậy, cô chưa kịp thích ứng.

Nhìn thấy Jamari do
dự, Tử Huyền hướng dẫn từng bước. “Ta có thể giúp ngươi nhân lúc cô gái sông
Nile không có ở đây có thể chiếm được trái tim của hoàng thượng, nhưng tới khi
ngươi được hoàng thượng sủng ái, phải giúp ta giữ vững địa vị nữ hoàng, được chứ?”

Giúp ta chiếm được
trái tim hoàng đế?! Nghĩ tới Menfuisu đẹp trai, Jamari vừa ngạc nhiên vừa mừng
thầm trong lòng, nếu có nữ hoàng giúp sức, cô có thể dễ dàng mê hoặc vị hoàng đế
thiếu niên đẹp trai kia!
... Nhưng mà, có điểm kì quặc, “Lúc thần thiếp mới tới, không phải nhiệm vụ của
thần thiếp là lấy nước sao?” Nếu đã muốn thực hiện giao dịch, sao có thể ép cô
đi lấy nước, lời nói của nữ hoàng thật đáng ngờ.

“Ha ha, đó là vì muốn
tốt cho ngươi.” Nói dối không chớp mắt, “Ngươi cũng biết đó, trong hậu cung Ai
Cập thịnh hành nhất là múa bụng, mà Menfuisu càng yêu thích những người có eo
thon nhỏ mềm mại... để ngươi đi lấy nước chính là muốn rèn luyện thắt lưng của
ngươi, khiến cho Menfuisu càng chú ý tới ngươi!”

Thật sao?

Trong lòng Jamari
âm thầm suy tính. Mặc dù còn nghi ngờ, nhưng nếu lời nữ hoàng nói là thật, nếu
từ chối sẽ mất đi cơ hội, hơn nữa có vẻ như cô ta muốn lợi dụng cô, hừ, chờ tới
khi cô có được trái tim hoàng đế, có thể mượn cơ hội trừ bỏ cô ta! Như vậy, đồng
ý với cô ta cũng là ý tưởng không tồi.

Vì thế nhẹ nhàng gập
người hành lễ. “Vì địa vị vĩnh viễn của nữ hoàng Asisu, Jamari nguyện vì nữ
hoàng dốc sức lực cống hiến.”

Ha ha! Con cá đã cắn
câu!
Kìm hãm sự hưng phấn trong lòng, Tử Huyền làm ra vẻ trút được gánh nặng ngàn
cân.

“Ngươi nguyện ý
giúp ta thì tốt quá rồi, từ nay về sau cứ nghe theo mệnh lệnh của ta mà làm việc
đi!”

“Vâng.” Asisu, chờ
tới khi ngươi phát hiện bị ta lợi dụng ngươi, sẽ thế nào nhỉ? Ha ha, Jamari âm
thầm tính kế mừng thầm.

Chẹp chẹp, kĩ thuật
diễn xuất kém như vậy, cái gì cũng lộ rõ trên mặt thế kia, ngươi còn phải học hỏi
nhiều! Tử Huyền giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt bộc lộ dã tâm của Jamari. “Vậy,
chúng ta nên thảo luận một chút về cách thức giúp ngươi chiếm được trái tim
hoàng đế.” Lệnh cho Jinna chuẩn bị chỗ ngồi cho Jamari, bản thân cầm li rượu
lên nhấp một ngụm. “Về sở thích của Menfuisu... ta có một thông tin bí mật, cực
kì ít người biết tới...”

“Cái gì... là sở
thích gì?” Bị thần thái bí hiểm của Tử Huyền hấp dẫn, trong lòng Jamari vô cùng
căng thẳng, hồi hộp chờ cô nói hết.

“Đó chính là...” Dừng
một chút, “Thực ra, Menfuisu rất thích... Mĩ... nữ... đầu trọc...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3