23. Em có sẵn sàng đau khổ? - Đường về nhà

Em có sẵn sàng đau khổ?

Anh không cần em băng qua cả
đại dương bao la kia để đến với anh.

Anh không cần em vượt muôn
trùng những ngọn núi không tên để đến với anh.

Anh không cần em nhìn lên bầu
trời và hứa với toàn thể những vì sao đang sáng kia là sẽ yêu anh trọn đời.

Anh chỉ muốn hỏi em rằng: em
có sẵn sàng đau khổ?

Nếu là vì để yêu anh, em có
đủ can đảm để vượt qua những điều tiếng xót xa?

Nếu là vì để yêu anh, em có
gồng mình nắm lấy tay anh cả những khi anh quay lưng về phía em?

Nếu là vì để yêu anh, em có
ôm ghì lấy anh ở những cung bậc thăng trầm trong cuộc sống này?

Nếu là vì để yêu anh, em có
rời bỏ tự tôn của chính bản thân em và chỉ thuộc duy nhất về anh?

Nếu là vì để yêu anh, em có
hứa là dù trong giây phút chán ghét anh nhất em cũng chỉ nhắm mắt chứ không
buông tay anh?

Người ta nói, có những tháng
ngày u tối tột cùng đến mức nỗi đau cũng để lại dấu vân tay.

Vậy nếu là vì để yêu anh, em
có sẵn sàng đau khổ?

Khi tất cả những thứ về anh
quả thật không đơn giản cho cuộc sống của em.

Khi anh ôm thật nhiều thứ mà
thậm chí em còn không biết tên.

Khi sẽ chẳng mấy người mỉm
cười trên con đường chúng ta bước qua.

Khi thiệt thòi sẽ luôn dành
phần em.

Nhưng nếu là vì để yêu anh,
em có sẵn sàng đau khổ?

Anh sẽ không có thật nhiều
cho em.

Anh có thể sẽ chẳng ngọt ngào
như những mối tình em vừa dời chân.

Anh có thể sẽ chẳng lắng lo
cho em đủ nhiều như những bờ vai em từng ngả.

Anh có thể sẽ chẳng vĩ đại
như những tượng đài tình yêu trong tim em.

Anh chỉ có hiện tại này cho
em, thế thôi.

Và khi em đã đọc được đến
dòng này mà tim vẫn loạn nhịp vì anh, thì hãy cứ bước về phía anh nhé.

Đường về nhà

Khi chúng ta phải rời xa nơi
thân quen thì có lẽ điều chúng ta nhớ nhiều nhất sẽ là đường về nhà.

Nơi tôi sống ngày xưa ở Singapore
cách trung tâm thành phố khoảng 15 km. Tôi thường đi học bằng xe bus hoặc tàu
điện ngầm.

Tôi chán ghét những chuyến đi
dài vô tận mà đôi khi quá mệt tôi ngủ quên đến trạm cuối.

Tháng ngày cô đơn và nhớ nhà
tôi luôn thấy mình lọt thỏm trong những chuyến bus đông người. Sự lạc lõng đeo
bám tôi qua khung cửa sổ những chuyến xe.

Khi ở ngoài kia đường cao tốc
hun hút.

Khi ở ngoài kia thành phố
phồn thịnh lên những ánh đèn rực lối.

Khi ở ngoài kia những chiếc
xe sang trọng lao đi – chẳng ai là người thân.

Tôi sống như một thứ cây cỏ
nhỏ xíu vùng vẫy trụ lại giữa bạt ngàn cơn gió.

Và tôi đã tìm cách tự đánh
dấu con đường về nhà. Đó là hai trụ phát sóng của Singtel, tôi lấy nó làm mốc,
cứ đến đây qua thêm một đường cao tốc nữa sẽ đến khu nhà tôi, từ đấy con đường
về nhà bớt dài, sự cô độc cũng vơi dần trong tôi.

Chẳng còn những đêm về khuya
mà tủi thân đứng khóc ở trạm xe buýt nữa.

Cuộc sống sẽ đạp đổ chúng ta
đôi lần nhưng không quên dang đôi tay vô hình giúp đỡ chúng ta nhận ra giá trị
của nỗi đau, chúng ta lớn hơn, mạnh mẽ và tự hào về cuộc sống của mình.

Bây giờ có dịp trở lại
Singapore, tôi đều tìm về con đường cao tốc năm xưa, nơi cột phát sóng Singtel
nằm sừng sững để thấy lòng tôi ấm lại những năm tháng đã qua đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3