22. Khi tình yêu phải cố gắng một. Thì tình bạn phải cố gắng đến mười - Chẳng ai trong chúng ta thay đổi

Khi tình yêu phải cố gắng một.

Thì tình bạn phải cố gắng đến mười.

Tôi luôn nghĩ việc giữ một
người bạn khó hơn rất nhiều so với việc giữ một người yêu.

Dù việc nếu bạn hay người yêu
cất bước ra đi thì nỗi đau cũng chẳng thể so sánh về độ sâu hoắm và dai dẳng.

Với tôi, bạn bè là những
người anh em chúng ta có quyền được lựa chọn cho riêng mình.

Chúng ta chắc hẳn luôn thích
những buổi tối la cà ăn uống cùng đám bạn thân.

Chúng ta chắc hẳn luôn thích
những sự nổi loạn tập thể với đám bạn thân.

Chúng ta chắc hẳn luôn thích
đi du lịch với đám bạn thân.

Chúng ta chắc hẳn luôn thích
làm những điều bất ngờ cho bạn bè.

Chúng ta cơ bản được tạo hóa
ban tặng một trái tim không quá rộng nhưng đủ cho vài đứa bạn thân.

Tự hỏi mình đi, có phải chỉ
cần cái ôm của bạn thân, mọi chuyện tồi tệ ít nhất cũng sẽ vơi đi rất nhiều.

Tự hỏi mình đi, có phải đôi
khi chẳng giúp được gì, nhưng chỉ cần một người lắng nghe, chúng ta sẽ vững
lòng hơn.

Tự hỏi mình đi, có phải sau
những cãi vã, nếu thật lòng nghĩ về nhau, chúng ta sẽ dẹp bỏ tự tôn để một vài
người có thể trở về.

Bạn bè mang một ý nghĩa kì lạ
cho bất cứ ai trong chúng ta, những buồn vui, khó khăn, thành đạt trong cuộc
sống. Nếu chỉ đứng một mình thì có gì để hân hoan.

Có thể tôi đã đánh mất một số
những người anh em do chính tôi chọn lựa, nhưng tình bạn có khác gì tình yêu.
Nó cần cái duyên để ở bên nhau. Tôi sẽ xuôi lòng để họ ra đi vì hai lý do: Tôi
cần giữ nguyên vẹn kỷ niệm đẹp đẽ của chúng tôi và tôi tin họ sẽ quay về.

Chẳng ai trong chúng ta thay đổi

Tối qua nửa đêm thì tôi bị
chảy máu cam, thế là tôi thao thức đến hết phần còn lại của đêm. Thường thì chỉ
khi căng thẳng lắm tôi mới chảy máu cam, tôi bắt đầu cố phân tích các mối quan
hệ xung quanh – nguyên nhân gây ra cớ sự này. Chúng ta có ít nhất một lần trong
đời trách một người rất yêu thương rằng: họ đã thay đổi.

Khi sự đồng cảm phai màu, các
thói quen bắt đầu tách rời, họ không lắng nghe và bản thân chúng ta cũng thế
khi lí do trở thành cái tôi của mỗi người, chúng ta sẽ tin rằng họ thay đổi.

Đã từng rất thân, đã từng rất
thương, đã từng nghĩ mình là người thật may mắn khi gặp được họ giữa dòng đời
này.

Đã từng tin vì họ mình có thể
hy sinh đi nhiều.

Đã từng ôm nhau đến bật khóc,
nắm tay chạy qua những cơn mưa.

Đã từng là lời hứa của người
còn lại.

Đã từng đẩy lùi cả thế giới
lại bằng sức mạnh của hai con người.

Và bây giờ họ thay đổi, họ
không còn là cá thể tuyệt vời trong chúng ta, họ suy nghĩ khác, nhìn khác, lập
luận và hành xử khác. Họ bỗng cứa vào lòng chúng ta một vệt dài sâu hoắm.

Rồi đâu đó không lâu, tay
chúng ta run lên vì những điều quá mới mẻ của họ, chúng ta sẽ buông. Hoặc họ
cũng sẽ tự đi.

Một cuộc đời, điều hiển nhiên
là chúng ta sẽ đi qua nhiều người, đến nhiều nơi và làm nhiều việc. Những thứ
đó đều mang tính chất rất khác nhau thế nên đôi khi chúng ta phải thích nghi và
dung hòa lại mọi thứ.

Từ đó dẫn đến chúng ta sẽ
phải xa bớt các thói quen cũ, công việc quá bận rộn cũng là lý do khiến các mối
quan hệ nhạt dần.

Càng lớn, càng va chạm, con
người ta sẽ càng nhìn sự việc theo các góc cạnh khác nhau.

Nhưng tất cả những thứ đó có
chăng chỉ là lớp vỏ bọc ngoài hình thành theo thời gian để cá nhân mỗi người có
thể tự bảo vệ cuộc sống riêng của mình. Vỏ bọc có thể dày, có thể mỏng. Nếu vỏ
bọc dày quá, đồng nghĩa với việc mọi người sẽ nghĩ bạn thay đổi, thế thôi.

Bản chất sâu bên trong mỗi
con người vẫn luôn tồn tại song hành với lớp vỏ đó. Chúng ta chưa bao giờ thay
đổi cả.

Thế nên, nếu tình thương đủ
lớn để phá lớp vỏ bọc của người khác – hãy nhẫn nại.

Thế nên, sau khi đong đếm,
nghĩ rằng chúng ta vẫn muốn có ai đó trong cuộc đời – hãy trút bỏ bớt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3