Vương xà - Chương 07

Chương
7: Tứ Thần

Từ
ngày Ngũ Tướng Không Ngai đi, Hắc Long bị Vương Xà cảnh cáo ra mặt cũng chưa có
động tĩnh gì nhưng trên dưới toàn bang đều tỏ ra đề phòng hơn trước. Dù Vương
Xà không có bất cứ một thế lực nào "đỡ lưng" như Hắc Long nhưng ngay
từ lúc khởi đầu cho đến nay, khi Vương Xà đứng vững ở tầng cao nhất... chỉ thế
thôi cũng đủ làm nhiều kẻ phải khiếp sợ. Đặc biệt luật của bang và cách dằn mặt
những ai muốn ra mặt chống đối là điều mà nhiều bang lớn nhỏ phải dè chừng... Nhưng,
Ngũ Tướng Không Ngai đi khiến cho tâm trạng của Bạch Xà không được ổn định, như
vậy đồng nghĩ với việc Vương Xà mất đi cánh tay đặc lực nhất, liệu Vương Xà có
bị ảnh hưởng?

Hắc
Xà và Huyết Xà đã về, nhìn Bạch Xà trầm ngâm ngồi lau đi lau lại thanh kiếm mà
không khỏi thở dài một cái. Anh biết rõ việc Lin ra đi là một cú sốc quá lớn với
Bạch Xà mà giờ Ngũ Tướng Không Ngai còn đi rèn luyện thời gian dài khiến cho Bạch
Xà càng cảm thấy tĩnh mịch. Mặc dù chính cô và anh đồng ý cho họ đi nhưng anh
biết cô cũng như anh, không cam lòng để những đứa em đó dấn thân vào nơi nguy
hiểm kia. Mà hơn thế nữa Vương Xà không phải như những bang phái khác, dù bang
có đông đến đâu nhưng toàn bang lại liên kết chặt chẽ với nhau như một đại gia
đình vậy nên không thể thiếu cũng không thể mất. Toàn bang đến hơn một nửa đều
là những người mà do anh, Bạch Xà và có cả người do Huyết Xà nhặt về ở khắp mọi
nơi, nuôi dạy họ từ những gì nhỏ nhất cho đến kĩ năng của một kẻ thuộc thế giới
này và cho họ phát triển khả năng đặc biệt của riêng mình. Chính vì lí do đó mà
nghiễm nhiên bang Vương Xà có nảy sinh ra luật: “Một mạng trả một bang” đó như
một lời cảnh cáo những ai dám động vào người của Vương Xà hay cũng như lời hứa
của Bạch Xà, Hắc Xà với toàn thành viên trong bang.

Hắc
Xà khẽ thở dài, nhấm nháp một chút rượu rồi hỏi Huyết Xà đang thả tầm mắt của
mình lơ đễnh rơi vào người nào đó hỏi:

- Long,
về rồi chứ?

Huyết
Xà chẳng thèm quay lại chỉ gật đầu một cái. Bàn tay Huyết Xà mân mê li rượu màu
đỏ sánh, ánh mắt sắc nhọn như dao kia hiện tại không toát ra khí lạnh nữa mà ở
đôi mắt ấy có gì đó dịu dàng, thoải mái, thư thái không quan tâm tới ai ngoài
hình ảnh người hiện trong mắt mình. Hắc Xà nhìn hai người này mà khẽ thở dài bất
lực, anh rút một phong bì to còn nguyên dấu phong ấn của Vương Xà ra, nói:

- Long,
Linh có việc cho hai người đây.

Ngay
lập tức, từ “công việc” này đã thu hút được chút hứng khởi của cả hai khiến hai
người ngay lập tức bỏ công việc nhàm chán của mình lại. Hắc Xà nhìn hai người đồng
loại quay về phía mình nhìn chờ đợi chỉ biết lắc đầu, anh không biết từ bao giờ
hai người này lại cuồng công việc tới vậy, nói:

- Đây
là vụ trao đổi làm ăn của Vương Xà với Hoắc Vương, hai người muốn đi đàm phán
không?

Bạch
Xà bỗng dưng nhoẻn miệng cười cất thanh kiếm về vị trí cũ rồi đứng dậy lấy hồ
sơ từ tay Hắc Xà thản nhiên mở ra. Ánh mắt cô sáng rực lên đầy hứng thú, vận dụng
sự tập trung suy xét của mình liếc đọc những văn kiện bên trong rồi cất nó lại
vào phong bì, thản nhiên bước đi không quên quay lại nói với anh:

- Em
làm...


gì thì gì đối với Bạch Xà chẳng thà cứ có việc làm còn hơn là ngồi đây nhàm
chán lau đi lau lại thanh kiếm và tự dằn vặt mình với nỗi đau. Và thực ra hợp đồng
này cũng rất hấp dẫn Bạch Xà bởi lại có thứ để cô vui đùa một chút. Còn về phía
Huyết Xà thì đương nhiên chỉ cần Bạch Xà đồng ý thì Huyết Xà cũng tự động đứng
lên đi theo không cần Hắc Xà phải hỏi ý kiến. Huyết Xà khoác trên mình một bộ
vest đen bình thường, đeo kính đen, gương mặt lạnh như tiền không biểu cảm, ánh
mắt lạnh lùng được giấu sau lớp kính đã biến anh thành vệ sĩ đi theo sau cô.
Không biết từ bao giờ việc bảo vệ Bạch Xà lại là một công việc dĩ nhiên của anh
khi ở đây nữa...

TẠI
QUÁN BAR:

Bạch
Xà trong vai người ngoại giao của Vương Xà đi cùng một người bảo vệ mà ai cũng
biết là ai đấy tới gặp bang chủ bang Hoắc Vương. Cô đội mái tóc giả màu hung
tím buộc vổng cao, mặc một chiếc áo sơ mi trắng không tay bó sát người đi cùng
quần jean cạp cao,... Nhìn cô bây giờ không còn cái nét tinh nghịch ngày thường,
hay cái vẻ tàn khốc, mưu mẹo của một vị phó bang chủ nữa mà là một sự tinh tế, chín
chắn của một người từng trải, hiểu biết và chững chạc. Họ, những người được biết
tới, nghe tới khi nhìn cô sẽ không có thể nghi ngờ cô là vị phó bang chủ bang
Vương Xà trẻ tuổi nhưng thâm sâu khó lường được cả.

- Chào
cô - Bang chủ Hoắc Vương nhìn thấy người đẹp liền vội vàng đón tiếp.

- Chào
ông - Bạch Xà cũng không khách khí buông một lời chào lành lạnh.

Tay
cầm tập hồ sơ mà anh hai mình đưa ban nãy, trong tiếng nhạc xập xình của quán
bar với những con người đang cuồng si trong men rượu và ái tình kia thì tới một
cái liếc mắt, Bạch Xà cũng không thèm để ý. Đôi mắt cười mà như không đi theo
bang chủ Hoắc Vương trở về bàn đã đặt trước ngồi đàm phán.

Tới
nơi, đây là một góc khá tối ở quán bar ít người nhìn tới nhưng không gian lại
thoải mái và có thể bao quát được xung quanh từ sàn nhảy cho tới quầy bar. Hai
bên ngồi xuống nói chuyện, bang chủ Hoắc Vương rất nhiệt tình tự tay rót rượu
vào li cho cô. Bạch Xà đón li rượu, khóe môi cong lên, tay khẽ lắc đều chất lỏng
trong li, đều đều hỏi:

- Nhiệt
tình hôm nay chắc bang chủ Hoắc Vương mời tôi đến đây không chỉ có kí kết hợp đồng
này thôi nhỉ?

Thấy
cô nói vậy lão ta thay vì ngạc nhiên bị cô gái trẻ như cô đoán ra ý đồ của mình
mà lại nhếch môi cười cười. Lão không cần vòng vo tam quốc lựa lời để nói với
cô như trước nữa, rút ra một tập hồ sơ khác, lão nói:

- Vương
Xà ngoài giết thuê, bảo hộ còn buôn bán và vận chuyển vũ khí với số lượng lớn
mà chưa bao giờ sợ mất hàng. Quả thực khiến người ta ngưỡng mộ về tài năng của
các vị - Lão khen ngợi.

- Rồi
sao…? - Bạch Xà tay cũng không động tới hồ sơ kia, nhoẻn miệng cười nhìn lão.

- Tuy
biết Vương Xà không buôn gì ngoài vũ khí nhưng hợp đồng này tôi nghĩ vẫn dành
cho Vương Xà một cơ hội, cô nghĩ sao? - Lão đẩy tập hồ sơ tới trước mặt Bạch Xà.

Bạch
Xà nhận lấy, mở ra xem, ánh mắt tinh anh lướt qua một lượt trong hồ sơ chưa đầy
mấy giây đã ném xuống bàn. Cô ngả người về phía sau, vắt chân lên ngồi đầy ngạo
nghễ, giọng nói lành lạnh vang lên:

- Buôn bán ma túy sao?

- Phải, làm ăn lần này nếu có Vương Xà nhúng tay vào
thì chỉ có lãi chứ không có lỗ. - Lão hồ hởi nói.

“BỘP”

Ánh mắt Bạch Xà sáng lên tia lạnh lẽo, đế giầy thản
nhiên đặt lên bản hợp đồng mới tinh trị giá cả bạc tỉ. Đây có thể nói là một vụ
làm ăn tuyệt vời, và theo lão nói chắc chắn nếu Vương Xà nhận hợp đồng này thì
sẽ rót được vào túi cả chục tỉ nhưng dường như Bạch Xà lại không hứng thú mấy với
điều kiện tuyệt vời này. Lão nhìn thái độ của cô vậy cũng không dám tức giận, nuốt
cục tức vào lòng lão nâng li rượu của mình lên mời cô:

- Cứ bình tĩnh suy nghĩ, không đi đâu mà vội. Cùng uống
rượu rồi cô hãy nghĩ lại cho kĩ.

Bạch Xà cầm li rượu thượng hạng trên tay khẽ ngửi, phong
thái rất nhẹ nhàng thoải mái; ai cũng tưởng rằng cô sẽ vừa nhâm nhi li rượu vừa
thoải mái chơi đùa với lão ta cơ... Nhưng không ngờ ngay lúc sau cô đã úp cả li
rượu xuống bản hợp đồng. Bàn chân đi giầy cao gót của cô giẫm vỡ chiếc li, nát
cả bản hợp đồng kia. Bạch Xà nói, ánh mắt lạnh lẽo không ai đoán được:

- Thứ nhất, Vương Xà không buôn ma túy, thuốc phiện
và càng không làm lũ tay sai rửa tiền cho các ông. Thứ hai, lão cáo với tôi
nhưng ông còn non lắm, hiểu chứ? Nếu muốn hạ độc tôi thì ít nhất cũng nên chọn
loại độc nào không mùi ý chứ chọn độc nhện Nam Phi hắc như vậy mà cũng bỏ vào
được sao? Ông có phải quá kém cỏi với chức bang chủ Hoắc Vương rồi không?

- Cô... - Lão ấp úng, trợn ngược mắt lên nhìn người
con gái lúc trước còn cười cười giờ toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn.

Cùng lúc đó, một thanh gươm roẹt qua kề vào cổ của Bạch
Xà. Và hiện tại chuyển sang ngạc nhiên lại chính là cô còn lão thì nhoẻn miệng
cười đắc thắng. Lão cười tới nhăn nhúm cái gương mặt già nua của mình, ngay lập
tức lật mặt nói:

- Hừ, ta muốn nhẹ nhàng nói chuyện hòa hảo mà ngươi
lại thật không biết điều. Rượu mời không uống muốn lại muốn uống rượu phạt sao?

Chỉ là một chút ngạc nhiên lúc đầu, Bạch Xà chuyển
ánh mắt ngạc nhiên đó lại bộ dạng ban đầu. Lưỡi gươm kề ngay trên cổ mà ngay một
chút sợ hãi cũng không có. Hơn thế nữa, cô bị như vậy nhưng tới người mang danh
“vệ sĩ” bảo hộ cô phía sau kia cũng không có ý định động tay động chân vào, là
sao vậy? Dường như mọi chuyện không chỉ đơn giản như lão già kia nghĩ. Bạch Xà
nhìn xung quanh một lượt, khinh khỉnh nói:

- Ông dọa tôi sao?

- Những đứa trẻ ngông cuồng kết cục cũng chỉ như vậy.
Tôi không muốn ép cô đâu, chỉ cần kí vào bản hợp đồng này vận chuyển hàng cho
tôi thì cả hai chúng ta cùng hòa hảo mà hai bên lại có lợi nhuận - Lão lấy một
bản hợp đồng khác đặt trước mặt cô trao đổi.

Bạch Xà nhìn lão, một chút suy nghĩ cũng không có, nói:
“Nếu giết được tôi thì xin mời”.

Lão trừng mắt, giận tím mặt nhìn cô đang đứng đối diện
mình không một chút nao núng. Trong ánh mắt kia ngoài sự lạnh lùng, giễu cợt ra
thì dường như chẳng có chỗ cho sợ hãi, áp lực mà ông đang muốn tạo ra cho cô.
Lão gắt lên:

- Giết nó cho ta...

Nhưng đáng tiếc rằng, lão còn chưa kịp giết cô hay
nói chính xác rằng lưỡi kiếm còn chưa chạm được vào chiếc cổ thanh mảnh mịn
màng của cô thì đã rơi xuống, tên con trai kề sát cô cũng tự động ngã. Ngay sau
đó, cô được một cánh tay săn chắc kéo về phía sau bảo hộ trong người tránh đường
lia kiếm tiếp theo như lẽ dĩ nhiên; người con trai mang mác “vệ sĩ” đã ra tay...
Cùng lúc đó, bốn thân ảnh đen xuất hiện từ bốn phía bên cô giẫm nát mọi thứ, bảo
vệ xung quanh bốn phía. Những con người trong bán kính xung quanh đấy đều đồng
loạt đổ xuống đất với một vết cắt ở cổ rất gọn gàng và đẹp mắt. Và vũ điệu của
máu lại bắt đầu được khơi mào...

- Chúng mày là ai? - Lão tức giận rít lên, gương mặt
tím tái nhìn bốn người áo đen bịt kín mặt chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh kia.

Bốn người đó không thèm quan tâm tới lời của lão, sau
khi đảm bảo an toàn được cho người chúng cần bảo vệ liền quay về hướng Huyết Xà
cùng Bạch Xà quỳ xuống hành lễ. Bốn miệng một lời chào:

- Chủ nhân...

Bạch Xà không khỏi ngạc nhiên khi bốn người nói
chính xác là cô không hề biết này cúi chào mình rồi còn gọi cô là “chủ nhân”
thì đã thấy Huyết Xà phất tay cho họ đứng dậy. Ngay lúc đó, cô hiểu được họ là
người của Huyết Xà; lấy lại sự bình tĩnh cùng cao ngạo vốn có, Bạch Xà nói:

- Giờ sao đây nhỉ?

Lão tái mặt sợ hãi. Lão cứ tưởng rằng cô khinh địch,
coi thường Hoắc Bang mà chỉ là một cô gái ngoại hình nhỏ bé dẫn theo có một người
vệ sĩ tầm thường nào ngờ lại xuất hiện tới bốn người bịt mặt không dưng tới trợ
giúp cho cô. Vậy ai mới là người khinh địch thực sự đây? Lão bây giờ chỉ biết
nhìn cô lắp bắp không nói nên lời khi lão nhìn thấy trong ánh mắt kia của cô chỉ
có một phán quyết là: “giết”. Đuổi cùng diệt tận chính là phong cách của Vương
Xà, lão quả thực khó mà thoát được hiện tại. Muốn thoát khỏi thế trận vừa rồi
khi vệ sĩ của lão bị giết hết chỉ còn một mình trơ trọi là không thể...

Bạch Xà nhìn lão ta, bộ óc mưu mẹo đang tính toán
xem nên xử trí lão như thế nào cho thỏa đáng thì Huyết Xà vỗ vai cô chỉ về phía
bốn người kia ý nói để họ giải quyết thay. Cô thấy đó cũng là ý tưởng không tồi
và cô cũng muốn biết xem rốt cục khả năng tàn bạo của họ tới đâu, vì sao lại được
người mang biệt danh Huyết Xà này trọng dụng tới vậy nên không ngần ngừ cô gật
đầu nói trước khi cùng Huyết Xà rời đi:

- Nhờ bốn người vậy!

TẠI BANG VƯƠNG XÀ:

Những tấm hình chụp lão bang chủ Hoắc Vương bị bốn
cây đinh lớn ghim vào tường, xung quanh bị rất nhiều những chú rắn màu đen với
hoa văn kì quái trên người quấn quanh. Chúng đang từng chút từng chút một bơm
vào trong người lão độc tố khiến lão cả người đau đớn, lục phủ ngã tạng cũng dần
dần bị nhiễm độc ô uế mà chết dần chết mòn. Cái chết của bang chủ Hoắc Vương
chính là lời cảnh cáo cho toàn bang này dám chĩa gươm lên cổ Vương Xà, dùng thủ
đoạn bỉ ổi để đạt được mục đích bẩn thỉu của chúng...

- Tốt lắm, không hổ danh như lời đồn thổi - Hắc Xà
nhìn những bức ảnh này không ngớt lời khen ngợi với bốn người phía dưới.

- Anh, họ là ai vậy? - Bạch Xà bước ra sau khi thay
đồ, tẩy trang để trở lại một vị phó bang chủ xinh đẹp kiều diễm, yêu kiều uy
phong.

Bốn người đồng loạt cởi bỏ lớp áp choàng để hiện ra
bốn gương mặt người con trai với bốn vẻ riêng biệt. Họ đồng loạt quỳ xuống trước
mặt Bạch Xà:

- Thanh Long...

- Bạch Hổ...

- Huyền Vũ...

- Chu Tước...

- Kính chào chủ nhân…!

Bạch Xà sững người nhìn họ. Trước mắt cô là bốn người
con trai tuấn mĩ phi thường. Với Thanh Long là chàng trai có gương mặt khá lạnh
lùng, trên bả vai xăm hình một chú rồng xanh uốn lượn. Bạch Hổ với gương mặt
lãng tử, trên vai xăm hình một con hồ uy quyền. Chu Tước là một chàng trai với
gương mặt baby, nụ cười tỏa nắng khoe chiếc răng khểnh, lưng xăm hình chú chim
gần giống với chim phượng nhưng có ba chân phía sau lưng. Cuối cùng là Huyền Vũ
với gương mặt tuấn mĩ, trưởng thành nhất, mái tóc dài được buộc cao, phía sau
lưng xăm hình con rùa và rắn cuốn lấy nhau...

- Bạch Xà, bốn người họ như em nghe thấy đấy là:
Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước. Chắc em cũng nghe thấy tên này trong
phong thủy rồi chứ, từ giờ họ là người bảo hộ cho em ứng với bốn phía Đông, Tây,
Nam, Bắc. Chúng được gọi với cái tên Tứ Thần. - Hắc Xà nói.

- Tứ Thần sao... - Bạch Xà khẽ nói, dường như cái
tên này cô chưa nghe thấy bao giờ ở trong thế giới ngầm cả. Có phải hay không rằng
chính bốn người này chưa bao giờ xuất hiện ở thế giới ngầm?

Huyết Xà dường như hiểu được Bạch Xà đang nghĩ gì, liền
nói:

- Họ chưa bao giờ chính thức tham gia vào thế giới
ngầm.

- Ừm, Tứ Thần được Huyết Xà tạo nên mấy năm trước.
Chúng sẽ đảm nhiệm vị trí trống của Ngũ Tướng Không Ngai trong thời gian tới. Đấy
chính là lí do vì sao anh nhờ Huyết Xà gọi họ lộ diện tại đây. - Hắc Xà nói
thêm.

Bạch Xà không biết trầm ngâm cái gì mà bỗng dưng đứng
một chỗ suy tư một lúc lâu. Rồi bỗng dưng cất bước về phía bốn người con trai
đang quỳ dưới đất kia, nhìn họ một lượt rồi mỉm cười nói:

- Chào mừng đến với Vương Xà.

Tứ Thần không khỏi ngạc nhiên trước thái độ của Bạch
Xà nhưng rồi cũng vui vẻ cúi đầu đồng loạt nói: “Cám ơn chủ nhân”.

Và có lẽ Bạch Xà không thể biết được điều này nhưng
đây là điều mà Hắc Xà và Huyết Xà đều rõ nhất trong suốt bao nhiêu năm qua kia.
Rằng Ngũ Tướng Không Ngai hay Tứ Thần này được tạo ra vốn không phải để chiến đấu
vì cái gì cả mà chúng được tạo ra đơn giản chính là để bảo hộ cho cô: Bạch Xà -
người con gái quan trọng trong lòng cả hai...

Bởi vì trong bóng đêm u tịch kia, hắc khí đang lan tỏa
một cách mạnh mẽ...

- Long, như vậy liệu có ổn không? - Hắc Xà trầm ngâm
hỏi khi hai người ngồi với nhau.

Huyết Xà không nói gì, ánh mắt hướng ta phía trời
đen tràn ngập ánh sao kia hờ hững gật đâu một cái. Lần này anh không nói, bởi
chính anh cũng không chắc chắn lắm nhưng đây là giải pháp duy nhất hiện thời đảm
bảo được.

- Vậy tìm ra người đó chưa? - Hắc Xà nhấp một ngụm
rượu. Hương rượu đắng mà ngọt, cay nồng trong cổ họng cũng như chính tâm trạng
hiện thời của anh.

Huyết Xà khẽ lắc đầu, đây là nỗi băn khoăn trắc trở
cũng là nỗi sợ hãi nhất trong lòng anh. Và hơn cả thế chính là mối thù khắc cốt
ghi tâm của anh cũng như của Hắc Xà.

- Ừm, phải nhanh lên trước khi ông ta biết được sự
thật mà truy sát Linh - Hắc Xà đau đớn nói.

Mọi
thứ chìm vào trong im lặng,... Ánh sáng mặt trời đang ló dạng phía chân trời
kia nhưng cũng không thể ngăn được hắc ám ngày mới di chuyển, ẩn nấp dưới những
con người đen tối nơi đáy xã hội. Những con người núp trong bóng đêm trá hình
đó đang mỉm cười cũng chính là kẻ thù lớn nhất, thực sự của Vương Xà…!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3